2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xin nhắc lại, fic HE...

----

"Thứ sáu tuần sau, anh biểu diễn ở Thành Đô, vừa vặn thiếu một tay trống, cậu đến không?", đầu dây bên kia nói. "Cũng lâu rồi chúng ta chưa tụ tập với nhau."

"Được thôi." Hồ Vũ Đồng bật cười, thật sự đã rất lâu rồi anh chưa gặp đám anh em thân thiết, giờ nhắc tới mới thấy nhớ họ. Đã nhận lời rồi mới đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó. "Từ từ đã, thứ sáu tuần sau?"

"Không được rồi." Anh lật cuốn lịch. "Tôi có việc cần làm vào thứ sáu tuần sau."

"Gì vậy trời?" Cao Gia Lãng bất mãn. "Cậu vừa đồng ý với tôi mà!" Người Đông Bắc đi thẳng về thẳng, giọng nói cũng tăng âm lượng. Hồ Vũ Đồng giơ máy ra xa, "Đừng có hét."

Anh giả vờ xoa xoa tai nhưng miệng không thể ngừng cười. "Không được đâu, tôi thật sự có việc." anh nói. "Tôi sẽ giới thiệu một tay trống khác cho cậu, người này vô cùng đáng tin, thề luôn, đáng tin hơn cả tôi."

"Còn có tay trống nào giỏi hơn cậu à?" Cao Gia Lãng cuối cùng cũng bình tĩnh. "Ai có thể so với Hồ nhi của tôi vậy hả? Không tin được nha."

"Thôi đi nhé." Hồ Vũ Đồng cười mắng, "Lỗ Dự thì thế nào?"

"Hehe." Cao Gia Lãng tặc lưỡi, cười xòa. "Sao vậy hả Hồ nhi, cuối tuần mà còn bận cái gì." Cậu ta bắt đầu nhiều chuyện. "Nếu cậu bận ra ngoài hẹn hò thì anh đây tha thứ. Nói ngay! Có phải cậu đang tìm hiểu ai không hả?" Đầu dây bên kia phấn khích khó hiểu.

Hồ Vũ Đồng bị hỏi qua hỏi lại, "Không phải. Thật sự không nói được. Tôi cúp máy bây giờ đấy!"

Cuối cùng cũng phải khai thật, "Sinh nhật của hát chính nhỏ của tôi." anh nói.

Bên kia im lặng một lúc, "Hồ Vũ Đồng." Cao Gia Lãng cười lớn nói, "Cậu cũng thật là."

"Nhóc đó không còn là hát chính nhỏ của cậu nữa rồi, Liên Minh Khí Vận đã giải tán." Hắn còn nói, "Điều này cậu phải hiểu rõ hơn tôi chứ?"

Hồ Vũ Đồng cũng bật cười. Anh lắc đầu rồi sực nhớ ra người bên kia cũng không nhìn thấy.

"Cậu nói đúng, em ấy không còn là hát chính nhỏ của tôi." Anh cười, thấp giọng nói, "Nhưng tôi vẫn là tay trống của em ấy."

-

Hồ Vũ Đồng cúp máy, theo thói quen mở weibo xem hotsearch thế mà lại nhìn thấy tên của Điền Hồng Kiệt.

#Điền Hồng Kiệt XXX thật ngọt#

Anh dừng một chút, đầu ngón tay ngập ngừng trước việc nhấn vào để đọc hotsearch. Hồ Vũ Đồng đã hình thành thói quen này từ lúc Điền Hồng Kiệt xuất đạo solo, tài nguyên của wajijiwa cho cậu càng ngày càng mở rộng. Dường như sau sáu năm hợp tác, công ty mới nhận ra người này hút fan như thế nào, cùng một lúc, vừa quay tạp chí, vừa nhận đại ngôn, đóng phim truyền hình, tham gia chương trình giải trí, lịch trình của cậu kín như bưng. Lúc nhìn thấy thông cáo đầy đủ, cậu từng hỏi Long tổng liệu có thể nghỉ ngơi một chút, cậu muốn làm một album tiếng Quảng. Đáp lại là lời từ chối từ Long Đan Ny, đợi hoàn thành hết những thứ này đi đã rồi tính.

Khi Điền Hồng Kiệt tố cáo chuyện này với Hồ Vũ Đồng, chân mày nhíu chặt, chóp mũi cũng nhăn hết cả lên. Cậu ngồi phịch trên ghế salon, tay chống cằm, ngoẹo đầu nhìn Hồ Vũ Đồng bận trước bận sau trong phòng bếp.

"Anh có nghe em nói không vậy!" Cậu hờn dỗi nói, có chút lên giọng. Thanh âm của cậu vẫn luôn mềm mềm, không nghe ra được sự giận dữ trong đó, trái lại còn khiến người nghe biết rằng cậu đang nũng nịu. Thế nhưng Điền Hồng Kiệt trước đến giờ vẫn không nhận thức được mình như thế là làm nũng.

Hồ Vũ Đồng xoay đầu nhìn cậu một cái, vén tay áo lên, đem miếng bít tết bày ra đĩa. Đặt thêm vài miếng bông cải trang trí, bưng ra bàn còn có mì Ý, một bữa ăn kiểu Tây vô cùng thịnh soạn.

"Rửa tay ăn cơm thôi." Anh lạnh nhạt nói.

"Anh sẽ quay lại nói chuyện với Long tổng nhé." Hồ Vũ Đồng đẩy đĩa bít tết đã được cắt thành từng miếng vừa ăn về phía Điền Hồng Kiệt.

Điền Hồng Kiệt nhìn anh, khó khăn nuốt miếng thịt xuống. "Rời công ty rồi mà anh vẫn gọi là Long tổng à? Không phải trước kia anh toàn nhỡ miệng gọi thẳng tên ra sao?" Cậu xuýt xoa, bình luận thêm, "Hôm nay bít tết cay quá. Anh cho nhiều tiêu đen sao?"

"Tiêu đen ngừa bệnh ung thư." Hồ Vũ Đồng nói. Anh không ngẩng mặt lên, xiên một miếng bông cải xanh, theo thói quen đưa đến bên miệng người đối diện. "Dù sao thì đây cũng là lúc để hỏi một chuyện."

Điền Hồng Kiệt ngoan ngoãn ăn bông cải. Nghe anh nói, cái môi nhỏ đã sớm đem thứ thực phẩm xanh kia nuốt xuống, bĩu ra. "Anh cũng chẳng cần gì đến sếp."

-

Thật ra, Hồ Vũ Đồng là người có việc muốn xin xỏ Long Đan Ny.

Những năm gần đây, Điền Hồng Kiệt liên tục ngo ngoe viết ra không ít tác phẩm bằng tiếng Quảng, nhạc có thơ có. Hồ Vũ Đồng tốt xấu gì cũng hoạt động với dàn nhạc mấy mươi năm, khả năng biên khúc không phải là đỉnh cao gì nhưng cũng có thể phối hợp tốt với Lý Nhuận Kỳ. Huống chi, chẳng có ai hiểu Điền Hồng Kiệt hơn anh.

Sau khi quyết định rời nhóm, anh lập tức gặp mặt Long Đan Ny.

"Cậu rời vì cái này?" Long Đan Ny hỏi lại. "Cậu có biết chỉ dựa vào việc này, tôi cũng có thể ngăn cản nhóc kia sáng tác album nhạc Quảng không?"

"Công ty của chị lớn như vậy, làm gì mà chẳng phải tuân theo tinh thần của hợp đồng." Hồ Vũ Đồng nhàn nhạt nói, không kiêu ngạo cũng không tự ti. "Hợp đồng của tôi đến hạn, lựa chọn ký tiếp hay không là quyền của tôi."

"Mà bây giờ tôi muốn đàm phán với chị, không chỉ với tư cách là tay trống Hồ Vũ Đồng mà còn là producer Hồ Vũ Đồng. Tôi muốn cống hiến cho Wajijiwa mà cụ thể là tận lực hỗ trợ cho album tiếng Quảng của Điền Hồng Kiệt."

Long Đan Ny nhìn anh, "Ý cậu là, trong album này, ngoài việc là producer, cậu sẽ tiếp tục là tay trống của cậu nhóc kia?"

Hồ Vũ Đồng gật đầu.

Long Đan Ny im lặng. Bầu không khí rơi vào sự trầm tư.

"Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn thế, chẳng thay đổi." Long tổng nói.

-

Cuối cùng, anh vẫn nhấn vào đọc.

Anh đã quen với việc nhìn thấy tên Điền Hồng Kiệt và vô số những cái tên nam nữ khác nhau, cùng xuất hiện trên hotsearch. Đây là chuyện tốt. Hồ Vũ Đồng an ủi chính mình như thế, điều đó chứng tỏ rằng cậu vừa có nhiệt độ vừa có lưu lượng. Hồ Vũ Đồng đã từ rất lâu không còn xuất hiện trên hotsearch, giới giải trí thay đổi nhanh đến chóng mặt, huống chi anh cũng phải là loại người mà tư bản yêu thích. Thời điểm Liên Minh Khí Vận vừa giải tán, có người đem anh lên bàn tán, suy đoán xem anh đang làm gì. Có người bảo anh vẫn kí với Wajijiwa nhưng lui về mảng sản xuất. Rồi chẳng biết từ đâu ra tin đồn anh không tự nguyện rời ngành, mà là vì đắc tội với cao tầng của Wajijiwa nên bị công ty đóng băng hoạt động. Có người thì đồn anh có con riêng, vì để bảo vệ người nhà nên buộc phải rời ngành, trên thực tế Hồ Vũ Đồng mấy năm trước đã lén kết hôn.

Mỗi lần nhìn thấy mấy tin đồn này Điền Hồng Kiệt rất tức giận. Cậu chỉ muốn mở weibo ra đính chính từng tin đồn một, hoặc là đăng một tấm ảnh chụp chung của hai người để chứng minh thôi cũng được. Nhưng tất cả ý định đều bị Hồ Vũ Đồng ngăn lại.

"Để ý đến bọn họ làm gì?" Anh nhìn Điền - đầy căm phẫn - Hồng Kiệt, uể oải nói. "Anh không biết bọn họ, mấy lời nói này có thể ảnh hưởng gì đến anh?"

Điền Hồng Kiệt không đồng ý, "Anh chưa nhìn thấy đâu, bọn họ cái gì cũng dám nói, còn nói anh..."

"Em biết anh không làm những thứ không được sao?" Hồ Vũ Đồng đánh gãy lời cậu.

"Chỉ một mình em biết thì làm được gì!" Điền Hồng Kiệt giương nanh múa vuốt, kích động chịu không được, "Bọn họ nói khó nghe chịu không được..."

"Em biết là được rồi." Hồ Vũ Đồng nói, ngữ khí nhàn nhạt.

Anh lại thăm dò. Nói xong mấy chữ đấy, Hồ Vũ Đồng quay người lại. Thời điểm giao mùa của Bắc Kinh cũng là thời điểm anh bị cảm, giờ đây đang dính lấy giường, Điền Hồng Kiệt cũng vì vậy mà dời lịch chụp tạp chí để ở nhà chăm người bệnh. Dù cổ họng khó chịu, Hồ Vũ Đồng vẫn kiên trì đuổi cậu đi làm việc nhưng đuổi bao nhiêu lâu người cũng không đi. "Tuổi tác lớn thật khó chịu, hở tí là bệnh." anh thở dài. Cuối cùng anh phải chịu thua Điền Hồng Kiệt.

Điền Hồng Kiệt vỗ vỗ đầu anh, hơi lạnh từ bàn tay cậu bao lấy vầng trán nóng rực của Hồ Vũ Đồng. "Hồ Hồ vẫn còn nhỏ, đệ đệ tiểu Hồ." giọng điệu mềm mại nhè nhẹ, nhất thời giống của cậu bạn Quảng Châu nhiều năm về trước. Hồ Vũ Đồng hoảng hốt ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt chưa kịp giấu đi đã bị đôi mắt sáng lấp lánh của Điền Hồng Kiệt bắt lấy.

-

"Nếu từng nhìn thấy ánh mắt Điền Hồng Kiệt nhìn tôi, mấy người mới hiểu được thế nào là ánh nhìn "ngọt ngào" chất lượng nhất." Hồ Vũ Đồng có chút choáng váng, chẳng hiểu là đang ra oai với ai. Anh tìm thấy vài tấm hình Điền Hồng Kiệt tham gia show truyền hình trên siêu thoại, nhấn chọn ảnh gốc rồi nhấn giữ, cẩn thận lưu về máy.

Anh không lo lắng việc cậu biết được, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần trước cho việc đó. Đây cũng là một dạng thăm dò của Hồ Vũ Đồng. Có một lần điện thoại Điền Hồng Kiệt hết pin, phải mượn của anh để gọi điện thoại. Hồ Vũ Đồng đói bụng, vào cửa hàng tiện lợi mua một ly oden, Điền Hồng Kiệt gọi điện xong anh vẫn chưa đi ra. Cậu nhàm chán lướt điện thoại của anh giết thời gian, giữa bọn họ từ rất lâu đã không tồn tại hai chữ giới hạn. Không ngoài dự kiến, Điền Hồng Kiệt nhấn vào album ảnh trong điện thoại, phát hiện chỉ toàn là ảnh của mình, cậu ngẩn người, theo bản năng muốn bỏ trốn, muốn quay ngược thời gian, xem như chưa từng có gì xảy ra. Thế mà lúc quay đầu lại mới phát hiện Hồ Vũ Đồng đang đứng ngay sau lưng. Cậu không biết liệu anh có phát hiện cậu mở album ảnh ra chưa, vẫn nên trả lại điện thoại cho anh.

"Lão Hồ, anh thích em sao?" Cậu sững sờ hỏi.

"Đúng vậy." Hồ Vũ Đồng đút cho cậu một miếng đậu hũ cá, hời hợt nhìn thẳng mặt Điền Hồng Kiệt. Anh nhìn cậu chậm rãi ăn miếng đậu hũ cá, vẫn là thất thần. Hồ Vũ Đồng nghĩ một hồi rồi nói, "Đó là bữa tối của em. Em phải vào đoàn trong hai ngày tới, không thể lên cân. Nếu ăn quá nhiều vào buổi đêm, ngày mai và ngày sau nữa sẽ phải nhịn ăn cực hơn, không tốt cho dạ dày."

Điền Hồng Kiệt chợt nhận ra, Hồ Vũ Đồng đang giúp cậu quản lý cân nặng.

-

"Bạn diễn nữ cứ dựa dựa vào người em." Điền Hồng Kiệt than phiền giọng cũng mềm nhũn như vậy. "Nước hoa nồng đến mức suốt buổi mũi em khó chịu vô cùng." Uống một ngụm sữa đậu nành pha mật ong Hồ Vũ Đồng nấu cho cậu, chỉ còn ấm ấm chứ không nóng bỏng tay. "Huh, giờ sữa đậu nành cũng toàn mùi nước hoa."

"Là do lỗ mũi của anh sai." Hồ Vũ Đồng tiếp vào. Điền Hồng Kiệt treo biểu cảm "anh có chuyện gì vậy" mờ mịt nhìn anh. Hồ Vũ Đồng bất đắc dĩ cười, "Khoảng cách thế hệ thôi, khoảng cách thế hệ."

Điền Hồng Kiệt từ chối cho ý kiến.

"Đúng rồi." Điền Hồng Kiệt hắng giọng. Hồ Vũ Đồng lại làm bít tết, vẫn như cũ cho một đống tiêu đen. "Hai ngày nữa em có buổi biểu diễn, trên Bắc Kinh."

"Có nghe qua rồi." Hồ Vũ Đồng gật gật đầu. "Cụ thể là lúc nào?"

"Thứ sáu tuần này." Điền Hồng Kiệt nói. Dáng vẻ đột nhiên khẩn trương, xoa xoa đôi tay.

"Sinh nhật em?" Hồ Vũ Đồng có chút bất ngờ. "Sinh nhật em mà lại bắt em đi diễn à?"

"Thật mất nhân tính mà," anh cau mày mở điện thoại, "anh sẽ nói chuyện với quản lý, thay đổi thời gian cho em, dời xuống..."

"Là em yêu cầu." Điền Hồng Kiệt cắt lời. Cổ họng khô khốc, cậu nhấp một ngụm sữa đậu nành, thế mà lại sặc sữa, ho đến choáng người.

Hồ Vũ Đồng vội vàng tiến đến, vuốt lưng cho cậu. Anh rút khăn giấy định lau miệng cho Điền Hồng Kiệt, liền bị cậu giật lấy tự lau. Động tác của Hồ Vũ Đồng dừng lại một chút, "Từ từ mà uống, có gì mà vội."

Gần nửa ngày Điền Hồng Kiệt mới ổn định được hơi thở. Cậu khoát tay, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hồ Vũ Đồng. Hốc mắt phiếm hồng vì ho, khóe mắt hơi nhòe nhòe như có nước.

"Là chính em yêu cầu, biểu diễn vào ngày sinh nhật." Cuối cùng cậu cũng có thể hoàn chỉnh nói.

Hồ Vũ Đồng ngẩn người.

"Em muốn..." Điền Hồng Kiệt chần chừ một chút.

Lúc này Hồ Vũ Đồng mới lấy lại tinh thần. "Em muốn ăn sinh nhật với fan đúng không?" Anh gật đầu và quay về chỗ ngồi. Rồi cầm lấy cốc sữa sắp thấy đáy của cậu, rót đầy sữa đậu nành. "May mà anh cũng vừa từ chối trợ diễn cho anh Lãng ở Thành Đô cuối tuần này. Nếu anh đi Thành Đô, em sẽ không có tay trống nào trợ diễn mất." Hồ Vũ Đồng cười, khóe mắt cong cong. "Cũng may là anh biết suy tính."

Điền Hồng Kiệt lại im lặng.

Hồ Vũ Đồng nhìn cậu, cậu lại cúi đầu, không nhìn anh. Một khoảng trầm mặc, Hồ Vũ Đồng mới mơ hồ nhận ra sự việc không đơn giản như anh nghĩ. Anh có chút bất an, suy đoán tệ nhất trong đầu của anh không mất bao lâu đã thành thật. Nhưng anh không tin, Hồ Vũ Đồng do dự mấy giây mới có thể cất tiếng nói, cố gắng hết sức để ngữ khí không có một chút mỉa mai nào.

"Người em không cần là anh?"

Mặt Điền Hồng Kiệt trong nháy mắt đỏ bừng.

Cậu lúng túng một hồi lâu mới nói. "Dàn nhạc hợp tác với em, nhóm trưởng là một cô gái rất kiên định, cô ấy nói, ban nhạc bọn họ ít hơn một người cũng không được, thay người cũng không thể. Cho nên..."

Hồ Vũ Đồng trầm mặc. Đây là việc anh không ngờ tới nhưng rất hợp lý. Nhớ tới thời điểm Liên Minh Khí Vận còn hoạt động, nhất là giai đoạn đầu, một câu anh thường nói nhất là "Chiếc xe này thiếu một người cũng không được". Nhưng không ai nghĩ tới, người đầu tiên rời chiếc xe của bọn họ, lại là lái xe, đội trưởng Hồ Vũ Đồng. Anh thậm chí có chút ngưỡng mộ ban nhạc mà cậu nhắc đến và cả cô gái đội trưởng kia.

Dường như anh nhìn thấy chính mình trong quá khứ.

Hồ Vũ Đồng có chút chật vật. Nghĩ đến phương diện đó, anh biết mình không thể kiên quyết được. Nhưng anh rất khó chịu, dù gì cũng là sinh nhật của Điền Hồng Kiệt, là thời điểm đặc biệt, có được một sân khấu như vậy, anh là tay trống của cậu suốt sáu năm qua, bất luận thế nào cũng không thể vắng mặt. Hồ Vũ Đồng suy nghĩ xem mình nên nói cái gì, nên tranh thủ chỗ nào nhưng anh lại không nghĩ ra được mình có thể dựa vào cái gì để nói.

Tâm không tự chủ được, như rơi xuống vực sâu.

Suy nghĩ hồi lâu,sắp xếp từ ngữ đến mấy lần, cuối cùng anh cũng có thể mở lời. Nhưng Điền Hồng Kiệt lại lên tiếng trước.

"... Hơn nữa, sân khấu hôm đó, em muốn tỏ tình với cô ấy."

TBC.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro