3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng Reo vẫn thấy mình hoàn toàn mất cảnh giác khi Nagi nắm lấy tay cậu trong chăn và hỏi: "Reo, làm thế nào cậu mới đồng ý hẹn hò với tớ?"

Nagi bật ra câu hỏi ngay lúc này, giữa đêm khuya, nhẹ nhàng và hoàn toàn chân thành đến nỗi Reo gần như đau lòng vì điều đó. Cả hai đều nằm trên giường của Reo, mệt mỏi sau một trận tập luyện, và Reo chỉ muốn nhắm mắt lại, giả vờ rằng cậu chưa bao giờ nghe thấy Nagi nói gì cả. Tuy nhiên, Nagi siết chặt tay cậu, nắm chắc, và Reo lăn qua đối mặt với anh. "Đi ngủ thôi, Nagi," cậu thì thầm.

"Đừng lảng tránh câu hỏi nữa," Nagi nói, trong mắt ánh lên một ngọn lửa dữ dội, một sự nhiệt huyết bùng lên sau những ngày ngủ quên dưới sự thờ ơ thường trực của anh, và điều đó giờ đây khiến cậu bối rối. "Tớ biết cậu cũng thích tớ."

"Sao cậu cứ khẳng định rằng—"

"Vì cậu chưa bao giờ từ chối." Nagi dịch lại gần, còn Reo lùi ra xa, cẩn thận giữ khoảng cách giữa họ. "Tất cả những gì cậu nói là chúng ta không nên hẹn hò, và cậu không bao giờ cho tớ nổi một lý do. Thành thật mà nói, Reo, tớ phát ngán rồi."

Reo dán mắt vào mặt trăng qua ô cửa sổ phía sau đầu Nagi. "Tớ không nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau."

"Cậu không hề nghĩ thế," Nagi vặn lại. Anh vẫn rất nhẹ nhàng, và Reo nín thở. "Tớ hiểu cậu hơn bất cứ ai. Đừng nói thế với tớ." Và khi Reo quay người đi, Nagi đặt một tay lên lưng cậu và nói: "Anh yêu em, Reo."

Nagi yêu Reo, Nagi muốn Reo, nhưng Nagi không cần Reo như cách cậu cần anh, bởi cậu không thể sống một ngày mà không hít thở cùng bầu không khí với anh, và điều đó sẽ chỉ hủy hoại họ trong tương lai. Reo sẽ luôn yêu Nagi nhiều hơn cách Nagi yêu cậu, nhưng cậu không thể nói điều đó—cậu sợ phải nói điều đó—vì vậy cậu chỉ cuộn mình lại và tập trung vào cảm giác những đầu ngón tay của Nagi lướt trên da qua lớp áo sơ mi.

Nhưng Nagi là người đặc biệt trong lòng Reo, và có lẽ cậu cũng là ngoại lệ của Nagi, bởi vì Nagi lấp đầy mọi khoảng trống mà cậu để lại khi nói, "Em chưa tin anh, phải không?"

"Tớ tin mà," Reo yếu ớt nói. Đúng rồi; chỉ là không đủ mà thôi.

Vòng tay của Nagi ngay lập tức ôm lấy cậu, và Reo cảm thấy cậu trai kia ấn chặt vào lưng mình, rúc vào người cậu với một tiếng thở nhẹ. "Anh không biết phải làm gì," Nagi thú nhận, giọng anh thì thầm và êm dịu bên tai Reo. "Anh yêu em rất nhiều. Anh có thể nói với em rằng anh yêu em đến hết đời mà em vẫn không chịu đáp lại, phải không?"

Reo xoay người để đối mặt với Nagi, và trong ánh trăng mờ ảo, cậu nhìn thấy sự tuyệt vọng khủng khiếp trên khuôn mặt anh đến nỗi phải nhắm chặt mắt lại. "Nagi, đừng làm vẻ mặt đó," cậu thở dài. "Làm ơn, tớ không đáng để khóc..."

"Em xứng đáng với mọi thứ," Nagi nói, với niềm tin vững chắc đến mức Reo phải nhìn chằm chằm vào anh một lúc. "Em là tất cả đối với anh. Anh sống vì em, Reo."

"Tớ không đáng, Nagi—"

"Anh bảo là có." Nagi lấy tay ôm lấy mặt Reo và kéo cậu vào, cho đến khi Reo cảm thấy từng lời anh nói như chạm vào từng tấc thịt trên người mình. "Reo, làm ơn, đừng đánh giá thấp bản thân như vậy, anh không thể chịu đựng được."

Tim Reo đập mạnh quá. Cậu luồn những ngón tay vào trong áo Nagi và để mình rướn người về phía trước, hôn anh trong bóng tối, một nụ hôn cẩn thận trên môi Nagi kéo dài chưa đầy một giây. Nagi bật cười ngay khi họ tách ra, ngắn và hụt hơi, giống như một phản ứng hơn là một câu trả lời. Anh ấy nói, "Cứ hôn anh đi, như em muốn."

"Em không thể," Reo lầm bầm. Cậu định lùi ra, và Nagi giữ anh ở đó, chỉ cách một hơi thở. "Nagi, em không thể—"

"Vậy thì để anh nhé," Nagi thì thầm.

Nụ hôn của Nagi lãng mạn, chậm rãi và cân nhắc, cùng sự kiên nhẫn và háo hức kiềm chế ngang nhau. Anh ấy hôn Reo như thể họ đang ở trong một bộ phim vậy—lôi cuốn, kịch tính, với cảm xúc dịu dàng đến mức Reo chỉ muốn khóc khi cậu dứt ra. Anh hôn Reo như thể anh yêu cậu, và Reo cho phép điều đó, với đôi môi hé mở và trái tim phơi bày giữa họ. Khi Nagi tách ra để thở, anh tựa trán vào Reo và thì thầm, "Anh thực sự không biết phải làm gì nữa, Reo."

Reo cũng không biết, nhưng cậu cảm thấy mình đang tan ra, chỉ một chút thôi, dưới sức nóng của Nagi. Cậu cọ mũi mình vào mũi Nagi, cố gắng nhưng không thể giữ vững giọng nói run rẩy của mình khi dám nói, "Hôn em lần nữa đi."

Nagi dễ dàng nghiêng người để thu hẹp khoảng cách giữa họ.

---

"Này, em đã bảo anh là xóa cái trò đó đi!"

"Tại sao? Anh thật sự thích chơi nó mà."

Reo nhào tới với lấy điện thoại của Nagi, và Nagi giơ nó lên cao. "Ừ, anh thà chơi nó chứ không chơi tôi!" Reo phàn nàn, giơ những ngón tay về phía trước, Nagi chỉ cần duỗi thẳng cánh tay ra là điện thoại của anh đã dễ dàng xa tầm với. "Thôi đi mà," Reo nũng nịu, "Anh đã hứa là sẽ xóa nó khi mình bắt đầu hẹn hò!"

"Người tình số 11 đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh anh ngay cả khi anh không có gì cả," Nagi tuyên bố. "Bọn anh đã hình thành một mối liên kết không thể phá vỡ. Em không thể bảo xóa là xóa được!"

"Tôi sẽ chia tay anh—"

Nagi không ngần ngại ôm Reo vào vòng tay của mình, và cả hai ngã xuống giường của Reo. "Nếu em dám chia tay anh, anh sẽ khóc thật to," Nagi đe dọa, giọng anh nghèn nghẹn qua mái tóc của Reo. "Và nếu anh khóc thì anh sẽ chỉ chơi trò chơi này nhiều hơn thôi."

"Thật kinh khủng, nghiêm túc mà nói, em không hiểu anh thấy trò đó thú vị ở chỗ nào," Reo nói, không thể giấu được nụ cười trên môi. Cậu vùi mặt vào hõm cổ của Nagi và khúc khích trong giây lát. Nagi xoay cậu như chong chóng, làm cho cậu cảm thấy ngu ngốc, và Reo thích điều đó.

Nagi hôn lên đỉnh đầu cậu và nói, "Chà, có một nhân vật trong đó tình cờ trông giống bạn trai của anh, và đó gần như là lý do duy nhất."

"Thật là hài hước, Nagi. Hãy dành thời gian cho bạn trai thực sự của anh đi."

"Ngoan nào," Nagi nói. Anh kéo Reo lại và ôm chặt, chặt đến mức Reo gần như nghĩ rằng anh sẽ không buông ra.

"Mình còn cả đời để ở bên nhau cơ mà".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro