Cừu nhỏ, biển xanh và chìm đắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại là một ngày giông bão, thông qua ánh đèn vàng mờ ảo bên ngoài biệt thự có thể thấy mưa rơi từng hạt nặng trĩu, liên miên không dứt. Tống Á Hiên trong bể cá trở mình, thân trên trần trụi thoát khỏi làn nước. Nhân ngư một thân ướt sũng chống đôi tay của mình lên thành bể, hơi lạnh từ thủy tinh truyền qua tay chạy dọc xuống sống lưng khiến y rùng mình.

Leng keng vài tiếng xích sắt va vào nhau, từ tay cho đến cổ y đều bị đeo vòng sắt nối dây thật dài, đầu kia là đinh đã được cố định trên tường. Tống Á Hiên ngẩn ngơ nhìn cửa sổ bị nước mưa làm cho mờ căm, gió hù hù như tiếng sóng đánh vào mạn thuyền, tiếng nước ầm ầm ướt át vang dội bên tai.

Đột nhiên có ánh đèn xe xuyên qua mưa bão, phá rách màn đêm hướng đến chỗ y, Tống Á Hiên căng chặt thân mình, ánh đèn kia càng ngày càng gần.

Hắn đã trở lại.

Biệt thự rộng lớn tĩnh mịch vang lên hai tiếng mở khóa yếu ớt, cửa lại lần nữa bị đóng sầm lại, có người lên cầu thang, tiếng bước chân gần hơn một chút sau đó cửa phòng đã mở ra.

Áo len đen trùm kín nửa khuôn mặt, nam nhân nọ từng bước tới gần, mùi vị của máu tươi nồng nặc bấu lấy khứu giác. Hắn đứng phía sau Tống Á Hiên, đáy mắt âm trầm như chứa vô hạn mây đen, dữ tợn nhìn chằm chằm vào nhân ngư xinh đẹp nằm trên sàn nhà:

"Lại muốn trốn?"

Nhân ngư chống tay lên mặt đất một cách vụng về, đuôi cá màu lam xinh đẹp tựa như đang phát sáng mà động đậy. Lưu Diệu Văn cong môi nhưng ý cười không nằm trong ánh mắt, hắn nhấc chân dẫm lên xích, mũi giày đè lên ngón tay thon gầy của nhân ngư. Mái tóc tán loạn của nhân ngư bị hắn nắm giật ra sau, ép nhân ngư nâng đầu nhìn thẳng vào hắn.

"Hình như tôi đã nói, nếu em lần nữa chạy trốn sẽ nghiền nát cái tay này.."

Tống Á Hiên không chút nào cảm nhận được sát ý của đối phương, đầu óc mơ hồ bập bẹ vài câu mà y học được.

"Chờ, chờ, Văn, về nhà, hôn hôn."

Lưu Diệu Văn choáng váng. Hắn đón lấy toàn bộ tầm nhìn của đôi mắt trong veo, đuôi mắt nọ mượt mà, còn ánh mắt lại chứa đựng một tầng nước che khuất con ngươi đen láy như mây đen và mưa đem ánh trăng giấu đi. Cơn giận dữ của hắn bị bóp nát vỡ tan, không còn xót lại chút gì.

Thật là một đôi mắt ngây thơ xinh đẹp.

Ánh mắt đó còn dõi theo hắn nũng nịu, đem tất cả ỷ lại đều đặt lên người hắn.

Lưu Diệu Văn buông tóc Tống Á Hiên ra, xoa đầu y thật nhẹ nhàng, rồi đem bánh ngọt đặt bên cạnh đuôi cá.

Nhân ngư thích thú đến tròn mắt, vui sướng ngập tràn nhìn bánh ngọt một cách thèm thuồng.

Lưu Diệu Văn nhìn y như vậy liền bật cười, nhịn không được hôn y, đầu lưỡi khẽ chạm vào gò má, sự hưng phấn cùng điên cuồng không rõ ẩn hiện sâu trong đồng tử chết chóc.

"Không uổng công tôi giết người còn nhớ đến phải mua cho em thứ này."

Hắn vòng tay bế nhân ngư lên, đè đầu y lên vai mình. Tống Á Hiên cọ cọ vào bả vai hắn, phát ra vài tiếng càu nhàu kháng nghị. Bàn tay Lưu Diệu Văn vuốt ve vảy cá mát lạnh, hạ thấp thanh âm.

"Yên nào, đợi lát nữa sẽ cho em."

Nhân ngư bị quăng lên giường, Lưu Diệu Văn đứng một bên cởi mũ trùm đầu xuống lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ trẻ trung. Tống Á Hiên thất thần nhìn hắn, người trước mặt mũi cao thẳng, xương hàm sắc bén như được chạm khắc bằng ngà voi tạo thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất. Lông mi hắn rũ xuống, tầm mắt chiếm hữu cuồng dã đó khóa chặt lên người y không chút kiêng kỵ.

Dục vọng.

Nhân ngư nhìn Lưu Diệu Văn đến si ngốc, khóe mắt hắn chợt ánh lên ý cười nhàn nhạt. Lần đầu tiên gặp Tống Á Hiên, lúc đó hắn vừa cùng tổ chức giết chết một tên trùm buôn ma túy, sau đó cùng với họ lên thuyền thoát đi. Ở vùng biển đó, Tống Á Hiên uốn người bơi theo, màu lam lướt qua mặt nước để lại dư âm của những tia sáng yếu ớt nhạt màu, khi y đuôi cá dùng sức vẫy lên tạo thành những đợt sóng nhỏ, y cũng hiện lên trước mặt mọi người. Dưới ánh trăng, Tống Á Hiên là tạo vật mê hoặc mỹ lệ nhất.

Bọn họ lần đầu nhìn thấy nhân ngư, tuy sợ hãi nhưng kiềm không nổi lòng hư vinh, thấp giọng thương lượng cách bắt được sinh vật trong truyền thuyết này.

Nhân ngư ngu ngốc đến đáng thương, thấy trên thuyền không có động tĩnh liền trông mong nhìn chốc lát sau đó bơi đến gần mạn thuyền ngây ngô cười với Lưu Diệu Văn. Nhân ngư không hiểu họ nói gì, Lưu Diệu Văn đưa tay ra y lập tức bơi không cảnh giác gì và ngoan ngoãn theo bọn họ.

Đêm hôm đó, Lưu Diệu Văn giết sạch tất cả những người có mặt trên thuyền, để họ chìm xuống đáy biển lạnh căm.

Lưu Diệu Văn muốn chiếm nhân ngư làm của riêng.

Nhân ngư là của một mình hắn.

Có một con cừu nhỏ, chết chìm trong biển xanh.

Lưu Diệu Văn mặc áo choàng bế Tống Á Hiên rời khỏi phòng tắm. Vốn là muốn để y nằm trong lòng mình nhưng y thủy chung vẫn nhớ đến chiếc bánh kem bơ mà anh mang về còn đặt ở chỗ cũ. Tống Á Hiên với tay muốn lấy, còn chưa kịp chạm vào đã bị Lưu Diệu Văn nắm gáy đè lại, Lưu Diệu Văn dùng nĩa xắn một miếng đưa vào miệng nhân ngư.

"Đừng dùng tay."

Tống Á Hiên rụt tay về, ngoan ngoãn chờ được cho ăn.

Bánh ngọt đã nhanh chóng ăn hết, Tống Á Hiên ngồi phịch trên mặt đất thỏa mãn hừ nhẹ. Lưu Diệu Văn vuốt vuốt bụng y, "Bảo bối, cá ăn nhiều bánh ngọt như vậy có sao không?"

Nhân ngư xoay người, không để ý đến hắn.

Lưu Diệu Văn khẽ "A" một tiếng, "Ăn no rồi chê đầu bếp, mặc quần xong quên người mặc hộ?"

Tống Á Hiên che lỗ tai, "Không nghe, không nghe thấy gì hết, vương bát đản đang tụng kinh."

Lưu Diệu Văn đứng dậy, khoanh tay, đầu ngón tay không nhanh không chậm cà sát vào nhau, ánh mắt mười phần xâm lược mang theo một ý cười vui vẻ, "Đáng ra tôi không nên đem em về nhà, bán cho viện nghiên cứu nhất định rất được giá."

Không ngoài dự liệu, Tống Á Hiên xoay người về, thân trên rướn nhẹ, vươn hai tay về phía Lưu Diệu Văn:

"Ôm."

Lưu Diệu Văn để tay Tống Á Hiên vòng qua cổ mình, giữ lấy hông y rồi siết chặt. Giữa hai người không một kẽ hở, Lưu Diệu Văn cúi người, hắn nhấc bổng Tống Á Hiên lên và đặt y vào bể cá bằng kính trong suốt.

Nhân ngư nhìn chằm chằm hắn, giống như đang đoán xem hắn có tức giận không.

Lưu Diệu Văn chậm rãi miết nhẹ đôi môi trơn mềm của Tống Á Hiên:

"Em nên nói gì với tôi?"

Tống Á Hiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mê man nói: "...ngủ ngon?"

Đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của hắn thoáng nhu hòa, hắn thì thầm khe khẽ, không rõ là y có nghe được hay không, "Ngủ ngon, nhân ngư của tôi."

Trời mưa liên miên đã hơn nửa tháng, nước trong bể cá chuyển thành màu trắng đục như sương mù, giống như trong bể cũng rơi xuống một trận mưa to.

Và Lưu Diệu Văn, nửa tháng không trở về thay nước cho y.

Tống Á Hiên bám vào kính trong suốt được lắp từ trần nhà xuống nền đất, ủy khuất kêu vài tiếng.

Trăng tàn. Trăng lại lên.

Tống Á Hiên vừa thấm ướt vảy ở phòng tắm, còn chưa kịp quay lại vào bể cá liền nghe dưới lầu vang lên tiếng mở cửa. Y nghiêng đầu, móng tay cào xuống nền nhà một cách bất an. Xuyên qua tầng hơi nước ẩm ướt, y ngửi được cỗ mùi máu tươi nồng đậm.

Hơi thở nặng nhọc cùng tiếng nước nhỏ giọt tí tách đang tiến đến gần hơn.

Cánh cửa đột ngột bật mở, Lưu Diệu Văn dựa người lên đó, sau lưng hắn là hành lang đầy những vệt máu kéo dài.

Tống Á Hiên mở to mắt, giống như dê nhỏ bị chấn kinh hoảng sợ nhìn hết thảy. Lưu Diệu Văn thở dốc cười, xem ra nhân ngư đơn thuần không rành thế sự, hoàn toàn thỏa mãn được dục vọng chiếm hữu của hắn.

Đáng tiếc.

Lưu Diệu Văn nhích lên hai bước rồi lảo đảo quỳ rạp xuống đất.

Tống Á Hiên bối rối liền đỡ lấy hắn.

Lưu Diệu Văn thuận thế chế trụ nhân ngư đặt dưới thân mình. Hắn cúi đầu nhìn tạo vật hoàn mỹ nhất thế gian, đầu tóc hắn bị nước mưa làm cho tán loạn, môi hắn trắng bệch vì mất máu, bàn tay vẫn nhéo cằm của Tống Á Hiên, sau đó vờn đến gò má.

Khuôn mặt thanh thuần lại câu nhân, kiều nhuyễn nhưng sắc bén.

Lưu Diệu Văn nắm chặt dao, điên cuồng nói: "Tôi sắp chết rồi, Hiên Hiên, em theo tôi có được không..."

"Một khi bị bọn họ phát hiện, em sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu, nếu không thì là trên giường của một gã quyền quý nào đó..."

"Nếu như vậy, không bằng chết dưới tay tôi..."

"Chúng ta chết cùng một chỗ, em vĩnh viễn là của tôi..."

Lưỡi dao kề xuống chiếc cổ trắng ngần. Hắn ấn nhẹ, chất dịch màu lam xinh đẹp ứa ra rồi mãnh liệt tuôn trào, sự ấm áp đó đọng lại trên tay Lưu Diệu Văn, và cả trong lòng.

Hắn vội vã rút tay lại, như thể bị bỏng.

Tống Á Hiên nhìn hắn, đáy mắt là vô hạn bi thương.

Ngực trái Lưu Diệu Văn đau đớn dữ dội, dao nhọn trong tay giống như vừa đâm thẳng vào tim, khoét ra một lỗ hổng.

Hắn vứt dao đi, cúi người dùng sức hôn Tống Á Hiên, cắn vào môi y bật cả máu.

Nhiệt độ của Tống Á Hiên vốn thấp nhưng đột nhiên y lại cảm nhận được hơi ấm từ mặt của mình. Y theo bản năng chạm nhẹ vào hơi ấm đó, ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng, hóa ra đây là nước mắt của nhân loại ư?

"Tổ chức phái người đến giết tôi, họ sẽ đến sớm thôi."

Lưu Diệu Văn liếm sạch vết máu trên môi Tống Á Hiên, hầu kết chuyển động nuốt hết vào. Hắn vô lực rời khỏi nhân ngư, tê liệt ngã xuống, miệng vết thương của hắn trào ra càng nhiều máu. Hắn không để ý, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Chìa khóa ở trong bể cá, bên trong vỏ của một con ốc mượn hồn."

Em đi đi.

Hồi lâu, "răng rắc" một tiếng, xích khóa đã mở rồi rơi xuống đất tạo thành âm thanh loảng xoảng.

Mất máu, hạ thân nhiệt.

Y phục đột nhiên bị vén lên, Lưu Diệu Văn nghe được một âm điệu lạnh lẽo:

"Ngươi muốn chết?"

Bụng truyền đến từng hồi đau nhức, Lưu Diệu Văn trợn mắt, móng tay nhọn hoắt sắc lẹm của Tống Á Hiên đâm thật sâu vào miệng vết thương của hắn.

Lưu Diệu Văn muốn cười, nhích nhích khóe miệng lại phát hiện cười không nổi.

Hắn biết Hiên Hiên hận mình, nhưng không nghĩ đến chuyện đầu tiên y làm sau khi tự do, là giết hắn.

Hận sâu một chút, hận đến nỗi khắc cốt ghi tâm càng tốt, cả đời này y sẽ không thể quên được hắn.

Lưu Diệu Văn nhắm nghiền mắt, chờ đợi tử vong.

Giết tôi đi, tiểu nhân ngư.

Lưu Diệu Văn hơi thở mỏng dần, giống như mèo con mới sinh không lâu. Nhân ngư giữ chặt vai hắn không để hắn tuột khỏi người mình, máu tươi của hắn đã nhuộm đuôi cá lam sắc thành đỏ quỷ dị.

Nhóm sát thủ đẩy cửa vào chính là cảnh tượng như vậy.

Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào nhân ngư, sát thủ kinh ngạc đến khủng hoảng:

"Cái quái gì vậy?"

Nhân ngư duỗi thẳng cánh tay, sau đó xòe bàn tay thả xuống một viên đạn.

"Thứ này lấy ra từ trong miệng vết thương của hắn, là các người làm hắn bị thương?"

Thanh âm của y âm trầm như có như không, vảy bạc từ sau gáy dần lan đến mặt.

Đầu lĩnh sát thủ lông tơ dựng thẳng, quyết định thật nhanh bóp cò súng, "Giết nó!"

Một sát thủ khác đẩy súng của đầu lĩnh ra, "Bắt nó về giá trị hơn giết chết."

"Không được, rất nguy hiểm..."

Lời còn chưa dứt, âm thanh kỳ dị mang theo một mạt huyền ảo truyền đến, nó móp méo đến ghê người.

Nhóm sát thủ đôi mắt đỏ ngầu, đồng loạt nâng súng.

Tống Á Hiên hừ nhẹ, lãnh đạm nhìn họ tự tàn sát lẫn nhau. Nếu như Lưu Diệu Văn còn tỉnh táo, có lẽ sẽ nhận ra sự quen thuộc này. Thanh âm đó tựa như phát ra từ biển sâu mà hắn nghe được trên thuyền, Tống Á Hiên cũng giống như vậy hát lên , mê hoặc Lưu Diệu Văn giết chết tất cả những người có mặt lúc đó.

Cừu nhỏ,

Cừu nhỏ,

Cừu nhỏ,

Mau tỉnh lại đi.

Tống Á Hiên cắn nát cổ tay, lam huyết như nước biển chảy vào vết thương dữ tợn ở bụng Lưu Diệu Văn, bằng mắt thường có thể thấy tốc độ khép lại nhanh không thể tả.

Sàn nhà hơn mười thi thể rải rác, có người may mắn còn sót chút hơi tàn, Tống Á Hiên đi qua bổ thêm một trảo triệt để giết chết tia hy vọng của người may mắn, sau đó mặt không đổi sắc kéo Lưu Diệu Văn thản nhiên băng qua ngần ấy xác chết để vào phòng tắm.

"Bẩn, bẩn không hôn nữa, phải rửa sạch."

Y nghĩ nghĩ, lại trở về phòng mang xích vào, khóa trụ cổ tay Lưu Diệu Văn. Tống Á Hiên nhìn vòng tròn quanh tay hắn, hài lòng gật đầu:

"Ngươi muốn giết ta..."

"Rửa sạch đi, ta còn muốn ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro