Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cữu cữu, cữu cữu, mau thức dậy." Kim Lăng đứng bên ngoài cửa, vừa gõ vừa kêu lớn.

Bị đánh thức, Giang Trừng xoa bóp hai huyệt thái dương đau âm ỉ, thầm mắng "tên tiểu tử ngốc Kim Lăng này", lại phát hiện tay đang bị ai đó giữ lại.

Ai ở trên giường y? Giang Trừng theo bản năng mà triệu hồi ra Tử Điện, quất một đường roi.

"Ai u!" Giang Trừng ghét bỏ mà nhìn Ngụy Anh nằm ở trên giường kêu la thảm thiết. Y quất Tử Điện nhưng không có thật sự trúng Ngụy Anh, hắn la hét cái gì vậy?

Giang Trừng nhìn xung quanh cảnh tượng trong phòng liền tức giận, hà cớ gì bọn họ không chịu thuê gian phòng khác chứ? Cô Tô Lam thị cùng Lan Lăng Kim thị phá sản hết rồi sao? Một hai nhất định phải cùng y nằm trên một cái giường? Khó trách tại sao tối hôm qua y ngủ không ngon.

"A..." Giang Trừng mới vừa ngồi dậy, phương thức mát xa tối qua của Lam Hoán khá hữu dụng, ít nhất hôm nay eo Giang Trừng không đau nữa. Nhưng khi đứng dậy, y vẫn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.

Ngọc bội vừa vặn chọc tới điểm mẫn cảm bên trong hoa huyệt, eo Giang Trừng chỉ một chút vậy thôi đã mềm. Giang Trừng bực mình mà cong lưng, muốn đem ngọc bội lấy ra.

"Ai u, sư muội, ta đau quá." Tay Giang Trừng bị Ngụy Anh bắt lấy, đặt lên ngực, vuốt ve qua lại. Miệng vết thương nhỏ xíu cũng không có, ở đó kêu la cái gì, Giang Trừng chỉ hận không thể lấy Tử Điện quất hắn một đòn thật đau.

"Ngay cả miệng vết thương cũng không có, Ngụy Vô Tiện ngươi muốn lừa gạt ai?"

"Ai nói không có vết thương?" Ngụy Anh lập tức xoay lưng lại, trên lưng có vài vết cào.

Mặt Giang Trừng thoáng chút trở nên đỏ bừng.

"Mấy vết này dùng thuốc mỡ thoa lên rất tốt." Giang Trừng cầm lọ thuốc mỡ tối hôm qua Lam Hoán dùng dư lại ném qua, thuốc mỡ này dùng khá tốt, mấy vết đỏ trên người Giang Trừng cơ bản đều tiêu bớt.

"Nhưng ta luyến tiếc nha. Đây là dấu vết tình yêu sư muội để lại cho ta mà." Ngụy Anh chụp được lọ thuốc mỡ, cợt nhả nói. "Trên giường sư muội cũng thật nhiệt tình, phía dưới cái miệng nhỏ cắn côn thịt sư huynh không buông, bên trên tay cũng chặt chẽ bắt lấy sư huynh."

"Vãn Ngâm muốn lấy thuốc mỡ ta tặng ngươi cho người khác?" Lam Hoán lấy lại lọ thuốc mỡ từ trong tay Ngụy Vô Tiện, từng chút từng chút tiến về phía Giang Trừng.

Giang Trừng theo bản năng mà lui về phía sau, rồi lại đụng phải Lam Trạm canh giữ mặt sau. Giang Trừng thật sự sợ hai huynh đệ nhà này, ngày thường thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, trên giường lại như hai con sói đói, thật là mặt người dạ thú.

"A Trừng, suy nghĩ cái gì?" Lam Trạm ở bên tai thấp giọng hỏi.

Giang Trừng có chút không phản ứng kịp, theo bản năng mà buộc miệng nói: "Mặt người dạ thú."

"Sư muội nói rất đúng, bọn họ xác thật là mặt người dạ thú." Ngụy Anh ở một bên liên tục gật đầu tán đồng.

Lam Hoán nghe được Giang Trừng nói, mỉm cười không giận, tiến lên cắn một ngụm lên môi Giang Trừng.

"Tất cả là tại Vãn Ngâm không tốt. Hai miệng nhỏ bên dưới của ngươi thật câu dẫn, miệng trên này lại rên thật dễ nghe."

Giang Trừng dùng tay che lại miệng mình, trừng lớn hai mắt nhìn Lam Hi Thần nói lời thô tục. Người này vẫn là Cô Tô Lam thị tông chủ gia quy nghiêm ngặt đây sao? Hay đây là lưu manh phương nào?

"A Trừng, nếu không mặc quần áo, A Lăng đi vào phải làm sao đây." Rốt cuộc có người nhớ tới ngoài cửa còn Kim Lăng, Kim Quang Dao cầm quần áo Giang Trừng đem lại.

Giang Trừng còn đang rơi vào trạng thái khiếp sợ bởi thái độ thay đổi của Lam Hoán, Kim Quang Dao đã giúp y mặc quần áo vào.

"Nhanh lên, mau lấy nó ra." Kim Quang Dao kéo kéo sợi dây ngọc bội bên ngoài tiểu huyệt, khiến Giang Trừng rên rỉ. Kim Quang Dao đem ngọc bội chậm rãi kéo ra, hoa văn trên ngọc bội cọ xát nhục bích, Giang Trừng một bên rên rỉ một bên thúc giục động tác Kim Quang Dao.

"A... nhanh lên, muốn, ha~" ngọc bội từng chút từng chút mà ra khỏi tiểu huyệt, Giang Trừng tưởng rằng sẽ nhanh chóng thoát khỏi cảm giác khó chịu này, nhưng lại cảm thấy có chút trống trải. Rốt cuộc ngọc bội sắp được kéo ra hết, Kim Quang Dao lại đâm ngọc bội trở vào, bên trong ngọc bội trực tiếp đụng phải miệng khoang sinh sản, Giang Trừng lập tức phát ra một tiếng rên rỉ, như là không chịu nổi khoái cảm ập đến bất thình lình.

Đối với ánh mắt lên án của Giang Trừng, Kim Quang Dao bày ra vẻ mặt vô tội mà nói: "Ta nghĩ rằng nội bích A Trừng thích chứa đựng ngọc bội, A Trừng mới nói muốn. A Trừng nhanh lên, A Lăng sắp đi vào rồi."

Đối mặt với tên Kim Quang Dao cố ý xuyên tạc lời nói mình, Giang Trừng muốn tự mình khom lưng lấy ngọc bội ra. Ngoài cửa, tên hài tử ngốc Kim Lăng chưa cai sữa kia lại kêu cữu cữu.

Thấy Giang Trừng đã mặc quần áo đầy đủ, Lam Vong Cơ mới mở cửa phòng ra.

"Hàm Quang Quân, sao ngài lại ở đâu? Cữu cữu ta đâu?" Mặt đối mặt với Lam – vô biểu tình – Vong Cơ, Kim Lăng cũng không dám lỗ mãng, yên lặng đi theo phía sau hắn, tìm kiếm thân ảnh cữu cữu. Nhưng mà tại sao tiểu thúc thúc, Di Lăng lão tổ, Lam Tông chủ đều ở chỗ này? Biểu tình cữu cữu thoạt nhìn không được tốt.

"Mới sáng sớm, ngươi ồn ào nhốn nháo cái gì?" Giang Trừng đi đến trước bàn, ngồi xuống, sắc mặt thay đổi một chút, lại ra vẻ trấn định mà tự rót cho mình chén nước. Ngọc bội nhét bên trong hai tiểu huyệt, bởi vì ngọc bội không lớn, Giang Trừng lúc đi bộ thì còn có thể chịu đựng. Nhưng mới vừa ngồi xuống, ngọc bội bị đè ép mà càng đi vào sâu hơn, dây buộc rơi ra bên ngoài, cọ xát vào đáy quần, cảm giác đau buốt tê dại.

Một bên Lam Trạm yên lặng cầm lấy ly nước trong ta Giang Trừng, ấm trà cũng cầm lên.

"Lạnh."

"A Lăng, kêu chủ quán đưa nước ấm lại đây."

Kim Lăng gật gật đầu, xoay người rời khỏi phòng. Không còn cách nào khác, ở nơi này, cậu bối phận nhỏ nhất. Nhưng mà Hàm Quang Quân cũng thật kì quái, tại sao tự dưng hắn quan tâm nước uống của cữu cữu nóng hay lạnh?

"Không cần, ta không muốn uống nữa." Giang Trừng chạy nhanh gọi Kim Lăng trở về, y thật sự là không muốn đơn độc ở lại cùng bốn người này. Không phải không dám, chỉ là không muốn nghĩ tới mà thôi.

"Sư muội tối qua chảy nhiều nước như vậy..." Ngụy Vô Tiện hạ giọng nói bên tai Giang Trừng, rồi nhanh chóng nhảy ra xa, đề phòng Giang Trừng đánh đến.

Những lời này chỉ có Kim Lăng không thể nghe rõ vì cậu đã đi đến cửa, còn những người khác đều đồng ý, gật gật đầu.

Kim Lăng ngoan ngoãn đi rồi trở về, đứng ở một bên. Nhưng mà tại sao bọn họ đều không ngồi, chỉ có một mình cữu cữu ngồi?

"Sớm như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Không phải cữu cữu nói sáng nay ngươi đưa ta trở về Lan Lăng sao?" Kim Lăng vô tội hỏi, cậu còn lo lắng mình dậy trễ sẽ bị cữu cữu mắng, không ngờ cậu lại dậy sớm hơn gọi cữu cữu dậy.

Giang Trừng nhớ lại ngày hôm qua đúng thật y có nói như thế. Lại nghĩ, nếu không phải tại những tên hỗn đản này thì làm sao y có thể ngủ quên được. Nghĩ đến đó, Giang Trừng trừng mắt liếc bọn họ một cái.

Giang Trừng đứng lên, ngọc bội trong cơ thể cọ xát nhục huyệt, Giang Trừng kêu lên một tiếng, lúc sắp sửa phát ra tiếng rên rỉ lại nuốt trở về.

Giang Trừng có thể chịu đựng khi bước đi, chỉ là lo lắng ngọc bội sẽ rơi xuống, cho nên sải bước thu nhỏ, hai cái miệng nhỏ gắt gao bao vây lấy bốn khối ngọc bội. Chờ đến khi xuống cầu thang, một khối ngọc bội vì bị đè ép chọc đến cửa miệng khoang sinh sản, Giang Trừng thiếu chút nữa chân mềm nhũn, Lam Hoán vội vàng đỡ y. Giang Trừng không những không cảm kích, mà còn nổi giận đùng đùng gạt tay Lam Hoán ra, cầm lấy tay vịn cầu thang, từng bước một mà đi rồi đi xuống.

Phía sau Kim Lăng có điểm không hiểu, quan hệ của cữu cữu cùng Lam Tông chủ tốt lên từ khi nào vậy? Hơn nữa, mặc dù tất nhiên cữu cữu có thể đỡ lấy tay vịn, nhưng việc làm này có vẻ không quá giống tính cách của y, cữu cữu Kim Lăng không bao giờ tỏ ra yếu đuối như thế.

Giang Trừng cũng thập phần buồn bực, nếu y không đỡ tay vịn, y sợ chính mình thật sự sẽ chống đỡ không được mà té ngã. Cứ mỗi bước chân, các khối ngọc bội sẽ va chạm khoang sinh sản một lần. Giang Trừng cắn chặt môi dưới, sợ sẽ nhịn không được mà phát ra rên rỉ.

Thật sự y rất muốn! Nội bích bị ma sát đến mượt mà, lại thêm chất liệu ngọc bội cứng rắn mát lạnh, lần lượt va chạm khoang sinh sản, mang đến từng đợt khoái cảm. Giang Trừng vô thức bước nhanh hơn, không biết bước nhanh để thoát khỏi loại khoái cảm tra tấn này, hay muốn cho ngọc bội va chạm càng nhanh ở cửa miệng khoang sinh sản mang đến càng nhiều khoái cảm.

Thời điểm Giang Trừng đi đến dưới lầu, phía sau lưng đã đổ rất nhiều mồ hôi, ngay cả trán cũng ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt đào hoa, khóe mắt đều mang dấu vết ửng đỏ, giống như là bị ai ức hiếp.

"Cữu cữu, chúng ta cưỡi ngựa trở về đi." Kim Lăng hỏi Giang Trừng, Giang Trừng lại đắm chìm ở thế giới của chính mình, y không trả lời.

"Nếu không ngồi xe ngựa đi? Cữu cữu ngươi hiện tại thân thể không tốt lắm." Kim Quang Dao đề nghị.

Kim Lăng nhìn thoáng qua sắc mặt Giang Trừng, không phát hiện được cái gì không tốt, nhưng nghĩ đến cữu cữu hai ngày này xác thật không khỏe, liền cho rằng ngồi xe ngựa sẽ tốt hơn.

"Cưỡi ngựa trở về là được, ta không sao." Giang Trừng cất giọng, phát hiện cổ họng khô khốc như bị siết quá chặt, thanh âm có chút khàn khàn, giống như đã làm chuyện xấu.

Sau khi xuống hết các bậc thang, ngọc bội không tiếp tục va chạm khoang sinh sản, Giang Trừng lại cảm giác có chút mất mát. Y khó nhịn mà khép chặt hai cái tiểu huyệt, muốn làm ngọc bội lại chọc phá khoang sinh sản, bên trong thật sự rất ngứa, rất muốn. Giang Trừng chuyên chú đè ép ngọc bội, căn bản không nghe được Kim Lăng hỏi chuyện. Bị Ngụy Vô Tiện đụng phải, mới hồi phục lại tinh thần.

Giang Trừng nói muốn cưỡi ngựa, mọi người cũng không có ý kiến. Chỉ là sau khi Giang Trừng nói muốn, y nhìn qua Ngụy Vô Tiện cùng Kim Quang Dao tươi cười khó hiểu, trong lòng cảm thấy có chút không ổn. Về phần hai huynh đệ họ Lam, họ luôn trưng ra bộ mặt vô biểu tình, Giang Trừng cũng không để ý cho lắm.

Thời điểm xoay người lên ngựa, Giang Trừng kẹp chặt mông, lo lắng ngọc bội rớt ra. May mắn không rớt, bằng không y một đời thanh danh lại bị hủy hoạt trong một sớm một chiều – Giang Trừng ngồi ngay ngắn ở trên ngựa ngẫm nghĩ.

Cho đến khi ngựa bắt đầu chạy, Giang Trừng mới hiểu được Ngụy Vô Tiện cùng Kim Quang Dao ban nãy tươi cười là vì cái gì.

Giang Trừng gắt gao nắm lấy dây cương, suy nghĩ của y hoàn toàn bị hấp dẫn bởi khoang sinh sản phía sau không ngừng bị va chạm mang đến khoái cảm. Thật sướng, y muốn nữa! Giang Trừng hoàn toàn không thể khống chế suy nghĩ, y siết chặt tiểu huyệt, làm ngọc bội đi vào càng sâu, hai khoang sinh dục không ngừng bị mặt dây ngọc động chạm theo mỗi bước ngựa chạy, ngọc hành phía trước cũng ngẩng đầu lên.

Một tia lý trí cuối cùng khống chế không cho y phát ra tiếng rên, tất cả ý thức còn lại đều tập trung vào điểm mẫn cảm không ngừng bị khiêu khích. Sợi dây bên ngoài ép vào đáy quần, cọ xát liên tục khi ngựa chạy. Giang Trừng di chuyển mông, để dây đeo thô ráp đè lên hoa huyệt mang đến sung sướng tột cùng.

A! Chảy ra rồi, chảy thật nhiều nước – Giang Trừng khóc kêu trong lòng. Vật nhạy cảm bị các nam nhân dạy dỗ đến cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần một chạm liền tiết ra nước. Hiện tại Giang Trừng dùng dây thừng thô ráp cọ xát hoa huyệt non mềm, ngọc hành phía trước chịu không nổi kích thích bắn ra, hoa huyệt bên trong liền phun nước dâm, cúc huyệt phía sau cũng tiết ra không ít dâm dịch.

Lam Trạm phi thân tiếp được thân thể Giang Trừng mềm nhũn đang rơi từ trên ngựa xuống, bọn họ bốn người vẫn luôn canh giữ bên người Giang Trừng, không nghĩ tới A Trừng của bọn họ thế nhưng lại tự đùa bỡn cơ thể đến như vậy, xem ra bọn họ vẫn còn quá nhẹ tay.

"Cữu cữu, ngươi không sao chứ?" Kim Lăng nhảy xuống ngựa, nôn nóng hỏi.

"A Lăng, ngươi đi phía trước mua chiếc xe ngựa. Chúng ta ở lại chiếu cố cữu cữu ngươi." May sao phía trước có một cái trấn nhỏ, Kim Quang Dao sai Kim Lăng cưỡi ngựa đến đó mua một chiếc xe ngựa lại đây.

Bốn người hộ tống Giang Trừng đi vào một rừng cây nhỏ. Thân thể vừa mới đạt cao trào mềm nhũn, một chút cũng đứng không vững, Giang Trừng vô lực mà dựa vào Lam Trạm.

"A... chảy ra rồi..." Giang Trừng được bế lên phía trước, mặt ngọc bội được dâm thủy rửa sạch tình cờ dán chặt vào nơi âm hộ, theo từng bước chân ma xát hoa huyệt mẫn cảm. Giang Trừng bị làm cho đến thất thần.

Nghe được Giang Trừng không tự giác nói ra lời cợt nhả, bốn người ở trong lòng thầm mắng một câu "Chết tiệt, thật muốn đem tiểu yêu tinh này cả đời trói trên giường, một mảnh quần áo đều không cho ngươi mặc, chỉ có thể mỗi ngày mở ra hai chân, tiếp thu tinh dịch nam nhân."

"Không được đâu... hức, sẽ có người đến, đừng phá, a..." Hạ bào Giang Trừng bị vén lên, hơi lạnh thổi qua phía dưới, Giang Trừng bừng tỉnh, y hơi giãy giụa lên, thật tốn công vô ích. Sao lại có thể ở chỗ này? Không biết là ai gieo trồng cây cối ở đây, có lẽ là để cho những người qua đường có chỗ mát nghỉ ngơi, nhưng làm loại chuyện này ở nơi luôn có người qua lại, Giang Trừng không thể chấp nhận được.

Nhưng y lại không có biện pháp ngăn cản động tác của bốn con sói đói.

"Như thế nào lại chảy nước nhiều như vậy?" Lam Hoán ngồi xổm xuống dưới thân, sờ sờ quần lót trở nên nặng trĩu vì bị dâm thủy tẩm ướt. Lam Hoán vẻ mặt đứng đắn mà nhìn Giang Trừng, như cho rằng Giang Trừng đã không ngoan, khiến quần lót ướt đẫm. Giang Trừng xấu hổ đến phát khóc, sao y lại có thể phóng đãng như vậy chứ? Tự lộng ướt bản thân mình ư?

Bọn họ yêu thích tính tình dễ thẹn thùng này của Giang Trừng cực kỳ, rõ ràng cơ thể dâm đãng không được, trên mặt xấu hổ cũng không được, khiến người ta càng muốn y dâm đãng hơn.

"Ha... đừng phá. Hức, ngứa... đi vào đi." Cách lớp quần áo, Kim Quang Dao cùng Lam Hoán bắt đầu moi lộng hai tiểu huyệt. Lam Hoán xoa nắn hai cánh môi hoa huyệt qua lớp vải dệt thô ráp, đem ngọc bội một lần nữa đẩy đi vào, tay còn lại vuốt ve hạt đậu đỏ giấu ở bên trong. Vải dệt thô ráp cọ xát hoa huyệt kiều nộn, hoa huyệt trào ra dòng nước trong veo, chứng minh nó thích được đùa bỡn như thế này biết bao nhiêu.

"Hức... đi vào... ra tới" Kim Quang Dao trực tiếp đem ngón tay nhét vào cúc huyệt cùng với lớp quần lót, sau đó từng chút từng chút một mà kéo quần lót ra, vải dệt thô ráp cọ xát vách thịt non mềm, Giang Trừng nhịn không được, mở rộng hai chân ra, muốn nam nhân đi vào càng sâu.

Lam Trạm nhìn thấy được động tác của Giang Trừng, dùng tay vỗ lên mông y, cảm xúc mềm mại đàn hồi thu hút bàn tay Lam Trạm, hắn buông đầu vú đã bị đùa bỡn đến sưng đỏ, bắt lấy mông thịt, vuốt ve. Lam Trạm ép hai cánh mông vào điểm chính giữa, ngọc bội trong cơ thể bởi vì động tác này của hắn mà đi vào càng sâu, cúc huyệt càng gắt gao cắn quần lót không buông ra.

Giang Trừng khó nhịn mà lắc lắc đầu, trước ngực hai viên hồng anh cũng không được buông tha, Ngụy Anh đưa bàn tay vào bên trong áo trong, vuốt ve hai viên hồng anh. Không giống cách làm của Lam Trạm, Lam Trạm thích đem hai đầu vú ấn vào trong quầng vú, sau đó buông ra làm chúng nó nảy lên. Ngụy Anh thuận tay đè hai núm vú lại, sau đó mạnh mẽ vuốt ve, hai đầu vú đứng thẳng ở trước ngực, chịu đựng bị nam nhân đùa bỡn.

"Lộc cộc" nghe được phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, Giang Trừng giãy giụa lên, các nam nhân không hẹn mà động tác cùng nhanh hơn. Ngụy Vô Tiện kéo đầu vú lên cao cao, lại nhanh chóng buông ra, Lam Vong Cơ dùng móng tay xẹt qua lỗ nhỏ đầu ngọc hành, Kim Quang Dao mau chóng rút quần lót ra, Lam Hoán hung hăng ấn mạnh vào hoa huyệt mỏng manh.

"A..." Tất cả khoái cảm tích lũy từ lâu đều được phóng thích, Giang Trừng cảm nhận được cơ thể này trống rỗng.

---------------------

Là do chương này dài hay là trong một tháng qua mỗi ngày mình chỉ edit được vài dòng nên thấy nó dài? :v 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro