Chapter 23: Hồi kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Xin lỗi hyung, em đến muộn! Em bị kẹt xe!” Sehun chạy vào Exotic Café gặp bạn trai.

Luhan dịu dàng cười bảo không sao, rồi lại bảo cậu ngồi xuống. Sehun nghiêng người nhẹ hôn lên môi anh, khiến anh đỏ mặt, trước khi ngồi xuống chiếc ghế bên kia phía anh.

“Quen thuộc, huh?” Luhan hỏi Sehun.

Sehun bối rối nhìn anh, trước khi kịp hỏi xem liệu anh đang nói cái gì.

“Tất nhiên là ngày hẹn đều tiên của chúng ta! Còn nhớ em đã đến muộn và không thèm xin lỗi như thế nào không?” Luhan cười và nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây 3 năm.

“Này! Em có xin lỗi,” Sehun nói.

“Hm, em không hề có,” Luhan đáp, ngón trỏ đung đưa ý bảo ‘không’.

“Em có!”

“Không, anh không nhớ đã nhận được lời xin lỗi từ em,” Luhan nhìn xuống điện thoại như thể đang bị phân tâm bởi cái gì đó.

“Được rồi, em xin lỗi đến muộn ngày hôm đó,” Sehun lẩm bẩm trước khi đứng lên gọi đồ uống cho cả hai. Luhan chỉ ngồi đó và nhẹ cười.

Sehun quay lại với hai cốc trà sữa trong tay, một khoai môn, một sô-cô-la. Tất nhiên là thế.

“Em có bao giờ thấy chán trà sữa chưa?” Luhan thích thú hỏi trước khi nhấp một ngụm.

“Không!” Sehun nhiệt tình đáp.

“Anh hỏi em câu này được không?”

“Được,” Sehun đáp.

“Em yêu trà sữa hay anh hơn?” Luhan ngại ngùng hỏi. Anh đã muốn hỏi câu này từ khi họ bắt đầu hẹn hò cơ nhưng lại sợ, anh nghĩ cậu sẽ cho đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Nhưng sâu thẳm trong Luhan lại e sợ khi nghe được câu trả lời.

“Hm, để em suy nghĩ coi,” Sehun trêu chọc, đưa ngón tay đặt lên má vờ suy tư.

“YAH!”

“Em đùa thôi, bình tĩnh nào hyung. Tất nhiên là trà sữa,” Sehun tự nhiên nói.

“Ồ,” Luhan buồn bã thốt lên, nhìn xuống cốc trà sữa đã uống được một nửa. Anh không hề nhận ra nụ cười trên mặt cậu khi anh nói thế. Khi Luhan ngước lên, mặt cậu chỉ còn cách mặt anh vài cm.

“Ngốc,” Sehun thì thầm, nghiêng người hôn anh. “Em sẽ luôn yêu anh nhiều hơn, chúc mừng kỉ niệm ba năm,” Cậu nói trước khi tiếp tục hôn anh. “Anh ngọt ngào hơn bất cứ loại trà sữa nào mà em từng uống trong đời.”

Luhan ngồi yên đỏ mặt, dù đã ba năm rồi, anh vẫn không thể quen với những nụ hôn mà Sehun hôn anh.

Anh cảm thấy cứ từng ngày trôi qua, anh lại yêu cậu nhiều và nhiều hơn nữa.

“Anh cũng yêu em,” Luhan xấu hổ lẩm bẩm.

Sehun chỉ cười với người bạn trai dễ thương này.

“Chúng ta rời khỏi đây nào.”

.

.

.

Họ tay trong tay đi dạo quanh Myeongdong, dừng lại trước những cửa hàng trên đường.

.

.

Nhiều chuyện đã xảy ra trong ba năm qua.

Kris quay về Trung Quốc và Tao cũng sẽ chuyển đến đó với anh ấy sau năm học này, vì năm nay là năm cuối (cùng với Sehun và Jongin).

Luhan đã tốt nghiệp và đang mở một cửa hàng cafe nhỏ với Minseok – cũng tốt nghiệp cùng Luhan, Kyungsoo và Baekhyun tốt nghiệp hai năm sau đó (cùng Chanyeol và Chen).

Yixing và Suho, tốt nghiệp một năm sau Luhan, Minseok, Kris, cũng đã tìm được việc làm. Yixing hiện là bác sĩ (thực tập) tại trường Đại học Quốc gia Seoul và Suho là CEO của một công ty thương mại lớn nhất Seoul.

Còn Chanyeol, cậu ấy quyết định tiếp tục tình yêu âm nhạc bằng cách trở thành nhà sản xuất âm nhạc cho SM Entertainment, top ba công ty hàng đầu ở Hàn Quốc.

Jongdae cũng là một ca sĩ nổi tiếng của SM, nhưng điều đó không ngăn cản được cậu ấy với người yêu – Minseok, cùng như bạn bè và mấy người kia. Họ bảo cậu ấy về hợp đồng nhưng cậu ấy nói sẽ không ký nó nếu không thể có thời gian ra ngoài để gặp người yêu hay bạn trai. Họ đành năn nỉ cậu ký hợp đồng (đủ thấy cậu ấy tốt như thế nào).

Sehun có lẽ sẽ tiếp quản công ty của bố sau khi tốt nghiệp, nhưng cậu bảo với bố sẽ làm thế với một điều kiện. Cậu muốn mở studio nhảy cho Jongin và cậu, nên muốn bố xây cho một cái. Jongin sẽ là biên đạo múa ở đó sau khi tốt nghiệp, và Sehun sẽ dừng lại một thời gian.

.

.

Không có gì có thể tốt hơn.

Đã ba năm trôi qua, nhiều người cho rằng họ sẽ yêu nhau ít hơn, nhưng nó ngược lại.

Luhan và Sehun luôn trong yêu, Baekhyun và Chanyeol vẫn là cặp đôi tình cảm thái quá, Jongin và Kyungsoo hay tranh cãi nhau nhưng chưa bao giờ yêu nhau ít đi, Suho và Yixing dù giàu có nhưng yêu nhau vẫn như năm năm về trước (họ đã bên nhau một thời gian dài), Kris và Tao là sự kết hợp giữa Rồng và Gấu Trúc không hề thay đổi, Jongdae và Minseok thường lừa mọi người và yêu nhau mỗi ngày (eeeewwww).

.

.

“Sehun, chúng ta kết hôn đi,” Luhan nói với cậu trong khi đang đi ngang qua công viên để trở về căn hộ của họ.

Sehun dừng bước, bối rối nhìn Luhan.

“Bây giờ anh đang cầu hôn em?”

“Có lẽ vậy,” Luhan nhún vai.

“Em mới là người phải cầu hôn chứ!” Sehun trẻ con than vãn.

“Anh không hề thấy em quỳ gối cầu hôn anh. Nếu anh không làm thế, chúng ta thậm chí sẽ chẳng bao giờ kết hôn,” Luhan bắt đầu bực bội.

“Anh đang nói cái gì thế? Em định sẽ thực hiện và tối nay nhưng anh đã phá hủy nó rồi,” Sehun bĩu môi, đi về phía căn hộ.

“G-Gì cơ? Đ-Đợi đã Sehun, quay lại đây!” Luhan la lên, chạy về phía Sehun. “Em sẽ cầu hôn anh?” Luhan hỏi, cố giữ nụ cười.

“Ừ, nhưng chắc em không làm thế nữa,” Sehun lại bước đi tiếp.

“Sehunnnn,” Luhan năn nỉ.

“Được rồi, được rồi,” Sehun nói, quỳ gối trước Luhan.

“Xiao Lu, LuLu, Luhan, tình yêu của đời em, suốt cuộc đời này em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp được một người như anh. Anh là người dễ thương nhất, tốt bụng nhất, đẹp nhất mà em từng gặp. Em không biết em sẽ ra sao nếu không có anh, thế nên, Luhan, liệu anh sẽ cho em vinh hạnh khi trở thành v—”

“Chồng,” Luhan cắt ngang.

Sehun thở dài, nụ cười vẫn bám trên mặt.

“À, ý em là chồng. Thế nên, anh sẽ lấy em chứ?” Sehun cười hỏi, cậu lấy một chiếc nhẫn từ chiếc túi bên trái ra.

Nó là nhẫn kim cương đen.

“Em biết đáp án mà,” Luhan trêu chọc, kéo Sehun vào vòng ôm. Nước mắt lăn dài trên má Luhan khi Sehun đeo chiếc nhẫn vào, nó thật vừa.

“Em yêu anh nhiều, Xiao Lu, đừng quên điêu đó,” Sehun yêu thương nói, hôn Luhan say đắm.

“Sẽ không,” Luhan đáp lại Sehun.

“Anh cũng yêu em, Sehunnie. Mãi mãi về sau.”

.

.

.

.

.

.

.

.

“Sehun này?”

“Huh?”

“Tại sao em lại trao anh nhẫn kim cương đen?”

“Vì anh quá đặc biệt nên không thể nhận nhẫn kim cương bình thường.”

~The End~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro