[Khải Nguyên] Đường mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải mới vừa tốt nghiệp đại học liền tiếp quản công ty của ba, ngày đó anh đứng ở cổng công ty trông thấy ba và mẹ như trút được gánh nặng chuẩn bị đi du lịch.

Tuy rằng mới vừa tốt nghiệp, nhưng đã đứng lên quản lý, trái lại thuận buồm xuôi gió, công ty nhân viên trên dưới đều khâm phục sát đất, mấu chốt là người lớn lên vẫn đẹp trai, ngay cả thành viên a dì gìn giữ thanh khiết đi qua cũng nhịn không được muốn nhìn nhiều vài lần.

Mấy ngày nay vào một nhóm thực tập sinh ở Hiệu Đại Tứ, năng lực đều không ra làm sao, Vương Tuấn Khải ngồi trước bàn giấy xoa huyệt thái dương, lúc đầu tạm thời không muốn quản thực tập sinh này, nhưng chủ nhiệm thay thế mỗi ngày chạy tới phản ứng cái này không được cái kia không tốt, Vương Tuấn Khải thực sự phiền lòng, quyết định chính mình đi xem.

''Hey, Vương tổng, chính là chính là việc này, chân tay vụng về rồi.''

''Việc này cũng không được, tốc độ chậm.''

''Còn có cái kia, nói nhiều lắm, thực líu ríu.''

Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua nữ chủ nhiệm bên cạnh, tiếp theo vừa vặn tiến vào, đến bây giờ liền hướng chỉ trỏ thực tập sinh miệt mài luyện tập, còn cố ý nâng lên âm lượng.

''Vậy theo cô nói như vậy, không người nào tốt?'' Vương Tuấn Khải phát hiện nữ chủ nhiệm vừa vặn nói xấu người, tất cả con gái đẹp đều như nhau.

''Vậy thật không đúng... Cái đó... Dễ nhìn... Liền rất không tồi.'' Nữ chủ nhiệm đỏ mặt, ''Làm việc cẩn thận thận trọng, tốc độ còn nhanh, suy nghĩ cũng nhạy bén.''

Vương Tuấn Khải nhìn qua nơi cô ấy, người nọ cũng đang ngẩng đầu cao, mắt hạnh tròn nhìn lên nhìn xuống, nháy mắt a nháy mắt, lộ ra dáng tươi cười như thiên sứ, sau đó liền cúi đầu tiếp tục làm việc.

''Vương tổng, tôi thấy a, những nữ học sinh này cưng chiều từ nhỏ làm không được những chuyện vụn vặt lộn xộn này!'' Nữ chủ nhiệm thấy Vương Tuấn Khải nhìn người ban nãy chính mình nói, cười lộ ra răng nanh hồi lâu, vội vàng lại nói xen vào.

''Được rồi, tôi sẽ tự mình xem xét.''

Còn chưa tới thời gian tan tầm, Vương Tuấn Khải nhưng sớm đã kết thúc công việc ngày hôm nay, sau đó ở đại sảnh nhàn nhã ngồi. Người qua đường đều chào hỏi, sau đó tỏ vẻ thắc mắc, dù sao, Vương Tuấn Khải mỗi ngày đều là tăng ca đến muộn giờ.

Thật vất vả đợi được nam hài mắt hạnh kia xuất hiện, Vương Tuấn Khải vừa định tiến lên, thấy cậu bị đủ kiểu người vây quanh hỏi han ân cần, còn có biểu đạt yêu mến, tuy rằng đều bị cười từ chối.

Vương Tuấn Khải trở mình xem thường một cái, đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, đã bị nam hài mắt hạnh kia kéo lại.

''Nhìn thấy em không ngạc nhiên sao?''

''Vương Nguyên nhi, em cố ý sao?'' Vương Tuấn Khải xoay người ôm lấy Vương Nguyên,''Em có hay không không tốt? Tới chỗ này thực tập cũng chưa từng nói cho anh biết.''

''Đợi chính anh tìm ra em nha!'' Vương Nguyên hi hi ha ha trong trong lòng Vương Tuấn Khải cọ.

''Tiểu bại hoại.'' Vương Tuấn Khải nâng khuôn mặt Vương Nguyên hôn xuông thật nhiều.

''Này này, đây chính là ở bên ngoài!'' Vương Nguyên đỏ tai chạy đi.

''Lưu Chí Hoành gọi chúng ta đi ăn cơm, có đi hay không?'' Vương Tuấn Khải theo đó đi lên, sau đó hướng Vương Nguyên phất phất điện thoại.

''Cậu ta như thế nào không trực tiếp cùng em nói a?'' Vương Nguyên quen thuộc tìm được xe Vương Tuấn Khải ngồi vào.

''Cậu ta nói cậu ta đã gọi cho em mấy cuộc điện thoại rồi.''

''Ai nha! Tắt âm rồi!'' Vương Nguyên ngượng ngùng cười cười, ''Vậy chúng ta hiện tại mau đi đi!''

''Ngồi yên.'' Vương Tuấn Khải giúp phó lái xe Vương Nguyên cài dây an toàn tốt, còn thuận tiện xoa xoa tóc cậu, lại thuận tiện, hôn một cái lên đôi môi lạnh mềm mại.

''Được rồi anh, đi mau.'' Vương Nguyên đẩy khuôn mặt Vương Tuấn Khải ra, nhìn đến trong gương, mặt mình đã hồng thấu rồi.

Thời kì cao trung, hai người chính là tiểu người yêu trong miệng mọi người, Vương Tuấn Khải - đại Vương Nguyên một lần, ngay từ đầu tại trận bóng rổ oan gia ngõ hẹp, sau lại thuận theo tự nhiên lưỡng tình tương duyệt liền thành người yêu, sau đó Vương Nguyên cũng nỗ lực thi vào trường đại học Vương Tuấn Khải học, mọi thứ đều rõ ràng như vậy.

Vương Nguyên đang cảm thán trong lòng thời gian trôi qua thực mau, phục hồi tinh thần lại nhìn đến Vương Tuấn Khải bên cạnh đang tỏ thái độ chán ghét đáng thương nhìn hắn như vậy.

''Làm sao vậy? Còn không đi?'' Vương Nguyên cảm thấy chính mình nhanh bị hóa manh, còn đưa tay nhéo nhéo mặt Vương Tuấn Khải.

''Muốn Nguyên Nguyên hôn nhẹ.''

''Phốc. Ha ha ha ha Vương Tuấn Khải, anh rất đáng yêu đi!'' Vương Nguyên nở nụ cười, trên mặt Vương Tuấn Khải vô tội cùng ủy khuất nhưng càng nổi bật, bản thân mang kẻ mắt, mắt hoa đào chớp chớp, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

''Mau hôn, bằng không không đi!'' Vương Tuấn Khải làm bộ đập xuống tay lái 2 cái.

''Hảo hảo hảo, ngoan a.'' Vương nguyên đến gần trên miệng hắn mổ một chút, còn muốn lưu lại nhiều trong chốc lát, nhưng đai an toàn thực sự xiết quá chặt.

Răng nanh Vương Tuấn Khải lại hiện ra hít thở không khí trong lành, Vương Nguyên tâm tình cũng tốt cực kỳ, còn lôi ra di động đập vài cái khoa trương với Vương Tuấn Khải,

''Hey, anh bình thường ở công ty một bộ cao cao, vẻ mặt than lạnh, như thế nào đến chỗ em liền đáng yêu làm nũng như vậy, bị mọi người biết hình tượng của anh không phải bị hủy sao.''

''Sách, em dám nói ra ngoài, nhất định phải chết!''

''Có cái gì không dám! Chỉ là không muốn mà thôi, anh bộ dáng đáng yêu như vậy chỉ có thể để em xem.'' Vương Nguyên ôm 2 tay, năng lực bạn trai max.

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bản thân bình thường thích nói nhất lại bị Vương Nguyên nói lại, không khỏi cảm thấy bản thân tấn công vào nơi có chút không dám chắc.

Lưu Chí Hoành ở nhà hàng chờ đã lâu, trước tiên chọn một đống thất thất bát bát gì đó, muốn chính mình trước tiên ăn lót dạ dày, thời điểm đông tây đứng dậy, hai người cũng đã xuất hiện rồi.

''Ai u hai vị nam thần của tớ, hắc, hai người còn có thể đến muộn một lát nữa không? Phải ăn cái gì bản thân tự chọn, chỉ có điều hiện tại có nhiều người, tốc độ làm món ăn có chút chậm.'' Lưu Chí Hoành xoa xoa bụng xẹp lép ngồi xuống.

''Vậy cậu biết rồi như thế nào lại không giúp chúng tớ chọn?'' Vương Nguyên trở mình bắt đầu cầm thực đơn.

''Ai biết hai người các cậu lần này có phải hay không lại muốn làm phần món ăn người yêu gì đó, tớ nào không biết xấu hổ.''

Vương Tuấn Khải nhìn Lưu Chí Hoành với bộ dáng lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói), tiến đến bên cạnh Vương Nguyên, kề sát tai cậu nói,

''Nguyên Nguyên, anh đói bụng.''

Vương Nguyên giật mình một cái, ''Vương tổng, khoảng cách anh nói chuyện dường như có chút gần.''

''Anh là thực tập sinh đáng yêu, còn muốn hay không muốn tuyên bố chính thức rồi?'' Vương tuấn khải bắt chước bộ dáng ngày thường của Vương Nguyên, đưa tay kéo kéo tay áo cậu.

Vương Nguyên cười hoàn toàn giấu không được, đưa tay ngăn cản tay của Lưu Chí Hoành muốn gọi thêm cơm, cầm trở lại trực tiếp đặt ở trước mặt Vương Tuấn Khải.

''Ăn đi! Nguyên ca cưng chiều anh!''

''Hắc, thế nào như vậy a? Hai người ở đây, kia chính là lương thực của cẩu độc thân tớ a!'' Lưu Chí Hoành vẻ mặt sống không thể yêu.

''Khải gia nhà chúng ta ăn chính là lương thực trong kho rồi, không thích hợp với cậu, lại đi chọn một phần đi! Hôm nay không phải cậu mời khách sao?"

Ngay sau đó, Lưu Chí Hoành liền thấy Vương Nguyên đối với nhân viên phục vụ bô bô nói một đống lớn loại đồ ăn, còn chuyên chọn món đắt tiền tới, Lưu Chí Hoành nuốt nước miếng, gọi lại phải xoay người nhân viên phục vụ lại,

''Đem lại một bát cơm, cảm ơn.''

Quả nhiên, nhìn thấy trước mặt kia, đối với người yêu, ngay cả ăn cơm cũng nhìn chằm chằm đối phương, còn luôn luôn cho nhau ăn một ngụm, Vương Nguyên bộ dáng nhai nhai đặc biệt mềm mại manh manh, Vương Tuấn Khải liền đưa tay ra giúp cậu lau lau khóe miệng a, đồ uống lần lượt a, Lưu Chí Hoành cũng không giận, giống như tình nguyện xem hai người họ diễn ân ái, dù sao theo từ thời cao trung mãi cho đến hiện tại, cậu cũng xem như một nhân chứng cho tình cảm của hai người bọn họ đi, hai người lúc nào cũng gắn bó keo sơn dính lại cùng một chỗ, tựa như đường mật cũng thế, đi đến chỗ nào ngọt đến chỗ ấy, anh em có thể hạnh phúc là chuyện vui vẻ có ý nghĩa nhất.

Nhiệt độ không khí ban đêm giảm xuống rất nhiều, Vương Nguyên trên người khoác áo khoác của Vương Tuấn Khải, ba người song song đi, cũng không vội vã trở về, mãi đến lúc Lưu Chí Hoành hô to gọi nhỏ trông thấy người mình thích phía trước, vội vội vàng vàng tạm biệt, còn lại hai người nhìn nhau cười, nắm tay liền trở về.

Vương Tuấn Khải nói Vương Nguyên không cần quay về ký túc xá trường học, trực tiếp dọn sạch nhà trọ của chính mình, dù sao ba mẹ cũng không ở, còn có thể làm chút chuyện xấu hổ.

''Vương Tuấn Khải, anh hôm nay có phải hay không có thể để em công một lần a?'' Vương Nguyên cười đùa giúp bản thân cài đai an toàn tốt, lại giúp Vương Tuấn Khải cài, ở bãi đỗ xe nơi tối tăm tìm kiếm hồi lâu mới nghe được ''Cùm cụp''.

''Em đây là một tiểu hài tử xấu xa.'' Vương Tuấn Khải cố ý đè thấp thanh âm, nguyên là từ tính dễ nghe, thanh âm có vẻ rất thích thú.

''Ai, ai là tiểu hài tử xấu xa chứ!'' Vương Nguyên cảm thấy chính mình toàn thân hồi tỉnh.

Về đến nhà còn không có bật đèn, Vương Tuấn Khải liền vội vã đem Vương Nguyên ấn ngã vào sô pha đè ra hôn môi, tiếng thở dốc thật mạnh cùng tiếng nước vang vọng bốn phía, làm cho căn phòng vắng vẻ trong nháy mắt có vị tình người. Hạ thân hai người đều cứng ngạnh để ở cùng một chỗ, Vương Tuấn Khải kéo cà vạt muốn tại trên sô pha trước tiên cùng làm, Vương Nguyên cũng phối hợp dự định cởi quần áo, một hồi chuông liền như vậy bỗng nhiên vang lên.

Vương Nguyên bối rối lấy điện thoại di động ra, lúc này thực sự khó chịu vô cùng, liền trực tiếp ngắt chuông.

''Ai a?'' Vương Tuấn Khải lập tức tiếp cận, ghé qua liếm tai vương nguyên.

''Ba mẹ em đề xuất gọi video tới...''

''Như thế nào không tiếp?''

''Biết rõ còn hỏi! Em như vậy làm sao tiếp!'' Vương Nguyên tức giận trừng mắt Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải hít sâu một ngụm, lại trên cổ Vương Nguyên cắn một hôn ngân, ''Em gọi lại cho bọn họ đi, ba mẹ liền quan tâm lo lắng cho em, anh đi trước tắm rửa.''

''Hắc, anh...'' Vương nguyên một tay nắm di động, một tay lôi kéo Vương Tuấn Khải.

Khi hai đôi mắt thấm đượm tình dục đối diện đều không hẹn mà cùng cười rộ lên, Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải chuyển động hầu kết một chút, cười nói, ''Vẫn là gọi cho bọn họ một cuộc điện thoại đi, đừng như vậy mà tìm bất mãn, chúng ta có rất nhiều thời gian, ba mẹ là quan trọng nhất.''

''Anh mới muốn tìm bất mãn a!''

Vương Nguyên trong lòng vẫn là rất cảm động, tuy rằng Vương Tuấn Khải đều nói nhiều những điều gì, đều nói nam nhân nửa người dưới là động vật suy nghĩ, Vương Nguyên cảm thấy Vương Tuấn Khải cũng không đúng, giống như tại loại thời điểm này, anh mỗi lần đều có thể đem một chút lý trí còn lại kéo trở về, Vương Nguyên muốn không gọi lại cho ba mẹ liên lạc, bọn họ xui xẻo nóng nảy.

Cũng may ngày hôm sau là ngày nghỉ, Vương Nguyên ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, vừa mở mắt đã ngửi được hương vị thức ăn nồng đậm, Vương Tuấn Khải bưng một chén cháo đi vào đặt trên tủ đầu giường, bên trong đủ kiểu đủ loại gì đó, có rau cũng có thịt, chỉ là nhìn cũng rất thèm ăn.

''Ôm~'' Vương Nguyên vươn hai tay, Vương Tuấn Khải thuận thế ôm lấy, liền tự mình ôm cậu trong lòng.

Vương Nguyên nói muốn đi xem phim, Vương Tuấn Khải còn cười đùa giỡn cậu,

''Mông không đau a, thắt lưng không mỏi a? Anh ngày hôm qua chưa gắng sức a!''

''Rất đau, vô cùng mỏi!'' Vương Nguyên khó khăn ngồi xuống, ''Nhưng mà ̣ thật lâu không cùng nhau xem phim rồi.''

Vương Tuấn Khải yêu thương hôn hôn Vương Nguyên, ''Được, lái xe mang em đi, nhưng chờ một chút, anh phải đến công ty trước để lấy văn kiện.''

''Được.'' Vương Nguyên chỉ chỉ bát cháo kia,''Mau cho em ăn, chết đói rồi!''

Rất ít mặc trang phục cá nhân đến công ty, Vương Tuấn Khải mặc áo khoác da cao bồi màu lam cùng quần dài màu trắng, còn không ngại đội trên đầu mũ lưỡi trai ngược thu hút người. Lúc xuất hiện ở công ty, thu hút mỗi ánh mắt của từng người, rất nhanh cầm văn kiện liền vọt đi xuống, Vương Nguyên đang đứng ở cửa đại sảnh chờ anh, áo khoác xanh nhạt cùng quần jean xanh nhạt , cũng là thu hút đủ loại ánh mắt người, Vương Tuấn Khải đi tới đem mũ đang mang trên đầu anh, ôn nhu nói,

''Không phải để em ở trên xe chờ anh sao, xuống dưới làm gì?''

''Hắc hắc hắc.'' Vương Nguyên cười sáng lạn.

Đây không phải là tổng tài cùng thực tập sinh sao? Nhưng xem ra cái này giống như hai người học sinh cao trung, cầm trong tay chính là quyển bài tập của trường học, kề vai tiêu sái rời đi, nga, trên cổ còn có dấu vết đáng nghi, còn thấy hai người bọn họ ở trong xe hôn môi rồi, tự bổ não một chút hình ảnh liền rõ ràng hơn.

Sợ là đem đường mật của tròn một năm đều ăn vào trong bụng.

~~~HOÀN~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro