Chapter 1: Agony in the garden

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Trong căn nhà bị bao phủ bởi màn đêm, chỉ có ánh sáng le lói của mặt trăng chiếu qua những tấm rèm rách nát, Furina khỏa thân đứng trước gương, cô đang nhìn thấy chính mình.

 Cô nhìn thấy thân thể của mình, từ khuôn mặt, bàn tay cho đến bàn chân, tất thảy những gì cô đã diễn như một con người khác.

 Cô áp bàn tay lạnh buốt vào ngực mình, cảm nhận những nhịp đập liên hồi, đều đặn của trái tim phàm trần.

 "Furina, " Một giờ sau trận Đại hồng thủy, Neuvillette tìm thấy cô ở trong phòng. Furina đang nằm trên giường, tấm nệm ướt đẫm, cô đau đáu nhìn lên trần nhà, thứ vốn đã là của cô trong suốt 500 năm qua. Cô nhắm mắt lại, môi mím chặt, nuốt lại thứ cảm xúc cay đắng đang dâng lên trong cổ họng khi nghe thấy tiếng anh gọi cô.

 Mọi thứ chìm vào im lặng, Furina đã không nói gì, cô đã không mở mắt ra.

 Neuvillette rời đi trước nửa đêm, còn cô rũ bỏ tất cả mọi thứ trước khi bình minh ló dạng.

*

*

*

"Cô đang bị lạc sao?" Ai đó cất tiếng hỏi, bất chợt phá vỡ những mớ bòng bong suy nghĩ trong đầu Furina.

 Furina không biết mình đã lang thang thế này được bao lâu rồi, chỉ biết rằng chân cô đau nhức, giày lún xuống bùn, đè nặng lên mỗi bước chân của cô.

 Cô bất ngờ ngước nhìn lên và nheo mắt nhìn qua ánh nắng đang ló dạng ở phía chân trời, đảo quanh tìm kiếm người vừa hỏi chuyện. Cho đến khi mắt cô dần dần quen được với ánh sáng, cô nhìn thấy một cụ già đang đứng bên di tích của khu vườn, khoanh tay trước ngực. Một cô gái trẻ đang thu mình bên những khóm hoa chuông, nhìn cô với ánh mắt tò mò.

 Furina không nói nên lời, cô có cảm giác mình đang đeo chì trong miệng.

 Nhìn thấy cô gái trẻ im lặng, người đàn ông thở dài một cách nẫu ruột.

 Furina không trách ông ấy, cô ấy không biết rằng liệu lời tiên tri là giả, hay Focalors đã thật sự cứu được mọi người. Tất cả bọn họ vẫn còn sống, và Furina không phải cô đơn. Nhưng cho dù thế, không thể chối cãi rằng cô đã không làm tròn trách nhiệm, cho dù lời tiên tri có trở thành sự thật hay không, cô vẫn đã thất bại rồi.

 "Trông cô có vẻ đang lạnh. " Người đàn ông lại cất tiếng.

 Chính phủ của Fontaine đã đề phòng thảm họa Biển Khởi Nguyên từ rất lâu về trước, nhưng Furina biết chắc chắn rằng Đại hồng thủy đã cuốn trôi người dân-người dân của cô. Họ vẫn là người dân của cô, cho dù đó là một sự dối trá. Lời tiên tri đã xuất hiện từ trước khi Furina "lên ngai vị của Thần" và được công chúng biết đến. Nhưng bi kịch là bi kịch. Hàng trăm sinh mạng đã bị cướp đi, và Furina chỉ có thể khóc.

 "Tiểu thư, " Người đàn ông lại lần nữa kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. "Tôi bảo rằng, trông cô có vẻ đang rất lạnh. Mau vào trong đi. "

 Tại sao ông ấy lại thương hại cô? Ông ấy sẵn sàng mở cửa ngôi nhà của mình cho một người lạ, một người trong bộ váy lấm lem, trang phục ướt sũng từ đầu đến chân?

" Ông à, cháu nữa được không ạ?" Cô gái đang ngồi bên khóm hoa liền đứng dậy. Giọng cô ấy vang lên thật giống như tiếng chuông, Furina tự hỏi liệu mình có từng giống thế này hay không. Cô gần như không nhớ bất kỳ điều gì về Focalors. Càng không thể nhớ mình đã từng là ai trước đây. "Tôi là Lanoire. ", cô bé nhoẻn miệng cười rồi lao về phía ông nội, người đã gật đầu trước khi bước vào ngưỡng cửa.

 Họ để cửa hé mở, Furina cẩn trọng đi theo sau.

 Bước vào bên trong là một không khí ẩm ướt, những giọt nước còn sót lại từ trận Đại hồng thủy vẫn kiên trì bám lại trên ô cửa sổ, tạo nên một bức tranh méo mó không rõ hình hài. Mặc dù hậu quả của thảm họa vẫn còn đấy, vẫn còn hơi ấm. Theo cách mà Furina tận hưởng buổi tối của cô ấy cùng bánh macaroon trong thư phòng của Thủy Long - anh ngồi ở bàn làm việc, cô ngồi nơi bàn trà, họ hiếm khi trò chuyện với nhau. Người thân thiết nhất mà cô từng có, có lẽ chính là cô của trước đây.

 Lanoire nắm lấy bàn tay của Furina, dịu dàng đưa cô vào trong nhà khi thấy cô đứng sững trước ngưỡng cửa. Cô gái dẫn cô đến một căn phòng, tiếng bước chân của họ dẫm lên tấm thảm và vài mảnh quần áo còn sót lại, vương vãi trên mặt đất chính là tàn dư của trận Đại hồng thủy vừa qua. Thật thần kỳ biết bao khi ngôi nhà này vẫn đứng vững sau thảm họa; ít nhất thì chính phủ của Thủy Quốc cũng đã đảm bảo rằng hầu hết mọi công dân Fontaine sẽ được cung cấp vật liệu có khả năng chịu được sức nước.

 Cô gái trẻ đưa cho Furina một chiếc áo dài khô ráo và nở một nụ cười e thẹn.

"Ông của tôi bảo là hãy đưa cho cô một bộ quần áo nào đó để thay đỡ, "

 Chạm vào chiếc áo, một cảm giác thô ráp - một bộ quần áo đã dần bị sờn. Mặc dù trông cũ kỹ nhưng dường như nó được chăm chút rất tốt.

 "Chiếc áo này là của mẹ tôi đấy, nhưng bà ấy vẫn đang đi du lịch xuyên lục địa Teyvat nên cô có thể mặc. Ông tôi bảo sau khi thay đồ, cô có thể ăn sáng cùng chúng tôi. Cô thấy sao?"

 Lồng ngực Furina nhói đau, cảm giác như làn da bị thương đang dần được chữa lành vậy. À, vậy ra đây chính là con dân của cô ấy. Điều này thực sự đáng giá 500 năm, nếu thực sự không có gì khác.

 "Cảm ơn. " Furina cất lời, giọng cô khàn đặc cả đi vì cô đã không nói gì một thời gian dài. Những người này, họ thậm chí còn chưa biết tên của cô. "Cảm ơn nhé, tiểu thư Lanoire. "

 Cô gái trẻ nhăn mặt, Furina bỗng cảm thấy, bằng cách nào đó, cô đang bị quyến rũ.

"Cô có thể gọi tôi là Lanoire. Còn cô, cô tên gì? "

 Furina chưa trả lời được câu hỏi ấy, vì lúc đấy, ông của Lanoire đã gọi và cô gái trẻ vội vàng rời đi. Furina lặng lẽ đóng lại cánh cửa sau lưng, cô dựa vào gỗ, còn ẩm. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, hết lần này đến lần khác. Chà, bộ quần áo này có vẻ hơi dài, nhưng cảm giác thật dễ chịu biết bao khi được khoác lên mình bộ quần áo khô ráo, sau một đêm mặc bộ trang phục mà cô đã mang trong suốt bao nhiêu năm dối trá.

 Sau khi thay đồ xong, cô bước ra ngoài. Ở đấy, trên chiếc bàn gỗ trong căn bếp nhỏ, đặt những lát trái bulle vào ba chiếc đĩa. Lanoire và ông cô ấy đang đợi, bên cạnh còn một chiếc ghế trống dành cho cô.

 Người đàn ông ra hiệu cho Furina tới gần, họ lẳng lặng ăn cho đến khi Furina nhìn lên và thấy ông đang quan sát quan sát cô.

"Cô tên là gì?" Người đàn ông hỏi.

 Furina bắt gặp mình do dự, cô hít thở sâu trước khi nói.

"Furina." Cô nói, nhìn vào ánh mắt ông. Cô sẽ không sợ hãi. Cô cầu nguyện, hy vọng, điều duy nhất mà cô có thể nói hiện tại là tên của bản thân. "Tên tôi là Furina."

 Người đàn ông dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng ông không nói gì, chỉ gật đầu và tiếp tục ăn.

 "Thưa ông, " Furina bắt đầu nói sau vài phút. "Tôi- "

"Earnshaw."

 Furina ngơ ngác chớp mắt nhìn ông.

"Tên của tôi là Earnshaw."

 Furina cố gắng nở một nụ cười.

"Cảm ơn ông, Earnshaw. Cảm ơn lòng hiếu khách của ông, bây giờ tôi- "

"Cô đang trốn chạy sao?"

 Sự thẳng thắn bộc bạch đấy khiến cô mất cảnh giác, và trong một khắc, cô chỉ có thể ngồi đấy, mở to mắt và há hốc nhìn.

 "Đúng vậy... " Cô run rẩy thừa nhận. Đôi bàn tay đang đặt dưới gầm bàn của cô dần run lên, bồn chồn. "Tôi là-"

 "Có một ngôi nhà nhỏ cạnh đồi, ngay phía trên con đường." Ông cắt lời, gật đầu nói. Giọng điệu của ông không biểu lộ chút tức giận nào. "Tôi sẽ cho cô thuê nó."

 Furina cảm nhận được lòng tốt trong lời đề nghị của ông ấy, nhưng cô từ chối.

"Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ mình đủ Mora để trả.."

"Cô biết chữ đúng chứ?"

"Vâng."

"Nếu vậy, tôi sẽ để cậu làm gia sư cho con bé cháu gái tôi để đổi lấy căn nhà."

"Tôi không thể-"

"Cô có quyền lựa chọn mà." Earnshaw nhún vai nói, chỉ tay về phía Lanoire. "Tôi đưa ra đề nghị này, vì tôi sắp phải đi tìm việc làm để phục hồi sau ... thảm họa này. Con bé muốn học thêm nhiều, và tôi có lẽ sẽ phải để con bé ở lại nhà một mình vài giờ mỗi ngày đấy. Nếu cô thật sự quan tâm, cô có thể cân nhắc lời mời của tôi."

 Ánh mắt Furina lướt qua Lanoire và ông già.

 Khi nhìn thấy cuối cùng Furina cũng ngập ngừng gật đầu, Lanoire liền nở nụ cười rạng rỡ.

*

*

*

 Trong căn nhà bị bao phủ bởi màn đêm, chỉ có ánh sáng le lói của mặt trăng chiếu qua những tấm rèm rách nát, Furina khỏa thân đứng trước gương, cô đang nhìn thấy chính mình.

Cô nhìn thấy thân thể của mình, từ khuôn mặt, bàn tay cho đến bàn chân, tất thảy những gì cô đã diễn như một con người khác.

Cô áp bàn tay lạnh buốt vào ngực mình, cảm nhận những nhịp đập liên hồi, đều đặn của trái tim phàm trần.

 "Furina," cô trò chuyện với chiếc gương đang phản chiếu bản thân. Hình ảnh trong gương lặp lại những gì vừa diễn ra ở thế giới song song ấy.

 Cô ấy không còn nao núng khi nghe thấy tên mình, thật kì lạ.

 "Furina." Cô gọi lần nữa, to hơn một chút.

 Cô nhìn thấy thân thể của mình, từ khuôn mặt, bàn tay cho đến bàn chân, tất thảy những gì cô đã diễn như một con người khác.

 Và lần đầu tiên, sau hàng trăm năm, cuối cùng cô cũng đã là chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro