+[Transfic|Shortfic|Chanbaek] On A Boat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.CHAP 1.

Có rất nhiều, rất nhiều thứ tuyệt vời ở Oh Sehun. Những điều khác ngoài việc cậu ta rõ ràng thực chất là có một đôi mắt hoàn toàn ngọt ngào, đương nhiên rồi. Cậu ấy khoan dung, tử tế, biết chiều chuộng, dễ tính; về cơ bản đó là 4 điều cần thiết nhất để trở thành bạn thân của Byun Baekhyun. Kể từ lúc Baekhyun biết cách làm thế nào để đáp ứng những đơn đặt hàng, Sehun đã bị khuất phục trước mỗi và mọi ý tưởng bất chợt của nó, lúc bé cậu đã từng dọn dẹp tất cả đồ chơi của mình mà chẳng cần mẹ mình nhắc nhở, nói chuyện với những kẻ chuyên bắt nạt một đứa 7 tuổi đáng thương, vô tội là Baekhyun mà cậu đã gặp phải trên sân trường, mặc dù trong cả hai Sehun lại là đứa nhỏ tuổi hơn. Và trên tất cả, cậu thậm chí còn bị mắc kẹt trong buồng kín chỉ vì nó, có một điều gì đó Baekhyun không bao giờ, không bao giờ có thể nói hết về lòng biết ơn của nó dành cho Sehun.

Nhưng tại thời điểm này, những thứ đó chẳng có nghĩa lí gì. Baekhyun thật sự cáu tiết. Không, đó là đã nói nhẹ đấy. Nó hoàn toàn sẵn sàng  để kết thúc cuộc sống của cậu ta nhiều như những gì nó đã trải qua với Sehun. Vâng, nó gần giống như thế đó.

Đôi tay của nó vẫn đặt trên hông Sehun, một ánh nhìn giận dữ như thiêu đốt từ đôi mắt-đầy-biểu cảm-nhất-mà nó từng có. Sehun thực sự trông rất sợ hãi, điều này quả thực đang nói lên thứ gì đó–cậu đã quen Baekhyun đủ lâu để biết rằng nó hoàn toàn vô hại. Nhưng lúc này đây, thậm chí Baekhyun còn không biết nó có thật sự muốn giết Sehun hay không nữa.

” Này, Sehun.” Baekhyun nói một cách chậm rãi, cẩn thận nhấn mạnh từng âm tiết để chúng chèn ép nhiều sự khiếp sợi hơn nữa vào trái tim của thằng bạn mình. “ Hãy giải thích cho anh biết chính xác ‘The Queen’s Jewels’ có nghĩa là gì đi?”

” E-em không chắc lắm,” Sehun lắp bắp, lùi lại về phía vách tường. ” Em nghĩ đó là một loại hình chơi chữ trong tiếng Anh.”

” Vậy sao ?” Baekhyun nhướn một bên mày lên, bước lại gần hơn. Sehun co rúm người, che mặt bằng cánh tay của mình, như thể cậu đang mong chờ một cú đấm vào mặt từ nó. ” Có bất kì gợi ý nào về một lời dịch không ?”

 ” Ồ, anh biết Queen có nghĩa là gì mà, đúng không ? Và jewel giống như…”

” Đừng có giả ngu nữa !” Nó rên rỉ, dậm chân xuống sàn như một đứa trẻ. ” Sehun, em có nghĩa vụ là một người bạn tốt nhất của anh. Anh không thể tin được là em sẽ làm điều này với mình!”

” Em chỉ đang cố giúp,”

” Giúp đỡ ư ? Đây không phải là đang giúp đỡ…”

” Nhưng em nghĩ rằng…”

” Anh không thể tin được là em thật ngu xuẩn !” Baekhyun giơ cánh tay của mình trong không trung, di chuyển lùi lại và dậm mạnh chân, nhưng nó chợt rùng mình và quay lại phía Sehun khi một người đàn ông bước lại phía mình cặp kè cùng với người đàn ông khác. ” Anh không…điều đó.” Nó ra hiệu từ phía sau lưng, tại nơi những người qua lại và một số khác ở trên boong tàu.

Baekhyun đã rất vui mừng. Đó là những tháng ngày khó khăn, vốn là thế ; đi ra khỏi phòng the trong tình trạng luôn căng thẳng, đặc biệt nếu bạn đã trải qua hai năm trước đó sống trong sự phủ nhận về giới tính của mình. Để tâm trí của Baekhyun thoát ra khỏi mớ lộn xộn đó, Sehun đã đề nghị họ sẽ có một kì nghỉ, cụ thể là một chuyến du lịch trên biển. Baekhyun chưa từng được đi du lịch trên biển trước đây, và mặc dù nó đang có một khoảng thời gian chật vật, nhưng Baekhyun vẫn không thể không trông chờ vào điều ấy.

 Đó chỉ là cho đến khi họ lên tàu, và sau 2 giờ đồng hồ trong hỗn loạn—” Tại sao anh chẳng thấy cô gái nào hết vậy ?” ” Tại sao anh ta lại mặc booty shorts(*) thế ?” ” Sehun, người đàn ông kia vừa chạm vào anh.”—Baekhyun đã khám phá được kha khá.

Họ đang ở trên một chuyến du lịch dành cho gay. Và nó đã đi quá xa, đã quá trễ để rời khỏi đó.

Lúc đầu Baekhyun nghĩ chắc là có một sự nhầm lẫn, nhưng sau đó Sehun chỉ nhún vai như chẳng có điều gì xảy ra, nói rằng cậu muốn đăng kí cho họ là có mục đích, để giúp Baekhyun thừa nhận những sự thay đổi của mình, và thậm chí có thể gặp gỡ được một vài người.

Nhưng điều đó chẳng liên quan tí nào, và Baekhyun nhận ra nó thậm chí chẳng cảm thấy biết ơn thằng bạn đang thực sự cố gắng giúp đỡ mình lấy một chút.

” Không phải sao ?” Sehun nhỏ giọng hỏi, cơ thể của cậu từ từ duỗi thẳng ra. ” Anh không phải là… gay ?”

” Không.” Baekhyun hướng ánh nhìn của nó xuống sàn nhà, một cử động nhỏ xíu từ người bạn thân của mình cũng đủ làm nó vỡ tung. ” Anh là gay, nhưng anh không thích điều đó.”

” Có những loại gay khác nhau nữa sao ?”

” Không. Ý anh là có. Ý anh là… anh không biết nữa.” Nó lầm bầm trong sự chán nản, đá chân vào mặt gỗ bóng loáng trên boong tàu. ” Em không có ý tưởng nào về những gì mình đã làm à…”

” Em đã làm gì nào ?”

” Đủ rồi.” Baekhyun quay đi, sẵn sàng quay lại khoang tàu của nó, một mình. ” Thậm chí đừng có nhìn mặt anh cho đến khi em tìm được cách đưa anh ra khỏi đây, được chứ ?

Phải mất vài giờ để Baekhyun có thể vượt qua sự việc này, nó kéo dài hơn bình thường, nhưng Sehun không quan tâm miễn là nó có quay lại phòng vào một số thời điểm giống nhau trong ngày. Vào lúc mà nó quyết định bước qua cánh cửa phòng , Baekhyun leo lên giường, rúc sâu vào đó để khuôn mặt của nó gần như không thể được nhìn thấy; chỉ còn ló ra một nhúm tóc.

” Anh xin lỗi, Sehun.” Giọng nói của nó như bị bóp nghẹt bởi chiếc chăn, nhưng Sehun vẫn có thể nghe thấy–cậu luôn luôn có thể, cậu thực sự là một người giỏi lắng nghe.

” Anh chẳng có lỗi gì cả, Baekhyun.” Chiếc giường bị lún xuống, và Baekhyun có thể cảm thấy bàn tay của Sehun vỗ nhẹ bên mình. ” Em xin lỗi vì đã gạt anh đến đây. Em thực sự nghĩ rằng điều đó sẽ giúp anh. Vâng, thành thật là em đã không suy nghĩ thấu đáo.”

” Làm thế nào mà em có thể đến đây bên cạnh những điều này được ?” Baekhyun đẩy chiếc chăn ra, và nhìn vào người bạn của mình với một sự hoang mang. ” Ý anh là, Sehun, điều này không chỉ đang cám dỗ anh đến một gay bar. Đây là…”

” Em đã nói với đại diện của một công ti du lịch, và em chỉ tình cờ làm thế khi đang lên kế hoạch cho một chuyến đi giúp anh nắm bắt lấy…những thay đổi. Và vâng, anh ta nói với em anh ta cũng là gay, và ngày trong khoảng thời gian đó chúng ta lại muốn đi nghỉ mát, đó là chuyến du lịch lớn hằng năm dành cho gay. Nó dường như thật… thuận tiện, nên em đã đồng ý ngay lập tức.”

 ” Em luôn làm những thứ thật ngu ngốc.” Baekhyun nói với một cái bĩu môi. ” Thỉnh thoảng anh tự hỏi tại sao mình thậm chí đã kết bạn với em.”

” Thật sao ?” Sehun thực sự có vẻ bị tổn thương, vì thế nó ngồi dậy, và cả hai sẽ tự động di chuyển một cách thích hợp để Baekhyun có thể rúc vào vị trí ưa thích của nó; trong lòng của Sehun, với đôi má nghỉ ngơi thoải mái trên bờ  vai của cậu.

” Không, anh biết điều đó không đúng.” Baekhyun thở hắt ra một cách nặng nề, cố gắng điều khiển bản thân tốt hơn để nói ra những gì cần phải nói. ” Sehun, anh không muốn điều này. Anh không muốn là người như thế này.”

” Ý anh là gì, Baekhyun ?”

” Tất cả những người đàn ông ở ngoài kia. Bọn họ đều… thật khác thường. Anh không muốn như thế. Anh không muốn mọi người nghĩ mình khác thường.”

” Không ai sẽ nghĩ anh như vậy đâu…”

” Không phải ở đây, Sehun, nhưng ở đa số những nơi khác mọi người sẽ nghĩ thế.” Nó thở dài. ” Có vẻ như tất cả họ đều đang phấn đấu để trở nên khác biệt chỉ bởi vì họ là gay, cách họ ăn mặc… cách họ đi đứng và nói chuyện, thậm chí… nhưng chẳng phải những điều đó càng khiến mọi người nghĩ họ khác thường sao ? Nó giống như là họ đang cố gắng cô lập bản thân mình và anh không muốn trở thành một phần trong số đó.”

” Mọi người không làm thế bởi vì họ phải làm thế, anh biết mà.” Sehun dịu dàng nói. ” Họ làm thế bởi vì họ thích như vậy, và ở đây bọn họ có thể tự do làm điều mình thích mà chẳng hề bị ai phán xét. Anh biết không, người đại diện công ti du lịch đã nói với em rằng có những phép mầu sẽ xảy ra trên chiếc thuyền này.”

” Phép mầu ư ? Nó thật là nực cười…”

“ Nực cười ư ?” Sehun cười lớn, và Baekhyun cau mày. ” Mọi ngưởi đến đây để yêu đương. Phép mầu của anh cũng có thể xảy ra lắm chứ.”

” Anh không nghĩ thế đâu.”

” Anh phải cởi mở lên !” Cậu nhấn mạnh. ” Rời khỏi căn phòng này và nghĩ rằng anh sẽ vui vẻ thì sau đó anh sẽ có được thôi.”

” Anh… Anh đoán…” Nó mỉm cười cay đắng. ” Anh thực sự không có nhiều hơn một lựa chọn, phải không ?”

Sehun tươi cười. ” Không, anh không có. Trừ khi anh muốn nhảy xuống biển và cố bơi về nhà.” Cậu cười khúc khích. ” Bây giờ, em nghĩ chúng ta nên đi dạo quanh con thuyền, được chứ ? Hãy thử tìm một hướng dẫn viên hay thứ gì đó và hỏi họ những sự kiện gì sẽ hợp với anh nào.”

- End Chap 1 -

——————————–

CHAP 2.

Nó đang cố gắng, thực sự đang rất cố gắng, cố phớt lờ thực tế rằng mỗi người đàn ông khi đi ngang qua đều dừng lại để ngắm kĩ hơn vào mông của mình. Nhưng điều đó là không thể tránh khỏi, cái quần jeans bó sát mà nó đang mặc thật gợi cảm, đó là lí do Baekhyun đã mua nó ngay lần đầu tiên. Tại ngay thời điểm này, mặc dù vậy, nó đang rất hối hận vì đã mua cái quần, và ước gì nó đã đi đến mua cái quần sóoc xấu xí ở kệ kế bên.

Baekhyun gần như dính chặt lấy Sehun vào lúc cả hai đi đến khu vực dịch vụ dành cho khách hàng, bởi thế nên thằng bạn của Baekhyun phải đẩy nó ra để mình có thể nói chuyện với người đàn ông đang đứng ở quầy tiếp tân. Người đàn ông này có chiều cao trung bình, mái tóc nâu mượt và nụ cười khá đẹp trai, Baekhyun nghĩ, và nó có lẽ đã bị anh ta thu hút nếu như nó bị lạc tới đây vào năm 15 tuổi.

” Um, xin chào.” Sehun chào hỏi, nhưng người đàn ông đó phớt lờ cậu, cái nhìn chằm chằm của anh ta chú mục vào Baekhyun, có một điều kì lạ, một biểu hiện khó đoán hiện lên trên gương mặt của hắn.

” Chào, ai đây ?”

” Oh, đây là bạn của em, Baekhyun.”

” Anh đã không nhận thức được là họ có thể cho trẻ em lên con thuyền này đấy.”

Sehun há hốc mồm, và Baekhyun thì ấp úng, nó lại nổi giận lần nữa, người nào đó đã nhầm lẫn nó nhỏ hơn rất nhiều so với tuổi thực của mình. Nó đã 20 tuổi, mẹ nó. Không phải 14 nhé !

Nó nhìn lên, sẵn sàng để trách móc nhân viên tiếp tân vì sự giả định vô lí của anh ta, nhưng hình ảnh mà nó thấy là anh ta bị sẩy chân về phía sau, tâm trí của Baekhyun đang gào thét lên rằng nó nên bỏ chạy. Nó đã nghĩ rằng mình sẽ bị trừng trị, nói rằng nó sẽ bị tống cổ khỏi đây tại trạm dừng tiếp theo, hay thứ gì đó; Baekhyun chắc chắn không mong đợi sẽ bắt gặp phải ánh nhìn như ăn tươi nuốt sống nhất mà mình từng thấy, hay nhìn thấy anh ta lướt cái lưỡi của mình trên môi, trông như anh ta sẵn sàng vồ lấy Baekhyun từ sau chiếc bàn của hắn ngay bây giờ và ngay tại đó.

” Tên của anh là Kim Heechul,” anh ta nói với giọng tràn ngập sự ham muốn. ” Và anh sẽ kết thúc công việc của mình vào lúc 8 giờ.”

” Uh, Heechul.” Sehun bước lại chắn trước Baekhyun, bảo vệ cho nó bởi cậu biết bạn của mình cảm thấy bị quấy rối khi ở nơi này. ” Anh ấy uh… còn mới, anh biết mà.”

” Oh, em thật tội nghiệp người tình bé nhỏ !” Không khí hoàn toàn thay đổi sau đó, và Baekhyun đã cảm thấy thư giãn hơn một chút, khi nó nhận ra mình sẽ không bị cưỡng đoạt bởi người nhân viên tiếp tân nhiệt tình kia. ” Bao lâu rồi?”

” Anh ấy đã chối bỏ trong một vài năm, nhưng đã thừa nhận khỏang 5 tháng trước.”

” Aw, thật tuyệt nha !”

” Không phải thế… tệ…” Baekhyun lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. ” Sehun , chúng ta có thể chỉ–”

” Dù thế nào đi nữa,” Sehun ngắt lời nó, gần như chắc chắn có mục đích. ” Tụi em đang tự hỏi rằng anh có một thông tin hay bất cứ thừ gì không. Tụi em muốn kiểm tra xem… anh biết mà… những sự kiện dễ tham gia, thực tế thì anh ấy còn khá mới mẻ với mọi thứ. Bọn em không muốn lấn áp anh ấy, anh biết đó.”

” Oh, anh biết chính xác những gì cậu ấy cần mà !”

Baekhyun chậm rãi bước ra khỏi sau người của Sehun khi nó nghe thấy tiếng những giấy tờ đang kêu sột soạt trong lúc Heechul đang lục lọi tìm kiếm thứ gì đó sau chiếc bàn của anh ta. Anh ta đột ngột chồm người lên, làm cả hai đứa nó giật mình nhảy lùi ra khi anh ném phịch một tấm bìa hồ sơ xuống bàn giữa bọn họ.

Sehun cầm nó lên và đọc một cách nhiệt tình, chỉ vào những điều trên đó với Baekhyun như những cuộc thi và những buổi tiệc buffet và những môn thể thao tiếp sức. ” Anh rất giỏi thể thao mà, Baekhyun ! Anh hoàn toàn có thể làm điều đó !” Cậu hào hứng nói. ” Ooh, nhìn này, cuộc thi hát karaoke ! Anh sẽ chiến thắng đấy !”

” Có một giải thưởng cho người có giọng hát hay nhất, bài hát được bình chọn nhiều nhất và trình diễn hay nhất.” Heechul thêm vào, nhưng Baekhyun đã chọn cách phớt lờ anh ta.

” Và những bài học khiêu vũ, Baekhyun. Anh đã luôn muốn được học nhảy mà phải không ?”

Nó chầm chậm gật đầu.

” Sau đó anh có thể khiêu vũ rồi.”

” Em nói đúng…” Nó nói, và lần đầu tiên kể từ khi bước lên con thuyền, một nụ cười nhẹ vẽ lên trên khuôn mặt của Baekhyun. Có lẽ nó sẽ không quá tệ. ” Anh có thể khiêu vũ.”

Nhưng có lẽ nó đã nói quá sớm. Có lẽ mọi chuyện nên rõ ràng hơn. Có lẽ nó đã quá ngu ngốc khi cho rằng khiêu vũ ở một nơi như thế này là ý kiến hay, và cho rằng có thể học được vài thứ gì đó có lợi cho sau này.

Thay vào đó, Baekhyun bị kéo đến một căn phòng khiêu vũ và bị bao vây bởi một người đàn ông ít nhất cũng đáng tuổi bố nó, hắn cứ cố trườn bàn tay của mình vào túi quần sau của Baekhyun, và thậm chí hắn đã thành công vài lần, nhận được vài tiếng kêu phản đối từ Baekhyun.

Nó không thể nào vui mừng hơn khi đến lượt đổi bạn nhảy khác, nhưng khi nó quay lại để nhìn bạn nhảy mới của mình thì, Baekhyun không thể ngăn được một tiếng thét hoảng hốt vọt ra từ đôi môi. Người đàn ông này ít nhất cũng gấp đôi tuổi của tên ban nảy vừa nhảy với nó, và thứ duy nhất che phủ lên thân hình ẻo lả, kinh tởm của hắn ta là một cái quần short bó dành cho phụ nữ.

” Um”, Baekhyun lùi lại một cách nhanh nhất mà nó có thể, bỏ đi với cơ hội duy nhất của mình. Có lẽ lớp học nhảy không quá đông người, nó có lẽ sẽ dễ dàng thoát khỏi đây, nhưng thay vào đó nó lập tức vấp phải gì đó ngay lúc đi qua, và khuôn mặt chúi xuống sàn nhà láng bóng.

Điều duy nhất được xác nhận vào thời điểm đó là mũi của Baekhyun đã bị chảy máu, bằng chứng là những vết đỏ đang loang lổ trên sàn, nhưng chỉ trong tầm nhìn của nó. Và một thực tế là mắt cá chân cùa nó đang đau nhức lên một cách khủng khiếp, vì thế nên có lẽ Baekhyun đã bị trật chân khi nó ngã xuống. Tuyệt thật, nó nghĩ. Không còn gì có thể tuyệt vời hơn thế này, tự làm mình xấu hổ trước một lũ đàn ông ăn mặc lập dị như thể đó là tất cả những gì họ có thể mặc.

Baekhyun thực sự chẳng muốn liên hệ gì với bọn họ, nhưng khi có một đôi tay vòng qua vai của nó, Baekhyun lại không chống đối, thay vào đó nó lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của của người cao lớn lạ mặt khi anh ta nhấc nó lên trên đôi chân của mình và chậm rãi đi xuyên qua đám người kia.

Cả hai đã an toàn bước vào một căn phòng trước khi anh lên tiếng. ” Xin chào”, anh ta mỉm cười nồng nhiệt, đôi mắt to lấp lánh. Baekhyun chỉ biết nhìn chằm chằm một cách ngốc nghếch cho đến khi anh chàng kia tiếp tục, lấy một bộ sơ cứu trên chiếc kệ. ” Tôi là Park Chanyeol, tôi làm việc trên con thuyền này như một… người cứu hộ hay tương tự thế.”

” Tôi là Byun Baekhyun…” Baekhyun lầm bầm. ” Đó là…”

” Hơi ngượng, nhưng không sao, thật may mắn là tôi đã ở đó vì tôi đã được học qua sơ cứu.” Chanyeol bật cười một cách thoải mái, anh quỳ trước mặt Baekhyun để nâng chân của cậu lên một chút và đang kiểm tra chúng. ” Đây, lấy tời khăn giấy này và chặm lên mũi của cậu đi. Tôi sẽ băng mắt cá chân cho cậu…”

” Cám ơn.” Cậu đã làm như Chanyeol nói, và chăm chú nhìn anh đang loay hoay với những thứ trong chiếc hộp. ” Anh không làm điều này thường xuyên à ?”

” Mm, không.” Chanyeol lắc đầu. ” Nhưng tôi đã được đào tạo, đừng lo. Chỉ là, tôi không thường thực hành khi mà người đầu tiên tôi sơ cứu đã quá lo lắng về cái mông của họ trông đẹp như thế nào… khi mà nó di chuyển một cách bất cẩn.”

Baekhyun bật cười. ” Ah, tôi hiểu mà. Tôi xin lỗi.”

” Không, không, ổn mà.” Anh nhún vai. ” Ah, đúng rồi, vết thương của cậu không nghiêm trọng lắm đâu. Có lẽ nó sẽ khá hơn nếu cậu đừng cử động nó trong ngày hôm nay.”

” Tốt”, Baekhyun lẩm bẩm. ” Dù bất cứ lí do gì tôi cũng sẽ không rời khỏi phòng của mình…”

” Cậu trông có vẻ chẳng mấy thích thú khi ở đây”, Chanyeol nói. ” Cậu đã nhầm lẫn khi lên đây, hay thứ gì đó sao ? Cậu không phải gay ?”

” Không, ý tôi là, có. Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ…” Nó quay đi, ngượng nghịu. ” Tôi là gay, nhưng tôi chỉ… tôi chỉ mới nhận ra điều này gần đây, và bạn của tôi đã đăng kí cho tôi vì nghĩ nó sẽ giúp mình, nhưng đến bây giờ tôi vẫn sợ. Tất cả mọi người thật… thật kì lạ…”

” Ah, cậu sẽ từng như thế…” Chanyeol mỉm cười lần nữa và Baekhyun nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào anh quá lâu. Nó tự hỏi liệu Chanyeol có biết nụ cười của anh quyến rũ thế nào không, hay anh có biết rằng nụ cười đó có thể làm bất cứ người nào tin tưởng anh ngay lập tức không. ” Ý tôi là, tôi không bị gay hay bất cứ điều gì. Tôi chỉ làm việc ở đây. Nhưng tất cả họ… tất cả họ đều duyên dáng theo một cách nào đó của chính mình.”

” Họ có … sờ và chạm vào anh không ?”

” Mọi lúc. Bọn họ có thể thực sự dai dẳng.” Anh cười. ” Nhưng tôi không thấy phiền về điều đó. Tôi cũng đến đây lần đầu, tôi thực sự trông mong vào khỏang thời gian này.”

” Oh-aah, ow.” Baekhyun hét lên khi Chanyeol chạm vào một điểm khá nhạy cảm. Chanyeol nhanh chóng xin lỗi, rút tay và băng lại vết thương cho nó.

” Tôi xin lỗi. Nó, um… nó sẽ khá lên sớm thôi.”

” Không sao. Cám ơn vì đã giúp tôi… Park Chanyeol…”

” Cậu không cần phải gọi tên tôi trịnh trọng như thế. Tôi không nghĩ thế.”

” Chanyeol, như vậy được không ?”

” Chanyeol. Được chứ.” Chanyeol cười toe toét. ” Vậy thì, Baekhyun, nếu cậu không thấy phiền, cậu biết đấy, cứ ở lại đây. Chúng ta có thể lang thang cùng nhau không ? Nếu tôi không có buổi học tôi thường ở tiệc buffet hoặc đọc sách trong phòng của mình, thế nên tôi chỉ có vài người bạn. Chúng ta có thể kết bạn hay gì đó không.”

Baekhyun mỉm cười, cảm ơn vận may của mình và có thể gặp được một người bình thường ở đây. Nó gật đầu vui vẻ. ” Tôi chắc chắn sẽ đi với anh.”

- End Chap 2 -

—————————————   CHAP 3. Ý tưởng về việc ít nhất vẫn có một người nào đó trên con thuyền này có vẻ như bình thường cũng đủ làm động lực cho Baekhyun tiếp tục với cuốn sách mỏng về những hoạt động của ngày hôm sau, và khoanh tròn quanh những sự kiện mà nó muốn thử nhất. Sehun đã đúng; nó đã làm tốt ở những trò thể thao tiếp sức, thế nên nó vẽ một ngôi sao vào sự kiện đó; và hát, ồ hát là mặt Baekhyun thực sự tốt, nó thậm chí là đã chèn thêm sự kiện karaoke vào điện thoại của mình, thiết lập chuông thông báo trước ngày mà nó diễn ra. Nửa giờ sau và buông ra một tiếng thở dài thõa mãn, Baekhyun nghiêng người lại, chăm chú nhìn một cách hài lòng vào tờ hướng dẫn nhàu nát. Hành trình từ bến tàu Hàn Quốc chính xác là đã trải qua 2 tuần và 2 ngày, và Baekhyun hầu như đều đã tìm ra thứ gì đó để làm trong mỗi ngày đó, không bao gồm 4 ngày họ ở bến tàu California. Nó chỉ có thề hi vọng rằng khoảng thời gian rảnh rỗi của mình được lấp đầy với đôi mắt sáng của người lạ mặt đã giúp mình hôm trước. Chanyeol. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của anh ta, Baekhyun có thể nói sẽ rất vui nếu được trải qua thời gian rảnh rỗi với chàng trai ấy. Đó có thể là vì đôi tai đó, đôi tai to…đáng yêu. Baekhyun đã bỏ bữa ăn sáng ngày hôm đó, khi nó nhận ra mắt cá chân của mình vẫn chưa ở trong tình trạng tốt nhất, vì thế điều đó chẳng cần thiết để nói vào bữa ăn trưa, nó đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì để được đặt tay của mình vào thức ăn. Sehun đã bỏ rơi Baekhyun với những thứ tốt hơn (“Giống như nhìn cỏ mọc”, nó cảm thấy nên thêm vào ” Nghiêm trọng mà nói, Baekhyun, mày thật là tẻ nhạt.”) vì thế nó chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc tự khập khiễng đi ra khỏi phòng của mình, vẫn mặc cái quần rộng thùng thình và cái áo thun nhăn nhúm đã mặc lúc ngủ. Baekhyun thậm chí chẳng thèm chải chuốt mái tóc của nó—cứ như việc trở nên không hấp dẫn chính là mục đích của mình. Nhưng dĩ nhiên, Baekhyun tự nghĩ mình thật thảm hại khi nó phải lảng tránh khỏi người lạ mặt thứ tư đang cố véo vào mông mình. Họ có vẻ chỉ nhận ra dáng vẻ mới ngủ dậy của nó thật nóng bỏng, và Baekhyun cố giữ cho cặp mắt của mình ngắm thẳng xuống đất để tránh tất cả những ánh nhìn soi mói. Dạ dày của nó cồn cào khi Baekhyun vào boong chính, và một cách thuận lợi, bữa buffet trưa không quá xa. Nó đi vào một căn phòng lớn, cầm lên một chiếc đĩa và hào hứng nhìn quanh những món ăn, cắn môi khi quyết định sẽ đi đến nơi nào đầu tiên. ” Oh, lựa chọn tốt đấy,” Bakehyun rút tay của nó lại một cách nhanh chóng từ một đĩa đầy ắp xúc xích khi một giọng nói bất ngờ đến từ phía sau, trầm, êm mượt và thực sự tuyệt với tất cả những thứ Baekhyun đã mường tượng suốt 2 năm qua, nhưng bằng cách nào đó nghe lại đáng sợ nhiều hơn là để thích thú trong tình huống này. ” Um…” Nó trượt chiếc đĩa từ từ xuống quầy, cố gắng tìm xem cách tốt nhất của mình để đối phó. Baekhyun quyết định bước sang một bên, kể từ lúc người đàn ông này đứng đằng sau mình, và nó thậm chí không mong đợi vào một kế hoạch trốn thoát. Mặc dù, vô ích thôi, nó đã nhận ra, bởi vì Baekhyun đã lãng phí quá nhiều thời gian để suy nghĩ và không đủ thời giờ để thực sự di chuyển, vì vậy vào cái thời điểm mà nó thử thì lúc đó đã quá muộn. Người đàn ông đó đã tiến lên chỗ của nó, và trao cho Baekhyun một nụ cười tươi rói, táo bạo để lộ ra quá nhiều chiếc răng trắng dã, một điểm không thực sự phù hợp lắm với gương mặt của anh ta. ” Tên của tôi là Kai. Còn cậu ?” ” Um. Baekhyun.” Baekhyun lúng túng đáp. ” Baekhyun ? Thật dễ thương !” Anh chàng tên Kai ồ lên. ” Tôi sẽ cho cậu một biệt danh nhé.” ” Đừng !” Baekhyun nhanh chóng phẩy tay. ” Nó hoàn toàn không cần thiết đâu. Tôi thực sự sẽ đi ngay bây giờ rồi.” ” Vớ vẩn ! Cậu sẽ đến ngồi với chúng tôi, đúng không ?” Anh ta chỉ về một cái bàn, nơi một chàng trai khác đang ngồi một mình, đôi mắt cậu ta mở to khi cố nhét một miếng thịt bò to đùng vào miệng. ” Tôi nghĩ thật tuyệt nếu được nhìn cậu ăn những cái xúc xích đó.” ” Eh,” Baekhyun rùng mình khi nghe phải lời tuyên bố đó. ” Chỉ những người nóng bỏng mới nên được mong đợi vào điều đó, Kai.” Ổn rồi, vậy điều này đang đẩy điều đó đi một chút. Bây giờ thì nụ cười đáng sợ của Kai đã biến mất khỏi gương mặt của anh, giờ Kai trông thật sự tuyệt để nhìn vào. ” Oh,” cặp mắt của Kai mở rộng ngỡ ngàng, nhưng anh cố che giấu nó với một nụ cười lớn, vẫy tay liên hồi, như thể anh ta cũng đang ở trong một trò đùa. ” Cậu thật vui tính. Tôi biết điều đó mà. Được rồi. Tôi sẽ thẳng thắng, không quanh co nữa.” ” Hả ?” Baekhyun lùi lại một bước trước anh chàng đó khi đã nhìn quá lâu xuống cái đĩa trống rỗng. Nó đang đói. ” Người ở đó, anh chàng ngồi ngay chiếc bàn của tôi. Cậu ấy là bạn trai của tôi. Tên là Kyungsoo. Đến nay chúng tôi đã hẹn hò với nhau được 2 năm rồi. Chúng tôi thực ra đã gặp nhau trên con tàu này. Nhưng cậu biết đấy…” Kai thở dài thườn thượt. ” Tôi không biết. Tôi thực sự không biết.” Baekhyun càu nhau trong nỗi phiền phức. Kai hoàn toàn phớt lờ nó. ” Tôi thậm chí còn chẳng được phần tốt.” Anh ta nói. ” Hai năm là một khoảng thời gian dài, đúng không ?” ” Đúng.” ” Đúng. Vâng. Chúng tôi thực sự thích quan hệ tình dục với nhau. Thích.Rất.Nhiều. Nhiều lần một ngày nếu chúng tôi có thể. Thậm chí là qua điện thoại nếu chúng tôi phải thế.” ” Tôi có thể đi được không ?” Baekhyun hỏi một cách hi vọng. Điều cuối cùng nó muốn là không tìm hiểu về đời sống tình dục của Kai. Không vấn đề gì cho dù Kai và bạn trai của anh ta trông có tuyệt như thế nào. ” Không !” Kai nhanh chóng nói. ” Ý tôi là. Chúng tôi đã cố gắng thêm gia vị cho cuộc sống tình dục của mình một thời gian rồi, và hầu như đã không thành công. Vì vậy, chúng tôi đang muốn thử threesome. Và từ lúc cậu quyến rũ một cách chết tiệt và dường như độc thân, chúng tôi sẽ cho cậu vinh hạnh đầu tiên của mình…” ” Nhiều như việc tôi muốn…” Baekhyun nhăn nhó. ” Uh, chạy trên một chiếc xe tải đặc biệt xấu xí còn hơn là cái vinh dự được threesome với anh và bạn trai của anh đó, Kai.” ” Nếu chúng tôi mời thêm cậu bạn nóng bỏng của cậu và foursome, cậu sẽ thoải mái hơn chứ ?” ” Tôi-uh, cậu ấy-không !” Baekhyun lắp bắp, đột nhiên cảm thấy hoàn toàn nóng bừng, bực bội và tức giận với anh chàng kia. Nó đã thử tưởng tượng Sehun trong một cuộc giao cấu trước đây, chắc hắn rồi, nhưng tất cả điều đó chỉ làm nó thấy kinh tởm. Sehun là bạn thân nhấtcủa nó, và thậm chí nghĩ về cậu ấy theo cách đó thôi cũng đủ sai trái. ” Thỏa mãn bản thân đi, baby. Nếu cậu thay đổi ý kiến thì chúng tôi ở khoang 253 đấy.” Baekhyun thoát ra một tiếng rít không mấy là nam tính khi nó cảm thấy một cú vỗ thình lình vào mông mình. ” Tôi chắc chắn là sẽ không,” nó thở hổn hển, nhưng Kai đã đi khá xa rồi, được nửa đường đến chỗ chiếc bàn để gặp bạn trai của anh ta. Chướng tai gai mắt, Baekhyun quay tâm trí của mình lại với bữa buffet. Nó chân thành hi vọng rằng sẽ không có gì xảy ra mỗi khi quyết định mạo hiểm rời khỏi phòng của mình. Nó nghiêm túc mà xem xét việc sẽ nhảy xuống biển và bơi về nhà, nếu đó là biện pháp. — ” Em đã có một vài người bạn,” Sehun nói một cách hạnh phúc. Họ đang nằm trên chiếc giường to đùng của cả hai, cười khúc khích với các biểu cảm họ làm với nhau qua chiếc gương trên trần nhà. Baekhyun đã hỏi chiếc gương này để làm gì, nhưng Sehun nghĩ tốt hơn là không nên giải thích với nó. ” Em đã có à ?” Baekhyun hỏi một cách hào hứng. Một trong những điều nó đã lo lắng là (sau khi Baekhyun vượt qua cú sốc khi đi trên một chuyến du lịch dành cho gay) việc cậu bạn thân của mình có lẽ không có nhiều niềm vui, vì cậu là một chàng trai thẳng hấp dẫn trên chuyến du lịch này. ” Vâng !! Là 4 chàng trai cực kì vui tính và một cô gái. Cô ấy rất nóng bỏng.” Sehun huýt nhẹ khuỷu tay vào Baekhyun. ” Em nghĩ cô ấy làm việc trên thuyền hay gì đó. Tên của cô ấy là Luhan, đến từ Trung Quốc em nghĩ…” ” Ngạc nhiên thật !” Baekhyun há hốc mồm. ” Em đưa anh lên chuyến du lịch của gay, và em là người đã sắp đặt.” ” Oi,” Sehun bĩu môi. ” Em không hề nói thứ gì về việc sắp đặt, em đã nói là mình kết bạn mà ?” ” Được rồi, vâng, nhưng… anh mường tượng là em dù sao đi nữa đã kết thúc với việc ngủ với cô ta.” ” Cheh,” Sehun xoay đầu của cậu khỏi chiếc gương, có lẽ là để giấu đi gò má ửng hồng của mình. Baekhyun cười toe, và lần tìm để kéo những ngón tay của Sehun ra. ” Em sẽ giới thiệu anh với cô ấy… và với họ, nếu anh muốn ? Họ đều là người Trung Quốc, trừ một người trong có vẻ như… anh ta ước mình như thế. Anh ta thậm chí còn gọi mình là Xiumin. Nhưng vâng. Họ vui tính. Và nóng bỏng.” Cậu quay lại vào chiếc gương và nháy mắt. ” Em đã có nó.” Sehun nhảy ra khỏi giường và vội vã đi ra trước khi Baekhyun thậm chí có thời gian để ngồi dậy. ” Ooh, Baekhyun, ai đó đang tìm anh này,” Sehun nói, giọng nói của cậu chứa một sự giễu cợt. Baekhyun bật dậy, đôi mắt mở to trong sợ hãi và tò mò. Ai lại có thể tìm nó trong phòng của mình nhỉ ? ” Một người nào đó cao và khá đẹp.” Sehun thêm vào, khi Baekhyun phóng qua mình và đi tới sảnh. ” Oh! Chào ! Chanyeol !” Baekhyun nói trong một sự ngạc nhiên dễ chịu. Chanyeol đang đứng đó nhìn ngượng ngùng, bàn tay sờ sọang sau gáy của mình và một nụ cười gượng gạo nở trên môi. ” Xin chào,” anh chào hỏi. ” Tôi không có ý trông như một người theo lén đâu. Nhưng tôi tìm thấy số phòng của cậu trong cơ sở dữ liệu của khách hàng và tôi… vâng. Tôi đã nghĩ…” ” Không sao mà !” Baekhyun lắc đầu. ” Điều đó không đáng sợ đâu. Tôi rất vui vì anh đã tới. Có gì không ?” ” À tôi đã nghe về việc Kai đã làm với cậu ở bữa buffet, vì thế nên tôi muốn xin lỗi. Cậu ấy là bạn của tôi… cậu ta thỉnh thoảng có thể hơi thực sự trơ trẽn. Tôi đã nói là mình sẽ đá cậu ta ra khỏi thuyền nếu cậu ấy còn làm bất cứ điều gì khác tương tự thế.” ” Cám ơn,” Baekhyun cười toe toét. ” Anh thực sự có thể làm thế à ?” ” Không, tôi không thế. Tôi chỉ là một nhân viên cứu hộ…” Chanyeol nhún vai. ” Nhưng nó không có vẻ sẽ làm tổn thương cậu ta để nghĩ về điều đó.” Baekhyun gật đầu–nó chắc chắn đã đồng ý. Nó nuốt lại bình luận của mình trên đầu lưỡi rằng chỉ cần đá Kai ra khỏi thuyền ngay bây giờ. Có lẽ điều đó hơi đi quá xa, dù sao cũng cần xem xét việc họ là bạn của nhau. ” Dù sao đi nữa. Tôi cũng muốn hỏi cậu liệu có muốn đi ăn tối. Với tôi. Có một nhà hàng trên tầng trên cùng mà cậu thường phải trả tiền để ở đó nhưng tôi có một vài thẻ ăn. Nếu cậu muốn. Cậu không nhất thiết. Nếu cậu muốn ăn với…” ” Không ! Không. Tôi rất thích !” Baekhyun hào hứng nói. ” Để tôi lấy áo khoác của mình đã. Chỉ một giây thôi.” Khi Chanyeol gật đầu, Baekhyun phóng vào phòng. Sehun đang đứng cạnh chiếc giường, nhếch mép cười như thể cậu biết rất nhiều. ” Anh ấy là trai thẳng.” Baekhyun nhắc nhở khi nó kéo một chiếc áo len ra khỏi túi của mình. ” Vì thế đừng có mà nảy ra bất cứ ý tưởng gì.” Thật không may, nụ cười của Sehun chỉ càng thêm giãn rộng. ” Bất cứ điều gì anh nói, Baekhyunnie,” cậu nói, vẫy tay. ” Vui vẻ nhé !”

- End Chap 3 -  

——————————————-

CHAP 4.

” Tôi chưa bao giờ thực sự giỏi trong việc kết bạn trước đây cả.” Chanyeol cười khúc khích khi đang ăn dở chiếc sandwich sau khi họ đã dành 15 phút gần đây nhất thảo luận về một sự trùng hợp ngẫu nhiên khá kì lạ là cả hai đều tìm thấy điều tuyệt nhất khi  tham quan các nước dứt khoát là những chiếc bánh quy mềm. ” Tôi luôn tìm hiểu về những thứ kì lạ đầu tiên.”

Bữa tối đã bắt đầu với một chút khó xử. Ban đầu, họ đã buộc phải ăn ở tiệc buffet bởi vì Chanyeol đã quên mất việc phải ăn vận trang phục thế nào tại nhà hàng mà anh đề cập và nhận ra cả hai đều ăn mặc không thích hợp với nơi đó cho lắm, họ chỉ mặc quần jeans và áo len thôi.

Cà hai đã đến bữa buffet vào phút cuối, nhưng bàn của họ đã bị chiếm bởi một cặp đôi người Trung Quốc mà hai người này có vẻ quan tâm đến việc thưởng thức khuôn mặt của nhau nhiều hơn là thưởng thức các món ăn. Cuối cùng, cả hai quyết định nảy ra ý kiến sáng suốt nhất là cuỗm một ít sandwich của bữa buffet và ăn chúng khi ngồi tựa vào khu hành lang vắng vẻ dẫn đến một phòng Spa đã đóng cửa vào buổi tối.

” Nếu anh nghĩ điều này là kì lạ, tôi cảm thấy có chút sợ khi cho anh biết phần còn lại của bản thân mình,” Baekhyun cù vai của họ với nhau và điều đó càng khiến Chanyeol thậm chí còn cười to hơn.

” Vậy nói cho tôi biết điều khác thường nhất ở cậu đi.”

” Nếu tôi nói, tôi có lẽ phải giết anh đấy.” Baekhyun nghiến răng và lắc đầu. ” Hỏi tôi điều gì đó bình thường ấy.”

” Được rồi. Được rồi.” Chanyeol dừng lại một lúc để suy nghĩ và nhận được một tiếng cười khúc khích từ Baekhyun. ” Sở thích của cậu là gì ?”

” Ồ tôi thích hát.” Baekhyun đột nhiên cảm thấy có một chút nhàm chán. Nó ghét những câu hỏi chung chung thế này, bởi vì nó thực sự không có một câu trả lời tốt cho chúng. ” Và ừ, piano. Và một chút võ thuật.”

” Võ thuật ư ?” Chanyeol hào hứng hỏi.

” Hapkido. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên đâu.”

” Không ! Nó thực sự tuyệt đấy. Cậu có thể dạy cho tôi vài chiêu. Tôi đại loại rất vô dụng trong việc tự bảo vệ bản thân mình…”

” Được thôi.” Baekhyun đồng ý. Nó có thể làm điều đó. ” Anh thích làm gì ?”

” Ùm tôi rất thích âm nhạc !! Rap là sở trường của tôi. Tôi thực sự thích chơi nhạc cụ. Tôi cũng thích hát, nhưng thực sự không được hay cho lắm.”

” Oh !! Anh sẽ tham gia vào cuộc thi Karaoke chứ ? Nhân viên có được cho phép không ?” Baekhyun không thể mường tượng ra nếu Chanyeol hát thì âm thanh sẽ tuyệt vời đến thế nào khi sở hữu một giọng nói như vậy; trầm, mượt và hoàn toàn mâu thuẫn với gương mặt đáng yêu và trẻ con của anh.

” Cậu có tham gia không ?” Chanyeol chuyển hướng câu hỏi và Baekhyun gật đầu.

” Vâng, có chứ. Đó là một trong vài thứ tôi thực sự muốn làm !”

” Tôi sẽ cổ vũ cho cậu.” Họ lại cù vai vào nhau lần nữa và cắn thêm vài miếng sandwich trong im lặng. Baekhyun thực tình không thể nhớ nó đã thoải mái như thế này với bất kì ai khác trên chuyến tàu. Nó chỉ vừa quen Chanyeol chưa được 48 giờ đồng hồ nhưng cảm thấy như cả hai đã là bạn bè trong một khoảng thời gian dài vậy.

” À, anh đến từ vùng nào ở Hàn Quốc vậy ?” Đánh giá qua giọng nói thì nó chắc chắn là Chanyeol ở đâu đó gần Seoul, nhưng Baekhyun thực sự không biết phải nói gì khác để duy trì cuộc trò chuyện.

” Seoul.” Chanyeol đáp với một nụ cười. ” Cậu đến từ Bucheon phải không ? Tôi đã thấy nó khi tìm số phòng của cậu. Chúng ta sống khá gần chỗ của nhau há ?”

” Mmmm.” Baekhyun gật đầu. Nó tự hỏi khi nào nó có thể nói, tại sao chúng ta không gặp nhau sau chuyến đi này, mà không có cảm giác khó xử. Hay tình bạn của họ thậm chí sẽ khắng khít hơn… nó chỉ có thể hi vọng.

” Tôi sẽ hỏi cậu một vài câu hỏi nhàm chán nữa sau khi cậu nói cho tôi biết vài điều kì lạ về bản thân mình.” Chanyeol nói. Anh nhấc mình đứng dậy và sau đó cũng giúp Baekhyun đứng lên. ” Nếu cậu đến lớp học salsa vào ngày mai, tôi cũng sẽ ở đó. Tôi sẽ làm việc như một trợ lí, chỉ trong trường hợp… điều gì đó xảy ra lần nữa.”

” Như người nào đó đập mặt của họ xuống sàn, gần như bể mũi, và sau đó bị trặc mắt cá chân ư ?” Baekhyun tiếp lời, và Chanyeol gật đầu với một tiếng cười.

” Ừm, điều gì đó giống thế. Nhưng dù sao đi nữa, vì tôi phải thức dậy sớm để làm việc, tôi nên ngủ một chút. Tôi sẽ đưa cậu về phòng.” Chanyeol đưa tay ra, Baekhyun do dự một chút rồi vòng qua đó.

” Nếu anh dẫn tôi về phòng thế này, cảm giác sẽ giống như chúng ta đang hẹn hò đấy,” Baekhyun nêu ra. Thuận tiện, ngay thời điểm đó, con thuyền có vẻ như bị một con sóng mạnh đập vào và ánh sáng chập chờn làm nó chệch bước. Cánh tay của Chanyeol lập tức choàng quanh eo của Baekhyun.

” Cậu vụng về quá,” Chanyeol cười khúc khích. ” Tôi sẽ phải giữ chặt cậu thế này để giúp cậu không trượt ngã bất cứ lúc nào chứ ?” Anh hỏi, và Baekhyun không thể trả lời. Nó nhìn đi chỗ khác để giấu đôi gò má ửng hồng–áo khoác của nó đã bị vén lên một chút, vì thế những ngón tay của Chanyeol tiếp xúc vào làn da trần của Baekhyun ở một vị trí hơi nhạy cảm. ” Dù sao thì, đây cũng không thể là một buổi hẹn. Chúng ta đã dành hầu hết thời gian ngồi ăn những các sandwich nguội lạnh. Cậu có thể từ chối mọi cuộc gọi của tôi sau này, và tôi nghĩ mình dứt khoát là sẽ không đòi hỏi một nụ hôn sau khi đưa cậu về đến phòng đâu.”

Cả hai không nói bất cứ điều gì khác cho đến khi họ bước đến lối đi hẹp dẫn tới phòng của Baekhyun và Sehun. Không gian chật hẹp đồng nghĩa với việc Chanyeol phải giữ nó gần với anh hơn, và Baekhyun nhận ra hơi thở của mình trở nên nặng nhọc.

” Vâng. Tôi đoán sẽ gặp lại cậu vào ngày mai. Nếu như cậu có đến lớp học nhảy đó.” Chanyeol nói, ngay khi họ dừng lại trước căn phòng.

” Tôi sẽ đi.” Baekhyun hứa. Nó chẳng hề nhớ những sự kiện mình đã quyết định tham gia, nhưng bất cứ điều gì có lẽ cũng không thể ngăn nó dành nhiều thời gian hơn cho người bạn mới của mình. ” Gặp lại anh vào ngày mai.”

” Tuyệt. Đó là một cuộc hẹn.”

” Một cuộc hẹn thứ hai.” Nó nói rõ hơn.

Cả hai người cùng cười khúc khích và sau đó Baekhyun lách người vào phòng của mình mà không nói gì thêm. Sehun đang nằm trên giường của họ, cánh tay và chân của cậu duỗi ra hết cỡ và những cái chăn như một đống lộn xộn trên sàn.

” Có chuyện gì với em vậy ?” Baekhyun hỏi, và Sehun nhìn nó với một cặp mắt u ám.

” Em nghĩ em thích cô ấy.” Cậu thì thầm, và Baekhyun phải lục lọi lại trí nhớ của nó trong vài phút để đoán ra người mà Sehun đang nói tới.

” Ồ ! Là Luhan ư ?” Nó hỏi, và Sehun gật đầu. ” Anh biết mà ! Em sẽ được đáp lại thôi !”

” Vâng, em chỉ hi vọng thế.” Cậu cười yếu ớt. Baekhyun bật cười và đưa ra dấu hiệu chiến thắng–ít nhất thì một trong hai người họ sẽ nhận được gì đó từ chuyến đi này.

Baekhyun đến phòng tập vào ngày hôm sau với một cảm giác bất an cuộn sâu trong dạ dày. Nó đã dành cả buổi sáng để suy nghĩ về điều này, và bây giờ nó muốn làm được điều đó, Baekhyun dẫn đến một kết luận rằng đó là điệu salsa mà mình sẽ tham gia. Salsa, đó là một điệu nhảy thân mật của người Cuba, điều đó có nghĩa là nó phải tiếp xúc gần quá mức với những người mà nó không hề muốn lại gần. Nó không thực sự chắc chắn, nó không hoàn toàn chắc rằng việc có thời gian bên cạnh với Chanyeol sẽ đền bù xứng đáng cho điều này.

Xem xét lại, sau tất cả, Chanyeol sẽ là trợ lí cho người giảng dạy, dù sao thì ít nhất sự ân cần này cũng sẽ có lợi cho Baekhyun đáng thương.

Nó đã có một lí do để duy trì niềm hi vọng khi tất cả mọi người cuối cùng đã bước vào trong phòng tập rộng lớn, và Chanyeol được hướng dẫn để đi xung quanh từng người và bắt cặp cho họ với những người khác trong căn phòng. Baekhyun tự hỏi liệu Chanyeol thậm chí có nhận ra nó đang ở đây hay không khi anh phải đi xung quanh những người kia, và nó vẫn đứng đó một cách khó xử. Nhưng Baekhyun nhận ra một động cơ khi Chanyeol nói với người hướng dẫn.

” Có một người không có cặp hôm nay, tôi sẽ phải làm bạn nhảy với Baekhyun đúng không ?”

Baekhyun rạng rỡ, mặc dù nó có nghe thấy một số lời khiếu nại bất mãn của những người tham gia gần đó, những người có hoặc không có lẽ đã đứng gần đó để nhận được một cơ hội nhỏ nhoi được bắt cặp với Baekhyun. Chanyeol trao cho nó một nụ cười nhăn răng khi quay lại, và mọi thứ tiếp diễn sau đó là một tiếng động lớn từ phía bên kia phòng tập.

” Điều đó không cần thiết đâu !” Lời thông báo truyền đến và đôi mắt của Baekhyun mở to trong một sự hoảng loạn. Nó không cần phải nhìn để biết đó là ai. Chỉ cần nghe giọng nói đó duy nhất một lần cũng đủ ám ảnh trong những cơn ác mộng của nó mãi mãi.

” Không…” Nó thì thầm một cách yếu ớt, nhưng đã quá muộn, Baekhyun đã nghe thấy tiếng bước chân thình thịch băng trên sàn nhà, và sau đó cảm thấy một đôi tay vòng chặt chẽ quanh eo của mình.

Nó giống như một phân cảnh trong một bộ phim truyền hình lãng mạn, ngoại trừ việc Baekhyun chẳng muốn làm gì hơn việc la hét và bỏ chạy, và kẻ tấn công kia chỉ nhìn chăm chú vào người yêu đẹp trai của mình một cách thích thú. Thực tình, hắn ta có một chút đáng sợ hơn cả một người đàn ông trung niên đối với những cậu nhóc vị thành niên.

Và Baekhyun, trông trẻ hơn rất nhiều so với độ tuổi của nó, trở thành mục tiêu hoàn hảo đối với người đàn ông này.

” Heechul,” nó rên rỉ. ” Làm ơn đi đi.”

” Được thôi, baby, nhưng chỉ khi anh biết được chúng ta sẽ làm gì sau đó thôi.” Khi Baekhyun quay lại nhìn vào hắn, Heechul nháy mắt một cách cường điệu nhất mà nó từng thấy. Điều đó làm cho cậu nhóc tội nghiệp cứng họng chẳng nói được điều gì.

” Đừng có làm những học sinh hoảng sợ nữa, Heechul.” Chanyeol cảnh báo, chống tay lên hông của mình. ” Baekhyun, cậu muốn tên biến thái đáng sợ này làm bạn nhảy, hay muốn tôi đá anh ta ra khỏi đây ?”

” Tôi…um,” Baekhyun thực sự không muốn bị đặt vào tình huống như thế này, và nó nhìn qua lại giữa hai thằng đàn ông, cố gắng quyết định có sẵn sàng làm tổn thương trái tim của Heechul hay không.

” Chỉ cần nhớ rằng, bé yêu, nếu Chanyeol thực sự cố đá anh ra khỏi đây, anh hoàn toàn có thể sa thải cậu ta. Cậu ta chỉ là muỗi, một tên nhân viên cứu hộ có thể thay thế.”

Và đó là một lời đe dọa hiệu quả hơn bất kì thứ gì.

” Đ-được. Tôi sẽ nhảy với anh. Chỉ cần… đừng… chạm vào tôi là được.”

” Đừng lo bé yêu, bàn tay của anh sẽ không rớ tới bất cứ nơi nào nó không có nghĩa vụ.”

Ý nghĩ của Heechul về nơi mà bàn tay anh ta không có nghĩa vụ rõ ràng là rất khác với Baekhyun, và cậu trai trẻ tuổi đã phải ứng phó với việc hất tay của hắn ta ra bất cứ khi nào Heechul nghĩ đó là lúc thích hợp để đưa chúng đi lang thang, hoặc việc nghiêng đầu sang một bên bất cứ khi nào hắn ta đưa ra tín hiệu rằng mình muốn hôn lên bờ môimềm mại và ngọt ngào của nó. Không cần phải nói, chẳng bao lâu để Baekhyun nâng cánh tay của Heechul khỏi eo của mình, và nói với anh ta nó cần hít thở một lát.

” Anh sẽ chờ em, mặt trời bé nhỏ !” Heechul thì thầm, và Baekhyun nhăn nhó với Chanyeol khi nó đi ngang qua anh để rời khỏi sàn nhảy.

Nó ngồi xuống một cái ghế ở góc của căn phòng, uống từng ngụm nước trong cái chai mà mình vẻ đã mang theo. Đó thực sự là một loại mua vui, ngồi đó và nhìn những người đàn ông khác nhảy một cách nhiệt tình trong tiếng nhạc. Chanyeol trông có vẻ cũng khá vui vẻ; ánh mắt của Baekhyun hướng về phía anh trên sàn nhảy. Nó quan sát anh thấp thoáng giữa những cặp đôi, chỉ cho họ cách đứng thế nào, nơi đặt tay ở đâu, và thỉnh thoảng, anh thậm chí còn biểu hiện những hướng dẫn bằng hành động. Baekhyun không thể lí giải được cảm giác khó chịu quặn lên trong dạ dày mỗi lần Chanyeol nhảy vài bước với một học sinh rất hăm hở. Họ trông có vẻ thích được anh dạy hơn là người hướng dẫn của mình–người cũng xuất hiện là một chàng trai khá lôi cuốn, mặc dù trông anh ta hơi giống một con khỉ.

Sau một lúc, tất cả mọi người dường như đã thực hiện tốt phần của mình; ít nhất, có sự vui vẻ với những người bạn nhảy của họ. Chanyeol lách mình ra khỏi đám đông và bước đến chỗ Baekhyun, người vẫn còn đang mãi chăm chú nhìn anh mà thậm chí chẳng nhận ra chàng trai đang tiến về phía mình.

” Baekhyun ?”

Nó nhảy dựng lên, lắp bắp một vài từ ngữ lộn xộn trước khi nhìn vào Chanyeol và bắt gặp ánh mắt của anh. ” … Vâng ?”

” Cậu đã không quay lại. Tôi đã tự hỏi không biết liệu cậu có ổn không…”

Nó mỉm cười, cảm động vì Chanyeol đã nghĩ cho mình. ” Tôi không sao. Tôi chỉ… sợ Heechul. Và ở đây thực sự hơi nóng.”

” Ở đây nóng, đúng không ?” Sau những từ ngữ đó của anh, Baekhyun nhận ra đôi mắt của mình lướt trên cổ của Chanyeol, một lớp mồ hôi lấp lánh phản chiếu dưới ánh đèn. Nó nuốt một cục nghẹn xuống cuống họng và sau đó gật đầu, hi vọng anh không bắt gặp ánh nhìn của mình.

” Khá nóng… đúng thế.”

Chanyeol bật cười với nó. ” Cậu có quay lại không, hay làm gì khác ?” Anh hỏi. ” Tôi có thể tìm cho cậu một bạn nhảy mới, hay cậu có thể nhảy với tôi, nếu thích…”

” Dĩ nhiên rồi, tôi sẽ chỉ–” Baekhyun đột nhiên im bặt, mắt nó mở to kinh ngạc khi bàn tay của Chanyeol nắm quanh áo, và anh giật mạnh nó khỏi đầu của mình, để lộ ra thân hình đẹp như điêu khắc mà Baekhyun chưa từng thấy trước đây. Đó không phải vì những cơ bắp của anh… đó chỉ là làn da mịn màng, mềm mại trông như thiên thần để chạm vào. Có lẽ nó sẽ nắm bắt tình huống không quá bất ngờ như thế, nhưng Chanyeol có một thân hình quá tuyệt vời trong tầm nhìn của nó và hoàn toàn không có cảnh báo trước, vì thế đó là điều hiển nhiên khi Baekhyun chẳng thể nói nên lời vào lúc này. ” Um…”

” Hửm ?” Chanyeol thúc nó trả lời, dường như chẳng biết rằng Baekhyun đang nhìn chòng chọc vào cơ bụng trần nhẵn của anh.

” Kh-không có gì. Tôi sẽ chỉ ngồi đây và nhìn anh… um… hỗ trợ.”

Anh ngướn mày lên, nhưng chẳng phàn nàn gì, chỉ quay trở lại sàn nhảy và làm theo cách của mình khi người đầu tiên anh nhìn thấy gặp một vài vấn đề. Baekhyun đã nắm bắt lại hơn thở của mình ngay khi anh quay đi, nhưng chỉ tới khi nó nhìn thấy tấm lưng trần của Chanyeol; bờ vai rộng và những cơ bắp săn chắc uốn lượn dưới làn da mềm mại.

” Vâng, đó có thể là một vấn đề…” Nó tự lẩm bẩm với chính mình khi đưa đến kết luận rằng Chanyeol quá nóng bỏng.

- End Chap 4 -

——————————————

CHAP 5.

Đó là đêm trước ngày cuộc thi hát karaoke diễn ra, và BaekHyun đang trông đợi để gặp ChanYeol ngay khi anh kết thúc công việc để luyện tập bài hát của mình, và vâng, để dành nhiều thời gian ngắm nhìn anh bạn cao lớn, tuyệt vời của nó hơn.

Nhưng dĩ nhiên, chẳng có gì thực sự đi theo đúng kế hoạch của nó cả, vì thế nên thay vì làm những gì mà mình đã dự tính, BaekHyun bị lôi ra ngoài đến bữa ăn tối tại một trong những nhà hàng với SeHun và nhóm bạn mới của cậu ta. May mắn thay, Chan Yeol không có vẻ gì là bận tâm, anh thậm chí còn trông khá hào hứng để gặp LuHan. Kể từ khi anh hoàn toàn chẳng nghe ngóng được là có bất kì cô gái nào làm việc trên con thuyền, ngoại trừ một vài nhân viên kĩ thuật… và chẳng có ai trong số họ đến từ Trung Quốc… hay châu Á cả, đó chính là vấn đề.

Đã có vài người ngồi ở chiếc bàn khi họ đến, Baek Hyun và ChanYeol phải che tay lên miệng để giấu tiếng cười khúc khích của tụi nó khi nhận ra hai trong số đó chính là cặp đôi Trung Quốc đã chiếm bàn ăn của mình vài ngày trước. Trông họ có vẻ cuốn hút hơn khi mà hiện giờ bọn họ không có mút lấy mặt nhau; một người giới thiệu bản thân anh ta là Kris bằng một giọng nói êm mượt, nhỏ nhẹ, dù nhấn âm tiếng Hàn khá kì quặc nhưng gương mặt của anh ta rất quyến rũ, bên cạnh anh là bạn trai của mình, Tao, cậu chàng có một đôi mắt đen, sắc lẹm làm cho cậu trông khá lạnh lùng và đáng sợ, nhưng cách chào hỏi dễ thương của cậu hoàn toàn trái ngược với ấn tượng đầu tiên của cả hai.

Cả đám trông có vẻ đang ở giữa một cuộc tán gẫu về HeeChul, Baek Hyun nhận ra điều này đang kích thích sự tò mò của mình. Một anh chàng tên Yi Xing – hay còn được gọi là Lay – cậu ta đã thêm vào khi Chan Yeol mất khoảng 15 lần để phát âm tên cậu ta một cách chính xác, cậu trông có vẻ như biết tất cả những đề tài lí thú, và mọi người ghé sát lại bàn chỉ để lắng nghe.

“Tôi nghe nói anh ta đến từ Trung Quốc. Anh ta siêu đẹp trai luôn. Tôi chỉ mới thấy qua một tấm ảnh, nhưng tôi nghĩ anh ta trông thật sự cuốn hút, và vẻ bề ngoài của anh ta thật không công bằng, nó thậm chí còn hấp dẫn hơn cả khuôn mặt”

“Cậu đang nói về ai thế?” Baek Hyun tò mò hỏi

“Bạn trai cũ của Hee Chul” Lay trả lời ” Họ đã chia tay 2 năm trước. Họ đã từng ở bên nhau gần như… sẽ không bao giờ chia lìa. Có vẻ người đó bỏ đi và chuyển đến Trung Quốc mà chẳng nói lời nào. Trái tim của Hee Chul đã tan vỡ.”

“Tôi cũng đã từng nghe về điều đó” Chan yeol nói “Mặc dù tôi nghĩ là đã hơn 2 năm trôi qua rồi!”

“Ừm, tôi khá chắc về điều đó” Lay gật đầu. “Có một tin đồn rằng đó là lý do Hee Chul lên con thuyền này, nhưng anh ta chẳng thể hiện ra. Mimi nói với tôi rằng HeeChul thật sự đứng ngồi không yên khi con thuyền cập bến ở Trung Quốc, nhưng anh ta cũng chẳng cho ai thấy. Tôi đóan là anh ta vẫn chưa quên được anh chàng kia”

“Vậy tại sao anh ta cứ nhắm vào tôi chứ?” Baek Hyun tự hỏi lớn, nghiêng nhẹ đầu của nó sang một bên.

Tất cả quay lại nhìn nó. “Um, anh ta cũng thật quá quái dị”

“Có lẽ là để đánh lạc hướng chăng?” XiuMin chống cằm, đôi mắt vẫn dán chặt vào Baek Hyun.

“Tôi hi vọng là vậy…” ChanYeol nói nhỏ đến mức dường như chỉ có Baek Hyun nghe thấy. Nó quay lại nhìn anh bạn của mình với cặp mắt thao láo, tự hỏi chính xác thì câu nói đó đặt ở ngữ cảnh nào. Chan Yeol không nhìn nó, thay vào đó anh bồn chồn nhìn chằm chằm vào cái chai nước rỗng trước mặt mình

“Này!” khoảnh khắc im ắng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Sehun, người đang nắm tay một cô gái có mái tóc nâu đỏ dài chấm vai, khoác trên người một chiếc váy Lolita hồng xếp li dịu dàng mà nó đã từng thấy nhiều cô gái mặc chúng khi trải qua vài tuần ở Nhật Bản khi còn học trung học. Có điều gì đó hơi khác thường ở cô gái này, cách mà cô ta bước đi chẳng giống với tất cả những cô nàng khác và khi cô ngồi xuống chỗ của mình và hé môi để chào mọi người, Baek Hyun như đang nhận ra một điều gì đó.

Nó nhìn sang Chan Yeol, người trông có vẻ như cũng đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, nhưng anh nhìn có vẻ ít hoảng hốt hơn và gần như không thể kìm chế mà bật cười. SeHun y như hoàn toàn bị quên lãng khi cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô gái của mình và chào tất cả những người bạn mới.

“Vậy, cuộc thi karaoke vào ngày mai, ch” cậu bắt đầu chủ đề trước tiên khi mọi người đã yên vị tại chỗ ngồi và phục vụ bàn mang ra 3 ca bia lớn, và những món ăn họ yêu cầu. “Có ai ở đây sẽ tham dự không? Dĩ nhiên là trừ Baek Hyun ra”

“Tôi sẽ tham gia!” Chen hào hứng nói. Cậu ta đã chẳng nói gì nhiều từ lúc Baek Hyun gặp cậu, nhưng trông cậu có vẻ thực sự là một người dễ thương theo quan điểm của nó” Mình đã thắng ở hạng mục giọng ca hồi năm ngoái đó. Đây là sở trường của mình”

“Ồ, có hạng mục giọng ca, sức hút, tạo hình và tùm lum hết. Họ sẽ chọn ra người thắng cuộc của từng cái, và tất cả mọi người đều có giải thưởng. Chan Yeol đã thắng ở hạng mục tạo nhiều sức hút nhất vào năm ngoái, phải không? Tôi nhớ là mọi người rất thích cậu đọc rap á…”

“Ồ, cậu còn nhớ sao?” Chan Yeol cười ngượng nghịu “Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi không….” Anh nín bặt, có vẻ như suy nghĩ lần thứ hai để hoàn thành câu nói của mình

“Năm ngoái anh đã tham gia hả?” Baek Hyun hỏi trong sự thích thú. “Sao năm nay anh không thi?”

“Giờ tôi có lẽ thích làm khán giả hơn” anh nhún vai. “Dù sao đi nữa, Chen, Baek Hyun, hai người tính hóa trang thành gì thế?”

Đệt. Baek Hyun rên rỉ, nó hoàn toàn đã quên béng mất điều đó. Nó chẳng có cái quái gì để mặc hết, nó đã bị lừa lên chiếc thuyền này, vậy nên quên mất một bộ phục trang chính là thứ nó đã không chuẩn bị. “Tôi không có gì hết” Nó thú nhận “Tôi có được phép tham gia mà không hóa trang không?”

“Vâng, cậu có thể chứ” Chen đáp. “Nhưng nó sẽ thật sự bất lợi… cậu sẽ bị thua thiệt nhiều đó. Tất cả mọi người đều ăn diện hết! Tôi sẽ mặc như 1 con gấu trúc! Tao đã cho tôi mượn bộ pajamas của cậu ấy, và Kris sẽ trang điểm cho tôi. Tôi sẽ trông rất đáng yêu cho mà xem”

“Tao, cậu có còn bộ pajamas nào không?” Baek Hyun hỏi với một hơi thở bực tức, nó chẳng hài lòng xíu nào với cái quy chế kì dị của những sự kiện này.

“Tôi có thể giúp cậu” nó nhìn sang LuHan, người đang trao cho Baekhyun một nụ cười dễ thương.

“Tôi có rất nhiều phục trang mà cậu có thể mặc. Chỉ cần đến gặp tôi vào ngày mai hai tiếng trước cuộc thi là được, SeHun sẽ nói cho cậu phòng tôi ở đâu”

Đánh giá mớ quần áo hiện giờ của LuHan. Baek Hyun không cảm thấy thích thú cho lắm để đi theo kế hoạch này, nhưng nó liều mạng cúi đầu để cảm ơn. Mọi thứ sẽ trở nên rất thú vị đây.

Gần 4 giờ kém 15, Baek Hyun gõ hai lần lên cánh cửa phòng số 492, và lùi lại vài bước đến khi LuHan mở cửa và bước sang một bên để nó vào trong. Có một chút kì lạ khi gặp người này —– e hèm, là anh chàng, không có bộ tóc giả và lớp trang điểm, nhưng nó nhanh chóng kết luận rằng chàng trai đó – LuHan chính xác là còn dễ thương hơn nhiều; và chẳng có gì để bàn cãi về sự quyến rũ của anh ta. Dáng vẻ lúc này của LuHan chỉ làm Baek Hyun thấy thích hợp với anh hơn.

“Sehun nghĩ anh là một cô gái” đó là điều đầu tiên nó nói khi Luhan dẫn nó đến chiếc ghế và nói nó ngồi xuống đó. “Cậu ấy thực sự nghĩ anh là phụ nữ đó”

“Tôi biết”. LuHan nhíu mày. “Tôi chẳng hiểu tại sao. Tôi không hề cố giấu giới tính của mình trước cậu ấy… Tôi nghĩ nó thật quái lạ” Anh thừa nhận, và sau đó bận rộn quanh một ngăn kéo, lôi ra tùm lum dụng cụ trang điểm. Baek Hyun hít vào một hơi khi liếc nhìn chúng— nó biết LuHan sẽ tròng lên người nó một bộ váy. Nó biết mà…”

“Nhưng anh không hiểu” Nó nói. “Cậu ấy thẳng. Cậu ấy nghĩ anh là một đứa con gái.”

LuHan mỉm cười sau đó có một chút buồn bã. “Làm ơn đừng nói với cậu ấy điều này. Tôi sẽ nói, tôi hứa. Nhưng ngay lúc này… hãy để tôi…” anh thở dài. “Tôi thực sự thích cậu ấy. Tôi không bao giờ muốn lừa gạt Sehun. Tôi thậm chí thường không ăn mặc như con gái, chỉ trên chuyến tàu này thôi, vậy nên tôi…. tôi chỉ phần nào làm thế… Cậu hiểu mà đúng không?”

Nó hiểu, dĩ nhiên là nó hiểu. “Được rồi” Nó hứa. “Tôi sẽ không nói. Nhưng cậu ấy sẽ bị tổn thương khi phát hiện ra điều này.” và điều đó chỉ là sẽ không thể, Baek Hyun cay đắng nghiền ngẫm. Sehun đã chịu đựng nó quá đủ rồi để mong muốn quay sang chú ý sở thích của mình ít nhất một lần.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức để tránh làm tổn thương cậu ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức” LuHan nói. “Giờ thì nhìn tôi này… Tôi sẽ làm cậu trở nên xinh đẹp nhất”

————————-

Baek Hyun cảm thấy có chút khó xử hơn. Mặc dù nó  một cô gái, hay đang tròng lên người một bộ váy, nó hoàn toàn nghĩ rằng mình sẽ không bị áp đặt vô phong cách của LuHan. Nó đang mặc một cái áo tay dài cổ tròn màu trắng, với một cái váy siêu ngắn có những chấm tròn đen phía trên, đôi vớ đen dài bó sát và một đôi giày màu xám làm nó cao hơn khoảng 4 inches chứ chẳng ít, và nó thậm chí còn đứng không vững.

Nó xếp hàng phía sau Chen, người trông rất đáng yêu trong bộ pajamas gấu trúc to quá cỡ. Họ không nói gì nhiều trong hàng—- nó cá là vì Chen không nhận ra nó trong lớp trang điểm và chiếc váy này. Cả hai đều đang dỏng tai lên lắng nghe những thí sinh khác trình diễn, nhưng chủ yếu là đang tiến gần hơn đến những vị giám khảo để bước lên sân khấu, thế nên khó có thể trốn khỏi việc hát trước tất cả cổ động viên phía dưới.

Khi cuối cùng cũng đến màn biểu diễn của Chen, Baek Hyun đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng. Khi nhìn xung quanh, nó nhận ra hầu hết những người đàn ông này đều là người da trắng, điều đó có nghĩa là phần lớn những thí sinh sẽ hát tiếng Anh… nhưng Baek Hyun không biết tiếng Anh, bài hát của nó dĩ nhiên là nhạc Hàn Quốc rồi. Có vị giám khảo nào quan tâm tới điều đó không? Nó thật sự hi vọng là không. Nó chỉ ước là mình đã hỏi Chen trước về việc này.

Nó chưa sẵn sàng lắm khi người chủ trì đến lấy cái CD của mình và đưa Baekhyun đến vị trí vào sân khấu. Chen vừa mới kết thúc bài hát của cậu ta với một nốt cao ngân dài làm Baek Hyun phải rùng mình. Người chủ trì nói gì đó bằng tiếng Anh, và Baek Hyun gật đầu ngu ngơ, mặc dù nó hoàn toàn chẳng hiểu gì. Nó chỉ có thể đoán rằng giờ đến lượt phần biểu diễn của mình khi Chen đã lướt qua nó với một nụ cười toe toét – giám khảo có vẻ đánh giá cao cậu ta.

“Và đây là… Ba…Bacon? Với bài hát Mister của 1 nhóm nhạc Hàn Quốc, KARA!” Ông chú đó giới thiệu, và một vài tiếng cổ vũ vang lên khiến Baek Hyun nhìn về bên trái sân khấu, nơi ChanYeol, SeHun và những người bạn nó mới gặp tối qua đều đang vẫy tay với mình. Nó mỉm cười với họ, lẩm bẩm “Baek Hyun” để sửa lại cách phát âm của ông chú kia, và nó chỉnh lại chiếc microphone mình được đưa cho. Âm nhạc vang lên.

Nó đang thực sự rất hối hận khi để Sehun chọn bài hát này. Nó nhìn xuống khán già khi hát và có vẻ như chỉ có sự hưởng ứng từ những người bạn của mình. Và từ HeeChul, người đang rất vui vẻ từ đằng xa, nhưng anh ta không được tính.

Baek Hyun nhìn xuống phía ChanYeol, người đang cố thu hút sự chú ý vào mình. Nó lẩm bẩm lời bài hát một cách ngượng nghịu khi nhìn anh bạn cao lớn của mình vừa múa máy tay vừa gật đầu với cậu. Cố lên,  anh mấp máy môi, Baek Hyun gật đầu để đáp lại. Mọi người đều biết điệu nhảy Mister.

Một vài người hò hét khi đến đoạn điệp khúc và bắt đầu nhảy theo, điều đó chứng tỏ đây là phần ưa thích của họ. Nó cảm ơn Chúa vì nó đã nhảy đoạn này quanh nhà của mình suốt 2 năm khi không có ai ở nhà — nó hoàn thành đoạn lắc mông một cách hoàn hảo.

“Cậu làm tốt lắm!” Chan Yeol là người đầu tiên gặp nó ngay lúc lách qua những khán giả sau khi màn biểu diễn kết thúc. “Lúc đầu có chút gượng gạo, nhưng cũng rất tuyệt!” Anh đến bên Baek Hyun, hai đôi mắt bất chợt gặp nhau. “Chiếc váy bị sốc lên. Đó có lẽ là lý do tại sao tất cả họ thích nó như thế. Nhưng cũng chẳng nhiều” Baek Hyun càu nhàu khi ChanYeol kéo chiếc váy ngay ngắn lại và lướt qua mông nó. “Chúng tôi đều biết cậu hát rất tốt” Anh lùi lại, cười rạng rỡ làm cho khuôn mặt sáng bừng

“Vậy là vào phút cuối họ thích tôi chỉ vì cơ thể của tôi thôi” Nó bĩu môi, nhưng thật sự, nó cảm thấy khá là “phấn khởi”. Chan yeol vẫn đang đứng rất gần, gần đến nỗi ngực của cả hai sắp chạm vào nhau.

“Ừm, nhưng này. Họ sẽ công bố những người thắng vào buổi tiệc khiêu vũ tối nay, vậy nên uh.” Nụ cười rạng rỡ của anh trở nên có chút ngượng ngập, nhìn như anh đang đỏ mặt. “Cậu sẽ đi chứ, hãy để bản thân… thay đổi. Chúng ta có thể găp nhau ở boong chính trong một tiếng nữa. Và sau đó… đi đến buổi tiệc…”

“Được” Baek Hyun mỉm cười. “Tôi sẽ nói với SeHun và LuHan nữa”

Có lẽ nó đang tưởng tượng đến điều đó, nhưng trong Chan Yeol có chút thất vọng. ” Được rồi. Và này Baek Hyun?”

“Vâng?”

“Đừng rửa eyeliner đó nhé. Cậu trông rất hợp với nó”

- End chap 5 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro