Expiry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt đất mềm mại dưới đôi chân trần của Mingyu khi cậu chạy ra khỏi nhà, cậu để lại dấu chân ở những vũng bùn ở sân sau, và tiếp tục trèo qua hàng rào chỉ cao vừa đủ với Mingyu.

Cậu bắt đầu chạy chậm lại, sau đó đi bộ, đến khi cậu chạy đến một bụi cây dày đến mức như thể nó đã che kín cả bầu trời. Trời tối như thể lúc này là ban đêm. Những tiếng nói lớn vang vọng trong đầu Mingyu, và cậu quyết định rằng mình sẽ không sợ bóng tối.

Những cành cây gãy và lá khô khiến lòng bàn chân mịn màng, chưa bị chai sần bởi những vết chai cứng của Mingyu trầy xước. Cậu nín thở khi đi qua khu rừng một cách lặng lẽ nhất có thể, cậu không chắc mình sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng cậu thích sự im lặng đáng lo ngại này hơn là tiếng ồn ào cuồng nhiệt khi trở về nhà.

Cuối cùng thì cây cối thưa dần cho đến khi cậu đến một bãi đất trống và cảm thấy hoàn toàn lạc lõng giữa vùng hoang vu. Nó trông gần giống như một khu vườn. Có những cây bụi và hoa đã có người chăm sóc nó vậy, mặc dù Mingyu không thể ngờ rằng có người có thể sống sâu như vậy trong rừng. Ngay cả không khí ở đây cũng khác. Cậu hít hà một mùi hương thơm mát, vừa thơm và vừa bâng khuâng.

Khi Mingyu tiến lại gần hơn, cậu nhận ra rằng hương thơm tuyệt đẹp hòa quyện trong không khí đến từ những bông hoa trắng mọc ra từ những bụi cây xung quanh cậu. Cậu gảy một chiếc và nâng niu nó trong tay khi đưa nó lên mặt. Hương thơm của nó tràn ngập lồng ngực cậu với một cảm giác nhức nhối đến đáng yêu, một niềm khao khát mà trái tim non nớt của cậu sau đó cũng không thể hiểu được.

"Gardenia," một giọng nói cất lên khiến Mingyu giật mình.

Cậu nhìn lên và cuối cùng nhận ra có một cậu bé đang ngồi xếp bằng giữa bụi cây, trên đùi đang mở một cuốn sách. Anh ta đang mặc bộ đồ trông giống như một bộ đồng phục học sinh — áo sơ mi trắng cài cúc, áo cộc tay màu xám nhạt và cà vạt đen. Ve áo khoác ngoài của anh ấy có một miếng vá với biểu tượng trường tư lạ mắt trên đó, nhưng anh ấy dường như không bận tâm rằng đồng phục của mình đang bị nhàu nát và bẩn thỉu khi ngồi trên cỏ.

"Xin chào, tôi là Mingyu. Cậu tên là gì?" Mingyu nói, chào cậu bé một cách vui vẻ. Cậu luôn háo hức kết bạn mới.

"Wonwoo." Cậu bé không liếc Mingyu, đôi mắt vẫn chăm chú vào trang sách khi dùng đầu ngón tay mảnh khảnh đẩy cặp kính tròn lên sống mũi.

"Hoa dành dành?" Mingyu lặp lại, hít thở lại hương hoa. "Đó có phải tên của loài hoa này?"

"Đúng." Wonwoo cuối cùng cũng đóng sách lại. Với ngón tay cái của mình, anh vuốt ve lớp vỏ của nó với một cảm giác thèm muốn và sau đó đặt nó xuống đất bên cạnh anh.

"Đó là loài hoa yêu thích của mẹ tôi."

"Đây có phải là khu vườn của bà ấy không?"

"Nó đã ở đây khi chúng tôi chuyển đến đây." Anh ta hất ngón tay cái về phía một căn nhà gỗ ở đằng xa, nằm khuất sau những tán cây.

"Đó là nơi cậu đang sống hả?" Mingyu tò mò hỏi. "Ba mẹ cậu có nhà không? Cậu có anh chị em ruột không? Cậu bao nhiêu tuổi?"

Mingyu dừng lại trước khi bắn phá Wonwoo bằng bất kỳ câu hỏi nào nữa. Đây là điều mà anh ấy luôn bị trừng phạt vì đã hỏi quá nhiều câu hỏi cùng một lúc.

"Cậu bao nhiêu tuổi, Wonwoo?" Mingyu hỏi lại, và cậu coi đó là một câu hỏi quan trọng.

Wonwoo ngập ngừng, suy nghĩ, như thể Mingyu đã hỏi một câu hỏi khá phức tạp. Cuối cùng anh ấy nói, "Mười sáu."

Sau đó, Mingyu sẽ nhận ra rằng đây chỉ là cách Wonwoo thường nói - một cách cẩn thận, giống như anh cân nhắc từng từ lướt qua môi mình.

"Vậy là anh hơn tuổi em đó, hyunh!" Mingyu nói. Wonwoo không hỏi, nhưng Mingyu lại trả lời, "em mười tuổi."

Một nụ cười từ từ xuất hiện trên khuôn mặt Wonwoo, khiến anh ấy trông như một người hoàn toàn khác. Hay nói đúng hơn, nó khiến anh trông tỉnh táo hơn, sống động hơn.

"Rất vui được gặp em, Mingyu," anh nói bằng một giọng nhẹ nhàng, dễ chịu.

Mãi sau này Mingyu mới nhận ra một cách rằng, có một điều gì đó tinh tế đến nhức nhối ở Wonwoo — một điều gì đó kỳ diệu đến mức nó ảnh hưởng đến tâm trạng của Mingyu. Sự tồn tại của Wonwoo rất đẹp và mong manh, giống như một cánh bướm.

Mingyu không thể nào bị anh lôi kéo được.

Nhón người lại gần Wonwoo, Mingyu nhận ra một mùi hương khác. Wonwoo có mùi như một cơn bão sắp tới, đất và sự vô hình, và cậu cảm thấy Wonwoo rất xa mặc dù anh đang ở ngay bên cạnh Mingyu.

Wonwoo hỏi, "Em đang làm gì ở giữa rừng vậy, Mingyu?"

Đôi mắt mở to, tò mò của Mingyu đột nhiên nhắm nghiền lại, và cậu nhìn vào lòng anh khi lầm bầm điều gì đó về việc chạy trốn khỏi nhà.

"Em ổn chứ, Mingyu? Mọi thứ ở nhà ổn chứ?" Giọng của Wonwoo nhẹ nhàng. Mingyu có thể nghe thấy sự ân cần trong đó.

"Bố mẹ em đã cãi nhau, hyunh" Mingyu cuối cùng cũng thừa nhận. "Mẹ em không muốn chuyển ra khỏi thành phố. Cô ấy ghét ở đây, nơi chỉ có thiên nhiên mà không có cửa hàng, thư viện hay bảo tàng".

Mingyu cũng khó hiểu, mặc dù sự gắn bó của cậu với ngôi nhà cũ của họ không sâu sắc bằng mẹ cậu. Cậu lơ đãng gãi vào mắt cá chân bị muỗi đốt của mình khi hồi tưởng về những tuần đầu tiên sống ở nông thôn. Thật là lạ, di chuyển từ thành phố đến một nơi có nhiều sinh vật sống như vậy. Lúc đầu, sự ồn ào về đêm khiến Mingyu không thể ngủ ngon được. Nhưng giống như bất cứ điều gì khác, cuối cùng cậu đã quen với nó.

Wonwoo gật đầu, ánh mắt đầy xót xa và thấu hiểu. Bằng cách nào đó, anh ấy trông già hơn mười sáu tuổi rất nhiều, và Mingyu bắt đầu hiểu tại sao một số người trẻ được gọi là "có tâm hồn già".

"Cha mẹ của anh là người như thế nào, Wonwoo-hyung?" Mingyu hỏi. Cậu nghi ngờ rằng không ai khác ngoài cha mẹ của mình luôn có những trận cãi vã ồn ào.

"Tôi ước mình có thể gặp họ thường xuyên hơn," Wonwoo thở dài. "Họ luôn ở nơi làm việc và tôi luôn đợi họ về nhà."

Mingyu cố gắng xoay quanh chuyện này. Cậu không thể quyết định được: ở cùng cha mẹ cả ngày hoặc được ở cùng họ không đủ lâu. Nhưng cậu vẫn cảm thấy mình nên nói điều gì đó để an ủi vẻ mặt bối rối của Wonwoo.

Cuối cùng cậu đã nói, "Cha mẹ anh khá tệ, phải không?"

"Tôi biết đôi khi thật khó, nhưng họ yêu chúng tôi. Và tôi cá là họ sẽ lo lắng khi em bỏ đi, Mingyu," Wonwoo nói.

"Có lẽ họ còn chưa nhận ra," Mingyu cay đắng nói.

"Hứa với tôi là em sẽ về nhà chứ?"

"Vâng," Mingyu hài lòng. "Nhưng em chưa muốn về nhà. Em muốn ở lại đây, và nói chuyện với anh, hyunh".

Wonwoo hơi buồn cười. Cậu bé mười sáu tuổi bỗng chốc trông vừa rất trẻ lại mặc dù anh trông rất già. Mỗi khi cười, Wonwoo như khác hẳn, làm thay đổi tất cả các đặc điểm trên khuôn mặt anh, và Mingyu muốn làm anh cười nhiều hơn nữa.

"Có đứa trẻ nào khác ở nơi em sống không, Mingyu?"

"Có một ít. Nhưng chủ yếu là các cô gái. Tất cả những gì họ làm là chơi trong nhà và rung chuông quanh những bông hoa hồng. "

"Vòng quanh hoa hồng? Đó là cái gì?"

"Đây, em sẽ chỉ cho anh," Mingyu nói, đưa tay nắm lấy tay Wonwoo.

Nhưng Wonwoo lùi lại, cố gắng để tránh khỏi tay Mingyu. "Xin lỗi, tôi bị ốm, sẽ tốt hơn nếu em không chạm vào người tôi."

Mingyu gật đầu hiểu ý. "Em sẽ chỉ giải thích trò chơi thôi. Mọi người nắm tay nhau và nhảy thành vòng tròn và cuối cùng thì giả vờ ngã. Và có một bài hát cũng đi kèm với nó. "

Cậu đọc bài đồng dao, và điều đó khiến Wonwoo cau mày, đặc biệt là ở dòng cuối cùng: "Tro tàn, tất cả chúng ta đều ngã xuống."

"Trò chơi đó nghe thật kinh khủng," Wonwoo nói, rùng mình một cách tế nhị.

"Đúng vậy," Mingyu đồng ý, nhưng không phải sự khó chịu giống như Wonwoo. Đối với Mingyu, nó chỉ đơn giản là khó chịu và trẻ con, nhưng lời bài hát lại gây khó chịu sâu sắc cho Wonwoo.


"Vậy anh thích làm gì?" Mingyu hỏi, chuyển cuộc trò chuyện sang cho Wonwoo.
Một lần nữa, Wonwoo lại im lặng như thể đang nghĩ ra một câu trả lời một cách khó khăn trong đầu. "Đọc," cuối cùng anh tnói.

"Em có thể nhận ra điều đó!" Mingyu bật cười, gật đầu với cuốn sách trên mặt đất cạnh đầu gối Wonwoo. "Anh thích những thể loại sách nào?"

"Ồ, đủ kiểu," Wonwoo trả lời. Anh bắt đầu kể cho Mingyu nghe về những cuốn sách anh đã đọc gần đây.

Mingyu chăm chú lắng nghe, và nghịch cỏ khi nghe âm thanh mượt mà, đáng yêu từ giọng nói của Wonwoo. Thật vui khi nghe anh nói dài dòng về những điều mà anh cảm thấy thích thú.

Cuối cùng cơn đói đã xuất hiện, Mingyu tiếc nuối nói với Wonwoo rằng cậu phải về nhà và ăn tối. Wonwoo gật đầu hiểu ý và nói, "Em có thể quay lại sớm không?"

Và Mingyu đã thật sự làm vậy. Mingyu thích thú khi trở lại khu vườn ở giữa rừng cây, nơi không khí trong lành phảng phất mùi hương tàn của cây hoa dành dành. Cậu chưa bao giờ nói với ai về nơi này. Cậu thích coi khu vườn như một sự bí mật, và cậu thích giữ Wonwoo cho riêng mình.

Đôi khi Wonwoo hát cho cậu nghe. Hoặc đôi khi anh kể chuyện. Tất cả những câu chuyện đều có chất cổ xưa, giống như anh là những bóng ma của một thời đại khác, một khoảng thời gian rất xa so với Mingyu. Wonwoo kể lại bằng ngôi thứ nhất, nhưng Mingyu cho rằng đó là những câu chuyện được xây dựng từ những trang tiểu thuyết. Anh biết Wonwoo thích đọc sách đến nhường nào.

Mingyu chưa bao giờ thắc mắc về nhịp điệu đơn giản của tình bạn giữa họ cho đến khi cậu lớn hơn, gần bằng tuổi Wonwoo khi họ gặp nhau lần đầu. Có những khoảng thời gian Mingyu đi vắng hoặc bận việc nên không thể đến thăm Wonwoo. Cậu đã sợ rằng thời gian bên nhau ít đi sẽ khiến tình bạn của họ trở nên xa cách. Mingyu sợ một ngày cậu quay lại khu vườn và Wonwoo sẽ không ở đó.

Nhưng Wonwoo vẫn luôn ngồi giữa những bông hoa, nhẹ nhàng lướt qua bất cứ cuốn sách nào mà anh ấy cầm trên tay. Anh sẽ luôn nhìn lên khi thấy Mingyu đang tiến đến chỗ mình với đôi chân trần, dưới lòng bàn chân là những vết chai khảm. Họ sẽ luôn xoay sở để bắt đầu ngay tại nơi họ đã dừng lại, vui vẻ nói chuyện phiếm cho dù lần cuối Mingyu đến chơi đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Mingyu mười sáu tuổi khi anh nhận ra rằng Wonwoo quan trọng và kỳ diệu như thế nào.

Họ cùng nhau nằm trên bãi cỏ, bụng Wonwoo ấn xuống đất khi anh chống khuỷu tay lên để nghiền ngẫm một cuốn tiểu thuyết bí ẩn. Mingyu khoanh tay sau đầu khi cậu nhìn bầu trời vô tận với đôi mắt xa xăm.

Giữa họ luôn có một khoảng cách, được duy trì theo thói quen hơn bất cứ điều gì khác. Nhưng Mingyu đang muốn thu hẹp khoảng cách đó. Khi những chàng trai cùng tuổi bị thu hút bởi những cô gái xinh đẹp trong khu phố, Mingyu nhận ra có một người mà cậu nghĩ là xinh đẹp hơn bất cứ ai mà cậu đã từng gặp.

Và cậu đang nằm ngay bên cạnh người đó.

Mingyu nằm sấp xuống và chống người lên bằng một khuỷu tay. Với đầu ngón tay cứng rắn, cậu đẩy bìa sách ra, buộc Wonwoo phải nhìn mình. Sự tức giận thoáng qua biểu hiện của Wonwoo cho đến khi anh nhận ra ánh mắt cầu khẩn, kỳ lạ trong mắt Mingyu.

"Có chuyện gì vậy Mingyu?"

"Có ổn không nếu em....?" Mingyu bắt đầu hỏi, với vẻ khó khăn. Giọng cậu khàn khàn và khó khăn. "em có thể...."

Cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, và trong một lúc Mingyu không biết nên nuốt chúng xuống hay nói ra. Cậu với những ngón tay dang rộng chạm vào má Wonwoo, nhưng Wonwoo đã nghiêng người ra khỏi tầm tay của anh.

"Xin lỗi," Mingyu vội vàng xin lỗi, xấu hổ rút tay về. Nhớ lại cái cớ mà Wonwoo sử dụng lần đầu tiên Mingyu cố chạm vào anh, cậu hỏi, "Anh vẫn ... bị ốm à?"

Wonwoo mở miệng như để đáp lại, rồi anh lại ngậm nó lại và nhìn chằm chằm vào những đốt ngón tay thanh thoát nhợt nhạt của mình.

"Nó rất phức tạp, Mingyu" Wonwoo nói.

Có một sự bí ẩn xung quanh Wonwoo. Mingyu trước đây chưa bao giờ cố gắng suy ngh, nhưng giờ đây cậu đã nhạy bén hơn rất nhiều. Cậu bắt đầu nhận ra những thông tin chi tiết về Wonwoo một cách rõ ràng.

Bắt đầu với bộ đồng phục của anh ấy. Áo sơ mi và áo cộc tay của Wonwoo giống hệt những gì anh ấy đã mặc khi Mingyu lần đầu tiên tình cờ bước vào khu vườn của anh ấy cách đây nhiều năm. Nếu Wonwoo thực sự là một sinh viên, anh ấy đáng lẽ đã tốt nghiệp từ lâu rồi.

Trên thực tế, không có gì thay đổi về ngoại hình của Wonwoo kể từ đó. Thay vì trông già hơn, Wonwoo trông bằng tuổi Mingyu.

"Anh là cái gì?" Mingyu hỏi, trước khi nhận ra mình nghe có vẻ bất lịch sự như thế nào. "Ý em là... anh có phải là con người không?"

Wonwoo cau mày. "Tôi nghĩ anh đã từng là con người. Lâu quá rồi khiến tôi không nhớ chính xác được".

"Đó là lý do tại sao anh không để em chạm vào? Điều gì xảy ra nếu một con người chạm vào anh? "

"Tôi không biết," Wonwoo nói, giọng căng thẳng vì đau đớn. "Em là người duy nhất mà tôi gặp."

"Oh." Mingyu nhẹ giọng. "Anh nghĩ điều gì sẽ xảy ra?"

"Tôi thực sự không biết."

"Nào, anh đã đọc rất nhiều tiểu thuyết giả tưởng. Sử dụng trí tưởng tượng của anh. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra nếu em nắm tay anh là gì? Hay ôm anh? Hoặc, ừm, thậm chí là... hôn anh.... "

Giọng Mingyu bẽn lẽn cất lên, khiến Wonwoo bối rối. Anh cố gợi ra trong đầu mình một viễn cảnh khủng khiếp nhất có thể tưởng tượng được.

"Có thể em sẽ trở lên giống tôi," Wonwoo cảnh báo. "Bị mắc kẹt như thế này mãi mãi."

Mingyu mắt sáng lên. "Đó không phải một điều tồi tệ."

"Em có chắc không? Em thích sinh nhật, phải không? Hãy tưởng tượng em vĩnh viễn mười sáu tuổi, không bao giờ bước sang tuổi mười bảy ".

"Em thà ở tuổi mười sáu mãi mãi và được ở cạnh anh còn hơn bước sang tuổi mười bảy mà không có anh bên cạnh."

Lời nói đó dễ dàng thốt ra, khiến cho lời cảnh cáo của Wonwoo không còn ý gnhĩa. Và câu nói đó đã khiến cả hai vừa ngại ngùng và vừa xấu hổ.

"Tôi hiểu rồi," Wonwoo nói nhỏ.

"Anh đang xem gì vậy?" Mingyu muốn biết, đột nhiên cậu cảm thấy không tự tin về bản thân.

"Em thực sự muốn hôn tôi, phải không."

Anh diễn đạt nó giống như một sự khẳng định, hơn là một câu hỏi. Một cách lo lắng, Mingyu nói, "Em xin lỗi."

"Tại sao em lại xin lỗi?"

"Em xin lỗi," Mingyu bất lực nói một lần nữa. "Chỉ là.... em nghĩ rằng em yêu anh. Điều đó xấu phải không? Em xin lỗi, "cậu xin lỗi một lần nữa, vì đó là cách tốt nhất và Mingyu cũng không biết phải nói gì thêm cả.

"Tôi cũng yêu em," Wonwoo cười khẽ, và anh cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nói ra những câu đó.

Gương mặt Mingyu rạng rỡ trở lại với niềm vui không thể tin được. "Có thật không?" cậu hỏi một cách ngờ vực.

"Và tôi cũng muốn hôn em. Nhưng tôi sợ."

"Ồ," Mingyu nói, sự vui vẻ của cậu giảm dần. "Anh có sợ những gì có thể xảy ra không?"

Wonwoo lắc đầu. "Không, nó không phải như thế đâu. Tôi chưa bao giờ hôn ai trước đây ".

"Em cũng vậy," Mingyu thừa nhận. Cậu chợt nhận ra rằng cậu đã luôn chờ đợi để trao nụ hôn đầu tiên cho Wonwoo.

"Tôi đang lo lắng," Wonwoo thì thầm.

"Em biết một cách có thể khiến anh bớt lo lắng."

"Đó là gì?"

"Let's play chicken. Anh có thể rút lui nếu cảm thấy quá sợ hãi ".

"Được rồi," Wonwoo nhàn nhạt đồng ý.

Mingyu nhắm mắt dựa vào Wonwoo. Cậu di chuyển chậm rãi, cho Wonwoo thời gian để thay đổi quyết định, nhưng Wonwoo vẫn kiên quyết ngay cả khi làn da rám nắng và đôi lông mi đen dày của Mingyu đến gần hơn. Anh nhắm mắt lại ngay trước khi đôi môi hơi hé mở của Mingyu tìm kiếm anh.

Mingyu nếm đôi môi của Wonwoo, mát và mịn như tinh dầu bạc hà. Hôn anh tuyệt hơn những gì mà cậu đã tưởng tượng. Cậu thấy lưỡi mình, ấm và ngọt như đường và bơ. Da anh mềm mại vô cùng so với bàn tay thô ráp, chai sạn của Mingyu khi cậu chạm vào má Wonwoo, rồi đến cổ anh, và sau đó là một phần da trên lưng, nơi gấu áo anh không thể chạm tới.

Sau khi nụ hôn đó tan biến, Mingyu lùi ra xa một lúc chỉ để nhìn Wonwoo, tất cả đều nhợt nhạt và đáng yêu trong ánh nắng nhẹ nhàng. Wonwoo nhìn chằm chằm vào cậu, và anh mỉm cười, ngay trước khi Mingyu hôn anh một lần nữa.

Nhưng lần này da của Wonwoo cảm thấy khô và có nhiều bụi, và Mingyu nghĩ rằng anh ấy đã nếm được mùi bồ hóng trong miệng.

Mingyu kinh hãi bỏ ra, chỉ để bắt gặp vẻ mặt thích thú đăm chiêu trên gương mặt Wonwoo khi da anh trở nên xám xịt.

"Vậy đây là những gì sẽ xảy ra," Wonwoo khẽ thì thầm, nhìn vào bàn tay của mình khi chúng bắt đầu vỡ vụn thành bột mịn. "Tôi luôn thắc mắc."

Mingyu nhìn chằm chằm trong im lặng và sợ hãi, và Wonwoo cười buồn với cậu, đưa tay chạm vào mặt cậu trước khi vỡ vụn thành bụi như những bông tuyết đen. Tất cả những gì còn lại bây giờ là đống tro tàn đẹp đẽ trên tay Mingyu và mùi hương của cây dành dành còn vương vấn nơi từng có bóng dáng của một cậu bé gầy gò.

Ngày hôm sau, Mingyu mười bảy tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro