Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Porsche thức dậy cảm thấy tốt hơn một chút và cậu hy vọng rằng mình có thể trở về phòng riêng trong hôm nay.

Nhưng khi bác sĩ khám cho Porsche, ông ấy cũng nói với cậu rằng chỉ số máu của Porsche vẫn còn thấp nên ông ấy muốn Porsche ở lại phòng bệnh thêm vài ngày.

Porsche không đồng ý nhưng cậu cũng không có lựa chọn nào khác trong vấn đề này, nếu ở trong một bệnh viện thực sự, có lẽ cậu đã tự ký giấy cam kết và xin về nhà.

Sự bồn chồn của Porsche khi phải ở lại phòng bệnh khiến cậu gần như muốn trèo tường trốn khỏi nơi đây và Porsche đã rất hạnh phúc khi Pete đến nói chuyện với mình.

Pete buồn bã nói với Porsche rằng anh không thể ở lại lâu trong vài giờ nữa vì gia đình thứ gia sẽ đến dinh thự cho một cuộc họp lớn và tất cả các vệ sĩ sẽ có mặt ở đó.

Sau khi Pete rời đi, Porsche cố gắng nghỉ ngơi, đọc và xem một số bộ phim mà Tankhun đã để lại cho cậu nhưng không gì có thể khiến Porsche xao nhãng khỏi cảm giác lo lắng đã ngấm vào xương.

Vì vậy, Porsche cẩn thận đứng dậy ra khỏi giường, cậu kiểm tra chân của mình, bước vài bước và mỉm cười với bản thân khi thực sự cảm thấy ổn.

Cậu quyết định lẻn ra ngoài, Porsche mặc chiếc áo hoodie đen to sụ yêu thích của mình và một chiếc quần thể thao mà Chay đã để lại cho cậu.

Sau khi xỏ chân vào một đôi dép lê, cậu cẩn thận bước tới cửa mở ra, nhìn ra ngoài kiểm tra xem có ai không, khi không thấy ai, Porsche liền chuồn ra ngoài.

Hành lang vắng tanh, cậu biết ở đây nguy cơ bị phát hiện là cao nhất của phía bệnh viện nhưng ở bên ngoài nguy cơ còn cao hơn nữa vì đang có cuộc họp lớn.

Porsche biết rằng tầng này chỉ có người của bệnh viện và phần còn lại cách tầng kia vài hành lang sẽ có một phòng họp lớn chỉ dùng trong các bữa tiệc đặc biệt. Vì vậy, Porsche quyết định đi bộ đến phòng họp lớn từ tầng này.

Porsche bước đi cẩn thận, kiểm tra động tác nào làm trầm trọng thêm vết thương của mình và động tác nào không, mặc dù điều đó làm cậu có chút cảm giác đau, nhưng Porsche thực sự vui mừng khi có thể đứng dậy và ra khỏi phòng bệnh.

Cậu thực sự ghét bị nhốt trong phòng, không làm gì cả và cảm giác mình vô dụng sẽ khiến cậu choáng ngợp khi không thể làm được gì. Và cảm thấy rằng mình phải phụ thuộc vào người khác.

Rũ bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu khi cậu cảm thấy rằng cuộc phiêu lưu của mình đang diễn ra rất tuyệt vời, Porsche gần như đang ở phòng họp lớn lớn thì Porsche đột nhiên bắt đầu cảm thấy chóng mặt và run rẩy. Chân của Porsche bắt đầu loạng choạng và cậu biết rằng mình phải sớm ngồi xuống nếu không sẽ ngất đi.

May mắn thay có một khu vực tiếp khách, với một vài dãy ghế dài bên ngoài phòng họp và cậu ngồi xuống chiếc ghế dài êm ái lớn, thở phào nhẹ nhõm. Porsche nhắm mắt lại để cơn chóng mặt biến mất nhưng thay vào đó cậu lại chìm vào giấc ngủ.

-------

Vegas thở dài một mình khi bước xuống một hành lang vắng vẻ trong dinh thự, anh mệt mỏi và cứng đờ vì anh chỉ mới đi ngủ vào tờ mờ sáng và bị đánh thức sau vài giờ để chuẩn bị cho một cuộc họp lớn.

Vì vậy, với nỗ lực cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo, để che giấu sự bực bội và tức giận của mình, anh ấy đã quyết định đi dạo trước khi tham gia cùng những người khác.

Chính vì điều đó mà Vegas giờ đây đang lang thang trong các sảnh vắng vẻ của cánh phòng chờ, nhớ lại những khoảng thời gian hạnh phúc khi anh còn nhỏ. Khi Vegas và những người anh em họ của mình đã sử dụng những sảnh này để chơi và vui đùa xung quanh.

Vì vậy, anh ấy đã khá ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng người đang co ro ngủ trên một trong những chiếc ghế dài ở khu vực thư giãn và sự ngạc nhiên của anh ấy càng lớn hơn khi nhìn thấy đó là ai. Vegas di chuyển chậm rãi và lặng lẽ về phía Porsche đang ngủ và anh cau mày khi nhận thấy người đàn ông trẻ tuổi xanh xao như thế nào.

Anh càng cau mày hơn và tim anh hơi chùng xuống khi anh lại gần hơn và thấy Porsche trông nhỏ nhắn và xanh xao như thế nào trong chiếc áo hoodie lớn của mình.

Cảm giác có điều gì đó không ổn với chàng trai trẻ ngày càng tăng khi anh thực sự đến gần Porsche hơn, quỳ xuống trước mặt cậu và vẫn không có phản ứng từ người đàn ông đang ngủ. Thường thì Porsche siêu nhận thức về xung quanh và những người xung quanh nhưng giờ Vegas đã ở gần cậu đến mức anh có thể chạm vào nhưng Porsche vẫn không có phản ứng gì cả.

Vegas quan sát Porsche, thấy băng bột trên cổ tay và một số vết bầm tím trên mặt cậu cùng với vẻ tái nhợt tổng thể của làn da thường vàng của Porsche. Anh tự hỏi còn những vết thương nào ẩn dưới lớp áo của người đàn ông kia nữa. Buộc bản thân không được vén chiếc áo trùm của Porsche lên, thay vào đó, anh quyết định cố gắng đánh thức cậu.

Anh cẩn thận đưa tay về phía trước, vén một ít tóc trên trán của Porsche và nói với giọng dịu dàng:

"Này Porsche."

Porsche chớp mắt từ từ tỉnh dậy và Vegas có thể thấy rằng anh ta đang cố gắng ngồi dậy.

"Porsche." Vegas nói lần nữa khi anh bóp nhẹ cổ tay không bị thương.

"Vegas?" Porsche cau mày khi cậu tỉnh táo hơn một chút.

"Đúng vậy, anh bạn." Vegas nói với một nụ cười nhếch mép khi Porsche mở to mắt và anh giật mình tỉnh giấc nhưng nụ cười nhếch mép của Vega trở thành một cái cau mày khi Porsche rít lên vì đau.

"Chết tiệt." Porsche rên rỉ vì cơn đau ập đến khi cậu di chuyển nhanh và sau đó nhìn thấy Vegas quỳ gối trước mặt khiến cậu tự vấn về sự tỉnh táo của mình nhưng bàn tay ấm áp trên cổ tay đã nói với Porsche rằng điều này là có thật. "Anh đang làm gì ở đây, Vegas?"

"Tôi chỉ định hỏi cậu câu hỏi tương tự." Nụ cười nhếch mép của Vegas đã trở lại nhưng mắt anh vẫn dõi theo từng bước di chuyển của Porsche.

"Tôi làm việc ở đây." Porsche nói với giọng đầy châm biếm. "Anh không tham gia cuộc họp sao?"

"Là vậy sao?" Vegas nói phớt lờ câu hỏi của Porsche. "Cậu nhợt nhạt như một xác chết biết đi, điều gì đã xảy ra?"

"Cảm ơn rất nhiều vì những lời khen." Porsche nở một nụ cười rạng rỡ với Vegas. "Tôi ổn, anh không cần phải lo lắng."

"Ổn cái mông của cậu." Vegas bực bội. "Bây giờ không phải cậu nên nằm trên giường bệnh sao?"

"Đúng, cậu ấy nên như vậy." Giọng nói của Kinn khiến cả Vegas và Porsche giật mình, sau đó phát ra một tiếng rít đau đớn khác khi cậu lại phải vật lộn với vết thương của mình.

Vegas đứng dậy, đặt một tay lên vai Porsche để ổn định cậu, sau đó anh ta nhướng mày khi nhìn người anh họ của mình bước lại gần và sau đó họ chỉ nhìn nhau trước khi gật đầu chào.

Sau đó, cả hai cùng quay lại Porsche, người đang thu mình lại dưới ánh nhìn của họ và đột nhiên trông anh ta thậm chí còn nhỏ bé hơn và trẻ hơn.

"Tôi chỉ muốn duỗi chân một chút." Porsche lầm bầm khi nhìn xuống bàn tay của mình.

"Vì vậy, cậu đã quyết định chạy khỏi giường bệnh của mình ngay cả khi bác sĩ bảo cậu phải nghỉ ngơi thật nhiều?" Kinn trầm giọng và khoanh tay trước ngực.

"Tôi đang làm nó đây." Porsche lẩm bẩm.

"Vậy tại sao cậu lại nằm ở đây, trông như sắp chết hơn là nghỉ ngơi?" Giọng Vegas cũng trầm xuống và anh ấy cũng khoanh tay trước ngực.

Porsche mở miệng định nói gì đó nhưng đầu óc cậu trở nên trống rỗng khi anh nhìn vào hai người đàn ông trước mặt. Cậu có thể thấy rõ sự giống nhau của gia đình khi họ đứng khoanh tay cùng với vẻ mặt không đồng tình và Porsche đã bị ấn tượng bởi cả hai người đàn ông đẹp như thế này, ngoại hình khác nhau nhưng vẫn rất đẹp.

Porsche lắc đầu nhẹ, cố gắng không sụp đổ dưới cái nhìn chăm chú của họ và cậu nâng cằm lên khi đang suy nghĩ: "Tại sao họ lại nhìn mình như vậy? Giống như họ quan tâm đến mình sao?"

"Hai người hợp tác tra hỏi tôi à?" Porsche cau mày nhưng một nụ cười hiện trên khuôn mặt cậu. "Hai người thực sự hợp tác ăn ý đó"

Kinn và Vegas nhìn nhau rồi cả hai cùng nhếch mép khi họ lại quay về phía Porsche.

"Tôi nghĩ cậu ấy đang bị mộng du rồi." Vegas nói.

"Hmm..." Kinn ậm ừ khi cả hai người đàn ông nghiêng về phía người đàn ông trẻ tuổi trên chiếc ghế dài rồi họ nhẹ nhàng nắm lấy cậu ấy. "Đã đến lúc đi ngủ rồi, em yêu."

"Tôi có thể tự mình quay về phòng!" Porsche bĩu môi nói và cố gạt tay họ ra. "Dù sao thì hai người cũng nên tham gia cuộc họp lớn ngay bây giờ?"

"Nếu cậu có thể đứng dậy và bắt đầu tự đi lại, chúng tôi sẽ để cậu tự quay về phòng." Kinn nói khi ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực lần nữa và Vegas cũng làm như vậy.

Porsche hậm hực, lắc đầu nhẹ khi anh ta lẩm bẩm trong hơi thở về những tên mafia ngu ngốc, tọc mạch và anh ta tiến đến mép ghế dài. Porsche từ từ đứng dậy, ban đầu đôi chân của cậu khá khập khiễng và cậu còn cười rất tươi, Kinn chỉ nhướng mày và ra hiệu cho cậu di chuyển.

Porsche hít một hơi thật sâu, tiến thêm một bước nữa nhưng sau đó chân cậu bắt đầu run lên, một làn sóng chóng mặt bất ngờ ập đến khiến anh ngã sõng soài trên sàn nhưng hai bàn tay mạnh mẽ và nhẹ nhàng đã đỡ lấy Porsche.

"Chết tiệt." Porsche lầm bầm khi nhắm mắt lại và mặt cậu dần nóng lên vì xấu hổ nên Porsche chỉ đành cúi mặt xuống.

"Chúng ta cần phải cẩn thận với phía lưng bên trái của cậu ấy." Kinn nói với Vegas, người gật đầu và họ di chuyển nhẹ nhàng bên cạnh Porsche, cả hai đều rất cẩn thận. Khi họ từ từ tiến đến cánh bệnh viện, Kinn nói với Vegas về một số vết thương của Porsche.

"Ngu ngốc." Vegas nói trong hơi thở của mình khi anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi.

"Bướng bỉnh." Kinn vừa nói vừa liếc nhìn người vệ sĩ.

Porsche phớt lờ những ánh nhìn khi cố gắng theo kịp hai người đàn ông, cố gắng không dựa nhiều vào họ. Tuy họ không di chuyển nhanh nhưng chân Porsche như hóa đá mà nặng trĩu, cơn chóng mặt khiến cậu đau đầu và Porsche cảm thấy xấu hổ khi cần sự giúp đỡ của họ.

Khi họ bước vào phòng bệnh, Porsche thở phào nhẹ nhõm và cậu gần như khóc khi Kinn và Vegas nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường rồi họ tiến hành quấn lấy cậu bằng các lớp chăn mềm mại. Cố gắng không chết vì xấu hổ, Porsche nhắm mắt và lẩm bẩm:

"Cảm ơn." Trước khi dần thiếp đi.

Trong vài phút Kinn và Vegas chỉ đứng yên, nhìn Porsche đang say ngủ, sau đó Kinn nghiêng người về phía trước và vuốt vài sợi tóc ra khỏi trán của người đàn ông trẻ tuổi, sau đó anh quay về phía em họ của mình. Vegas bắt gặp ánh mắt của anh, khuôn mặt vô hồn nhưng đôi mắt chứa đầy cảm xúc mà Kinn không thể đọc được, vì vậy anh nhướng mày thắc mắc.

Vegas cũng nhướng mày nhìn anh, thách thức anh lúc đầu nhưng sau đó Vegas nhếch mép cười và nhìn xuống đồng hồ rồi lại nhìn Kinn.

"Tôi nghĩ cuộc họp đã bắt đầu."

"Ah." Kinn gật đầu và mỉm cười. "Chà, chúng ta nên ở lại đây cho đến khi cuộc họp kết thúc."

"Ừ, cả hai chúng ta đều biết Ngài Korn và Ngài Gun ghét bị gián đoạn như thế nào." Vegas cười và Kinn cũng cười lớn. Sau đó, họ lấy mỗi người một chiếc ghế và ngồi xuống hai bên đối diện chiếc giường của Porsche.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra?" Vegas hỏi khi anh ta tiến về phía người vệ sĩ đang ngủ.

"Có một cuộc tấn công vào Tankhun khi anh ấy đang đi chơi." Kinn nói và Vegas có vẻ ngạc nhiên.

"Anh ấy không sao chứ?"

"Ừ, phần lớn là nhờ Porsche. Cậu ấy đã cứu mạng Tankhun, đỡ 5-6 viên đạn". Khuôn mặt của Kinn nhăn nhó vì tức giận. "Và cậu ấy đã bị chém."

"Chà, hẳn là một cuộc tấn công có chuẩn bị trước." Vegas có vẻ hơi lo lắng khi nhìn qua Porsche đang ngủ. "Anh có điều tra được là ai làm không?"

"Đó là nội dung của cuộc họp." Kinn vừa nói vừa nghiêng người về phía trước. "Cậu biết gì về vụ tấn công khi Porsche, tôi và cậu cùng nói chuyện trong vài tuần trước?"

"Không nhiều..." Vegas cau mày. "Tại sao lại nhắc đến chuyện đó?"

"Chà, người của chúng tôi đã phát hiện ra rằng đó là cùng một tổ chức đứng sau cả hai vụ tấn công". Kinn nói. "Họ được gọi là King và gần đây đã có một số cuộc chuyện mà họ không hài lòng dưới trướng của chúng ta."

"Tôi đã nghe nói về chúng cách đây vài tháng." Vegas nói như đang suy nghĩ. "Tôi đã nói với cha tôi nhưng ông ấy bảo tôi đừng lo lắng và ông ấy sẽ xử lý nếu họ có bất kỳ động thái nào hơn là nói chuyện."

"Chà, hoặc là chú Gun hoàn toàn đánh giá thấp họ hoặc...." Kinn không nói nữa nhưng Vegas đã hiểu được ý nghĩa của anh ấy. Nhưng người đàn ông vẫn im lặng trong một thời gian chìm đắm trong suy nghĩ của riêng chúng tôi và một lúc sau Kinn thở dài và hắng giọng.

"Tôi biết điều đó thật khó khăn cho cậu." Kinn bắt đầu nhưng dừng lại khi anh ấy cố gắng tìm những từ thích hợp. Vegas, Kinn, Tankhun và Kim lớn lên cùng nhau và họ thực sự thân thiết cho đến khi có chuyện xảy ra giữa Korn và Gun.

Sự rạn nứt giữa hai người đàn ông lớn tuổi đã tác động đến những người trẻ hơn và họ phải chọn phe, khiến họ đối đầu nhau. Cá nhân Kinn ghét sự rạn nứt, anh biết rằng gia đình và công việc kinh doanh của họ sẽ bền chặt hơn rất nhiều nếu họ làm việc và sống cùng nhau, như một gia đình thực sự. Anh ấy biết rằng các anh trai của mình sẽ đồng ý về điều đó nhưng anh ấy không biết Vegas và Macau sẽ nghĩ gì về điều đó.

"Nhưng cậu có nghĩ rằng chú Gun đang lên kế hoạch gì đó không?" Kinn quyết định hỏi.

"Kinn..." Vegas nói và anh ấy trông có vẻ không chắc chắn và buồn bã.

"Tôi không muốn ép buộc cậu làm điều gì đó chống lại thứ gia." Kinn nói và cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh và không giống như đang buộc tội Vegas. "Nhưng bạn biết tôi làm thế nào khi có ai đó đe dọa anh em tôi và tôi biết rằng cậu cũng như vậy đối với Macao."

Vegas bắt gặp ánh mắt của Kinn, hai tay nắm chặt nắm đấm và Kinn thấy rằng anh đang cố gắng giữ bình tĩnh vì Vegas biết Kinn không đe dọa Macau nhưng nghĩ rằng ai đó sẽ cố gắng truy sát em trai mình khiến anh sôi máu.

"Tôi luôn chọn những người anh em của mình." Kinn nói khi tiếp tục nhìn em họ của mình, hy vọng rằng cậu ấy hiểu những gì mình đang cố gắng nói.

"Cha tôi không nói chuyện với tôi như ông ấy đã từng làm." Vegas nói và anh nhìn Kinn đang hướng về phía Porsche đang ngủ. "Anh ấy..." Vegas nuốt nước bọt trước khi tiếp tục. "Ông ấy đối xử với tôi và Macau khác nhau, thô bạo hơn..." Vegas xắn tay áo lên và chỉ cho Kinn một cánh tay bầm tím. "Tôi cố gắng giữ cho Macau tránh xa ông ta nhiều nhất có thể."

"Vegas..."

"Tôi không tìm kiếm sự thông cảm." Vegas vừa nói vừa cuộn ống tay áo xuống. "Tôi chỉ..." anh ấy bĩu môi. "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cha tôi nhưng tôi sẽ luôn bảo vệ Macau hơn bất kỳ ai!"

Kinn gật đầu, anh ấy biết cảm giác đó thậm chí Ngài Korn hiếm khi bạo lực với anh hoặc anh em của anh nhưng ngài Korn gần đây đã trở nên xa cách hơn và điều đó khiến Kinn lo lắng.

"Nếu cậu từng cảm thấy như vậy hoặc nếu cậu thực sự lo lắng về Macau hoặc sự an toàn của mình, tôi muốn cậu biết rằng cậu luôn được chào đón ở đây." Kinn nói khi nhìn Vegas với đôi mắt dữ dội. "Dinh thự sẽ luôn là nơi trú ẩn an toàn cho hai người chừng nào tôi còn sống."

Kinn nói rằng dinh thự không phải khu phức hợp vì anh biết rằng Vegas biết dinh thự là của Kinn chứ không phải của Ngài Korn.

"Cảm ơn anh họ." Vegas nói và sau đó anh ta thở ra. "Nó có ý nghĩa rất lớn và có thể chúng tôi sẽ chấp nhận lời mời của anh, tôi cần nói chuyện với Macau về điều này."

Kinn mỉm cười và gật đầu, vui mừng vì anh ấy và Vegas có thể hiểu nhau. Họ bắt đầu nói về vụ tấn công và những gì họ biết về gia đình King, Kinn cho Vegas xem nguồn cấp dữ liệu an ninh từ câu lạc bộ đêm.

"Anh ấy khá ấn tượng." Vegas nói với một nụ cười tự mãn. "Và nóng bỏng."

"Tôi biết." Kinn nói với nụ cười tự mãn của mình và cảm thấy tự hào. Nhưng kỳ lạ nhất là Vegas không cảm thấy như sự ghen tị hay tính chiếm hữu sắp chế ngự Kinn như thường thấy khi người khác nhận xét về Porsche.

Quyết định không suy nghĩ nhiều về điều đó, Kinn dựa lưng vào ghế và hai người đàn ông chìm vào im lặng thoải mái.

Một lúc sau có người gõ cửa và một y tá với chiếc xe đẩy bước vào trong, khi nhìn thấy Kinn và Vegas, cô ấy ngạc nhiên dừng lại.

"Ồ, Cậu Kinn, CậuVegas." Cô ấy nói, gật đầu với từng người trong số họ và sau đó nói. "Xin lỗi, tôi không biết rằng hai cậu vẫn ở đây."

"Không sao đâu." Kinn vừa nói vừa gật đầu về phía cô nhưng Vegas chỉ nhìn cô.

"Tôi cần kiểm tra vết thương của cậu ấy và thay băng." Theo sự cho phép im lặng của Kinn, cô bước đến Porsche và nhẹ nhàng đánh thức cậu.

Porsche chớp mắt nhìn cô, sau đó anh nở một nụ cười dịu dàng với cô và cô cũng cười đáp lại. Họ nói chuyện nhỏ với nhau khi anh cẩn thận ngồi dậy nhưng anh đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Kinn và Vegas. Anh mở miệng định nói gì đó nhưng cả Kinn và Vegas đều chỉ nhìn anh, nhướng mày về phía anh nên anh chỉ ngậm miệng lại và lắc đầu nhẹ. Cô y tá giúp Porsche cởi áo hoodie và áo sơ mi, Porsche thầm biết ơn sự giúp đỡ của cô khi cậu cố gắng không rên rỉ vì đau và cố phớt lờ Kinn và Vegas đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Tôi sẽ bắt đầu kiểm tra cánh tay của cậu trước rồi đến lưng, được chứ?" Cô y tá hỏi và Porsche gật đầu, cô nhẹ nhàng bóc băng, sau đó cẩn thận rửa sạch vết thương, kiểm tra các vết khâu. "Nó trông tuyệt."

Porsche mỉm cười với cô, rồi anh liếc nhìn Kinn và Vegas, cả hai đang đứng gần hơn và nhìn kỹ họ.

"Cậu có thể nằm sấp xuống để tôi kiểm tra vết thương trên lưng của cậu được không?" Cô ấy đỡ Porsche nằm xuống khi cô ấy tiếp tục nói và cô ấy mỉm cười. "Tôi nghe nói rằng cậu đã có một cuộc phiêu lưu trước đó."

"Tôi chỉ muốn duỗi chân." Porsche nói một cách xấu hổ.

"Tôi hiểu rồi." Cô vừa nói vừa cẩn thận bóc miếng băng trên lưng Porsche. "Nhưng lần sau, hãy rủ ai đó đi cùng. Tôi biết rằng bất kỳ nhân viên y tế nào cũng thích đi dạo cùng cậu, ngay cả bác sĩ trưởng của chúng tôi cũng thích như vậy ".

"Tôi không muốn làm phiền họ." Porsche nói với giọng trầm khi vùi đầu vào gối.

"Cậu không phải là một phiền phức." Y tá nói vì cô ấy biết rằng tất cả mọi người trong số các nhân viên y tế đều yêu mến Porsche, ngay cả khi cậu chỉ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn. Porsche dường như đã quyến rũ từng người trong số họ, ngay cả những bác sĩ già cũng rất thích ngồi nói chuyện với chàng trai trẻ này. "Và tôi nghĩ hai người đàn ông đẹp trai ở đây có lẽ cũng sẽ đưa bạn đi dạo."

Cô ấy cười thật tươi khi liếc nhìn Kinn và Vegas, cả hai đều ưỡn ngực ra vẻ tự mãn. Sau đó, cô ấy quay lại phía sau của Porsche.

"Chà vết khâu của cậu vẫn ổn nhưng cậu thực sự cần phải nghỉ ngơi trong vài ngày nữa. Tôi có thể thấy rằng vết thương đã mở ra một chút nhưng tôi sẽ băng thêm một số băng bướm để giúp vết thương mau lành hơn ".

Sau khi cố định băng, cô đỡ Porsche ngồi dậy và mặc áo vào.

"Bây giờ là lúc uống thuốc của bạn, vì vậy tôi sẽ đi lấy chúng và một số thức ăn cho cậu." Cô ấy quay sang Kinn và Vegas. "Cậu Kinn, Cậu Vegas có muốn tôi cũng lấy đồ ăn cho hai người không?"

"Vâng, làm ơn." Kinn nói sau khi nhìn Vegas, người cũng gật đầu.

Y tá cúi đầu và sau đó mang theo xe đẩy ra khỏi phòng.

"Tại sao anh vẫn còn ở đây?" Porsche hỏi khi nhìn Kinn và Vegas. "Cuộc họp khá quan trọng."

"Mọi chuyện đã bắt đầu khi chúng tôi đưa bạn về phòng nên thay vào đó tôi quyết định giới thiệu sơ lược cho Vegas ở đây." Kinn nói với một giọng thờ ơ.

"Vậy thì anh có thể giới thiệu cho tôi được không?" Porsche có vẻ hơi hy vọng.

"Không, cậu cần phải nghỉ ngơi." Kinn nói khi khoanh tay trước ngực và tỏ vẻ nghiêm nghị. "Tôi sẽ tóm tắt cho cậu khi họ cắt chỉ các vết khâu của cậu."

"Nhưng..." Porsche có vẻ phẫn nộ.

"Đừng bướng, Porsche." Kinn nhìn Porsche với đôi mắt nhíu lại.

"Hãy lắng nghe ông chủ của cậu, Porsche." Vegas nói một cách nghiêm túc và khuôn mặt anh ta biến thành một nụ cười nhếch mép khi Porsche nhìn chằm chằm vào anh ta nhưng sau đó trở lại giường với vẻ mặt bĩu môi. "Thật sự dễ thương."

Vegas rướn người về phíatrước và vò tóc Porsche và Kinn cười lớn vào mặt Porsche.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro