Chapter 7: Ghen?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun's POV:

Khi tớ vừa bước ra khỏi lớp, mấy đứa con gái lại nháo nhào cố vẫy tay tạm biệt. Vì hôm nay là ngày cuối cùng học trung học, nên ai ai cũng muốn nói lời chia tay. Tớ đứng trước cửa lớp, đợi Jongin, và tớ gặp cô Jung, giáo viên dạy lịch sử, cũng là giáo viên tớ yêu quý nhất.

"Sehun, cô mong em sẽ học giỏi trong tương lai và trở thành một người đàn ông tốt, được chứ? Cô thấy em rất có tiềm năng, và thật tuyệt khi là giáo viên của em. Cô nói những điều này bây giờ vì cô sẽ không đến dự lễ tốt nghiệp được, cô muốn đến thăm bạn trai ở Canada," Cô cười nhẹ, và vỗ vai tớ.

"Em cũng tự hào khi là học sinh của cô, cô Jung. Em sẽ nhớ cô nhiều," Tớ nói trước khi cô bước đi. Cô quay người lại và tớ cúi chào để thể hiện sự quý trọng.

Cô cười và cúi chào lại. Rồi bước đi.

"Sehun! Sehun! Đi đến tủ đồ của tớ đi, tớ cần lấy đồ trước khi rời đi," Jongin vội vã nói và kéo tớ đi.

"Tớ chưa dọn dẹp nó. Cậu cũng nên làm vậy, đừng để mất thứ gì quý giá," Cậu ta nói.

"Tớ dọn từ lúc sáng rồi," Tớ bảo trong khi đang dựa vào cái tủ kế bên. Tớ chỉ muốn ra khỏi đây và để đến gặp Luh-

Đợi đã, gì vậy?

Thở dài

"Này thằng công tử kia, gần đây thở dài nhiều quá rồi đấy, không sao chứ?"

"Yeah, chỉ là, tớ sẽ nhớ nơi này," Đành nói dối vậy. Tớ không muốn cậu ta quan tâm. Tớ đã được giúp đỡ nhiều rồi, và thứ cuối cùng tớ muốn là không làm cậu ta lo lắng.

"Yeah, tớ cũng vậy. Khoảng thời gian đáng nhớ, đáng nhớ."

Chúng tớ đi dọc hành lang vắng vẻ, mọi người chắc rời đi cả rồi. Khi đến cổng trường, tớ thấy mái tóc nâu đỏ thân quen, đang đeo earphones, mắt nhắm lại, và anh ấy đang dựa người vào cổng.

"Gặp cậu sau nhé Jongin," Cậu ta gật đầu và bỏ đi, lại đến gặp Kyungsoo hyung đây mà.

Tớ tiến đến cạnh Luhan hyung, lay nhẹ anh ấy. Anh ấy mở mắt và tìm kiếm, giống như sẽ hét lên với con người đã làm phiền bản thân, nhưng lúc anh ấy thấy ánh mắt tớ, anh ấy kéo tớ lại gần và ôm chầm lấy.

"Hey Sehunnie!!! Đã một tuần không gặp em," Vừa nói anh ấy vừa buông tớ ra.

Tớ hơi choáng bởi vòng ôm đó, và nơi anh ấy vừa để tay lên như đang nóng bừng. Cảm giác này là gì?

"Đ-đúng vậy, ta đi thôi," Tớ nói và chúng tớ bắt đầu đi bộ cùng nhau.

Đó là một quãng đường dài và tĩnh lặng, nhưng sự im lặng không gây nên sự lúng túng, thật tuyệt vời. Chúng tớ đến cửa hàng trà sữa và tớ nhanh chóng mở cửa cho anh ấy. Anh ấy nói 'Cảm ơn em vì đã cư xử giống một quý ông Sehunnie~' và tớ cười nhẹ. Mặt tớ dần đỏ ửng, nhưng tớ đã lấy lại được vẻ mặt lạnh lùng vốn có.

Chúng tớ gọi thức uống và ngồi tại chỗ gần cửa sổ như mọi khi.

"Sehunnie, trường học em như thế nào rồi?" Vừa nói anh ấy vừa nhấm một ngụm trà sữa, nhai viên trân châu.

"Dễ thương thật," Tớ lẩm bẩm. Tớ nghĩ anh ấy đã nghe thấy vì mặt anh ấy đang đỏ dần lên.

Luhan's POV:

"Dễ thương thật," Mình đã nghe cậu ấy lẩm bẩm những chữ đó. Nhanh chóng đảo mắt sang nơi khác vì gương mặt đỏ lên rồi kìa.

Tại sao lại nói thế với anh chứ, Oh Sehun?

Cảm giác kì lạ này bắt đầu từ lần gặp nhau đầu tiên. Chúng mình đã trao đổi số điện thoại và nói chuyện mỗi tối từ đó trở đi. Trái tim mình đập nhanh mỗi khi cậu ấy gửi tin nhắn, mình không biết cảm giác này là gì, nhưng nó như là, mình không biết, chính xác là vậy.

Cậu ấy tiếp tục nói về trường học, mặc dù mình biết hôm nay đã là buổi học cuối, cậu ấy vẫn còn nhiều điều để nói về nó lắm. Mình phát hiện ra cậu ấy nhảy rất giỏi, và đã vài lần yêu cầu cậu ấy thực hiện. Cậu ấy gật đầu cùng gương mặt đán- ý mình là lạnh lùng ngớ ngẩn.

Chúng mình nói chuyện cho đến khi mặt trời lặn và có thể xem như là nguyên một ngày. Mình nhìn đồng hồ và thấy đã 7:00pm.

'Bốn tiếng ư?' Ngay lúc đó tớ nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông và người gọi là.

'Minseokie <3'

"Có chuyện gì vậy?"

"Luhan! Nguy cấp lắm, Chen thấy tớ ôm Kris và không thèm nghe giải thích. Tất cả chỉ là hiểu lầm! Tớ đang đi thì cậu ta va vào người và cậu ta chỉ kéo tớ lại trước khi tớ ngã."

"Woah! Bình tĩnh, tớ sẽ đến ngay."

"Ok, cảm ơn nhé Lu! Love ya!"

"Tớ cũng yêu cậu!"

Mình nhanh chóng quay sang Sehun, người đã nghe cả cuộc nói chuyện và bảo rằng mình có chuyện gấp và phải đi bây giờ. Mình để ý thấy cậu ấy túm lấy góc áo và làm quăn nó một chút, nhưng mình đã phớt lờ. Ôm cậu ấy và chạy đi tìm Minseok.

Sehun's POV:

'Minseokie' ư?

Chàng trai Minseokie này là ai? Bạn trai của Luhan hyung? Tại sao sau tên còn có hình trái tim? Tại sao tớ lại bận tâm đến nó?

Thở dài

"Tớ cũng yêu cậu!" Tớ nghe anh ấy nói vậy và đáng lẽ không nên nhưng lại cảm thấy thật ghen tị. Máu như đang dần lưu thông khó khăn, và tớ cúi đầu xuống nên anh ấy không thể thấy mặt.

Phát điên mất thôi.

Tại sao với ai anh ấy cũng có thể nói như thế?

Bình tĩnh đi Sehun, đó là bạn bè hay người thân hoặc gì gì đó. Có lẽ vậy. Tất cả chỉ là suy đoán. Tớ không biết mối quan hệ của họ là gì, nhưng chắc quan trọng đến nỗi anh ấy phải bỏ đi ngay sau khi ra khỏi cửa hàng.

Anh ấy ôm tớ và nhanh chóng bỏ đi. Tớ nhìn dáng chạy của anh ấy cho đến khi hoàn toàn biến mất, và chuyển sang hướng khác. Đáng lẽ không nên nhưng tim sao lại nặng nề thế. Bởi vì tớ thích anh ấy? Không thể nào, tớ chưa quên được Jinhee.

Tớ nghĩ vậy.

Tớ lê bước về nhà và xem những bộ phim ngẫu nhiên được chiếu trên TV suốt đêm. Tớ không thể nào ngủ nỗi.

-End chapter 7-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro