Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đi tìm anh

Trong con hẻm tối tăm, dưới bầu trời đêm mưa, có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ đang đánh nhau. Đó là một loạt các cuộc tấn công nhanh chóng và tứ chi né tránh nhau. Cuối cùng, người có mái tóc bóng mượt bắt đầu kết thúc cuộc chiến, thể hiện mình là người có kỹ năng vượt trội.

Với một cú đâm vào bụng, động tác nhanh chóng của Khaotung tước vũ khí của người kia, nhét khẩu súng vào túi sau. Người đàn ông kia quỳ xuống trong đau đớn. Khaotung giẫm lên lưng để giữ người kia nằm xuống, gót chân đâm vào lưng anh. Từ phía sau bóng tối, có thể nghe thấy tiếng vỗ tay từ xa.

Bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, nhân vật bí ẩn hỏi: "Cậu muốn gia nhập tổ chức Puitrikal phải không?"

Khaotung lại đưa tay từ mặt lên tóc, lau những hạt mưa khỏi tầm nhìn. Đôi mắt anh lúc này lóe lên một tia sáng đặc biệt. "Đúng." Anh bước qua đối thủ, đến gần người đàn ông trước mặt hơn, "Hơn bất cứ điều gì."

Người đàn ông nhếch mép cười, "Hãy chuẩn bị bản thân."

Anh bước đi, từng bước đi làm nước mưa bắn tung tóe vào vũng nước. Một cái bóng lớn trải dài phía sau anh.

Khaotung có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch trước lời xác nhận. Cuối cùng thì anh ấy cũng đã đến được nơi mà anh ấy mong muốn.

Bước vào tòa nhà chính của băng đảng mafia là một trải nghiệm. Đó là một nơi thật xa lạ, nhưng nơi mà Khaotung biết sẽ là nhà của anh, hy vọng là mãi mãi. Anh ta quét xung quanh mình. Tòa nhà rộng và trông rất hiện đại, bất chấp những giao dịch mờ ám đang diễn ra bên trong, nó trông giống như một nơi làm việc khá hiện đại.

Cuối cùng, khi Khaotung gia nhập tổ chức mafia, mục tiêu mà anh ấy đã cố gắng đạt được suốt bao năm qua, anh ấy có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cuối cùng anh đã làm được, cuối cùng anh cũng đã đến đây, anh không cần phải suy nghĩ mãi nữa. Phần còn lại là sự phấn khích, khiến anh sợ rằng nỗi ám ảnh của mình sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Anh lại đưa tay vuốt tóc theo thói quen. Lúc này anh ấy đang mặc vest. Anh cũng bắt đầu kéo chiếc áo sơ mi có cổ của mình lên để cố trông gọn gàng nhất có thể. Sau đó, anh ấy cố gắng làm phẳng phần thân áo sơ mi của mình, rõ ràng là anh ấy đã ủi nó rất nhiều lần trước đó nhưng anh ấy muốn có được hình ảnh hoàn hảo này.

Anh nhìn thấy những bóng dáng tương tự mình ở bên cạnh tiền sảnh, rõ ràng là mới, vì họ toát ra năng lượng lo lắng. Họ chắc hẳn là những ứng cử viên khác đã chiến thắng hàng loạt bài kiểm tra và chiến đấu đó để được chọn là người đủ xứng đáng để gia nhập tổ chức. Khaotung tiến về phía họ, cố gắng điều hòa nhịp thở. Anh ta đứng nghiêm trong hàng họ đang xếp hàng. Anh ta thẳng lưng nhưng cúi đầu, cố gắng chờ đợi người đang chờ đợi để nhìn thấy cả cuộc đời mình. Anh nghe thấy tiếng trò chuyện đầy hào hứng, nhưng tất cả đều biến mất khi suy nghĩ của anh tập trung vào Ông chủ mới của mình.

Thần tượng và vị cứu tinh của anh, người khiến Khaotung cảm thấy mình đáng để chiến đấu – First Kanaphan.

Khi được cứu nhiều năm trước, anh thậm chí còn không có cơ hội để cảm ơn người đã giúp đỡ mình. Anh bất tỉnh nhưng thấy mình được băng bó và đưa đến nơi an toàn. Khaotung chưa bao giờ nghe thấy trái tim mình đập mạnh như ngày hôm đó khi anh biết rằng người la mặt đó không chỉ cứu anh vào lúc đó, mà hắn còn muốn Khaotung ở một nơi thực sự an toàn.

Khaotung đã cố gắng tìm kiếm hắn suốt thời gian qua nhưng việc tìm kiếm trở nên khó khăn. Những mô tả của anh về người kia cũng không giúp ích được gì, vì Khaotung cứ miêu tả hắn như một con thú hoang. Thật khốc liệt và sống động. Những gợi ý mà anh ấy được chỉ không mang lại kết quả gì cả.

Tuy nhiên, Khaotung vẫn tiếp tục tìm kiếm, có điều gì đó thôi thúc anh cần phải tìm người đàn ông này. Anh không chắc đó là vì nhu cầu nói lời cảm ơn hay để trả ơn người kia, nhưng đó là sự thôi thúc không thể chối bỏ.

Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của Khaotung khi vô tình tìm thấy người mình đang tìm kiếm. Ở bên đường, anh đang đi bộ nhưng quyết định hướng sự chú ý của mình về phía những chiếc xe đang phóng nhanh qua mình. Chính trong tích tắc đó, anh đã nhìn thấy người kia ở phía đó. Bây giờ hắn đã lớn hơn rất nhiều nhưng lúc đó Khaotung biết đó chính là hắn.

Khaotung thậm chí không suy nghĩ khi nhìn thấy hắn, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là đuổi theo. Khaotung chạy theo chiếc xe đó. Anh đẩy chân mình đi nhanh nhất có thể khi anh đuổi theo họ. Anh đuổi theo hết khối nhà này đến khối nhà khác, sẵn sàng để cơ thể cố gắng theo kịp.

Anh có thể cảm nhận được cơn đau nhức nhối ở chân, nhưng anh không thể dừng lại. Anh biết rằng nếu mất đi người kia vào lúc này thì có thể anh sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại người đàn ông kia nữa.

Phổi anh sắp cạn kiệt không khí, chiếc xe càng ngày càng xa nhưng Khaotung vẫn cố gắng đẩy mình. Mặc dù tạm thời mất dấu chiếc xe, nhưng tầm nhìn của anh cho anh thấy rằng nó đang chạy tới một tòa nhà có biển hiệu Puitrikal lớn.

Đó là dấu hiệu hy vọng đầu tiên của anh. Khaotung đã chụp ảnh tấm biển để đảm bảo rằng anh sẽ không quên, mặc dù anh nghi ngờ rằng mình sẽ không bao giờ quên.

Tất cả adrenaline của anh cạn kiệt khi anh nghiêng người, chống tay lên đầu gối khi anh cố gắng hết sức để đưa không khí vào phổi. May mắn thay, Khaotung không gục ngã trên đường. Khaotung thở hổn hển, trông có vẻ kiệt sức, nhưng có điều gì đó trong lòng anh cuối cùng cũng được thả xuống.

Sau khi lấy lại sức, Khaotung lại bắt đầu hướng về tòa nhà đó. Anh có phần tự nguyền rủa mình vì không thể đuổi kịp và người đàn ông đó, nhưng anh cần phải hành động ngay. Đây là niềm hy vọng tốt nhất mà anh từng có sau ngần ấy năm.

Khaotung chuẩn bị bước vào tòa nhà thì bị an ninh lôi đi. Anh ta bắt đầu phản đối: "Không! Tôi cần tìm người, làm ơn cho tôi vào. Tôi cần tìm anh ấy."

Người bảo vệ cộc cằn, "Không được vào nếu chưa được phép."

Đầu gối của Khaotung chạm sàn khi anh ấy ngã xuống một cách thô bạo. Giọng nói của anh chứa đựng rất nhiều cảm xúc, giọng anh khàn đi theo từng từ. "Ít nhất cậu có thể cho tôi biết nơi này là gì không?"

Người bảo vệ quay lại với anh, "Một nơi nguy hiểm. Địa bàn chính của tổ chức Puitrikal. Hãy tránh xa nếu mày biết điều gì tốt cho mình."

Khaotung thở dài. Điều này không nhiều thông tin, nhưng nó đủ. Khaotung vội vã trở về nhà, tìm kiếm mọi thông tin có thể. Khi nhìn vào danh sách những tên trùm của nơi này, Khaotung nhìn thấy người đàn ông mà anh đang tìm kiếm suốt thời gian qua. Hóa ra thiếu niên năm đó đã biến thành sư tử. Mặc dù vậy, Khaotung không mong đợi điều gì ít hơn thế.

Khaotung nhìn chằm chằm vào tấm hình. Anh chỉ cảm thấy kinh ngạc khi nhìn chằm chằm vào từng đường nét trên khuôn mặt. Ký ức của anh và hình ảnh này bắt đầu hòa quyện vào nhau trong tâm trí. Anh ấy đã nhìn thấy phiên bản trẻ hơn phát triển thành con người này của mình. Những ngón tay anh run lên một chút khi anh bắt đầu lần theo những đường nét trên khuôn mặt của First. Từ hai bên mũi cho đến việc chỉ vào nốt ruồi, cho đến vẽ một đường thẳng trên đôi môi trễ xuống của First. Khuôn mặt mà anh đang nhìn chằm chằm có vẻ lạnh lùng mà anh đã không cảm nhận được suốt bao năm qua, thậm chí không hề có một nụ cười nhẹ.

Không sao đâu, hắn đã ở rất gần anh mà. Anh gần như có thể hình dung ra cảnh hai người họ gặp nhau. Anh cần gặp hắn, để nói chuyện hoặc có thể tìm ra lý do tại sao - tại sao lại giúp anh.

Khaotung quét thông tin trước mặt và xác định rằng những thông tin bề nổi mà anh tìm thấy trên mạng không phải là toàn bộ sự thật. Với cách mà nhân viên bảo vệ nói chuyện và những gì anh ta tưởng tượng về First, đối với Khaotung, việc người kia chỉ điều hành một doanh nghiệp lớn là không hoàn toàn thật.

Khaotung biết lần này mình phải thông minh hơn. Hôm qua anh có cảm giác như thế giới sẽ kết thúc nếu anh không đến đúng nơi, nhưng giờ nghĩ lại, cách tốt nhất để lấy thông tin là từ những người xung quanh tòa nhà này.

Anh ấy cũng không muốn tỏ ra rõ ràng rằng mình đang tìm kiếm thông tin, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức. Anh đợi trời tối, đi theo một trong những nhân viên đã tan sở.

Người kia trông đặc biệt thoải mái, vừa đi vừa huýt sáo, Khaotung đã quen với việc lấy thông tin từ những người như anh ta. Khaotung đi theo người lạ đến tận quán bar, nơi anh ngồi ngay cạnh người đàn ông đó. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang nhìn từ trên xuống dưới, Khaotung nhìn về phía trước và không để ánh mắt đó ảnh hưởng đến mình. Anh tựa người vào quầy bar trước khi gọi người phục vụ quầy bar.

"Whiskey đá," Anh gọi đồ uống.

Khi nhận lấy đồ uống của mình, Khaotung xoay nó trong cốc một chút. Cái lạnh của ly thủy tinh chỉ làm thần kinh của anh thêm căng thẳng.

Anh nhìn lại người đàn ông, làm theo cử chỉ quét tương tự mà anh chàng đã làm. Khaotung nâng ly của mình lên, "chúc mừng" anh nói khi ra hiệu cho ly của mình cụng ly với người kia. Anh chàng nhìn chằm chằm vào chiếc cốc của mình trước khi đáp lại lời "chúc mừng" của Khaotung.

Khaotung nở một nụ cười rạng rỡ khi uống một ngụm rượu cháy nồng xuống cổ họng.

"Àh," Khaotung thở dài. "Điều đó là cần thiết sau ngày của tôi. Còn anh?"

Người kia do dự một lúc, nhưng ánh mắt của Khaotung nhìn anh về cơ bản là đang thúc giục anh nói. Anh ta uống thêm một ngụm đồ uống nữa như đang cần thêm sự can đảm. "Tôi cũng vậy."

Khaotung tiếp tục nhìn. Anh chàng cảm thấy lo lắng nhưng lại phấn khích dưới con mắt cảnh giác của anh. Khaotung hỏi anh ta, "Tại sao vậy?"

"Anh sẽ không hiểu-"

"Tôi chỉ là một người xa lạ. Anh có thể giả vờ như đang nói chuyện với chính mình. Dù sao thì tôi cũng sẽ say đến mức không nhớ được những gì anh nói," Khaotung uống cạn phần rượu còn lại để khiến mình đáng tin hơn. Một nụ cười đáng yêu nở trên khuôn mặt anh. Khaotung trông đặc biệt vô hại và tốt bụng từ góc nhìn của người khác. "Tôi hứa."

Chàng trai nuốt nước bọt, nhưng anh lặng lẽ bắt đầu nhớ lại ngày hôm nay của mình. Anh ấy không đề cập đến chi tiết cụ thể, nhưng anh ấy có nói về một giao dịch không thành công ngày hôm nay. Đôi mắt Khaotung lóe lên khi được nhắc đến, một giao dịch? Nghe có vẻ bất hợp pháp?

Khaotung nhẹ nhàng để chàng trai kể thêm. Khi anh chàng nhận ra rằng Khaotung không phản ứng với những gì anh ta nói, anh ta bắt đầu trở nên táo bạo hơn, đặc biệt là trong cách sử dụng ngôn ngữ. Khaotung đẩy thêm đồ uống trước mặt anh khi anh ra hiệu cho người kia nói vào tai anh những chi tiết riêng tư nhất. Anh chàng đang ngồi trên ghế khi cố gắng chạm môi vào tai Khaotung khi nói chuyện.

Khaotung có thể nhận ra rằng anh chàng đó có hứng thú với mình nên đã lợi dụng điều đó để nghe ngóng thêm tin tức, mặc dù anh chàng cho rằng anh ta đang lợi dụng mình. Khaotung dừng bước khi đã nghe đủ về tổ chức mafia. Tầng ngầm thực sự đen tối khi những gì sáng bóng và hợp pháp chỉ ở vẻ bề ngoài.

Khaotung bắt đầu đứng dậy, nghiêng ghế và thì thầm lời cảm ơn vào tai chàng trai. Anh chàng lập tức bất tỉnh ngay sau đó. Khaotung có cảm giác như người kia sẽ quên hết cuộc trao đổi này với lượng rượu anh ta đưa vào người.

Khaotung đã làm những gì anh ấy cần làm. Anh ta không chỉ tìm hiểu về tội phạm có tổ chức mà còn biết cách tham gia vào tội phạm đó.

Đó là cách Khaotung bắt đầu chuỗi trận chiến mà anh ấy cần phải vượt qua - giống như trận cuối cùng ở phần đầu. Thực ra đó là những bài kiểm tra mà First muốn họ tự mình trải qua khi quan sát các cơ cấu lãnh đạo khác nhau trên thế giới. Anh ấy muốn có khả năng, anh ấy muốn những người có thể chiến thắng.

Cuối cùng, Khaotung đã tỉnh dậy sau hồi tưởng về quá khứ khi nhóm người ồn ào ban đầu xung quanh anh trở nên im lặng. Một bầu không khí căng thẳng, hồi hộp tràn ngập. Tuy nhiên, Khaotung rất vui mừng vì anh biết điều này sẽ dẫn đến điều gì. Anh ấy sắp có thể nhìn thấy First. Anh tự hỏi liệu First có nhớ đến anh không. Anh ấy sẽ rất vui nếu First làm vậy, nhưng Khaotung trông đã trưởng thành hơn kể từ đó và ở trạng thái ít thất bại hơn. Anh ấy không có nhiều hy vọng về vấn đề đó.

Khaotung ngẩng đầu lên, đôi mắt anh tìm kiếm người đặc biệt của mình cho đến khi thực sự chạm mắt. Anh ấy và First Kanaphan. Khaotung dừng lại một giây, mặc dù ngay sau đó, đôi mắt anh lấp lánh vẻ phấn khích.

Những người xung quanh đều cúi đầu xuống, vì vậy ánh mắt háo hức của Khaotung hướng về First là một cảnh tượng thú vị để chiêm ngưỡng. Họ dường như đang nói điều gì đó mà Khaotung không thể hiểu được, nhưng chắc chắn đối phương đang rất vui.

Hầu hết mọi người sẽ không thể trao đổi ánh nhìn bằng mắt với First lâu như vậy, nhưng Khaotung vẫn kiên định nhìn vào họ.

First dừng lại một lúc, trước khi lấy lại sải bước và tiến về phía trước những tân binh.

Hắn đứng đó trước khi nói: "Thật vui được gặp tất cả các bạn ở đây ngày hôm nay."

"Chào buổi sáng thưa ngài!" Họ vang vọng trở lại.

First gật đầu trước khi giải thích những điều hắn mong đợi trong tương lai. Tất cả bọn họ bắt đầu tỏ ra nghiêm túc khi nhận ra số lượng trách nhiệm mà họ sẽ phải đảm nhiệm trong tương lai.

First gật đầu khi nhìn thấy. Khi hắn ngước lên khỏi tờ báo lần nữa, hắn có thể thấy chính người thanh niên đó đang nhìn mình.

Từ khoảng cách gần hơn này, hắn có thể nhận ra nhiều nét hơn từ anh ấy.

First thường không yêu cầu người mới giới thiệu bản thân, nhưng bây giờ có điều gì đó khiến hắn phải làm như vậy.

Hắn chỉ vào người đàn ông mà hắn để mắt tới: "Giới thiệu bản thân đi."

Hắn nhìn đôi mắt của người đàn ông kia mở to trước khi thốt ra tên mình, "Tên tôi là Khaotung, thưa ngài."

Khaotung? First có cảm giác mình sẽ có nhiều giao tình hơn với anh chàng đó. Tuy nhiên, anh ấy đã bắt đầu một dòng giới thiệu. Những người còn lại trong hàng bắt đầu gọi tên họ, nhưng những giọng nói đó như trở nên im lặng khi First chỉ để mắt đến cấp dưới mới kỳ lạ này. Đôi mắt khóa chặt của họ khiến mọi người có cảm giác như trong phòng chỉ có hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro