Ace - Simple but Sweet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có gì thư giãn hơn việc đứng trên boong trước của tàu Moby Dick vào đêm khuya. Vào ban ngày, ở mọi ngóc ngách của con tàu luôn có ít nhất sáu người vì vậy chỉ có những lúc khi các thành viên thủy thủ đoàn đều ở trên bờ khi cập bến hoặc ngủ quên sau khi họ nốc hết số rượu thì mới có những giờ bình yên. Do đó chỉ khi màn đêm buông xuống, khi các thành viên chìm vào giấc ngủ, con tàu liền trở nên yên tĩnh và thanh bình đến lạ thường.

Cô tựa tay vào lan can tàu, ngắm nhìn những con sóng vỗ nhẹ vào mạn tàu đồ sộ. Biển lặng như thể nó hiểu cô cần khoảng thời gian yên tĩnh đến nhường nào.

Trở thành con gái duy nhất của Râu Trắng thật là vui. Cô nhận được rất nhiều sự chú ý từ các phi hành đoàn và các phi hành đoàn khác, nhưng điều đó có nghĩa là khoảng thời gian ở một mình mà cô có rất ít hoặc gần như không có. Cô thích tiệc tùng và dành thời gian với những người khác, nhưng để giải quyết được rất nhiều việc thì cô cần không gian một mình.

Rất ít người biết cô đã làm điều này. Pops biết, đôi khi anh đứng bên cô khi cả hai cùng ngắm sóng. Marco sẽ đưa cô lên đỉnh cột buồm trong hình dạng phượng hoàng và để cô ngồi một mình trên đó để ngay cả khi những người khác lên boong cũng không ai có thể làm phiền cô. Thatch thường mang cho cô một ít đồ ăn nhẹ hoặc đồ uống tùy theo nhiệt độ.

Họ đang đến một hòn đảo mùa đông và điều đó có nghĩa là thời gian ở một mình của cô sẽ phải rút ngắn lại. Cô thở dài với ý nghĩ đó và kéo áo khoác chặt hơn quanh người, hy vọng rằng cô có thể ở ngoài này lâu hơn một chút. Cái lạnh khiến cô nhớ đến hòn đảo nơi cô sinh ra, nơi tuyết rơi liên tục - nơi cô lớn lên. Nhưng sau nhiều năm trên thuyền cùng băng hải tặc Râu Trắng, cô đã dần quen với hơi ấm hơn một chút. Thậm chí còn đi xa hơn để tìm kiếm nó khi có thể.

Trước khi cái lạnh trở nên buốt hơn, một hơi ấm đột ngột lan khắp người cô.

Cô mỉm cười khi người kia vòng tay anh quanh vai cô từ phía sau, tựa đầu anh lên đầu cô và khiến cô đắm mình trong hơi ấm. Anh ta là Portgas D. Ace và chưa bao giờ có khoảnh khắc nào anh ta không phải là 'một địa ngục rực lửa'. Trong những lúc như thế này, thật hữu ích khi quen biết một người đàn ông như vậy.

"Anh nên vào nhà sớm đi, ở ngoài này sẽ bị ốm đấy." Đó là một chút trò đùa giữa hai người. Anh ấy sẽ không bao giờ bị ốm khi ở ngoài trời lạnh và anh ấy thích nặn tuyết khi có thể. Người lửa thật có những đặc quyền riêng.

"Lo lắng cho em à, Portgas? Thật là bất ngờ." Cô thậm chí không nhìn anh, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đường chân trời. Cô ấy có một nụ cười trên khuôn mặt, nên nó không đau đớn như lần đầu họ gặp nhau. Giờ đây nó giống như một trò đùa giữa hai người họ hơn. Việc nghe thấy giọng nói của cô mang lại cho anh một chút an ủi, ngay cả khi đó chỉ là để trêu chọc anh. 

Anh áp mặt mình vào tóc của cô và hít một hơi thật sâu, ôm cô lại gần anh hơn, cảm nhận làn da cô bắt đầu ấm lên và cô không còn cảm thấy giống như một chiếc kem que của con người nữa. Với sự ấm áp của anh, dòng nước biển phun vào giờ đây giống như một sự nhẹ nhõm khi đối mặt với hơi ấm thiêu đốt dường như luôn đọng lại trên da anh.

Những ngôi sao phản chiếu trên biển một cách hoàn hảo. Một bầu trời đêm tuyệt đẹp để hai người tận hưởng trong khi lắng nghe âm thanh của đại dương. Những con sóng khiến cô cảm thấy như đang ở nhà, nhắc nhở rằng giờ đây cô đã có gia đình. Đó là một lý do khác khiến cô dành nhiều thời gian ở đây đến vậy. Nó mang lại cho cô cảm giác thân thuộc. Cô biết mình phải ở đâu.

Với Ace đứng đằng sau, cô cảm thấy trọn vẹn. Những gì họ đã có không bao giờ được nói ra. Họ chưa bao giờ công khai thổ lộ những tình cảm sâu kín trong lòng mình. Nhưng như thế thì tốt hơn. Họ tìm thấy sự thoải mái khi không dán nhãn những gì họ có. Bạn không thể có kỳ vọng nếu bạn không biết nó là gì.

Cô đưa một tay lên, vẫn còn hơi lạnh vì đứng ngoài trời lạnh quá lâu, đặt nó lên một cánh tay anh, ôm chặt anh như cô đã làm nhiều lần trước đây. Họ thường xuyên bị bắt gặp như thế này và mặc dù cô thích thời gian ở một mình nhưng cô thích ở một mình với anh.

Cô không bị áp lực phải nói bất cứ điều gì. Cô không cần phải hành động theo một cách nhất định. Cô chỉ cần đứng đó, nhìn về phía chân trời và cô biết rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mọi lo lắng hay bất an đều tan biến, giống như cái lạnh thấu xương của cô cũng tan biến khi anh ôm chặt lấy cô.

"Em biết đấy," Anh thì thầm vào tóc cô, cánh tay kéo ra sau để quấn quanh eo cô, bàn tay đưa ra để ôm cô bằng đôi tay to lớn hơn nhiều của anh. "Anh đã suy nghĩ rất nhiều."

Cô ngân nga, cho anh biết cô đang lắng nghe, ngả người ra sau để thoải mái tựa vào ngực anh và đắm mình trong hơi ấm anh đang trao cho cô.

"Sao chúng ta không đi đến hòn đảo tiếp theo? Anh biết em nhớ nhà và em nhớ tuyết. Vì vậy khi chúng ta đến đó, chúng ta hãy dành toàn bộ thời gian để làm bất cứ điều gì em muốn. Anh sẽ mua ca cao nóng cho chúng ta và tất cả mọi thứ. Mặc dù anh chắc chắn rằng Thatch sẽ rất tổn thương khi biết chúng ta đang uống sô cô la nóng của người khác mà không phải của anh ấy."

Ace đã không mong đợi nhiều, nhưng tiếng cười khúc khích của cô nằm ở cuối danh sách những câu trả lời mà anh có thể nhận được. Anh cảm thấy nụ cười của mình hơi chùng xuống, không biết cô đang cười cái gì. Chuyện Thatch chắc chắn không đủ để cô cười khúc khích như vậy.

"Như anh thường hỏi đấy Ace. Còn ai sẽ giữ ấm cho em nữa đây?" Cô xoay người trong vòng tay anh một chút, khiến anh hơi ngả người ra sau. Nhìn vào mắt cô, nhìn thấy tất cả những cảm xúc mà không ai có thể xác định được, anh không ngần ngại cúi xuống hôn cô. Mỗi lần anh hôn cô đều là một điều mới mẻ và tuyệt vời và cảm giác mà anh không thể gọi tên luôn lóe lên trong lồng ngực anh.

Cô ngâm nga trong nụ hôn và lùi lại, quay lại nhìn chằm chằm vào những con sóng một lần nữa.

Không có tên cho những gì họ có. Pops đã gọi đó là tình yêu tuổi trẻ. Marco đã gọi đó là hẹn hò. Thatch đã gọi nó là ngọt ngào, bất kể nó là gì đối với hai người họ, dù gọi nó là gì đi nữa thì nó vẫn hoàn hảo. Và giống như những khoảnh khắc này, thật hoàn hảo để chống lại cái lạnh đã lắng đọng trong trái tim cả hai.


🦥 Tôi yêu Ace lắm mọi người. Ace deserved better. Kiểu tôi vừa edit fic vừa nghe bài The first snow của Exo thấy nó hợp, kiểu tình cảm nhẹ nhàng có chút ngốc nghếch và nuối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro