Hướng dẫn bắt gấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì để phù hợp với tạo hình của sân khấu concert Trùng Phùng, Nghiêm Hạo Tường đã để đuôi tóc dài. Cậu buộc một sợi dây chun nhỏ trên cổ tay, mỗi ngày trước khi tập luyện vũ đạo đều đứng trước gương cột lại tóc ở phía sau gáy, rất ngắn, giống như đuôi gấu con mềm mềm xù xù.

Lần đầu tiên cậu làm như vậy mà đã bị Đinh Trình Hâm bắt gặp. Anh cả mang vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại đáng yêu cứ xoa xoa đầu đứa em nhỏ thứ hai trong nhóm, "Aizzz, Tường Ca của chúng ta! Thật là đáng yêu!"

Nghiêm Hạo Tường vốn không có nghĩ tới việc phản kháng Đinh Trình Hâm nên cậu chấp nhận bị caca khóa lại trong ngực, "Anh sao có thể dùng từ đáng yêu để khen một rapper cơ chứ..."

Lời còn chưa nói xong đã dừng lại lúc Mã Gia Kỳ bước vào lớp vũ đạo.

Mã Gia Kỳ vừa vào tới cửa đã thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo, sửng sốt một chút cười lộ ra răng hổ, "Các cậu làm gì vậy?"

"Xem kiểu tóc mới của Tường Ca," Đinh Trình Hâm vịn vai Nghiêm Hạo Tường, cười hì hì bắt cậu đưa lưng về phía Mã Gia Kỳ, "Có phải rất đáng yêu không?"

Mã Gia Kỳ liếc mắt liền nhìn thấy đoạn đuôi tóc ngắn ngủn kia của gấu nhỏ. --A. Anh vô cùng kinh ngạc, há miệng, âm thầm cảm thán.

"Em xem Tiểu Mã ca bị vẻ đáng yêu của em dọa rồi kìa." Đinh Trình Hâm đối với phản ứng của anh rất là vừa lòng, giày vò em trai một cách ác độc xong cực kỳ thỏa mãn, lại nhéo mặt Nghiêm Hạo Tường cái mới từ bi buông tha cho cậu. Nghiêm Hạo Tường cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy đi tập vũ đạo, cậu không hề nhìn Mã Gia Kỳ thế nhưng vành tai dưới tóc lại đỏ như rỉ máu đến mức không thể giấu được dưới làn da trắng nhợt ấy.

Mã Gia Kỳ đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy một cơn ngứa nho nhỏ từ lòng bàn tay lượn lờ đi lên truyền vào trong ngực.

Anh ngày ngày nhìn tóc Nghiêm Hạo Tường dài ra, đến nay đã có thể buộc thành bím rồi. Mã Gia Kỳ vừa kéo dãn cơ vừa len lén nhìn thoáng qua trái rồi lại thoáng qua phải nhưng vẫn nhất quyết không nhìn gấu nhỏ phía bên cạnh anh, nhưng tự nhiên lại cảm thấy hơi buồn bực.

Rõ ràng đứa nhóc đáng ghét này nửa đêm ngày hôm qua còn gửi cho anh một câu "Tiểu Mã Ca, em thích anh, có thể cùng em nói chuyện yêu đương không", sao bây giờ lại giống như mình bắt nạt nhóc vậy.

Vẫn chưa nói là không đồng ý mà!

Đúng là một con gấu nhỏ khó chịu mà. Mã Gia Kỳ ở trong lòng lên án cậu. Gấu nhỏ hư hỏng.

Nhưng mà gấu nhỏ đáng yêu như vậy, mắt to tròn tròn, khuôn mặt thật xinh xắn, lại còn làm nũng, ai lại cam lòng mà trách cậu được chứ? Dù sao thì Mã Gia Kỳ cũng chịu không nổi.

Lòng bàn tay lại bắt đầu ngứa ngáy, anh ngẩng đầu tìm kiếm Nghiêm Hạo Tường trong phạm vi tầm mắt, lại đúng lúc trông thấy bím tóc nhỏ của cậu bị Lưu Diệu Văn khe khẽ nắm lại một chút. Em út dù sao cũng là em út, ai cũng dám động tay, Nghiêm Hạo Tường cũng không tức giận, hai người vừa nói vừa cười liền ầm ĩ cùng một chỗ, lăn lộn như một con vật nhỏ.

Ống quần của cậu ở trên đệm cọ xát một chút, lộ ra một đoạn cổ chân trắng ngần giữa tất và cổ chân, giống như Natra anh đã từng chơi, toàn bộ cơ thể được làm bằng củ sen, như nước trong veo. Mã Gia Kỳ nâng mắt ẩn dưới tóc mái ướt nhẹp, ánh mắt len lén hướng về phía Nghiêm Hạo Tường thăm dò, lúc nhìn thấy cảnh kia thì lòng dạ rối bời khiến anh không thể không tạm dời tầm mắt đi.

Bản thân Nghiêm Hạo Tường cũng giống như Natra, tiểu thần tiên ba đầu sáu tay, mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời, mạnh mẽ không sợ hãi, cái gì cũng dám làm. Mỗi người đều sẽ sợ tổn thương, nhưng cậu là người dám bày ra sự chân thành của mình, giao hết quyền quyết định giao vào tay Mã Gia Kỳ. Nếu cậu đã bằng lòng thì Mã Gia Kỳ cũng sẽ bằng lòng, như vậy trên thế giới chỉ có duy nhất một chú gấu nhỏ tên gọi là Nghiêm Hạo Tường, người mà anh đã thích từ ngay lần đầu tiên gặp mặt, nói cái gì cũng không cho chạy.

Họ đã quen thuộc với vũ đạo hai bài hát của nhóm, buổi luyện tập cuối cùng cũng kết thúc, Nghiêm Hạo Tường toàn thân đều nóng cùng Hạ Tuấn Lâm qua phòng học tiếp theo, Mã Gia Kỳ ở lại với tâm trạng buồn phiền về gấu nhỏ, tìm cách làm sao ngậm hoa hồng để nhảy Love Shot. Nhưng anh dù có ép buộc bản thân tập trung như thế nào đi nữa cũng không chịu nổi vì tường cách âm của công ty quá kém, lúc nghỉ ngơi, Mái Nhà Nổi Lửa bên kia nghe được rõ mồn một. Đinh Trình Hâm đem chai nước cho anh, trông thấy vẻ mặt u oán thì cười tới mức không dừng được, "Trách tớ sao? Bị kích thích rồi?

Mã Gia Kỳ lắc đầu, rầu rĩ cau mày, muốn nói lại thôi. Rất hiếm khi thấy cái dáng vẻ không thoải mái này của anh, Đinh Trình Hâm trong bụng cười thầm, kiên nhẫn chờ anh nói ra. Quả nhiên anh cuối cùng vẫn là không nhịn được, "Cái bím tóc của Tường Ca có dễ chạm vào không?"

...Còn tưởng rằng người này đang suy nghĩ việc lớn gì. Đinh Trình Hâm liếc mắt, "Muốn biết hả? Tự mình tới phòng bên cạnh sờ đi."

Mã Gia Kỳ giống như chỉ đợi những lời này của Đinh Trình Hâm, anh từ dưới đất nhảy lên một cái chạy thẳng tới phòng học bên cạnh. Cửa sau không đóng, anh ngẩng đầu thăm dò ngoài cửa, cẩn thận không để mình xuất hiện trong gương. Nghiêm Hạo Tường không phát hiện ra anh, nghiêm túc mà nói, Mã Gia Kỳ có thể nhìn cậu một cách không kiêng nể. Nghiêm Hạo Tường lúc không cười tính tình rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, động tác gọn gàng sạch sẽ, lại man rợ dã man. Mã Gia Kỳ nhìn cậu, nhịn không được ở trong lòng lặng lẽ tự hào.

Không hổ là Nghiêm Hạo Tường.

Gấu nhỏ đưa lưng về phía anh, bím tóc xù xù mềm mại nằm trên cái gáy trắng nõn, hơi lay động theo động tác, khiến cho Mã Gia Kỳ ngứa tay, tim cũng ngứa theo.

--Thật muốn chạm vào một cái.

Sau một khoảng thời gian, hai đứa nhỏ đều mệt, mồ hôi nhễ nhại, cô giáo tắt nhạc để bọn họ lấy hơi. Nghiêm Hạo Tường quay đầu trông thấy Mã Gia Kỳ đang bám ở cửa, con ngươi lập tức giật giật vài cái, "Tiểu Tiểu Tiểu Mã Ca sao anh lại ở đây? Anh tới lúc nào vậy?"

Anh đáng sợ như vậy sao? Mã Gia Kỳ dở khóc dở cười, vừa muốn vẫy tay gọi cậu qua đây, đã nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng Lưu Diệu Văn đang gào to: "Tiểu Mã Caaaaaaa! Vào học! Quay lại tập vũ đạo!"

Mã Gia Kỳ:....

Anh đoán biểu cảm của mình bây giờ hẳn là rất đặc sắc, nếu không Hạ Tuấn Lâm sẽ không nhịn cười tới mức thành như vậy.

Quên đi, núi xanh còn đó, hiện tại không sờ được thì để khi tập luyện xong sờ, gấu nhỏ ngược lại cũng không chạy đi đâu được, Mã Gia Kỳ an ủi mình như vậy. Anh suy nghĩ trước khi đi một chút, đem bình nước trong tay mở nắp ra đưa tới, "Nhanh uống nước đi, ra nhiều mồ hôi như vậy."

"Cảm ơn Mã Ca." Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn nhận lấy, nở nụ cười rạng rỡ. Tóc mái cậu bị mồ hôi thấm ướt, dính vào trán, mắt to chớp chớp, Mã Gia Kỳ dường như có thể thấy tai gấu của bạn nhỏ run run.

Thật là đáng yêu. Một mặt trời nhỏ bị ướt, Mã Gia Kỳ quay lại phòng học mới thấy hối hận, hẳn là nên tự mình uống trước rồi mới đưa cho cậu, còn có thể lừa gạt được nụ hôn gián tiếp.

Bọn họ còn có sân khấu solo phải tập luyện, từng người tản ra bám rễ ở mọi ngóc ngách của công ty, đi một vòng dọc theo hành lang có thể nghe tới 4-5 bài hát vang lên chồng chéo nhau. Sau khi Mã Gia Kỳ luyện bài hát của mình hết mấy lần thì Nghiêm Hạo Tường sớm đã không biết đi nơi nào rồi, tìm nửa ngày cũng không thấy người đâu. Anh cũng không gấp, tựa như lão cán bộ chắp tay sau lưng chậm rãi đi qua từng gian phòng học. Núi không vừa ta thì ta lên núi, gấu không đến ta đến bắt gấu, tâm ta đặc biệt bình tĩnh.

Thợ săn gấu luôn luôn có may mắn. Lớp học ở cuối hành lang đang vang lên bài Red, Nghiêm Hạo Tường đã tự mình thu một âm thanh nền mới, có làn khói tích điện đè thấp, vừa mát mẻ vừa oi bức. Mã Gia Kỳ tựa ở cửa nghe một hồi, ngón tay không tự chủ gõ theo nhịp điệu. Bọn họ sau xuất đạo chiến hiếm có cơ hội hợp tác trên sân khấu, suy nghĩ tiếp xúc lẫn nhau va chạm quẩn quanh dễ chịu, Mã Gia Kỳ đã lâu không có cảm nhận được. Bài hát đơn của gấu nhỏ nhà mình anh đều tìm nghe qua, phù hợp để bọn họ hát chung không ít, trôi về phương Bắc thì hay quá. Hôm nào nhất định phải cùng công ty nói chuyện này, anh hạ quyết tâm, nhấc chân vào cửa để bắt gấu.

Bắt gấu bước đầu tiên: Tập trung vào con mồi, nhẹ nhàng tới gần, không nên để con mồi nhận ra được hành vi của mình.

Trong phòng học chỉ có mình Nghiêm Hạo Tường, thu mình lại như một quả bóng nhỏ cạnh ổ cắm trên tường, nhắm mắt thả hồn theo điệu nhạc để ôn lại động tác vũ đạo. Anh tận lực bước nhẹ chân, hạn chế tối đa sự di chuyển của ủng Martin trên sàn gỗ, mượn nhạc đệm che chắn sờ sờ bạn nhỏ ngồi xuống cách đó không xa.

Quan sát Nghiêm Hạo Tường thật sự rất thú vị. Da trắng mát lạnh được che chắn bằng việc mặc áo len trắng tinh, trên mặt không có biểu tình gì, giống như một người tuyết nhỏ. Nhưng Mã Gia Kỳ biết rõ người tuyết nhỏ sẽ tan ra khi cậu mở mắt mà nhìn thấy anh, mỉm cười ngọt ngào và bẽn lẽn đối với anh. Mã Gia Kỳ tay chống đầu nhìn cậu, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ trên người mình thực sự có ma thuật nào đó, loại chỉ dành riêng cho Nghiêm Hạo Tường, có thể trong nháy mắt làm cho anh hiện nguyên hình, trở về là chú gấu con nhân mật ong

Anh muốn giữ gấu con ngọt ngào này luôn bên mình.

Bắt gấu bước thứ hai: Bố trí bẫy xong, dùng động tác giả làm con mồi lơ là, che đậy ý đồ của mình.

Âm nhạc đến giây cuối cùng, Nghiêm Hạo Tường tay tìm điện thoại để ngắt kết nối Bluetooth, vừa mở mắt đã thấy caca của cậu ngồi ở đó, cả người choáng váng. Cậu theo bản năng rụt về phía sau một chút, cười, "Mã Ca anh tới rồi."

Mã Gia Kỳ nhướng mày, mỉm cười tán thưởng cậu, "Ừ Tường Ca."

Nghiêm Hạo Tường chớp mắt mấy cái rất nhanh. Cậu khi khẩn trương sẽ chớp mắt rất nhanh. Mã Gia Kỳ chú ý tới quản ứng của cậu, trong lòng cười đến mức không dừng được, lại cố ý dịch về phía trước một chút, nghiêm túc cùng bạn nhỏ nói chuyện, "Ca từ cũng là tự em sửa lại?"

"A? A, đúng rồi," cậu nhóc tội nghiệp (còn chưa kịp trả lời) thì đối tượng bày tỏ đã càng lúc càng đến gần, cậu tuy miễn cưỡng duy trì trạng thái bình thường nhưng thực ra đã hồi hộp tới mức hai tay siết chặt microphone. Mã Gia Kỳ gần như sinh ra cảm giác tội lỗi như mình là người bắt nạt, "Đã thêm TNT vào rồi, lúc hát shout out to TNT anh cảm thấy như vậy khá đẹp trai..."

Bắt gấu bước thứ ba--

Mã Gia Kỳ đã tới gần trước mặt mà Nghiêm Hạo Tường không hề hay biết.

Cả người bạn nhỏ đều cứng đơ lại rồi, ánh mắt rối loạn một giây, lại kiên định trở về nhìn vào mắt caca.

Caca vươn tay ôm lấy vai cậu, nới lỏng bím tóc sau đầu, còn xoa xoa nhẹ nhàng.

Nghiêm Hạo Tường giật mình một cái, khuôn mặt thoáng cái ửng đỏ. Cậu giống như thực sự biến thành một con gấu nhỏ, bị thợ săn gian xảo bắt mất cái đuôi, triệt để đánh mất cơ hội chạy trốn, chỉ có thể nức nở đến xin hàng.

Anh hô hấp cũng dồn dập mấy phần, toàn thân dâng lên sự tê dại lành lạnh.

"Cái đuôi nhỏ bị anh bắt lại được rồi~"

Mã Gia Kỳ nghiêng người lại gần, chạm vào trán cậu, đôi mắt tràn đầy ôn nhu cùng vui vẻ.

"Chạy không thoát nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro