Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao lại mơ hồ đồng ý cho anh ấy một tháng? Rõ ràng cả hai tương phùng được chỉ mới vài tuần lễ. Vị trí mang tên Triệu Gia Hào đã trống trải mấy năm liền, cũng không phải chưa từng dò hỏi tin tức của anh, cậu thật sự chỉ muốn biết cuộc sống của Triệu Gia Hào ra sao, chỉ cần vẫn sống tốt là được. Về tình trạng mối quan hệ, cậu tình cờ biết được từ đó đến nay anh vẫn độc thân. Có điều không khó để đoán rằng nguyên nhân chính khiến họ chia tay không phải vì sự không chung thủy của đối phương. Nhưng lý do cụ thể thì, ừm.. rất kỳ quặc, ngay cả bản thân cậu cũng không thể dăm ba câu mà giải thích rõ ràng được

Ting.. ting...

Không cần nhìn cũng biết không có ai khác ngoài Triệu Gia Hào sẽ gửi tin nhắn cho cậu lúc này, cậu rất thích gói biểu cảm Samoyed mà anh sử dụng, ngốc nghếch, dễ thương nhưng lại vô tâm giống hệt anh ấy

Triệu Gia Hào: Âu Âu, chúng ta đi xem "Vương triều quyết chiến" đi! Phần cuối sắp được công chiếu không phải sao?

"Vương triều quyết chiến" là một cuốn tiểu thuyết cậu đọc hồi cấp hai, tổng cộng có ba phần, tác giả chỉ nảy ra ý tưởng chuyển thể thành phim sau khi phần thứ hai được xuất bản. Mặc dù diễn viên đóng đạt, hiệu ứng cũng không tồi nhưng vẫn chưa đạt đến kỳ vọng so với trí tưởng tượng khi chỉ đọc sách

Lạc Văn Tuấn: Ừm, em cũng đang định đi xem, nhưng chẳng phải anh không thích mấy thể loại này sao?

Triệu Gia Hào: Thích a! Sao lại không thích được chứ? Tụi mình cùng đi xem có được không?

Đối phương từng chữ đều rất hưng phấn, thậm chí cậu có thể tưởng tượng được dáng vẻ Triệu Gia Hào hai mắt sáng ngời chờ đợi hồi âm của mình, ý nghĩ muốn trêu chọc anh cũng tan biến, cậu chính là không nỡ

Lạc Văn Tuấn: Hm, được

Cậu chuyển sang ứng dụng đặt vé, vốn định chọn rạp chiếu phim ở Hồng Kiều nhưng chợt nhớ ra Triệu Gia Hào luôn phàn nàn chỗ ngồi ở đó không thoải mái, kỳ thật cậu cũng không biết vấn đề không phải ở ghế ngồi. Anh thích rạp chiếu phim gần căn cứ BLG hơn, bởi vì caramen bỏng ngô ở đó đặc biệt giòn, phim chưa chiếu được một nửa, Triệu Gia Hào đã ăn hết nửa xô bắp....Lạc Văn Tuấn nhanh chóng chọn vị trí tốt nhất và chụp ảnh màn hình thông tin vé gửi cho anh

Triệu Gia Hào: Vậy lúc đó anh lái xe tới đón em, anh sẽ mượn của Phong Phong

Lạc Văn Tuấn: Anh có bằng lái xe rồi?

Triệu Gia Hào: Anh lợi hại không?

Lạc Văn Tuấn: Lợi hại lợi hại

Nhắc đến bằng lái xe, lúc trước hỏi có muốn thi không, anh luôn giả điếc hoặc lấy lý do "Bạn trai anh biết là được rồi" để làm nũng với cậu, đương nhiên không thể cưỡng lại nên cậu chỉ đành bất lực thuận theo, có thể để Triệu Gia Hào ngồi ở ghế phụ cho cậu cả đời này cũng không tệ. Chỉ là người tính không bằng trời tính..

__

Khi Lâu Vận Phong lái xe đến dưới lầu chờ Triệu Gia Hào, hắn xém chút nữa là nôn mửa, Triệu Gia Hào trông giống như đang đi cầu hôn hơn là đi xem phim. Hắn bịt mũi, một tay cầm chìa khóa xe đưa cho anh, đây là loại nước hoa chết tiệt gì mà còn tệ hơn cả Liushen vậy? Nhưng hắn không muốn hỏi, vì kiểu gì câu trả lời cũng đều là "Âu Âu thích mà ~" . Hắn chán ghét liếc nhìn anh: "Nhớ đối xử với bảo bối của tôi cho tốt, còn nữa xe cũng mượn rồi thì khẩn trương rước người về luôn đi cái đồ vô tâm nhà cậu".

Triệu Gia Hào cầm chìa khóa vừa ngồi vào ghế lái vừa nói "Rõ rồi". Lâu Vận Phong cũng muốn lên xe nhưng phát hiện cửa không mở được. "Cmn mở cửa cho tôi, cậu không định chở tôi về à? HẢ?"

"Phong Phong, nhà cậu với chỗ Âu Âu ngược đường, cậu bắt xe về đi, phim sắp chiếu không kịp rồi, tôi đi trước đây!" Nói xong, anh nhanh chóng gửi hồng bao đến giao diện trò chuyện của Lâu Vận Phong sau đó nhấn ga bỏ đi. .

Đệt!

Lâu Vận Phong thề, lần sau có xxx mà tin lời nói chết tiệt của anh. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy wechat có thông báo nhận được hồng bao khổng lồ, thái độ của hắn liền quay ngoắt 180 độ.

Lâu Vận Phong: Lưu Thiếu đi thong thả, Lưu Thiếu cố lên, Lưu thiếu cũng đừng quên đổ xăng cho xe của em nhé <mặt cười sunshine> <mặt cười sunshine>

Thế là sau đó, lúc Lạc Văn Tuấn tan làm và bước ra khỏi công ty, Triệu Gia Hào đang... cầm một bó... hoa hồng? Mái tóc của anh hẳn là đã được tạo kiểu rất cẩn thận, rẽ ngôi giữa, để lộ vầng trán đầy đặn. Vốn dĩ đứng cạnh xe anh giống như một thiếu gia không vướng bụi trần, mãi đến khi nhìn thấy Lạc Văn Tuấn và bước tới đưa hoa vào tay, cảm giác vô thực mới dần tan biến. Trong đời Lạc Văn Tuấn có hai lần vì niềm hạnh phúc mang tên Triệu Gia Hào mà ngực trướng phát đau.

Lần đầu tiên là khi họ chơi cùng một đội, cậu đã phải lòng anh từ lâu, sau khi Bành Lập Huân nhầm lẫn rằng Triệu Gia Hào đang theo đuổi ai đó khiến cậu tức đến bật khóc, Triệu Gia Hào đã rất nỗ lực giải bày rằng bản thân thích cậu đến nhường nào. Lần thứ hai chính là bây giờ. Cho dù ngay từ đầu chính cậu là người đề nghị chia tay, Lạc Văn Tuấn vẫn cảm thấy rất khó để gây dựng lại những gì đã mất

Cậu biết tình yêu của mình dành cho Triệu Gia Hào vẫn luôn ở đó, nhưng cậu không biết liệu mình có thể dễ dàng bộc lộ thứ tình cảm mềm yếu của mình ra trước mặt anh lần nữa hay không, cậu không biết nên dành cho mình sự xoa dịu nhẹ nhàng hay phải nhắc nhở bản thân đừng tìm ngược nữa . Cả hai cách đều là vì chính mình, nhưng thực ra lại có chút không giống nhau.

Lạc Văn Tuấn nhịn không được cúi đầu ngửi mùi thơm của hoa, giấy gói thấm đẫm mùi nước hoa của Triệu Gia Hào. "Cảm ơn anh, em rất thích". Cậu không còn là Lạc Văn Tuấn như trước, hay nói cách khác, cậu không dám thay đổi trở về Lạc Văn Tuấn như ngày trước, vì thế cậu cố hết sức nuốt nước mắt ngược vào trong, cảm nhận nó chảy qua khoang mũi cuối cùng xuống miệng nếm vị mặn.

Tâm tư của Triệu Gia Hào luôn rất dễ đoán, mặc dù ánh mắt của anh đã dán vào chiếc máy làm bắp rang bên cạnh quầy thu ngân rất lâu nhưng lại tuyệt nhiên không hề đề cập đến làm trì hoãn thời gian vào cửa để tạo ấn tượng tốt cho buổi hẹn hò. Lạc Văn Tuấn biết rất rõ điều đó và muốn chờ xem anh có thể chịu đựng được bao lâu. Nhưng sau khi ngồi xuống, Lạc Văn Tuấn lấy cớ đi vệ sinh mang về một chiếc áo khoác và một xô bắp rang chín vàng, Triệu Gia Hào quên mất cả hình tượng, vui vẻ ôm cả xô vào tay.

Chỉ là, Triệu Gia Hào dường như nhạy cảm hơn trước, thậm chí một xô bỏng ngô cũng khiến anh nghẹn ngào. "Sao vậy? Ăn không ngon sao?" Lạc Văn Tuấn đưa khăn giấy cho anh lau nước mắt. "Không, ngon lắm. Rất ngon. Anh chỉ nhớ em thôi. Dù bây giờ em đang ở cạnh anh, nhưng anh vẫn thấy nhớ em..." Anh lau lau khóe mắt, ngốc ngốc chọn miếng caramel to nhất đưa cho Lạc Văn Tuấn, vì còn đang rưng rưng nên tay cầm bỏng ngô run lên. Lạc Văn Tuấn mỉm cười nhận lấy bỏ vào miệng. Thật sự rất rất ngọt.

Chấp nhận tâm ý của cún con cũng là cách để yêu thương nó.

Sự thật đã chứng minh dự đoán của cậu là đúng, trước khi ra ngoài đi làm nghĩ có nên mang theo áo khoác không, đồng nghiệp cũng không khỏi thắc mắc liệu có phải không khoẻ nên mới mang theo áo khoác vào một ngày nóng như vậy? Không biết giải thích thế nào cho hợp lẽ nên cậu cũng chỉ giả vờ thuận theo lý do như trên.

Nhưng mục đích thực sự của chiếc áo khoác này là để đắp cho một người đang xem phim nhưng lại gà gật vì quá buồn ngủ, ngay cả tiếng vũ khí đan xen trong cảnh chiến đấu cũng không thể đánh thức được anh. Nhiệt độ điều hòa trong rạp quá thấp, người kia co người lại, lúc ngủ càng quấn chặt áo khoác hơn nhưng cũng không quên ôm xô bỏng ngô trong lòng.

Lạc Văn Tuấn nhấc tay vịn giữa hai người lên, sợ đánh thức anh nhẹ nhàng ôm người vào lòng. Triệu Gia Hào chắc chắn sẽ phát điên nếu tỉnh dậy và thấy mình chảy nước miếng nên dù có muốn giữ nguyên hiện trạng để trêu chọc anh, cậu vẫn là không quên lau đi

Bộ phim dài hai tiếng rưỡi cuối cùng cũng kết thúc, khi đèn trong rạp bật sáng, Triệu Gia Hào cuối cùng cũng tỉnh dậy, anh đã bị đặt trở lại chỗ ngồi và không hề biết chuyện gì xảy ra. Chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Lạc Văn Tuấn là có vẻ như đang cố nhịn cười. Anh sờ mặt mình thì thấy không hề chảy nước miếng!

"Aiya, phim này hay ghê đó!" Trên đường về, Triệu Gia Hào vừa lái xe vừa tìm chủ đề nói chuyện

"Ừ, chơi cờ với Chu Công rất vui."

"..."

Đó là buổi hẹn hò suôn sẻ, ngoại trừ...

Lâu Vận Phong: "Sao bình xăng của tôi lại chỉ còn ở điểm này?"

Triệu Gia Hào gãi đầu: "Phong Phong, tôi quên mất, ha ha..."

Lâu Vận Phong: "Cút xuống ngay, cút ra khỏi bảo bối của tôi ngay!"

____

"Chủ phòng đang trong mộng sao? Dạo này thấy cậu không còn chăm chỉ phát sóng như trước nữa a~"

"Hôm nay cháu trai đến giường bệnh của tôi, nắm đôi tay gầy guộc của tôi và nói "Bà ơi, streamer mà bà theo dõi cuối cùng cũng phát sóng rồi!" " [=)))))) ý là chờ đến tận lúc có con cháu, già sắp chớt rồi thì ảnh mới stream lại ]

"Chủ phòng có phải đang yêu đương rồi đúng không?"

Triệu Gia Hào đọc đạn mạc và trả lời từng câu một, chỉ có câu cuối cùng khiến anh không biết phải trả lời như thế nào cho vuông. Có điều, những người vẫn tương tác trong phòng live của anh sau khi giải nghệ về cơ bản đều là những fan hâm mộ lão làng nên anh thừa nhận không giấu diếm: "Gần đây khá là bận, xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ đợi. Về chuyện yêu đương, tôi vẫn đang rất nỗ lực. Nếu có tin vui thì sẽ báo cho mọi người càng sớm càng tốt"

Đạn mạc phút chốc nổ tung, mọi người thay nhau suy đoán về cái người bí ẩn kia là ai. Nhiều người nghĩ tới On và Elk, cặp đôi đường dưới hàng real được Xayah Rakan ưu ái, nhiều fan trong số họ quả thực là fan CP cũ nhưng sau khi chia tay, người hâm mộ cũng biết ý mà ít khi nhắc đến đối phương

Đương nhiên vẫn có người tưởng rằng đó là hỗ trợ của WE - Cory.

Vị hỗ trợ này kém Owen vài tuổi, cậu đã không giấu diếm sự ngưỡng mộ và yêu mến với Triệu Gia Hào kể từ khi ra mắt, thậm chí còn trìu mến gọi anh là Cựu Mộng ca ca trước ống kính. Sau khi Cory được chuyển từ đội hai lên đội một, những tuyển thủ chơi cùng thời với Triệu Gia Hào đã chiếu cố cậu ta rất tốt, dù sao thì ai cũng mong muốn có một đứa em trai hỗ trợ ngoan ngoãn và biết nghe lời.

Ngoại trừ Lạc Văn Tuấn.

Ngày WE thi đấu với RNG vào thứ Năm, Triệu Gia Hào đã đến hiện trường và đi thẳng vào hậu trường cùng Owen quan sát trận đấu. "Âu Ân!" anh bước đến và đứng cạnh cậu. Cùng với sự thay đổi của phiên bản, bản đồ và trang bị rất khác so với trước đây, nếu không phải thường xuyên chơi Liên Minh Huyền Thoại để phát sóng trực tiếp, anh không chắc mình có thể hiểu được 100%. Hôm nay bọn họ hẹn nhau đi ăn tối sau giờ làm, kỳ thực điều khiến anh bận tâm hiện tại không phải Lạc Văn Tuấn mà chính là Cory

Không thể không nói đến, khả năng kiểm soát tầm nhìn và chỉ huy của Cory rất tốt, nếu ra mắt sớm hơn vài năm thì có khi đã là đối thủ nặng ký của mình rồi. Triệu Gia Hào cũng chăm chú xem đến xuất thần, một lúc sau mới buột miệng nói: "Vẫn là Âu Ân tốt hơn."

Lạc Văn Tuấn thiếu chút nữa là hỏi lại: "Cái gì cơ?"

Triệu Gia Hào lý tính phân tích hỗ trợ của hai đội, theo ý kiến ​​của anh, cả hai đều khá tốt, có năng lực lý giải, nắm được đại cục và vẫn đem lại hiệu quả ngay cả khi nằm xuống trong giao tranh. "Nhưng vì hỗ trợ của anh là em nên anh rất yên tâm"...Nghĩa là trong mắt anh, Lạc Văn Tuấn chính là vị trí độc nhất vô nhị. Trong hẻm núi, chỉ cần Lạc Văn Tuấn ở đó, anh sẽ luôn tự tin xông pha về phía trước, vì Lạc Văn Tuấn vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của mình

Không cần nhiều người hiểu, chỉ cần anh tự biết là được.

Tâm trạng của Lạc Văn Tuấn luôn được Triệu Gia Hào chữa lành một cách khó hiểu. Cậu dường như không cần quan tâm đến nửa sau trận đấu, ai thua ai thắng cũng không quan trọng, dù là sao đội của anh thắng là được.

"Chúng ta đi thôi, em đói quá." Mèo con đã nói đói rồi, Triệu Gia Hào cũng không thể chậm trễ đứng dậy đi trước dẫn đường. Dáng vẻ của Triệu Gia Hào lúc này thật dễ thương, dù tuổi cũng không tính là lớn nhưng luôn muốn hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai lớn hơn hai tuổi.

"Cựu Mộng ca ca!"

Lưng Lạc Văn Tuấn cứng đờ, người cậu không muốn gặp nhất đứng cách bọn họ hơn mười mét và đang tiến lại gần. Phiền quá, cậu ta có thể đi chết không?

Triệu Gia Hào đương nhiên nghe thấy, nhìn thấy Cory đi về phía mình, anh cũng lịch sự chào hỏi... "Cựu Mộng ca ca, em thắng rồi, anh có xem em thi đấu không a~?" Hỗ trợ hậu bối tinh nghịch nháy mắt với anh, như muốn xin được người lớn tán thưởng

Đáng tiếc con người của Triệu Gia Hào kỳ lạ là luôn đứt mạch vào những lúc này: "Xem rồi, xem một lúc là đi rồi, Âu Ân đói bụng nên muốn đưa em ấy đi ăn." Nói xong, anh còn lịch sự nói thêm: "Chúc mừng nhé, trận sau tiếp tục phát huy."

Cory không hề nản lòng vì không nhận được câu trả lời mong muốn, ngược lại còn nũng nịu hỏi anh: "Cựu Mộng ca ca, vừa hay em cũng đói rồi, hai người có thể đưa em đi cùng được không? Tiền bối Owen chắc sẽ không thấy phiền đâu phải không?" Cậu ta chĩa mũi dùi vào Lạc Văn Tuấn, có điều Lạc Văn Tuấn sớm đã từ bỏ những lời chỉ trích của mèo con.

Không muốn care cậu ta.

Triệu Gia Hào trước mắt vẫn đang nỗ lực trong quá trình khiến mèo con hồi tâm chuyển ý không muốn bị ai quấy rầy, thế nhưng anh vẫn không thể coi nhu cầu của đàn em là không khí. "Cậu đói phải không? Chờ một chút!"

Anh khéo léo gọi điện cho một người bạn là nhân viên và giải thích vài câu rằng có người đang đói, đồng thời ân cần dặn dò người kia đừng quên gọi đủ phần 6 người, sau khi giải thích xong, anh nói với Cory: "Cậu đợi ở đây. Tôi đã gọi cơm trưa cho mọi người, sẽ giao đến nhanh thôi. Tôi phải đưa em ấy đi ăn, tạm thời không nói chuyện nữa, tạm biệt nhé!"

Nói xong, Triệu Gia Hào kéo Lạc Văn Tuấn đi, như thể chậm một giây sẽ khiến Lạc Văn Tuấn chết đói đến thủng bụng. Khoảnh khắc anh không nhìn thấy, Lạc Văn Tuấn ở phía sau liền quay lại và làm mặt quỷ với Cory.

Nũng nịu của cậu thì có tác dụng gì? Anh ấy chỉ thương tôi!

Cory nghiến răng giận dữ sau khi nhận được sự khiêu khích trắng trợn của Lạc Văn Tuấn, cậu không ngờ Lạc Văn Tuấn lại tiếp tục ở bên Triệu Gia Hào, nắm đấm của cậu nắm chặt đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Chờ đó mà xem.

____

WE đã đạt được kết quả tốt trong giai đoạn vòng bảng, để động viên các cầu thủ bọn họ quyết định mở tiệc và đặc biệt mời một số tuyển thủ cũ đến tham gia. Triệu Gia Hào muốn từ chối, không dễ gì mới có thời gian Lạc Văn Tuấn không phải đi làm, anh muốn ở cùng với cậu, anh có dự cảm, con mèo rất nhanh sẽ hồi tâm chuyển ý thôi.

Tuy nhiên đối phương đã có lòng mời gọi, anh cuối cùng cũng không đủ can đảm từ chối nên đã nhận lời. Không uống rượu! Tuyệt đối không được uống rượu! Triệu Gia Hào nhẩm đi nhẩm lại trên đường đến chỗ hẹn.

Lâu Vận Phong cũng đi, hắn biết rõ nhất nguyên nhân Lạc Văn Tuấn và Triệu Gia Hào chia tay, cho nên, để ngăn cản Triệu Gia Hào đắc tội Lạc Văn Tuấn lần nữa nên đành phải liên tục làm phiền anh. Trước đó, hắn nhận được tin nhắn WeChat của mấy người Bành Lập Huân yêu cầu hắn phải trông coi kỹ Triệu Gia Hào, vào một tích tắc nào đó bị add vào một nhóm B nào đó, hắn mơ mơ hồ hồ rep một câu OK.

Khi Triệu Gia Hào không biết làm thế nào để từ chối mời rượu của các tuyển thủ khác, hắn không chớp mắt nói dối: "Elk uống cephalosporin* rồi, không uống rượu được đâu." Những người khác nghe vậy cũng không nài nỉ nữa mà rời đi trong sự hoài nghi.

**Một loại thuốc kháng sinh

Giữa tiệc anh đi vào nhà tắm, đứng trước gương treo tường không khỏi tự tán thưởng mình quá đỉnh, nhất định phải phòng thủ chặt chẽ!

Nhớ Owen quá đi, không biết em ấy đang làm gì... Muốn nhắn tin cho cậu nhưng lại phát hiện không mang theo điện thoại, ắt hẳn là để quên ở nhà. Anh rũ bỏ những giọt nước trên tay rồi quay người trở lại bữa tiệc.

"Cựu mộng ca ca!" Trên hành lang anh đi qua trên đường về, Cory đang tiến về phía anh, hình như anh đã đợi được một lúc rồi. Đối với hỗ trợ nhỏ này, Triệu Gia Hào luôn dành sự quan tâm và kinh nghiệm trên sân với cương vị tiền bối. Anh hy vọng rằng bầu không khí trẻ trung có thể tiếp thêm sự nhiệt huyết cho WE, những tiếc nuối không thể hoàn thành khi cùng Lâu Vận Phong chung một đội đang được gửi gắm lên những đứa trẻ này.

Nhưng hiển nhiên là vị hỗ trợ nhỏ này đã hiểu sai ý Triệu Gia Hào.

"Cựu Mộng ca ca, em có chuyện muốn nói với anh." Cory kỳ thực cao hơn một cái đầu, khi cúi đầu nhìn anh, trong lời nói hàm chứa ý làm nũng. Tuy nhiên, Triệu Gia Hào không hề nhận ra điều này và chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu có chuyện cần nói: "A, được rồi cậu nói đi."

Cory tiến lại gần một bước, Triệu Gia Hào phải ngước mắt cao hơn vài centimet.

"Em thích ca ca, làm bạn trai em có được không ?"

"Hả?"

Triệu Gia Hào tưởng mình nghe nhầm nên thốt ra một câu đơn âm đầy nghi hoặc. Trước sự ngạc nhiên của Triệu Gia Hào, Cory đưa tay ôm người trước mặt vào lòng siết chặt như sợ Triệu Gia Hào sẽ bỏ chạy. Chuỗi hành động này khiến Triệu Gia Hào mất cảnh giác, anh đưa tay đẩy Cory, muốn cậu ta bỏ ra rồi nói tiếp.

"Không phải, Cory cậu buông ra...tôi..." Động tác đẩy và lời nói của anh đột ngột dừng lại, như thể trái tim anh bị thứ gì đó tóm lấy. Lạc Văn Tuấn lặng lẽ nhìn họ cách đó không xa mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Bắt gặp ánh mắt của Triệu Gia Hào, khóe môi nhếch lên, nhưng không có một chút ý cười, xoay người bước ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.

"Không! Âu Âu..." Anh đẩy Cory ra và đuổi theo nhưng đã quá muộn. Lạc Văn Tuấn đã lên taxi và rời đi. Anh đuổi theo như điên, cố gắng đuổi kịp những bánh xe đang chạy với vận tốc cao bằng đôi chân của mình. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không đuổi kịp, sau khi kiệt sức, anh dừng lại như cam chịu số phận, phải mất một lúc lâu sau mới chấp nhận sự thật rằng mình không thể đuổi được nữa, tuyệt vọng quay trở lại bữa tiệc.

Cory vẫn còn ở đó, nhưng Triệu Gia Hào thậm chí còn không còn sức để nói lời từ chối. Anh cảm thấy rất lạnh, thân thể gầy gò khẽ run lên, cố gắng hết sức nói: "Thật xin lỗi." Anh không biết phản ứng của Cory thế nào, không biết bằng cách nào trở về phòng, cũng quên mất mình đã bỏ chạy như thế nào và về nhà khi nhìn thấy tin nhắn lại bị chặn

Kết cục vẫn là thất bại rồi

Giao diện trò chuyện trên điện thoại di động của Lạc Văn Tuấn vẫn giữ nguyên tin nhắn Triệu Gia Hào nhờ anh đến đón, lúc nhận được tin nhận cậu không có nhiều phản ứng. Chỉ không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này, như thể một cơn gió lạnh buốt thấu vào tận từng lỗ chân lông trên da.

Cậu ghét cảm giác này vô cùng, đáng ghét, thật đáng ghét...


___Tôi là dải phân cách giữa hiện tại và quá khứ ___


Hôm đó lần đầu tiên Lạc Văn Tuấn nói với Triệu Gia Hào mình không thích hỗ trợ mới của WE, Triệu Gia Hào thành tâm thề thốt rằng sẽ không uống nhiều, hứa sẽ báo cáo tình hình cho cậu, về tới nhà nhất định sẽ gọi cậu ra đón, cậu mới vỗ nhẹ vào mặt Triệu Gia Hào thả cho anh ra ngoài chơi.

Kết quả là bầu không khí trở nên căng thẳng và lời khuyên của bạn trai đã bị anh lãng quên từ lâu do ảnh hưởng của rượu. Tin nhắn thứ ba không có phản hồi, cuối cùng cậu cũng không thể ngồi yên.

Lạc Văn Tuấn giận dữ ra ngoài bắt cún với quyết tâm tối nay sẽ dạy cho nó một bài học. Nhưng cậu không ngờ lại nhìn thấy Triệu Gia Hào đang say khướt trong đám đông ở tầng dưới, người giữ anh lại là một người mà cậu đã nhìn thấy trên blog chính thức của WE trong thời gian chuyển nhượng, cậu ta là hỗ trợ mới, hình như tên là Cory.

Trực giác mách bảo rằng người trước mặt không phải là người tốt. Nhưng cậu vẫn giữ thái độ đúng mực, từ xa chào hỏi rồi tiến tới ôm Triệu Gia Hào. Cory không hợp tác với động tác của cậu, đỡ Triệu Gia Hào lùi về sau.

"Để tôi đỡ Cựu Mộng ca ca lên lầu." Cory bình tĩnh nói.

Cựu Mộng.... ca ca?

Lạc Văn Tuấn lập tức sụp đổ và không thể giả vờ hoà bình dù chỉ một giây. Cậu bước tới trực tiếp ôm ngang người Triệu Gia Hào, người con trai nồng nặc mùi rượu trong ngực dường như được trở về vị trí quen thuộc, không khỏi xoa xoa mấy cái.

"Bạn trai của tôi không cần cậu quan tâm, mau chóng trở về đi"

Cậu tưởng Cory sẽ thấy khó mà rút lui, nhưng Cory chỉ nhếch môi, quay người bỏ đi với một nụ cười nhẹ. Người này chắc chắn là một mối đe dọa, nhưng Lạc Văn Tuấn không muốn để ý đến những hành động nhỏ nhặt ngớ ngẩn của cậu ta, dù sao ca ca khẳng định chỉ yêu mình cậu mà thôi.

Có điều... cậu nhìn người trong vòng tay mình mà không khỏi tức giận.

Khi Triệu Gia Hào tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đầu anh đau như búa bổ, còn chưa kịp mở mắt đã cảm thấy cơ thể được nâng lên và cho uống từng ngụm nước nhỏ. "Âu Âu..." Nheo mắt nhìn thấy một bên mặt tuấn tú của bạn trai, anh có chút tự phụ.

Nhưng bạn trai của anh có vẻ không vui. "Có chuyện gì vậy? Tại sao Âu Âu không vui?" Anh nghiêng người về phía trước nhìn cái đầu đang cúi xuống, sau đó ôm cậu lắc lắc. Khi còn thi đấu chuyên nghiệp, Lạc Văn Tuấn không thích nói chuyện khi cả hai cãi nhau, bởi vì cậu biết Triệu Gia Hào sẽ vô cùng bao dung và sẽ đến dỗ dành mình nên cậu không cần câu nệ điều gì

Nhưng bây giờ thì khác. Cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều sau khi giải nghệ. Thay vì để Triệu Gia Hào vô hạn dỗ dành, cậu hy vọng họ có thể giải quyết mọi vấn đề trong mối quan hệ. "Ca ca, sao anh lại uống nhiều như vậy? Rõ ràng là đã hứa với em rồi..." Giọng nói u ám của cậu khiến Triệu Gia Hào cảm thấy áy náy. Thật sự là, bạn bè quá nhiệt tình nên anh không thể không uống...

"Anh sai rồi mà. Âu Âu đừng buồn nữa có được không a~. Lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa đâu a~." Nghe những lời nhận sai đầy thành khẩn của anh, phần lớn nỗi buồn của Lạc Văn Tuấn đã tan biến, nhưng cậu vẫn khịt mũi, dáng vẻ giả vờ như vẫn chưa được dỗ đủ và phớt lờ anh. Triệu Gia Hào làm sao có thể không biết tâm tư nhỏ bé của cậu? Anh mò mẫm trong chăn, quỳ xuống ôm mèo con, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cho em làm gì thì làm"

Với sự dụ dỗ trắng trợn, Lạc Văn Tuấn ngay lập tức nở một nụ cười mãn nguyện, quả nhiên Triệu Gia Hào đã mắc bẫy.. "Không cho phép có lần sau đâu! Em thật sự rất lo lắng cho anh đó..."

"Ân, ân, không bao giờ nữa!" Triệu Gia Hào dùng lực gật đầu. Lạc Văn Tuấn rất hài lòng với thái độ của anh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Còn cái tên Cory đó, anh tránh cậu ta xa một chút, không được phép chơi với cậu ta!"

"Cory?" Triệu Gia Hào hỏi. "Ừm, anh không thích cậu ấy." Lạc Văn Tuấn thay đổi thái độ nghiêm túc vừa nãy, nói với anh: "Vậy... được haha." Tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng Lạc Văn Tuấn không thích nên anh chỉ là nghe theo. Triệu Gia Hào thành thật một hồi, nhưng chính anh là người hứa không uống quá nhiều, sau lại cùng bạn bè say khướt đến bất tỉnh rồi bị Lạc Văn Tuấn đưa về nhà mắng!

Lạc Văn Tuấn thật sự không biết nên nói chuyện này thế nào với anh, tức giận không phải vì muốn khống chế sở thích nhỏ bé của người yêu, mà là vì cậu thực sự lo lắng uống nhiều sẽ có hại cho sức khỏe, hơn nữa cậu cũng không thích kiểu phải chờ đợi không biết khi nào anh mới về nhà, thế nên lần nào cũng phải hỏi địa chỉ và ra ngoài sớm để đón người. Về phần Cory đó, mặc dù không ưa cậu ta, nhưng chỉ cần không gây rắc rối thì không sao cả.

Sau khi nghỉ hưu, cậu và Triệu Gia Hào sống cùng nhau và mỗi người đều trở thành streamer toàn thời gian. Không có những trận đấu và tập luyện kéo dài hàng giờ nên có nhiều thời gian rảnh hơn. Hôm nay là ngày thứ 520 họ bên nhau. Lạc Văn Tuấn đã bắt đầu chú ý đến những ngày đặc biệt mà cậu đã bỏ qua khi còn độc thân. Vì vậy, cậu đã học trước một số món ăn trên mạng và muốn tận dụng thời gian này để khoe kết quả học tập của mình với Triệu Gia Hào. Nhân tiện...cậu muốn phát triển hơn nữa mối quan hệ với ca ca. Ý nghĩ này không kéo dài một hai ngày, nhưng từ lúc xác lập mối quan hệ yêu đương, ý nghĩ này ngày càng trổi dậy mạnh mẽ hơn.

Chỉ là không biết ca ca nghĩ sao...

Khi cắt hạt kê cay, ớt vô tình bay vào mắt gây kích ứng nhãn cầu và khiến cử động cơ của mắt kia cũng bị hạn chế, cậu nheo mắt tìm khăn giấy làm ướt nó rồi lau quanh mắt. Cậu đã thử nghiệm những món ăn này nhiều lần. Về phần đối tượng được thử nghiệm, đương nhiên là người đi rừng cũng đến từ Hồ Nam. Nếu mùi vị hôm nay không ngon thì thật là có lỗi với người bị tiêu chảy suốt hai ngày kia - Bành Lập Huân.

Triệu Gia Hào hôm nay ra ngoài sớm, nói rằng anh chỉ đi chơi với bạn bè và sẽ không bao giờ uống rượu. Lạc Văn Tuấn tuy mặt đầy nghi vấn nhưng vẫn dặn dò anh về sớm để cùng nhau ăn tối và cậu sẽ đợi anh. Tính toán thời gian, Lạc Văn Tuấn đoán chừng bảy tám giờ sẽ anh sẽ về. Trước khi làm xong món ăn cuối cùng, cậu gửi tin nhắn cho Triệu Gia Hào bảo anh về nhà, và đối phương gần như lập tức trả lời: "Được."

Đặt từng món ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn, cậu nghĩ đến viễn tưởng Triệu Gia Hào sẽ ăn đầy một miếng và khen cậu nấu rất ngon. Cậu sẽ hỏi liệu có thể nấu ăn cho anh suốt đời được không, và vì sự tín nhiệm nên Triệu Gia Hào sẽ nói đồng ý. Cậu lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn đã đặt mua từ lâu, viên kim cương rất sáng chói, giống như Triệu Gia Hào. Lạc Văn Tuấn rất nóng lòng quyết định dành cả phần đời còn lại bên anh.

Cậu đã luyện tập những điều mình muốn nói nhiều lần trong đầu, thậm chí còn vô tình nói ra thành tiếng, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bế tắc và khẩn trương. Thời gian dần dần trôi qua nhưng vẫn không có dấu hiệu trở về, ngay cả thông tin trên điện thoại di động cũng không được cập nhật. Cậu lại gửi tin nhắn hỏi anh đã về chưa. Cảm thấy có chút hối hận vì đã chuẩn bị đồ ăn quá nhanh, Lạc Văn Tuấn đứng dậy hâm nóng trước khi đặt lại.

Nhưng thời gian dần trôi đến chín giờ tối..

Lạc Văn Tuấn gọi một cuộc điện thoại, tiếng chuông cứ vang lên từng giây làm cậu càng lo lắng. Sau khoảng 30 giây, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối. "Alo?" Lạc Văn Tuấn gần như mất khả năng cầm điện thoại. Giọng nói phát ra từ điện thoại hoàn toàn không phải của Triệu Gia Hào. Về phần người kia là ai, trong lòng cậu dường như đã có đáp án, nhưng lại sợ đáp án này.

Khi đối phương hỏi lần thứ hai, cậu mới tìm được giọng nói của mình, run rẩy hỏi: "Cựu Mộng đâu rồi?" Âm thanh ở đầu dây bên kia rất huyên náo, hình như có rất nhiều người. Cảm giác bất an càng dâng trào nên liền hỏi: "Mọi người đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón."

"Không cần, Cựu Mộng ca ca uống nhiều rồi, hôm nay để anh ấy ở tạm chỗ tôi đi, ngày mai tôi đưa anh ấy về". Nói xong thì cúp máy. Ngón tay cầm điện thoại của Lạc Văn Tuấn cứng đến mức trắng bệch, cậu khoác áo khoác vội vã ra khỏi cửa, trong nhà thậm chí còn không tắt đèn.

Chạy đến điểm hẹn nhưng cậu không thấy Triệu Gia Hào đâu cả. Ngay cả Cory cũng không có ở đây, chỉ có những người khác mà cậu không quen biết và Trần Thần, anh đứng trước cửa với trái tim lạnh buốt. Trần Thần vẫn tò mò cậu vì sao lại tới đây và cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Lạc Văn Tuấn đã gọi cho Lâu Vận Phong nhờ giúp đỡ. Theo Lâu Vận Phong, nhà của Cory ở Thượng Hải nên thỉnh thoảng cậu ta sẽ về nhà. Hắn nhanh chóng gửi địa chỉ của Cory cho cậu. Lạc Văn Tuấn thậm chí còn không có thời gian để nói lời cảm ơn nên đã đi thẳng đến nhà Cory. Lạc Văn Tuấn không còn cảm thấy tức giận hay ghen tị nữa, cậu chỉ muốn tìm Triệu Gia Hào, chỉ cần tìm ra Triệu Gia Hào.

Sau khi gõ cửa nhà Cory, không để ý đến lời của Cory: "Anh Cựu Mộng có thể nghỉ ở chỗ tôi. Ngày mai tôi sẽ đưa anh ấy về" mà đi thẳng vào nhà và nhìn thấy một thân ảnh say rượu và bất tỉnh trên ghế sofa, là Triệu Gia Hào. Cậu đi tới đỡ người dậy muốn trực tiếp rời đi. Cory vốn muốn ngăn cản, nhưng bị vẻ mặt ngang ngược của Lạc Văn Tuấn chặn hết lời muốn nói, cậu không dám ngăn cản nữa và để bọn họ rời đi.

Lạc Văn Tuấn vẫn đưa người về nhà như thường lệ, đồ ăn trên bàn ăn đã không còn ăn được nên cậu không để ý đến mà chỉ im lặng chăm sóc Triệu Gia Hào. ù ù...Điện thoại di động trong túi Triệu Gia Hào vang lên, Lạc Văn Tuấn mở ra xem.

Cậu bạn trẻ: Anh Cựu Mộng, tỉnh dậy thì báo cho em biết nha!

Máu trong cơ thể Lạc Văn Tuấn dường như đã ngừng chảy, lạnh lẽo vô cùng, mọi chuyện dường như đã quá sức chịu đựng của cậu. Cậu không còn muốn điều tra tại sao Triệu Gia Hào không giữ lời và tại sao anh không coi trọng lời nói của mình. Khi sự thất vọng tích tụ đủ sẽ bắt đầu tràn ra, cậu giơ tay lên và thô bạo lau đi nước mắt sinh lý không thềm kiềm nén.

Khi Triệu Gia Hào tỉnh dậy, anh đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách, Lạc Văn Tuấn ở bên cạnh, thấy anh tỉnh dậy liền đưa cho Triệu Gia Hào một tách trà mà không nói thêm gì. "Âu Âu... Hôm qua anh vô tình đi uống rượu với bọn họ..."

"Không sao, uống cái này đi." Lạc Văn Tuấn đút cho anh, lấy khăn giấy ra đặt lên cằm anh. Sau khi uống trà giải rượu, Triệu Gia Hào đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, như vừa nhận ra mình đang ở nhà, anh hỏi: "Hôm qua... là Cory đưa anh về nhà phải không?"

Chuyển động tay Lạc Văn Tuấn dừng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. "Ừ." Cậu bình tĩnh đáp lại. Làm xong việc, Lạc Văn Tuấn đứng dậy trở về phòng. Triệu Gia Hào âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Âu Âu không tức giận. Khi Lạc Văn Tuấn ra khỏi phòng, cậu kéo theo một chiếc vali nhỏ trên tay.

"Âu Âu, em đi đâu vậy?"

"Em phải đi rồi, anh chăm sóc tốt bản thân nhé." Lạc Văn Tuấn kéo khóa áo khoác, không ngẩng đầu lên nói.

"Ồ, được a Owen, nhớ trở về sớm nha!" Triệu Gia Hào tưởng rằng cậu có việc phải đi đâu đó, cũng không biết ở đó bao lâu, liền chạy tới ôm cậu và hôn lên má như trẻ con. Lạc Văn Tuấn bất động, cảm xúc trong ánh mắt dường như không bị lay động. Cậu nhấc vali lên và đi qua Triệu Gia Hào, nhìn lại trước khi đi ra ngoài, Triệu Gia Hào mỉm cười vẫy tay chào cậu như thể nhìn người sắp công tác mấy ngày nữa sẽ quay lại.

Tạm biệt... Cậu mở cửa và kiên định rời đi.

Triệu Gia Hào đập đập đầu, cảm giác nôn nao khó chịu dâng lên, quả nhiên vẫn phải nghe Âu Âu nói, anh trở về phòng thay bộ đồ ngủ, đắp chăn rồi ngủ thiếp đi. Lạc Văn Tuấn ở bên kia thực ra cũng không đi xa mà đăng ký vào một khách sạn gần nhà. Vừa bước ra khỏi tòa nhà bọn họ cậu đã hối hận rồi, người yêu sâu đậm như vậy làm sao có thể nói buông là buông đây.

"Nếu trong vòng ba giờ anh đến gặp tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh." Lạc Văn Tuấn nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm trong khi nói chuyện với chiếc điện thoại di động. Trong khoảng thời gian này, Lạc Văn Tuấn cáu kỉnh bật tắt mạng liên tục, nhưng vẫn không có tin nhắn gì từ Triệu Gia Hào.

Ba giờ trôi qua, thời gian đã đến 12 giờ trưa. Cậu đột nhiên nghĩ rằng Triệu Gia Hào có thể cần phải ngủ bù sau khi say rượu nên đã nới lỏng các điều kiện cho Triệu Gia Hào.

"Tôi cho anh thêm một cơ hội. Nếu anh đến gặp tôi trước bốn giờ chiều, tôi sẽ tha thứ cho anh."

Bốn giờ chiều, điện thoại di động của cậu vẫn không có động tĩnh gì. Cậu sắp khóc tới nơi rồi, chết tiệt, Triệu Gia Hào, anh là lợn sao?

"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu đến bảy giờ tối không tìm tôi, anh thật sự sẽ mất tôi..."

Triệu Gia Hào tỉnh dậy lúc năm giờ, mở điện thoại lên và bàng hoàng trước số lượng tin nhắn chưa đọc nhiều đến kinh ngạc. Hóa ra là bạn bè của anh đang tấn công và yêu cầu anh vào trận. Nóng lòng muốn chạy đi bật máy tính, anh thoáng thấy một người tên là cậu bạn nhỏ trong danh sách tin nhắn. Ngoại trừ những người rất thân thiết, anh không có thói quen đặt biệt danh cho người khác và chỉ xác nhận người này là Cory sau khi bấm vào xem lịch sử trò chuyện. "Sao lại có người có ID gọi là cậu bạn nhỏ nhỉ..." Anh lẩm bẩm vài câu thì lập tức sẵn sàng vào trận và bắt đầu BP.

Bảy giờ, Lạc Văn Tuấn vẫn chưa nhận được tin nhắn, cậu không tiếp tục lừa dối bản thân nữa và chặn tất cả các tài khoản mạng xã hội liên quan đến Triệu Gia Hào.

Bọn họ triệt để kết thúc rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro