Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta vốn dĩ là nam nhân, không phải nữ nhân"

-lời tựa

"Đứng dậy."

Người khiêng kiệu hét lớn, tám người đàn ông cường tráng khiêng kiệu đứng dậy. Người cưỡi ngựa cao dẫn đường là tân lang Mã Gia Kỳ. Con trai duy nhất của Mã gia chủ.

"Nghe nói đại thiếu gia Mã gia từ nhỏ đã gầy yếu bệnh tật, cho nên đặc biệt cưới vợ để xung hỉ."

"Phải không? Không biết khuê nữ nhà nào hời vậy, gả vào Mã gia chẳng phải là hưởng phúc sao."

"Cái này ngươi không biết a, hắn ta chính là con rể nuôi từ nhỏ của Mã gia! Nghe nói Mã lão gia nghe thầy đoán mệnh, mua từ nơi khác về."

"Yo, vậy tiêu không ít tiền a."

"Đương nhiên rồi, tròn 20 lượng* đấy."

*Lượng: Bằng 1/16 cân.

Nghe được cho nhiều tiền như vậy, một vị phụ nhân* ở phía sau đang xem náo nhiệt đã véo khuê nữ(1)* thật mạnh, khuê nữ bị đau lệ từ khoé mắt lập tức chảy ra.

*Phụ nhân: Chỉ người đàn bà, phụ nữ.

1* Khuê nữ: Chỉ con gái chưa chồng nhà quyền quý thời phong kiến.

"Đồ hoang đàn, đồ lỗ vốn! Nhìn mệnh người khác tốt biết bao, nếu mày có mệnh này, đừng nói đến 20 lượng, 10 lượng tao cũng gả mày cho người khác."

Đối mặt với những thảo luận của những người qua đường, Mã Gia Kỳ vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngẩng cao đầu, đối với những cuộc thảo luận của hai bên ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười.

Muốn xem náo nhiệt, người qua đường sôi nổi đi theo hỉ kiệu đến tận Mã gia, muốn xem đến cùng cô nương như thế nào mà có thể gả đến Mã Gia.

Dặn dò hạ nhân sắp xếp cho những người hiếu kì từng người từng người một ngụm rượu, thu hút sự hoan nghênh của đám đông.

Dựa theo quy củ, Mã Gia Kỳ trước tiên đá ghế hỉ kiệu, chàng xoay người xuống ngựa, chỉnh đốn hỉ phục. Mỉm cười bước đến trước hỉ kiệu, nhấc chân " phanh phanh phanh" đá vào ghế hỉ kiệu 3 lần.

Thế nhưng trong kiệu vẫn không có động tĩnh gì, nụ cười trên mặt Mã Gia Kỳ vẫn không hề suy giảm. Rèm hỉ kiệu được vén một cách không câu nệ, ngồi bên trong là một thân hỉ phục, tân nương phủ khăn trùm đầu màu đỏ.

Mã Gia Kỳ chậm rãi đỡ tân nương*ra khỏi kiệu, thân nàng mềm nhũn tựa như không xương, chỉ có thể dựa vào người Mã Gia Kỳ mới có thể đứng lên.

*Tân nương: chỉ người con gái mới lấy chồng.

Mã Gia Kỳ ra hiệu gọi hai nam hầu đến, thấy vậy, hai người ban đầu ở phía sau Mã Gia Kỳ cúi đầu, đỡ lấy cánh tay tân nương từ trong tay Mã Gia Kỳ.

Lúc này hỉ nương đưa tấm lụa đỏ cột hồng hoa, một bên trao cho Mã Gia Kỳ, một bên trao cho tân nương.

Cứ như vậy, Mã Gia Kỳ kéo tấm lụa đỏ từng bước từng bước tiến vào gia môn.

Nhưng tân nương dù thế nào cũng không chịu bước qua ngưỡng cửa, hỉ nương nắm lấy tay tân nương muốn giúp nàng, lại phát hiện tay nàng lạnh bất thường.

Tân nương tử, chỉ cần bước qua thì chính là thiếu nãi nãi nhà họ Mã rồi.

Vừa nói vừa đẩy hai nam hầu đang đỡ tân nương ra, không ngờ, chân của tân nương mềm nhũn ngã nhào xuống đất, không nói một lời.

Nguyên bản chiếc khăn trùm đầu màu đỏ cũng rơi xuống đất.

"A~! !"

Hỉ nương nhìn khuôn mặt mềm mại xám xịt, liền thấy dải lụa đỏ vốn dĩ ở trên tay nàng lại bị trói vào tay mình, nàng kích động hét lên, đó là một khuôn mặt nam nhân, hơn nữa lại là một khuôn mặt nam nhân đã...

Chết!

Nguyên bản những người xem náo nhiệt nghe thấy tiếng hét của hỉ nương, gấp gáp lên trước muốn xem chuyện gì đã xảy ra, sau khi xem xong họ bỏ chạy toán loạn.

Những người dũng cảm vẫn ở nguyên tại chỗ muốn xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Mã Gia Kỳ vẫn như cũ mỉm cười, ngồi xổm trước mặt tân nương , chỉnh lại mái tóc rối bù, lại một lần nữa đội khăn trùm đầu màu màu đỏ lên, ôm eo bước vào cửa chính.

Mọi người cảm thấy nụ cười của Mã Gia Kỳ khá kỳ dị, nhưng vẫn kiên trì chịu đựng.

Hai người cùng đi tới đại sảnh, Mã Gia Kỳ vẫn như cũ để cho hai nam hầu đỡ tân nương.

"Nhất bái thiên địa!"

Mã Gia Kỳ chắp tay lạy trời đất, tân nương được nam hầu chắp tay lạy trời đất.

"Nhị bái Cao Đường!"

Mã Gia Kỳ quỳ xuống và cúi rạp vào chỗ ngồi của cha mẹ , tân nương cũng được người đỡ quỳ xuống.

"Phu thê đối bái!"

Mã Gia Kỳ áp trán mình vào trán tân nương, dùng một tay giữ phía sau gáy tân nương.

"Chân Nguyên, cuối cùng ta đã cưới em về nhà."

"Đứa trẻ này là mệnh âm, nhưng làm nam nhân, không dễ nuôi dưỡng." Một người thầy đoán mệnh nửa mù chỉ tay vào nói.

Mẹ Trương ôm Trương Chân Nguyên trong tay, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Đại tiên, ngài có cách nào không, đây là đứa con trai duy nhất trong nhà tôi, từ lúc sinh ra đến giờ nó đã phải chịu nhiều bệnh tật lắm rồi."

"Có thể.......có thể nuôi dưỡng như khuê nữ, mới có thể để nó sống một cuộc sống bình yên."

Cứ như vậy, Trương Chân Nguyên đã được nuôi dưỡng như một khuê nữ trong 10 năm đầu tiên.

Để tóc dài, mặc nữ trang.

Tiểu Trương đã như vậy từ khi còn nhỏ, vậy nên đứa bé ấy cũng không thể biết mình là nam hay nữ.

Tối hôm nay cha Trương trở về nhà sau khi uống rượu, và đánh đá mẹ Trương.

"Đưa tiền đây, tôi muốn đi uống rượu !" Cha Trương kéo tóc mẹ Trương xuống, lôi từ trong ra ngoài, miệng liên tục yêu cầu mẹ Trương đưa tiền cho mình.

Nhưng tất cả tiền trong nhà đều bị cha Trương lấy đi uống rượu, làm sao có thể đưa thêm tiền được nữa.

Mẹ Trương không đưa, cha Trương càng đánh mạnh hơn nữa.

Trương Chân Nguyên bước tới phía trước kéo cha Trương, nhưng cha Trương đã tát cậu ngã xuống đất.

" Đồ xúi quẩy, nam không ra nam nữ không ra nữ!"

Trương Chân Nguyên không thể hiểu những lời của cha Trương nói, nhìn thấy cha Trương đánh mẹ mình, bất chấp đau đớn cắn mạnh vào mu bàn tay của cha Trương.

Cha Trương bị đau, buông tay đang nắm tóc mẹ Trương ra. Quá tức giận cha Trương liền vung tay tát mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn.

Ngay tức khắc, mặt tiểu Trương liền sưng tấy, khoé miệng còn rỉ máu

Cha Trương muốn tiếp tục, nhưng bị một vài người đàn ông mạnh mẽ bất ngờ đến đẩy sang một bên, và nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quần áo lụa đi vào.

"Đây là Trương gia?"

Cha Trương gật đầu, nịnh nọt nói: "Đúng đúng đúng, là Trương gia. Không biết lão gia tới đây có việc gì?"

Cha Mã nhìn thoáng qua cha Trương, ánh mắt của ông rơi vào người Trương Chân Nguyên, ông ngồi xuống trước mặt Trương Chân Nguyên, miết mặt của cậu bé.

" Lớn lên khá tốt." Vừa nói vừa vứt 20 lượng xuống, sai người mang Trương Chân Nguyên đi. "20 lượng, mua khuê nữ của ngươi."

Cha Trương thấy tiền liền sáng mắt lên cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được, liền bổ nhào xuống đất nhặt tiền, không màng đến sống chết của Trương Chân Nguyên.

Mẹ Trương từ dưới đất bò dậy gắt gao ôm chặt lấy Trương Chân Nguyên không buông: "Dựa vào đâu? Con của tôi sao mà nói mua thì có thể mua? Tôi không bán!"

Cha Mã cũng không nhiều lời, sai người hầu nhanh chóng đưa Trương Chân Nguyên đi.

Người hầu giật Trương Chân Nguyên khỏi vòng tay mẹ Trương, Trương Chân Nguyên khóc lớn bất luận thế nào cũng không chịu buông tay, cuối cùng người hầu đành tách từng ngón tay của cậu bé ra khỏi vòng tay của mẹ Trương.

Người hầu ôm Trương Chân Nguyên chạy thật nhanh, mẹ Trương bất chấp đuổi theo hắn, nhưng bị một người khác ngăn lại.

"Thẩm tử, chúng tôi sẽ không bạc đãi con của người. Lão gia nhà chúng tôi là tìm cho thiếu gia tìm một tức phụ nuôi từ bé, đồ ăn thức uống ngon khẳng định không thiệt thòi đối với đứa bé."

Mẹ Trương vẫn như cũ không nghe, sự kiên nhẫn của người hầu cũng đã hết liền trực tiếp đẩy mẹ Trương ngã xuống đất.

"Để đứa bé tiếp tục chịu khổ cùng các người? Ngươi xem bây giờ người đàn ông của ngươi là cái dạng gì rồi, sau này ước gì có thể mua cho đứa bé một căn bạch phòng tử (kỹ viện) để kiếm tiền cho hắn ta."

Nghe vậy mẹ Trương quay đầu nhìn cha Trương đang đếm tiền cũng không đuổi theo nữa.

Trương Chân Nguyên đã khóc và la hét suốt quãng đường đi, cũng không một ai để ý đến cậu. Nhìn thấy ngôi nhà của mình ngày càng xa, Trương Chân Nguyên cũng không khóc nháo nữa.

Sau khi đánh xe cả đêm cuối cùng cũng đến Mã gia, cha Mã kéo Trương Chân Nguyên vào cửa.

Trương Chân Nguyên bị vấp phải ngưỡng cửa, ngã xuống đất.

Trương Chân Nguyên nằm trên mặt đất nhìn thấy trước mắt có một đôi giày sạch, ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi, khoảng 12 13 tuổi.

Hắn đưa tay ra muốn đỡ Trương Chân Nguyên dậy, Trương Chân Nguyên nhìn hắn rồi tự mình đứng lên, cũng không tức giận mà dịu dàng nhìn anh.

"Ngươi có phải là người mà cha ta tìm để chơi với ta không?"

Trương Chân Nguyên cũng không nói gì, cậu không biết chuyện gì xảy ra, một chút cũng không muốn ở lại nơi này.

Thấy Trương Chân Nguyên không nói, thiếu niên liền nói: "Ta tên là Mã Gia Kỳ, Gia trong Gia Khánh, Kỳ trong...."

"Được rồi, Gia Kỳ, con về nghỉ ngơi trước đi, cha sẽ đưa đứa bé này đi tắm rửa trước." Cha Mã thúc giục Mã Gia Kỳ nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Nghe thấy Mã Gia Kỳ hơi nhíu mày, chớp mắt liền quay người trở về.

Trương Chân Nguyên được đưa vào một căn phòng, trong phòng có thùng chứa đầy nước nóng. Trương Chân Nguyên biết đó là để cậu đi tắm.

Tắm xong Trương Chân Nguyên ra ngoài, không còn nhếch nhác như trước nữa. Khuôn mặt thanh tú giống như tiểu nữ tử.

Hạ nhân mang thức ăn lên, dọn đầy một bàn. Trương Chân Nguyên nhìn thức ăn trên bàn, một ngụm cũng không muốn ăn, chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát.

Cậu hỏi khi nào mình có thể trở về, nhưng không ai trả lời cậu. Cậu tức giận lật ngược bàn, canh và nước đổ ra khắp sàn.

Cha Mã rất tức giận, liền nhốt Trương Chân Nguyên vào phòng chứa củi.

Nửa đêm, Trương Chân Nguyên cuộn tròn thành một quả bóng, bụng đói cồn cào.

Đột nhiên cánh cửa bị nới lỏng , Mã Giai Kỳ quan sát rồi lẻn vào phòng chứa củi, nhẹ nhàng đến trước mặt Trương Chân Nguyên.

" Đói rồi đúng không, ta mang đồ ăn cho ngươi đây." Nói rồi từ trong lòng móc ra mấy cái bánh đậu xanh.

Trương Chân Nguyên lúc bắt đầu vẫn không ăn, Mã Gia Kỳ chỉ có thể dỗ dành cậu: "Ngươi ăn rồi mới có sức lực mà rời khỏi đây."

Nghe đến đây, Trương Chân Nguyên mới mở miệng lấy bánh đậu xanh ăn từng ngụm từng ngụm lớn.

Sợ cậu mắc nghẹn, Mã Gia Kỳ một bên vỗ nhẹ lưng cậu, một bên nói cậu ăn từ từ.

Ăn xong, Trương Chân Nguyên nhìn Mã Gia Kỳ nói một câu cảm ơn. Không nghĩ tới Trương Chân Nguyên sẽ nói lời cảm ơn với mình, Mã Gia Kỳ đột nhiên nở nụ cười, Trương Chân Nguyên bị nụ cười này làm cho ngây người.

"Ngươi tên là gì?" Mã gia kỳ bỗng nhiên hỏi.

"Trương Chân Nguyên"

"Trương... Chân... Nguyên, tên này giống tên của nam hài tử. "

"Mẹ ta nói bà hi vọng trong nhà có một tiểu nam hài, nên đã đặt cho ta cái tên này." Trương Chân Nguyên đem những gì nói với mẹ Trương nói với cậu về thế giới bên ngoài kể cho Mã Gia Kỳ nghe.

"Vậy từ giờ ta gọi cậu là Chân Chân nhé, như vậy nghe giống nữ hài." Mã Gia Kỳ đau lòng xoa đầu Trương Chân Nguyên.

Trương Chân Nguyên quay đầu đi khác không muốn người khác chạm vào tóc mình, cậu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Mã Gia Kỳ và hỏi: "Tại sao cha cậu lại mua ta?"

Mã Gia Kỳ không biết nên trả lời như thế nào, cúi đầu hồi lâu mới nói ra: "Bởi vì ta quá cô đơn, cho nên cha ta muốn mua một người bạn cho ta chơi cùng."

không hiểu: "Người có thể ra ngoài tìm bạn bè a, ở bên ngoài có rất nhiều người."

"Ta không thể đi ra ngoài, thân thể ta không tốt, đại phu nói ta chỉ có thể sống đến 20 tuổi."

"Sống đến 20 tuổi là có ý gì?"

"Nghĩa là chỉ còn 7 năm nữa ta sẽ trở thành một ngôi sao trên bầu trời."

"Trở thành ngôi sao có gì không tốt, ta cảm thấy làm ngôi sao rất tốt a." Trương Chân Nguyên suy nghĩ một chút nói: "Ta không thể đi cùng ngươi, ta phải đi tìm mẹ, ta không ở nhà cha sẽ đánh mẹ ta."

Mã Gia Kỳ trong lòng cảm thấy mất mát một chút, nhưng vẫn nói: "Ta sẽ bảo cha ta ngày mai đưa ngươi về nhà."

Trương Chân Nguyên gật gật đầu, hai người ở trong phòng chứa củi nói chuyện rất lâu, mãi cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, người hầu đến phòng chứa củi tìm Mã Gia Kỳ, cuối cùng ở trong phòng chứa củi tìm thấy anh trong tình trạng sốt cao.

Người hầu vội vã ôm Mã Gia Kỳ trở về phòng của anh, Trương Chân Nguyên trong lúc hỗn loạn cũng đi cùng.

Cậu cũng không ngờ chỉ sau một đêm mà Mã Gia Kỳ lại bệnh thành như vậy, cậu lặng lẽ co ro giống như người vô hình sau cánh cửa nhìn những người ra ra vào vào, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng.

Nhìn Mã Gia Kỳ tiều tuỵ trên giường, cậu hạ quyết tâm không trở về nhà. Ta muốn ở cùng cậu ấy, nhưng chỉ trong 7 năm, hết bảy năm ta sẽ về nhà.

Mã Gia Kỳ mê man hai ngày mới tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy lại là Trương Chân Nguyên nằm bò ở đầu giường.

"Chân Chân"

Nghe thấy giọng nói của Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên vốn dĩ đầu óc mơ màng lập tức tỉnh táo.

"Xin lỗi, ta sẽ nói cha ta đưa ngươi trở về" Vừa nói Mã Gia Kỳ liền chuẩn bị ngồi dậy, nhưng Trương Chân Nguyên đã ấn anh trở lại.

"Ta quyết định, ta muốn ở cùng cậu đến lúc cậu biến thành ngôi sao, lúc đó tôi sẽ đi tìm mẹ"

Mã Gia Kỳ sững sờ, anh nắm lấy tay Trương Chân Nguyên, cẩn thận hỏi: "Thật sao? Không phải lừa ta?"

Trương Chân Nguyên nặng nề gật đầu, sau đó Mã Gia Kỳ kéo cậu vào lòng và ôm cậu thật chặt.

Trương Chân Nguyên đờ đẫn ở trong vòng tay của Mã Gia Kỳ, lắng nghe nhịp tim dường như mơ hồ của cậu.

Nói cách khác, quyết định của Trương Chân Nguyên đã thay đổi Mã Gia Kỳ, cũng thay đổi chính mình.

Trong nháy mắt, bảy năm rưỡi trôi qua, Mã Gia Kỳ cũng đã trở thành một thiếu niên phong độ ngời ngời, Trương Chân Nguyên đã trưởng thành hơn rất nhiều, dung mạo lại có một nét quyến rũ, khiến Mã Gia Kỳ thỉnh thoảng nhìn đến xuất thần.

Vào ngày sinh nhật của Mã Gia Kỳ, Mã lão gia đã mời đoàn kịch nổi tiếng nhất đến chúc mừng sinh thần của Mã Gia Kỳ.

Cùng với Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên cũng đã đọc rất nhiều sách, khí chất cả người khác trước.

Cậu nằm trên bàn lắng nghe đoàn kịch đang tập diễn.

"Tiểu ni cô năm nay hai mươi tám tuổi, thanh xuân bị sư phụ cắt tóc, ta vốn dĩ là nữ nhi, không phải là nam nhi. . ."

Trương Chân Nguyên đẩy Mã Gia Kỳ và nói: "Đây là "Tư Phàm"."

Mã Giai Kỳ đặt sách xuống, chế nhạo nói: "Ngươi còn biết hí khúc?"

"Đương nhiên rồi, nãi nãi dẫn ta đi nghe qua rất nhiều vở kịch." cong môi, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một đám người đang tập kịch.

Mã Gia Kỳ gọi khiến anh tò mò, nắm tay anh chạy ra khỏi thư phòng.

"Chạy chậm một chút, nếu như nãi nãi nhìn thấy ngươi lại muốn trách ta."

Nghe thấy, quả nhiên Mã Gia Kỳ bước chậm lại.

Hai người đến sân xem một nhóm người tập kịch, Mã Gia Kỳ kêu người mang hai chiếc ghế đẩu đến ngồi trước hiên nhà xem xem.

Một đoàn người di chuyển, nói thoại sôi nổi, Trương Chân Nguyên nhìn cũng hoạt bát hẳn lên. Mã Gia Kỳ nghiêng đầu nhìn Trương Chân Nguyên đang hai tay ôm mặt, trong mắt hiện lên ý cười. Anh thuận tiện lấy một chiếc quạt từ người hầu để quạt cho Trương Chân Nguyên.

"Chân Chân, chúng ta trở về trước đi, có chút nóng."

Quay đầu nhìn lại đã thấy khuôn mặt của Mã Gia Kỳ bị đỏ bừng vì nắng, Trương Chân Nguyên cũng không do dự kéo Mã Gia Kỳ trở lại phòng.

Nhưng lại vô tình xô ngã người mang trà và bánh ngọt, kết quả là bộ quần áo sạch sẽ ban đầu lập tức bị bẩn, cổ của Trương Chân Nguyên cũng bị nước trà nóng làm đỏ ửng.

Vốn Mã Gia Kỳ ngay từ đầu liền đứng đở Trương Chân Nguyên trước mặt, trên người cũng thảm thương không nỡ nhìn, nhìn Trương Chân Nguyên bị nóng phỏng, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

"Đồ hỗn trướng!"

Nói xong, liền vội vã kéo Trương Chân Nguyên đi rửa sạch.

Mã Gia Kỳ lấy khăn ướt đắp lên cổ Trương Chân Nguyên, hết lần này đến lần khác không mệt mỏi, cho đến khi vết đỏ trên cổ cậu không còn đỏ nữa mới chịu dừng lại.

Bên này vừa mới dừng tay lại, người hầu đã chạy tới thúc giục nói tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, bảo bọn họ tranh thủ đi tới trước sảnh.

Nhìn đống quần áo xộc xệch, Mã Gia Kỳ đành phải sai người mang một thùng nước nóng vào cho Trương Chân Nguyên tắm trước.

Trương Chân Nguyên không trốn tránh, cách tấm bình phong cởi quần áo, người vừa chìm xuống nước, vết phỏng ở cổ đau khiến cậu kêu lên.

Nguyên bản cái cổ vốn đã phỏng, nay lại bị nước nóng làm phỏng lần thứ hai.

Nghe thấy tiếng kêu của Trương Chân Nguyên, Mã Gia Kỳ lập tức quên đi lễ nghi, phép xã giao, liêm chính và xấu hổ, hắn vội vàng chạy đến trước Trương Chân Nguyên, nhìn chiếc cổ đỏ ửng, cùng với nước da trắng nõn của cậu, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Trương Chân Nguyên, muốn kéo Trương Chân Nguyên ra ngoài, nhưng không ngờ lại trượt chân ngã nhào trên mặt đất.

Trương Chân Nguyên sợ tới mức vội vàng đứng dậy, Mã Gia Kỳ nhìn thẳng vào Trương Chân Nguyên, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.

Cơ thể nam nhân!

Mã Gia Kỳ liên tục lùi về sau, Trương Chân Nguyên muốn đỡ hắn lên, nhưng Mã Gia Kỳ dần tránh ra, điều này khiến Trương Chân Nguyên cảm thấy khó hiểu.

Mã Gia Kỳ bất chấp lao ra khỏi phòng, hai chân run rẩy ngã xuống đất, đầu đập vào ngưỡng cửa sưng đỏ.

Trương Chân Nguyên thấy vậy vội mặc y phục , muốn đỡ hắn dậy, không ngờ động tác của Mã Gia Kỳ lại nhanh hơn, lập tức rời khỏi đây.

Diễn tả thế nào nhỉ, đại khái là hoảng loạn bỏ chạy.

Mã Gia Kỳ nhốt mình trong phòng, ôm ngực thở hổn hển.

Làm sao lại là thân thể nam nhân?

Chẳng lẽ người mình thích bao nhiêu năm lại là nam nhân sao?

Anh không thể tin được, thậm chí còn cảm thấy Trương Chân Nguyên lừa mình, tất cả mọi người đều lừa mình.

Anh phẫn nộ đập phá tất cả mọi thứ trong phòng, đám người hầu đứng gác ở cửa nghe thiếu gia nổi giận.

Họ chưa bao giờ thấy Mã Gia Kỳ tức giận như vậy, trước đây anh luôn là dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, thật khó có thể tưởng tượng chuyện gì đã khiến anh trở thành dáng vẻ như vậy.

Trong sân vẫn đang hát "Tôi vốn dĩ là nữ nhi, không phải là nam nhi", Mã Gia Kỳ bực bội mắng tất cả cút đi.

Mã lão gia vội vã chạy tới, nhưng cũng bị chặn ở cửa. Ai bắt ông chỉ có một đứa con trai, không còn cách nào ông đành phải mời khách khứa về, hủy bỏ tiệc sinh thần.

Thân thể Mã Gia Kỳ vốn dĩ đã yếu ớt, lại thở gấp Mã Gia Kỳ lập tức bất tỉnh ngay trên mặt đất. Mã lão gia sai người phá cửa xông vào, nhìn thấy Mã Gia Kỳ sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, vội vàng đi tìm đại phu*.

*Đại phu: Thầy thuốc, là bác sĩ ngày nay.

Mã Gia Kỳ cảm thấy nóng khắp người, chốc lát lại sốt cao không ngừng. Người bị nóng đến mơ hồ, miệng vẫn còn nói loạn.

Cái gì "Chân Chân a", "đều là lừa đảo", "tôi thực sự thích nó" đại loại như vậy.

Khi Trương Chân Nguyên vội vã đến, trên giường của Mã Gia Kỳ đã có một vòng người vây quanh, cậu không thể chen được.

Cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Mã Gia Kỳ, trái tim như bị thắt lại.

Sau khi đại phu đến, tất cả mọi người nhường chỗ tạo ra một khoảng trống nhỏ, lập tức chen vào ngay.

"Khí cấp công tâm, mạch tượng có chút không thực... không quá lạc quan."

Khí cấp công tâm?

Nghe những gì đại phu nói, Mã lão gia liền nhìn trực tiếp vào Trương Chân Nguyên. Ông tức giận hỏi Trương Chân Nguyên rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu cũng không biết nói nguyên nhân tại sao.

Mã lão gia thở hổn hển, phạt cậu quỳ ngoài sân, chỉ khi nào Mã Gia Kỳ tỉnh dậy thì cậu mới có thể đứng dậy.

Trương Chân Nguyên bị vài người bắt quỳ trong sân, lúc đầu cậu không có cảm giác gì. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, không bao lâu Trương Chân Nguyên liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nhưng người hầu lại bưng một thùng nước dội lên đầu, cậu ướt sũng như chuột lột, đầu óc lập tức minh mẫn.

Chỉ cần khi nào cậu bắt đầu chóng mặt, sẽ có một xô nước đổ lên đầu mình.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Quỳ đến ngày hôm sau, Trương Chân Nguyên sắc mặt cũng bắt đầu đỏ bừng, sờ sờ cái trán của mình, đúng vậy, cậu phát sốt.

Nhưng cậu làm gì có ai để nói, chỉ có thể im lặng chịu đựng. Cậu nghĩ nếu Mã Gia Kỳ ở đây thì tốt quá rồi, nếu như anh ở đây bản thân cậu nhất định sẽ không như thế này.

Trương Chân Nguyên lại bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể lung lay như muốn ngã xuống đất.

Kết quả, hai người giữ chặt cánh tay, lại một lần nữa bị xô nước dội thẳng lên người.

Kiên trì đến tận đêm, khi nghe tin Mã Gia Kỳ đã tỉnh lại, những người hầu đều rút lui. Cậu cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, run rẩy đến trước cửa phòng của Mã Gia Kỳ .

Muốn đi vào, nhưng ngưỡng cửa quá cao, cậu không còn sức để nhấc chân, vì vậy đã bị chặn lại ở cửa.

Cậu nghe thấy giọng nói yếu ớt của Mã Gia Kỳ, cuối cùng cũng không cầm cự được nữa liền ngã xuống cửa.

Cũng không biết phải mất bao lâu, cậu mới được phát hiện.

Thân thể nóng bừng khiến các đại phu đều cau mày: "Sốt quá nặng, có thể qua khỏi hay không còn phải dựa vào mệnh của nàng. Tốt nhất là cách một khoảng thời gian nên lau người bằng nước lạnh."

Sau khi tiễn đại phu đi, đột nhiên trong nhà có hai người bệnh, khiến mọi người vô cùng bận rộn.

Đến nửa đêm, Trương Chân Nguyên thì thầm trong miệng.

"Mẹ... Mẹ đừng đi. A Nguyên không muốn, mẹ... Gia Kỳ, Gia Kỳ... Gia Kỳ, ta... lạnh quá..."

Tiếng gọi gián đoạn, lúc gọi mẹ, lúc gọi Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ tỉnh dậy, vất vả ngồi dậy khỏi giường. Khoác vội chiếc áo khoác choàng, loạng choạng bước ra khỏi cửa.

Một trận ốm nặng, đôi mắt cũng đã mờ. Dáng vẻ thờ ơ hết thảy khiến người khác thương xót.

Anh biết rằng Trương Chân Nguyên bị bệnh là do bị cha mình hành hạ. Anh sẽ đến gặp cậu, anh đã bị ốm một thời gian, và anh biết điều gì là quan trọng và điều gì không.

Anh đẩy cửa ra, nhìn sắc mặt đỏ bừng của Trương Chân Nguyên, do dự một chút, vẫn là là ngồi ở bên giường, nắm lấy bàn tay nóng rực của Trương Chân Nguyên.

"...Chân Chân... Làm sao mà ta có thể cưới cậu.." Mã Gia Kỳ cúi đầu xuống không biết đang nghĩ gì, luôn nắm chặt tay Trương Chân Nguyên trong tay.

"...Gia Kỳ..., lạnh."

Nghe thấy Trương Chân Nguyên nói, Mã Gia Kỳ cúi người xuống ôm lấy Trương Chân Nguyên, vỗ nhẹ vào lưng cậu và dịu dàng nói: "Ta ở đây."

"Đừng đi..."

"Được."

Trương Chân Nguyên vô thức ôm chặt Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ cũng đồng ý ôm chặt Trương Chân Nguyên.

Thân thể nam nhi thì làm sao, chỉ cần không ai biết cậu vẫn là Chân Chân của mình.

Nghĩ đến đây, Mã Gia Kỳ dùng sức ôm chặt lấy Trương Chân Nguyên.

Trong nháy mắt Mã Gia Kỳ đã mười chín tuổi, Mã lão gia cũng bắt đầu nói về cuộc hôn nhân giữa Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên.

Trương Chân Nguyên bởi vì thiếu hụt dinh dưỡng lúc nhỏ nên cậu phát triển không rõ ràng, rõ ràng đã cậu đã mười sáu tuổi, nhưng vẫn mang dáng vẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Mã Gia Kỳ ngày hôm đó bận việc riêng, không nhìn thấy bóng người của Trương Chân Nguyên, trong lòng có chút lo lắng.

Vừa định đi ra ngoài tìm, đã thấy Trương Chân Nguyên thân thể lấm lem, đầu tóc bù xù.

Hắn bước tới nắm lấy tay Trương Chân Nguyên.

"Đây là xảy chuyện gì?"

Trương Chân Nguyên vùng ra khỏi tay Mã Gia Kỳ, uể oải bước vào phòng đóng cửa lại.

Sau đó cởi hết y phục nhìn lại thân thể của bản thân, dở khóc dở cười.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, Mã Gia Kỳ lo lắng đập cửa, nhưng người bên trong không hề có một chút ý định mở cửa.

Không biết sức lực từ đâu ra, Mã Giai Kỳ đạp cửa xông vào, nhìn thấy Trương Chân Nguyên đang khỏa thân trong phòng.

Hắn hốt hoảng đóng cửa lại, sau đó đứng dựa vào cửa nhìn Trương Chân Nguyên.

"Chân Chân..."

"Ta là nam hài... ta vậy mà là nam hài." Trương Chân Nguyên hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc.

Mã Gia Kỳ giật mình, vội vàng cởi quần áo của mình đắp cho Trương Chân Nguyên.

Hắn ôm lấy Trương Chân Nguyên, cố gắng hết sức để an ủi cậu: "Chân Chân, đừng khóc... đừng khóc, khi ngươi khóc... ta... trái tim ta đau lắm."

Trương Chân Nguyên vẫn khóc thảm thiết bất chấp mọi thứ.

Khóc mệt rồi cậu cúi đầu im lặng không nói gì.

Dù có hỏi thế nào thì công cũng không chịu nói, không còn cách nào Mã Gia Kỳ đành phải ôm cậu đặt lên giường và ngồi cạnh trông chừng cậu.

Nửa đêm Trương Chân Nguyên lại lên cơn sốt toàn thân nóng ran.

"Ta...vốn là nhi...chứ không phải là nam nhi..."Miệng lặp đi lặp lại bài hát "Tư Phàm"

Mã Gia Kỳ đau lòng ôm lấy cậu, không biết vì sao mà nước mắt lại rơi.

Tờ mờ sáng, cơn sốt của Trương Chân Nguyên cũng đã hạ cậu tỉnh dậy. Cậu mấp máy môi mắt nhìn thẳng lên trần nhà.

"Bọn họ đánh tôi, họ không đánh được tôi vì thế họ đã cởi quần tôi ra..."

Mã Gia Kỳ lắc đầu, nói trong nước mắt: "Đó không phải là lỗi của ngươi."

"Vậy thì là lỗi của ai?"

Mã Gia Kỳ im lặng, Trương Chân Nguyên cũng không nói.

Bỗng nhiên cánh cửa được mở ra, cha Mã cùng với vài người nữa xông vào cửa, tức giận đi đến bên giường, Mã Gia Kỳ biết cha anh chắc chắn đã nghe được điểu gì đó.

"Lôi nó ra khỏi giường, lột quần nó!" Cha Mã ra lệnh cho đám người hầu.

Nghe thấy thế, Mã Gia Kỳ đứng chắn trước mặt Trương Chân Nguyên, không để bất kỳ ai chạm vào cậu.

Thế nhưng một người không địch nổi hai quyền rất nhanh liền bị kéo đi. Trương Chân Nguyên cũng không phản kháng giống như một con rối để mặc họ lôi xuống giường.

"Cha, cha, người đừng làm thế, con cầu xin người." Mã Gia Kỳ quỳ trên mặt đất, khấu đầu cầu xin cha Mã một cách khổ sở.

Cha Mã không thể nghe thêm nữa, ra lệnh cởi quần Trương Chân Nguyên.

Mã Gia Kỳ muốn tiến đến ngăn cản nhưng lại bị đẩy về, chỉ biết mở to mắt nhìn quần của Trương Chân Nguyên bị xé toạc.

Trương Chân Nguyên ánh mắt dần trở lên tuyệt vọng. Phải, cậu đã thật sự tuyệt vọng.

Mã Gia Kỳ cũng quên phản kháng chỉ nhìn vào khuôn mặt vô hồn của Trương Chân Nguyên.

Bỗng nhiên hét lớn rồi bất tỉnh.

Cha Mã bây giờ không thể để tâm đến Trương Chân Nguyên, vội vàng đưa Mã Gia Kỳ rời đi.

Trương Chân Nguyên cũng gục xuống đất, đôi mắt đờ đẫn nhìn qua.

Một lúc sau, cậu mới chầm chậm từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy hỉ phục được giao vào ngày hôm qua.

Cậu đưa tay vuốt nhẹ hỉ phục trong đôi mắt tràn đầy sự khát khao.

Cậu bước đến chỗ cái sọt đựng dụng cụ may vá, nhặt cây kéo lên và cắt tóc.

Sau đó dùng lực đâm vào chính mình.

Lập tức máu cháy đầm đìa cậu có chịu đựng đau đớn, dựa vào mép bàn tường bước, đến gần chỗ hỉ phục.

Trong miệng lẩm bẩm câu hát: "Tiểu ni cô năm nay 18 tuổi, thanh xuân...bị sự phụ...cắt...tóc, ta chính là nữ nhi, không phải...nam nhi"

Trương Chân Nguyên cố gắng lắm mới có thể khoát lên mình bộ hỉ phục lặng lẽ nằm trên giường, máu vẫn không ngường chảy ra, thấm đẫm bộ hỉ phục.

Cậu gần như không thể mở nổi mắt, giống như anh đã quay lại thời điểm Mã Gia Kỳ mang bánh đậu xanh cho cậu khi cậu bị nhốt trong kho chứa củi.

"Tôi vốn là...nam nhi...không phải là nữ nhi.."

Mã Gia Kỳ tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy. Anh điên cuồng đẩy tất cả mọi người ra chạy đến phòng của Trương Chân Nguyên.

Khi đến gần có một mùi máu nồng nặc xộc vào mũi.

Mã Gia Kỳ run rẩy đẩy cửa ra, xung quanh im lặng chỉ có máu của cậu ở trên đất.

Mã Gia Kỳ vô vọng đi theo vết máu đến bên giường thấy Trương Chân Nguyên nằm trên giường với khuôn mặt tươi tắn.

Mái tóc dài của cậu đã bị cắt lộn xộn và khoác lên mình bộ hỉ phục.

Thế nhưng, dưới cơ thể của cậu có những vũng máu lớn, Mã Gia Kỳ vén bộ hỉ phục lên và gần như sụp đổ.

Hắn hét lên và yêu cầu gọi đại phu, nhưng làm sao cha Mã có thể để cho mọi người biết được việc này vì thế ông không mời đại phu đến.

Mã Gia Kỳ quỳ xuống cầu xin nhưng đều không có kết quả.

"Hắn vẫn còn sống, hắn còn sống...cha..xin người hãy cứu hắn, cha à."

Nó kéo dài như thế cho đến rạng sáng ngày hôm sau, khi Trương Chân Nguyên chết trước mặt Mã Gia Kỳ.

Bất chợt Mã Gia Kỳ không khóc cũng không làm ầm ĩ nữa, bế Trương Chân Nguyên rời đi.

"Ngoan, ta sẽ kết hôn với ngươi".

Vừa nói, một cái tát đã giáng xuống mặt Mã Gia Kỳ:

"Hỗn trướng, nó đã chết rồi ngươi làm sao có thể cưới nó chứ!"

Mã Gia Kỳ ảm đạm nhìn cha Mã, cái nhìn này khiến trái tim ông run lên.

"Dù sao ta cũng không sống được lâu, hơn nữa chẳng phải đây là thế tử của ta sao?"

Cha Mã tức giận nói: "Ngươi vẫn không biết xấu hổ sao? Nó là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân thì làm sao có thể kết hôn!"

"Chỉ cần là hắn không biết xấu hổ thì đã sao."

"Tội lỗi, tội lỗi!" Cha Mã đau lòng nói: "Trừ phi ta chết mới cho ngươi gả cho nó."

Mã Gia Kỳ liếc nhìn ông một cái sau đó bế Trương Chân Nguyên đi thẳng ra ngoài: "Thế thì vào ngày mai cha có thể nhìn thấy xác của con."

Cha Mã sửng sốt quay đầu bóp chặt đôi chân mình, không ngừng la hét tội lỗi, tội lỗi.

Trương Chân Nguyên được đưa đến một ngôi nhà ở phía bắc, Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng đặt Trương Chân Nguyên lên giường và cầm kéo cắt đi mái tóc của mình.

Anh hôn lên đôi môi trắng bệch của Trương Chân Nguyên, ghé vào tai cậu nói; "Không phải lỗi của người, là lỗi của thế giới này."

--------------------------------------------------------------------

"Không thể nghĩ tới Mã gia cưới một người chết lại còn là nam nhân."

"Ngươi nghĩ vì cái gì mà nhà họ Mã lại tìm một nam nhân để làm cô dâu chứ?"

"Cái này ngươi không biết sao. Thầy bói nói rằng thiếu gia nhà họ Mã tuổi còn chưa tới 20 nhất định phải tìm một người xứng đôi vừa lứa, tính toán xong xuôi mới tìm được nam nhân đó. Hazz cứ tưởng là trời định, ai mà ngờ lại thành ra thế này."

"Đưa nhỏ đó cũng thật đáng thương. Nó có số phận không tốt nên được nuôi dạy như con gái. Lâu dần nó không biết được mình là trai hay gái nữa."

"Thật là một tội ác"

---------------------------------------------------------------------

Có rất nhiều lời bàn tán ở bên ngoài, Mã Gia Kỳ bước vào ngôi nhà mới cùng với Trương Chân Nguyên.

Anh nâng khăn trùm đầu của Trương Chân Nguyên lên rồi ngồi xuống bên cạnh.

"Ngươi có đang một mình? Ta rất cô đơn khi không có ngươi."

Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trương Chân Nguyên như thể anh muốn nhớ mãi hình dáng của cậu.

Bỗng nhiên, anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Trương Chân Nguyên, khi đó cậu nhơ nhuốc bẩn thỉu, nhưng đôi mắt của cậu lại rất sáng.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, khiến anh để tâm cả đời.

"Yên tâm, ta sẽ đi cùng ngươi."

Nói xong anh treo đóa hoa lớn màu đỏ lên xà nhà, Mã Gia Kỳ lại nhìn Trương Chân Nguyên một lần nữa hạ quyết tâm.

Treo cổ tự tử.

"Mười tám tháng giêng, ngày lành tháng tốt, cao lương điểm, khoác lên hồng trang, trong lòng oán hận, vội vã bỏ đi, bỏ người lang quân, chẳng thể quy hồi, hé đôi môi cười, gõ tấm gỗ đàn hương màu đỏ, nói phải nhẹ nhàng, quả thực nan giải."

(Hoàn)

Ngày 26 tháng 6 năm 2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro