[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình chương - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nguyên xuống xe, trong lòng thật sự rất nhớ Vương Tuấn Khải, nhìn sắc mặt của mẹ Vương hai ngày này rất tốt, cũng yên tâm hơn nhiều, mẹ cứ thcus giục cậu rời đi. Nhờ vả chú Dương có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cậu, sau đó mới lưu luyến rời đi. Đến lúc ngồi trên xe cậu mới thấy được bản thân có bao nhiêu khẩn trương, muốn mau mau chóng chóng nhìn thấy Vương Tuấn Khải, không biết hai ngày này hắn ra sao. Đêm qua lúc cậu sắp đi ngủ, hắn thế mà lại gọi điện thoại cho cậu, thanh âm mệt mỏi, lại hỏi cậu bao giờ trở về, mấy giờ xe chạy.

Hắn sẽ đến đón cậu sao? Vương Nguyên xuống xe, tìm kiếm giữa dòng người đông đúc lại không thấy thân ảnh cậu nhớ mong kia, trong lòng có chút hụt hẫng. Nếu như Tô Văn đi xa, Vương Tuấn Khải nhất định sẽ đi theo, cho dù là không đi theo, nhưng khi trở về Vương Tuấn Khải nhất định sẽ đi đón, đổi lại là cậu, chắc chắn không thể nào. Cậu còn lâu lắm mới theo kịp được Tô Văn.

"Em đang nhìn cái gì vậy? Vương Nguyên, em không thấy anh đang đứng trước mặt em à? Hay là có người đẹp trai hơn anh?"

Bả vai bị ai đó vỗ nhẹ, sau đó cả người được bao trùm bởi một vòng tay ấm áp.

Hơi thở phả nhẹ bên tai Vương Nguyên, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng, cảm giác hụt hẫng trong lòng đã biến mất, vui vẻ cười rộ lên, cảm nhận môi của hắn lưu lại trên mặt cậu một nụ hôn, Vương Nguyên rụt cổ lại, quay đầu nhìn hắn.

"Sao anh lại tới đón em vậy?"

"Anh sợ em không tìm được đường về nhà, lại ở đây khóc nhè."

Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu, trong lòng bình yên thở nhẹ ra một hơi, hắn đến đây từ sớm, ước chùng cũng hai giờ trước rồi, ngày hôm qua hỏi cậu thời gian trở về, có chút đợ không được muốn nhìn thấy Vương Nguyên, muốn cậu vừa tới nơi có thể nhìn thấy cậu, nên mới tới sớm để đợi. Hai ngày ngắn ngủi này vậy mà hắn cảm tưởng dài như hai tháng, có thể thấy cậu trở về, hắn đang nôn nóng bất an đã bình tâm trở lại. Nhìn thấy cậu cười, hắn cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

"Em có thể trở về anh rất vui!"

Hắn càng ôm Vương Nguyên chặt hơn. Mất đi rồi mới biết được cái gì là trân quý nhất, khi Vương Nguyên ở bên canh hắn còn chưa phát giác ra, có điều cậu chỉ mới rời đi 2 ngày hắn đã cảm thấy vô cùng khổ sở, không thể buông tay, hắn không thể khôi phục cái loại cảm giác cự tuyệt trước kia được nữa, Nếu Vương Nguyên chấp nhận mở cửa trái tim cậu lần nữa, hắn sẽ tiến vào, nửa bước cungc không rời đi.

Vương Nguyên chẳng màng ánh mắt của mọi người xung quanh, găt sgao ôm lấy Vương Tuấn Khải, hai ngày này hắn lo lắng cho cậu, cậu thật sự rất vui.

Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên về nhà, hai người bọn họ mới xa nhau gặp lại, phải chúc mừng mới được. Cái câu "tiểu biệt thắng tân hôn" thật đúng, hắn nhớ thân thể Vương Nguyên, nhớ hương thơm trên người cậu, đôi môi mềm mại của cậu rụt rè đáp lại hắn.

"Sao anh gấp gáp vậy? Em trước tiên phải đi siêu thị, hai ngày nay anh không ăn uống tử tế rồi, em sẽ làm nhiều món ngon cho anh. Anh xem cằm anh lại nhọn rồi, cần bồi bổ thật tốt, chúng ta đi siêu thị đi."

Vương Tuấn Khải lái xe thật nhanh, ánh mắt ái mộ của Vương Nguyên làm cho hắn kích động, thật muốn đem cậu đặt dưới thân, hoan ái một trận, nhưng bậy giờ đang ở trên xe, Vương Nguyên mang trong mình nỗi sợ hãi từ đêm đó, hắn phải từng chút, từng chút dỗ dành.

Vương Triệt nói đúng, có một lần là sẽ có lần thứ hai, hắn và Vương Nguyên đã làm một lần, vậy lại làm thêm lần thứ 2, thứ 3, cái gì gọi là vấy bẩn hắn cơ chứ, lại còn sợ hãi xin lỗi Tô Văn, Ngược lại, là hắn cường bạo người ta mới đúng, cưỡng bức một nam hài, nếu hắn cứ ở đó mà chấp nhất, làm một người 'góa vợ đen'thật sự sẽ làm tổn thương Vương Nguyên.

Nam nhân đều có dục vọng, hắn cũng thế, cấm dục hai năm, mấy ngày trước lại vừa chiêm nghiệm, cơ thể có chụt nhìn j không được. Nhìn gương mặt tươi cười của Vương Nguyên, thân thể từng đợt nóng lên, nếu như giũ lấy Vương Nguyên, níu giữ cậu ở lại, chuyện kia cậu có nguyện ý làm?

Vương Nguyên vừa mới đóng cửa, thân thể Vương Tuấn Khải đã áp sát, vây hãm cậu trong ngực hắn, muốn động một chút cũng không được.

"Sau khi em đi, anh mới biết anh nhớ em nhiều thế nào, ngây ngốc nhìn kim đồng hồ nhích từng giây một, chỉ mong em có thể trở về càng sớm càng tốt. Ban đêm anh cơ hồ là không thể ngủ được, nhìn căn phòng khắp nơi đều thấy hình bóng của em. Đến quán bar uống rượu trong đầu cũng chỉ nghĩ tới em. Sớm đã tới trạm xe đón em, mỗi xe dừng lại anh đều sẽ tìm kiếm, nhưng lại không thấy em, đúng lúc anh nhụt chí, em đã trở lại. Vương Nguyên, đừng bỏ anh đi nữa, cho dù anh có lúc không tốt, làm tổn thương em, em cũng đừng bỏ anh!"

Vương Nguyên tựa vào cửa, trong lòng thật ngọt ngào. Hô hấp có chút không thông, nhưng nghe những lời Vương Tuấn Khải nói, cậu thật sự hạnh phúc.

Cằm bị chế trụ, Vương Nguyên còn chưa kịp thu lại nụ cười trên môi, đã nghênh đón một nụ hôn ấm áp.

Đầu lưỡi hắn tiến vào trong miệng cậu, khuấy đảo một phen, chân Vương Nguyên vô lực, theo cánh cửa trượt xuống, Vương Tuấn Khải theo cậu quỳ xuống mặt đất, không hề để cậu có thể phản kháng, đè lên thân thể cậu, để cho bọn họ mặt đối mặt, một tay giữ chặt cổ tay Vương Nguyên.

Cúi đầu, hôn lên mặt Vương Nguyên, gặm cắn vành tai cậu, Vương Nguyên chịu không nổi giãy giụa, trong đầu lại vô tình nghĩ tới chuyện tối hôm đó, ngày đó cậu cũng bị hắn đặt dưới thân như thế này,tuy rằng lúc này hắn rất dịu dàng, nhưng cậu vẫn có chút sợ hãi, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.

"Vương Nguyên nhi, trên mặt em chẳng có thịt gì cả, cắn không ngon, em phải ăn nhiều một chút, mập lên anh ôm mới thích chứ."

Rất không vừa lòng cắn một ngụm lên cổ cậu, sau đó lại hôn, tay đã vói vào trong áo cậu, chạm vào lồng ngực gầy nhỏ, thơ dài một hơi.

"Anh không ngược đãi em, mỗi ngày đều cho em ăn cơm, tai sao em còn nhiều xương hơn cả anh vậy? Em phải tăng thêm năm cân không thì anh sẽ giận đó!"

Vương Nguyên muốn trốn tránh quay mặt đi, sợ hãi, đêm đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cậu, cậu đau đớn đến tận xương tủy, hắn còn nói lời nhục mạ cậu, cậu đều nhớ hết, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng thích thú của Vương Tuấn Khải cậu chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nhịn, đừng nghĩ nữa, hôm nay và đêm đó sẽ không giống nhau. Hôm nay Vương Tuấn Khải không uống rượu, còn tâm tình với cậu, còn tự mình đi đón cậu, đây là minh chứng Vương Tuấn Khải thích cậu, không màng bản thân chịu đau đớn, hắn vui vẻ là tốt rồi.

"Có nghe rõ không, Vương Nguyên nhi? Ngày mai anh và em, chúng ta một ngày ăn 5 bữa cơm. Anh cả anh nói, chúng ta bụ bẫm thì ai cũng yêu thích."

Cổ tay bị nắm chặt, Vương Nguyên nhíu mày, cắn môi dưới, nuốt tiếng kêu đau trở về.

"Làm sao vậy?"

Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Vương Nguyên, biểu tình rất khó coi, vội vàng buông tay, kéo cậu đứng lên.

"Em nghĩ tới chuyện gì? Anh đã nói rồi, sẽ không làm tổn thương em, em sao lại cứ muốn nhớ tới ngày đó vậy?"

Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, chỉ nhìn thôi cũng biết là cậu lại nhớ tới sự tình phát sinh đêm hôm đó, thật sự, đêm đó là một sai lầm, không dám nhắc tới lần nữa, bọn họ cứ thế này, tình cảm dù một bước cũng không tiến triển được.

Vương Tuấn Khải có chút buồn bực, tự trách bản thân nóng vội, lại trách Vương Nguyên suy nghĩ nhiều, bọn họ thật sự không hòa hợp sao?

Vương Nguyên xoa cổ tay, nhìn trộm hắn, hắn lại tức giận rồi. Phá ngang hắn, hắn tức giận là đúng rồi.

"Cổ tay đau sao?"

Có lẽ không phải đâu, Vương Nguyên hạ quyết tâm ở lại, đã nói rõ ràng là tha thứ cho lỗi lầm đêm đó của hắn rồi, cậu cũng không phải người nhỏ nhen, hắn hiểu sai ý cậu rồi, nhìn thấy động tác này của Vương nguyên, vội vã ắm lấy tay cậu.

Vương Nguyên cản không được, cổ tay lộ ra trước mắt hắn, trên băng gạc màu trắng do hắn không biết nặng nhẹ nắm chặt lại nhiễm hồng, vết thương rỉ máu.

Vương Tuấn Khải nhảy dựng lên, cẩn thận đưa Vương Nguyên tới ngồi trên sofa, vội vã đi tìm hộp cứu thương. Khử trùng, bôi thuốc, băng bó lại.

"Em đó, sao lại không nói với anh? Lại bị anh làm thành cho như vậy. Vương nguyên, về sau bị đau em phải kêu thật to với anh, đừng có chịu đựng như vậy. Xin lỗi, hiểu lầm em còn làm em bị thương. Về sau sẽ không như vậy nữa đâu!"

Vết thương được băng bó lại, lại nhìn bộ dáng như trẻ con phạm lỗi của hắn, cậu chỉ muốn bật cười. Chuyện đêm đó đã qua rồi, hiện tại bọn họ thân mật ở bên nhau không cần so đo. Cậu hi vọng Vương Tuấn Khải vui vẻ, Vương Tuấn Khải hi vọng cậu có thể trở về như trước kia, bọn họ sẽ hạnh phúc ở bên nhau.

Vương Nguyên đỏ mặt, tay ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, thừa dịp hắn ngẩng đầu lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

"Em, em không sợ hãi cùng anh làm chuyện kia, chỉ là vết thương ở cổ tay bị anh nắm chặt hơi đau một chút thôi."

Vương Tuấn Khải vuốt ve gương mặt cậu, thật tinh xảo. Ánh mắt cậu vẫn có chút tránh né, nhưng hắn nhìn ra được, đây đã là cực hạn của cậu. Cậu nói không sợ làm chuyện kia, vậy có thể tiếp tục cái việc đang dang dở lúc nãy không?

Nâng cằm cậu lên, hôn một cái, tay luồn vào trong áo cậu vuốt ve.

"Thật sự không sợ sao? Anh thật sự muốn làm, em đừng co sợ hãi bất tình như lần trước nhé."

Vương Nguyên có chút run rẩy, tay hắn thật tahnhf thục, nhưng mà cậu không sợ hãi, Vương Tuấn Khải dọa cậu, cậu cũng không sợ đâu.

"Ai , ai sợ chứ?"

Vương Tuấn Khải cười lưu manh, ai sạo sao? Hắn cũng muồn biết!

-Hoàn chương 30-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro