[Transfic/Khải Nguyên(ABO)] Giới giải trí - chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Gần đây công việc ở công ty thường thường xuyên giải quyết không xong, Vương Tuấn Khải tạm thời cũng chẳng có thời gian để ý tới Vương Nguyên, đêm muộn lúc ăn cơm trong phòng mới liếc tới phòng của Vương Nguyên một cái thì phát hiện cậu chưa tắt đèn.

Vương Tuấn Khải chưa rõ nguyên nhân lại có chút không vui, đã 3h sáng mà Vương Nguyên vẫn chưa ngủ, hắn buông cái bát xuống bước tới phòng ngủ của Vương Nguyên, trước giờ vẫn sống yên ổn với nhau nên Vương Nguyên cũng buong lỏng cảnh giác không khóa cửa, Vương Tuấn Khải vừa đẩy cửa vào liền thấy Vuoeng Nguyên cuộn tròn cả người trong chăn.

"Này..." – Vương Tuấn Khải vỗ vỗ chăn gọi Vương Nguyên – "Sao em đi ngủ mà không tắt đèn?"

"A!" – Vương Nguyên đang ngủ mơ thấy đầu giường xuất hiện một ma nữ mặc áo trắng khiến cậu sợ hãi, sau đó mở mắt ra lại thấy Vương Tuấn Khải sắc mặt khong tốt đang nhìn cậu, Vương Nguyên sửng sốt một chút sau đó tăng cường cảnh giác, nói: "Anh vào đây làm gì?"

Vương Tuấn Khải nhún vai: "Đèn vẫn sáng nên tôi nghĩ em chưa ngủ."

"Anh lúc này nhìn thấy tôi ngủ rồi chứ?" – Vương Nguyên kiên trì nói, cậu sợ Vương Tuấn Khải lại làm ra chuyện kì quái gì đó.

"Ngủ tại sao không tắt đèn?" – Vương Tuấn Khải đưa tay nắm lấy cằm cậu, từ trong đôi mắt to tròn của cậu hắn thấy được sự bối rối, bỗng nhiên cười rộ lên, hỏi: "Không phải là lớn như vậy rồi còn sợ ma chứ?"

"Không có...." – Ánh mắt Vương Nguyên có chút lấp lánh, cậu không muốn thừa nhận với người này là cậu sợ ma, Vương Nguyên chộp lấy tay Vương Tuấn Khải,nói: "Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ."

Vương Tuấn Khải cười như không cười, đưa tay xoa đầu cậu: "Ngủ đi."

Chung quy trong lòng Vương Nguyên đối với hắn vẫn có chút chống đối, cũng may Vương Tuấn Khải cũng đã ra đến cửa rồi, cậu thầm thở phảo nhẹ nhõm một hơi, đang muốn chui vào chăn thì trong phòng bất ngờ tối om, bất an cũng sợ hãi mạnh mẽ xiềng xích lấy cậu, cậu chẳng nhìn thấy gì cả, trong đầu không thể tự chủ mà nghĩ tới những hình ảnh trong phim kinh dị.

Ý nghĩ duy nhất lúc này của Vương Nguyên là mở đèn, đến nỗi cậu ngã từ trên giường xuống, nương theo chút chút phương hướng còn lại men ra phía cửa, Vương Tuấn Khải cũng không biết cậu sẽ có phản ứng dữ dội như vậy, liền thấy Vương Nguyên men theo vách tường lao tới, hắn vội vàng chắn lại, quán tính khiến cho lưng của hắn va mạnh vào tường.

"A!" – Vương Tuấn Khải khẽ kêu lên, hắn xiết chặt eo của Vương Nguyên, nói: "Em thật sự sợ bóng tối sao?"

Vương Nguyên lúc này lại không trả lời, Vương Tuấn Khải có thể thấy cậu đang run rẩy thở dốc, hắn sửng sốt một chút, e rằng thật sự đã dọa đến Vương Nguyên, ôm lấy cậu cho cậu dựa vào vai mình, một tay thì xoa lưng cậu vỗ về: "Được rồi được rồi, đừng sợ, là anh không tốt."

Trong bóng tối Vương nguyên có thể cảm nhận được tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu đẩy Vương Tuấn Khải ra, lần mò tìm công tắc đèn trên tường, trong phòng lại tràn ngập ánh sáng, Vương Nguyên dần dần bình tĩnh lại, nói: "Thả tôi ra đi!"

Vương Tuấn Khải buông cậu ra, trên mặt Vương Nguyên có chút bối rối ửng hồng, nhỏ tiếng nói cám ơn rồi mở rộng cửa phòng ra.

Vương Tuấn Khải biết là muốn đuổi hắn ra ngoài, nhưng Vương Nguyên rõ ràng là đã bị khiếp sợ, thậm chí ngay cả hương vị Omega cũng trở nên nồng đậm, đây là lần thứ hai Vương Tuấn Khải ngửi thấy hương vị của Vương Nguyên, mùi táo xanh thơm mát lại ngọt ngào, Vương Nguyên thoáng chốc lại run rẩy, đáy mắt Vương Tuấn Khải xuất hiện một tia dị sắc, hắn đẩy cửa lại như lúc đầu, nói: "Đêm nay tôi ngủ cùng em."

"Anh...." – Vương nguyên khó thở, hung hằng trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải, nam nhân cũng đang cúi đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt như mèo hoang có tình xâm lược mạnh mẽ khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức, Vương Nguyên biết nhược điểm của mình còn đang nằm trong tay hắn, hít thở sâu nói: "tôi không cần người ngủ cùng."

"Nghe lời!" – Vương Tuấn Khải không chút lơ là nắm lấy cổ tay cậu, sự biến hóa trong giọng điệu của Vương Nguyên khiến hắn vô cùng có hững thú, hắn làm như không thấy biểu tình 'cực kỳ không muốn' của Vương Nguyên, nhét cậu vào trong chăn.

"Ngủ đi." – Vương Tuấn Khải ôm lấy thắt lưng Vương Nguyên từ đằng sau, đặt cằm lên vai cậu, Vương Nguyên dường như còn cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của hắn, nhưng cậu cũng biết Vương Tuấn Khải không phải người ôn nhu như vậy, rõ ràng mấy ngày trước hắn còn uy hiếp cậu...

Vương Nguyên căng thẳng, đè giọng hỏi: "Vương Tuấn Khải, anh rốt cục muốn làm gì?"

"Tôi nghĩ là em nghe hiểu rồi." – Vương Tuấn Khải không mở mắt, âm thanh của hắn nhẹ nhàng như gió thổi bên tai Vương Nguyên: "giống như ngày đó tôi đã nói với em, ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn. Vương Nguyên, tôi rất có hứng thú đối với em."

"Tôi không phải sinh vật lạ, anh hứng thú cái gì?" – Vương Nguyê cảm thấy tất cả đều hết sức hoang đường, Vương Tuấn Khải lại đem chuyện này nói ra như kiểu đi mua đồ vật, cậu muốn tránh xa hắn, nhưng đoạn băng ghi hình kai còn ở trong tay hắn, trong lòng cậu cũng biết rõ nếu như Vương Tuấn Khải mất hứng thì cậu sẽ phải uống địa ngục như thế nào, Vương Nguyên gần như thả lỏng, ấp úng rồi nhỏ giọng nói: "Tôi đã làm sai chuyện gì...."

Vương Tuấn Khải mỉm cười, Vương Nguyên đích thực vẫn là một cậu bé, dễ kích động, thẳng thắn, lại vô cùng thuần khiết khiến hắn muốn giữ lấy. Hắn chậm rãi xoa eo Vương Nguyên, thân thể ngây ngô kia theo bàn tay hắn run rẩy từng đợt, cấm kỵ lại khiến cho hắn nghiện, môi nhẹ nhàng mơn trớn vành tai cậu, chậm rãi nói: "Ngủ đi."

Vương Nguyên co rúm toàn thân, chính cậu cũng biết ngỗ nghịch với Vương Tuấn Khải cũng chẳng ích lợi gì, cũng chẳng còn khí lực để phản kháng.

Rốt cuộc cậu phải làm sao bây giờ..................

...

Ban đầu Vương Nguyên nghĩ tối hôm đó chỉ là ngẫu nhiên, cậu còn có thể trốn trong phòng như trước, không nghĩ tới mỗi ngày Vương Tuấn Khải đều chạy tới phòng của cậu đòi ngủ chung, mỗi lần hắn dựa sát bên cạnh Vương Nguyên cảm giác như nằm cạnh địch, cho dù Vương Tuấn Khải không làm ra chuyện gì quá phận, cũng làm cho Vương Nguyên lo lắng như chim đậu cành cong, hết lần này đến lần khác cậu sợ hãi như muốn lấy lòng Vương Tuấn Khải, đối phương lại không biết mệt mỏi dùng đủ mọi hành vi không có tiết tháo trêu chọc cậu.

Vương Nguyên dần dần phát hiện Vương Tuấn Khải dường như rất thích bắt nạt cậu, càng cố gắng đấu tranh hắn càng làm chuyện quá đáng, bởi vì cậu vừa mới phản kháng, cho nên giờ phút này đang bị đè ngửa trên giường cường hôn, cằm bị hắn chế trụ, bị ép há miệng ra cho Vương Tuấn Khải xâm phạm, hai má vì bị kìm hãm có hơi tê một chút, nước bọt trào ra lại bị cái lưỡi của ai kia hung hăng liếm trọn, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ hỗn loạn, thống khổ.

Rõ ràng chán ghét Vương Tuấn Khải, nhưng cậu cũng không thể ngan cản mùi vị Alpha, Vương Nguyên tức chi mềm nhũn không thể nhúc nhích, bản năng làm cho cậu mất đi khí lực chống cự, thậm chí còn phát hiện thân thể khát khao nam nhân hỗ đản trước mắt này.

Chỉ là cứ cọ sát như vậy khiến toàn thân Vương Nguyên tê rần như bị điện giật, Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, con ngươi đen sẫm không hề dấu đi ý cười, hắn dùng ngón tay lau đi nước bọt còn sót lại trên khóa miệng cậu, cợt nhả nói: "Em rõ ràng thích đến như vậy, không phải sao?"

Vương Nguyên mạnh mẽ lắc đầu, đôi mắt ngấn nước, nơi riêng tư của cậu vì nói dối mà bị hắn trừng phạt một phen.

Mặc dù không thừa nhận nhưn Vương Nguyên không nghĩ tới lại càng bị đối xử thô bạo hơn, cậu chỉ có thể sợ hãi nắm chặt vạt áo, im lạng chờ động tác tiếp theo của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải biết cậu sợ hãi nên mới trở nên im lặng, ngay từ đầu đã nghĩ đến Vương Nguyên vì kiêu ngạo từ trong xương cốt mà chống đối hắn đến cùng, Vương Nguyên rất yêu thích nghiệp diễn xuất, nếu không phải vì chuyện quay phim, cậu chắc chắn không nguyện ý cam chịu như bây giờ.

Vương Tuấn Khải từ trên người Vương Nguyên cảm nhận được hơi thở thơm mát, tính tình cậu đôi lúc không tốt, nhưng tính cách đơn thuần như vậy không thể ngụy trang, thật tốt!

Rất đặc biệt!

Ở trong giới giải trí như một thùng nhuộm lớn này Vương Nguyên thật sự khác biệt, cũng có thể là vì gia thế nên cậu được bảo vệ tốt, Vương Nguyên cho hắn cảm giác thuần khiết trước nay chưa từng có, muốn chinh phục, muốn giữ lấy, muốn khám phá, thật sự muốn đem nam hài thuần khiết này trở thành tất cả của hắn.

Đáng ăn mừng là Vương Tuấn Khải không có làm ra chuyện gì quá trớn, nhưng Vương Nguyên thật sự bị dọa sợ, khuỷu tay Vương Tuấn Khải thật thoải mái, cậu lại liên tiếp gặp ác mộng, lúc trời sắp sáng cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, Vương Nguyên thở dốc từng đợt, cảnh trong mơ như vẫn rõ ràng trước mắt, sắc trời lại âm u khiến cậu không thể hô hấp.

Vương Tuấn Khải vẫn an tâm say ngủ, không biết đèn trong phòng bị tắt đi từ bao giờ, bởi vì Vương Nguyên sợ bóng tối cho nên Vương Tuấn Khảiluôn đợi cậu ngủ say rồi mới tắt đèn, Vương Nguyên trong nháy mắt có acmr giác không thể nói ra, nhưng rồi cậu lại tự nhắc nhở mình tất thảy những thứ này là ai ban tặng.

"Sao lại không ngủ nữa?" – cậu không đẻ ý lucsnayf Vương Tuấn Khải đã tỉnh dậy, ôm cậu vào trong ngực hỏi.

Vương nguyên vô thức nhắm mắt lại, cậu đã hiểu được Vương Tuấn Khải làm gì đều không thể nói tới đạo lý.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải dừng trên gương mặt Vương nguyên, cho đến khi cậu lần nữa chìm vào giấc ngủ mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Căn phòng lại chìm vào tĩnh mịch.

...

Cho tới cuối tháng chuyện vai diễn cũng đã được xác định, mặc dù Vương Tuấn Khải đã hứa sẽ dàng vài diễn này cho Vương Nguyên, nhưng theo lẽ thường Vương Nguyên vẫn phải tham gia casting, Vương Tuấn Khải chuẩn bị cho cậu một tập kịch bản thật dày, kịch bản kể về cuộc đời của một thiên tài âm nhạc, vai diễn của Vương Nguyên là diễn về thời niên thiếu của người đó, nhân vật chính tên là Yến Kha, Yến là hòa nhã, Kha là ngọc đẹp, một thiếu niên khiêm nhừng bị biến cố mà trở thành người câm, tuy rằng tật nguyền nhưng không buông bỏ giấc mơ với âm nhạc cuối cùng trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng.

Vương Nguyên vừa đọc xong, vô cùng bội phục tài năng của biên kịch, tình tiết quả thật xuất sắc, từng chỗ đều được xây dung rất thỏa đáng, cậu còn nghiêm túc xem lại hai lần tức thì cảm thấy áp lực, bởi vì cậu là thiếu niên thần tượng, Công ty xây dựng cho cậu hình tượng dương quang nhiệt huyết, phần lớn vai diễn đều là thiếu niên hoạt bát, vãi diễn như vậy thật sự rất dễ dàng diễn tốt, chỉ cần động tác cùng ngôn ngữ khoa trương một chút, vui vẻ thoát ra từ trong nội tâm là có thể phác họa nhân vật, nhưng Yến Kha không thể nói chuyện, lại sống nội tâm, mọi cảm xúc chỉ có thể diễn tả qua ánh mắt và biểu cảm gương mặt, Vương nguyên biết không phải sở trường của mình, chỉ có thể soi gương diễn tập.

Phải diễn thật tốt mới có thể đưuòng đường chính chính nhận vai diễn này.

Vương nguyên nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, cậu tuyệt đối không thể trở thành loại diễn viên chỉ biết đi cửa sau, dựa vào thân thể để giành vai diễn cho mình, đó chính là giấc mộng của Chí Hoành, bản thân sao có thể cư xử tùy tiện như vậy, dù thế nào cũng không thể diễn xuất qua loa được.

Cậu nhắm mắt lại cố gắng xua đuổi tạp niệm trong đầu, cố gắng nhập vai.

Vương Nguyên rất căng thẳng.

Điểm này ngay cả Vương Tuấn Khải cũng nhận ra, Vương Nguyên cả đêm không ngủ được lăn qua lăn lại, thậm chí có lúc còn ôm hắn, hành động này bình thường tuyệt đối không thể xảy ra.

Vì vai diễn mà mất ngủ, Vương Tuấn Khải cũng không ngờ Vương Nguyên lại nghiêm túc với công việc như thế, ngay cả khi Vương Nguyê diễn tập hắn khen cậu đoạn này diễn không tồi cậu cũng không thể bình tĩnh lại, hắn bị Vương Nguyên khiến cho có chút ảm đạm, không nhịn được nữa nói: "Em còn động đậy nữa tôi sẽ ăn em!"

Hắn biết tử huyệt của Vương Nguyên, vì thế rất biết hưởng thụ, tiểu hài tử ngay tức khác an tĩnh lại, không tình nguyện tiến vào trong ngực hắn, bộ dáng nhìn có chút tội nghiệp, trừng phạt bằng cách nhéo mông mềm của cậu.

"Ngày mai cố lên!" – Thanh âm của Vương Tuấn Khải rất trầm, Vương Nguyên không ngĩ tới hắn sẽ nói những lời này, bỗng nhiên Vương Tuấn Khải đối mặt với cậu, gương mặt tà ác tuấn mĩ bỗng nhiên phóng đại trước mắt, người kia nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn, Vương Nguyên mở to hai mắt, lúc này không thô bạo như lần trước, Vương Tuấn Khải hôn cậu vô cùng dịu dàng.

"Ngủ đi." – Đến khi Vương Tuấn Khải buông ra cậu vẫn chưa hoàn hồn, Vương Nguyên kinh ngạc, cố gắng hãm lại cảm giác trong lòng.

-Hoàn chương 8.2-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro