Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ mua bữa sáng tại máy bán hàng tự động gần trạm xe buýt và ăn bánh sandwich trứng trong khi chờ đợi.

" Này, sự chênh lệch chiều cao hoàn toàn để đầu của chị , không , đầu của tôi tựa vào vai chị ". Anh nói, dựa lên vai Utahime. " Tôi vẫn bị nhầm lẫn với các đại từ! Đầu của tôi ở trong cơ thể chị hay là đầu của chị ở trong cơ thể gốc của chị?"

Hai người đang ngồi trên một cái ghế dài và bên cạnh họ, một cậu bé đang ở độ tuổi thiếu niên nhìn họ với ánh mắt kỳ quặc.

Anh cảm thấy Utahime cười khúc khích. "Cậu toàn nói những điều kỳ lạ, Gojo". Ngạc nhiên thay, cô không đẩy anh ra khỏi vai mình.

Khi lên xe buýt, Gojo bật cười vì Utahime cứ va đầu vào nhiều thứ.

" Này, đừng làm bầm cái đầu đẹp của tôi chứ ". Anh trách móc cô khi lần thứ năm đầu cô va váo các thanh kim loại bạc.

" Đây là lần đầu tiên tôi ước mình nhỏ hơn ", cô xoa xoa đầu, họ đứng cạnh nhau bên trong một chiếc xe buýt hướng đến trường cao đẳng chú thuật Tokyo. " Nhưng cảm giác thật tuyệt khi cao hơn người khác ". Cô nghiêng người về phía anh và cười toe toét.

" Đừng quen với điều đó ". Gojo khoanh tay. Từ chiều cao của mình, tầm nhìn của anh bị chặn bởi biển đầu người. Cho đến bây giờ anh mới biết rằng việc thấp bé lại khó chịu đến thế. Cổ anh đau nhức vì phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với Utahime. Đây có phải cảm giác của cô ấy không?

Khi chiếc xe buýt đột nhiên dừng lại, anh đưa tay nắm lấy cánh tay Utahime để giữ cho mình khỏi bị ngã.

Utahime cười khúc khích " Không với tới được tay vịn à? "

" Ít nhất thì tôi cũng được nắm cánh tay của Satoru-kun~ ". Anh nói một cách dễ thương và đan tay họ lại với nhau.

Bên cạnh hai người, một bà cụ nói " Hai cháu đúng là một cặp đôi đáng yêu "

Mắt Utahime mở to, cô trừng mắt nhìn nụ cười ngây thơ của Gojo " Xin lỗi nhưng bà nhầm rồi ", cô cố gắng nói với bà lão một cách tôn trọng.

" Không cần phải ngại đâu chàng trai. Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp " bà nói.

" Ồ " Utahime đỏ mặt " Cảm ơn bà "

Nụ cười của Gojo nở rộng. Anh vui vì không chỉ có mình anh nhận ra vẻ đẹp của cô. Mặc dù có vết sẹo trên má, Utahime vẫn rất xinh đẹp. Sẽ thật ngu ngốc nếu ai không nhận ra điều đó.

" Satoru-kun, nhìn kìa, trạm dừng của chúng ta kìa! "

Utahime gật đầu kính trọng với bà lão, chào tạm biệt bà, cô kéo Gojo ra khỏi xe buýt.

.

.

.

" Eh? Utahime-sensei, thật sự đây là cô sao? "

Các học sinh Kyoto lo lắng tụ tập xung quanh giáo viên mà họ yêu quý. Họ không bao giờ có mối quan hệ tốt với Gojo nên điều này có chút ngượng ngùng đối với họ.

" Đáng tiếc thay " cô thở dài

" Ý cô ấy là may mắn thay! ". Gojo ngắt lời ở phía sau. " Ai mà không muốn ở trong cơ thể của Gojo Satoru chứ! "

" Đúng là Gojo-sensei rồi ". Miwa nói.

Họ phớt lờ anh và chăm sóc Utahime, hỏi xem cô có ổn không khi ở trong cơ thể của tên ngốc kỳ quặc như vậy. " Này! ", Gojo hét lên. Utahime rõ ràng rất vui vì các học sinh của cô lo lắng cho cô. Cô xoa đầu họ một cách trìu mến. Cô đảm bảo rằng đó chỉ là tạm thời và nó sẽ trở lại bình thường sau một ngày.

" Utahime-sensei, dựa vào một vài cuốn tiểu thuyết mà em đã đọc, nụ hôn của tình yêu đích thực thường giải quyết mấy vấn đề kiểu này " Momo nói một cách thẳng thắn.

Tai của Gojo dựng lên. Nụ hôn của tình yêu đích thực? Điều đó...không phải là không được chào đón, Gojo nghĩ. Luôn có một giải pháp cho lời nguyền của nguyên hồn. Nếu như tình cờ đây chính là chìa khóa thì sao? Anh cho rằng điều này cũng không quá xa vời. Luôn có một điều kiện nào đó để giải lời nguyền.

" Điều đó thật điên rồ " Utahime cười khúc khích " Cô không thể giải lời nguyền bằng một nụ hôn "

" Đúng vậy " Mai nói từ bên cạnh " Quá nực cười, nguyên hồn bị nguyền rủa là thần tình yêu sao? Dù vậy, chúng ta cũng không muốn Utahime-sensei làm điều đó đâu, cô ấy ghét Gojo-sensei mà "

" Tôi đang ở ngay đây các em có biết không! "

" Nói về lời nguyền đủ rồi, hôm nay chúng ta có tiết học ". Utahime trấn an học sinh và bắt đầu bài giảng trong ngày.

Gojo buồn bực vì bị phớt lờ. Trong khi Utahime đang bận rộn, anh quyết định đến thư viện để tìm hiểu về tình trạng của họ. Suốt thời gian đó, anh không thể ngừng suy nghĩ về những gì Momo đã đề cập.

.

.

" Chúng ta nên thử "

" Thử gì? " cô nói, không rời mắt khỏi đống giấy tờ trên bàn.

" Thử điều mà Momo đề xuất "

Cô hừ lạnh.

" Gojo, đó là từ một cuốn tiểu thuyết. Một cuốn tiểu thuyết không liên quan gì đến nguyên hồn, ma thuật và lời nguyền "

" Nhưng chắc chắn trong đó phải có chút sự thật nào đó chứ "

" Từ một cuốn tiểu thuyết dành cho thiếu niên? Tôi khó tin điều đó lắm "

" Himeeee, nghe này? ". Anh ngồi xuống bàn cô, hiệu quả thu hút sự chú ý từ cô.

Cô khoanh tay lại và ngả lưng ra sau ghế, nhướn mày tò mò nhìn anh.

" Chị thử nghĩ xem, tại sao hầu hết mọi hình thức văn học lại gợi ý về nụ hôn nếu nó không thực sự hiệu quả ở một thời điểm nào đó? "

" ... Tôi không hiểu logic của cậu "

" Tất cả tin đồn hoặc huyền thoại đều bắt nguồn từ một sự thật nào đó, đúng không? " anh giải thích bằng tay " Giống như cách cha mẹ bảo con cái che rốn đi để khỏi bị sét đánh. Nhưng thực tế, nó chỉ ngăn chúng khỏi bị cảm lạnh! "

" Gojo, dù cậu muốn giải thích thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn làm điều đó " cô nói với vẻ mặt thản nhiên rồi nhăn mặt " Ngoài ra, gợi ý của cậu không hợp lý chút nào "

" Muốn cược không? Nếu nó không hiệu quả thì chỉ là một nụ một nụ hôn vô ích và chị sẽ được ăn tối miễn phí trong một tuần- "

" Hai tuần "

" Hai tuần, tất cả là do tôi trả. Nhưng nếu có hiệu quả, chị phải trả cho tôi ". Dù sao đi nữa đó cũng là một vụ cá cược có lợi cho anh, anh nghĩ.

Utahime nheo mắt nhìn anh một cách nghi ngờ. Anh gần như có thể nhìn thấy bánh răng đang quay trong đầu cô khi cô bắt đầu cân nhắc một cách nghiêm túc. Anh biết rằng vụ cá cược có thể khơi dậy tinh thần cạnh tranh của cô. Tuy nhiên cô phải suy nghĩ nó một lúc lâu trong khi lẩm bẩm với chính mình những điều anh không hiểu được.

Gojo xị mặt, anh hơi phật ý khi cô phải suy nghĩ lâu và kỹ về ý tưởng hôn anh.

Một lúc sau, cô thở dài " Được rồi, cậu nói đúng. Chỉ là một nụ hôn thôi mà "

Anh mỉm cười và vỗ tay.

Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế da và xoay vai, như thể đang chuẩn bị cho một trận đánh. Chậm rãi, cô cúi xuống ngang tầm mặt anh, môi cô chỉ cách môi anh một chút. Gojo vẫn ngồi trên bàn và anh sẽ nói dối nếu anh nói rằng tim anh không đập loạn xạ. Anh đã nói dối để thuyết phục Utahime hôn anh. Đó là một mánh khóe bẩn, anh biết, nhưng hôn Utahime là một cơ hội khó và anh phải nắm lấy.

Đôi mắt anh nhắm nghiền lại.

Utahime thu hẹp khoảng cách giữa họ, tay cô giữ chặt anh trên bàn. Anh nắm chặt bộ trang phục của cô khi đẩy môi mình vào môi cô. Nó hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ. Đầu tiên, anh nhận ra rằng anh đang hôn chính mình. Điều này thật kỳ lạ. Chà, toàn bộ tình cảnh này rất kỳ lạ. Thứ hai, anh không ngờ Utahime lại là một người hôn nhẹ nhàng như vậy. Cô luôn tức giận và nóng nảy khi ở bên anh. Anh nghĩ rằng nụ hôn của cô sẽ thật hung dữ và thô bạo. Nhưng thật ngạc nhiên, điều này tốt hơn so với những gì anh nghĩ.

Anh cúi người xuống cho đến khi cô nằm ngửa ra. Anh nghe thấy tiếng giấy tờ của cô nhàu nhĩ. Cô nắm chặt cổ áo anh trong khi tay anh vuốt ve bên hông cô. Tay cô di chuyển đến gáy anh rồi lên tóc. Anh thích cảm giác tay cô luồn vào tóc anh. Hơn nữa cả cảm giác về thể chất, nụ hôn chạm đến tận sâu thẳm bên trong con người anh. Giống như linh hồn của hai người hòa quyện vào nhau, như thể họ là một. Anh cảm thấy tâm hồn mình bùng cháy. Anh không muốn nó kết thúc. Nếu nó kết thúc, anh sẽ cảm thấy như một phần của anh bị bỏ lại với cô.

" Utahime-sensei! Xin lỗi vì xông vào em quên mất- ồ không sao! Hai người cứ tiếp tục đi ạ! ". Một giọng nói vang lên, họ không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng và bối rối của Miwa khi cô chạy ra khỏi văn phòng.

Utahime đẩy Gojo ra để thở. Khi anh mở mắt ra, anh thấy tóc cô xõa trên bàn, môi cô sưng lên và hơi hé mở. Cô đỏ mặt đến tận chân tóc.

" Tôi đoán là nó hiệu quả " anh cười.

" Mhm ", đó là tất cả những gì cô có thể nói. Sau đó, mắt cô mở to khi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Gojo. " Ôi trời ơi! " cô đứng dậy và nhìn vào tay mình.

" Tôi trở lại là tôi rồi! " Cô hét lên.

Gojo cũng vui mừng tương tự. Nó thực sự hiệu quả, anh nắm chặt tay và vuốt mái tóc bù xù của mình.

" Tôi đã nói rồi mà ", anh cười với cô, ánh mắt dừng lại thoáng chốc trên môi cô.

Ngón tay cô vội vàng chạm vào môi. Mặt cô đỏ bừng khiến anh thích thú.

" Ôi không, có phải Miwa là người gõ cửa không? " Cô đổi chủ đề " Tôi-tôi phải đi đây ". Cô rời khỏi bàn và chỉnh lại nơ cài trên tóc, vốn đã bung ra.

" Utahime! " cô dừng lại ở ngưỡng cửa khi anh gọi tên cô.

" Bữa tối? Sau này? " anh cười toe toét. Má cô đỏ ửng lần nữa khi nhớ đến vụ các cược.

" Được thôi " cô loay hoay với cánh tay áo " Ừm, gặp lại sau nhé? "

" Tôi sẽ gọi cho chị ". Anh đàm bảo rằng đó sẽ là một trong số nhiều nụ hôn mà họ sẽ chia sẻ trong tương lai.

Anh đã nhớ đến nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô khi cô quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro