Đoản 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Ôn Chu】《Cứu mạng a, phu nhân chạy rồi!》
Author: @宋玖
Trans/edit: Pinkie
#Ngọt ngọt ngot
Bản dịch chưa xin phép nên vui lòng không chuyển ver, reup dưới mọi hình thức.

***

01

Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, trên dưới Quỷ cốc không ai dám nói chuyện, một đám quỷ tội ác chồng chất ấy vậy đến cả thở mạnh cũng không dám.

Tất cả đám quỷ đều nghĩ thà rằng bị Cốc chủ phái ra ngoài một trọi mười còn hơn là phải ở lại trong cốc vừa lo lắng vừa sợ hãi như vậy.

Ngươi hỏi tại sao ư?

Thật muốn tổn thọ mà, Cốc chủ phu nhân để lại một phong thư liền bỏ chạy rồi!

02

Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm phong thư kia cũng đã hai canh giờ rồi.

A Tương ở bên cạnh cũng không dám hé răng nói nửa lời.

Càng không buồn nhắc đến bọn Trương Thành Lĩnh và Tào Úy Ninh còn đang hận không thể đem chính mình chôn xuống dưới đất.

“Bỏ đi, các ngươi đều đi ra ngoài đi, một đám đừng ở đây, nhìn mà phiền lòng!”

Ba người như được đại xá nhanh chân đi ra khỏi cửa.

Ôn Khách Hành hai tay nắm chặt, nhưng lại sợ làm nhăn bức thư Chu Tử thư để lại cho hắn, chỉ đành phóng nhẹ lực đạo.

Trên phong thư kia nét chữ Chu Tử Thư cứng cáp hữu lực, tựa như nước chảy mây trôi, nếu là Ôn Khách Hành trước đây nhìn chữ viết của Chu Tử Thư đẹp như vậy, nhất định sẽ vừa ôm Chu Tử Thư vừa hết lời khen ngợi phu nhân nhà mình.

Nhưng Ôn Khách Hành hiện tại không còn tâm trạng để thưởng thức.

Ai có thể hiểu được, hắn vừa mới tỉnh dậy, A Nhứ vốn dĩ nên ở trong lòng hắn đột nhiên để lại một phong thư liền chạy mất, hắn còn có tâm trạng này kia gì nữa?

Trong cái khoảnh khắc hắn nhận được bức thư kia, sợ hãi cùng bi thương nháy mắt vây quanh hắn, cả người hắn không ngừng run rẩy, không dám mở ra phong thư viết “Thân khải Ôn Khách Hành”

Hắn sợ, sợ nội dung bên trong bức thư này viết A Nhứ chán ghét hắn, hắn sợ ánh sáng duy nhất mà hắn vất vả bắt được đột nhiên biến mất.

Ôn Khách Hành hắn có thể thừa nhận mọi sự phỉ báng và hận thù của thế nhân, nhưng lại cô đơn không thể thừa nhận việc Chu Tử Thư rời đi.

03

Nhưng tất cả đau lòng của Ôn Khách Hành nháy mắt đều tan thành mây khói khi hắn run run rẩy rẩy mở phong thư ra.

Trong thư Chu Tử Thư nói y ra ngoài giải quyết một số việc, đi lấy một chút đồ, sẽ mau chóng trở về.

Còn đặc biệt nhấn mạnh, không được vì y không ở bên cạnh mà nổi điên khi dễ người khác.

Nhìn mấy chữ “Ôn Khách Hành”, “Khách Hành” ở đầu thư bị gạch đi cùng hai chữ “Lão Ôn” được giữ lại, Ôn Khách Hành buồn vui lẫn lộn mà nghĩ A Nhứ của hắn thật đúng là biệt nữu.

Tuy rằng A Nhứ của hắn không có thật sự muốn rời khỏi hắn, nhưng Ôn Khách Hành vẫn cảm thấy thật buồn bực.

Phí lời, nếu như phu nhân ôn nhu thiện lương võ công cao cường thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của người chạy mất ngươi có buồn bực hay không?

04

Quỷ cốc Cốc chủ Ôn Khách Hành buồn bực vậy ai là người xui xẻo?

Đương nhiên là đám quỷ trong Quỷ cốc rồi.

À, còn có Tào Úy Ninh.

Tào Úy Ninh thật khổ tâm a, trước đây mỗi ngày đều bị nhạc mẫu đại nhân mắng cho một trận.

Hiện tại nhạc mẫu đại nhân chạy mất rồi, ta phi, là ra cửa làm việc, thật sự là ba ngày đánh nhẹ, năm ngày đánh nặng, còn kì mỹ nói là luận bàn.

Này gọi là luận bàn sao?

Gọi là đơn phương tàn sát còn đúng hơn.

05

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó Chu Tử Thư đã rời đi được nửa tháng.

Ban đầu Ôn Khách Hành còn giữ được bình tĩnh, chỉ là đến lúc bình tĩnh hỏng nổi liền lôi Tào Úy Ninh ra xả giận, nhưng theo thời gian Chu Tử Thư rời lại càng tăng lên, hắn càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo được lo mất.

Những lúc hắn không thể không chế được cảm xúc của mình sẽ lại lấy thu Chu Tử Thư để lại cho hắn ra xem, mỗi lần đều tự nhắn nhở mình, A Nhứ của hắn không cho phép hắn nổi điên.

Vậy hắn liền không thể điên.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, không biết là ai có mắt như mù ngay lúc này còn muốn trêu chọc Ôn cốc chủ.

Ôn Khách Hành nhìn về phía cửa, ánh sáng ấm áp ngoài cửa chiếu vào khiến hắn có chút không mở được mắt.

Con dã thú trong lòng nhanh chóng bị nhốt lại.

Ánh sáng của hắn đã trở lại.

06

“A Nhứ!” Ôn Khách Hành bước nhanh đến trước mặt Chu Tử Thư, gắt gao ôm lấy một thân phong trần mệt mỏi của người kia, lực đạo lớn đến dọa người, tựa như muốn đem người kia hòa thành một thể với mình.

“Ngươi cuối cùng cũng về rồi.” Hắn ôm rất chặt, Chu Tử Thư nhẹ nhàng muốn đẩy hắn ra, Ôn Khách Hành không chịu, lại càng ôm chặt hơn, đem đầu vùi vào cổ Chu Tử Thư, cả người đều rầu rĩ.

“Người không muốn biết mấy ngày qua ta làm gì sao?” Chu Tử Thư không còn biện pháp, chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng Ôn Khách Hành, trấn an Quỷ cốc cốc chủ tàn nhẫn độc ác chỉ cần thở ra một tiếng đã khiến người khác sợ mất mật.

“Muốn.” Vẫn như cũ rầu rĩ nói, không tình nguyện buông Chu Tử Thư ra.

Sau đó nhìn hai kiện hỉ bào trước mắt mà nói không nên lời.

07

“Đây là hai bộ y phục tinh xảo nhất, nhiều tú nương cùng nhau làm như vậy cũng phải mất ít nhất nữa tháng mới làm xong.”

“Ân.” Thời điển Chu Tử Thư lấy ra hai kiện y phục Ôn Khách Hành thật sự đã đứng ngốc tại chỗ rồi, chỉ phát ngốc ngơ ngác nhìn hai bộ y phục.

“Ta chưa từng nói ta cảm thấy ngươi mặc màu đỏ rất đẹp sao.”

“Chưa từng.” Ôn Khách hành chậm rãi đáp.

“Vậy bây giờ ta nói.”

“Ân.” Khóe mắt Ôn Khách Hành ườn ướt, cố gặng không cho nước mắt dính ướt hỉ bào.

“Lão Ôn à, người mặc màu đỏ đẹp như vậy,” Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành đang cố kìm nước mắt mà cong cong mi mắt cười, “Không thành thân với ta có phải rất đáng tiếc không.”

“Đúng vậy.”

Thế giới của Ôn Khách Hành giống như đột nhiên bừng sáng, cái gì mà không kiềm chế được cuồng ngạo, cái gì mà lạnh lùng bi thương, cái gì mà điên cuồng không màng tất cả, nháy mắt đều tan biến vì nụ cười ôn nhu của Chu Tử Thư.

Giờ khắc này như vậy, sau này quanh năm cũng vẫn như thế.

-HẾT-

Tào Úy Ninh: Nhạc phụ đại nhân ngài xem, ngài cũng đã ôm được mỹ nhân về rồi, còn con thì sao?
Ôn Khách Hành: Không bao giờ, không đồng ý, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro