Giống như tuyết rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Khi Cao Khanh Trần mở mắt ra, anh cảm thấy hôm nay trời sáng lạ thường.

Từ khi Bắc Kinh vào đông, anh thường bị đồng hồ báo thức trên điện thoại đánh thức lúc năm sáu giờ, rồi cũng thành một trong những người đầu tiên có mặt trên xe đi làm. Dù vẫn chưa tỉnh ngủ, anh cũng dụi mắt rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Chỉ khi anh bước ra khỏi phòng tắm, anh ấy mới thực sự tỉnh táo và nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn hơi tối. Cả tòa nhà yên tĩnh giống như tất cả vẫn còn đang ngủ.

Dù sao thì hôm nay cũng chẳng có lịch trình gì, chỉ là nhắm mắt ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại. Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào qua khe hở của rèm cửa, Cao Khanh Trần ước chừng đã mười một, mười hai giờ trưa.

"8:43"

Màn hình điện thoại sáng lên..

Cao Khanh Trần đột nhiên bối rối, cho rằng mình đầu óc không tỉnh táo, nghĩ mình đã bị hoa mắt, nên cố gắng mở mắt ra nhìn lần nữa.

Vẫn là 8:43.

Anh vươn tay ra khỏi chăn, nhưng lại run lên vì quá lạnh, dù sao mùa đông ở Bắc Kinh cũng không ấm áp như quê hương nhiệt đới của anh. Anh vội vàng rút tay lại, nhưng vẫn không nhịn được sự tò mò, anh xuống giường đi đến bên cửa sổ, vén rèm ban công ra nhìn ra ngoài.

Ban công được bao phủ bởi tuyết trắng tinh khiết - hay nói đúng hơn là mọi thứ trước mắt đều bị bao phủ bởi tuyết. Lớp tuyết trắng trên ban công như lớp gạch bông mịn màng không tì vết, phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo của ánh nắng ban mai, tưởng chừng như chỉ cần mở hé cửa, hơi lạnh sẽ lập tức tràn vào nhà.

Nghĩ đến đây, Cao Khanh Trần cũng có chút vui vẻ - anh tự trách mình buồn ngủ đến mức quên mất trận tuyết đầu mùa đã rơi vào đêm qua, nhưng anh không ngờ rằng tuyết đã rơi suốt đêm, và toàn bộ Bắc Kinh bây giờ trông giống như một xứ sở tuyết.

Sự kích thích của adrenaline khiến Cao Khanh Trần tỉnh táo ngay lập tức, dù vẫn lưu luyến hơi ấm từ cái giường, nhưng anh vẫn ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo và bước ra khỏi phòng bằng đôi dép nhung mới mua.

Cao Khanh Trần cầm cốc nước lên uống một ngụm, đi tới hành lang tầng hai, ở đó có một cửa sổ - là nơi gần nhất giữa tòa nhà A và tòa nhà B. Đêm qua phòng khách nhà B không kéo rèm, Cao Khanh Trần còn thấy Doãn Hạo Vũ và Bá Viễn cùng nhau xem phim trong phòng khách từ tòa A.

Cao Khanh Trần đột nhiên nhìn thấy bóng của chính mình trên kính - có lẽ tòa B cũng có thể nhìn qua tòa A qua cửa sổ này. Cao Khanh Trần hơi ngạc nhiên vì trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Đột nhiên, trong vài giây anh đang phân tâm, rèm cửa một căn phòng ở tòa B được mở ra. Doãn Hạo Vũ đứng trước cửa sổ và vươn vai, dù ở rất xa nhưng Cao Khanh Trần vẫn có thể nhìn thấy mái tóc rối bù như chuồng gà của Doãn Hạo Vũ - đây là có lẽ là vẻ đẹp khó nói mà Cao Khanh Trần luôn nhắc đến.

"Xin chào~Patrick! Tuyết đang rơi~"

Dù bên ngoài rất lạnh, nhưng Cao Khanh Trần giống như người đi lạc trong rừng đã lâu mới được thấy ánh đèn thành phố, hưng phấn lúc lắc đầu, mở cửa sổ và hét lên:

"Tuyết dày quá! Haha!"

Anh vẫn tiếp tục hét lên.

Trên mặt Doãn Hạo Vũ dường như thoáng có chút chán ghét, nhưng Cao Khanh Trần không nhìn thấy, chỉ nghe thấy Doãn Hạo Vũ mở cửa sổ và hét lên: "Tiểu Cửu! Anh ồn ào quá!"

Gì?! Cao Khanh Trần nhăn mặt, tức giận đóng cửa sổ, quay người lại, lêu lêu đứa em rồi chạy lên lầu tìm Lưu Vũ.

"Lưu Vũ ~"

Lưu Vũ trong phòng đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Cao Khanh Trần từ xa, không cần đoán cũng biết anh đến đây làm gì. Cậu thức dậy sớm hơn Cao Thanh Trần, khi mở rèm ra, nhìn thấy bên ngoài tuyết trắng, cậu đã tưởng tượng cảnh tượng như này sẽ xảy ra.

Lưu Vũ bất đắc dĩ mỉm cười - rõ ràng tối qua cậu đã cùng Cao Khanh Trần đi ngắm tuyết, dù là tuyết đầu mùa năm nào đi chăng nữa, bởi vì có cậu ở bên cạnh, Cao Khanh Trần đều sẽ tỏ ra rất thích thú.

Chỉ bằng mấy bước chân, Cao Khanh Trần nhanh chóng đi đến trước phòng Lưu Vũ. Khi tới cửa phòng, anh đột nhiên phanh gấp,rồi nhẹ nhàng mở cửa ra, phát hiện Lưu Vũ đã tỉnh, đang ngồi trên chiếc ghế đối diện cửa nhìn anh. Sự lo lắng bất chợt biến mất, anh vui vẻ lao đến ôm Lưu Vũ.

"Lưu Vũ ~ Tiểu Vũ ~ xuống lầu chơi tuyết với anh nhé ~"

Lưu Vũ làm ra vẻ đang suy nghĩ, không nói gì, nhắm mắt lại rồi thần bí lắc đầu.

"Tiểu Vũ, em là tốt nhất mà ~" - Cao Khanh Trần vẫn nài nỉ - "Tuyết rơi dày lắm, em không muốn ra ngoài chơi à? Dịp này khó lắm có được, em có nghĩ vậy không-- "

"Nhưng, bên ngoài lạnh quá ~" - Lưu Vũ đột nhiên bắt chước Cao Khanh Trần, kéo dài giọng với vẻ mặt đáng thương - "Sao anh không tìm ai không sợ lạnh ấy?"

Vừa dứt lời, anh chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng cửa đóng mở, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân, tiếng dép lê lẹt quẹt trên mặt đất, dễ dàng biết là chủ nhân của tiếng bước chân chắc chắn là vừa mới ngủ dậy, thậm chí có thể còn chưa mở mắt hoàn toàn.

"Là Santa à?" - Cao Khanh Trần lẩm bẩm, sau đó vội vàng vẫy tay với Lưu Vũ rồi lao ra khỏi phòng.

Thực ra Santa vẫn chưa tỉnh, hắn chỉ khát nước và muốn tìm chút nước uống, uống xong định về phòng ngủ tiếp. Khi Cao Khanh Trần đột nhiên hét lên từ phía sau, cốc nước trong tay hắn suýt rớt xuống đất, suýt chút thì sặc nước mà xỉu.

"Xin lỗi ~" - Cao Khanh Trần cười ngại ngùng - "Bên ngoài đang có tuyết, anh có muốn chơi tuyết với em không?"

"Hả? À - thôi, cho anh xin" - Santa ngáp dài và xua tay, rồi đi lướt qua Cao Khanh Trần - "Anh chỉ ra ngoài uống nước, anh còn phải ngủ tiếp."

Lại một câu trả lời phủ định khiến Cao Khanh Trần có chút nản lòng, anh phụng phịu đứng ở đó một lúc, cho đến khi Santa quay trở lại phòng ngủ, mới bật tốc chạy tới

"Ở chỗ anh có tuyết rơi nhiều như vậy à?" -  Anh chạy vài bước rồi nhảy lên giường Santa, chui qua vào chăn nằm trước và liên mồm: "Tuyết ở Nagoya cũng rất đẹp đúng không...Tuyết có rơi thường xuyên không? A, mùa đông thì có mưa không—"

Lòng Santa gần như tuyệt vọng.

Ai đó làm ơn xách người Thái đang quá khích khi thấy tuyết rơi này đi được không?

02. So với những kẻ bị khùng ở tòa B, Cao Khanh Trần còn đỡ chán.

Mika, Trương Gia Nguyên, Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ đã mặc quần áo (và còn không mặc áo khoác) và chạy ra ngoài chơi tuyết. Lúc này, những chàng trai trẻ và đầy nhiệt huyết đang cầm một đống tuyết trong tay, cạnh tranh với nhau xem ai chịu lạnh tốt hơn.

"Để em nói cho mấy anh biết, em là một người đàn ông Đông Bắc đích thực, và em không sợ lạnh!" - Trương Gia Nguyên bô bô cái mồm trước khi battle - "Chiến binh của mùa đông, là họ Trương này! Trương Gia Nguyên này!" - Nó vừa la hét vừa khua khoắng tay chân lung tung.

Ở một góc nhà, Lâm Mặc co ro trong chiếc áo khoác lông dày, đội mũ trên đầu nhưng vẫn run rẩy trong gió lạnh. Dù vậy, cậu không vào nhà mà muốn ở nơi gần nhất xem đồng đội của mình thi đấu, khiến má và tai cậu đỏ bừng vì lạnh.

Bá Viễn đứng trong góc đối diện, im lặng tự ôm lấy mình, sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt.

"Xin chào" - Cánh cửa ban công phía sau đột nhiên mở ra, Rikimaru bước ra khỏi nhà, mở to mắt ngơ ngác chào Bá Viễn và Lâm Mặc.

"Chào, Riki - ơ không đúng, tại sao anh lại ở đây?" - Lâm Mặc hỏi.

"À, anh thấy mọi người đang chơi từ tòa A, nên anh qua đây. Ừm."

Bá Viễn nghe thấy tiếng động quay lại nhìn, dường như trong phút chốc anh đã nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, anh dang rộng hai tay và lao về phía Riki như một đứa nhỏ bị bắt nạt: "Huhuhu, Riki, ông tới rồi huhu, làm ơn hãy cứu giúp tụi nó, tụi nó sẽ không bị đóng băng khi chơi như thế này chứ??"

Riki quay đầu lại nhìn ba đứa nhỏ sinh sau 2000 và một người Hawaii đang đứng trong tuyết, sau đó nhìn Bá Viễn đang treo trên người mình, và có vẻ do dự rồi do dự: "À, thực ra, tôi đến đây để tham gia cùng. ."

Riki mỉm cười ngượng ngùng.

Nghe vậy, Bá Viễn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn to không thể tin được, há hốc mồm, nếu lúc này tuyết vẫn rơi, chắc chắn sẽ có bông tuyết rơi vào đó.

"Anh cũng đến chơi với chúng em à?"

Riki giơ tay chỉ vào đống tuyết bên cạnh - "Ừ, anh đã từng chơi như thế này rất nhiều lần."

03. Lưu Vũ cuối cùng cũng bị Cao Khanh Trần thu phục, và sau khi tắm rửa đơn giản, cậu cùng Cao Khanh Trần ra khỏi nhà. Tuy nhiên, hai người chỉ đi dạo, trò chuyện và chụp ảnh dưới tuyết, nhiều nhất họ làm là đắp một người tuyết nhỏ xinh xắn trong sân của tòa A, yên tĩnh hơn nhiều so với sân của tòa B.

Dù là tháng cuối cùng của năm, nhưng Lưu Chương - người đang vừa làm vừa học - đêm qua vẫn thức rất khuya vì học bài. Cũng may hôm nay gã không cần phải dậy sớm, Lưu Chương đã ngủ rất thoải mái. Gã tỉnh dậy một cách tự nhiên, bình tĩnh vươn vai ngáp một cái, mới chậm rãi xuống giường. "Thật tốt khi không phải đi làm. Buổi sáng không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, rất sảng khoái" - Gã vừa lẩm bẩm vừa gãi đầu.

Đi ra khỏi phòng ngủ, gã không hiểu khi thấy căn nhà to lớn nhưng lại vô cùng trống trải, hiển nhiên là không có gì thay đổi, chỉ là cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.

Gã xoa mái tóc giống ổ vịt, nheo mắt nhìn mình trong gương, khi đi ngang qua cửa Santa, gã nhăn mặt vì tiếng ngáy phát ra từ bên trong. Cuối cùng, khi đi ngang qua cửa phòng Lưu Vũ, gã chợt nghĩ ra điều gì đó không ổn - gã ngủ nướng quá ngày à? Tại sao trong nhà không có âm thanh gì cả vậy? Rõ ràng hôm nay không có lịch trình gì mà?

Vừa nghĩ, anh vừa vô thức bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài - à, Lưu Vũ và Cao Khanh Trần đang chụp ảnh ở sân trước tòa nhà.

Lưu Chương bật cười, rồi vui vẻ đi xuống tầng dưới để kiếm gì đó ăn.

Khoảng thời gian du học ở Mỹ giúp gã nắm vững cách làm một bữa sáng kiểu Mỹ, gã đập một quả trứng vào chảo và lấy ra chiếc bánh mì nướng mới mua mấy ngày trước - vẫn còn rất nhiều trứng trong tủ lạnh. Khi Lưu Chương với tay lấy nó, những quả trứng đang lăn tròn trong ngăn đựng trứng.

Gã chỉ đơn giản là chiên thêm vài quả nữa, đoán rằng hai người bạn thân ở tầng dưới chưa ăn sáng nên gã cũng giúp làm một ít.

Lại còn hâm nóng một ít sữa để ăn ngũ cốc.

Dù vẫn hơi buồn ngủ, gã mở điện thoại lên, định nhắn vào nhóm wechat tòa A bảo mọi người vào ăn sáng, nhưng lại trượt tay gửi vào nhóm Vạn Nhân Mê mười một người.

"Hả?" - Lưu Chương gửi tin nhắn được mấy giây mới nhận ra có gì đó sai sai.

"Thôi kệ đi" - Gã tự nhủ - "Dù sao thì chỉ có hai người đó mới có thể nhìn thấy thôi."

Vấn đề là không chỉ có hai người đó nhìn thấy nó.

Lưu Vũ và Cao Khanh Trần tuy nhìn thấy tin nhắn nhưng vẫn muốn chụp thêm vài tấm ảnh, người tuyết thứ hai mà bọn họ đang làm vẫn chưa xong, nên họ vẫn cố nán lại trong đống tuyết một lúc, rồi mới chịu vào nhà ăn sáng.

Mặt khác, mấy đứa nhóc ở tòa B đang có một khoảng thời gian vui vẻ. Bá Viễn cũng tham gia trận hỗn chiến bóng tuyết dưới sự "xúi giục" của Rikimaru. Anh ném một quả trúng vai Doãn Hạo Vũ, và bản thân cũng ăn trọn một nắm tuyết từ Rikimaru.

Điện thoại của Bá Viễn vẫn còn trong túi, khi anh chạy sang một bên để đình chiến, anh đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, thế nên anh đã lấy nó ra để kiểm tra.

"Mọi người, tôi đã làm bữa sáng rồi."

"Trở về ăn nhanh, ai tới trước ăn trước."

Bá Viễn cười khúc khích và tắt màn hình điện thoại.

"Này! AK nói cậu ấy đã làm bữa sáng rồi! Ai muốn cùng anh đến nhà A ăn sáng không?"

"Cái gì, anh ấy nấu à?!"

Phản ứng của Trương Gia Nguyên là dữ dội nhất, nó hét lên một tiếng giận dữ, lập tức ném quả cầu tuyết trong tay đi, hùng hục chạy đến bên cạnh Bá Viễn: "AK anh đang nấu ăn à?"

"Đúng vậy." - Bá Viễn vui vẻ gật đầu.

"Oa, AK thật chu đáo." - Doãn Hạo Vũ ở bên cạnh khen ngợi.

"Này! Lâm Mặc, sao ông dám lén lút chuồn đi trước?!" - Châu Kha Vũ chỉ vào Lâm Mặc đang rón rén bỏ trốn, liếc mắt là biết tên này đang định chuồn qua tòa A trước.

"Á!" - Lâm Mặc thấy mình bị phát hiện, đảo mắt cười lảng tránh, vội vã chạy đi ngay. Mika còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã biến mất.

"Lâm Mặc!" - Mấy người còn lại vội vàng la hét, đuổi theo Lâm Mặc về phía tòa A. Từ xa, từng tiếng hét khác nhau đã phá vỡ sự yên tĩnh của tòa nhà A.

Cao Khanh Trần và Lưu Vũ nghe thấy âm thanh và nhìn về hướng đám người đang chạy - nhìn một cái là không thể nhịn được cười, thầm nghĩ không biết liệu bọn họ có bắt đầu luôn một trận chọi tuyết mới hay không. Hầu như mọi người đều có một ít tuyết trên đầu, nhất là Trương Gia Nguyên và Mika, nhìn từ xa trông như các cụ già với mái đầu bạc trắng vậy.

Anh vừa cười rớt nước mắt vừa chỉ cho Lưu Vũ. Lưu Vũ cũng bật cười thành tiếng, thậm chí không đến chuyện tại sao bọn họ đều đến tòa A.

Cười đến thở không ra hơi, Lưu Vũ mỉm cười, thấp giọng nói: "Đời này có thể coi như là đã ở bên nhau thật lâu."

"Cái gì?" Cao Khanh Trần hỏi.

Lưu Vũ chưa kịp trả lời, tiếng hét vang dội của Lưu Chương đột nhiên truyền đến từ tòa nhà A, khiến Cao Khanh Trần giật mình quay đầu lại.

"Để giành cho em nữa chứ?!"

"Kính già yêu trẻ! Anh lấy trước, cảm ơn Ak!"

"Châu Kha Vũ! Ông nôn miếng trứng của tôi ra!"

"Ông... à, thôi bỏ đi, thầy Bá, thầy ăn trước đi."

"...Tôi mời anh ấy ăn mà, tôi có mời ông ăn đâu Châu Kha Vũ?!"

"Vậy Tiểu Vũ và Tiểu Cửu đâu rồi nhỉ, vốn dĩ tôi muốn nhắn vào nhóm chat tòa A thôi."

Mãi cho đến khi Lưu Vũ ở bên cạnh bật cười, Cao Khanh Trần mới tỉnh táo lại.

"Em vừa mới nói cái gì?" Anh lại hỏi.

Lưu Vũ xoay người, mỉm cười nhìn Cao Khanh Trần: "Anh ở Trung Quốc lâu như vậy, đã từng nghe qua câu này chưa?"

Nhìn thấy vẻ mặt tò mò và bối rối của Cao Khanh Trần, Lưu Vũ lại mỉm cười và nhẹ nhàng nói:

"Nếu cùng nhau ngắm tuyết rơi, thì kiếp này chúng ta sẽ cùng nhau già đi".





The End.

Happy 2024 nhé mọi người ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro