Chap 3.2: Em ấy sẽ gục ngã trước tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng họ cũng làm như  Sehun muốn là đi đến một cửa hàng hoàn toàn khác . Sehun có ý tưởng cho một địa điểm hoàn hảo . Cậu kéo Lu Han vào một cửa hàng điển hình cho nam giới. Lu Han rên rỉ và kêu than rằng anh không muốn đến đó . Nhưng khi Sehun nói rằng anh sẽ làm cậu cảm thấy hạnh phúc nếu Lu Han nghe lời cậu , chàng người mẫu lập tức thay đổi suy nghĩ của mình .
Mặc dù anh vẫn không muốn phải mặc chúng . Lu Han đang dựa vào một bức tường và chơi với gấu áo của mình. Khi Sehun tìm thấy một cái gì đó và ra hiệu bảo anh đến gần hơn Lu Han luôn luôn hét lên với cậu .

“Anh không muốn! “

Sehun đảo mắt với sự  trẻ con của Lu Han . Cậu đã mua năm cái quần và mười cái áo sơ mi cho người kia , vì vậy Lu Han sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài mặc chúng .

” Cái đó làm – Sehun ! ” Thu ngân ngẩng đầu lên và mỉm cười với chàng trai .

” Chanyeol . Em hoàn toàn quên mất anh làm việc ở đây . ” Lu Han nhíu mày khi anh quan sát Sehun nói chuyện thoải mái với chàng trai khác . Tên của cậu ta là gì nhỉ ?

Cây Chanyeol hay Park Câyyeol .

Sao Sehun dám , bỏ lại Lu Han tại quầy thu ngân rẻ tiền này? Và cậu thật thô lỗ vì điều đó! Lu Han đã rất tốt với cậu và người bạn thô lỗ kia của cậu . Anh thậm chí còn đề nghị giớ thiệu cho bọn họ một bác sĩ phẫu thuật tốt; Lu Han sẽ không làm điều đó cho bất cứ  ai nữa .

Sehun nắm lấy hai cái túi nhựa, sẵn sàng rời đi. Lu Han nhanh chóng chạy theo sau khi anh thậm chí không thèm liếc mắt tới cái Câyyeol đó . Người kia cũng không thèm nhìn lại Lu Han.

” Vậy , Anh muốn làm gì tiếp theo ? ” Sehun hỏi , cầm theo chiếc túi nặng trịch một mình. Cậu thực sự  không mong đợi bất kỳ sự  giúp đỡ nào từ  Lu Han vì vậy tốt hơn là thế này . Lu Han gãi đầu , suy nghĩ.

“Xem phim ! Anh muốn tới một rạp chiếu phim ! ” Lu Han kéo áo sơ mi Sehun trong sự phấn khích . Sehun gặp một số khó khăn với những chiếc túi rất nặng như  thế này. Lu Han thực sự không biết khi mà anh không bao giờ phải động đến một cái gì đó . Nó đi ngược lại nguyên tắc của anh khi là một người nổi tiếng .

Sehun càu nhàu. Chàng trai nổi tiếng chỉ quay mông đi. Đó chỉ là cái cớ Lu Han thực sự lười biếng .

Sau mười phút đi bộ và họ đã đến rạp chiếu phim thành phố. Nó thật sự  rất đông đúc vào thời gian này trong ngày , do đó, họ phải đứng trong một hàng đợi rất dài. Lu Han dường như  không bao giờ nghe nói đến khái niện hàng đợi khi anh đi qua tất cả những người đang đứng ở phía trước.

Sehun chạy hay đúng hơn cố gắng để chạy theo anh . Cậu xin lỗi những người đang bối rối và la mắng chàng người mẫu và thái độ bất cẩn của anh. ” Lu Han anh không thể hành động như thế. ” Sehun rít lên với người lớn tuổi hơn khi họ trở lại chỗ đứng cũ của mình.

“Nhưng anh là Lu Han . Anh là một ngôi sao! Anh có nhiều quyền hơn ! Họ nên biết ơn khi để chúng ta đi trước! ” Lu Han phản đối với cái lý do đủ tốt ( với anh ).

Sehun lắc đầu và quấn lại chiếc khăn quanh đầu Luhan một lần nữa . “Không , bây giờ anh chỉ là Lu Han . Không phải một người mẫu hay một ngôi sao gì cả . Chỉ cần là Lu Han . Một anh chàng mười chín tuổi già đầu thích gây phiền nhiễu hay khóc . Anh có hiểu không?” Sehun muốn nhét những thông tin này gấm sâu trong bộ não chậm tiêu của Lu Han .

Nhưng Lu Han lại làm lộn xộn mọi thứ .
” Sehun thực sự  em bao nhiêu tuổi vậy ? ” Anh chạm vào cằm suy nghĩ .

” Lu Han thậm chí anh có nghe tôi nói không vậy?”

“Có, anh có nghe ! Bây giờ hãy cho anh biết! ” Anh sốt ruột dẫm chân lên mặt đất.
“Mười bảy “.
” Oh tốt lắm! Em biết đấy anh chỉ không muốn mối quan hệ của chúng ta giống như kiểu phi công trẻ lái máy bay ông già thôi mà . ” Lu Han nở một nụ cười .
“Tôi trông già lắm sao ? ” Sehun hỏi kích thích.

“Không , nhưng anh trông trẻ hơn ! ” Lu Han nháy mắt khiến Sehun thực sự  nhận ra lý do tại sao họ đang nói về điều đó. Lu Han đang nói: ‘ mối quan hệ ‘ không còn nghi ngờ gì nữa .

” Lu Han , chúng tôi không cùn- “
” Nhìn này Sehun , đến lượt chúng ta rồi! ” Anh đẩy người trẻ hơn về phía trước. Lu Han nhận thức được ý kiến của Sehun về mối quan hệ của họ. Anh không muốn nghe nó . Cái mà họ sẽ chia tay sau tất cả những điều tốt đẹp này nhưng Lu Han không muốn điều đó . Họ thậm chí sẽ không kéo dài được đến ngày Valentine . Hay một ngày kỷ niệm nào đó cho  vấn đề này .

Họ đi đến chỗ ngồi của mình để xem một số bộ phim lãng mạn Lu Han chọn . Anh cầm sẵn một tờ danh sách trong tay và đánh dấu vào ô : ‘ xem một bộ phim lãng mạn ‘ . Sehun thậm chí không muốn hỏi về điều đó.

Nó không theo kế hoạch.

Lu Han liên tục đưa ra nhận xét , gây phiền nhiễu cho những người khác vì điều đó.
“Anh biết cô ta! Cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ ! “
“Anh ta ngoài đời xấu hơn nhiều ! “
” Cô kia rất béo! Họ phải chỉnh sửa để làm cho cô ấy trông gầy hơn!”
“Cô ta thực sự  là một con rắn độc! “
“Anh ấy đã tỏ tình với anh một lần nhưng anh đã từ chối anh ta ! “
Trong năm phút Lu Han đã làm những điều không thể ; là kẻ thù số 1 của phòng chiếu . Sehun bất lực nói với anh hãy ngậm miệng lại . Tuy nhiên Lu Han thậm chí không nghe Sehun . Vì vậy, sau nửa giờ họ đã bị các nhân viên của rạp chiếu  mời ra ngoài.
“Xin lỗi Sehun . Anh không nghĩ họ lại làm điều đó. ” Lu Han lẩm bẩm , cúi đầu hổ thẹn. Trời bên ngoài rất tối chỉ có đèn điện của rạp chiếu phim phát sáng..

“Không sao . Đừng lo nó không phải là lần đầu tiên của tôi. Kai một lần đã làm điều tương tự như  thế này. ” Chàng trai trẻ cười khúc khích khi nhớ lại .

” Oh … Em có phải rất hay đi với cậu ấy ? Xin lỗi vì anh đã mượn em mà không hỏi cậu ấy trước. ” Lu Han làm sao biết được rằng Sehun và Kai thường làm mọi thứ với nhau như thế nào? Đó là lý do tại sao Sehun đã giận dữ  với anh. Bây giờ nó rất có ý nghĩa với Lu Han .

” Lu Han nó ổn . Cậu ta không quan tâm đâu. ” Sehun mỉm cười trấn an người kia.

“Thật không? Vậy thì , anh sẽ mượn em mỗi ngày! ” Lu Han vỗ tay khi cười .

” K- Không, tôi không có ý đó – ” Một âm thanh ọc ọc làm Sehun nhìn Lu Han . Chàng người mẫu đang đỏ mặt giận dữ , quay đầu sang hướng khác .

“K- không phải anh đâu . Những người đẹp không có réo dạ dày đâu . ” Người lớn tuổi khoanh tay trước ngực. Sehun cười khúc khích một lần nữa. Do vậy, Lu Han đang rất xấu hổ vì nó?

” Vậy, anh không đói ? Tốt thôi . Nhưng tôi muốn ăn cái gì đó. Anh có thể về nhà . Anh nói rằng anh không đói mà . Tôi sẽ mang các thứ của anh về sau. ” Sehun nhún vai , đi bộ bỏ xa người phía sau .

Lu Han do dự.

Ạnh cắn môi .

” S – Sehun ? Có lẽ anh có một chút xíu đói … thực sự  chỉ một chit xíu thôi à .. ” Lu Han nhấn mạnh bằng cách đưa ngón tay cái và ngón tay trỏ của mình lại với nhau để diễn tả. Sehun cười mỉm trong tâm trí trước khi cậu quay người đối mặt với Lu Han .
” Lu Han , anh có biết pizza là cái gì không?”
-x-

 
” Vì vậy, chúng ta phải chờ đợi và một anh chàng nào đó sẽ mang cho chúng ta cái … .. pi … Piz ..đó “
” Pizza . Đúng, chúng ta phải làm vây. ” Sehun và Lu Han đang ngồi trên chiếc ghế nhà Sehun , xem tin tức . Sehun thì vậy nhưng Lu Han lại không thể tập trung vào màn hình. Khăn quàng cổ và kính mắt đen bị vứt lăn lóc dưới sàn nhà. Anh liếc nhìn Sehun và sau đó quay trở lại TV .

Bên ngoài tối đen như mực và chỉ có các hình ảnh TV đang phát tạo ra chút ánh sáng mờ ảo . Lu Han nghĩ rằng đó là thời gian thích hợp cho ‘ bước tiến mới ‘ trong mối quan hệ của họ. anh từ  từ  di chuyển lại gần hơn với Sehun , tựa đầu lên vai cậu.

” Anh đang làm gì vậy . ” Sehun thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào màn hình TV.

“Không có gì . Em chỉ cần theo kế hoạch tại nơi chúng ta nên làm điều đó . ” Lu Han nói, đặt tay lên ngực Sehun . Anh cảm thấy nhịp điệu lên xuống từ  hơi thở của cậu .

” Nếu anh nghĩ những thứ  giống với thứ tôi đang nghĩ thì câu trả lời là: không . ” Cậu gay gắt đập vào tay Lu Han kéo ra xa người mình và nắm lấy điều khiển TV  để đổi kênh .

” Nhưng tại sao? ” Lu Han bĩu môi buồn bã.

“Tôi vẫn là trẻ vị thành niên và tôi không có kế hoạch để mất zin với một người nào đó mà tôi không yêu . “

Câu trả lời như lưỡi dao sắc đâm thẳng vào tim Luhan . Nó đau . Đau rất nhiều. Làm thế nào Sehun có thể nhẫn tâm như vậy ? Lu Han sẽ không khóc nữa . Anh phải trở lên mạnh mẽ . Trước khi những giọt nước mắt thậm chí có thể rơi , Lu Han vuốt nhẹ chúng đi bằng cổ tay của mình . Anh đứng lên ( trên ghế ) và chỉ vào Sehun với biểu hiện khuôn mặt rất quyết tâm .
“Anh sẽ làm cho em gục ngã trước anh Oh Sehun . “

 
Anh may mắn rằng đã để ý cái bảng tên trên ngực Sehun , để nhìn thoáng qua cái họ bí ẩn của cậu . Chàng trai trẻ âm thầm nháy mắt với Lu Han .

Khi anh muốn mở miệng để nói điều gì đó , chuông cửa chen ngang.

” Sehun ! Pizzi đã tới! Em cần phải trả tiền nhanh lên! ” Lu Han xua người kia đến cửa để lấy thức ăn của họ. Sehun dần dần đứng dậy đi ra cửa. Cậu vẫn đang suy nghĩ về lời tuyên bố của Lu Han .

 
Anh sẽ làm cho em gục ngã trước anh Oh Sehun.

 
Cậu nhận hộp bánh pizza và trả tiền cho người giao hàng . Họ ăn trong im lặng. Không ai nói một lời nào cả . Lu Han cẩu thả đẩy từng miếng vào trong miệng. Anh nói rằng anh không thích cạnh bánh và để tất cả chúng lại cho Sehun .

Không một từ  nào của Luhan được thốt ra với người trẻ hơn. Cậu đối mặt với một người lớn tuổi hơn nhưng lại ăn như thể đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy thức ăn . Được một lúc, anh mỉm cười , hết lời ca ngợi Pizzi . Sehun chỉnh cho anh nhưng Lu Han đã bỏ qua nó .
Sehun dọn dẹp. Cậu có thể sẽ phải chờ trong nhiều năm nữa để Lu Han làm điều đó . Chàng người mẫu lê la trên sàn phòng khách. Anh nhắm mắt lại , dường như  đang cố gắng để có được một số giấc ngủ .

” Lu Han .Đứng dậy . Về nhà đi . ” Sehun lau khô tay bằng khăn .

” Anh không thể ~ Sehun ! Giường của anh chưa được mang đến ngày hôm nay! ” Lu Han kêu lên . Anh đã thay đổi vị trí lật úp bụng của mình để lưng đối mặt với Sehun.

“Được rồi … không sao . Anh có thể ngủ ở giường tôi . Tôi sẽ ngủ trên đi văng . Anh đừng nghĩ đến chuyện ngủ với tôi . ” Sehun có thể đọc được suy nghĩ ? Đó là chính xác những gì Lu Han muốn làm!

Âu yếm với Sehun và sau đó tiến đến bước tiếp theo.

Lu Han thở dài, hoàn toàn đứng dậy. Sehun dẫn anh đến phòng của mình và cấm anh chạm vào bất cứ thứ  gì . Lu Han rất ngạc nhiên rằng Sehun lại có một căn phòng gọn gàng như vậy! Nó thậm chí còn có mùi giống với cậu.
“Tôi sẽ quay lại trong một phút. ” Nói vậy Sehun rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Lu Han bây giờ đang hoàn toàn ở một mình. Anh kiểm tra xem Sehun có còn đó. Người sau đó đã biến mất để lại Lu Han đang cười nhảy dựng lên trên giường Sehun .
Anh cởi hết đồ trên người mình ra để lại mỗi boxer.
Bây giờ anh cảm thấy rất thoải mái. Nhưng anh có một việc phải làm , để mình cảm thấy thoải mái hơn nữa . Anh lấy điện thoại của mình từ  túi quần ra. Mặt lu Han trưng lên một nụ cười lén lút .

Anh gọi cho một số có sẵn .

“Xin chào ? Tôi là Lu Han . Tôi không muốn nhận giường của tôi vào ngày mai. Tôi muốn nó vào năm tới. Tôi đã có một nơi tốt hơn để ngủ . “

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro