11.367 km

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là câu chuyện kể về những con số kỳ lạ phát sáng từ phía dưới làn da của chính bạn. Chưa hề có bất cứ lời giải thích khoa học nào về cách mà những con số này hoạt động, nhưng tất cả mọi người đều biết chính xác nó tượng trưng cho điều gì. Con số càng lớn, khoảng cách từ bạn đến người đó lại càng xa.

Khái niệm về người bạn tâm giao là một trong những điều đầu tiên mà các thành viên trong gia đình sẽ chỉ dạy cho những đứa trẻ của họ. Khi cả bạn và người đó được sinh ra cũng là lúc mà những con số này đồng thời phát sáng, chỉ một màu sắc duy nhất cho chính các bạn. Nó bùng cháy, thiêu đốt chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ trước khi những con số này được khắc sâu dưới làn da phía bên trong cổ tay của bạn cho đến khi bạn tìm thấy nửa còn lại của mình. Thời điểm mà bạn tìm thấy họ, khi mà tất cả các con số lần lượt quay trở về không cũng chính là thời điểm các bạn bắt đầu xây dựng nên câu chuyện của chính mình.

Khi Mark Yien Tuan được sinh ra, đó là ngày thứ tư của tháng Chín, đã không có gì xuất hiện ở phía bên trong cổ tay nhỏ xíu của bé. Cha mẹ Mark cũng không quá bận tâm đến vấn đề này, đó đơn giản là vì nửa kia của bé chắc còn chưa được sinh, bạn tâm giao tương lai của con trai họ sẽ còn nhỏ tuổi hơn bé, đó là tất cả những gì họ có thể đoán ra được trong thời điểm này. Và ngay khi bác sĩ cảm thấy sức khỏe của mẹ Mark đã hồi phục đủ để xuất viện, họ mang theo Yien bé nhỏ cùng trở về nhà.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi Mark được khoảng hơn 6 tháng tuổi một chút, nỗi đau khắc sâu vào da thịt non nớt đã đánh thức bé. Tiếng khóc nức nở không ngừng như muốn xé rách màn đêm đen tĩnh lặng kéo cha bé, Raymond Tuan ra khỏi chiếc giường ấm áp, vội vã đến gần bên chiếc cũi mà con trai họ, Yien bé nhỏ đang ngủ. Ông nhanh chóng bế bé con lên tay, nhẹ nhàng dỗ dành cậu. Những tia sáng đỏ leo lắt kỳ lạ dường như càng phát sáng rõ ràng hơn trong bóng tối, chúng thành công trong việc thu hút sự chú ý của Raymond, ông khẽ cúi đầu, khóe mắt hơi nheo lại để có thể nhìn rõ con số bé xíu vừa xuất hiện trên cổ tay con trai mình.

11.367

Raymond dường như không tin vào mắt mình, ông chớp mắt, sau đó cẩn thận kiểm tra lại những con số một lần nữa. 11.367 km đồng nghĩa với việc người bạn tâm giao của Mark hẳn phải ở cách xa gia đình họ một nửa vòng trái đất, ở tận phía bên kia của bán cầu. Sau khi đã chắc chắn về nguyên nhân khiến Mark bé nhỏ choàng tỉnh giữa đêm, ông nhanh chóng vỗ về, đưa cậu bé trở lại với giấc ngủ dang dở, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán con trai mình trước khi đặt cậu bé trở lại chiếc cũi.

"Có chuyện gì không ổn sao anh?"

Vòng tay ôm lấy vợ mình vào lòng, Raymond khẽ lắc đầu. "Người bạn tâm giao của Mark đã được sinh ra và vết bỏng từ những con số đã đánh thức thằng bé."

Khi Jackson Wang ra đời, đó là ngày 28 tháng ba, ánh sáng màu đỏ từ những con số phát sáng phía bên trong cổ tay của cậu bé đã chiếm trọn được sự chú ý của cha mẹ cậu. Đối với họ, nó có nghĩa là bạn tâm giao của Jackson chắc chắn lớn tuổi hơn con trai của họ. Tuy nhiên điều đó cũng không quá quan trọng với họ, tất nhiên - ai có thể khiến cho con trai của họ hạnh phúc, họ chắc chắn sẽ mở rộng vòng tay chào đón người đó - nhưng màu đỏ của ánh sáng đó lại khiến cả hai có chút bận tâm. Dù sao Wang Rui Ji và Zhou Ping cũng đã từng có những con số nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng nhạt nhẹ nhàng trên cổ tay, và so ra thì màu đỏ tươi trên cổ tay của con trai họ có một chút đáng sợ. "Thằng bé sẽ không sao đâu," Ruiji mỉm cười trấn an vợ mình.

Khi Mark được 3 tuổi, cậu bé đã hỏi cha mình về những con số kỳ lạ trên cổ tay bé. Khá khó để giải thích một cách rõ ràng khái niệm về người bạn tâm giao cho một cậu bé vừa mới tròn 3 tuổi hiểu, Raymond bối rối ngồi xuống ghế, ông bế bổng Mark và đặt cậu bé ngồi lên đùi mình, xoa nhẹ mái tóc lơ thơ mềm mại của con trai mình.

"Những con số tượng trưng cho khoảng cách từ con đến người mà con sẽ chọn để kết hôn và sống cùng cho đến hết cuộc đời này Markeu yah."

Ngừng lại một chút Raymond cảm thấy hơi bối rối trước khi tiếp tục nói ra nửa sự thật còn lại.

"Những con số càng lớn, khoảng cách từ con đến người ấy lại càng xa."

Mark ngước nhìn cha mình bằng đôi mắt to tròn, đôi hàng mi cong dài khẽ lay động. "Nếu các số quay trở về không, Markeu sẽ tìm thấy cậu ấy phải không dady?"

Trước nụ cười rạng rỡ của con trai, Raymond vui vẻ gật đầu.

Khi Jackson được hơn 3 tuổi, những con số trên cổ tay của cậu bé bắt đầu thay đổi. Đôi mắt tròn xoe của cậu không giấu được vẻ rạng rỡ đầy thích thú, Jackson cuống quýt chạy đi tìm mẹ của mình, vội vã đến mức đâm sầm vào chân cô. Nếu là một ngày bình thường như mọi khi, Jackson sẽ bắt đầu bĩu môi và làm nũng với mẹ mình về cơn đau bé xíu xiu mà cậu phải chịu, nhưng lần này cậu bé quan tâm đến sự thay đổi của những con số trên cổ tay mình hơn.

"Mẹ ơi, mẹ ơi! Các con số đang thay đổi! Họ đang đến có phải không ak?"

Zhou Ping bế con trai út bé nhỏ của mình lên và nhẹ nhàng mỉm cười với cậu bé. Có thể con trai cô sắp được gặp người bạn nhỏ mà cậu hằng trông đợi. Thông qua những con số xuất hiện trên làn da phía bên trong cổ tay non nớt của Jackson từ khi cậu bé chỉ mới được sinh ra, cô biết rằng khoảng cách giữa hai đứa trẻ là nửa vòng trái đất. Thật khó khăn khi cố giải thích điều này với Jackson. Làm thế nào bạn có thể nhìn vào đôi mắt to tròn đầy háo hức của thằng bé và nói với nó rằng người bạn nhỏ kia hiện không sống cùng trên một đất nước với họ, đặc biệt là sau khi Jackson biết rằng con số mà cha mẹ bé từng có trên cổ tay chỉ dừng lại ở con số 839?

Cô nắm lấy cổ tay Jackson, khẽ kéo nó xuống ngang tầm mắt trong khi mà thằng bé cứ cố hết sức rướn người, đưa cổ tay có những con số đang phát sáng về phía mẹ mình. Các con số đang thay đổi, nhưng chúng ngày một tăng và không hề có ý định giảm bớt. Zhou Ping lén thở dài khi nhìn những con số vẫn tiếp tục dao động không ngừng, cô nhẹ nhàng đặt Jackson xuống và ngồi bên cạnh thằng bé.

"Jia Er"

Zhou Ping bắt đầu nói, đôi bàn tay nhẹ vuốt mái tóc tơ của Jackson.

"Không phải họ đang đến đâu Jia Jia ak. Không phải bây giờ."

Jackson bối rối, cậu bé đẩy đôi bàn tay đang vuốt ve trên đầu mình .

"Nhưng mẹ ơi, các con số đang thay đổi mà!"

"Họ không đến gần hơn với chúng ta Jia Jia ak"

Zhou Ping trả lời một cách khó khăn.

"Họ đang đi đến một nơi còn xa hơn cả bây giờ."

Khi Mark được 4 tuổi, cả gia đình cậu chuyển đến Brazil, và cứ mỗi khi Mark nhìn vào những con số phát sáng phía bên trong cổ tay mình, cậu bé đều có thể thấy các con số đang tăng lên một cách nhanh chóng. Như thể 11.367 là chưa đủ xa, khi máy bay hạ cánh cũng là lúc con số đã lên đến 18.286. Raymond ôm cậu con trai nhỏ đang buồn bã vào lòng, trong khi Dorine khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu, nói với cậu rằng tất cả mọi chuyện vẫn ổn, rằng cậu sẽ được gặp người bạn kia vào đúng thời điểm của nó.

Khi Jackson được 7 tuổi, những con số trên cổ tay cậu bắt đầu thay đổi một lần nữa, cậu bé gần như nín thở để theo dõi với đôi mắt tròn xoe đang mở lớn hết cỡ, nhưng lần này cậu không có ý định nói cho bất kỳ ai về sự thay đổi này. Các con số càng ngày càng có xu hướng tăng nhanh, và sự hi vọng của Jackson cũng theo đó mà giảm mạnh không ngừng, cậu vô cùng thất vọng. Tại sao khoảng cách từ người bạn kia đến cậu cứ ngày một xa hơn? Chẳng phải cả hai phải đến được với nhau sao? Mẹ đã từng nói với Jackson rằng hai người sẽ là những người tốt nhất của nhau. Nhưng người bạn tốt ấy hiện đang ở đâu?

Khi Mark lên 8, cậu theo gia đình chuyển tới Paraguay. Mark lại hỏi cha mình, và Raymond đã trả lời cậu rằng gia đình người bạn nhỏ mà cậu vẫn hằng trông đợi có lẽ đang sống ở phía bắc, đó là lý do tại sao các con số vẫn liên tục tăng khi họ di chuyển về phía nam. Mark thở dài, liếc xuống con số hiện trên cổ tay của mình: 19236. Cậu bé đã ngồi thẫn thờ và im lặng trong một thời gian ngắn, trước nhào vào vòng tay của chị gái mình.

"Tất cả sẽ ổn thôi, Markeu yah."

Grace thì thầm, nhẹ nhàng đan những ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của cậu em trai bé nhỏ.

"Rồi em sẽ gặp cậu ấy nhanh thôi. Đừng lo lắng."

Mark đã cố gắng để tin tưởng chị gái mình thêm một lần nữa.

Khi Jackson 11 tuổi, cậu đã đánh nhau với những đứa trẻ côn đồ ở trường để bảo vệ những người bạn bị bọn chúng bắt nạt. Mọi chuyện xảy ra khi Jackson trở về nhà sau khi kết thúc buổi học trên trường với một tâm trạng háo hức, sẵn sàng cho buổi tập đấu kiếm với cha của mình, và đó cũng là lúc cậu bé nhìn thấy những đứa trẻ nghèo khó đang bị dồn vào một góc chân tường. Dĩ nhiên anh hùng nhỏ của chúng ta đã bị thương và cậu đã không thể tập luyện môn thể thao ưa thích trong vòng một tháng, huấn luyện viên cũng chính là cha của cậu, Wang Rui Ji đã từ chối không cho cậu bé tham gia bất kì buổi luyện tập nào với một ngón tay cái bị bong gân. Chính điều này đã khiến Jia Jia giận dỗi cả một ngày trời, mặc cho cậu hết sức giải thích rằng đó không phải là do lỗi của mình, nhưng không một lời nói nào của cậu có thể xoay chuyển được vị huấn luyện viên vô cùng nghiêm khắc kia.

Jackson trở về nhà, cậu bé kiên quyết giữ im lặng không nói bất kì lời nào với cha mình. Rui Ji thở dài, đặt đôi bàn tay to xoa nhẹ lên đỉnh đầu của đứa con trai đang giận dỗi.

"Jia Jia ak, con đã làm rất tốt khi cố gắng để bảo vệ những người bạn của mình"

Gác lại vai trò là một huấn luyện viên, ông bây giờ với tư cách một người cha nhẹ nhàng khuyên bảo cậu con trai mới lớn cứng đầu.

"Nhưng lần sau, hãy nhớ đừng cố gắng giải quyết tất cả khó khăn một mình. Hãy tìm kiếm sự giúp đỡ từ mọi người, có được không con trai?"

Jackson gật đầu, đôi mắt mở to tràn ngập sự tự hào khi cậu chạy đi tắm, cố gắng chăm sóc tốt hơn cho ngón tay cái bị thương của mình. Trong lúc tránh không cho nước tiếp xúc với vết thương những con số phát sáng trên cổ tay cứ vô tình hữu ý mà lướt qua tầm mắt Jackson và cậu nhận thấy rằng những con số đã giảm xuống từ lúc nào. Thay vì ngồi ngẩn ngơ và nhìn chằm chằm vào những con số, lần này Jackson chỉ nhìn lướt qua và thầm cầu nguyện rằng chúng sẽ tiếp tục giảm xuống nhiều hơn nữa.

Cậu bé đã ngủ thiếp đi, mang theo niềm hi vọng mãnh liệt đó vào sâu trong những giấc mơ của mình.

Khi Mark 15 tuổi, cậu đã đấm người bạn học xấc xược một cú ra trò khi thằng bé kia cứ cố tình lôi sự thật về số lượng của những con số trên cổ tay Mark ra làm trò cười. Những người bạn trong lớp phần nhiều đều có những con số khá nhỏ, cũng có con số hơn một nghìn, một số thậm chí còn nhiều hơn thế, nhưng dường như không một ai đạt được đến một phần của 11.367. Ngay kể cả như thế thì đó cũng không bao giờ có thể trở thành lý do để họ có thể tùy tiện lôi người bạn tâm giao mà Mark vô cùng trân trọng ra làm trò cười. Các cậu bé của chúng ta thậm chí còn chưa một lần gặp mặt, nhưng từ sâu trong thâm tâm Mark biết: cậu cần bảo vệ tình bạn này.

"Mày có dám..." Mark đã thật sự tức giận.

"... nói như thế một lần nữa không hả Ever?"

Mark Tuan bị đình chỉ trong vòng một tuần đó, nhưng cậu không hề hối tiếc về điều đó.

"Mày sẽ không bao giờ tìm thấy nó! Hãy chấp nhận đi, cái đứa thảm bại kia sống ở tận bên kia địa cầu và chúng mày sẽ không bao giờ có cơ hội gặp nhau đâu."

Jackson Wang 16 tuổi, cậu đã bay sang một nước khác để tham gia Thế vận hội trẻ 2010. Với hành trang mang theo là kỹ năng sắc bén, nhiệt huyết của tuổi trẻ sôi sục và cả con số đã tăng từ 11.367 lên đến 13.856. Jackson nhìn vào những con số trước khi bắt đầu mỗi trận đấu, tự nói với chính bản thân mình rằng cậu nhất định phải giành chiến thắng, chiến thắng dành cho người bạn tâm giao chưa một lần gặp mặt.

"Dành riêng cho cậu."

Mark Tuan 17 tuổi, một mình rời xa gia đình, bạn bè để đến một đất nước hoàn toàn xa lạ. Cậu không thể nói được ngôn ngữ nơi đây, ngay cả sau khi đã bay nửa vòng trái đất cậu vẫn không hề có bất kỳ ý tưởng gì trong đầu, và Mark bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Mark Yien Tuan thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học, cậu nói lời tạm biệt với bạn bè của mình ở Arcadia, bay tới Hàn Quốc để bắt đầu trở thành một thực tập sinh, bắt đầu quá trình đào tạo để có thể trở thành một idol, một thần tượng. Một thần tượng, của tất cả mọi thứ. Mark không biết cậu muốn chọn làm điều gì, trở thành một sinh viên đại học, hay đứng trên sân khấu hát, nhảy trước hàng trăm ngàn khán giả.

Và thực tế là cậu đã ở đây, tại Seoul, ngay trong văn phòng của JYP. Mồ hôi túa ra từ hai bên trán, Mark cắn chặt môi, một bàn tay cố gắng siết chặt quanh cổ tay còn lại. Mặc dù không thể nhìn thấy nó nhưng sức nóng tỏa ra từ con số 2095 bị đốt cháy khắc sâu vào da thịt như nói với Mark rằng cậu đang đến gần, gần hơn bao giờ hết với người bạn tâm giao của mình.

Jackson Wang đến Hàn Quốc khi cậu 18 tuổi. Với huy chương vàng đạt được cậu chính là kiếm sĩ trẻ đứng đầu Châu Á lúc bấy giờ, và cậu cũng vượt qua tất cả các vòng thi thử giọng của JYP để đặt chân đến đất nước này với vai trò là một thực tập sinh. Jackson không biết điều gì đã thúc đẩy cậu tham gia buổi thử giọng của một công ty mà cậu chỉ biết rằng họ rất nổi tiếng, tại một đất nước mà thứ duy nhất mà cậu biết là bộ phim Nàng Dea Jang Geum và món thịt nướng thần thánh không thể bỏ qua, ấy thế mà bây giờ cậu thật sự đang ở đây. Có thể nhận thấy Jackson đã hồi hộp đến mức nào, cậu thậm chí còn không nhận ra sự thay đổi của những con số khi mà chúng đang lần lượt trở về hàng đơn vị.

Hít một hơi thật sâu, Jackson đẩy cánh cửa và bước vào tòa nhà.

...
2
...
1
...
0

Khi Jackson được dẫn đến giới thiệu cùng với một số thực tập sinh mới khác, bằng một cách nào đó mà sự tập trung của Mark chỉ bị duy nhất một người thu hút, chính bản thân cậu cũng cảm thấy có chút choáng váng. Và Mark gần như đã khóc thét lên khi cơn đau từ phía bên trong cổ tay ập đến một cách đầy bất ngờ, cậu chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cậu như bị vây hãm trong 4 bức tường thủy tinh trong suốt, dường tất cả những âm thanh hỗn tạp xung quanh đều biến mất.

Và ngay khi ánh mắt của cả hai gặp nhau, nỗi đau dường như được khuếch đại lên gấp đôi, con số dưới làn da phát ra thứ ánh sáng đỏ rực rỡ. Nó đang cháy một lần sau cuối.

"Người đó là cậu?"

Mark hỏi nhưng gần như đã là khẳng định về ý nghĩ của chính mình, cậu cũng không để ý từ khi nào mà tất cả mọi người đều lặng lẽ rời khỏi phòng tập và chừa lại không gian riêng tư cho 2 người. Sau tất cả thì thời điểm chúng ta tìm thấy người bạn tâm giao của mình chính là một sự kiện lớn.

Jackson nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú phía đối diện, đôi mắt mở lớn đã không còn vương lại bất kì chút hoài nghi nào. "Ừ. Là tôi."

Và Jackson thấy một nụ cười rạng rỡ, khóe miệng bất giác kéo theo vẽ lên tiếp thêm một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro