Chapter 10: ~Che giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau đợt kiểm tra cuối cùng ở bệnh viện, tôi được tự do về nhà. Lòng tôi thấy nhẹ nhõm lúc bước lên chiếc xe của Luhan, vẫn đang đợi tôi ở bên ngoài. Anh ngồi ở ghế lái yên lặng đợi và nhìn khi tôi bước vào trong, cười tươi với tôi.

"Sehun à, bây giờ em thấy thế nào?" Anh nói, nhẹ nhàng đặt bàn tay anh lên đầu gối tôi.

Ngay khi những ngón tay của anh chạm vào đầu gối tôi, tôi cảm thấy các dây thần kinh đang dần bị gặm ở bên trong. "Tốt ạ, cảm ơn hyung."

Luhan nhìn tôi một lúc, đánh giá xem liệu tôi có thật sự tốt hay không. Dường như đã hài lòng, tay anh rời khỏi đầu gối tôi và dời đến chìa khóa xe ở lỗ khóa. Tôi đợi tiếng nổ máy của động cơ đến, nhưng nó không đến. Tôi nhìn bên ngoài bãi đỗ xe của bệnh viện, tuyết đã tan trên mặt đất trở thành một lớp bùn loãng màu xám. Bầu trời bên trên cũng màu xám nốt.

"Sehun, em bị ngất bởi vì chuyện gì đó đã xảy ra với em trong quá khứ. Đúng không?"

Bụng tôi hơi đau, bàn tay nắm chặt vạt áo. Tôi nhìn vào bên trong đôi mắt đầy nghi ngờ của Luhan, không còn hy vọng tìm lối thoát cho chuyện này. Tôi không muốn bất cứ ai biết gì về quá khứ của tôi, những gì bố đã làm với tôi và Kaisoo, kết cục đã xảy ra với hai người bọn họ.

Bàn tay Luhan đặt lên má tôi. "Không sao," Anh nói. "Em có thể kể với anh."

Sau khi suy nghĩ liệu có tôi nên thừa nhận chuyện đó hay không, cuối cùng tôi đã gật đầu.

"Anh cũng nghĩ vậy đấy," Luhan nói. "Em muốn kể với anh về quá khứ của em phải không?"

Tôi hít một hơi đầy run rẩy, "Luhan-Em... Cái đó, em..."

"Không sao, không sao đâu. Nếu em không muốn kể với anh, anh hoàn toàn hiểu điều đó mà," Anh cười.

Tôi ghì chặt má vào bàn tay anh, "Em muốn kể với anh, nhưng em không thể nói được, chúng-chúng gây ra tổn thương rất nhiều."

Anh dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, "Oh Sehun, em đang che giấu điều gì vậy?"

Tôi cảm thấy một giọt nước mắt trượt ra từ mắt tôi. "Mọi người em yêu thương đều chết-" Tôi bỗng nói, bản thân ngạc nhiên khi điều đó được thốt ra.

Hàng lông mày Luhan nhíu vào nhau, "Gì cơ?!" Anh như nín thở mà nói.

"Bố em, mẹ em, em trai em-Kaisoo. Em là người duy nhất trong bọn họ còn sống, nhưng em cũng gần như đã chết rồi, ý em là nhìn vào em này. Em thậm chí không thể trải qua một ngày mà không hề cảm thấy hấp hối trong lòng chỉ vì điều này."

"Sehun-" Luhan lại như nín thở mà nói một lần nữa.

Nước mắt của tôi như thác nước mà chảy ra. Nỗi đau tràn ngập trong tim, xé tan những gì còn lại thành từng mảnh.

"Anh xin lỗi, Sehun-" Cả hai bàn tay anh đều đặt trên mặt tôi, lau đi những giọt nước mắt. "Xin lỗi, thật xin lỗi."

Tôi nhắm chặt mắt, "Đưa em về nhà đi, Luhan!" Tôi yếu ớt nói.

**

Không ai trong chúng tôi nói gì trong lúc lái xe, cũng như khi đã về đến nhà. Các thành viên treo banner và những đồ vật tiệc tùng khác để chào đón tôi trở về. Tôi không hề muốn điều này, thế nên tôi chỉ đứng dậy và bước vào trong phòng của tôi và Luhan, trước tiên là cảm ơn các hyung rồi nói rằng tôi quá mệt nên không thể tham gia tiệc tùng. Luhan cùng các hyung ở trong phòng khách, thỉnh thoảng lại kiểm tra tôi.

Tôi nhìn chằm chằm bức tường xanh, đắm mình trong nỗi đau. Tôi đã không thể cứu em trai, tôi không có cơ hội, tôi thật xấu xa khi không chịu cố gắng hết sức, tôi mới là người phải chết, không phải Kaisoo. Nó chỉ mới năm tuổi thôi, năm tuổi chết tiệt. Tôi nhớ lại ngày bố tát tôi vì tôi đã ngăn cản ông, tôi phải bị phạt, tất nhiên rồi. Và một tuần sau, khi tôi nói chuyện về mẹ, bố đã ghì chặt tôi lên tường, cảnh cáo tôi không bao giờ được nhắc đến bà thêm một lần nào nữa, cùng với cái thắt lưng mà ông cầm trên tay, dùng nó mà đe dọa tôi, tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy trong cuộc đời.

"Dongseng," Luhan đứng ở cửa, trên tay cầm một cái đĩa. "Anh mang cho em ít bánh nè."

Tôi ngẩng mặt, quên đi ký ức. "Yehet, bánh!"

Luhan khẽ mỉm cười, ngồi trên giường tôi, đưa bánh cho tôi. Tôi lập tức nhét bánh vào miệng, nếm mùi vị. Vị của nó thật tuyệt, không như thức ăn đáng ghét ở bệnh viện. "Cảm ơn Luhan hyung!"

Luhan lại cười, "Aish Sehun, em ăn như đứa trẻ năm tuổi vậy."

Với cái miệng đầy bánh, tôi cười với anh.

"Đừng cử động, em dính một chút gì ở đó kìa," Luhan nói như mấy ông bố, bà mẹ.

Ngón tay lành lạnh của anh lúc này đang tiến lại gần bên dưới môi tôi. Một cảm giác nào đấy chạy khắp cơ thể tôi khi anh bắt đầu lau đi vết kem bên phải môi tôi, cẩn thận nhìn tôi trong khi làm vậy. Vết kem màu xanh giờ đã bao phủ ngón tay anh. Anh đưa ngón tay đến miệng mình và liếm vết kem trên đó.

Tôi đặt chiếc đĩa rỗng lên tủ đầu giường.

"Hãy nói với anh rằng em thích chiếc bánh đó nào, Kai đã đặt cả trái tim và linh hồn để làm nó... à, ý anh là đi đến cửa hàng và mua nó."

Tôi cười cười, "Sự lo lắng mới là điều đáng để tâm."

"Ừ, đại loại là vậy." Ngừng một lát, Luhan tiếp tục, "Dạo này em và Violet thế nào?"

Tôi nhún vai, "Em nghĩ bọn em đang làm hòa, lúc còn ở bệnh viện cũng đã nhắn tin với nhau, cô ấy đã xin lỗi vì mọi cuộc cãi nhau... aish, chúng em còn lên kế hoạch đi hẹn hò nữa."

Một nụ cười yếu ớt thay thế cho nụ cười trước đó của Luhan, "Hay đấy," Anh vội nói.

Anh nhanh chóng nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối. "Sehun à, chúng ta nên đi ngủ thôi. Ngày mai sẽ bận rộn với concert lắm đó."

Tôi gật đầu đồng ý. Tôi vòng tay qua người Luhan. Ban đầu, anh dường như có chút bối rối, nhưng rồi cũng thả lỏng và đưa tay ôm tôi. "Suýt chút nữa em quên, cảm ơn đã đưa em đến bệnh viện, Luhannie, không có anh em cũng chẳng biết điều gì sẽ xảy ra. Hyung ngủ ngon nhé."

Ngực Luhan dựa vào tôi nâng lên, hạ xuống loạn xạ, "Không có gì. Ngủ ngon, Sehun, và chỉ cần nhớ rằng anh luôn ở bên em."

Tôi mỉm cười và nhắm mắt khi môi Luhan nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, để lại cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon.

-End chapter 10-







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro