Ngày em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oneshort

Và khi em rời xa

(anh vẫn nhìn thấy em)

"Quạ! Quạ ! Chết!". Anh không có thời gian để liếc nhìn con quạ, thậm chí để hiểu lời nó nói, nhưng từ chết vẫn vang lên trong tai anh. Chết? Ai - "Kochou Shinobu đã chết! Cô ấy đã chết sau cuộc đối đầu với Thượng Huyền Nhị! Quạ!".

Giyuu loạng choạng.

Kochou... chết rồi sao?

Mắt anh mở to và anh nhận ra rằng-

Chết.

Và rồi, vô hạn thành dịch chuyển và Giyuu giật mình trở về hiện thực. Không! Anh không cho phép mình đau buồn dù chỉ một phút.

Khuôn mặt tươi cười của Kochou thoáng qua trong tâm trí anh trong tích tắc, nhưng anh gạt nó đi. Hiện tại, đánh bại Muzan quan trọng hơn. Tiêu diệt quỷ dữ, là công việc và sứ mệnh của cuộc đời anh.

Adrenaline trong huyết quản buộc anh phải đứng thẳng và chạy, và anh nghiến răng. Giyuu ngay lập tức nhìn lại Tanjirou và nhận thấy nước mắt trong mắt cậu. Điều này sẽ không ổn.

Giyuu quay lại, chạy nước rút, không nao núng và không nhượng bộ. Bước chân của anh không ngừng nghỉ, bởi vì anh không thể chậm lại.

--------------------------

Sau chiến thắng, anh thở hổn hển, kiệt sức, bị thương và mất một cánh tay. Vai anh chùng xuống, và anh cho mình một khoảnh khắc để thư giãn trước khi phải giải quyết hậu quả không thể tránh khỏi.

Anh cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng tầm nhìn của anh trở nên mờ nhạt. Vì một lý do ngớ ngẩn nào đó, hình ảnh khuôn mặt Kochou, cùng với nụ cười dịu dàng của Sabito và Tsutako hiện lên trong đầu anh trước khi tan biến vào hư vô, và rồi, anh nhanh chóng ngã gục.

---------------------------

Trận chiến kết thúc và thắng lợi, nhưng cuộc đấu tranh của họ thì chưa. Số lượng xác chết - nhiều người không thể cứu chữa - và những người bị thương chất đống trước Sắt quỷ Đoàn, và họ phải chịu trách nhiệm kiểm soát thiệt hại.

Giyuu đã mất đi cánh tay phải của mình, nhưng ít nhất thì anh vẫn sống.

Anh không thể nói như vậy với phần lớn Trụ Cột. Thật trớ trêu, anh là người sống sót, khi anh thậm chí còn không xứng đáng để trở thành một Trụ cột.

Anh đáng lẽ phải chết thay cho những người khác, đó là điều tự nhiên anh nghĩ.

Đặc biệt là Kochou. Việc mất đi bác sĩ trưởng của Quân đoàn đã gây ra tình trạng hỗn loạn bao trùm vinh thự Trùng trụ. Anh vẫn ở đó để điều trị, và anh có thể thấy rõ một loại hoảng loạn đáng kể ở những người học việc của cô. Một cảm giác không chuẩn bị, vì mất đi trụ cột của họ .

Sự mất mát về cô, không thể phủ nhận, là một bất lợi, vì số lượng lớn bệnh nhân chắc chắn sẽ được hưởng lợi khi có cô ở đây. Mệnh lệnh cuộc đời mà cô trao cho các bác sĩ đang thực tập, và kiến thức của cô về chất độc và y học sẽ giúp ích rất nhiều. Anh đã tận mắt chứng kiến điều đó trong những lần ghé thăm vinh thự không thường xuyên của mình, bất cứ khi nào anh thấy mình bị thương.

Tuy nhiên, các phụ tá của cô vẫn đang làm tốt. Không hề thất bại trước nghịch cảnh và khó khăn. Không có bệnh nhân nào bị bỏ mặc không được điều trị hoặc không được chăm sóc, và chỉ có một số ít trường hợp tử vong dưới sự chăm sóc của họ. anh không thể nói như vậy đối với những người không thể đến vinh thự, nhưng các đệ tử của Kochou vẫn đang chống đỡ.

Có một y tá tóc tết, Aoi Kanzaki, anh nghĩ, người dường như đã lấp đầy khoảng trống lãnh đạo mà Kochou để lại. Với sự quyết tâm trong mắt, cô ấy cứng rắn, hiệu quả và chăm chỉ. Kochou đã đào tạo cô ấy rất tốt.

Thành công của họ là điều khiến anh ngạc nhiên, vì họ thậm chí không được cho một giây để điều chỉnh. Những người bị thương tràn vào ngày này qua đêm khác, lấp đầy dinh thự vốn yên tĩnh bằng sự hối hả và ồn ào. Bệnh xá không bao giờ vắng vẻ, và anh nghĩ tiếng ồn là một sự xao lãng tuyệt vời.

Anh không biết mình bị phân tâm vì điều gì.

Giữa những tiếng ồn, anh thề rằng đôi khi anh có thể nghe thấy giọng nói của Kochou. Giyuu có thể đang tưởng tượng, nhưng tiếng trêu chọc không ngừng của cô bằng cách nào đó vẫn vang vọng trong tai anh.

Cái chết của cô vẫn chưa thực sự thấm vào anh; anh gần như mong đợi được thấy cô lao ra khỏi hành lang và vào bệnh xá, bước vào với dáng đi luôn thanh lịch và nụ cười thường trực của cô. Cô lục tung tủ thuốc trước khi quay sang những bệnh nhân đang nằm trên những chiếc giường ngà sang trọng và kiểm tra kỹ lưỡng từng người, cau mày nếu cô phát hiện ra điều gì đó không ổn ở họ. Khi cô đến chỗ Giyuu, cô sẽ nói điều gì đó như, "Tomioka-san! Có chuyện gì vậy? Bị quỷ đánh hả? Trời ơi, anh thật thiếu thận trọng".

Vì vậy, anh phải đối mặt với hiện rằng đã mất cô, buộc phải nhìn thẳng vào sự vắng bóng cô. Anh thấy rằng anh thực sự không biết phải nghĩ hay cảm thấy gì. Suy cho cùng, cảm xúc chưa bao giờ là thế mạnh của anh.

Nhưng Giyuu thực sự ước người đó là mình.

-------------------------

Đám tang của tất cả các Trụ cột và các kiếm sĩ đã mất trong trận chiến được tổ chức cùng nhau. Đây là một thử thách lớn, với tất cả các Sát quỷ Đoàn, kakushi, và gia đình hoặc người quen của người đã mất hoặc những người có mặt, đều tham dự.

Trong số đó có hai Trụ cột còn lại là Shinazugawa và Giyuu. Uzui cũng ở đó, nhưng anh ấy không còn là Trụ cột nữa.

Thời tiết hôm nay tươi sáng. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những đám mây, tắm cho quang cảnh một hơi ấm chào đón; một sự đối lập với bầu không khí u sầu xung quanh anh. Có lẽ bầu trời không biết đến những sự kiện ngày hôm nay? Hay đây là một dấu hiệu nào đó, rằng những ngày tươi đẹp hơn sắp đến? Hay những người đồng đội đã ngã xuống của anh đang yên nghỉ ở đâu đó trên bầu trời?

Anh không biết. Giyuu chưa bao giờ mê tín đến thế.

Nhiều ngôi mộ đã được thêm vào nghĩa trang. Nó thậm chí còn trải dài hơn nữa, và hy vọng nó sẽ duy trì chiều dài này trong tương lai.

Có rất ít thi thể. Thực ra là hầu như không có, nhưng những ngôi mộ vẫn được xây dựng. Thi thể của Kochou, cũng như của Tokito, mãi mãi bị chôn vùi trong đống đổ nát của Vô Hạn Thành. Mặc dù, anh biết, dù sao thì thi thể của cô cũng không thể cứu được.

"Bị Douma nuốt chửng", Giyuu nhớ Kiriya-sama đã nói thế khi trả lời câu hỏi của anh. Anh đã hỏi Trùng Trụ đã chết như thế nào, và người thừa kế Ubuyashiki không hề che đậy lời nói của mình. Giyuu đã chứng kiến nhiều thứ trong suốt cuộc đời làm kiếm sĩ nhưng điều này khiến anh muốn nôn mửa.

Anh nhìn vào chữ khắc trên bia mộ cô. Nó không có gì đặc biệt, giống như những Trụ Cột kia, ngoại trừ danh hiệu bổ sung của cô.

Nơi an nghỉ Trùng Trụ và Bác sĩ trưởng của Sắt quỷ Đoàn.

Chúng tôi cảm ơn sự đóng góp của cô. Cầu mong linh hồn cô được an nghỉ.

Bỏ qua mọi âm thanh xung quanh, những âm thanh than khóc và đau buồn, Giyuu tự hỏi nó như thế nào. Bị một con quỷ hấp thụ, tức là: bị tiêu hóa. Tiêm một lượng lớn chất độc vào người, đến nỗi nó đã làm cản trở sức mạnh của một Thượng Huyền.

Đó là một kế hoạch thông minh. Anh sẽ không bao giờ tự mình nghĩ ra được; mặc dù Giyuu không phải là người sáng tạo lắm, nên điều đó cũng chẳng nói lên điều gì cả. Nói một cách khác thì việc Kochou làm rất xứng đáng, anh nhận thấy. Nếu không có cô ấy, Thượng Huyền Nhị có thể sẽ không bị đánh bại, điều đó có lẽ sẽ dẫn đến mất mát và diệt vong của họ.

Nhưng mà...

Khi anh tưởng tượng cảnh Kochou tiêm thuốc độc hoa tử đằng vào tĩnh mạch của cô, tràn đầy cơn thịnh nộ không thể tin được và quá nhiều lòng căm thù đến mức cô phải làm như vậy, ngực anh đập thình thịch một cách khó chịu.

Anh tự hỏi tại sao.

Giyuu luôn nhìn thấu vẻ bề ngoài của cô. Cách cô ấy luôn mỉm cười về cơ bản là rất đáng lo ngại, và anh có thể cảm nhận rõ ràng một bầu không khí... giả tạo xung quanh nó. Tuy nhiên, Giyuu không thân thiết với cô, và anh không biết quá nhiều về quá khứ của cô, hay nỗi đau mà cô phải chịu đựng bên dưới vẻ ngoài tích cực không thể lay chuyển của mình, anh cũng không thể hỏi. Anh biết chị gái cô đã bị Douma giết, hầu như mọi người trong Quân đoàn đều biết, nhưng không biết khuôn mặt của chị gái cô đã hành hạ cô mỗi ngày, thôi thúc cô trả thù.

Với tốc độ hồi phục nhanh chóng của cô, mọi người đều nghĩ rằng cô đã vượt qua. Với nụ cười rạng rỡ trên môi và thái độ chăm chỉ, cô đã đảm nhận vai trò của chị mình, và mọi người đều không hề hay biết.

Giyuu giờ đã hiểu cô hơn một chút. Thà muộn còn hơn không, anh cho là vậy.

Nhưng điều đó có ích gì? Hiểu được cô ấy sao?

Kochou đã chết, đã chết từ lâu; trôi nổi giữa những cây tử đằng, đoàn tụ với chị gái mình.

Bây giờ khi đã có thời gian để thực sự suy nghĩ về cái chết của cô, Giyuu tự hỏi tại sao anh không nói chuyện với cô nhiều hơn. Cô là một người thú vị, người luôn cố gắng nói chuyện với anh. Anh có thể đền đáp lại ân huệ đó.

Anh đột nhiên cảm thấy một cảm giác ma quái ở cánh tay phải của mình, và trong một khoảnh khắc, cảm giác như nó vẫn còn ở đó. Giyuu căng thẳng. Điều này đã từng xảy ra trước đây, và dường như sẽ xảy ra lần nữa, ít nhất, đó là những gì đệ tử của Kochou nói.

Giyuu ban đầu nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy đau khổ vì mất đi tay. Nhưng thành thật mà nói, anh không cảm thấy suy nhược như anh nghĩ. Đối với anh, nó chỉ giống như một phần khác của sự thay đổi mà thế giới đang trải qua. Quỷ dữ đã biến mất và không còn sinh sống ở Nhật Bản nữa, và một trong những cánh tay của anh cũng đã mất. Thật phiền phức khi phải trải qua những chuyển động của cuộc sống chỉ với một cánh tay, nhưng thế là hết. Thật phiền phức, phải học lại mọi thứ từ đầu, không hơn, không kém.

Đối với một Hashira, cánh tay cầm kiếm của họ cực kỳ quan trọng, mặc dù tất cả họ đều được huấn luyện để sử dụng nó bằng tay không thuận của mình, nhưng anh cho rằng điều đó không quan trọng nữa. Không còn con quỷ nào còn sót lại ở Nhật Bản, và anh không còn là Thủy Trụ nữa.

Anh tự hỏi phản ứng của Kochou sẽ thế nào; với cánh tay mất đi của anh, với thế giới mới này. Một kỷ nguyên mới, nơi cô không phải mang mối hận với một con quỷ cuối cùng sẽ giết cô.

Có lẽ cô ấy sẽ hạnh phúc. Có lẽ còn hạnh phúc hơn nữa.

Shinazugawa, cầm một bó hoa tử đằng, liếc nhìn anh khi người thừa kế mới của gia tộc Ubuyashiki - còn trẻ, quá trẻ để chủ trì tang lễ, mặc dù cậu ta chắc chắn có năng lực - xướng tên Kochou sau khi đọc tên nhiều người khác.

Cậu ta đang đứng trên một bục gỗ cao, được trang trí bằng nhiều hoa tử đằng, cùng nhiều loại hoa khác, và được trang trí hào phóng, nhưng không xa hoa, và nói với mọi người đứng xung quanh. Kiriya-sama nói về cuộc đời của cô với tư cách là Trùng Trụ, và những gì cô đã đạt được. Giyuu nhận ra sự tôn trọng sâu sắc trong giọng nói của cậu ta, điều này là hợp lý. Mọi người ở đây đều nợ cô ấy mạng sống, theo một cách nào đó, trong số tất cả những kiếm sĩ đã chết khác. Mặc dù vậy, cách cậu ta nói về cô có cảm giác gần như lãnh đạm. Giống như đang thực hiện các động tác đã tập luyện, được ghi nhớ nhờ lặp đi lặp lại.

Anh cho rằng cô ấy sẽ thích điều đó. Kochou Shinobu luôn là người luôn tuân thủ nguyên tắc.

"Là Trụ cột đã giúp đánh bại Thượng Huyền Nhị, nếu không có cô ấy, Quân đoàn sẽ không có ngày hôm nay. Cầu mong cô ấy yên nghỉ", Kiriya-sama kết thúc.

Và rồi những cánh hoa tử đằng được rải xung quanh mộ cô, và những nén hương từ loài hoa cũng được đốt lên. Anh có thể nghe thấy tiếng khịt mũi và tiếng nức nở xung quanh mình, chủ yếu là của Tsugoku và những người học việc dưới trướng Kochou. Tanjirou an ủi em gái của Kochou - Kanao, anh nghĩ - người đang khóc như một đứa trẻ trong vòng tay cậu. Giyuu có thể thấy đôi mắt của người an ủi cũng đẫm lệ, và Nezuko tuyệt vọng bám chặt lấy cậu ấy.

Anh tự hỏi họ sẽ phản ứng thế nào tại đám tang của anh, sắp diễn ra. Rốt cuộc, anh chỉ còn lại một vài năm nữa do kích hoạt Ấn. Có lẽ cảm giác khó chịu mà anh có là vì cái chết sắp đến của mình.

Nhiều người, bao gồm cả những người mà cậu ta đã đề cập trước đó, đặt bó hoa tử đằng lên mộ cô. Anh cho rằng là để tỏ lòng tôn kính, tưởng nhớ và bảo vệ khỏi quỷ dữ. Mặc dù không còn gì để bảo vệ, không còn thi thể, không gì cả, ngay cả quỷ. Tuy nhiên, đây vẫn là một cử chỉ quan trọng.

Khi Shinazugawa lên tiếng bên cạnh, Giyuu hoàn toàn bối rối. " Tch. Mày không mang theo hoa à?" Giọng nói của anh ta rõ ràng có sự bực bội và tức giận, rất hợp với tính cách của anh ta.

Anh không nghĩ đến việc mang theo bất kỳ thứ gì. Thật kỳ lạ khi đặt những bông hoa đó lên mộ cô, khi đó chính là nguồn gốc của chất độc mà cô đã tiêm vào cơ thể mình.

Hơn nữa, anh nghi ngờ Kochou sẽ quan tâm đến việc anh có đặt hoa lên mộ cô hay không. Thực tế, cô có thể sẽ trêu anh về điều đó nếu anh làm vậy.

"... Không", là tất cả những gì anh nói.

Shinazugawa thở hổn hển và hung hăng đặt một số bông hoa từ bó hoa của mình lên bàn tay còn lại của Giyuu. Mắt anh mở to ngạc nhiên khi anh cố gắng giữ chặt vài cành hoa. "Nhỏ sẽ thực sự khó chịu khi biết mày không mang theo bất kỳ bông hoa nào".

Điều này làm Giyuu sốc, và anh trở nên ngớ ngẩn. "Tại sao? Chúng ta có thể không..."

"Cái gì? Mày đần độn thế? Kể cả mày có quá ngu để nhận ra nhỏ thích nói chuyện với mày, thì nhỏ cũng là một Trụ cột." Giọng anh ta vẫn khàn khàn, và điều đó khiến Giyuu bối rối. Anh... đã hiểu sai mối quan hệ của họ sao?

Họ có phải là... bạn bè không?

Anh đã, và thậm chí cho đến bây giờ, vẫn luôn, tôn trọng sâu sắc đối với Trùng Trụ. Anh luôn nghĩ rằng quyết tâm của Kochou là đáng khen ngợi. Mặc dù cô ấy sinh ra với một cơ thể yếu ớt và nhỏ nhắn, cô đã kiên trì và phát triển kỹ thuật thở với phong cách chiến đấu mới và độc đáo của riêng mình. Anh ngưỡng mộ động lực đó. Cô mạnh mẽ với trí thông minh nhanh nhạy, thiên phú về thuốc men và các chất độc, khả năng thích nghi và kỹ năng chiến đấu với những đối thủ lớn hơn cô rất nhiều, rất giống một loài côn trùng; cô ấy mạnh mẽ bất chấp thực tế là cô yếu đuối về thể chất bất chấp mọi điều mà người khác nói. Giyuu, ngược lại, thật đáng thương và anh không thể hiểu tại sao một người như cô ấy lại muốn làm bạn với một người như anh.

Một tia hy vọng nguy hiểm bùng lên trong anh, trước khi anh dập tắt nó. Không quan trọng. Kochou đã chết.

Anh tự nhủ, điều đó không quan trọng .

Tuy nhiên, anh cho rằng cô là một Hashira bên cạnh anh. Ít nhất, anh nên mang cho cô một ít hoa để thể hiện sự tôn trọng. Một người đồng đội, một người anh đã chiến đấu cùng, giờ đã không còn nữa.

"Kanae muốn tao chăm sóc em gái cô ấy và mấy thứ tương tự. Làm bất cứ điều gì mày muốn, nhưng tao đang tỏ lòng kính trọng của mình".

Giyuu đứng đó khi Shinazugawa bước đến chỗ Kochou. Anh nghĩ rằng Kochou thường không cởi mở như vậy, rồi tự hỏi liệu đây có phải là kết quả của thời đại mới của họ không.

Nếu thế giới đang thay đổi, liệu anh cũng nên thay đổi không?

Sau khi Shinazugawa tỏ lòng thành kính, Giyuu lặng lẽ đi đến mộ Kochou và đặt vòng hoa của mình lên trên cùng đống hoa lớn được hầu hết những người tham dự tạo thành.

"Hãy yên nghỉ nhé, Kochou", anh thì thầm. Anh không biết tại sao, rốt cuộc cô ấy không ở đây để nghe anh. Chỉ là cảm thấy đúng đắn khi nói chuyện. Để cuối cùng cũng được nói điều gì đó một lần. "Và cảm ơn vì sự tận tụy của cô".

Anh quay lại khi đám tang vẫn tiếp tục, không để ý đến Kiriya-sama khi cậu ta đọc tên từng người một. Anh nhận thấy ngực mình hơi nóng, và anh tự hỏi tại sao lại như vậy. Có lẽ anh nên đến gặp Kanzaki để kiểm tra, để xem có bất kỳ tác dụng phụ nào còn sót lại của vết thương hoặc quá trình tập luyện vận động của anh không.

---------------------------

Sau đó, Kiriya Ubuyashiki gọi Shinazugawa và Giyuu đến cuộc hợp các Trụ lần cuối. Anh tuân thủ, như anh vẫn thường làm.

Vẫn là căn phòng như mọi khi. Thảm gỗ, cửa trượt, cây xanh bên ngoài, nhưng vẫn có sự khác biệt cơ bản. Có lẽ là do hầu như không có Trụ cột nào, hoặc có lẽ là cảm giác sắp có sự thay đổi sắp tới.

"Cảm ơn vì đã đến", cậu nói, và Giyuu chăm chú lắng nghe. "Hôm nay đánh dấu cuộc họp Trụ cột cuối cùng. Sanemi. Giyuu. Hai người là Trụ cột duy nhất còn lại bây giờ. Hầu hết những người khác đã rời bỏ chúng ta, nhưng chúng ta đã tiêu diệt được lũ quỷ".

Kiriya-sama hít một hơi thật sâu. "Như vậy, Sắt quỷ Đoàn sẽ giải tán kể từ hôm nay".

Anh tiếp thu lời nói của cậu ta, cố gắng hấp thụ chúng. Đây là một sự thay đổi đáng kể, anh nghĩ, đảo lộn trật tự của Nhật Bản, nhưng bằng cách nào đó, nó cũng là điều tự nhiên. Nhiệm vụ của Sắt quỷ Đoàn là đảm bảo rằng sẽ không còn quỷ dữ, và giờ nó chẳng còn lý do để tồn tại. Bây giờ họ đã đạt được mục đích của mình, đây chỉ đơn giản là một sự thay đổi hợp lý.

"Như cậu mong muốn", cả hai đều nói, lần cuối cùng.

"Các anh đã liều mạng sống của mình trong thời gian rất lâu. Các anh đã chiến đấu và cống hiến hết mình cho người dân ở khắp nơi", em gái của cậu nói, và rồi, tất cả họ đều cúi đầu, khiến cả hai cựu Trụ cột đều sốc. "Chúng tôi, gia tộc Ubuyashiki, cảm ơn các anh từ tận đáy lòng".

Lời cảm ơn có vẻ trống rỗng, không phải vì họ, mà vì chính anh, vì anh không xứng đáng với lòng biết ơn đó. Trống rỗng, giống như căn phòng họ đang ở, nơi thường tràn ngập Trụ. Ồn ào, không giống như bầu không khí yên tĩnh, thận trọng bao trùm lên họ.

Giyuu muốn nói điều gì đó, lần này thôi, vì anh đã hối hận vì sự im lặng của mình quá nhiều lần đến nỗi không đếm xuể. "Kiriya-sama, cậu cũng đã làm một việc tuyệt vời. Tôi tin rằng tất cả tổ tiên của gia tộc Ubuyashiki, bao gồm cả cha cậu, sẽ rất tự hào về cậu". Giọng điệu của Giyuu đều đều, nhưng anh cẩn thận không tỏ ra lạnh lùng.

Kiriya-sama dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ buộc phải gánh vác gánh nặng của tổ tiên.

Ngay cả khi anh nhìn thấy họ bật khóc trước mặt mình và anh mỉm cười, nhịp đập vẫn không dừng lại.

Giyuu không tham dự tiệc chiến thắng mà trở về nhà.

----------------------------

Bây giờ anh phải làm gì? Anh đã được ban cho một cuộc sống thoải mái và xa hoa tại dinh thự Thủy trụ với những người hầu phục vụ tận tình, nhưng ngày nào anh cũng chẳng làm gì cả.

Không có nhiều thay đổi kể từ khi anh kích hoạt Ấn. Anh cảm thấy chính xác như vậy, nhưng lại khác biệt một cách không thể tưởng tượng được.

Anh không còn là Thủy Trụ nữa, và mặc dù anh chưa bao giờ xứng đáng như vậy, anh tự hỏi; mục đích sống của mình bây giờ là gì?

Chỉ đơn giản là chờ đợi cho đến khi ngày tàn của mình kết thúc sao?

Anh chỉ tắm rửa, ăn uống và ngủ nghỉ, và đang dần học cách hoạt động mà không cần cánh tay phải, và sử dụng tay trái đúng cách. Cơ thể anh thích nghi một cách tự nhiên, và bàn tay còn lại của anh dần dần nhưng chắc chắn chuyển thành tay thuận.

Mặc dù chưa viết thành thạo nhưng hiện tại anh có thể viết các nét cơ bản.

Nhưng điều đó không quan trọng. Anh sẽ chết trong vài năm nữa. Cải thiện khả viết sẽ có ích gì?

Anh luôn cô đơn, nên việc ngồi trong dinh thự của mình mà không có ai để nói chuyện không có gì lạ. Anh đã quen với điều này. Đã quen với sự yên tĩnh, quen với âm thanh của thiên nhiên tràn ngập nơi đó.

Tuy nhiên, tiếng ồn khi anh đến diệt thự Trùng để chữa bệnh làphá vỡ đáng hoan nghênh sau sự im lặng thường trực. Anh có thể đơn giản là bị lạc trong tiếng ồn, vì vậy anh chào đón nó.

Nhưng cơn đau nhói vẫn không thuyên giảm. Có cơn đau dai dẳng ở ngực và nó khiến anh ngã quỵ vào một số ngày. Anh muốn nó biến mất, bởi vì nó khiến anh ấy cảm thấy rất - rất-

Anh gần như đã vấp ngã trong những hành lang của mình vì cảm giác bỏng rát, đột ngột và đau đớn. Cựu Thủy Trụ, vấp ngã , là điều chưa từng nghe thấy, và điều đó làm anh bối rối. Anh không còn vĩ đại nữa, không phải là anh từng vĩ đại, nhưng anh chỉ đơn giản nghĩ rằng việc vấp ngã bây giờ là điều không thể chấp nhận được đối với anh,

Giyuu chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc. Anh luôn ngăn cách mọi cảm xúc của mình, và mọi cảm xúc của anh đều thể hiện bên trong hơn là bên ngoài; vì vậy anh suy ngẫm về vấn đề này, liệu nỗi đau này có phải là kết quả của việc làm như vậy trong nhiều năm không?

Anh không biết.

-----------------------------

Anh thường xuyên đến dinh thự Trùng để kiểm tra sức khỏe, không giống như khi Kochou còn sống, họ rất hiếm khi đến thăm. Họ giúp anh tập các bài tập vận động, chữa bệnh và mọi thứ khác. Anh thường thấy Tanjirou và Kanao ở đó, và họ chào đón anh nồng nhiệt, luôn trò chuyện với anh. Giyuu rất biết ơn sự chăm sóc của họ.

Những hành lang và căn phòng quen thuộc một cách bất giác khiến anh nhớ đến Kochou, chăm chọc anh. Gần như thể anh có thể nhìn thấy cô, chạy quanh với các loại thảo mộc và thuốc men, duyên dáng như mọi khi. Đôi khi anh nghĩ mình đang bị ảo giác, nhìn thấy bóng dáng của cô trong phòng nghiên cứu. Cô thường lưu giữ, chế tạo hoặc nghiên cứu thuốc độc và thuốc men. Những tờ giấy rải rác xung quanh với các sơ đồ giải phẫu được vẽ bằng mực, các lọ và hộp đựng rỗng được sắp xếp ngẫu nhiên xung quanh, và cô đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ với đầu gục xuống bàn, đã ngủ thiếp đi vì cô đã kiệt sức. Vào buổi sáng, cô sẽ thức dậy và sau đó nhận ra rằng mình đã ngủ suốt đêm, và ngay lập tức dọn dẹp mọi thứ - sau cùng thì Kochou không thể chịu được một trạm làm việc bẩn thỉu - và quay lại làm việc.

Nhưng tất cả chỉ là trong đầu anh thôi.

Anh gần như nhớ những lời trêu chọc của cô, và Giyuu vẫn thấy những lời cô nói vọng lại trong tâm trí anh.

Đây là lý do tại sao mọi người đều không thích anh.

À. Đúng rồi. Hôm nay anh cần gặp Kanzaki để tập vận động. Ngày qua ngày, cô ấy bắt đầu gợi cho anh nhớ đến Kochou.

Kochou đã chăm sóc cô ấy, có lẽ đó là lý do. Giống như chị gái của cô, Kanae Kochou, cô đã làm như vậy và che chở cho những đứa trẻ bất hạnh, những đứa trẻ bị quỷ dữ khủng đe dọa như cô. Anh tự hỏi liệu hành động này chỉ là vì chị gái cô, hay đó là điều cô muốn làm.

Anh đã nhìn thấy Kanae Kochou một vài lần, và đó là một nhiệm vụ lớn để tách Kochou khỏi chị gái cô ấy. Gần như thể cô ấy đã cố tình bắt chước phong cách của Kanae Kochou, hòa vào thành một.

Anh hiểu, nhưng chỉ một chút thôi. Anh cũng mất đi một người chị gái, và anh thường nghĩ đến Tsutako. Mặc dù anh không biến mình thành một bức biếm họa về chị ấy, nhưng chị đã biến anh thành con người như ngày hôm nay.

Nhưng anh là ai? Không còn là Thủy Trụ nữa, không còn là kiếm sĩ diệt quỷ, không còn là đồng đội của bất kỳ ai, không còn là bạn của bất kỳ ai.

Nhiều suy nghĩ của anh hiện giờ lại hướng về Kochou. Có lẽ là vì cô không còn ở đây để liên tục làm phiền anh nữa.

Tuy nhiên, anh sẽ không bận tâm nếu cô làm vậy.

-------------------------

Hôm nay có điều gì đó khác biệt. Kanao đến gần anh, và điều đó khiến anh hơi cảnh giác. Rốt cuộc thì anh chưa bao giờ giỏi trong các tình huống xã hội.

"Tomioka-san". Giọng cô nhẹ nhàng và trầm. Hôm nay, trang viên Trùng tràn ngập một thứ ánh sáng nhất định, và anh tự hỏi đó là gì. "Cuối cùng hôm nay tôi cũng có đủ can đảm để lại qua đồ đạc của chị ấy".

Tai anh dựng lên khi nhắc đến cô.

Đôi mắt cô hướng xuống sàn, và Giyuu chắc chắn rất tò mò. "Tôi đang phân phát một số đồ đạc và đồ trang sức của chị ấy cho các cô gái. Anh thấy đấy, tôi đang giữ haori của chỉ bên mình." Giọng cô ấy run rẩy, gần như thể cô ấy thấy đau lòng khi nói về cô. Có lẽ là vậy. Nhưng với lòng dũng cảm khiến anh nhớ đến Kochou, cô ấy tiếp tục. "Tôi nghĩ... Tôi nghĩ chị ấy muốn anh giữ nó".

" Tôi sao?" Anh đáp lại ngay lập tức, lông mày nhíu lại. Tại sao Kochou lại muốn anh giữ haori của cô ấy? "Tại sao lại là tôi?".

Haori là một bộ trang phục quý giá. Việc tặng haori cho người khác có ý nghĩa rất lớn, đặc biệt là khi chủ nhân của nó đã mất và giờ đây nó là biểu tượng của sự tưởng nhớ. Đặc biệt là cái này, vì anh có thể nói rằng nó có ý nghĩa rất lớn đối với Kochou.

Cô đã tàn bạo giết chết một con quỷ bằng chất độc đau đớn nhất của mình sau khi nó cào nhẹ vào chiếc áo, và anh đã chứng kiến điều đó. Điều này xảy ra trong một nhiệm vụ của họ, và anh đã nhìn chằm chằm vào Kochou trong sự kinh ngạc, chuyển động của cô duyên dáng và sắc bén như một con bướm. Anh đã chứng kiến cô chiến đấu nhiều lần, nhưng nó luôn luôn mê hoặc. Phong cách chiến đấu của anh khác xa so với cô, vì vậy anh không thể không ngưỡng mộ. Họ có một số điểm tương đồng, vì hơi thở của côn trùng bắt nguồn từ hơi thở của hoa, mà hơi thở của hoa bắt nguồn từ hơi thở của nước. Mặc dù vậy, phong cách của anh, uyển chuyển và chết chóc như nước, vẫn kém xa cô về mặt thanh lịch.

Chiếc haori và kẹp bướm của Kochou là những thứ duy nhất còn sót lại của cô ngoài những thứ cô để lại trong dinh thự, những vật kỷ niệm mà Kanao đã cố gắng cứu vãn sau cuộc chiến với Douma. Chúng sẽ bị thất lạc trong Vô Hạn Thành nếu cô không giữ chúng.

Vì vậy, anh quyết định không thể chấp nhận lòng hảo tâm của Kanao Kochou. "Đó là một trong số ít những thứ còn lại của cô ấy. Cô nên giữ nó, như gia đình duy nhất của cô ấy", anh khuyên.

"Không, tôi không phải," cô ấy nói, và Giyuu bối rối. Cô ấy dừng lại, và anh tự hỏi liệu Kochou có người thân nào khác còn sống không. "Những người học việc của chị ấy, những kiếm sĩ mà chị ấy đã chiến đấu cùng, bao gồm cả anh, và tất nhiên, cả tôi nữa... chúng ta vẫn ở đây". Ồ. Thì ra đó là ý của cô ấy. Cô ấy mỉm cười, một nụ cười chân thành, anh nghĩ. "Tuy nhiên, tôi muốn anh giữ nó. Tôi đã giữ cái kẹt của chị ấy rồi".

Giyuu? Gia đình của cô?

Điều này không có ý nghĩa gì cả.

"Vậy thì cô nên đưa cái này cho Shinazugawa. Nó cũng là... haori của chị cô ấy . Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh ấy giữ nó thay vì tôi".

Kanao cau mày. "Như anh mong muốn, Tomioka-san".

Một làn gió nhẹ thổi qua hành lang, và một mùi hương đặc trưng giống như hoa tử đằng và thuốc lan tỏa. Nó nhắc anh nhớ đến cô.

Kanao lại nói. "Vậy thì, tôi sẽ giao chiếc haori cho anh. Tôi hy vọng nó sẽ đến tay Shinazugawa-sama một cách an toàn". Sau đó, mảnh vải được đặt vào cánh tay còn lại của anh, và cô nhanh chóng bước đi.

Cô ấy có thể đưa nó cho Shinazugawa. Tại sao Giyuu lại phải làm thế?

----------------------------

Nhà của Shinazugawa không xa. Dù sao thì tất cả các Trụ cột đều sống khá gần nhau để phòng trường hợp khẩn cấp. Anh chỉ cần băng qua một vài ngôi làng là đến nhà.

Tất nhiên, đúng như anh đã dự đoán, Shinazugawa không hề vui khi nhìn thấy anh.

"Sao mày lại ở đây thế, đồ khốn nạn?".

Anh ta nhếch mép và sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt.

Giyuu hít một hơi thật sâu, thở dài. "Kanao Kochou bảo tôi chuyển đồ cho anh".

Họ đang đứng ở cổng dinh thự của Shinazugawa, còn anh thì đứng bên ngoài. Anh ta không mời Giyuu vào.

"Cái gì?" Anh ta nói một cách mất kiên nhẫn.

"Cái haori này". Giyuu giơ nó ra trước mặt, để cho cựu Phong Trụ xem xét. Mắt anh ta mở to, môi mím lại thành một đường mỏng.

"Giữ nó đi", anh ta nói, và điều này làm Giyuu sốc. "Tao không giữ nó đâu",

"Nhưng nó là..."

Trước khi anh kịp nói gì, Shinazugawa đã ngắt lời. "Nó không còn là haori của cô ấy nữa. Lần trước Shinobu Kochou đã mặc nó, nên nó là của nhỏ".

Và rồi, Shinazugawa Sanemi đóng sầm cánh cửa lại trước mặt anh.

Vâng. Mọi việc diễn ra tốt đẹp.

Anh cho rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ nó. Dù sao thì Kanao cũng là người đưa nó cho anh trước.

----------------------------

Ngày tháng trôi qua. Anh không chắc là bao nhiêu. Anh không rời khỏi dinh thự của mình, và dành phần lớn thời gian nhìn chằm chằm vào bức tường, và đi lại giữa dinh thự Trùng để tham gia vận động và kiểm tra bắt buộc. Aoi giờ đã trở nên quen thuộc với anh, và ngày càng nghiêm khắc và nghiêm túc hơn về sức khỏe của anh.

"Chị ấy sẽ muốn thấy anh khỏe mạnh và hoạt động tốt. Nên là đừng lơ là việc tập luyện nhé, Tomioka-san!" Cô bé nói, chọc vào vai anh, kỳ lạ gợi nhớ đến Kochou.

Ánh mắt anh thường xuyên đảo qua tủ đựng đồ, nơi anh cất haori của Kochou để giữ an toàn. Phòng của anh được trang trí sơ sài, vì anh thấy không có lý do gì để làm khác cả. Giyuu có thể chết bất cứ lúc nào, và anh đã thấy mình sẵn sàng và dự đoán kết cục đó trong nhiều nhiệm vụ.

Anh đảm bảo haori không bị hỏng hoặc bẩn, và đó là điều duy nhất anh làm hiện nay. Mục tiêu duy nhất của anh, và là hành động duy nhất anh tự nguyện cố gắng thực hiện.

Điều duy nhất giữ anh ở lại với cuộc sống hàng ngày.

Đôi khi, Giyuu ước Kochou để lại nhiều thứ hơn về cô; nhiều thứ hơn để anh có thể bám víu. Cô thậm chí không để lại một lá thư, chỉ để lại hình bóng của cô trong tâm trí anh để anh bám víu. Thật không may, cô đã biến mất vào hư vô cùng với Vô Hạn Thành và anh chẳng thể làm gì khác.

Anh thường tự hỏi sẽ như thế nào nếu cũng biến mất không một dấu vết như cô. Mọi thứ sẽ không thay đổi nhiều nếu anh làm vậy, thực sự. Giyuu sẽ phải giao nhiệm vụ giữ gìn haori cho người khác, nhưng thế là hết.

-----------------------------

Giyuu đôi khi mơ về nhiệm vụ của họ cùng nhau.

Anh vui mừng, vì điều đó có nghĩa là anh vẫn còn nhớ một chút về những tương tác của họ. Anh không muốn quên.

Anh vẫn có thể hình dung ra cô, với ánh trăng chiếu lên khuôn mặt. Cô trông thoải mái nhất, và thanh thoát nhất dưới ánh trăng, đôi mắt tím sáng ngời và chuyển động chết chóc và chính xác, nhưng vẫn thanh lịch.

Khi đã tới điểm đến, anh sẽ lo liệu mọi việc đi lại và sinh hoạt trong khi cô sẽ tích trữ nhu yếu phẩm. Lũ quỷ sẽ rơi xuống như ruồi, thịt tan chảy, bên trong cháy xém, và đầu của những con còn lại sẽ rơi xuống đất với tiếng động lớn, do lưỡi kiếm của anh. Sau khi họ hoàn thành, trong suốt hành trình trở về, cô sẽ lấp đầy không khí bằng những câu chuyện phiếm vô nghĩa khi anh gật đầu theo. Anh sẽ nói một hoặc hai từ để đáp lại, và cô sẽ chớp mắt nhìn anh, ngạc nhiên khi anh tham gia vào cuộc trò chuyện, mỉm cười với anh. Đây là thói quen của họ, được luyện tập và hiệu quả vì Oyakata-sama luôn sắp xếp cho họ ở bên nhau. Nếu đó là một nhiệm vụ qua đêm, họ sẽ kiệt sức vào cuối ngày, quá mệt mỏi để nói chuyện. Khi đó, họ sẽ đắm mình trong sự im lặng của nhau, chia sẻ một phòng trọ vì Trụ đã quen làm như vậy. Rất hiếm khi cả hai ngủ, thay phiên nhau canh chừng để đề phòng. Ít nhất thì anh cũng vui vì cô cảm thấy đủ thoải mái để ngủ bên cạnh anh.

Những giấc mơ về Sabito và chị gái của anh bắt đầu quay trở lại ám ảnh anh, và anh không biết tại sao.

Anh chỉ đơn giản chấp nhận nó.

----------------------------

Một ngày nọ, Shinazugawa gõ cửa nhà anh.

Giyuu vô cùng sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của vị khách này, chủ yếu là vì anh không hiểu tại sao anh ta lại sẵn sàng đến gặp mình.

Họ không hề tương tác với nhau, kể từ vụ việc haori, và Giyuu cho rằng họ sẽ không tương tác nữa. Họ không thân thiết lắm, và cũng không thân thiết khi Sát Quỷ Đoàn còn tồn tại. Anh thực sự không thân thiết với bất kỳ Trụ cột nào, luôn từ chối lời mời tham gia bữa tối hoặc bất kỳ lễ kỷ niệm nào khác.

Tôi không giống như những người còn lại.

Họ đang đứng trên hiên nhà anh, bằng gỗ với những cây cột chống đỡ mái nhà. Giyuu cảm thấy hơi bất ngờ trong bộ yukata mỏng, đơn giản và màu xanh nhạt, trái ngược với Shinazugawa, người đang mặc một chiếc haori trang trọng. "Sao anh lại..."

Anh ta thậm chí không bỏ lỡ một nhịp nào, và thậm chí không đợi Giyuu nói xong. "Tao phát ngán khi thấy mày cứ mãi cô lập mình trong cái ngôi nhà chết tiệt này", anh ta thở hổn hển, trừng mắt nhìn Giyuu. Giọng điệu của anh ta thô lỗ, nhưng lời nói của anh ta khiến anh ta bối rối.

"Làm sao anh biết tôi đã..."

"Không phải việc của mày. Tao biết cảm giác của mày và tao biết mày muốn khép mình lại với thế giới này đến thế nào. Nhưng trò đó chẳng giúp ích được gì cho ai cả, nhất là mày".

Lúc này, sự bực bội bùng lên trong Giyuu. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy điều gì đó khác ngoài sự cô đơn, điều gì đó khác ngoài sự tê liệt, nên anh chào đón nó. "Vậy thì sao? Vậy tôi phải làm gì, Shinazugawa?".

"Chết tiệt, sao tao biết. Ra ngoài đi. Nói chuyện với Tanjirou. Thằng đó gửi thư cho mày hằng ngày, không biết hả?" Giyuu biết về những lá thư của Tanjirou. Nhưng anh chưa trả lời một lá thư nào. "Ghé thăm sư phụ của mày hay gì đó. Tao chỉ tới đây để đưa mày ra khỏi cái địa ngục này thôi".

"Tôi sẽ cân nhắc lời khuyên của anh", Giyuu nói một cách thụ động - hung hăng, vì anh không chắc mình nên trả lời thế nào nữa. "Anh có muốn tôi mời anh vào không?".

Đó là thông lệ, nhưng vì Shinazugawa đã không làm như vậy khi anh đến thăm nên Giyuu không biết phải làm gì.

Shinazugawa không làm theo những gì anh nói. Anh ta... thực sự đã trưởng thành chưa? "Không. Tao chỉ đi ngang qua thôi. Tao không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, nên tao sẽ đi. Làm bất cứ điều gì mày muốn, nhưng đừng quên là tao đã cố gắng hết sức rồi".

Và rồi anh bước đi, để lại Giyuu đứng một mình, nhìn theo hình bóng anh đang khuất dần.

--------------------------------

Một đêm nọ, anh thấy mình đang ngồi trên mái nhà và ngắm trăng.

Trăng đêm nay đẹp nhỉ?

Hôm nay trăng sáng, không bị mây che khuất. Trăng tròn. Những vì sao lấp lánh yếu ớt, bầu trời im lặng. Im lặng, giống như anh vậy.

Và thế là anh thấy mình đang suy nghĩ.

Anh cảm thấy như thể mình đang trôi nổi trong thời gian, chỉ trải qua những chuyển động của cuộc sống hàng ngày. Như thể anh đang điều khiển cơ thể của một người khác, như thể anh không phải là Giyuu, và đó là một cảm giác khá kỳ lạ.

Vậy thì còn gì nữa? Anh phải làm gì?

Kết hôn? Có con?

Ngay cả lúc đó, anh vẫn nghĩ đến Kochou.

Anh sẽ chết trong vài năm nữa, vì vậy ngay cả việc nuôi dưỡng những suy nghĩ đó cũng là ích kỷ. Anh cũng không xứng đáng có được hạnh phúc, và không thể cho phép bản thân mình có được điều đó.

Nhiều người xung quanh bảo anh hãy làm cho những năm tháng còn lại của mình trở nên xứng đáng, nhưng Giyuu không biết phải làm thế nào. Anh thậm chí sẽ không được ăn, ngủ và tắm rửa tử tế trừ khi người hầu của anh bắt anh làm theo lịch trình nghiêm ngặt.

Vì một lý do nào đó, chiếc haori của Shinobu đang nằm trong tay anh. Anh đã vô tình kéo nó vào tay mình trước khi đến đây. Nó mang lại cho anh sự thoải mái, kỳ lạ thay, mùi hương thoang thoảng của hoa tử đằng tỏa ra từ nó. Anh kéo chặt chiếc haori vào mình hơn vì cái lạnh của đêm.

Anh quen với mùi hương đó. Những đêm đi săn quỷ cùng cô, khám phá những vùng tối không có ánh sáng, họ phải thích nghi và sử dụng các giác quan khác của mình - thính giác và khứu giác thay vì thị giác. Họ đã từng cùng nhau thực hiện nhiều nhiệm vụ, và anh không biết tại sao Oyakata-sama lại quyết định làm như vậy. Anh vẫn không hiểu. Họ đã làm việc rất ăn ý với nhau, chắc chắn rồi, nhưng tính cách của họ không hòa hợp chút nào.

Tuy nhiên, anh vẫn thích sự bầu bạn của cô. Thật là... tuyệt.

Giyuu nhìn lên bầu trời xanh thẳm rực rỡ và tự hỏi Kochou đang ở đâu và cô ấy thế nào rồi.

Kochou Shinobu có rất nhiều điều. Một người chị, bác sĩ trưởng của Sắt quỷ Đoàn, Trùng trụ, và... một người bạn, có lẽ vậy. Anh coi cô là một người bạn, ít nhất, ngay cả khi điều đó chỉ là tạm thời. Ngay cả khi cô đã ra đi.

Anh thấy tay mình tự động nắm chặt lại thành nắm đấm, nắm chặt chiếc áo hết mức có thể. Tại sao anh lại...

Và rồi, nó đánh vào anh như một đòn tấn công của quỷ, khi anh nắm chặt chiếc chiếc haori của Kochou như một sợi dây cứu sinh. Anh vô cùng, vô cùng, không thể nhầm lẫn, cô đơn. Thật, thật, thật cô đơn.

Nó kéo tim anh, đè nặng lên anh, kéo anh xuống sâu hơn nữa dưới lòng đất. Nó khiến anh thở một cách nhọc nhằng và không thể nói được, mặc dù anh chưa bao giờ nói nhiều. Cảm giác đó khiến mắt anh trở nên mờ đục khi anh phải đối mặt với sự thật.

Anh cô đơn, như mọi khi. Sự sáng suốt mà nhận thức mang lại cho anh là không thể vượt qua. Cô đơn, anh nghĩ. Cũng không tệ lắm, khi đó là tất cả những gì anh từng biết.

Không. Anh nhớ lại thời điểm anh không quá cô đơn, có những người đứng sau ủng hộ anh. Có người cứu anh khỏi sự hèn nhát của anh.

Ý nhĩ đó càng khiến nó đau đớn hơn.

Anh đáng lẽ phải là người chết thay vì Kochou. Cô ấy còn rất nhiều thứ để sống. Gia đình và những đệ tử mà cô ấy sẽ chăm sóc-

Anh không có gì và cũng chẳng có ai cả.

Có lẽ, trừ sư phụ của anh. Anh tự hỏi Urokodaki Sakonji đang thế nào, và điều đó giúp anh tạm thời thoát khỏi những suy nghĩ trước đó. Anh đã không đến thăm ông ấy trong một thời gian dài. Bức thư Giyuu gửi ngay sau trận chiến cuối cùng thông báo về tình hình sức khỏe của anh có lẽ là lần cuối cùng anh giao tiếp với ông. Có thực sự là nhiều tháng trước không? Thời gian đang trôi qua khỏi ngón tay anh, trôi qua, và Giyuu bằng cách nào đó không để ý đến dòng chảy của nó. Anh không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó.

Có lẽ anh nên đến thăm, vì giờ ngày tháng của anh sắp hết và anh chẳng còn mục đích để sống nữa. Dù sao thì vẫn tốt hơn là nằm thối rữa trên giường.

Nghĩ về Urokodaki khiến anh nghĩ đến Sabito, gần như không thể tránh khỏi, giống như một chiếc thuyền trên sông. Anh thường không đến đó, nhưng có điều gì đó về đêm nay khiến anh cảm thấy khác biệt. Không khí xung quanh anh buộc anh phải suy nghĩ và đào sâu.

Anh tự hỏi, nếu Sabito sống sót thay anh và trở thành Thủy Trụ, liệu cậu ấy có cứu được nhiều người hơn không? Cậu có thể cứu được Kochou không?

Tất nhiên, cậu ấy xứng đáng hơn Giyuu rất nhiều. Giyuu biết điều này. Tuy nhiên, nếu cậu ấy ở đây, liệu bây giờ Kochou có ở bên Sabito giống như cô đã từng ở bên anh không?

Dù sao thì Sabito cũng hướng ngoại hơn anh. Có lẽ cô ấy sẽ thích bầu bạn với cậu ấy hơn.

"Shinobu" anh nói, thử xem tên cô có cảm giác như thế nào trên đầu lưỡi anh. Giọng anh khàn hơn bình thường, có lẽ là do ít sử dụng, bị nuốt chửng bởi cái lạnh của đêm và bầu trời im lặng, lấp lánh. Thanh quản của anh có cảm giác hơi lạ, giống như một cỗ máy cần được tra dầu. Anh cho rằng đó là vì anh đã không nói chuyện với bất kỳ ai trong một thời gian.

Anh ước gì cô có thể nghe anh gọi cô như vậy. Ước gì anh có thể nghe "Giyuu" được thốt ra bằng giọng nói nhẹ nhàng của cô, hoặc thậm chí là giọng điệu tự mãn. Ước gì anh chú ý đến cô nhiều hơn, hiểu cô sớm hơn. Anh ước gì anh cũng có thể nhìn thấy mặt khác của cô trong suốt cuộc đời anh; khuôn mặt cô sẽ méo mó thế nào khi cô tức giận, miệng trề xuống; cô sẽ khóc, nước mắt chảy dài trên làn da trắng sứ của cô; cô lắp bắp phẩn nộ biết bao khi anh chỉ ra màu da nhợt nhạt khác thường của cô. Anh thấy mình muốn nhìn thấy cô trần trụi. Thật, không giống bất kỳ biểu cảm nào mà anh từng chứng kiến cho đến nay. Anh biết hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả, đều là giả tạo, ít nhất là ở một mức độ nào đó.

Anh ước gì cô có thể thấy anh cười. Chỉ một lần thôi. Cô luôn trêu anh về điều đó, nên...

Anh cho rằng điều đó bây giờ là không thể.

Anh nhớ lại một trong những lần tương tác của họ, cố gắng nhớ lại càng nhiều chi tiết càng tốt. Cô đã nói chuyện với anh ngay trước trận chiến ở Vô Hạn Thành, có lẽ là lời chào cuối cùng hoặc lời tạm biệt; hoặc có lẽ là cơ hội cô đã trao cho anh để hiểu cô hơn, một cơ hội mà anh đã không nắm bắt và cũng không hiểu.

"Tomioka-san! Anh nghĩ mình đã sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng chưa?" Cô ấy mỉm cười, và Giyuu gần như chẳng nghĩ gì về điều đó. Dù sao thì cô ấy lúc nào cũng mỉm cười.

Nhưng mà, có một điều gì đó không ổn. Khác lạ. Như thể có một lớp bóng mỏng u sầu được phủ lên vậy.

"Tôi không biết. Tất cả chúng ta đều phải sẵn sàng" anh trả lời, vô cảm như mọi khi.

"Ừ, tôi đoán vậy". Và cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, bởi vì anh không hề cố gắng tiếp tục nó.

Anh cố gắng uống vào ký ức, nuốt nó, say sưa ngay cả ký ức về giọng nói và ngoại hình của cô. Giyuu muốn hét lên khi anh nhận ra rằng anh có thể quên giọng nói của cô trong tương lai, và rằng anh có thể đã quên một số tương tác giữa họ.

Lúc đó anh nên biết rằng, có nhiều chất độc hoa tử đằng đang chảy trong động mạch của cô hơn là máu. Rằng cô sẽ hy sinh bản thân mình vì họ. Vì cả hai chị em của cô. Kochou là một cô gái điên, anh nghĩ, điên rồ khi nghĩ ra một chiến lược như vậy.

Anh ước gì mình có thể nói chuyện với cô nhiều hơn. Có lẽ anh có thể nói điều gì đó, nói chuyện với cô suốt đêm, trút hết mọi lo lắng và phiền muộn của anh về trận chiến cuối cùng. Có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy, kể cho anh nghe về những rắc rối của cô, và có lẽ họ có thể bình yên, một lần, bên nhau.

Có lẽ cô ấy sẽ kể cho anh nghe về kế hoạch của mình.

Anh biết cô sẽ không làm thế.

Tại sao anh luôn giữ khoảng cách với mọi người? Sự thất vọng dâng trào trong anh và đột nhiên, anh muốn tát mình hoặc làm gì đó. Giá như anh không đẩy Kochou ra, anh có thể đã - có thể-

Nước mắt bắt đầu rơi khỏi mắt anh, và trước khi anh nhận ra, anh đã khóc nức nở. Nắm chặt chiếc haori như một cái phao cứu sinh, như một đứa trẻ bám vào tay áo mẹ. Giyuu nhận ra mình đang làm bẩn nó bằng nước mắt, và khóc nhiều hơn vì điều đó.

Nỗi sợ mất đi một người khác đã ngăn cản anh, và hãy nhìn anh bây giờ; dù sao thì anh cũng đã mất Kochou.

Anh ta đáng lẽ phải là người phải chết.

Anh liên tục gọi tên cô, như thể điều đó sẽ giúp cô sống lại. Anh hy vọng, ít nhất, rằng cô nghe thấy tiếng gọi của anh từ đâu đó.

"Shinobu. Shinobu. Shinobu".

Bằng cách nào đó, nó có ích.

Hơi thở của anh trở nên nông hơn và anh phải ôm ngực để giữ thăng bằng. Anh đã từng khóc như thế này khi nào? Sau khi Sabito chết, đôi mắt anh dường như đã khô cạn, nhưng... bây giờ...

Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy?

Dù là gì đi nữa, nó vẫn khiến anh cảm thấy đau đớn và anh muốn nó biến mất. Cảm giác này cũng giống như khi anh mất Tsutako và Sabito, nhưng lại rất, rất khác.

"Kochou, làm ơn", anh cầu xin không ai ngoài thiên đường giữa những tiếng nức nở. Liệu thiên đường có trả lại cô nếu anh quỳ xuống không? Hay thậm chí cân nhắc điều đó? Giyuu sẵn sàng thử, thực tế, anh sẽ sẵn sàng dùng tay không để tách mặt đất ra nếu điều đó có nghĩa là anh có cơ hội nhìn thấy cô mỉm cười lần nữa.

Ngay lúc đó, anh nhìn thấy một tia sáng màu tím từ khóe mắt và quay đầu lại.

"Kochou -!".

Thứ anh nhìn thấy không phải là Kochou, hay bất kỳ con người nào, mà là một con bướm có đôi cánh màu tím, gần như đang phát sáng.

Giyuu nhìn chằm chằm vào nó, nước vẫn chảy dài trên má, anh sửng sốt và đông cứng tại chỗ khi nó bay đến chỗ anh. Thật trớ trêu, giờ anh lại đối mặt với một con bướm.

Nó đậu trên haori của Kochou, vỗ cánh. Sau đó nó bay lên và đáp xuống bàn tay dang rộng của anh.

Giyuu kiểm tra những hoa văn phức tạp trên đôi cánh của nó, và thực tế là nó bằng cách nào đó có trí thông minh để biết rằng Giyuu là người không đáng sợ. "Xin chào", anh thì thầm. Hẳn nghe có vẻ điên rồ khi anh muốn nói chuyện với một con bướm, nhưng anh không thể thoát khỏi cảm giác này - cảm giác này .

"Mày làm tao nhớ đến một người".

"Mày nên cảm thấy vinh dự. Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ và xinh đẹp".

Con bướm vỗ cánh, và anh mỉm cười dịu dàng. "Tôi nhớ cô", anh nói, và trái ngược với mọi suy nghĩ hợp lý và mạch lạc, anh thề rằng anh cảm thấy điều gì đó, hoặc ai đó ôm anh, mùi hoa tử đằng thoang thoảng thấm vào không khí.

"Đừng đi", anh nghẹn ngào nói, "làm ơn".

-------------------------------

Ngọn núi không hề thay đổi chút nào. Những cánh rừng tươi tốt, ánh nắng len lỏi qua những cành cây và lá cây, mặt đất mềm mại đầy côn trùng và sâu bọ - và tất nhiên việc nhìn thấy côn trùng sẽ khiến anh nhớ đến cô. Sự thay đổi duy nhất mà anh nhận thấy là một số loài động vật nhỏ hiện đang sinh sống trong tán lá do quỷ dữ đã bị tiêu diệt, một sự khác biệt tích cực.

Anh đã chắc chắn đã thông báo cho Tanjirou về nơi ở của anh trong trường hợp cậu ấy cũng muốn đến thăm. Khi Giyuu gõ cửa nhà sư phụ, Urokodaki chỉ đơn giản đối xử với anh như thể không có chuyện gì xảy ra. Như thể anh chưa mất cánh tay, như thể trận chiến chưa từng xảy ra, như thể anh thậm chí chưa từng trở thành Thủy Trụ. "Chào mừng về nhà, Giyuu".

Giyuu cảm nhận được sự ấm áp, dễ chịu như mật ong tỏa ra từ giọng nói của ông. Giyuu miễn cưỡng tan chảy, bởi vì cuối cùng, anh cảm thấy như thể mình đã về nhà, như thể anh cuối cùng cũng có thể hạ thấp cảnh giác và nghỉ ngơi. "Con đã về, thưa sư phụ" anh nói, khóe miệng nhếch lên. Anh cởi giày và bước vào trong, gần như thể đó là sức hút từ ký ức.

"Con muốn ăn trước hay tắm trước? Ta sẽ chuẩn bị nước tắm cho con" Sư phụ quay lưng về phía anh, và Giyuu lấy hết can đảm để nói điều gì đó.

"Con nhớ sư phụ" Giyuu thốt lên, vì anh không muốn giữ mọi suy nghĩ của mình trong những chiếc hộp nữa. Cảm giác... thật tuyệt khi nói ra những gì anh cảm thấy.

Sư phụ anh mỉm cười.

----------------------------

Tomioka Giyuu qua đời ở tuổi hai mươi lăm, và đám tang của anh diễn ra trong sự tĩnh lặng. Điều kỳ lạ nhất là một con bướm đơn độc đậu trên mộ anh, và ở đó cho đến sáng hôm sau, cuối cùng bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro