One-Shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là từ vị khách bên kia gửi đến cậu"

Người pha chế nói, đồng thời đưa cho Tanjiro một ly cocktail mới. Đó là một ly Screwdriver. Khi nhìn xuống màu cam rực rỡ của ly cocktail, người pha chế tiếp tục giải thích:"Ý nghĩa của loại cocktail này là 'trái tim tôi đã bị bạn chiếm lấy'"

Khi quay đầu về phía người khách bên kia, Tanjiro bắt gặp ánh nhìn từ một người đàn ông có râu quai nón, trông rất điển trai và mạnh mẽ. Cầm ly lên, Tanjiro mỉm cười nhẹ nhàng để bày tỏ lòng biết ơn. Có lẽ người đàn ông đó coi nụ cười như một lời chấp nhận, vì vậy anh ta liền đứng dậy và tiến về phía Tanjiro.

Tanjiro nhận ra điều đó qua khóe mắt nhưng chỉ tiếp tục uống cạn ly rượu của mình. Những ly rượu tiếp theo làm cổ họng cậu nóng ran, mang lại cảm giác tê tái và dễ chịu khiến cậu không khỏi híp mắt lại tận hưởng.

'Ai cũng được'

'Miễn không phải là người đó, thì ai cũng được.'

Trong tâm trạng ấy, Tanjiro đã bước chân vào một nơi mà những người đàn ông gặp gỡ nhau. Zenitsu đã khóc lóc, không hiểu tại sao Tanjiro lại làm như vậy, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

Cậu đã nghe tin người mà mình từng yêu sắp kết hôn. Đối tượng là một tiểu thư danh giá, quen biết qua mai mối. Nghe điều đó từ em trai mình, Tanjiro nhận ra rằng dù đã tốt nghiệp nhiều năm, cậu vẫn chưa thể quên được người mình từng yêu. Với tâm trạng rối bời không thể nguôi ngoai, cậu nghĩ rằng nếu có ai đó ôm lấy mình, có lẽ bản thân sẽ quên được mọi thứ.

"Tôi đã quan sát cậu từ lâu rồi, cậu có muốn..."

"Xin lỗi, nhưng cậu ấy là người đi cùng tôi."

Trước khi người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, có ai đó chen vào giữa. Tanjiro không quan tâm lắm, cậu chỉ lắc lư ánh mắt say rượu và yêu cầu bartender rót thêm một ly.

Cậu đưa quả anh đào màu sắc tươi sáng vào miệng và cắn nát phần thịt của nó, cảm nhận vị ngọt lan tỏa trong miệng. Khi đặt hạt nhỏ lên đầu lưỡi và nhả ra, từ bên cạnh, có âm thanh rên rỉ như đang gầm gừ.

"Anh có thể buộc cuống của quả anh đào không?"

Say rượu đến mức não bị tê liệt, cảm giác như đang bay bổng, Tanjiro mỉm cười với người ngồi bên cạnh và nhận lại một câu trả lời "Không".

"Thật tiếc. Người có thể buộc cuống thường là những người hôn giỏi. ...Người đó chắc chắn có thể làm được."

Tanjiro nhắm mắt và nhớ về người mình yêu. Người quan trọng vẫn còn hiện lên rõ nét trong tâm trí. Dù chưa từng hôn người đó, nhưng chắc chắn...

'Thầy ấy chắc chắn hôn rất giỏi'

Khi Tanjiro bật cười vì những tưởng tượng vô căn cứ đó, người đàn ông bên cạnh với tay lấy cuống anh đào. Có lẽ anh ta cảm thấy bị thách thức và đưa cuống vào miệng, nhai nhai một cách tập trung.

Tanjiro chống tay lên cằm một cách thô lỗ, nhìn người đàn ông với sự tò mò. Ánh mắt cậu chầm chậm di chuyển dọc theo cánh tay rắn chắc của người đàn ông và quan sát kỹ hơn người ngồi cạnh mình.

'Có lẽ mình đã uống quá nhiều. Có cảm giác như người này trông giống như Rengoku-sensei vậy.'

Ngay cả khi đây chỉ là ảo ảnh do rượu gây ra, Tanjiro vẫn cảm thấy hạnh phúc. Mái tóc vàng pha lẫn đỏ ấy. Đôi mắt sắc bén nhưng lại đầy dịu dàng. Đã bao năm kể từ ngày tốt nghiệp, cậu chưa gặp lại người thầy ấy.

'Thầy sắp kết hôn rồi, đúng không? Rengoku-sensei.'

Ba năm qua không có ý định thổ lộ tình cảm của bản thân, dù rất đau khổ nhưng vẫn hạnh phúc. Tanjiro đã nghe nói về dòng dõi danh giá của thầy và cậu luôn nghĩ rằng, thầy rồi sẽ kết hôn với một tiểu thư danh gia vọng tộc. Cậu đã chấp nhận điều đó, nhưng...

'Tôi muốn quên thầy đi.'

Tình cảm chưa thể thổ lộ đó vẫn âm ỉ trong lồng ngực, không thể nào tiêu tan. Cậu không biết phải làm gì với mối tình đau đớn và vô vọng này.

"Xong rồi."

Người đàn ông rút cuống anh đào ra khỏi miệng, tự hào đưa ra cho Tanjiro thấy chiếc nút thắt gọn gàng và chặt chẽ. Tanjiro nhìn chiếc nút đó, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đùi vuốt ve người đàn ông.

"Tôi có một yêu cầu. Đêm nay, anh có thể làm bạn tình của tôi một đêm không?"

Chỉ đêm nay thôi, Tanjiro nói thêm, khiến người đàn ông bên cạnh căng thẳng. Vì đây là một quán bar theo kiểu này, nên anh ta chắc hẳn cũng đến với mục đích như vậy. Tuy nhiên, người đàn ông nhìn Tanjiro với vẻ mặt không tin tưởng.

"Được chứ? Tôi chỉ cần anh hãy giả vờ yêu tôi trong đêm nay."

Tanjiro thô lỗ nhúng ngón trỏ vào ly rượu và áp nó lên môi của người đàn ông kia. Hãy cứ đổ lỗi cho rượu đã khiến cậu hành động như vậy. Không nói ra nhưng cậu ngầm ám chỉ điều đó. Đôi môi của người đàn ông mở ra và bao quanh lấy ngón tay Tanjiro. Chiếc lưỡi to lớn của anh ta nhẹ nhàng di chuyển, liếm sạch rượu bám trên ngón tay cậu.

'Bây giờ, liệu Rengoku-sensei có đang ở bên vị hôn thê của anh ta không? Có thể họ đang thảo luận về tương lai của cả hai.'

Dù chỉ là một mối tình đơn phương từ một phía nhưng việc bản thân sắp dâng hiến mình cho một người đàn ông giống như thầy Rengoku khiến Tanjiro cảm thấy bản thân thật nực cười và đáng thương.

'Nhưng nếu không làm như thế này, mình sẽ không thể nào từ bỏ được.'

Cậu sẽ để mình được ôm bởi một ai đó không phải thầy Rengoku. Nếu làm điều gì đó xấu hổ mà không thể đối mặt, thì sẽ không còn mong muốn gặp lại người ấy nữa.

Hãy giết chết tình yêu này, để có thể tiếp tục sống.

Trong khi vẫn để người đàn ông kia mút ngón tay của mình, Tanjiro cầm lấy ly rượu bằng tay còn lại, uống một hơi cạn sạch, rồi thở ra một hơi nóng hổi. Cậu không quen uống nhiều rượu, nên giờ đây vị của nó đã trở nên nhạt nhòa. Cơ thể cậu bắt đầu loạng choạng và Tanjiro rời khỏi ghế, tựa vào người đàn ông. Âm nhạc thay đổi, một điệu waltz lãng mạn vang lên.

"Hãy nhảy với tôi."

Tanjiro kéo cánh tay của người đàn ông và nhẹ nhàng tựa vào anh ta. Một tay của người đàn ông ôm lấy eo Tanjiro, tay còn lại nắm lấy tay cậu. Họ chầm chậm đung đưa theo nhịp nhạc.

Tanjiro nhớ lại, đã có một lần, chỉ một lần duy nhất, cậu đã từng nhảy như thế này với thầy Rengoku.

Đó là vào ngày hội văn hóa. Tanjiro đã đến phòng chuẩn bị để giúp đỡ. Từ trong nhà thi đấu, những giai điệu của điệu waltz vang vọng đến tai cậu.
Khi cậu đang lơ đãng lắng nghe, Rengoku đã bất ngờ mời cậu khiêu vũ. Dù chưa bao giờ nhảy waltz trước đây và cảm thấy ngượng ngùng. Thầy Rengoku không hề cười nhạo, mà chỉ im lặng tiến gần lại, dẫn dắt cậu từng bước.

"Lúc này, em đang nghĩ về ai?"

Giọng nói của người đàn ông có chút ghen tuông, khiến Tanjiro nhận ra mình đã phạm luật. Cậu nheo mắt lại và nở một nụ cười nhẹ: "Tôi đang nghĩ về anh đó."

Cậu cảm nhận được thứ nóng bỏng từ người đàn ông ép vào hông mình. Tanjiro biết rằng cơ thể cậu sắp bị thứ đó làm ô uế.

'Ngày hôm đó... hôm đó ra sao nhỉ?'

Lúc đó, Tanjiro đã rất vui khi được nhảy cùng thầy Rengoku nên không nghĩ ngợi gì nhiều nhưng có lẽ ngày xưa, cơ thể của thầy Rengoku cũng đã thay đổi theo cách như thế này.

'Có lẽ không đâu...'

Tay của người đàn ông ôm lấy eo cậu, mái tóc của anh ta chạm vào cổ cậu, hơi ấm truyền qua lớp vải áo. Ký ức ngọt ngào về khoảng thời gian hạnh phúc đó bỗng ùa về.

"Em..."

Người đàn ông đột nhiên dừng lại, khiến cậu mất thăng bằng và giẫm lên đôi giày da của anh ta.

"Ah! X-xin lỗi!"

Tanjiro vội vàng xin lỗi vì đã giẫm phải chân anh ta. Người đàn ông tách Tanjiro ra khỏi mình và quay về phía quầy bar. Tanjiro cảm thấy thất vọng, tự hỏi liệu bản thân có khiến anh ta tức giận vì khả năng khiêu vũ quá tệ.

'Dù sao thì... nếu đã bị ai đó ôm lấy, tôi mong đó sẽ là người trông giống Rengoku-sensei...'

Dù tâm trí lắc lư vì men rượu và cảm giác lảo đảo từ điệu nhảy, Tanjiro cũng đành quay lưng lại và tìm kiếm một đối tác khác. Trong không gian tối tăm của quán, thật khó để phân biệt ai là bạn nhảy của ai. Cậu định đi về phía ghế sofa để ngồi nghỉ một lát nhưng ngay khi vừa bước chân tới, cậu bị kéo mạnh từ phía sau.

"Em định đi đâu vậy?"

Bị giật lại mạnh mẽ, đầu Tanjiro khẽ nghiêng về phía trước. Cậu giơ tay chỉ về phía ghế sofa.

"Ở... đó."

"Vậy ra đó là loại người em thích à?"

Trước khi Tanjiro kịp nói thêm rằng cậu chỉ muốn ngồi, giọng nói trầm của người đàn ông chen ngang. Tanjiro mỉm cười ngây ngô vì vui mừng khi người đàn ông quay lại. Nhưng thay vì trả lời, người đàn ông tiếp tục nắm chặt tay cậu và dẫn cậu đi thẳng ra phía cửa. Khi Tanjiro ngoái lại nhìn ghế sofa, mong muốn được ngồi xuống vẫn còn đó nhưng lực kéo từ cánh tay càng mạnh hơn.

"Khoan đã, tôi vẫn chưa thanh toán..."

"Đã thanh toán xong rồi."

Mải suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, Tanjiro vẫn bước theo người đàn ông mà không ngừng nghỉ. Cậu cố nhớ lại số tiền cần trả nhưng không thể nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ biết rằng chắc chắn đó không phải con số nhỏ.

"Anh trả bao nhiêu thế?"

"Tôi quên rồi."

Cánh tay bị kéo mạnh hơn, Tanjiro tiếp tục theo sau, bước qua những con hẻm tối, qua nhiều góc rẽ, leo vài bậc thang, rồi cuối cùng bước vào một khách sạn. Cậu bị dẫn qua sảnh rộng rãi và sáng sủa, rồi được ngồi xuống một chiếc ghế sofa mềm mại màu đỏ tươi.

"Tôi sẽ làm thủ tục nhận phòng. Em ở đây chờ một chút."

"A... không cần đâu, chỗ nào cũng được mà, dù là khách sạn tình yêu hay... nhà vệ sinh..."

Tuy không quen với những nơi như thế này, nhưng các món đồ trang trí trong sảnh, chiếc đèn chùm treo lủng lẳng và sàn nhà được đánh bóng đã nói lên rằng đây là một khách sạn có đẳng cấp nhất định.

Tanjiro cảm thấy rất áy náy, cậu đưa hai tay che mặt và lẩm bẩm xin lỗi hai, ba lần. Mặc dù đầu óc đã bị men rượu làm chậm đi nhưng cậu vẫn không ngừng nghĩ về tiền bạc. Tanjiro quyết định rằng sau này nhất định phải trả lại tiền cho người đàn ông. Trong khi Tanjiro vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt tóc cậu và cười nói:"Đừng lo lắng."

"Em đã bảo là muốn giả vờ yêu nhau, đúng không? Tôi không muốn ôm người mình yêu ở một nơi tầm thường."

Tiếng giày của người đàn ông xa dần, Tanjiro hạ tay từ từ xuống. Đó là một bóng lưng to lớn và đầy nam tính. Áo sơ mi trắng cùng quần tây màu nâu trông rất bình thường, như thể người đàn ông vừa đến thẳng từ nơi làm việc. Khác hẳn với những người đàn ông khác trong khu phố giải trí, ai cũng diện đồ để phô bày vẻ quyến rũ.

'Cả Rengoku-sensei cũng ăn mặc như vậy...'

Âm thanh vang vọng trong lớp học yên tĩnh. Bóng lưng to lớn của thầy khi viết chữ trên bảng đen. Mỗi lần thầy Rengoku cử động cánh tay, xương bả vai cũng chuyển động theo. Những dòng chữ trắng viết bằng phấn trên bảng rất mạnh mẽ, rõ ràng phản ánh đúng tính cách của thầy: bao dung và đầy năng lượng. Những tiết học của thầy luôn đầy sự sáng tạo để giữ cho học sinh không bị nhàm chán, khiến chúng nhanh chóng trôi qua lúc nào không hay.

"Xin lỗi đã để em chờ."

Người đàn ông quay lại với chiếc thẻ phòng trên tay.

'Người này'

Nếu người này thật sự là thầy Rengoku thì tốt biết mấy...

Dù tự trách bản thân vì đã có suy nghĩ thất lễ như vậy nhưng trong đầu cậu, hình ảnh người đàn ông vẫn liên tục chồng lên thầy Rengoku, như thể bị men rượu chế giễu.

'Thì ra rượu thật đáng sợ...'

Dù biết đây chỉ là một ảo tưởng trong chớp nhoáng nhưng Tanjiro vẫn cảm thấy như thể thầy Rengoku thực sự đang ở đây. Trái tim cậu rung động một cách đơn giản và cậu tự cười mình vì quá dễ dãi với cảm xúc đó.

Tanjiro đứng dậy khỏi ghế sofa, vòng tay qua cánh tay của người đàn ông, rồi dựa má vào đó một cách âu yếm. Người đàn ông cúi xuống nhìn cậu, cổ họng khẽ phát ra âm thanh nuốt khan.

Cả hai bước vào thang máy không có ai và khi cánh cửa khép lại, Tanjiro bị kéo ra bằng một lực mạnh mẽ. Cậu ngước lên, tự hỏi liệu người đàn ông có khó chịu không nhưng thay vào đó, cậu bị ôm chặt vào lòng.

Cảm nhận được cơ bắp rắn rỏi dưới lớp áo sơ mi, Tanjiro hít một hơi sâu. Khác với mùi rượu trên người mình, cậu ngửi thấy hương thơm sạch sẽ từ xà phòng của người đàn ông. Khi mùi cơ thể hòa quyện vào đó, Tanjiro cảm thấy mình đã từng ngửi thấy ở đâu đó trước đây, nhưng bỗng dưng, tai cậu bị cắn nhẹ.

"Ah... ưn..."

Đôi tay vươn ra sau lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve hông. Qua lớp vải, Tanjiro cảm nhận rõ ràng sự tiếp xúc của những ngón tay, khiến cậu khẽ bật ra một tiếng rên nhỏ vì nhột.

Ánh mắt của họ chạm nhau. Ảo giác từ rượu khiến Tanjiro mơ về một thế giới hoàn toàn thuận tiện cho mình. Mọi thứ đều giống Rengoku đến mức, cậu vô thức vươn tay ra. Khi nhón chân lên và tiến gần đến môi người đàn ông, anh ta nghiêng đầu nhẹ nhàng như đã hiểu ý.

Tanjiro chạm môi vào đôi môi mỏng đang nở nụ cười của người đàn ông, và cảm thấy sự mềm mại của cơ thể truyền tới.

'Tôi đã hôn một người không phải là Rengoku-sensei'

Cái hôn đầu tiên kết thúc một cách dễ dàng. Dù khi còn học sinh, Tanjiro đã tưởng tượng rằng lần đầu tiên của mình sẽ là với người mình thích.

'.....Tôi đã muốn làm điều đó với Rengoku-sensei'

Cậu hạ ánh mắt khi vòng tay ôm quanh cổ người đàn ông, Tanjiro nghe thấy tiếng thì thầm bên tai hỏi xem có chuyện gì. Tanjiro từ từ ngẩng mặt lên và đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

"Anh có thể gọi tôi là Tanjiro không?"

Trái tim đau nhức một cách âm ỉ. Tình yêu dành cho Rengoku đang khóc. Những tình cảm tiếc nuối này là không cần thiết. Cần phải nghiền nát chúng thành từng mảnh vụn, dẫm đạp lên chúng. Cần phải sớm từ bỏ tất cả.

"Tanjiro, về phần tôi thì..."

Người đàn ông đang định giới thiệu tên của mình bị Tanjiro ngăn lại bằng một nụ hôn khác. Khi nhận ra ý nghĩa của việc không cần phải biết tên, người đàn ông nhỏ nhẹ nói rằng điều đó thật tàn nhẫn.

Khi thang máy đến, Tanjiro bị dẫn ra khỏi đó và cậu nhận thấy không có ai ở hành lang vì đã quá khuya. Người đàn ông dẫn cậu đến phòng của mình, mở cửa ra.

"Tanjiro, vào đây."

Khi được thúc giục vào trong, Tanjiro bị đẩy vào tường và nhận một cơn mưa nụ hôn. Người đàn ông lặp đi lặp lại những nụ hôn nhẹ nhàng, tay lơ đãng tìm thẻ phòng và bật đèn trong phòng.

"Mở miệng ra và thư giãn."

Khi Tanjiro mở miệng theo chỉ dẫn, lưỡi của người đàn ông chui vào qua khe hở giữa hai hàm răng. Cảm giác lạ lẫm mà Tanjiro chưa từng trải qua trỗi dậy trong cơ thể.

Cơ thể theo bản năng cố gắng bỏ chạy, nhưng cậu bị kẹp giữa bức tường và người đàn ông, không thể di chuyển. Cảm giác như sắp cắn phải lưỡi của đối phương, Tanjiro chỉ biết mở miệng để chấp nhận.

Người đàn ông vừa hôn vừa di chuyển lưỡi bên trong miệng, đồng thời vuốt ve cơ thể Tanjiro. Lưỡi từng kết chặt cuống cherry giờ đang âu yếm lấy lưỡi của Tanjiro.

"Ưm...ứm, ......ưm"

Tanjiro mặc một chiếc áo len với cổ áo rộng, hy vọng sẽ tạo sự hấp dẫn trong khi cố gắng thể hiện sự quyến rũ. Nước miếng chảy ra từ khóe miệng, chảy dọc theo cổ và tích tụ ở xương quai xanh.

Bàn tay của người đàn ông luồn vào từ dưới áo len, vuốt ve bụng, nách và ngực của Tanjiro.

Hơi thở qua mũi khi bị tàn phá thật sự rất khó chịu và cơn say cùng với việc thiếu oxy làm cho suy nghĩ của Tanjiro trở nên mơ hồ. Khi nhận ra, cậu thấy bản thân đã được đặt lên giường. Cảm giác của ga trải giường lạnh lẽo trên làn da nóng bừng thật dễ chịu.

Cậu nằm với tay và chân mở rộng (tư thế nằm chữ X), nhắm mắt thư giãn thì người đàn ông từ từ đè lên cậu làm rung lò xo. Cả hai đều không còn mặc quần áo. Không biết là đã tự cởi ra hay bị cởi ra, chỉ biết rằng da cậu tiếp xúc trực tiếp với da của người đàn ông và Tanjiro thở nhẹ.

Do say rượu, mọi thứ đều mờ nhạt nhưng cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi.

'Tạm biệt, Rengoku-sensei.'

Cậu bị ôm ấp bởi hình bóng của Rengoku và đó là kết thúc. Dù có gặp lại ở đâu đó trong tương lai, cậu sẽ không còn mặt mũi để đối diện với ký ức của đêm này. Tình yêu đầu tiên, chỉ đẹp đẽ và lấp lánh, giờ đã không còn tồn tại.

"Tanjiro, tôi yêu em."

Người đàn ông rất dịu dàng. Thực sự rất dịu dàng. Mặc dù Tanjiro yêu cầu phải giả vờ yêu nhưng giọng nói gọi tên và những ngón tay chạm vào của người đàn ông đều mang một cảm xúc chân thành, khiến cậu cảm thấy vui vẻ và mỉm cười.

"Ha... ưm, cảm giác... dễ chịu..."

Bàn tay của người đàn ông chạm vào dương vật của Tanjiro. Bàn tay thô ráp của đối phương khác biệt cả về kích thước và cảm giác so với của chính cậu, chỉ đơn giản việc bị vuốt ve lên xuống cũng khiến cậu không thể chịu nổi. Mồ hôi chảy ra, Tanjiro dùng một tay để vuốt ve mặt mình, nâng tóc ướt và chạm vào tai.

'A, phải tháo khuyên tai ra.'

Tanjiro không muốn cảm thấy đau đớn khi tai bị vướng vào gối và quyết định thử tháo khuyên tai. Khi định kẹp và tháo khuyên tai, cậu phát hiện ra rằng cả hai bên tai đều không còn đeo khuyên nữa.

"Để không làm mất, nhớ giữ nhé."

Người đàn ông nhận thấy và chỉ vào bàn trà thấp. Tanjiro thấy đồng hồ của người đàn ông và khuyên tai của mình được đặt cạnh nhau.

"Tôi có vẻ sẽ thích anh qua những việc làm như thế này."

Tanjiro cười vui vẻ vì sự quan tâm nhẹ nhàng của người đàn ông thì anh ta lại cắn vào cổ Tanjiro. Cùng lúc đó, người đàn ông ép sát và tiếp tục vuốt ve dương vật của Tanjiro cùng với của mình, tạo ra âm thanh ướt át, rất gợi tình. Cảm giác nóng từ những phần da chạm nhau khiến Tanjiro tự nhiên lắc hông.

Trong khi người đàn ông tiếp tục vuốt ve, Tanjiro đưa tay ra sờ soạng cơ thể của anh. Cơ bắp rắn chắc, nhũ hoa cương cứng vì kích thích, và làn da đẫm mồ hôi.

'Rengoku-sensei có phải cũng có thân hình như thế này không?'

Tanjiro nhớ rằng thầy Rengoku là người phụ trách câu lạc bộ kiếm đạo và gia đình anh cũng mở một võ đường. Mặc dù anh thường mặc áo sơ mi trắng ở trường nhưng sự vạm vỡ của anh không thể nào bị che giấu được.

"... Đau."

Tanjiro giật mình nhận ra bản thân bị đau khi móng tay người đàn ông chạm vào đầu dương vật của cậu.

"Người đang ôm em là tôi đây."

Giọng nói của người đàn ông mang theo sự tức giận, hòa lẫn với sự ghen tuông và ham muốn lan tỏa ra. Nó giống như khi họ khiêu vũ ở quán bar trước đó.

'Tôi không thể nói dối. Vậy thì...'

Yêu cầu "hãy giả vờ yêu nhau" là của Tanjiro. Và người đàn ông đã thực hiện điều đó. Nếu vậy, Tanjiro cũng nên giả vờ yêu. Vì ảo ảnh của rượu khiến người đàn ông trông như Rengoku, nên không cần phải diễn xuất hay gì cả. Tanjiro chỉ cần khao khát anh ta như mình khao khát thầy Rengoku.

"...Xin hãy yêu tôi."

Phần "Rengoku-sensei" còn lại chỉ để giữ trong lòng. Đối phương cười mãn nguyện, di chuyển cơ thể một chút và liếm bụng của Tanjiro. Sau đó, người đàn ông đi xuống, nhẹ nhàng kích thích vùng lông mu mỏng và cuối cùng lấy dương vật cương cứng của Tanjiro vào miệng.

Tanjiro khẽ thốt ra một âm thanh ngắn. Khoang miệng của người đàn ông nóng bỏng. Những chiếc răng va chạm, lưỡi tiếp xúc và các cơ môi siết chặt. Cảm giác khác biệt hoàn toàn so với tay, chạy dọc sống lưng Tanjiro.

"Ah, không, dừng lại, làm ơn, ... cái đó, không thích"

Cảm giác như đầu óc sắp vỡ tung. Đối với Tanjiro, người chưa từng quan hệ tình dục với ai và chỉ một lòng nghĩ về Rengoku, khoái cảm từ blowjob mang lại sự mãnh liệt kinh khủng.

"Ư, ah, ưm... cảm giác... sướng quá..."

Tanjiro cố gắng đẩy đầu người đàn ông ra nhưng không thể, chỉ có thể quấn tay vào tóc của anh ta. Nhắm chặt mắt lại, khoái cảm càng trở nên mãnh liệt và cậu không thể kìm nén tiếng rên rỉ của mình. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của Tanjiro, tiếng nước ướt át và tiếng sột soạt của ga trải giường vang lên.

"Ah, ưm, ưm..."

Chỉ trong một thời gian ngắn, cảm giác nóng bỏng bùng phát. Tanjiro kẹp đầu người đàn ông giữa hai chân, và lắc hông.

Cảm giác như toàn bộ cơ thể trở thành trái tim, đập thình thịch. Người đàn ông không rời miệng ra. Anh ta nhận hết từng giọt cuối cùng, liếm dương vật đang run rẩy và đầu dương vật, rồi cuối cùng nhả ra với âm thanh "chụt".

'Thật sự... dễ chịu đến thế này sao...'

Cổ họng của cậu nghẹn lại, cậu rên rỉ. Dù cổ họng khô khốc và cảm thấy khó chịu, cậu cũng không thể tự ngồi dậy được. Tanjiro cố gắng điều chỉnh hơi thở, dù đôi tay và chân cậu khẽ co giật một cách bất lực. Tiếng thở hổn hển vang lên rõ ràng và lớn hơn bình thường.

"Uống nước đi."

Anh ta lấy nước từ mini bar, mở nắp và nghiêng chai vào miệng Tanjiro. Nước lạnh từ từ chảy vào miệng cậu, mang lại cảm giác dễ chịu không thể tả nổi.

"Thực ra, tôi muốn cho em uống bằng cách miệng chuyền miệng, nhưng..."

Vì tôi vừa mới 'uống' thứ thuộc về em.

Anh mỉm cười với ánh mắt nheo lại, làm Tanjiro cảm thấy bụng dưới nhói lên. Cảm giác khoái lạc mãnh liệt khiến cơ thể Tanjiro nóng bừng.

Khi Tanjiro lắc đầu nhẹ và nói đã ổn, anh uống nốt phần nước còn lại. Khi nhìn yết hầu của anh chuyển động một cách rõ ràng, cậu không khỏi nghĩ một cách ngây thơ rằng đây chẳng phải là một nụ hôn gián tiếp sao.

Cậu vô thức nhìn chằm chằm vào anh ấy. Cơ bụng rắn chắc và vòng eo săn chắc. Phần lông vàng nhạt và dương vật đang căng cứng. Vật màu đỏ sậm đó đứng vững và những giọt dịch từ đầu khẽ chảy xuống làm ướt cả thân.

Vì cùng là đàn ông, Tanjiro có thể nhận ra. Khi ở trong trạng thái như vậy với các mạch máu nổi lên, chắc chắn sẽ không kìm nén được sự kích thích và muốn xuất tinh. Nhưng anh ta đã để cho Tanjiro xuất tinh trước, cho uống nước và nghỉ ngơi.

'Chắc hẳn anh ấy là một người tử tế.'

Người đàn ông này có lẽ cũng là một người tử tế như thầy Rengoku.

"...À, chỗ này... tôi đã chuẩn bị sẵn rồi"

Tanjiro nói, khẽ run khi đặt tay lên vùng dưới của mình, chân anh mở rộng. Hành động của anh dường như che giấu phần dương vật, nhưng điều anh muốn chỉ là chỉ vào khu vực sâu hơn.

"Anh có thể sử dụng chỗ đó không?"

Tanjiro biết về việc quan hệ tình dục giữa hai người đàn ông. Cậu đã tìm hiểu sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Rengoku. Từ ngày hôm đó, tất cả những tưởng tượng về chuyện quan hệ của cậu đều xoay quanh việc dùng chỗ đó, nơi cậu sẽ chấp nhận Rengoku, bị anh ôm chặt trong những khoảnh khắc mãnh liệt.

Mặc dù chưa bao giờ đưa vào hoặc rút ra bất cứ thứ gì khác ngoài ngón tay nhưng trong trí tưởng tượng của cậu, nơi đó của Tanjiro đã mở rộng lớn để nuốt trọn dương vật của Rengoku.

"Tôi muốn anh làm điều đó ở đây"

Dù đã muộn màng, cảm giác xấu hổ mãnh liệt vẫn làm cho cơ thể Tanjiro nóng bừng. Cậu không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh ta, chỉ biết quay đi thở gấp và cầu xin "Làm ơn".

"...Em không phải có người mình thích sao? Em có phải thể hiện thái độ quyến rũ như vậy với bất cứ ai không? Ai cũng được sao? Tanjiro, tôi..."

"Chỉ cần đêm nay thôi. Vì vậy..."

Tanjiro mở rộng hai tay và ngăn lời anh, người đang do dự quay trở lại trên người Tanjiro.

"Xin hãy giúp tôi quên đi."

Tanjiro quàng tay quanh cổ người đàn ông, tiếp tục cầu xin.

"Làm ơn. Tôi muốn quên người đó."

Nếu có dịp gặp lại Rengoku, cậu muốn chúc mừng đám cưới. Muốn hướng nụ cười về phía người phụ nữ đứng bên cạnh. Những tình cảm yêu thương và ghen tuông xấu xí, sẽ được nén lại và đẩy vào một góc khuất trong trái tim.

"Tanjiro..."

Đôi môi của người đàn ông tiến lại gần mí mắt và Tanjiro nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc đó, nước mắt lăn dài. Anh liếm những giọt nước mắt chảy từ khóe mắt, thì thầm rằng anh đã hiểu.

"Tôi sẽ giúp em quên đi."

Người đàn ông đưa hông vào giữa hai chân Tanjiro. Ngón tay của anh ta vươn tới sâu bên trong cơ thể Tanjiro. Sau khi kích thích lối vào, một ngón tay đầu tiên bắt đầu thâm nhập.

"Mềm mại quá. Em nói rằng đã chuẩn bị sẵn rồi sao?."

"Tôi đã tự dùng tay mình để làm giãn. Vì vậy, anh có thể vào ngay lập tức"

Tanjiro trả lời, nhưng những lời cuối cùng của cậu tan biến trong sự căng thẳng.

"Tôi không nghĩ rằng của tôi sẽ mỏng như ngón tay của em đâu"

Người đàn ông cười khúc khích trong cổ họng và tiếp tục âu yếm Tanjiro một cách từ tốn. Ngón tay của anh ta lướt nhẹ nhàng qua các nếp gấp bên trong, tìm kiếm những điểm nhạy cảm. Khi chạm đến phần ở giữa bên trong, sự kích thích mạnh mẽ khiến Tanjiro bất giác rướn hông lên.

"Là đây sao?"

Anh ta nói ngắn gọn và tăng số lượng ngón tay. Lối vào ngày càng mở rộng, ngón tay của anh từ từ thâm nhập sâu hơn.

"A... Aah... Làm ơn... nhanh lên... vào đi... xin anh..." Tanjiro thở dốc, cơ thể căng tràn sự nóng bỏng.

"Nhưng vẫn chưa đủ" người đàn ông thì thầm.

Sự dịu dàng của anh ta làm Tanjiro đau đớn. Để xóa bỏ tình cảm dành cho Rengoku, Tanjiro tự mình nâng hai chân lên. Các ngón tay trượt vì mồ hôi và chỉ giữ được sau gối là đã là rất vất vả.

"Làm ơn... nữa... xin hãy vào trong tôi đi..." cậu thở gấp, giọng run rẩy.

Ngón tay của người đàn ông thay đổi góc độ nhưng dù vậy, điều đó cũng khiến Tanjiro không kiềm chế nổi mà phát ra tiếng rên. Dù không phải là thầy Rengoku, dù là người mà tôi không biết tên, sao cậu lại bị kích thích đến vậy. Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tâm trí cậu, trách móc: "Bản thân điên cuồng thế này vì một người xa lạ sao?". Một giọng nói lạnh lùng thoáng qua trong tâm trí, nhưng cậu bịt tai để không nghe thấy, lấp đầy tiếng nói đó bằng những tiếng rên thầm.

"Thả lỏng cơ thể đi, Tanjiro" anh ta thì thầm khi thấy cậu ngửa cổ lên, cố kiềm chế tiếng rên rỉ. Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa đầu Tanjiro và anh ta rải xuống những nụ hôn dịu dàng. Sự căng thẳng trong cơ thể dần tan biến và Tanjiro khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Em có ổn không?" người đàn ông hỏi, mặc dù bản thân cũng đang phải chịu đựng sự căng thẳng từ tình huống nửa chừng này, nhưng anh ta không hề để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy điều đó, chỉ quan tâm đến Tanjiro.

Sự dịu dàng ấy khiến Tanjiro cảm thấy vô cùng biết ơn. Điều đó khiến cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng và cậu nghĩ rằng thật may mắn khi có người này ở bên.

'Có lẽ chính người này sẽ giúp tôi quên đi Rengoku-sensei.'

Đây không phải là một mối quan hệ yêu và được yêu. Đó chỉ là một màn kịch giả vờ yêu nhau. Chỉ một đêm duy nhất, cậu hiểu rõ điều đó. Nhưng dù hiểu vậy, trái tim vẫn không ngừng đập loạn nhịp.

"...Tôi cần anh. Sâu hơn nữa, xin anh"

Tanjiro thì thầm và người đàn ông cúi đầu áp mặt vào vai cậu. Sau đó, anh ta từ từ tiến vào sâu hơn. Tiếng thở gấp vang lên bên tai Tanjiro, khiến cậu cảm nhận từng hơi thở ấy.

"Aah, fư... ưn... ah" Tanjiro rên rỉ khi vật to lớn kia xâm nhập vào cơ thể cậu. Khi phần lông rậm bên dưới chạm vào da thịt cậu, Tanjiro cảm thấy đầu óc như sắp tan chảy vì sự bỏng rát từ bên trong.

"Xin lỗi" người đàn ông nói. Tanjiro ngước nhìn, thấy ánh mắt đau khổ của anh ta nhìn về phía cậu. Tại sao lại phải xin lỗi? Người yêu cầu là Tanjiro và người đáp ứng là anh ta. Nếu có ai phải xin lỗi, thì đó phải là Tanjiro.

"Hãy nói 'Anh yêu em'" Tanjiro thì thầm.

"Anh yêu em, Tanjiro" người đàn ông trả lời.

"Hãy nói 'Anh yêu em' một lần nữa," cậu khẩn cầu.

"Anh yêu em. Anh yêu em, Tanjiro"

Người đàn ông thốt lên, đẩy mạnh hơn. Vật thể kia di chuyển sâu vào trong Tanjiro, rồi từ từ rút ra. Cảm giác lạ lùng ấy khiến Tanjiro phải cắn chặt môi. Nhưng ngay sau đó, nó lại thâm nhập sâu vào bên trong cậu.

Người đàn ông tiếp tục di chuyển, tìm kiếm nơi nào mang lại khoái cảm nhất cho cậu. Và khi anh ta đạt được, cậu không còn biết điều gì khác. Thứ ấy vào rồi lại ra, tàn phá mọi ngóc ngách trong cơ thể cậu. Ban đầu chỉ là cảm giác lạ lẫm nhưng dần dần, Tanjiro bắt đầu quen với sự nóng bỏng ấy.

"Ah, đúng chỗ đó... không, đừng dừng lại... aaaaah," Tanjiro rên lên, bấu chặt móng tay vào lưng người đàn ông. Cậu cảm thấy mọi thứ, từ mồ hôi rơi xuống trên người cậu, đều khiến cậu muốn nhiều hơn. Cậu muốn nhiều hơn nữa, muốn cảm giác ấy mãi mãi.

"Tanjiro... Tanjiro" người đàn ông cũng không ngừng gọi tên cậu, trong từng cú đẩy mạnh mẽ.

Men say đã tan biến từ lâu nhưng ảo giác của rượu vẫn chưa tan biến. Trong mắt Tanjiro, hình ảnh của Rengoku vẫn còn đó. Người đàn ông gọi tên Tanjiro bằng gương mặt của Rengoku. Anh nắm lấy hông Tanjiro, thỉnh thoảng rải lên cậu những nụ hôn và yêu thương cậu bằng tất cả sự ham muốn trần trụi nhất.

"Aah, không, em sắp... sắp ra rồi... aaaaah!" Tanjiro rên rỉ trong cơn khoái lạc không thể kiềm chế.

"...Aaah, anh cũng vậy, Tanjiro" người đàn ông đáp lại, hơi thở nặng nề.

Với những cú thúc mạnh mẽ, người đàn ông đưa tay xuống nắm lấy dương vật của Tanjiro. Sự kích thích đồng thời với nhịp đẩy bên trong khiến Tanjiro không thể nào chịu nổi. Cậu bắn ra không kiểm soát, cảm giác như mình vừa làm điều gì đó vô ý. Tinh dịch bắn tung tóe, làm ướt bàn tay người đàn ông và cả vùng ngực anh ta. Tanjiro chỉ có thể phát ra một tiếng rên nhỏ đầy xấu hổ.

"Đáng yêu quá" giọng khàn của người đàn ông vang lên. Tanjiro có thể cảm nhận được vật thể to lớn bên trong mình đang phồng lên và rồi nó co giật, trút vào trong cậu thứ chất lỏng nóng bỏng.

"Tanjiro" người đàn ông thì thầm tên cậu thêm một lần nữa, giọng nói như vang vọng trong không gian yên lặng ấy.

---
Tiếng nước chảy từ xa vọng lại, Tanjiro mở mắt ra với đôi mí nặng trĩu. Khi ngồi dậy với đầu óc còn đang trong cơn mơ hồ, Tanjiro nhìn thấy những vết bầm tím rải rác trên da, khiến cậu nhớ đến những gì đã xảy ra vào đêm qua.

'Đúng rồi, đêm qua...'

Cơn đau đầu nặng nề từ cơn say hôm qua khiến đầu Tanjiro như bị đập mạnh. Tuy nhiên, còn đau hơn thế là phần hông và mông của cậu. Những vết hôn quá mức làm da cậu ngứa rát. Người đàn ông dường như đã giúp cậu tắm rửa khi cậu ngủ, bởi không còn dấu vết nào của mồ hôi hay chất lỏng cơ thể nữa. Tanjiro nhìn quanh phòng, tự hỏi người đàn ông đang ở đâu và khi nhìn xung quanh, cậu nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng lại vào tai cậu.

'Ah, phải làm sao đây. Mình phải...'

Phải rời khỏi đây nhanh chóng.

Tanjiro không muốn nhìn thấy mặt người đàn ông. Cậu không muốn nghe giọng nói của anh ta. Bị thôi thúc bởi cảm giác gấp gáp đó, cậu mặc bộ quần áo đã được gấp gọn của mình. Khi cài cúc quần, một cơn đau âm ỉ truyền đến từ phần hông nhưng cậu cố chịu đựng và tiếp tục mặc chiếc áo len qua đầu.

Cậu lấy ra ba tờ tiền từ ví trong túi và đặt chúng lên đầu giường. Cậu không biết chính xác bao nhiêu tiền cho rượu ở quầy bar hay chi phí phòng khách sạn nhưng hy vọng số tiền này đủ. Khi Tanjiro đang nghĩ như vậy thì tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại và cậu nhanh chóng xỏ giày vào.

Cậu âm thầm xin lỗi. Dù anh ấy đã ôm cậu một cách dịu dàng đến thế. Dù anh đã gọi tên cậu một cách ân cần đến vậy.

Thế nhưng, sự hối tiếc như đang dày vò tâm trí cậu. Tanjiro cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Tại sao cậu lại nghĩ rằng việc để ai đó ôm mình có thể giúp cậu chấm dứt tình cảm dành cho Rengoku?

Cậu lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng cậu, khóa kêu "cạch" một tiếng.

Không có liên lạc, cũng chẳng trao đổi số điện thoại, nên chắc chắn cậu sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông ấy. Đây là mối liên kết chỉ tồn tại một lần mà thôi. Mối quan hệ này nên kết thúc tại đây.

Tanjiro đứng trước cửa thang máy, nhấn nút và chờ đợi với tâm trạng mơ hồ. Cảm giác đau đớn trong lòng ngực khiến cậu nhức nhối. Có phải vì cậu đã nghĩ về Rengoku trong khi bị người đàn ông ấy ôm? Hay vì cậu đã để Rengoku chiếm trọn tâm trí khi người đàn ông ấy ôm cậu? Dù lý do là gì, cảm giác bị siết chặt trong lòng cậu không thể nào buông lơi.

Cậu vung tay lên để chỉnh lại tóc và chợt nhận ra mình đã để quên đôi khuyên tai. Đó là món đồ quý giá, được cha cậu truyền lại. Cậu không thể để quên nó được.

Cậu vội vàng quay lại trước cửa phòng và vừa giơ tay định gõ cửa thì cánh cửa đột ngột mở ra. Từ xa, tiếng "ding" nhỏ nhẹ vang lên, báo hiệu thang máy đã đến.

Người đứng sau cánh cửa chính là Rengoku. Mái tóc của anh vẫn còn nhỏ giọt và anh đứng đó trong bộ áo choàng tắm, tay đặt lên nắm cửa hoàn toàn bất động.

"Rengoku-sensei..."

Tại sao Rengoku lại ở đây? Người đàn ông đó đã đi đâu rồi? Đầu óc cậu hỗn loạn và không thể hiểu được điều gì đang diễn ra. Trong tiếng thì thầm khàn khàn của cậu, Rengoku kéo cậu lại gần một cách mạnh mẽ và ôm chặt cậu vào lòng.

Cậu bị đẩy vào tường và Rengoku hôn cậu một cách dữ dội giống như người đàn ông của tối qua. Đôi môi của Rengoku chạm vào cậu, lưỡi của anh giao hòa với cậu, hơi thở của anh trộn lẫn với hơi thở của cậu.

'Tại sao, Rengoku-sensei lại ở đây...?'

Tanjiro bối rối, cậu đập tay vào ngực thầy cố gắng đẩy tay ra. Cuối cùng Rengoku mới rời khỏi đôi môi của cậu.

"Em định dùng thứ này để làm như chưa có chuyện gì xảy ra sao!"

Rengoku la lớn với giọng điệu mà Tanjiro chưa từng nghe thấy trước đây, khiến cậu hoảng sợ. Trong tay Rengoku là những tờ tiền mà Tanjiro đã để lại bên gối.

"Tôi không quan tâm em yêu ai. Nhưng nếu việc thay thế người đó bằng bất cứ ai cũng được thì..."

Hãy để tôi làm điều đó.

Rengoku nói với một giọng đầy đau khổ, ôm chặt Tanjiro. Mùi hương dễ chịu của Rengoku từ phòng tắm lan tỏa quanh cậu.

'Không thể tin được... nhưng người mà tôi đã làm tình đêm qua chính là...'

Sức nóng từ cơ thể Rengoku xuyên qua lớp áo choàng tắm. Cảm giác này cậu đã biết quá rõ. Đây chính là hơi ấm của người đã yêu cậu suốt cả đêm qua.

"Rengoku-sensei, em nghe từ em trai rằng thầy đang chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân sắp tới."

"Tôi không biết gì cả! Chỉ là tin đồn thôi, chuyện đó thường xảy ra mà."

"Vậy sao thầy lại có mặt ở quán bar tối qua?"

"Uzui đã liên lạc với tôi thông qua cậu bé Agatsuma! Họ nói rằng cậu đang tìm kiếm một người để chữa lành nỗi đau thất tình tại quán bar đó và muốn có một mối quan hệ chỉ trong một đêm."

Kết quả của cuộc trò chuyện là quá ngớ ngẩn, khiến Tanjiro đỏ mặt tía tai và chôn vùi khuôn mặt vào ngực Rengoku.

- "Tôi chỉ cần anh giả vờ yêu tôi trong đêm này."

- "Làm ơn... nữa... xin hãy vào trong tôi đi..."

Nhìn lại khi đã tỉnh táo, Tanjiro cảm thấy xấu hổ về những hành động nông nổi trong say rượu. Cậu không thể tin rằng mình đã để người mình yêu thấy mình rối loạn đến mức đó.

"Đó không phải chỉ là giả vờ yêu. Tanjiro, thầy thích em. Thầy yêu em."

Những nụ hôn ngọt ngào rơi xuống trán, má và mí mắt của Tanjiro, khiến cậu cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần như tan chảy. Khi môi cuối cùng chạm nhau, cậu cảm thấy mình như sắp đổ sập nếu không bám vào.

'Vậy là tôi đã làm tình với Rengoku-sensei chỉ để quên đi... chính Rengoku-sensei?'

Cậu được gọi tên không biết bao nhiêu lần. Cơ thể được yêu thương và được hôn không đếm xuể. Rengoku đã vạch trần những phần mà Tanjiro chưa từng biết đến.

"Vậy thì, người mà em thích là ai? Đó là kiểu người như thế nào? Anh ta hôn giỏi chứ? Có khéo léo khi khiêu vũ không? Có phải là người đã ngồi ở trên ghế sofa không?"

Liên tiếp bị hỏi dồn dập, Tanjiro chợt bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ mơ màng. Khi còn đang lúng túng không biết trả lời ra sao, người đàn ông kia đã nhanh chóng nói thêm:

"Ừm, xin lỗi. Chỉ cần tôi vượt qua người đó là được!"

"Chúng ta hãy kết thúc câu chuyện này thôi." Người đàn ông mỉm cười nói như vậy, khiến Tanjiro tự hỏi làm thế nào để giải thích hết những hiểu lầm. Tanjiro thở dài nhẹ nhõm trong hạnh phúc.
---
@bunbongonlam123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro