*[Transfic|Twoshot|Chanbaek] Ghost's Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Description : Baekhyun mất trong một tai nạn ô tô nhưng linh hồn của cậu vẫn còn trên trái đất. Cách duy nhất để bay lên thiên đường là bỏ lại tất cả mọi thừ, bao gồm cả Chanyeol             

                                                           ————————  

                                      CHAP 1

Cậu liếc một cái nhìn khác vào đồng hồ đeo tay của mình, cậu đang chạy vì đã muộn buổi hẹn. Cậu không trông chờ vào một bài phát biểu phàn nàn về giờ giấc từ boss của mình. Cậu vẫn dán mắt vào chiếc đồng hồ, hi vọng điều đó sẽ làm thời gian trôi chậm lại khi nhớ về lí thuyết thời gian của Chanyeol.

” Chanyeol, anh định đi đâu à ?” Baekhyun không thể không nhận thấy ngưởi yêu của mình cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ được treo phía trên cái TV. Có lẽ như anh sẽ có một buổi gặp mặt với ai đó và lo lắng mình có thể sẽ trễ hẹn. Baekhyun ngồi thẳng lên.

” Không, tại sao em lại hỏi thế ?” Chanyeol duỗi thẳng cánh tay và chân ra một chút khi nhận ra chúng đã đặt ở vị trí đó quá lâu.

” Anh cứ nhìn vào đồng hồ.” Chanyeol nở ra một nụ cười thật tươi và quấn cánh tay của anh quanh bờ vai nhỏ bé của cậu.

” Em không biết là mình có thể kéo chậm thời gian bằng cách nhìn chăm chú vào nó sao ?” Anh nói với một nụ cười nhếch mép trong khi Baekhyun nhướn đôi mày lên.

” Ai nói anh thế ?” Chanyeol dùng ngón tay chỉ vào mình.

” Anh đã tự mình khám phá ra điều đó.” Anh nói với một cảm giác tuyệt vời vì thành quả của mình. Baekhyun bật cười trước cái lí thuyết ngốc xít của chàng trai trẻ tuổi hơn nhưng không nghĩ rằng trong tương lai, cậu đã tin vào nó.

Mặc dù nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng Baekhyun chọn tin tưởng vào Chanyeol bất cứ khi nào cậu muốn cho thời gian trôi chậm lại, cậu sẽ nhìn nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay của mình. Dù đã gửi một tin nhắn cho người yêu của mình rằng cậu sẽ đến muộn, nhưng cậu vẫn không muốn để anh phải chờ đợi quá lâu.

Sau khi trả tiền xe, cậu bước ra khỏi chiếc taxi và lao nhanh qua đường. Mọi thứ xảy đến quá nhanh, một chiếc ôtô khác lao về phía cậu.

Tất cả những gì cậu nghe thấy sau đó chỉ là những âm thanh thất thanh.

Cậu không hề cảm thấy đau đớn như mình nghĩ. Cậu đứng dậy và kiểm tra lại quần áo, cậu chẳng bị thương ở đâu cả. Không hề có máu hay một vết trầy xước nào trên cơ thể, tầm nhìn của cậu của không bị mờ đi. Cậu cảm thấy tốt hơn so với bình thường giống như có rất nhiều gánh nặng đã được trút bỏ. Cậu đã thoát khỏi tai nạn mà không bị bất kì một vết thương nào, thật không thể tin được.

Baekhyun ngạc nhiên về điều vô lí này. Cậu nhìn quanh để tìm lời giải đáp và thấy nó đang nằm trên mặt đất nhuốm đầy máu. Là máu của cậu.

” Baekhyun.” Chanyeol đang đứng bên kia đường, chăm chú nhìn vào cậu mà không phải nhìn vào cái cơ thể đang nằm bất động trên mặt đất. Cậu nhận ra là Chanyeol có thể nhìn thấy mình, mặc dù thực tế cậu chỉ là một linh hồn.

Chanyeol sau đó chuyển sự chú ý của anh vào hình ảnh trên mặt đất. Anh cảm thấy cổ họng khô khốc và thứ gì đó đang nghẹn lại trong miệng của mình.

Chanyeol lặng lẽ ngồi bên ngoài phòng cấp cứu với mẹ của baekhyun. Linh hồn của Baekhyun không có ở đây, điều đó mang lại cho Chanyeol một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng linh hồn của Baekhyun có lẽ đã quay trở lại với thân xác của cậu.

Đã 6 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc Baekhyun được đưa vào phòng mổ. Một vài bác sĩ bước vào đó. Trong khi thời gian cứ tiếp tục trôi qua, Chanyeol cảm thấy càng lúc càng lo lắng hơn. Anh cắn nhẹ lên đôi môi khô rát của mình với nhịp tim đang đập nhanh hơn bình thường một chút. Anh sợ rằng linh hồn của Baekhyun đã bay lên thiên đàng, bỏ lại thân thể đầy thương tích của cậu lại trần gian. Ánh đèn phía trên phòng mổ vụt tắt. Cả hai người họ bật dậy khỏi ghế ngồi. Bác sĩ phụ trách tiến về phía họ. Chanyeol nhanh chóng dìu lấy bà Byun.

” Tôi là mẹ của nó. Thằng bé ra sao rồi, thưa bác sĩ ?” Bác sĩ kéo khẩu trang của ôg xuống với một ánh nhìn khắc khổ hiện lên trên khuôn mặt.

” Tôi thành thật xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Bác sĩ đã thông báo tin tức cho họ và rời khỏi. Chanyeol lùi lại vài bước. Linh hồn của Baekhyun đã không quay trở lại cơ thể của cậu ấy, thay vào đó nó đã lên thiên đàng. Đôi mắt của anh nhòe đi, chân tay mềm nhũn. Anh phải tựa vào tường để chống đỡ. Anh hướng ánh nhìn về phía bà Byun đang khóc nức nở trên sàn nhà.

Lúc này bên ngoài bệnh viện Seoul trời đang mưa như trút nước, giống như cơn mưa đang rền rỉ trong trái tim của anh. Chanyeol gọi một chiếc taxi cho bà Byun và bảo họ đưa bà về nhà, trong khi anh bước đi dưới trời mưa tầm tã. Từng giọt mưa rơi xuống hòa lẫn với những giọt nước mắt tạo nên những dòng chảy trên đôi má của anh. Anh hối tiếc vì đã muốn hẹn hò ở một nhà hàng. Nếu anh không nhấn mạnh việc phải đến nhà hàng đó, có lẽ Baekhyun đã không phải chết. Anh sẽ không phải đánh mất cậu ấy nơi thiên đàng.

Đó tất cả là lỗi của mình…

Anh đã ước gì cơn mưa này có thể rửa trôi đi những nỗi đau trong trái tim mình vì chúng quá nặng nề để anh có thể chịu đựng.

” Chanyeol !” Một giọng nói quen thuộc hét lên từ phía sau, nhưng cơn mưa ào ạt làm cho giọng nói đó có vẻ như chỉ là ảo giác của chính anh. Một ảo giác mà Chanyeol tin rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra. Chanyeol tiếp tục bước đi mà không ngoảnh đầu lại.

” Chanyeol !!” Giọng nói đó vang lên một lần nữa và lần này đã trở nên gần hơn. Chanyeol dừng bước chân của anh lại. Anh biết giọng nói đó thuộc về ai, nhưng điều đó là không thể khi anh có thể nghe thấy nó lần nữa. Anh quay lại và nhìn thấy người đang gọi tên của mình.

Tất cả những thứ trước đó đều là một cơn ác mộng sao ?

Baekhyun đang đứng cách anh không xa. Chanyeol dụi mắt lần nữa và chắc rằng đôi mắt của anh không chơi xỏ mình. Nó quá tuyệt để là sự thật.

” Chanyeol.” Lúc này Baekhyun nhẹ nhàng gọi tên anh. Bởi vì trời đang mưa to, anh chỉ có thể nhìn thấy môi cậu đang chuyển động nhưng anh biết rằng Baekhyun đang gọi tên của mình. Đôi chân của anh bắt đầu di chuyển và hướng thẳng về phía Baekhyun. Cánh tay của anh dang rộng để ôm lấy cậu nhưng nó đã xuyên qua người Baekhyun. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay run rẩy của mình trước khi ngước lên nhìn vào cặp mắt buồn rầu của Baekhyun.

Bóng ma giải thích mọi thứ cho Chanyeol, rằng không ai có thể nhìn thấy cậu, rằng cậu đã bị phớt lờ như thế nào, rằng cậu đã không thể đến gần cơ thể của mình lúc ở trong bệnh viện ra sao. Baekhyun thực sự đã rất cố gắng đến gần thân xác của cậu nhưng đã bị đẩy lùi bởi một lực cản vô hình bao bọc xung quanh cơ thể đã chết ấy.

Đó là lí do tại sao cậu không thể quay lại cơ thể của mình và trở về trái đất như một người bình thường được.

” Sau đó tại sao em không đi lên thiên đàng.” Chanyeol nhớ Kyungsoo đã nói rằng khi một người chết đi, họ có thể chọn hoặc bay lên thiên đàng hoặc cố gắng quay trở lại cơ thể của mình và chiến đấu chống lại tử thần. Từ lúc Baekhyun không thể quay trở lại thân xác của mình, cậu thực sự đã chọn được bay lên thiên đàng.

” Em không biết. Em đã nghe thấy con tim của anh gọi tên mình.” Bàn tay trong suốt của cậu di chuyển đến trước ngực của anh chàng cao hơn. Đó là khoảnh khắc Baekhyun có thể nghe thấy con tim của anh đang một lần nữa gọi tên cậu.

Baekhyunie…

Chanyeol đang đứng trước chiếc gương trong phòng tắm và điều chỉnh lại cà vạt của mình. Baekhyun đứng bên cánh cửa nhìn Chanyeol đang chuẩn bị để đến đám tang của mình. Cậu thấy tình huống này thật quá hài kịch.

” Em thực sự là đang nhìn anh chuẩn bị cho tang lễ của mình.” Cậu chế giễu suy nghĩ của mình.

” Baek…”

” Em ổn mà. Thật đấy.” Cậu cam đoan. Mặc dù nói như thể không có gì, nhưng trái tim của cậu lại nghĩ khác.

“…” Chanyeol ngừng lại và quay sang nhìn Baekhyun. Cậu đang tựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa phòng tắm. Chanyeol không thể nhìn thấy bất kì biểu cảm nào trên gương mặt của cậu nhưng anh biết sâu thẳm bên trong cậu không có vẻ gì là tốt.

” Chanyeol-ah. Anh có thể giúp em vài việc không ?” Baekhyun đột nhiên hỏi.

” Chắc chắn rồi.”

” Anh có thể chăm sóc cho mẹ em trong suốt đám tang ngày hôm nay không ? Em lo rằng bà có thể ngất trong buổi lễ. Hứa với em, anh sẽ ở gần bà ấy hôm nay nhé ?” Chanyeol gật đầu. Baekhyun thật sự muốn ở đó với mẹ mình trong đám tang của cậu, nhưng cậu không thể đến gần thân xác của mỉnh, cũng như không thể tham gia vào đám tang của chính cậu. Có lẽ đó là điều cuối cùng Baekhyun có thể làm cho mẹ của cậu với sự giúp đỡ của Chanyeol.

” Tốt rồi.” Baekhyun nở một nụ cười hài lòng trên khuôn mặt của mình.

Trong suốt toàn bộ tang lễ, Chanyeol đã đứng bên cạnh bà Byun giống như những gì Baekhyun đã yêu cầu. Anh đã đỡ lấy bà vài lần khi những cơn chóng mặt kéo đến. Chanyeol sẽ hỏi bà đã ổn chưa và chắc rằng bà thực sự không sao trước khi buông tay của anh ra.

Khi đám tang kết thúc, bà Byun cám ơn Chanyeol một lần nữa, nhưng trước khi rời khỏi bà đã quay lại nhìn Chanyeol.

” Chanyeol-ah. Ta muốn con giữ thứ này.” Bà Byun đưa một chiếc nhẫn cho Chanyeol.

” Thành thật, ban đầu ta đã không thể chấp nhận mối quan hệ của con với nó, nhưng sau khi biết con, ta cuối cùng cũng hiểu tại sao. Con thật sự là một người tuyệt vời, ta vui mừng vì Baekhyun đã chọn con. Đáng ra ta nên cho con biết điều này sớm hơn nhưng ta đã không có cơ hội để làm điều đó.” Chanyeol chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của mình. Đó là cặp nhẫn đôi của anh với Baekhyun. Tên của Chanyeol được khắc trong mặt trong của chiếc nhẫn.

” Đừng buồn, Chanyeol-ah. Baekhyun muốn con được vui vẻ. Hãy bảo trọng.” Bà Byun vẫy tay tạm biệt trước khi bước lên taxi. Chanyeol nắm chặt lấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của mình.

Baekhyun bắt đầu cảm thấy khoảng cách của họ không chỉ là 206 ngày, đó là cả một phần cuộc đời của họ. Chanyeol vẫn còn sống trên trái đất này còn cậu thì không.

Cậu vui mừng bởi một thực tế rằng Chanyeol đã không bị rơi sâu vào trạng thái trầm cảm nhưng anh đã hôn mê sâu sau tang lễ. Thời điểm mà anh vể đế nhà, anh đã lao thẳng vào phòng ngủ và ngồi phịch xuống chiếc giường mà chẳng thèm thay quần áo. Baekhyun lặng lẽ theo sau và ngồi xuống giường bên cạnh anh.

Baekhyun thực sự muốn giúp Chanyeol nhưng cậu không biết phải làm gì. Cậu không thể ôm anh và làm anh cảm thấy tốt hơn. Cậu không thể chạm vào anh cho dù có cố gắng như thế nào. Ngón tay của cậu chỉ có thể lướt trên mái tóc của anh nhưng Chanyeol sẽ không cảm thấy những ngón tay lạnh lẽo của cậu.

” Mẹ em đã đưa anh thứ này.” Chanyeol mở lòng bàn tay của anh để Baekhyun có thể nhìn thấy chiếc nhẫn. Baekhyun muốn giật lấy chiếc nhẫn từ bàn tay anh và đeo lại vào tay của mình, nhưng khi cậu nhớ ra mình chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì nên có cố cũng vô ích.

” Bà cuối cùng cũng chấp nhận mối quan hệ của chúng ta…” Chanyeol đã đúng. Ngay cả khi bà Byun có chấp nhận anh, thì Baekhyun cũng đã không còn tồn tại trên thế giới này như một con người thực sự. Họ không thể ở bên nhau. Chanyeol nhắm mắt lại và thả toàn bộ thân người của mình xuống giường. Trong quá khứ, Baekhyun đã từng nghĩ anh sẽ cảm thấy như thế nào nếu nghe thấy mẹ mình chấp nhận họ, họ sẽ vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, nhưng giờ đây nó chẳng là gì ngoài những sự tiếc nuối.

” Chanyeol-ah, nói cho em biết mình nên làm gì đi ?” Baekhyun thì thầm. Ngón tay của cậu khẽ vuốt ve trên gò má của anh. Những đụng chạm của cậu chẳng là gì ngoài luồng không khí lạnh giá.

” Chỉ cần ở bên cạnh anh và… đừng đi.” Đôi mắt của Chanyeol ngấn đầy nước khi anh mở chúng ra nhìn Baekhyun.

Baekhyun ngả người một cách lười biếng trên chiếc ghế dài khi trải qua thời gian một mình trên nó. Kể từ lúc cậu trở thành một bóng ma, cậu không cần ngủ giống như khi còn là một con người bình thường. Thời gian với cậu bay giờ giống một thứ gì đó của sự tra tấn. Cậu cố gắng hết sức không nhìn lên chiếc đồng hồ để thời gian có thể trôi qua nhanh hơn.

” Aishi.” Cậu thở dài trong thất vọng khi nhìn lên chiếc đồng hồ một lần nữa, mới chỉ 4 giờ sáng. Cậu không thể làm bất cứ điều gì bởi chẳng có thứ gì cậu có thể chạm vào bằng đôi tay của mình. Cậu chỉ có thể cho phép mình mơ mộng khi cố thử ngủ như lúc còn là con người lần nữa.

Cậu nhìn vào tờ báo trên bàn trà. Tay một cách tự nhiên vươn ra cầm lấy nó và cậu vô cùng ngạc nhiên khi mình đang cầm một tờ báo trong tay. Cậu lập tức nhảy cẫng lên và làm văng tờ báo xuống. Cậu vẫn còn chìm đắm trong cú sốc khi nhận ra mình có thể cầm nắm đồ vật bằng bàn tay ma quái của mình.

Cậu giơ tay ra một lầ nữa để cảm nhận tờ báo. Cậu thực sự đã chạm vào nó, cậu có thể cảm thấy nó.

Khi đồng hồ điểm đúng 7 giờ sáng, Baekhyun lập tức nhảy lên chiếc giường chung của họ. Chanyeol vẫn còn cảm thấy chuệnh choạng mặc dù anh đã ngủ từ 8 giờ tối qua đến giờ. Khuôn mặt của Baekhyun xuất hiện trong tầm mắt ngay tức thời làm cho gương mặt của Chanyeol hiện lên một nụ cười.

” Chanyeol, nhắm mắt lại đi.” Baekhyun đột nhiên yêu cầu.

” Thách thức được chấp nhận.” Chanyeol lập tức nằm xuống giường và tiếp tục ngủ.

” Em không bảo anh ngủ “, Baekhyun chu mỏ.

” Được thôi.” Chanyeol sau đó ngồi dậy và nhắm mắt lại. Anh chờ đợi mệnh lệch tiếp theo từ Baekhyun. Tất cả thật bất ngờ khi anh cảm thấy thứ gì đó đang véo vào má của mình. Chanyeol lập tức mở mắt và nhìn thấy bàn tay của cậu. Nó thật sự là bàn tay của Baekhyun. Anh nhanh chóng kéo tay của cậu ra.

” Đau đấy.” Anh chà xát vào nơi Baekhyun vừa véo. Anh cảm thấy bề mặt má của mình lành lạnh. Anh dừng hành động của mình lại để cuối cùng đã nhận ra rằng Baekhyun có thể chạm vào mình.

” Anh cuối cùng cũng có thể chạm vào em.” Chanyeol không thể diễn tả niềm hạnh phúc của mình, anh đã ngay lập tức ôm chầm lấy Baekhyun trong vòng tay. Mặc dù cơ thể cảm thấy lạnh buốt nhưng trái tim của anh thật sự thấy ấm áp. Ấm áp hơn trước đây.

Ngay sau bữa tối, cả hai người họ đã thoải mái trên chiếc ghế dài trong phòng khách. Chanyeol ngả người trên vai của Baekhyun, nhưng tâm trí của anh vẫn đang nghĩ về tình hình của họ bây giờ.

” Baek… nếu em không tồn tại thì sao ? Nếu tất cả điều này chỉ là sự tưởng tượng của anh thì sao ?” Baekhyun không biết phải nói gì. Nếu như nó giống như những gì Chanyeol nói  thì sao ? Anh ấy chỉ đang tưởng tượng ? Nhưng tại sao cậu lại có những suy nghĩ riêng của mình ? Baekhyun bắt đầu cảm thấy xáo trộn bởi mình là gì, một hồn ma hay là sự tưởng tượng của anh khi mà chẳng có ai khác ngoài Chanyeol có thể nhìn thấy cậu.

” Làm sao chúng ta—” Baekhyun nhớ lại rằng Kyungsoo đã một lần nói với cậu là nó có thể nhìn thấy ma. Có lẽ việc đi tìm Kyungsoo là giải pháp tốt nhất bây giờ. Nếu Kyungsoo có thể nhìn thấy cậu, có nghĩa là cậu không phải chỉ là trí tưởng tượng của Chanyeol. Điều đó có nghĩa cậu là một hồn ma.

” Đừng tìm hiểu.” Chanyeol cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu và nhìn Baekhyun bằng một đôi mắt nhuốm đầy nỗi buồn.

” Tại sao không ? Nếu không anh sẽ không bao giờ có được câu trả lời.” Chanyeol với tay chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cậu và nhẹ nhàng, âu yếm dùng ngón tay cái vuốt ve lên bờ má ấy.

” Nếu biết sự thật sẽ làm anh mất em thì sao ? Anh không muốn đánh mất em một lần nữa, Baek.” Lí do của anh đơn giản đến mức làm tim cậu đau nhói. Đôi mắt của Baekhyun chuyển ánh nhìn sang chiếc nhẫn trên bàn tay của anh. Chanyeol nhẹ nhàng kéo chàng trai mảnh khảnh vào vòng tay của mình.

” Anh thật sự không muốn.” Anh thì thầm một cách tuyệt vọng vào tai cậu.

” Yeol…” Baekhyun giữ anh trong vòng tay của cậu, nhưng cảm thấy trọng lượng phía trên mình ngày càng nặng hơn.

” Yeol ?” Chanyeol đã chìm vào giấc ngủ và bắt đầu ngáy nho nhỏ, anh đã nữa rơi vào giấc ngủ trong cuộc trò chuyện của họ.

” Chanyeol-ah, dậy đi. Em không thể mang anh trở về phòng ngủ được. Em không đủ sức.” Baekhyun vuốt ve mái tóc nâu mềm mại của anh và thở dài trong thất bạị.

” Anh sẵn sàng chưa, Chanyeol ?” Baekhyun hỏi. Cả hai đều lo lắng về câu trả lời họ sẽ nhận được từ Kyungsoo.

” Rồi. Đây.” Chanyeol mở cửa để mời Kyungsoo vào nhà. Thời điểm mà Kyung vừa bước vào trong nhà, Baekhyun chạy lại và bắt đầu nhảy lên xuống trước mặt cậu ta.

” Kyungsoo ! Kyungsoo !” Baekhyun bắt đầu vẫy tay điên cuồng trước mặt cậu em của mình nhưng chẳng nhận được sự phản hồi nào từ cậu ấy. Chanyeol thở dài, nghĩ rằng anh là người duy nhất có thể nhìn thấy Baekhyun. Anh bắt đầu lo lắng vì nó có thể tất cả chỉ là sự tưởng tượng của mình. Baekhyun đã không hề trở về bên cạnh anh.

” Em không nghĩ là cậu ấy có thể nhìn thấy mình.” Baekhyun nói một cách thất vọng và ngả bóng hình của cậu vào khoảng trống bên cạnh Chanyeol. Vào lúc đó cặp mắt của Kyung bỗng mở to hơn bình thường.

” Em có thể nhìn thấy Baekhyun ?” Chanyeol kinh ngạc trước phản ứng của Kyungsoo. Baekhyun đầu tiên vô cùng sửng sốt nhưng sau đó đã nhận ra rằng lí do Kyungsoo phớt lờ cậu có lẽ là vì Chanyeol đang ở đây. Cậu ấy nghĩ cho anh, cậu ấy có lẽ không muốn gợi lại sự thật rằng cậu đẽ chết lần nữa.

” Tạ ơn Chúa, cậu ấy có thể thấy em. Em không phải là ảo giác của anh, Yeol.” Baekhyun tặng cho Kyungsoo một cái ôm siết vĩ đại, cậu run rẩy vì lạnh khi chạm vào anh. Kyungsoo đẩy cậu ra một chút, tỏ ý để Baekhyun biết rằng mình cảm thấy khó chịu với điều đó.

” Anh xin lỗi. Anh là quá hào hứng.” Baekhyun nhe răng cười. Cậu không phải là tưởng tượng của Chanyeol. Cậu là một linh hồn phiêu dạt nhưng thực sự tồn tại. Chanyeol thở phào nhẹ nhõm khi biết đó không phải là trí tưởng tượng của mình. Cái chết của cậu đã không thể tránh khỏi nhưng ít nhất cậu vẫn còn ở bên anh.

” Baekhyun, anh đã ở bên cạnh Chanyeol mọi lúc à ?” Baekhyun gật đầu, đúng là kể từ lúc cậu chết, cậu đã luôn ở cạnh Chanyeol.

” Không thắc mắc…” Kyungsoo rơi vào trầm tư.

” Có chuyện gì vậy ?” Baekhyun lo lắng hỏi.

” Baekhyun, anh có biết tại sao Chanyeol nhìn thấy mình ? Tại sao anh ấy luôn mệt mỏi ? Tại sao anh có thể chạm vào mọi thứ không ?” Baekhyun lắc đầu.

” Không chắc lắm. Có phải là vì anh đã vĩnh viễn biến thành ma, nhưng tại sao anh ấy luôn mệt mỏi ?”

” Không. Đó là vì Chanyeol. Lí do tại sao anh ấy có thể thấy được linh hồn của anh là bởi vì vào khoảnh khắc lúc anh mất, tâm trí của anh đã phủ kín hình ảnh của anh ấy, và điều tự nhiên khi anh mất, anh sẽ chỉ hiện hình với người mà anh muốn nhìn thấy lần cuối thôi. Lí do mà anh có thể chạm vào mọi thứ bởi vì anh đang hút đi nguồn năng lượng của anh ấy.Đó là lí do tại sao sau ngày đầu tiên của cái chết, anh sẽ có thể chạm vào mọi thứ. Ở bên cạnh anh ấy trong 7 ngày liên tiếp sẽ làm anh có thể chạm vào mọi thứ mãi mãi.” Cả hai người họ chìm vào một khoảng lặng khi nghe được những thông tin từ Kyungsoo.

” Nghĩa là Chanyeol đang bị nguy hiểm phải không ?” Baekhyun hỏi vì cậu lo lắng rằng mình sẽ có thể làm hại Chanyeol khi nghe rằng cậu đang hút đi nguồn năng lượng sống của anh.

” Không. Hút đi sinh lực chỉ xảy ra trong 7 ngày đầu tiên sau khi anh mất. Tác dụng phụ là những cơn uể oải và bất ngời gia tăng cảm giác ngon miệng.” Mới chỉ 5 ngày kể từ cái chết của cậu. Baekhyun đã có thể nhận ra cơ thể của Chanyeol đang kiệt sức dần đi.

” Anh đã không tự hỏi tại sao gần đây mình ăn và ngủ như một con lợn.” Chanyeol nhận xét. Gần đây anh rất dễ tăng cân và trước 9 giờ tối mỗi ngày đã đi ngủ rồi.

” Em đề nghị anh nên nghỉ ngơi 1 tuần để hồi phục sức khỏe nếu không tác dụng phụ sẽ kéo dài vĩnh viễn.” Cả hai cùng gật đầu.

” Anh sẽ chịu trách nhiệm.” Baekhyun nói và đan những ngón tay lại với Chanyeol.

” Đây là món ăn sở trường của em, mì spaghetti kimchi.” Kyungsoo đặt đĩa mì Ý trước Chanyeol và anh ngay sau đó ngấu nghiến nó vào dạ dày của mình.

” Xin lỗi vì những điều phiền phức này, Kyungsoo.” Baekhyun cảm thấy có lỗi vì đã gọi Kyungsoo đến đây vào cuối tuần để chuẩn bị thức ăn cho Chanyeol. Baekhyun ban đầu là muốn tự tay nấu cho Chanyeol một vài món nhưng cậu nhận ra mình đang ở trong tình huống chẳng biết nấu những món ăn đó như thế nào.

” Không sao. Em cũng có thể tận dụng thời gian này để dạy cho anh cách nấu vài món ăn mà anh có thể tự nấu chúng vào các ngày khác trong tuần khi em bận làm việc.” Baekhyun gật đầu.

” Anh muốn thêm.” Anh chàng cao hơn đưa cái đĩa đã trống rỗng cho Kyungsoo và cậu lấy cho anh thêm một phần nữa. Sau khi Chanyeol đã no, anh đã đi đến nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài bỏ lại công việc dọn dẹp cho Kyungsoo và Baekhyun.

” Anh không thể tin nổi là anh ấy có thể anh hết cả một nồi mì spaghetti chỉ trong một bữa tối.” Cậu há hốc mồm kinh ngạc. Kyungsoo không có vẻ gì là ngạc nhiên hay bị sốc, môi cậu cong lên khi rửa những chiếc đĩa.

” Bình thường thôi.” Cậu ta nói như thể chẳng có gì kì lạ xảy ra xung quanh mình. Baekhyun đã không dẫn dắt vào câu chuyện mà bắt đầu với những điều đang ở trong tâm trí của mình được một lúc.

” Kyungsoo à, em có biết tại sao anh không thể bay lên thiên đàng không ?” Kyung gật trong lúc đặt những chiếc đĩa cuối cùng đã được rửa sạch về vị trí ban đầu của chúng.

” Đó là vì gánh nặng trong tâm hồn của anh.”

” Gánh nặng.” Baekhyun không thực sự hiểu ý nghĩa của nó.

” Vâng, những mối lo lắng của anh vẫn còn tồn tại trên trái đất. Anh đã từ bỏ cơ hội đi lên thiên đàng của mình một lần. Trừ khi anh có thể bỏ lại tất cả mọi thứ trong thế giới này, nếu không anh sẽ không thể đi lên thiên đàng.” Đi. ra đi thật sự rất dễ dàng nhưng thật quá khó để làm được điều đó.

” Anh biết. Vậy có nghĩ là cho đến khi anh rời bỏ Chanyeol thì anh sẽ không bao giờ có thể bay lên thiên đàng ?” Mặc dù lí do đã quá rõ ràng, Baekhyun vẫn chọn cách hỏi.

” Anh có thể nói điều đó.” Thật dễ dàng để nói ra những gì cậu cần phải làm, nhưng lại quá khó để thực hiện. Họ đã ở bên nhau hơn 8 năm. 5 năm của tình yêu và 3 năm của tình bạn, thật không dễ dàng vứt bỏ 8 năm yêu nhau khi biết rằng tình cảm đó chẳng phải xuất phát từ một phía.

- End Chap 1 -

——————————————-

CHAP 2 

Chanyeol đang nằm uể oải trên chiếc ghế dài. Anh lướt qua những kênh truyền hình tìm xem có thứ gì hài hước để coi không. Anh đột nhiên thấy không khí trở nên lạnh buốt, nhưng không cảm thấy ngạc nhiên vì dường như đã quen với điều này.

Đã 2 tuần. Baekhyun ngồi xuống bên cạnh chỗ trống mà Chanyeol chừa cho cậu.

Chanyeol đợi Baekhyun mất cảnh giác trước khi dùng đùi của cậu như chiếc gối và thoải mái đặt đầu của mình lên đó. Thay vì đẩy anh ra, cậu chơi đùa với mái tóc màu nâu của anh.

” Không cảm thấy lạnh à ?” Anh nhẹ lắc đầu với cặp mắt vẫn không rời khỏi màn hình TV.

” Anh sợ nóng… hơn là lạnh… Nó tốt hơn… theo cách này…” Baekhyun không tiếp tục nói vì cậu có thể nhận thấy mí mắt của anh đang nặng dần, gần như đang chìm vào giấc ngủ. Bóng ma không màng đến việc đưa anh vào phòng ngủ vì Chanyeol có thể thiếp đi hầu như ở bất cứ đâu và anh sẽ không nhận ra là mình đã ngủ như thế nào cho đến sáng hôm sau.

Chanyeol lấy cho mình một cốc nước trong khi Baekhyun đang kiểm tra lại các thành phần cho bữa ăn tối nay.

” Tủ lạnh gần như trống rỗng rồi.” Chanyeol phàn nàn khi nhìn vào bên trong chiếc tủ lạnh. Chanyeol liếc nhanh một cái.

” Em thấy rồi.” Anh sau đó bước trở về phòng để tiếp tục viết bản báo cáo đang dang dở của mình. Baekhyun đi theo sau.

” Ra ngoài và mua đồ nào.” Hồn ma đề nghị nhưng chỉ nhận được một cái cau mày từ con người kia.

” Anh đang làm việc.” Chanyeol bĩu môi và nhìn vào màn hình máy tính của mình. Baekhyun đứng ở phía sau và khoanh tay lại.

” Em sẽ đi ra ngoài một mình nếu có thể, nhưng mọi người không thể trông thấy em. Em không muốn ra ngoài và dọa nạt họ với những món đồ lơ lửng.” Baekhyun nói đúng. Không phải tất cả mọi người đều tin vào những thứ chẳng hạn như ma.

” Em nói đúng. Cho anh thêm một phút nữa thôi. Em sẽ ghi lại danh sách những các thứ cần mua mà phải không ?” Chanyeol gõ vài dòng cuối cùng trong bài báo cáo của anh trước khi đứng dậy cầm lấy áo khoác và mặc chúng vào người. Anh cầm chiếc ví lên.

” Trước khi anh ra ngoài, đeo cái này vào đi.” Baekhyun đưa cho Chanyeol một cái tai nghe. Chanyeol trao cho cậu một cái nhìn khó hiểu.

” Tại sao ?” Nhìn thấy Chanyeol miễn cưỡng để đeo cái tai nghe, Baekhyun đã giúp anh đeo nó vào tai mình.

” Anh sẽ không muốn người khác nghĩ anh bị điên khi nói chuyện với không khí phải không ?” Baekhyun nở ra một nụ cười hài lòng sau khi kẹp chiếc micro điện thoại lên cổ áo của anh.

” Không sao đâu “, Chanyeol kéo chiếc tai nghe ra khỏi tai mình. Anh không quan tâm đến cách người khác nhìn mình như thế nào vì họ có thể đánh giá anh bằng tất cả những gì họ muốn. Điều quan trọng nhất là Baekhyun ở bên cạnh anh ; chẳng có gì khác ngoài điều này.

” Thôi nào, hãy là một chàng trai ngoan ngoãn và đeo nó vào đi hoặc em sẽ không nấu thứ gì nữa.” Cậu bĩu môi và giúp anh đeo chiếc tai nghe lên một bên tai của mình. Chanyeol nắm lấy tay của cậu để dừng hành động đó lại.

” Em nghĩ rằng anh muốn em ở đây là để nấu ăn cho mình à ?” Cả hai người họ đều biết rõ lí do từ sâu thẳm trong trái tim của mình nhưng đã không nói ra.

” Yeol.” Baekhyun không biết phải trả lời thế nào. Cậu không còn là con người nữa. Cậu không có quyền giữ anh luôn ở bên cạnh mình. Chanyeol bật ra một tiếng cười.

” Em vẫn cần phải dọn dẹp nhà cửa và giặt quần áo cho anh.” Anh vỗ nhẹ hai cái vào vai của hồn ma trước khi đi ra khỏi cửa. Khoảnh khắc lưng anh đối diện với Baekhyun, nét mặt của anh hiện lên sự đau đớn.

” Để nó thấp xuống, em không có cao như thế.” Chanyeol đùa giỡn quanh Baekhyun bằng cách giữ món đồ trong tay quá cao để cậu có thể nhìn thấy. Hành động này rõ ràng là đang trêu chọc chiều cao của cậu.

“YAH ! Chanyeol !” Cậu huýt khuỷu tay của mình vào ngực Chanyeol làm anh rên lên vì đau.

” Được rồi.” Sau đó anh cầm món hàng thấp xuống đủ để Baekhyun thấy được những thành phần được in trên sản phẩm đó.

” Đặtt nó trở lại đi, nó có thể gây dị ứng.” Chanyeol sau đó đặt món hàng trở lại trên chiếc kệ và đi theo sau bước chân của Baekhyun.

” Chanyeol ?” Chanyeol ngay lập tức quay lại và nhìn thấy Kris đang đứng đó với một túi hàng hóa trong tay. Kris không mặc quần áo như thường ngày, anh chỉ mặc áo thun và quần jeans, điều đó gần như khiến Chanyeol không thể nhận ra anh.

” Kr-Kris hyung ?” Kris nhe răng cười một chút và tiến về phía chàng trai trẻ hơn.

” Anh thật không mong đợi là sẽ gặp em ở đây đấy.” Anh giơ tay ra để vuốt lên mái tóc của Chanyeol và anh chỉ đứng đó chấp nhận nó. Baekhyun đã đứng sang một bên quan sát họ. Với hành động này, Baekhyun có thể suy ra rằng họ rất thân thiết bởi Chanyeol không bao giờ thích người khác chạm vào mình trừ khi anh biết và tin tưởng người đó.

” Em sống ở gần đây.” Chanyeol giải thích. Baekhyun đứng bên cạnh lặng lẽ chăm chú nhìn hai người họ. Bằng cách nào đó, cậu cảm thấy rằng mối quan hệ giữa họ rất tốt. Có lẽ Kris có thể sẽ thay thế được vị trí của cậu như một người yêu.

” Thật sao ? Anh chỉ mới chuyển đến khu phố này dạo gần đây. Tốt rồi, thời gian tới hãy để anh đưa em về nhà hoặc đi làm nhé.”

” Cảm ơn, hyung.”

” Anh về đây, gặp lại em sáng mai khi đi làm.” Kris vỗ nhẹ lên đầu của anh lần cuối trước khi bước lại quầy tính tiền.

” Anh ấy trông có vẻ là một người tốt.” Baekhyun gợi ý.

” Bọn anh chỉ là bạn bè và chẳng có gì hơn thế. Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Anh đẩy chiếc xe hàng về hướng ngược lại với Kris.

Chanyeol nhìn vào đĩa mì spaghetti. Người đầu tiên hiện lên trong tâm trí của anh là Kyungsoo. Từ lúc Kyungsoo dạy cho Baekhyun nấu ăn, có lẽ Baekhyun muốn tỏ lòng cảm kích Kyungsoo bằng cách nấu những món ăn cậu ta đã dạy mình cho anh.

” Kyungsoo có đến nữa không ?” Chanyeol ngồi xuống một chiếc ghế.

” Không.” Theo như anh nhớ, Baekhyun không thể thực sự tiêu hóa thức ăn của con người dưới dạng một hồn ma được.

” Em ăn cùng anh chứ ?” Anh hỏi một cách hi vọng.

” Không.” Đó không phải vì Kyungsoo hay vì anh. Cậu bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình nên làm thêm một phần thức ăn cho anh đề phòng trường hơp anh cảm thấy đói.

Baekhyun luôn luôn chu đáo.

” Em biết là anh không còn đói mà. Anh đã hồi phục lại cảm giác ngon miệng như bình thường rồi.”

” Đó là cho Kris hyung. Em đã mời Kris đến dưới danh nghĩa của anh.” Giọng nói của cậu nhỏ dần và nhỏ dần cho đến những âm tiết cuối cùng. Cậu biết là mình đã sai khi tự xưng là Chanyeol và mời Kris đến dùng bữa tối, do đó cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe anh la mắng.

” Em cái gì ?” Chanyeol ngay lập tức bật dậy khỏi ghế. Anh không thể tin là Baekhyun đã sử dụng danh nghĩa của mình để mời một người nào đó đến. Hơn nữa đó lại là cấp trên của anh tại nơi làm việc và còn là hàng xóm của mình. Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình và kiểm tra những tin nhắn mà Baekhyun đã gửi cho Kris.

” Thôi nào, em có thể thấy anh ta quan tâm tới anh. Cho anh ấy một cơ hội đi.” Anh biết rằng Kris có một chút hứng thú với mình, điều đó càng làm cho anh có thêm lí do để né tránh anh ta. Anh thở dài khi đọc tin nhắn mà Baekhyun đã gửi.

” Làm thế nào mà em mở khóa vào điện thoại của anh được ?” Anh hỏi một cách bình tĩnh vì không muốn cãi nhau với Baekhyun.

” Anh đã không đổi mật khẩu của mình.” Cậu ngây thơ đáp.

” Anh lẽ ra đã nên đổi nó.” Anh càu nhàu một chút trong khi khóa điện thoại của mình lại một lần nữa.

” Nếu anh muốn, anh đã có thể thay đổi nó từ lâu.” Cả hai người cùng rơi vào im lặng lần nữa. Baekhyun nhớ vào một năm trước, khi Chanyeol vừa mua điện thoại mới, Baekhyun là người đã thiết lập mật khẩu cho anh và đó chính là ngày sinh nhật của cậu.

Baekhyun nghịch ngợm giật lấy chiếc điện thoại từ tay anh và bắt đầu ấn vào màn hình. Sau một lúc, cậu đưa trả lại điện thoại cho anh.

” em đã thiết lập ngày sinh nhật của mình làm mật khẩu của anh vì thế anh sẽ không quên sinh nhật của em lần nữa.” Chanyeol bật cười sau khi nghe lí do củ chuối của Baekhyun. Anh chưa bao giờ quên sinh nhật của cậu. Anh chỉ giả vờ để nhìn thấy khuôn mặt tức giận dễ thương đó khi cậu đổ lỗi cho anh không nhớ rằng hôm nay là sinh nhật của mình thôi. Baekhyun quá khờ khạo để nhận ra rằng Chanyeol đã chuẩn bị mọi thứ từ trước chứ không phải chỉ dợi đến phút cuối cùng.

Âm thanh của tiếng chuông cửa vang lên đã phá vỡ sự im lặng. Chanyeol liếc nhanh lên đồng hồ, là 6 giờ 15.

” Đó hẳn là Kris. Anh sẽ đi mở cửa.” Chanyeol mở cánh cửa ra và thấy Kris đang đứng bên ngoài với một bình nước trái cây tươi trong tay.

” Hey, Chanyeol.”

” Vào đi, hyung.”

” Đây là dành cho em. Nnh đã tự làm nó. Bởi vì em đã mời anh đến ăn tối nên xem như đây là một món quà cảm ơn nhỏ từ anh.” Anh nắm lấy cả hai tay của Chanyeol và cảm ơn một cách lịch sự. Nhìn họ đang có một cuộc trò chuyện ngắn, Baekhyun quyết định để cho cả hai một chút riêng tư.

” Em sẽ không làm phiền bữa ăn tối của anh. Hãy thưởng thức nó.” Baekhyun sau đó đi vào phòng, để lại Chnayeol và Kris cùng với nhau.

Kyungsoo và Chanyeol đã ăn trưa cùng nhau vào một ngày bình thường tại nơi làm việc. Kyungsoo gói một phần bữa trưa thêm cho Chanyeol.

” Dạo gần đây hai anh sao rồi ?” Đó là một lúc sau khi Kyungsoo đến thăm nhà của họ, cậu có một chút cảm thấy lo lắng cho hai người.

” Tốt. Nhưng gần đây cậu ấy trông có vẻ gầy hơn.” Bọng mắt tích lũy dưới đôi mắt càng trở nên rõ ràng hơn và nó làm Baekhyun trông kiệt sức và mệt mỏi.

” Thật sao ? Anh ấy quá nghiện games online hay là không ngủ đủ giấc ?” Kyungsoo đã đưa ra một vài dự đoán.

” Cậu ấy có thể ngủ sao ?” Chanyeol kinh ngạc trước câu trả lời anh nhận được từ cậu ta. Kyungsoo gật đầu.

” Tại sao không ? Anh ấy đã là một con người trước khi trở thành một hồn ma mà.” Cậu múc một thìa cơm đầy khác.

” Anh sẽ cố gắng giúp cậu ấy ngủ.”

Lúc về đến nhà, Chanyeol đã thông báo với Baekhyun về tin cậu có thể ngủ như một con người bình thường.

” Cậu ấy nói rằng em có thể ngủ ư ?” Chanyeol gật đầu khi anh kéo chiếc cà vạt trên cổ mình xuống.

” Nhưng em thực sự không thể ngủ. Em luôn cảm thấy như mình đang bị mất ngủ.” Cậu thở dài.

” Có lẽ điều đó là bởi vì em không cảm thấy an toàn.” Baekhyun đã gặp một tai nạn ô tô và qua đời. Có thể trở thành một hồn ma đã làm cậu cảm thấy không an toàn, lo lắng rằng cậu có thể thức dậy giữa một khoảng hư không với linh hồn đang trôi nổi trên trái đất này của mình khi cậu ngủ.

” Có lẽ thế…”

” Thế nào nếu đêm nay chúng ta cùng ngủ với nhau ? Hãy để anh ở cạnh em.” Sau đó anh quàng cánh tai của mình quanh đôi vai của cậu.

” Nghe tuyệt đấy.”

Chàng trai con người ôm lấy hồn ma trong vòng tay của mình, phớt lớ đi cơ thể lạnh giá anh cảm nhận khi ôm cậu. Baekhyun đã không chống đối để thoát khỏi anh, thay vì thế cậu nhẹ tựa đầu lên cánh tay vững chãi ấy.

” Anh có chắc là mình sẽ không bị cảm lạnh chứ ?” Đôi mắt uể oải của Baekhyun nhìn vào mắt Chanyeol.

” Yeah, anh chắc mà. Anh sẽ ấm lên lại thôi, vì thế em không phải lo lắng đâu.” Anh vuốt ve mái tóc của cậu bằng cánh tay rảnh rang còn lại của mình và nở một nụ cười cam đoan. Bàn tay của anh sau đó được đan vào bàn tay nhỏ nhắn hơn của cậu.

” Hãy thử ngủ vài tiếng đi thay vì suốt đêm cứ ngồi chơi những trò games online mà Jonghyun hyung đã giới thiệu cho em.” Baekhyun gật đầu, nép sát hơn vào lồng ngực của Chanyeol và lắng nghe từng nhịp đập nhẹ nhàng từ con tim của anh.

Chanyeol đã nhớ rằng những cặp đôi khi ngủ với hai bàn tay đan chặt vào nhau nghĩa là tình yêu của họ rất hạnh phúc.

Baekhyun đã tình cờ đọc được một tin nhắn mà Kris gửi cho Chanyeol. Nội dung của nó là Kris muốn rủ Chanyeol đi ra ngoài với quan hệ như người yêu chứ không phải là bạn bè. Cậu sau đó bắt đầu thuyết phục Chanyeol đi hẹn hò với Kris vào ngày mà anh đã đề cập đến trong tin nhắn.

” Có loại bạn trai nào lại muốn người yêu của mình tìm một người bạn trai khác và phản bội lại mối quan hệ với mình chứ ?” Chanyeol cố gắng đưa ra lí do rằng anh sẽ có một người bạn trai khác ngoài cậu.

” Một bạn trai ma.” Cậu đùa trong khi đầy anh vào phòng ngủ để thay quần áo. Chanyeol ném bộ quần áo mà Baekhyun chọn cho mình lên giường và đứng khoanh tay trước ngực.

” Anh sẽ không thay ngay cả khi em có nhốt anh ở trong này.” Hồn ma không có sự lựa chọn nào khác, cậu đi xuyên qua bức tường và tiến lại đối diện với bạn trai của mình.

” Anh muốn em làm gì thì anh mới chịu thay đây ?” Baekhyun cầm bộ quần áo trên giường lên và từ bỏ phương án buộc Chanyeol tự mặc nó vào. Chanyeol trong phút chốc đã nghĩ ra một cách mà nó sẽ khiến cho Baekhyun nói không.

” Thay cho anh đi. Nếu em thay quần áo cho anh, anh sẽ đi.” Chanyeol nhe răng cưởi gian xảo. Hồi Baekhyun vẫn còn sống, cậu chưa từng một lần cởi áo cho Chanyeol vì hầu hết thời gian anh đều là người làm việc đó cho cậu. Chanyeol biết điều này sẽ làm Baekhyun xấu hổ một cách dễ dàng nên sẽ rất khó khăn cho cậu.

” Thách thức được chấp nhận !” Đó là câu trả lời mà Chanyeol không mong đợi. Sau đó anh đứng đấy chờ đợi Baekhyun cởi quần áo cho mình. Baekhyun đứng trước anh và buông một tiếng thở dài trước khi cậu dùng đôi tay lạnh giá của mình chạm vào gấu áo sơ mi của anh. Cậu kéo chiếc áo thun bên trong của Chanyeol ra và cặp mắt của họ đã giao nhau.

Baekhyun nhanh chóng cúi mặt xuống để tránh ánh nhỉn chăm chú của Chanyeol nhưng cậu nhận ra tầm mắt của mình đang ở ngay cơ bụng săn chắc của anh. Cậu chuyển tầm nhìn của mình một lần nữa khỏi Chanyeol về phía chiếc giưởng bên cạnh. Đây không phải là cảnh tượng thường thấy khi Chanyeol đang đứng bán khỏa thân trước mặt cậu.

” Anh nghĩ là em đã nói rằng mình sẽ thay quần áo cho anh ?” Chanyeol trêu chọc khi biết rằng Baekhyun đang cảm thấy xấu hổ. Ngón tay của anh giữ trên thắt lưng của chiếc quần mình đang mặc. Anh do dự một lúc trước khi kéo nó xuống một chút để lộ ra chiếc quần lót của mình. Chanyeol ngay sau đó nắm lấy cả hai tay của cậu vì anh không muốn sự lúng túng này cứ tiếp tục.

” Em có thể dừng lại tại đây. Anh sẽ đi. Em không cần phải thay quần áo cho anh nữa.” Baekhyun sau đó bỏ quần áo của Chanyeol xuống và rời khỏi căn phòng. Nhìn thấy sự xác định của Baekhyun, có lẽ anh nên rời khỏi đây và ra ngoài với Kris để làm cậu vui vẻ.

Hai người họ tay trong tay đi về phía căn hộ của Chanyeol.

” Chúc ngủ ngon.” Kris vén mái tóc của anh trước khi hôn lên trán của Chanyeol một cách dịu dàng và đầy tình cảm. Anh chỉ biết ngượng nghịu cúi nhìn sàn nhà.

” Chúc ngủ ngon.” Anh thì thầm nho nhỏ. Kris sau đó buông tay anh ra và rời khỏi. Chanyeol bước vào nhà với sự chào đón của Baekhyun.

” Baek, anh cuối cùng cũng đã làm điều ước của em trở thành sự thật rồi đấy.” Baekhyun quay lại nhìn vào anh.

” Điều ước của em ?” Điều ước duy nhất của cậu bây giờ là làm cho Chanyeol hạnh phúc.

” Yeah, về việc có một người bạn trai khác ngoài em.” Gương mặt của Baekhyun lặng đi trong một khoảng ngắn nhưng sau đó cậu đã nhanh chóng lấy lại nụ cười trên khuôn mặt mình.

” Vậy thì tốt rồi.” Baekhyun nói dối. Nó chẳng tốt chút nào với cậu.

? Bằng cách này… Khi nào em sẽ rời bỏ anh ?” Baekhyun vẫn im lặng khi cậu nhớ lại những câu nói của Kyungsoo. Cậu chỉ có thể ra đi khi đã trút bỏ hết tất cả gánh nặng trong trái tim mình.

Khi nào thì cậu có thể làm được điều đó. Cậu không chắc nữa.

” Em không biết.” Cậu dừng lại một lúc. ” Tại sao anh lại hỏi thế ?” Một phần trong cậu sợ rằng Chanyeol không còn cần đến mình nữa, nhưng phần khác lại ước rằng anh đừng cần cậu nữa để điều đó sẽ trở nên dễ dàng hơn khi cậu ra đi.

” Anh chỉ muốn chuẩn bị bản thân trước khi em rời khỏi.” Chanyeol nhe răng cười một chút, giả vờ rằng điều đó sẽ không làm anh tổn thương ngay cả khi cậu ra đi. Thay vì phải đối mặt với việc nói cậu đừng đi thì điều này đau đớn hơn nhiều.

Chanyeol không mặc áo thun và quần sóc như thường ngày. Anh khoác lên người chiếc áo khoác đen bên ngoài chiếc áo ba lỗ màu xanh đậm, bên dưới là chiếc quần jeans skinny đen.

” Anh đi đâu vậy ?”

” Anh sẽ ra ngoài với Kris hyung, em không cần phải chuẩn bị thức ăn cho tối nay.”

Đó có phải những gì mình muốn không ?

Tại sao mình lại cảm thấy thế này ?

” Khi nào anh về ?”

” Anh không biết. Anh sẽ đến pub với anh ấy. Nếu em thấy chán em có thể đến nhà của Kyungsoo. Nó nói nó sẽ ở nhà cả ngày hoặc em có thể chơi Diablo 3 với Jonghyun hyung.” Anh đứng dậy và vuốt lên mái tóc của chàng trai lớn tuổi hơn.

” Tạm biệt.”

Điều duy nhất anh nhớ đó là một nơi mờ ảo với những ánh đèn đủ màu sắc xập xình trong tiếng nhạc. Khoảng cách giữa anh và Kris cứ thu hẹp dần khi thời gian cứ trôi đi. Anh không biết ai là người đã khởi xướng nụ hôn anh biết mình đã thích thú đắm chìm vào nó.

Anh xoa bóp trán một chút, cố gắng sắp xếp lại những ý nghĩ và cảm xúc của mình. Có phải anh đã yêu Kris hay đó chỉ là một ham muốn nhất thời ? Anh nhìn sang Kris người đang ngủ say trên giường. Anh nhặt lấy quần áo của mình đang nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Kris nhẹ nhàng kéo tay Chanyeol lại và đẩy anh xuống giường. Cánh tay mạnh mẽ của anh quấn quanh eo của Chanyeol, khóa chặt cậu trong vòng tay của mình.

” Hãy ở lại đây đêm nay, dừng về.” Anh thì thầm vào tai Chanyeol. Anh đẩy Kris ra một chút. Tâm trí anh như một mớ hỗn độn và điều duy nhất anh muốn lúc này là được ở một mình.

” Em không thể, em nhớ ra là mình đã quên gửi email cho một người.” Anh nói dối trước mặt Kris và anh ấy biết anh đang nói dối. Chanyeol chẳng bao giờ giỏi nói dối. Mắt của anh sẽ chớp liên tục khi anh nói ra những lời đó. Kris bỏ tay của anh xuống.

” Em về nhà cẩn thận.” Mặc dù anh không biết tại sao Chanyeol muốn rời khỏi nhưng Kris tin rằng anh hẳn là có lí do riêng của mình và anh ấy đã quyết định để Chanyeol đi.

” Vâng.” Anh phớt lờ tấm lưng nhức mỏi của mình và mặc lại quần áo. Anh trở về và bước vào căn nhà im ắng của mình. Không có một giọng nói ấm áp chào đón anh như thường lệ. Bây giờ đã là 5 giờ rưỡi sáng. Anh nghĩ Baekhyun có lẽ đang ngủ trong phòng ngủ của họ nhưng anh đã ngạc nhiên khi nhanh chóng nhận ra cậu đang nằm ngủ trên đi văng.

Anh thu bàn tay lại, không muốn đánh thức chàng trai ấy. Anh quyết định đi tắm trước khi ngủ. Chanyeol ngâm toàn bộ cơ thể và nửa khuôn mặt của anh trong làn nước ấm nóng. Những đụng chạm và nụ hôn mềm mại đó thật khác với của Baekhyun. Có lẽ vì anh đã trở thành người nằm dưới nên đó là lí do của sự khác biệt. Chanyeol không bao giờ có chủ định sẽ quan hệ với Kris, nó không phải là một phần trong kế hoạch của anh. Anh chỉ muốn có bạn trai như những gì Baekhyun muốn anh làm. Nhưng bằng cách nào đó, mọi thứ trơ nên sai trái chỉ trong một đêm.

Đáng ra mình không nên uống.

Đáng ra mình không nên đến nhà anh ấy.

Anh nhắm mắt lại và nhấn chìm toàn bộ cơ thể xuống nước. Anh lập tức cảm thấy bình tĩnh lại, con tim không còn cảm thấy tội lỗi dù chỉ là trong phút chốc. Điều tiếp theo Chanyeol biết là đã có một bàn tay kéo mình lên khỏi mặt nước.

” Chanyeol ! Anh không sao chứ ?” Chanyeol lập tức mở mắt ra và nhìn thấy Baekhyun.

” Anh ổn, anh chỉ đang nghĩ về một số thứ.” Anh trấn an Baekhyun.

” Em đã nghĩ anh-”

” Không, anh không cố gắng nhấn chìm bản thân chết đuối đâu.” Chanyeol cắt ngang và ngồi xuống bồn tắm lần nữa.

” Xin lỗi.” Baekhyun lúng túng gãi đầu. Chỉ là sau đó cậu đã nhận ra những dấu đỏ trên khắp ngực của Chanyeol. Trở về nhà muộn cùng với những vết đỏ khắp người, cậu không cần một người nào đó nói với mình những gì đã xảy ra khi Chanyeol ở lại căn hộ của Kris.

Cậu nên thấy vui mừng cho Chanyeol vì cuối cùng anh cũng đã cho phép một người khác tiếp nhận vị trí của cậu trong trái tim của anh, nhưng cậu lại nhận ra mình không thể mỉm cười. Baekhyun cảm thấy bị phản bội ngay cả khi đó là điều cậu muốn Chanyeol làm.

Chanyeol có thể đọc được suy nghĩ của Baekhyun.

” Anh cuối cùng cũng hiểu nó đau đớn thế nào với em.” Chanyeol đùa, hi vọng rằng điều đó sẽ rửa trôi đi những ý nghĩ khác. Baekhyun cười khúc khích.

” Lần sau sẽ nhẹ nhàng…” Baekhyun bắt đầu nhận ra những gì mình đang nói. Sẽ có lần sau sao ? Cậu là một hồn ma còn anh là một con người, làm thế nào họ có thể quan hệ với nhau ? Mặc dù hai người có thể chạm vào nhau nhưng nó vẫn không đúng. Hơn nữa, Kris đã dần thay thế vị trí của cậu trong trái tim anh. Điều đó có nghĩ là cậu sẽ dần bị lãng quên khỏi kí ức của Chanyeol. Baekhyun thấy mình không thể nào cười nổi, thậm chí chỉ là một nụ cười giả tạo. Cậu xoay lưng lại với Chanyeol để giấu đi những biểu hiện trên khuôn mặt mình.

” Ý em là khi Kris hyung quyết định để anh ở trên một lần…” Baekhyun nhanh chóng giải thích để không kéo mình vào những viễn cảnh trong tương lai. Chanyeol có thể nhỉn thấy biểu hiện của Baekhyun qua sự trợ giúp của chiếc gương. Anh thực sự muốn ôm lấy cậu thật chặt, nhưng anh đã kiềm lại sự thôi thúc được ôm Baekhyun trong vòng tay của mình.

” Đừng ở quá lâu trong nước.” Baekhyun nhắc nhở anh lần cuối trước khi rời khỏi phòng tắm. Chanyeol có vài phút sau đó để lau khô mình. Sau đó, anh đi vào phòng ngủ chung của hai người. Baekhyun đã nằm trên giường. Chanyeol nằm xuống bên cạnh cậu trước khi ôm chàng trai thấp hơn từ phía sau. Anh nhẹ nhàng tựa đầu mình vào tấm lưng nhỏ bé ấy.

Baekhyun mở mắt ra, cậu thực sự chưa ngủ. Cậu không thể ngủ được một chút nào. Có rất nhiều suy nghĩ đang phủ kín tâm trí, Baekhyun không thể ngừng nghĩ ngợi. Cậu tự nhủ với mình rằng đó là giải pah1p tốt nhất nhưng vẫn không thể ngăn cảm giác đau nhói nơi con tim. Cậu còn phải chịu đựng nó bao lâu nữa trước khi có thể bay lên thiên đàng và quên hết tất cả mọi thứ ở đây ?

Vì thế ngay lúc này, cậu ước gì mình có thể quên hết mọi thứ trên trái đất.

Chanyeol duỗi cánh tay và chân của mình ra một chút. Anh đã cảm thấy được mọi thứ xung quanh chiếc giường để nhận ra mình đang chỉ có một mình.

Có thể cậu ấy đang nấu ăn ?

Anh sau đó rời khỏi giường để tìm Baekhyun. Chanyeol bước vào bếp để tìm nhưng Baekhyun không có ở đó. Anh bắt đầu tìm xung quanh mọi căn phòng trong căn hộ, thậm chí chẳng có một linh hồn nào. Anh bắt đầu trở nên lo lắng. Baekhyun chưa bao giờ rời khỏi nhà sau cái chết của cậu, ngay cả khi ra ngoài thì cậu sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Chanyeol nhìn thấy chiếc nhẫn nằm trên bàn, Baekhyun đã đeo nó sau khi cậu nhận ra mình có thể chạm vào mọi thứ. Chiếc nhẫn lạnh ngắt.

Có thể cậu ấy đã ra ngoài.

Chanyeol nhanh chóng cầm lấy áo khoác và mang giày của mình vào trước khi chạy đi tìm Baekhyun. Anh đã đi đến những nơi khác nhau để tìm cậu, công viên quanh khu phố của họ, cửa hàng truyện tranh mà Baekhyun hay đến, những nơi mà cậu thường xuyên lui tới khi Baekhyun còn sống nhưng chẳng có kết quả.

Cậu đã đi đâu ?

Cậu đã lên thiên đàng rồi sao ?

Toàn bộ cơ thể của Chanyeol như đóng băng. Thiên đàng… Đó là nơi cuối cùng mà Chanyeol hi vọng rằng cậu sẽ đến. Thậm chí nếu cậu có đi, tại sao cậu lại chẳng nói lời tạm biệt ? Có phải quá khó khăn ngay cả khi chỉ để lại cho anh một lời nhắn rằng cậu đã ra đi ? Chanyeol kéo thân mình trở về nhà và hi vọng rằng Baekhyun đang ở đó. Vào khoảnh khắc anh mở cửa, anh đã thấy một bóng hình quen thuộc vui vẻ đứng đấy.

” Chào–” trước khi cậu có thể kịp kết thúc câu nói, Chanyeol đã ôm chặt lấy Baekhyun trong vòng tay của mình. Cơ thể anh run lên trong sợ hãi, sợ phải mất cậu.

” Em đã đi đâu ?” Chanyeol thắt chặt vòng tay của anh quanh bóng ma. Anh sợ rằng cậu có thể biến mất một lần nữa nếu anh buông tay.

” Em đã ra ngoài đi dạo…” Baekhyun không biết làm thế nào để nào để đối mặt với Chanyeol và hôm nay là cuối tuần có nghĩa là cậu phải đối mặt với anh cả ngày. Cậu không thể kiềm chế những cảm xúc của mình nên đã quyết định đi dạo quanh bờ biển để tâm trí được thư thái một chút.

” Yeol ?” Baekhyun không hề dự tính Chanyeol sẽ phản ứng thế này khi cậu mất tích. Trong tâm trí cậu không không bao giờ nghĩ rằng mình vẫn còn quan trọng với anh như thế.

” Đừng đi… Đừng rời bỏ anh.”

Sau sự cố đó, Chanyeol không muốn lừa dối chính mình và Kris nữa. Anh không muốn làm tổn thương bất cứ ai với những lời nói dối và vẻ ngoài. Trong cuộc sống này, ngoài Baekhyun, anh sẽ không thể yêu bất cứ người nào khác. Anh quyết định gặp Kris ở một quán cafe để nói cho anh ấy biết sự thật.

” Kris hyung. Em xin lỗi… Em vẫn không thể quên được cậu ấy.” Chanyeol cuối cùng đã nói. Anh cuối cùng đã nói ra những lời trái tim mình mong muốn. Kris rất bình tĩnh như thể anh đã đoán được điều này từ lâu.

” Anh đã đoán ra được khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của em.” Chanyeol đã không nhận ra là mình đeo chiếc nhẫn trong mọi lúc.

” Em xin lỗi, hyung.” Anh cảm thấy có lỗi vì không thể nào đáp lại tình cảm của Kris.

” Cậu ấy hẳn phải là một người rất tuyệt vời.” Kris sau đó nhìn vào anh. Một biểu hiện hạnh phúc nhỏ hiện lên trên gương mặt của anh ấy.

” Vâng. Cậu ấy tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời.” Bờ môi của anh cong nhẹ lên khi Chanyeol nhớ lại tiếng cười của Baekhyun.

” Anh đã chia tay với Kris hyung.” Giọng nói trầm của Chanyeol đi đến tai cậu. Baekhyun không quay lại đối mặt với anh. Cậu đã không quay lại nhìn anh vì không muốn mình bị ảnh hưởng bởi biểu hiện trên gương mặt của người đó. Baekhyun tiếp tục gấp đống quần áo trước mặt mình.

” Oh, em biết rồi.” Cậu không biết nên phản ứng thế nào thì tốt nhất cho cả hai. Có lẽ những lời khuyên như một người sẽ đủ tốt.

” Anh sẽ tìm thấy một người con gái hoặc một anh chàng tốt hơn vào lần tới.” Baekhyun có thể cảm thấy Chanyeol đang di chuyển lại gần hơn và gần hơn nữa với mình nhưng cậu chọn cách phớt lờ đi, nghĩ rằng có lẽ anh đang tìm thứ gì đó ở bên cạnh mình. Chàng trai cao hơn ôm lấy bóng ma từ phía sau. Anh nhẹ nhàng tựa trán mình lên lưng của Baekhyun. Baekhyun đã không cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh.

” Anh chỉ cần em. Anh không cần bất kì ai khác.” Baekhyun như bị đóng băng tại chỗ.

” Xin em, đừng đẩy anh đến với một người nào khác.” Chanyeol thì thầm trong tuyệt vọng. Baekhyun không thể thấy biểu hiện của Chanyeol; cậu chỉ cảm thấy những giọt nước mắt của anh thấm đẫm qua linh hồn của mình.

” Chanyeol…”

” Em có thể ở lại bên cạnh anh được chứ ?” Chanyeol cầu xin.

Em chỉ cần anh.

Anh là người duy nhất em yêu trong cuộc đời này.

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro