Bản chất xấu xa (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Văn Tuấn hôm nay có chút khác thường, người thường muốn ôm Triệu Gia Hào trên đường về nhà giờ đây lại giữ khoảng cách với cậu, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng anh ho. Về đến nhà, họ lần lượt bước vào, Triệu Gia Hào rót cho anh một cốc nước nóng. Lạc Văn Tuấn sửng sốt, đây là lần đầu tiên Triệu Gia Hào đối xử với anh... tôn sư như vậy? Nhưng cũng không thể trách Triệu Gia Hào, dù sao anh cũng không phải quân tử, nói khó nghe một chút thì là một kẻ hiếp dâm trắng trợn.

Anh đang làm việc bên cạnh Triệu Gia Hào, khi ho sẽ đưa tay lên che miệng, sắc mặt phủ một màu đỏ kỳ lạ trông rất khó coi. Triệu Gia Hào liếc nhìn, cảm thấy toàn thân người này đỏ bừng lên rồi. Cậu do dự một lúc rồi đưa tay phải lên trán Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn không ngờ đến động tác này, còn chưa kịp tránh né thì bàn tay có chút hơi lạnh áp vào người làm anh cảm thấy có chút thoải mái.

"Thầy sốt rồi." Nhiệt độ trên trán rất cao, nóng đến phát sợ, Triệu Gia Hào đứng dậy định ra phòng khách tìm thuốc hạ sốt nhưng Lạc Văn Tuấn đã nắm lấy góc quần áo cậu: "Đừng đi..."

"Em không đi, em đi tìm thuốc hạ sốt cho thầy."

"Không, anh không thích uống thuốc, đắng." Không biết có phải vì bệnh tật hay không mà giọng điệu của Lạc Văn Tuấn có chút làm nũng, chỉ đơn giản ôm lấy eo Triệu Gia Hào không chịu buông cậu ra.

"Này, thầy..!" Đầu Lạc Văn Tuấn choáng váng, sức nặng của phần thân trên đột nhiên đè lên khiến Triệu Gia Hào không biết phải làm sao.

Reng reng reng... Tiếng chuông báo thức vang lên nhắc nhở Lạc Văn Tuấn rằng đã đến lúc phải về nhà. Anh không ngẩng đầu lên, mò mẫm tìm chiếc điện thoại di động trên bàn, tắt chuông rồi buông Triệu Gia Hào ra. Anh đờ đẫn thu dọn đồ đạc, sau đó quay đầu liếc nhìn Triệu Gia Hào: "Em ngủ sớm đi, ngày mai đừng đi học muộn."

Vừa đứng dậy, anh cảm thấy choáng váng, lắc đầu thật mạnh, cố gắng tỉnh táo, nếu không rời đi anh sẽ không thể bắt kịp chuyến tàu cuối cùng. Vì lý do nào đó, Triệu Gia Hào cảm thấy tức giận không thể giải thích được và dùng vũ lực đẩy anh về chỗ ngồi. Lạc Văn Tuấn tự nhiên yếu đuối và ngã xuống sau một cú đẩy.

"Đừng náo, anh đi đây."

Lạc Văn Tuấn lại đứng dậy, nhưng không ngăn nổi sự quật cường của Triệu Gia Hào, cậu mạnh mẽ giữ anh lại. "Tối nay ở lại nhà em đi, tạm thời mặc đồ ngủ của em". Có trời mới biết Triệu Gia Hào đã gom bao nhiêu dũng khí để cho anh ở lại qua đêm, cậu chỉ có thể mạo hiểm cầu nguyện Lạc Văn Tuấn đừng làm gì mình.

"Đùa à, thầy giáo sao có thể qua đêm ở nhà học sinh?" Lời nói của Lạc Văn Tuấn khiến lòng cậu trầm xuống, hốc mắt lập tức đau nhức.

"Thầy cũng biết mình là giáo viên? Vậy tại sao lại làm loại chuyện kia với em?"

Không biết Lạc Văn Tuấn sao có thể thốt ra được những lời vô sỉ như vậy, cậu cảm thấy ấm ức vô vàn, còn chưa thành niên đã bị ép làm chuyện đó. Không dễ gì thoát ra khỏi bóng ma tâm lý thuyết phục bản thân làm thân với tên khốn này, nhưng hóa ra tên này vẫn là văn nhã bại hoại!

"Xin lỗi."

Lời xin lỗi này đã quá muộn, lâu đến mức Triệu Gia Hào đã buông bỏ oán hận của mình, anh định nắm lấy tay Triệu Gia Hào nhưng bị né tránh. "Muốn đi thì đi đi. Dù sao em cũng ghét thầy, không muốn nhìn thấy thầy, ở cùng thầy chỉ tổ khiến ông đây không thoải mái."

Cậu đang nói gì vậy? Không phải là tức giận vì Lạc Văn Tuấn bị bệnh nhưng không chịu ở lại sao? Sao lại lôi cả việc ngày trước vào rồi... Rõ ràng là cậu không muốn nói về nó

Lạc Văn Tuấn bất lực nở nụ cười, sao lại có người nói dối lại không thể giả vờ cho giống vậy, ít nhất phải hung dữ hơn một chút chứ? Lại còn nói đến mức khiến bản thân khóc luôn rồi?

Anh đặt cặp sách của mình xuống, ôm Triệu Gia Hào từ phía sau, nhẹ giọng nói: "Tối nay nhờ em chăm sóc thầy nhé?"

"Em... em không muốn!" Triệu Gia Hào kiên quyết cự tuyệt, nhưng phần lớn tâm tình không tốt vừa rồi đã bay mất sạch. "Anh choáng đầu quá..." Lạc Văn Tuấn buông tay ra ôm trán, nét mặt nhăn nhó khó chịu. Triệu Gia Hào lo lắng kiểm tra tình trạng của hắn, bảo hắn ngồi yên còn bản thân chạy vào phòng khách tìm thuốc hạ sốt, hoàn toàn không để ý đến nụ cười đắc thắng của Lạc Văn Tuấn khi cậu quay người lại.

"Thầy không sao chứ?" Triệu Gia Hào ở ngoài cửa lo lắng giục Lạc Văn Tuấn vừa đếm thời gian Lạc Văn Tuấn đi tắm. Thực ra mới vào không lâu nhưng cậu chỉ lo anh ốm mà ngất trong đó. Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Lạc Văn Tuấn đang mặc bộ đồ ngủ, nhìn có vẻ hơi ngắn, trên áo chỉ có vài chiếc cúc áo, lộ ra một phần ngực. Triệu Gia Hào theo bản năng dời tầm mắt đi nơi khác, vì không có việc gì khác nên định ngủ ở phòng bố mẹ, nhường phòng của mình cho Lạc Văn Tuấn.

"Đi ngủ sớm đi, em...ơ? Thầy đang làm gì vậy? Đừng kéo!"

Lạc Văn Tuấn lấy lại được chút sức lực sau khi uống thuốc và kéo Triệu Gia Hào về lại phòng mình. Anh tắt đèn đẩy cậu lên giường còn mình theo sát phía sau, đắp chăn cho cả hai sau đó ôm Triệu Gia Hào rồi nhắm mắt lại.

"Này, em..."

"Suỵt! Thuốc ngấm rồi, mau ngủ, anh buồn ngủ rồi" Nói xong, Lạc Văn Tuấn hung hăng rúc vào cổ cậu, vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò của cậu không buông.

"Thầy...!" Triệu Gia Hào tức quá! Từ giờ trở đi, dù hắn có chết vì bệnh cũng không cần lo lắng cho hắn! Đồ vô ơn! Tên khốn!

Cậu đang giận dỗi, nhưng Lạc Văn Tuấn đã ngủ rồi. Ngay cả hơi thở cũng phả vào tai anh, thật không tự nhiên chút nào. Cũng phải nói rằng Lạc Văn Tuấn thật sự đã rất lâu không có chạm vào cậu, cứ như thể Lạc Văn Tuấn làm chuyện xấu và Lạc Văn Tuấn đang ngủ yên bình bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Khi Lạc Văn Tuấn muốn cậu, hắn căn bản không coi cậu như một con người, dù có cầu xin lòng thương xót thế nào, cậu cũng phải đón nhận vô số yêu cầu từ hắn bất kể bản thân có chịu đựng được hay không. Đôi mắt đó giống như đang săn mồi, giống như nếu cậu chống cự dù chỉ một chút, chúng sẽ cắn đứt cổ và hút máu cậu không chút do dự. Hắn biến cậu trở thành công cụ để bộc lộ dục vọng của mình bằng vô vàn trạng thái xấu hổ khác nhau.

Bị hắn ôm có chút tê dại, thân thể cậu khẽ động, cặp mông mềm mại vô tình ấn vào phần thân dưới của Lạc Văn Tuấn, xuyên qua một lớp vải mỏng cậu có thể cảm nhận được hình dáng của nó. Triệu Gia Hào nuốt nước miếng, không biết vì sao lại cảm thấy rất khô khan. Những cảnh mặt đỏ tai nóng cứ hiện lên trong đầu

Hình ảnh cậu bị dương vật dày đặc của Lạc Văn Tuấn nhanh chóng ra vào, hình ảnh cậu bị ấn vào tường để liếm núm vú cực kỳ nhạy cảm, hình ảnh nơi nào đó chứa đầy tinh dịch dày đặc và bị chơi đến mức không thể thu lại đầu lưỡi khi cầu xin người kia nhân từ một chút

Lạc Văn Tuấn, nhà ngươi thật đáng chết!

Cậu lặng lẽ rời khỏi giường và lẻn vào phòng tắm. Cậu không bật đèn, ánh sáng chói loá sẽ khiến bản thân xấu hổ hơn. Bàn tay run rẩy đưa vào giữa hai chân lôi dương vật cương cứng ra, phía sau còn có một mảng ướt át hỗn độn. Cậu lén bắt chước cách đùa giỡn của Lạc Văn Tuấn đưa ngón tay vào hậu huyệt, cậu cắn môi dưới để tiếng thở hổn hển không thoát ra ngoài, những ngón tay thon dài xoay tròn bên trong cho đến khi quen dần rồi mới cho thêm vào ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba, cảm giác trướng lên nhưng vẫn có gì đó rất trống trải. Tay còn lại sờ lên núm vú, mô phỏng theo thói quen liếm cắn của Lạc Văn Tuấn, cậu dùng ngón tay véo thật mạnh, bắt đầu ngơ ngác tận hưởng khoái cảm khi thủ dâm trong khi người có thể giúp cậu giải quyết nhu cầu đang ở ngoài cửa. Cậu thật sự muốn được lấp đầy bởi thứ hung khí kia.

Triệu Gia Hào sợ hãi trước chất lỏng trên tay, hóa ra cậu có thể tiết ra nhiều nước đến mức nó liên tục phun ra như một cái vòi bị hỏng. Cậu tự đâm mình rất lâu không thể thoát ra được đến mức gần như ngất đi đầu óc trống rỗng, rất lâu sau mới phản ứng lại với việc cần tắm rửa sạch sẽ. Cậu không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, quay lại giường nằm đối diện với Lạc Văn Tuấn.

Điên rồi...cậu điên rồi mới hoài niệm về khoảng thời gian trước kia. Cậu muốn phơi bày những bộ phận mềm mại nhất của mình trước mặt để hắn ta đùa giỡn và sử dụng chúng, rồi cậu sẽ lên đỉnh như một con điếm không có phẩm giá.

Thật đáng thương......

Lạc Văn Tuấn đang ngủ say cuối cùng cũng ý thức người mình đang ôm đã rời đi, hắn bất mãn cau mày, mò mẫm trên giường cho đến khi chạm vào cơ thể mềm mại thơm phức mới ôm chặt vào đó, tiếp tục ngủ ngon lành.

Triệu Gia Hào chìm vào giấc ngủ trước khi đồng hồ báo thức buổi sáng vang lên hai tiếng cậu vẫn không thể tỉnh dậy, cuối cùng lại bị chính Lạc Văn Tuấn đánh thức. Nhìn bộ dạng của Lạc Văn Tuấn có lẽ cũng đã khá hơn, còn chưa kịp quay lại ngủ đã bật dậy vì câu nói của Lạc Văn Tuấn: "Nếu còn không dậy, anh sẽ thay quần áo giúp em"

Triệu Gia Hào buộc mình nhanh chóng ngồi dậy, mí mắt trên và dưới giằng co dữ dội. Lạc Văn Tuấn bất lực lắc lắc đầu nhìn cậu, biết ở lại qua đêm sẽ có kết quả này mà. Sau khi tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể của Lạc Văn Tuấn đã trở lại bình thường, anh không ngừng thúc giục Triệu Gia Hào, rất lâu sau mới tắm rửa xong và cùng nhau ra ngoài đến trường học.

"Đêm qua..." Lạc Văn Tuấn đột nhiên lên tiếng khi đi đến cầu Nhân Dân, Triệu Gia Hào chột dạ và lo lắng siết chặt nắm tay. "Cảm ơn em đã chăm sóc anh" anh tiếp tục.

Phù, Triệu Gia Hào thở phào nhẹ nhõm, thì ra là nói cái này, "Nên làm mà."

Đến chiều cậu mới phát hiện mình vô cùng bất thường, "Lớp trưởng, sao hôm nay nhìn cậu lại lơ đãng thế?"

"Có sao?"

"Có đó!"

Sau khi được các bạn cùng lớp nhắc nhở, cậu liền nhớ lại những gì đã làm ngày hôm nay.

Đầu tiên khi đến trường, trước khi bị tách khỏi Lạc Văn Tuấn, cậu đã bị kéo vào cầu thang thoát hiểm, bị ấn vào tường và cưỡng hôn, hai tay cậu lại vô thức móc vào cổ Lạc Văn Tuấn, lưỡi bị lừa ra ngoài tham gia vào quá trình trao đổi chất lỏng, hai chân mềm nhũn. Khi nhận ra phản ứng xấu hổ ở nơi đó, đại não như bị ngắt mạch, cậu đẩy Lạc Văn Tuấn ra và bỏ chạy, Lạc Văn Tuấn tưởng rằng cậu xấu hổ, nhưng chỉ có cậu mới biết rằng phần dưới cơ thể của mình đã vô cùng ẩm ướt.

Sau đó trong giờ học toán, ánh mắt cậu cứ dõi theo tay cầm phấn của Lạc Văn Tuấn dẫn đến không một công thức nào lọt vào đầu, kết quả là khi được gọi trả lời câu hỏi, cậu đã do dự rất lâu. Không chỉ lớp toán mà các lớp khác cũng vậy. Nhưng cậu lại là uỷ viên học tập của trường nên các giáo viên đương nhiên coi đó chỉ là dấu hiệu sức khỏe giảm sút.

"Chắc là dạo này trong người hơi mệt" Suy nghĩ hồi lâu, cậu mới đưa ra kết luận này.

Cậu và Lạc Văn Tuấn là gì chứ? Giáo viên và học sinh? Phạm nhân và nạn nhân? Người yêu? Khi câu trả lời cuối cùng bật ra, cậu lắc đầu dữ dội, làm sao có thể là người yêu được? Điên rồi...

Sự trăn trở ngày càng phai đi theo thời gian, nhưng những thay đổi trong cơ thể thì ngày càng rõ ràng hơn. Ngay cả khi Lạc Văn Tuấn giảng bài bên tai, bụng dưới của cậu cũng cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Cậu không từ chối sự gần gũi của Lạc Văn Tuấn, thậm chí còn thất vọng vì bố mẹ sắp kết thúc chuyến công tác...

_____

Đặt flag: BLG win trận final đầu tiên của 2024 up liền fic mới  ^^ Jiayou baaaa!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro