MA Oneshot - Forget Me Not

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: ssami

Original link: https://archiveofourown.org/works/45075637

Permission: Translation is under author's permission (fic được dịch dưới sự cho phép của tác giả)

Translator: Ayumi

Chưa beta

------------------------------------------------------------------

"Tôi có thể tán tỉnh, làm quen với mọi người hoặc thậm chí là 'ngủ' với bất kỳ ai tôi muốn. Mà cậu, thì không có quyền tức giận vì chúng ta không hẹn hò với nhau. Chúng ta không ở bên nhau, Apo. Việc cậu bị lãng quên là đều có lý do của nó cả." 

"Tôi ghét anh. Ước gì tôi cũng có thể quên anh."

Những ký ức bị lãng quên có đáng để được cho cơ hội thứ hai hay sẽ tốt hơn nếu mọi thứ chỉ thuộc về quá khứ?

------------------------------------------------------------------

Tiếng cười nói huyên náo, tiếng nhạc ầm ĩ và những thức uống được phục vụ trên bàn. Cả bọn đang ở trong phòng VIP của một quán bar cao cấp, tổ chức sinh nhật cho Jeff. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện dài bất tận - dù là chủ đề hài hước, đáng xấu hổ hay buồn bã. Tất cả mọi thứ. Mile, mặc dù không phải là chủ nhân buổi tiệc, nhưng lại là trung tâm của câu chuyện. Mọi người đều tập trung vào việc kể chuyện cho Mile như thể anh là người duy nhất cần nghe và Mile vô cùng biết ơn vì điều đó. Anh thật sự cần chúng.

Barcode còn đang kể dở câu chuyện thì đột nhiên cánh cửa mở ra. Mọi người tạm dừng mọi việc mình đang làm và chú ý đến người vừa bước vào phòng.

"Xin lỗi vì đến muộn nhé. Tại đường sá giao thông—"

"APOOOOOO"

Cả bọn, ngoại trừ Mile, chạy về phía Apo và ôm chầm lấy cậu. Sự phấn khích tràn ngập và buổi tiệc trở nên tuyệt vời hơn gấp 100 lần với sự hiện diện của Apo.

"Dừng lại đi trời ơi. Nóng quá. Xùy xùy."

Apo đẩy từng người từng người một ra khỏi mình. Cậu đang dở tay sửa sang lại bộ quần áo nhàu nhĩ do sự hung hăng phấn khích từ hội bạn thì chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Apo nhìn về hướng của Mile và bắt đầu đi về phía anh. Mile, mặt khác, không muốn thừa nhận rằng mình đang nhìn chằm chằm, chỉ đảo mắt nhìn người đàn ông đang đi về phía mình.

"Chào."

Apo mở lời một cách đơn giản, mỉm cười và ngồi vào chỗ bên cạnh Mile nhưng đáp lại cậu chỉ là một cái cau mày.

"Đây là bữa tiệc của Jeff, đừng có mà phá hỏng nó bằng thái độ của anh, P'Mile."

"Tôi chỉ không thể hiểu tại sao cậu luôn phải ở bên cạnh tôi. Phiền thật đấy."

Mile bắt đầu đối xử với Apo như thế này kể từ 3 tháng trước. Như thể Apo đã phạm phải một tội danh nào đó. Như thể sự hiện diện của Apo khiến một ngày của anh trở nên tồi tệ. Anh đối xử với Apo như thể họ chưa từng yêu nhau. Như thể một năm yêu thương nhau của họ đã bị vứt vào sọt rác. Chúng bị lãng quên và chôn vùi trong ký ức của mỗi một mình Apo chứ chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời của Mile cả.

"Có lẽ bởi vì em cũng là một phần của nhóm bạn này và thế giới này không chỉ xoay quanh một mình anh? Nếu anh coi thường em đến mức đó, anh có thể rời đi."

Mile không trả lời và chỉ tiếp tục uống ly rượu trên tay. Anh ghét nó. Anh ghét người đàn ông này. Anh ghét sự tự tin của Apo. Anh ghét cái cách mà Apo biết được làm thế nào để khiến anh phải im lặng. Anh ghét việc Apo thấu hiểu anh, biết từng chút một về anh. Anh ghét cảm giác của mình mỗi khi có Apo ở cạnh bên. Anh cũng ghét việc anh không thể hiểu tại sao bản thân lại ghét Apo đến thế.

––––

"Po à, Mile tỉnh dậy rồi."

Đây là những lời mà mẹ của Mile đã nói khi Apo nhấc máy. Cậu vô thức run rẩy mà bản thân không hề hay biết, nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên khuôn mặt. Đã một tháng kể từ khi Mile gặp tai nạn khiến anh lâm vào hôn mê. Lúc ấy, Mile đang trên đường đến căn hộ của Apo thì một người lái xe say rượu đâm vào xe của anh. Đã một tháng kể từ khi Apo cảm thấy thế giới của mình dừng lại. Mọi thư như bị đình trệ và ngừng chuyển động. Những ngày qua Apo đều sống trong sợ hãi. Nỗi sợ khi thức dậy vào một buổi sáng nào đó và Mile đã không còn trên đời nữa. Mỗi ngày Apo đều đến bệnh viện thăm Mile với hy vọng rằng anh sẽ mở mắt trong lúc cậu đang ở cạnh bên và nắm tay anh nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra. Mile vẫn không mở mắt dù Apo có nắm tay anh chặt đến thế nào. Cho đến hôm nay. Mile cuối cùng cũng tỉnh.

Apo vội vàng chụp lấy chìa khóa và lái xe đến bệnh viện. Tâm trí cậu như lở lửng trên mây trong suốt chuyến đi, may mắn là vẫn đến nơi an toàn mặc dù cậu lái xe với đôi mắt đẫm lệ. Chạy một mạch từ bãi đậu xe đến phòng của Mile và lạ lùng thay, khi bước vào phòng bệnh, cậu lại được gia đình và bạn bè của Mile chào đón bằng ánh mắt hối lỗi. Apo chậm rãi bước đến giường của Mile nhưng trước khi cậu kịp chào người thương thì đã bị một câu hỏi khiến trái tim vốn đã vỡ vụn của mình càng thêm vụn vỡ.

"Cậu là Apo à? Họ cứ nhắc đến cái tên mà tôi chẳng biết gì cả!"

Apo như chết lặng, không biết phải nói gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mặc quần áo bệnh nhân. Ánh mắt đầy bối rối xen lẫn thất vọng. Không còn đọng lại một chút tình yêu nào cả. Đôi mắt từng nhìn cậu với sự yêu thương đong đầy giờ đây tràn ngập sự dò hỏi và chán ghét.

"Em... là Apo."

Apo trả lời với tông giọng nhỏ như muỗi kêu, tay thì run rẩy. Hàng ngàn câu hỏi như đang bùng nổ trong tâm trí. Những câu hỏi mà cậu đã thừa biết câu trả lời. Bác sĩ đã cảnh báo về khả năng mất trí nhớ do vết thương ở đầu nhưng cậu không ngờ điều đó lại thực sự xảy ra và cậu không thể hiểu tại sao dường như mình là người duy nhất mà Mile không thể nhận ra.

"Đầu tôi đau quá. Tôi không muốn có bất kỳ người lạ nào trong phòng mình. Đi ra ngoài đi!"

Lần đầu tiên, Mile hét vào mặt Apo. Mile Phakphum - người đã từng lúc nào cũng đối xử dịu dàng và ngọt ngào với cậu. Nghe anh hét to khiến toàn thân Apo run lên vì sợ hãi. Đôi mắt anh nhìn cậu đầy mạnh mẽ và tràn ngập sự đe dọa. Mile trong suốt quãng thời gian yêu đương của họ chưa bao giờ nổi giận Apo. Dường như người trước mặt không còn là người đàn ông mà cậu yêu nữa.

"RỜI KHỎI ĐÂY!"

Anh trai của Mile hộ tống Apo ra ngoài. Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng bệnh, đôi chân của cậu dường như nhũn ra và cuối cùng là ngồi bệt xuống sàn, bật khóc. P'Man cúi xuống ôm lấy cậu như một cách an ủi nhưng điều đó chỉ khiến cậu càng khóc to hơn.

"Phi, tại sao anh ấy lại giận em? Chẳng lẽ anh ấy cũng trách em nên giả vờ không quen biết em sao?"

"Không, Po. Không ai đổ lỗi cho em cả. Bác sĩ đã thực hiện một số xét nghiệm đơn giản trước đó bằng cách hỏi xem Mile có nhận ra mọi người trong phòng không và nó đã thành công gọi tên tất cả bọn anh nhưng khi mẹ đề cập rằng em đang trên đường đến, nó đã hỏi em là ai. Bọn anh đã giải thích và đầu nó bắt đầu đau trong khi miệng thì cứ hét lên rằng nó không biết em."

Lúc này, Apo không biết làm gì ngoài việc khóc. Cậu muốn đổ lỗi cho ai đó. Cậu muốn giận Mile vì đã không nhớ mình nhưng điều đó sẽ không công bằng vì đó cũng không phải lỗi của anh. Mile nhớ tất cả những người bạn thân của mình kể từ khi anh biết họ từ lúc còn bé. Mặt khác, Apo là người gần đây nhất trong cuộc đời của Mile và đó là điều mà Mile không thể nhớ được, người gần đây nhất.

———

Trong tháng đầu tiên kể từ khi Mile tỉnh dậy, Apo đã tự giữ khoảng cách. Cho Mile không gian và thời gian mà cậu nghĩ rằng anh sẽ cần. Những người bạn vốn là bạn thời thơ ấu của Mile đều rất lo lắng. Họ thực sự ủng hộ mối quan hệ của của cả hai và đã xem Apo như một phần trong nhóm bạn, đó là lý do tại sao họ tổ chức một cuộc gặp mặt nhóm và cưỡng chế kéo Apo ra khỏi căn hộ cô đơn của mình. Mặt khác, Mile đã bắt kịp bạn bè trong một tháng qua và chưa bao giờ thấy phiền khi Apo vắng mặt vì rõ ràng, anh không thể nhớ bất cứ điều gì về người đàn ông đó.

"Tôi không nhớ là đã mời cậu đến nhà của mình."

Mile nói với Apo ngay khi cậu bước vào cửa căn hộ. Trước khi rời khỏi nhà, Apo đã hứa với bản thân rằng sẽ làm điều gì đó để khiến Mile nhớ lại. Cậu cảm thấy mệt mỏi vì phải cố gắng che giấu bản thân. Cậu tự hứa sẽ nỗ lực bắt đầu từ tối nay để khiến Mile nhớ đến mình hoặc ít nhất là bớt chán ghét mình hơn nhưng tất nhiên mọi thứ không diễn ra như kế hoạch. Phải, Apo yêu Mile rất nhiều nhưng đôi khi cậu cũng có thể trở nên bướng bỉnh và thiếu kiên nhẫn. Mọi người thường bảo rằng cậu là người miệng nhanh hơn não và không thích việc người khác cư xử thô lỗ với mình.

"Ờ thì, anh không thể nhớ được nhiều thứ nên chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Câu đáp trả của cậu khiến cả bọn há hốc mồm. Apo tự tát vào mặt mình và chấp nhận thất bại. Nhiệm vụ của cậu là khiến Mile nhớ đến mình hoặc ít nhất là bớt chán ghét mình hơn đã tan thành mây khói nhưng vì chữ P trong Apo có nghĩa là niềm tự hào (Proud), cậu sẽ không lùi bước.

"Cậu là một tên khốn nạn."

"Anh đang hẹn hò với tên khốn nạn này đấy. Anh cảm thấy như nào?"

"Chúng ta không hẹn hò."

"Ờ ừ. Nếu anh không nhớ ra thì sao chúng ta không chính thức chia tay đi? Anh biết đấy, để đỡ phiền?"

Mile đã cố gắng mở miệng để nói điều gì đó nhưng không phát ra được từ nào. Anh hoàn toàn không mong đợi để nghe điều này, anh thậm chí còn không biết mình mong đợi gì từ Apo. Nhóm bạn đều bị sốc về những gì họ nghe được, Apo là 'giọt máu đầu tim' của Mile và giờ hai người đang nói tới chuyện chia tay? Điều này không hợp lý.

"Nghe có vẻ tốt đấy."

"Được rồi. Bây giờ cả hai chúng ta đều độc thân, em sẽ theo đuổi anh."

Apo tự tin nói với nụ cười toe toét, đôi mắt nâu xinh đẹp lấp lánh.

"Chờ đã. Cái gì? Theo đuổi tôi? Tôi thậm chí không nhớ cậu là ai."

Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt của Mile.

"Anh không cần phải nhớ em là ai. Trước đây anh đã phải lòng em và em khá chắc chắn rằng mình có thể làm điều đó một lần nữa. Anh thậm chí không cần phải nhớ lại bất cứ điều gì, chúng ta chỉ có thể tạo nên những kỷ niệm mới."

Apo nháy mắt với anh. Đầu óc Mile quay cuồng và anh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tất cả những gì anh có thể biết hiện tại là đây là sự khởi đầu của một điều gì đó có thể dẫn đến kết quả tốt hoặc xấu. Và anh thì không rõ là mình muốn nó như thế nào.

Đó là sự mở đầu cho câu chuyện - Apo theo đuổi Mile một-cách-phiền-phức. Gửi cà phê và bánh ngọt cho anh, nấu đồ ăn cho anh. Mua cho anh những thứ mà ngay cả bản thân anh cũng không biết là mình đang cần. Thỉnh thoảng gửi hoa cho anh. Nướng bánh cho anh. Tất cả những điều này đều được thực hiện với sự kiên trì và nỗ lực của Apo nhưng Mile không thích chút nào. Thông thường mọi người sẽ cảm thấy hạnh phúc và choáng váng nếu họ được trải nghiệm những thứ như thế này nhưng Mile thì không. Anh ghét việc Apo biết rằng anh cần cà phê và bánh ngọt vào buổi sáng. Ghét việc Apo biết loại thức ăn nào mà anh thèm cho bữa trưa hoặc bữa tối. Ghét việc Apo biết rằng anh cần phụ kiện nào đó cho bàn đạp guitar của mình. Ghét cái cách mà anh bắt đầu cảm thấy yêu thích những bông hoa mà Apo gửi cho mình. Ghét cái việc mà làm thế nào Apo có thể biết được anh thích bánh caramel. Ghét cái cảm giác mỏng manh và cởi mở của bản thân mỗi lúc bên cạnh Apo trong khi anh lại chẳng biết gì về người đàn ông này. Đối với anh, Apo là một người xa lạ nhưng anh lại không cảm thấy xa lạ khi ở cùng cậu. Thật khó hiểu khi anh cảm thấy an toàn nhất khi ở bên người lạ này.

"Em không thể hiểu tại sao anh lại quá khắt khe với Apo. Anh ấy rất tốt. Anh chết mê chết mệt vì Apo đó. Hãy cho anh ấy một cơ hội đi, P'Mile. Rồi anh sẽ cảm thấy hối hận khi anh ấy cảm thấy mệt mỏi với công cuộc theo đuổi này đó."

Mile hiện đang ngồi chơi ở văn phòng của Jeff. Điện thoại của anh rung liên tục vì tin nhắn của Apo khiến Jeff mở miệng cằn nhằn.

"Chỉ cần cậu ấy không phiền phức như bây giờ thì anh vẫn có thể đối xử tốt với cậu ấy. Ngoài ra, anh không thực sự quan tâm nếu cậu ấy cảm thấy mệt mỏi với việc "theo đuổi" này. Nếu cậu ấy thật sự bỏ cuộc, điều đó sẽ giúp anh bớt đau đầu."

Jeff thở dài ngán ngẩm và lắc đầu. Ông anh của mình thật là vô phương cứu chữa.

"Anh sẽ phải trả giá cho những lời nói của mình."

———

Hôm nay không phải là một ngày suôn sẻ đối với Apo. Mọi thứ không diễn ra theo cách cậu muốn. Cậu là giám đốc thời trang cho một tạp chí và người mẫu mà họ phải làm việc cùng đã rút lui ngay phút chót. Cà phê mà cậu gọi quá đắng so với sở thích cá nhân. Cái mác áo thì cứ liên tục khiến da cậu cảm thấy khó chịu. Máy in ở tầng cậu làm việc cũng không hoạt động và thang máy đang được bảo trì nên cậu buộc phải leo cầu thang bộ lên đến tầng 6. Tóm lại, mới 10h sáng thôi mà đã cảm thẩy tồi tệ bực mình rồi. Cậu mở điện thoại và kiểm tra mạng xã hội thì thấy Mile đăng một bức ảnh chụp ly cà phê và bánh sừng bò trên story với biểu tượng cảm xúc trái tim màu xanh lá cây ở góc. Đây là những món mà Apo đã gửi cho anh. Cậu mỉm cười và bằng cách nào đó bức ảnh khiến tâm trạng Apo trở nên tốt hơn một chút nhưng cũng không kéo dài được lâu. Nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất khi cậu nhớ đến chuyến bay của mình.

"Hai tuần. Còn có hai tuần nữa thôi là phải bay đến Paris rồi. Hy vọng mình có thể hoàn thành công việc đúng hạn."

Apo thở dài và cảm thấy áp lực. Cậu cảm thấy như thể mình đang chạy marathon liên tục với thời gian và có vẻ như đang thua cuộc. Cậu đang bỏ lỡ những cơ hội và cậu đang đánh mất Mile.



Sau cả ngày làm việc, Apo quyết định ghé vào một quán bar và gọi vài ly để thư giãn một chút. Đây sẽ là lần đầu tiên cậu đi đến những nơi như thế này một mình sau nhiều năm. Cậu vuốt thẳng áo sơ mi và làm rối mái tóc của mình để trông có vẻ hơi lộn xộn trước khi bước vào quán. Được chào đón với âm nhạc tiệc tùng, ánh đèn nhấp nháy và nhóm người đông đúc nhưng cậu chỉ tập trung vào quầy bar, nơi có thể gọi đồ uống cho riêng mình. Cuối cùng cậu tìm thấy một chỗ ngồi và nhanh chóng buông lỏng bản thân. Apo không hứng thú với việc khiêu vũ hay nói chuyện với bất kỳ ai nhưng cậu thích nhìn quanh quán bar như thể tâm trí đang mách bảo cậu hãy tìm kiếm thứ gì đó.

Ánh mắt cậu lơ đãng lướt nhìn mọi thứ cho đến khi dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc ở phía bên kia của quầy bar. Ngồi sát bên là một người phụ nữ, mặt hai người cách nhau vài inch, đang thì thầm và cười khúc khích với nhau. Sự phấn khích mà Apo cảm nhận được khi bước vào quán bar đã biến mất và thay vào đó là sự tức giận. Cậu như ngừng thở khi người phụ nữ bắt đầu chạm vào cánh tay của Mile. Vâng, người đàn ông đó là Mile và anh đang tán tỉnh người khác một cách trắng trợn. Điều đó khiến máu của Apo sôi lên trong cơn thịnh nộ. Tầm nhìn của cậu tối đi và cậu cất bước đi về hướng của Mile.

"Thật tuyệt khi thấy anh ở đây, Phakphum."

Apo nói với quai hàm nghiến chặt. Cậu nắm lấy cánh tay của Mile khiến người đàn ông phải đứng dậy. Mile nhìn cậu với đôi mắt mở to, sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt nhưng nó không kéo dài lâu. Mile gỡ tay Apo ra và đảo mắt.

"Cậu đang làm cái quái gì thế, Nattawin?"

Như thể những lời tán tỉnh không đủ để khiến Apo tức giận, Mile còn dùng giọng điệu để xúc phạm cậu. Apo cảm thấy không được tôn trọng. Việc Mile tán tỉnh người khác và bây giờ làm ra vẻ như sự tức giận của Apo là sai. Nhưng trước khi cậu có thể đáp lại, người phụ nữ bắt đầu nói.

"Xin lỗi nhưng cậu đang làm phiền chúng tôi đấy."

Cô ấy nói với một sự cáu kỉnh rõ ràng trong giọng nói của mình. Apo nhìn cô ấy và nhận thấy người phụ nữ xinh đẹp làm sao. Cô ấy chắc chắn là mẫu người của Mile. Cô ấy là kiểu phụ nữ mà Mile từng hẹn hò trước đây. Sự bất an bắt đầu chạy dọc sống lưng, cậu bắt đầu cảm thấy ê ẩm và đôi môi dần trở nên run rẩy nhưng Apo vẫn là Apo, không đời nào cậu lại khóc ở nơi công cộng, đặc biệt là trước mặt người phụ nữ đang nhìn mình một cách kỳ lạ như thể cậu là con người kinh tởm nhất mà cô ấy từng thấy.

Nhận thấy cảm xúc của mình đang ở bờ vực sụp đổ, Apo kéo Mile ra ngoài bãi đậu xe. Mile mặc dù tỏ ra khó chịu nhưng anh không thể hiện bất kỳ sự kháng cự nào với hành động của Apo và chỉ để cậu kéo mình đi.

"Vào trong xe."

Apo mở cửa ghế phụ và buông tay Mile ra. Cậu nhìn Mile sắc lẹm, ra hiệu cho người đàn ông rằng một cuộc chiến sẽ nảy ra nếu anh không chịu nghe lời nhưng Mile phớt lờ tín hiệu đó, khoanh tay và nhướng một bên mày.

"Chính xác thì cậu đang làm gì vậy, Nattawin? Làm mình làm mẩy à? Thật luôn?"

"Anh muốn tôi không làm ầm lên khi bắt quả tang anh tán tỉnh người khác à? Thật hả? Muốn tôi ăn mừng hay gì?"

Apo túm lấy áo Mile trước và nắm chặt. Tay cậu run lên vì tức giận và anh có thể cảm thấy những giọt nước mắt sắp rơi xuống.

"Bị bắt quả tang? Tôi không nghĩ là cậu có quyền tức giận khi chúng ta thậm chí không hẹn hò."

"Cái gì-"

"Tôi có thể tán tỉnh, làm quen với mọi người hoặc thậm chí là 'ngủ' với bất kỳ ai tôi muốn. Mà cậu, thì không có quyền tức giận vì chúng ta không hẹn hò với nhau. Chúng ta không ở bên nhau, Apo. Việc cậu bị lãng quên là đều có lý do của nó cả."

Nắm tay Apo siết chặt áo của Mile. Cậu chỉ biết lẳng lặng nhìn anh và những giọt nước mắt kìm nén cuối cùng cũng được giải thoát. Cậu kéo người đàn ông lại gần mình và tựa đầu vào ngực anh. Apo thậm chí còn khóc to hơn khi Mile không còn vỗ về an ủi cậu như anh đã từng. Mile chỉ biết đứng đó và lắng nghe tiếng khóc nức nở của cậu. Anh không làm gì cả.

"Tôi ghét anh."

Đầu của Apo vẫn tựa vào ngực của Mile nhưng tay cậu không còn siết chặt lấy chiếc áo thun trên người anh nữa, mà chuyển sang che mắt mình. Tiếng nức nở vang vọng trong bãi đậu xe.

"Tôi ghét anh. Ước gì tôi cũng có thể quên anh."

Cậu đẩy Mile ra khỏi người và chạy sang ngồi vào ghế lái rồi nổ máy đi mất, để lại Mile đứng lặng với chiếc áo thun ướt đẫm nước mắt.

———

Một tuần rưỡi. Đã một tuần rưỡi kể từ vụ việc ở quán bar. Cuộc sống của Mile chưa bao giờ yên tĩnh như thế này nhưng sự im lặng đang khiến anh nghẹt thở. Anh ghét phải thừa nhận điều đó nhưng anh nhớ nó. Không còn cà phê buổi sáng và bánh ngọt. Không còn những món ăn nhà làm. Không còn ngẫu nhiên nhận được những món quà và bó hoa. Mile biết rằng anh đã ước những thứ này sẽ dừng lại nhưng anh không biết rằng cuộc sống mình sẽ trống rỗng như thế này và anh sẽ cảm thấy không vui. Hình ảnh Apo khóc vẫn còn in đậm trong ký ức của anh và cho dù anh có làm mình phân tâm thế nào thì nó vẫn ám ảnh anh vào ban đêm.

Anh đã khóc. Đêm đó khi Apo bỏ anh ở bãi đậu xe, anh đã khóc. Vì một số lý do không rõ, anh cảm thấy ngực mình nặng trĩu và nước mắt bắt đầu trào ra. Anh đã cố gắng ngừng lại nhưng không thể. Cả chuyến xe trở về căn hộ của mình, Mile đã khóc nức nở. Anh thậm chí còn ngủ thiếp đi khi khóc.

Những tháng qua Mile đã từ chối chấp nhận rằng Apo là người quan trọng trong cuộc đời anh mặc dù một phần của anh biết rằng đó là sự thật. Anh từ chối tin rằng mình có khả năng yêu một người như cái cách mà bạn bè anh mô tả về tình yêu của anh dành cho người đàn ông đó. Anh không biết tại sao mình lại khó chấp nhận điều đó đến vậy. Có lẽ bởi vì anh không thể chấp nhận rằng trái tim mình đập nhanh hơn khi lần đầu tiên nhìn thấy Apo ở bệnh viện và vẫn đập nhanh như thế mỗi khi nhìn thấy cậu. Có lẽ vì không thể chấp nhận được nên anh đã hoảng sợ khi lần đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau. Có lẽ bởi vì anh không thể ngừng nhìn vào những bức ảnh đôi của hai người được đăng trên tài khoản mạng xã hội của mình trong những tháng đầu hồi phục. Có lẽ bởi vì anh không thể ngủ mà không ôm con gấu bông lớn trong phòng, nhưng sau đó lại biết rằng nó được Apo tặng khi họ cùng nhau đi chơi lễ hội. Hoặc có thể bởi vì anh không thể chấp nhận rằng Apo yêu mình.

Bất cứ khi nào Apo thú nhận tình yêu của cậu dành cho anh, anh đều cảm thấy mình như bị chơi khăm. Anh cảm thấy mọi người đang chế giễu mình. Như thể một khi anh nguyện ý tin tưởng, Apo sẽ cười nhạo anh và nói rằng đó chỉ là một trò đùa. Mọi thứ về Apo đều không chắc chắn với Mile. Anh không biết tại sao và làm thế nào Apo lại bước vào cuộc sống của mình. Anh sợ rằng nếu mình đến quá gần, người đàn ông đó sẽ biến mất, giống như ký ức của anh vậy.

Giờ đây, nỗi sợ mất đi người đàn ông mà anh không quen biết đã đến. Có vẻ như lần đầu tiên Apo đến gần Mile cũng là lần cuối cùng. Đêm đó anh muốn ôm cậu. Anh muốn vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nói với cậu rằng anh xin lỗi và mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng anh chỉ biết đứng đó, như bị tê liệt. Anh muốn giải thích rằng không, anh không tán tỉnh bất kỳ ai trong quán bar cả. Nhưng thay vào đó, anh lại nói những điều mà anh không hề có ý định nói ra. Những điều khiến Apo khóc. Anh đã làm Apo khóc.

"Anh như người mất hồn ấy. Có bị làm sao không đó?"

Jeff vẫy tay trước mặt anh. Anh quên mất là Jeff đang ở căn hộ của mình.

"Anh không sao. Sao mày lại ở đây?"

"Em chán. Tại sao ở đây không có chút đồ ăn nào của Apo vậy? Anh đã ăn hết chưa đó? Em đã bảo anh chừa lại một ít cho em mà!"

Jeff nói với vẻ buộc tội trong khi lục tung căn bếp của Mile để tìm thức ăn.

"Cậu ấy đã ngừng gửi đồ ăn từ hơn một tuần trước rồi."

Mile nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

"Một tuần trước? Ồ đúng rồi. Anh ấy có thể trở nên cực kỳ căng thẳng mỗi khi thu dọn hành lý cho một chuyến đi. Đặc biệt là chuyến đi dài hạn lần này."

Mile dừng ngay mọi việc mình đang làm và quay sang hỏi Jeff đang bận nhai cam.

"Chuyến đi? Dài hạn? Em ấy đi đâu?"

"Anh không biết à? Apo sẽ đến chi nhánh văn phòng ở Paris để làm việc ở đó. Sếp của Apo đã năn nỉ anh ấy chuyển đến đó từ lâu nhưng anh ấy từ chối vì không muốn xa anh nhưng vì anh đã cư xử như một tên khốn nên em không nghĩ là anh ấy còn lý do nào để ở lại cả."

Jeff nhìn anh và nhún vai. Não của Mile trở nên trống rỗng và hơi thở bắt đầu đứt quãng.

"Chuyến bay của em ấy là khi nào?"

"Ngày mai. Nhưng Mile..."

Không để Jeff nói hết, Mile chụp lấy chìa khóa và chạy nhanh đến chiếc xe của mình. Anh sẽ đến gặp Apo và lần này anh sẽ cố gắng khiến cho mọi thứ trở nên đúng đắn. Nếu buộc phải quỳ gối cầu xin gì đó, anh cũng sẵn sàng. Anh còn không tới 24 giờ để thuyết phục Apo cho anh thêm một cơ hội. Anh biết mình đã làm hỏng chuyện và thật là đạo đức giả khi cầu xin Apo bất cứ điều gì, đặc biệt là sự tha thứ.

Mile đã đến được tòa nhà chung cư của Apo một cách an toàn. Anh đỗ xe và chạy thẳng lên tầng của Apo. Anh bấm chuông cửa liên tục để đảm bảo rằng Apo biết rằng có ai đó đang ở trước cửa nhà mình.

"Đợi chút! Đừng có mà phá hư cái chuông cửa!"

Apo hét lên sau cánh cửa.

"Cái quái gì— Mile? Tại sao anh lại ở đây? Đợi đã. Anh đang khóc sao?"

Mile ôm chầm lấy Apo, siết chặt vòng tay bao quanh dáng người cậu. Anh có thể cảm nhận được Apo đáp trả cái ôm của mình và điều đó khiến anh càng khóc nhiều hơn. Anh thậm chí còn không biết rằng mình đang khóc cho đến khi Apo lên tiếng hỏi.

"Apo, anh xin lỗi. Làm ơn..."

Mile thậm chí không thể nói hết câu và chỉ biết rúc vào hõm cổ của Apo.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? P'Mile?"

Apo, mặc dù bối rối, vẫn tiếp tục ôm và thậm chí còn vuốt tóc anh.

"Anh xin lỗi. Anh không có ý đó. Anh xin lỗi."

Mile thoát khỏi cái ôm và quỳ xuống.

"Chuyện gì— P'Mile, anh đứng lên đi!"

Như thể không nghe thấy lời của Apo, anh vẫn quỳ ở đó.

"Anh xin lỗi. Hãy tha thứ cho anh nhé. Hoặc ít nhất xin em hãy cho anh một cơ hội để xin lỗi. Anh đã làm hỏng việc. Xin em đừng rời đi."

Mile nắm lấy gấu quần của Apo như thể điều đó sẽ giữ cậu ở lại. Apo cúi người xuống và nâng mặt anh lên ngang tầm mắt mình.

"Po... Anh xin lỗi. Xin em đừng rời đi. Xin em đừng quên anh. Anh yêu em."

Mile nhìn thẳng vào mắt Apo, đôi mắt đang phản chiếu những giọt nước mắt của chính anh. Là bằng chứng chứng tỏ cả hai người họ đều đang bị tổn thương.

"Em không có. Em sẽ không rời đi, P'Mile. Và em sẽ không quên anh. Dù em đã rất cố gắng."

Apo ôm lấy anh và họ khóc trong vòng tay của nhau. Lần đầu tiên, Mile để mình cảm nhận được tình yêu của Apo. Anh để mình đắm chìm trong tình cảm ngọt ngào ấy.

Sau cả buổi trời khóc lóc ở lối vào căn hộ của Apo, giờ họ đã yên vị trên chiếc ghế dài và âu yếm nhau. Mile nằm trên người Apo, đầu anh tựa vào ngực Apo. Một bên cánh tay của Apo vòng quanh eo của Mile, ngón tay cái chơi đùa bên hông và bàn tay còn lại thì đang làm rối tung mái tóc dày của anh.

"Đợi đã. Vừa rồi anh nói là em sẽ đi, làm sao mà anh biết là em sẽ đi đâu?"

Apo hỏi, tay vẫn không rời khỏi người của anh.

"Jeff nói với anh là em sẽ đến Paris và sẽ ở lại đó luôn."

Mile rúc vào ngực Apo. Anh có thể cảm thấy mắt mình lại ươn ướt khi nhắc đến việc Apo ở lại Paris.

"Anh làm bạn với Jeff bao nhiêu năm trời mà vẫn còn tin vào mọi điều xàm xí mà nó nói hả?"

Apo cười ngặt nghẽo, làm chấn động cả lồng ngực. Điều đó khiến Mile bối rối.

"Cái gì cơ?"

"Đúng vậy, em sẽ đến Paris nhưng em chỉ ở đó ba ngày rồi về."

Nói xong, cậu lại cười ngặt nghẽo và bây giờ Mile cảm thấy xấu hổ. Anh thực sự đã bị mắc bẫy của Jeff nhưng theo một cách nào đó, anh vẫn cảm thấy biết ơn.

"Đừng có mà cười nữa!"

Giọng Mile nghe có vẻ khó chịu nhưng sâu thẳm bên trong anh cực kỳ yêu tiếng cười của Apo. Anh đã không được nghe thấy nó trong một thời gian dài.

"Được rồi, được rồi... Nhưng mà này! Nếu Jeff không nói với anh là em sẽ rời đi thì anh không định xin lỗi em thiệt hả?"

Mile ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt buộc tội cùng cái nhướng mày của Apo.

"Anh có gửi đồ ăn cho em mà em không trả lời."

Mile hơi bĩu bĩu môi.

"Đồ ăn? Em đâu có nhận được... chờ đã. Món tôm xốt bơ là của anh à?"

"Đúng rồi."

"Ôi Mile. Em bị dị ứng với tôm nên em tưởng là người ta giao nhầm."

Apo hôn lên trán Mile và mỉm cười hối lỗi.

"Em bị dị ứng với tôm à?! Em có ăn chưa vậy? Xin lỗi, anh không biết."

Mile nói và giấu mặt vào lồng ngực Apo.

"Em đưa cho nhân viên của mình rồi. Anh mất trí nhớ nên có nhiều chuyện không biết cũng không sao mà. Sau này em sẽ nhắc."

Cậu cười khúc khích và tiếp tục nghịch tóc Mile.

"Nói tới đồ ăn, cà phê và bánh sừng bò cũng là của anh hả?"

"Ừmmm."

Apo kéo khuôn mặt anh lên và hôn cái chóc.

"Ôi trời, anh đáng yêu thật đấy, P'Mile. Em yêu anh quá đi mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro