Chap 1.2: Em ấy từ chối tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi phút ngồi trong xe và Lu Han cảm thấy như bị nghẹt thởi với các yêu cầu nhắc nhở  từ   quản lý của mình, anh muốn nhảy ra khỏi xe ngay lập tức kể cả khi nó đang di chuyển đi chăng nữa . Người lớn tuổi hơn thậm chí còn không để cho Lu Han thở. ‘ Đừng làm điều này “và” Đừng làm điều đó ‘ là điều duy nhất mà anh ta nhắc đi nhắc lại với chàng người mẫu .

Lu Han không điếc . Anh hiểu những gì được phép và không được phép làm vào lần đầu tiên. Nhưng quản lý của anh dường như lại nghĩ khác. Không phải mười,cũng chẳng phải hai mươi lần . Mà phải đến lần thứ ba mươi quản lý của anh mới thỏa mãn . Cuối cùng anh ta cũng dừng cách tra tấn bằng lời nói này với người trẻ hơn .

” Chỉ cần im lặng … ” Lu Han gầm gừ  âm thầm . Anh chỉ nói một lần cho tất cả chán nản với người quản lý khó chịu của mình.

Dần dần anh để bàn tay nhỏ và mong manh của mình nghỉ ngơi trên chiếc đùi trắng sữa của anh . Anh vuốt ve nó , từ  từ  nâng chân mình để có thể ngắm nghía nó dễ hơn .

Không tì vết .
Nâng tiếp chiếc chân cũng đẹp không kém còn lại lên.

Quá hoàn hảo.

Khi chiếc xe đi đến một bãi đậu xe lớn với rất nhiều xe , Lu Han buồn bã đưa chân xuống. Anh nhìn chằm chằm vào đôi chân thẳng tắp của mình đã sở hữu trong nhiều năm. Lu Han chưa bao giờ nhận đủ từ  sự  xuất hiện ngoạn mục của mình.

Sau khi tất cả cơ thể đáng tự  hào của mình đã ra hết bên ngoài.
Từ  đầu đến chân .
Không để lại bất kỳ mảng da hay một sợi tóc nào .
Nở nụ cười vui tươi duyên dáng trên môi. Cuối cùng nó biến thành một tiếng cười khúc khích khi anh bước ra khỏi xe. Và cười trong sự bùng nổ của những tiếng cười lớn . Điệu cười của anh lây lan, và có vẻ giống như  tiêng cười gian ác hơn là biểu hiện của sự vui vẻ giải trí .

Một cơn đau nhức ở đầu cắt ngang anh.

“Đừng cười như thằng điên thế và hãy bắt đầu đi theo anh nhanh lên . ” Người quản lý cằn nhằn  sau khi anh ta nhắc LuHan kế hoạch của mình. Người lớn tuổi hơn lắc đầu trong sự hoài nghi , hướng tới cửa ra vào của trường học.

Lu Han tuy nhiên lại không di chuyển một cm nào. Anh vẫn đang lập lại trật tự  đầu mình với những giọt nước mắt, mà có thể nhìn thấy bởi vì kính râm của anh đã tụt xuống một chút . Anh bật ra một tiếng kêu lớn và khủng khiếp.

Anh không muốn lãng phí thời gian , do vậy anh hít vào thật sâu , xoa xoa đôi mắt sũng nước của mình và giơ nắm đấm nổi tiếng của mình với tư thế như thể Mình-sẽ-giết-chết-anh-ta , bao gồm cả cái lườn chết người từ  anh . Cuối cùng, anh chỉ chạy lại sau khi đã hết lên rằng anh là một ngôi sao và anh không đáng bị đối xử  như  thế.
“LuHan học ở đây là niềm vinh hạnh đối với chúng tôi! Tôi hy vọng em sẽ thích nó . ” Một người phụ nữ  trung niên có vẻ là giáo viên chủ nhiệm của anh bắt tay Luhan chặt chẽ. Người quản lý chỉ đơn giản là cúi đầu như  một lời chào . Tất cả họ đều đang đứng ở cửa trước của một lớp học.

Lu Han bỏ kính râm từ  đôi mắt của anh để có thể nhìn rõ hơn cô giáo của mình .

” Em hy vọng em sẽ thích nơi này – ” anh ngó ngoáy đầu bên phải và bên trái , để có thể đánh giá bao quát thực  sự toàn bộ ngôi trường . ” – …. quá …. ” Sau câu nói đó , người quản lý của anh cau mày nhìn anh với đôi mắt thấu xương của mình.

Giáo viên , người đã giới thiệu mình là bà Kwon , lớn tiếng thở hổn hển.

” E-Em có thể nói tiếng Hàn ? Đó là một bất ngờ! ” cô lo lắng xoa đi xoa lại cánh tay phải của mình.

” Vâng . Em đã học một chút . Em vẫn chưa thể nói quá tốt … nhưng không sao . ” Lu Han trả lời với cảm giác hơi bị xúc phạm cái mà cô ta mong đợi anh không thể làm được. Rất nhiều người và ngay cả những người hâm mộ tin rằng chỉ số IQ của Luhan thậm chí sẽ không tới 90 .

” Không có vấn đề gì ! Chúng tôi có những học sinh người Trung Quốc ở đây! Họ có thể giúp em trong việc học. ” Cô mỉm cười nồng nhiệt với chàng người mẫu, nắm lấy tay để dẫn anh đến núm cửa . Lu Han muốn nói lời tạm biệt với quản lý của mình nhưng anh ta bằng cách nào đó đã rời khỏi nhân lúc họ không chú ý .

Bà Kwon hơi cúi đầu một chút, bởi vì bà ấy trước đố không thể tin vào mắt mình . Bà đã gọi cho quản lý của Lu Han với mục đích , cho phép Lu Han có thể mặc bất cứ  thứ  gì anh muốn. Nhưng cô thậm chí còn không tưởng tượng răng, anh sẽ sử  dụng cơ hội đó để mặc bộ quần áo này .
Hoàn toàn trái ngược với lịch sự và thích hợp.
Để cho ra một tiếng thở dài lớn , cô đặt tay lên núm để mở cửa và giới thiệu học sinh mới của lớp cô . Quá tệ cái mà Lu Han có cùng chung ý nghĩ trong đầu và trước khi cô mở cánh cửa ra .

Anh vênh vang như người mẫu đang đi trên sàn diễn bình thường

Đôi mắt mở to được trưng trên bộ mặt vô cùng shock của chàng trai nổi tiếng .

Anh hoàn toàn dừng lại tại giữa lớp để đối mặt với khoảng ba mươi học sinh.
Anh hít thở thật sâu.
Mỉm -

Một sự tồn tại bất ngờ làm thời gian dừng lại trong tâm trí của Lu Han .
Người này dám làm những điều không thể xảy ra .
Để phá vỡ thói quen Lu Han . Những thói quen anh đã liên tục sử  dụng trong hơn mười năm qua . Biểu hiện buồn chán trên khuôn mặt của cậu ta cái mà thậm chí không chút phản ứng nhỏ nhất của sự  phấn khích giống như  các bạn cùng lớp của cậu ta.

Cậu trai ngáp .

Mỉm -

Mỉm-
Tại sao nó không hoạt động ? Cái nhìn chằm chằm gia tăng áp lực lên chàng người mẫu . Lòng bàn tay của anh ướt đẫm mồ hôi . Anh lo lắng liếc nhìn cô giáo mới của mình người ra hiệu cho anh tiếp tục .

Anh ước gì mình có thể, trừ khi cậu trai kia rời khỏi lớp. Hoặc tốt hơn, trừ khi cậu ta thậm chí không tồn tại.
Anh hắng cổ họng khô rát của mình.
“Tôi – tôi tôi là Lu Han! Học sinh mới ! Rất vui được làm quen với các bạn ! “
Khuôn mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn sau tất cả bối rối . Bạn cùng lớp của anh đã không thực sự quan tâm , khi họ hét lên tên của Lu Han và vỗ tay nhiệt tình . Một số trong số họ còn đứng dậy lên ghế trước để có thể ít nhất tiếp cận gần hơn với anh và những người khác lấy điện thoại của họ ra để chụp ảnh (phục vụ cho internet). Bà Kwon buộc họ một cách nhanh chóng tất cả ngồi lại tại ghế của mình, nếu họ không muốn mạo hiểm bị cấm túc trong một tuần .

” Các chàng trai ! Tôi chắc chắn rằng tất cả các em đều biết Lu Han . Em ấy sẽ ở lại với chúng ta trong một thời gian vì vậy tôi hy vọng rằng các em sẽ cởi mở với em ấy. Hãy đối xử với Luhan như một cậu bé mười chín tuổi bình thường khác. ” Cả lớp vẫn thì thầm trong khi các chàng trai chỉ trỏ vào cậu bé tóc vàng . Bà Kwon chỉ ra phía sau của lớp học , may mắn thay vị trí ngồi của Luhan rất gần với cậu trai bí ẩn đó.

Lu Han đi đến trong sự  run rẩy , sự  tự  tin của anh đã biến mất hoàn toàn. Anh cho phép mình ngồi xuống bên cạnh một cậu bé đang cười  toe toét cái người làm Lu Han cảm thấy khó chịu . Nụ cười của cậu ta thật đáng sợ và Lu Han có thể thề rằng , anh chàng cố tình gạt chân vào một chân trần của Lu Han .

Đôi lúc trong tiết học toán nhàm chán và không bao giờ kết thúc , Lu Han liếc mắt tới chỗ cậu trai kia .Cậu ta đẹp trai . Rất đẹp trai . Mái tóc được chải mượt nhuộm trắng của cậu ta gần đẹp như  của Lu Han .
Gần thôi .

Cậu ta ngáp dài hai mươi lăm lần (vâng anh đếm ! ) Kể từ khi Lu Han bước vào lớp học .Chàng người mẫu không thể rời mắt khỏi cậu bé cao dáo đó , vì vậy mà anh không nghe thấy cô giáo của mình đang gọi tên anh .

” Lu Han! “
Tôi đang làm gì vậy?
“V-Vâng ? ” Anh nhìn lên, bắt gặp đôi mắt của cô giáo mình . Cô nói với anh rằng tất cả bọn họ đều cần sách giáo khoa để có thể học , vì vậy anh nên đi đến tủ đựng đồ của mình để lấy những thứ cần thiết cho anh. Cô mô tả rõ hướng để lấy rất dễ dàng. Lu Han đã đứng lên theo yêu cầu của cô.
Anh không hề biết rằng ai đó đã chuẩn bị chúng ngay sau khi anh đến lớp học.
” Cái gì vậy trời ~ ? Họ đều biết mình cao như thế nào mà! Tại sao nó lại xa quá vậy ? ~” Lu Han rền rĩ trong tiếng mẹ của mình , kiễng chân lên để có thể với tới phần trên cùng của chiếc tủ . Anh thật sự  phải chuyển tay để có thể kết hợp tốt hơn với cả thân người . Nhưng anh chỉ có thể mở nó ra. Nó khó khăn hơn so với những gì anh tưởng tượng .

Bất ngờ một bàn tay khác đã thành công để có thể lấy ra được những cuốn sách toán .

Mắt Lu Han mở to .
” Của anh đây . ” Cậu duyên dáng xoay cơ thể mảnh khảnh của mình đối mặt với người thấp hơn vẫn đang ngỡ ngàng đưa anh quấn sách .
Chàng trai người Trung Quốc lo lắng nhận lấy những cuốn sách , bẽn lẽn ép nó vào ngực mình :

” C- Cảm ơn . Để tỏ lòng biết ơn , em sẽ có vinh dự  đi ăn với anh . Bữa tiệc của anh . Có lẽ chúng ta sẽ xem một bộ phim hay sau đó có thể là một – “Lu Han không muốn tuột mất cơ hội cuối cùng cũng có được chàng trai hoàn hảo này. Có lẽ nó là số phận cái mà chàng trai bí ẩn đó đã theo ngay  sau anh.

Cậu ta tốt hơn nên biết ơn rằng cậu ta sẽ có cơ  hội để đi cùng với Lu Han .

 
“Tôi xin lỗi nhưng tôi không quan tâm . “
Cái gì .
” C-Cậu vừa nói cái gì cơ ? ” Lu Han lẩm bẩm . Anh chỉ cần nghe lại một cách chính xác ? Anh thực sự vừa nhận được một lời từ chối từ  một người nào đó ? Làm sao có thể?
Lu Han rất đẹp.

“Tôi nói rằng tôi không quan tâm . Chúng ta tốt hơn nên trở lại tiết – ” Lần này tiếng cười khúc khích mờ nhạt làm gián đoạn cậu bé cao lớn hơn. Có vẻ như  phát ra từ hai cô gái phía bên kia dãy hành lang đang  có một cuộc trò chuyện thú vị nào đó:
“Mình biết ngay mà ! Cậu có thấy tấm ảnh mới nhất của anh ta trên trang nhất không ? Anh ta là đồ giả. Thậm chí Luhan đã thực hiện vô số các cuộc phẫu thuật thẩm mĩ lên người! Anh ta trông vẫn xấu xí như vậy . Vì vậy không thắc mắc tại sao anh ta lại không có bạn gái hoặc bạn trai ! “

“Đúng vậy! Làm thế nào phẫu thuật thẩm mỹ lại làm cho bạn trông đẹp hơn ? Lu Han chỉ là đồ giảaaaaaaaaa. Kết thúc câu chuyện tai đây. “

Cả hai đều cười khúc khích một lần nữa, bước đến dãy hành lang khác.

Chàng trai được nhắc đến trong chủ đề của cuộc nói chuyện. Lu Han cắn môi .Anh giữ những cuốn sách an toàn và chặt chẽ trong vòng tay . Nó sẽ là dễ hiểu nếu Lu Han bị tổn thương từ  những lời buộc tội và lăng mạ đó .Chàn trai cao hơn cẩn thận đặt tay lên vai Lu Han .
“Đừng tin họ. Anh không có phẫu thuật thẩm mỹ . Họ chỉ đang ghen tị với anh và nhan sắc của anh mà thôi . ” Luhan siết chặt qua kẽ răng trong sự tức giận . Khuôn mặt của anh trông không có gì là đang bình tĩnh cả. Sự tức giận nguy hiểm .

“Tôi không phải đồ giả! Và tôi không xấu xí  ! Tôi đẹp! ” Lu Han hét lên  trước khi bỏ chạy tới bất kỳ hướng nào đó .

Nó không qua quan trọng đối với anh , anh chỉ muốn ở một mình .

Một giờ trôi qua và Lu Han đã làm mình thoải mái trên tầng thượng . Anh thực sự không muốn ngồi bệt trên mặt đất. Đó là lý do tại sao anh đã có ý tưởng tuyệt vời chỉ cần đặt những cuốn sách trên mặt đất rồi ngồi trên chúng.

Anh tựa đầu lên đầu gối .
” Những cô gái ngu ngốc với phẫu thuật thẩm mỹ ngu ngốc cả anh chàng ngu ngốc …. ” Lu Han lặp đi lặp lại với giọng buồn bã . Anh chàng đó chắc chắn bây giờ sẽ nhìn lên internet và đọc tất cả những bài viết có liên quan đến Luhan và phẫu thuật thẩm mỹ .
Cậu ta chắc chắn sẽ ghét Lu Han .
Có ai là người không ghết đồ giả không ?

” Anh chàng ngốc đó …. Mình thậm chí còn không biết tên của cậu ta! Arghh ! ” Anh bao quanh mình hoàn toàn gục đầu trong thất vọng. Những có gì đó không đúng với Lu Han ? Anh thường không bao giờ hành động như thế trước mặt một ai đó hấp dẫn cả.

“Tôi cho rằng chàng ngốc đó là tôi . Anh có thể gọi tôi là Sehun . “

Khách không mời tiếp cận Lu Han . Chàng người mẫu ngẩng phắt đầu lên. Cậu ta đi theo anh ? Cậu ta không có gì khác để làm hay là cậu ta thật sự  quan tâm đến anh. Lu Han nghiêng về vế thứ hai , bởi vì nó nghe có vẻ lãng mạn hơn .

” Có chuyện gì với anh vậy ? ” Sehun đột nhiên lo lắng hỏi.

Lu Han chế giễu .

” Có chuyện gì với tôi ? Có chuyện gì với cậu vậy ! Làm thế nào cậu có thể từ  chối nó ? ” Lu Han chỉ vào khuôn mặt mình và di chuyển tất cả từ  đàu xuống chân .

“Tôi chỉ không quan tâm . Xin lỗi, nhưng tôi phải giống như những người còn lại và hành động như  một cậu bé mười ba tuổi trẻ trâu ư. Tôi nói lại lần nữa . Tôi không quan tâm đến cơ thể của anh hoặc khuôn mặt anh . Và bất cứ  điều gì đi với nó. ” Cậu giải thích trong tông giọng đều đều và tôi – thực sự -không –quan tâm-đến – giọng nói .
” Sehun anh nghĩ rằng em đang bối rối . “

“Tôi không phải bối rối. “

” Vậy em cần phải đeo kính vào . “

“Tôi có một thị lực hoàn hảo. Cảm ơn . “
” Nhưng tại sao ? ” Lu Han nói oang oang với những giọt nước mắt của mình. Anh dẫm lên mặt đất như một đứa trẻ tức giận , để  Sehun nở một nụ cười . Cậu di chuyển về phía trước xoa rối mái tóc vàng của Lu Han nhưng dường như Lu Han lại có cái gì đó khác trong tâm trí.

Khi Sehun tiến lại gần , chạm vào tóc anh , Lu Han đi bước đầu tiên trong mối quan hệ không tồn tại của họ.
Anh nhấn môi mình lên chiếc cổ ngon mềm của Sehun .
Tuy nhiên Sehun phản ứng nhanh hơn so với Lu Han dự kiến và vỗ mạnh vào đầu anh.

” Đầu anh vẫn bình thường chứ ? Anh không thể hôn người khác mà không được sự  cho phép của họ! ” Cậu la mắng anh như một người mẹ bắt gặp đứa con của mình làm điều gì đó sai . Luhan bắt đầu rên rỉ và khóc một lần nữa nói những thứ như ” em đánh anh mạnh thế! ‘ và ” Anh sẽ bị mất hết các tế bào não ! ‘
Sehun lắc đầu.
“Vậy thì đừng bao giờ làm điều đó một lần nữa. ” Lu Han gật đầu. Anh không định làm cho cậu cảm thấy bối rối. Anh chỉ nghĩ rằng có lẽ , chỉ là có lẽ Sehun sẽ cảm thấy một cái gì đó ,rồi nói với anh rằng cậu đã thay đổi suy nghĩ và sẽ xem xét về lời đề nghị của Lu Han .
“Anh thích em Sehun . Hãy hẹn hò với anh . ” Một lời từ  chối không có nghĩa là tất cả . Sehun sẽ nói có . Không nghi ngờ nữa . Bất cứ ai đều mơ ước có thể đi chơi cùng một người như Lu Han .

“Tôi không muốn . “
Vâng, không phải giấc mơ của Sehun.

Câu trả lời của cậu ngắn gọn và xúc tích. Không nói thêm bất cứ  điều gì nữa  cậu bước đi, bỏ lại anh đang bối rối phía sau. Luhan không thể tin được. ” Mình bị từ  chối một lần nữa? ” Lu Han bĩu môi , tinh thần đi xuống một cách thảm hại. Tại sao Sehun lại khó đối phó đến như vậy ? Lu Han chỉ cần dơ nhẹ ngón tay của mình và anh sẽ có tất cả các chàng trai trên thế giới! Tại sao Sehun thực tế lại không đánh giá cao điều đó , điều mà cậu ta đã rất may mắn?

” Ah ~ Anh rất đau đầu bây giờ! Sehun ~em ở đâu ? Hãy làm anh cảm thấy tốt hơn! ” Người lớn tuổi hơn rên rỉ trong sự  khó chịu và xoa xoa hai bên thái dương của mình.

Thậm chí không đến năm giây trôi qua và Sehun thực sự đã bước lùi lại .

Cậu đã quay trở lại !
” Em đã quay lại vì anh! Mình thật ngớ ngẩn ! Tất nhiên em sẽ làm vậy rồi . Em hối hận rồi phải không? Vì vậy, chúng ta sẽ đi hẹn hò chứ ? Anh muốn đi ăn và xem một bộ phim nào đó nhưng nếu em muốn làm cái gì khác , thì- “
” Quần áo của anh . “
Lu Han chớp mắt .
Khuôn mặt của Sehun vẫn kiên nhẫn .
” Quần áo của anh . Chúng hở quá nhiều . Anh sẽ dễ bị cảm lạnh . Anh tốt hơn nên mua những bộ quần áo khác . ” Đó không phải là những điều Lu Han muốn . Cái mà quần áo của anh hở hang ? Cậu ấy làm gián đoạnLuhan để nhận xét điều đó?
Chờ một phút .
Sehun rất thông minh . Cậu nói rằng Lu Han nên mua cho mình những bộ quần áo khác, vì vậy có phải cậu ấy đang ngụ ý rằng cậu muốn đi mua sắm cùng Lu Han ? Vào ngày hẹn hò của họ? Một ý kiến không tồi.

Anh đỏ mặt chỉ đơn thuần ở trong trí tưởng tượng của chính mình.
Sehun cúi chào Lu Han và bỏ đi một lần nữa .
” NÓ LÀ MỘT BUỔI HẸN HÒ ! ” Lu Han hét lên sau cậu, vẫy tay với Sehun cùng một nụ cười sáng láng.

Sehun hành động như  cậu không nghe thấy anh và bước xuống cầu thang .

Không ai chống lại được sự quyến rũ của Lu Han .

Anh đẹp sau tất cả .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro