[Transfic][Woogyu][Oneshot] Where We Stand

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Where We Stand

Author: safire

Translator: Me, Kim Ni ^^~ 

Pairing: WooGyu

Per: Đang chờ trả lời của tác giả. Tạm thời chưa có.

T/N: Cốt truyện này hoàn toàn hợp ý ta, và ta không hẳn là dịch hết nguyên văn tất cả câu chữ trong fic. Nói đúng hơn là ta chỉ mượn tình huống, cốt truyện của fic. Có thêm thắt vào đó những dòng ý tưởng khác của ta, nhìn chung thì nó hoàn toàn hợp lí và dựa trên hướng của fic. Reader không cần đặt câu hỏi, ta vốn dĩ dịch và viết do cảm xúc :3~

~~~~~

Sunggyu thức giấc, đôi mắt bé nhỏ của anh dần mở nhưng khẽ nheo lại vì ánh nắng sáng chói từ phía cửa sổ đang soi vào anh. Sunggyu đang nằm trên giường, à vâng không phải giường của anh mà là của Woohyun, tầng trên của chiếc giường tầng của cả hai. Chủ nhân của nó đang ngủ, Woohyun đang nằm cạnh anh,cậu vẫn còn say giấc và vẫn đang ôm lấy Sunggyu yên bình.

Đã bao lâu rồi họ mới thế này? Được trông thấy gương mặt người kia khi thức giấc mỗi sáng? Sunggyu cũng không biết. Từ lúc họ bận rộn với kì trở lại sân khấu cùng The Chaser đến tận những khoãng thời gian gần đây, Sunggyu phải hoạt động solo, lịch trình kín mít và dường như đối với tất cả mọi người trong Infinite, giấc ngủ trở nên thật quý giá. Điều này còn trở nên đặc biệt khác lạ, thậm chí có chút gì đó gây buồn lòng đối với Sunggyu. Bởi đã không còn những cuộc trò chuyện thâu đêm giữa anh và Woohyun, một việc tưởng chừng như là thông lệ trước đây, hằng ngày họ đều làm trước khi yên giấc. Nhưng giờ đã khác, rất khó để có được thời gian để ngủ và cả hai biết không thể lãng phí nó.

Sunggyu im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt anh. Gương mặt này đã từ lúc nào luôn in sâu trong tâm trí anh, chí ít cũng luôn khiến anh nghĩ về nó dù chỉ là trong vài khoảnh khắc nhắm mắt nghĩ ngơi. Với mức công việc dày đặc như hiện tại, thời gian để anh ngắm nhìn cậu chỉ có thể là lúc này, lúc tinh mơ và trước khi anh gọi cậu thức giấc. Sau đó tất cả thời gian còn lại trong ngày là dành cho lịch trình của anh và Infinite.

Woohyun khẽ chuyển mình, anh biết cậu đã thức.

“Hyung~” Woohyun thì thào bằng giọng ngái ngủ. Mắt cậu chớp chớp để tỉnh táo hơn “Có gì sao ạ?”

Sunggyu dường như đã quên, cái cách cậu trai đang nằm cạnh anh thức giấc nó đang yêu như nào. Woohyun tự thức dậy không cần anh gọi, hình ảnh ấy không khác gì một chú cún con, đôi mắt cún đáng yêu và giọng nói thỏ thẻ.

“Không có gì”. Sunggyu trả lời, môi anh khẽ cười. Anh kéo vòng tay của Woohyun đang đặt quanh eo mình chặt hơn, muốn cảm nhận gần hơn sự gần gũi từ cậu, nhẹ kéo đầu cậu nghiêng vào ngực mình, Sunggyu nhẹ nhàng nói “Em ngủ tiếp đi, Hyunnie”.

Woohyun chẳng có lí do gì để không im lặng nghe theo lời vị trưởng nhóm, nhưng cậu chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm áp của anh chứ không ngủ. Những lúc như thế này cần được trân trọng và nói đúng hơn là cần tận hưởng. Sunggyu biết chứ, anh biết không chỉ có anh đang cảm nhận được sự yêu thương trong những lúc như này, cả hai người họ luôn chờ đợi những khoảng thời gian đặc biệt như vậy.

Sunggyu nhẹ cuối xuống và thơm lên mái tóc Woohyun, đưa vào sâu hơn chút nữa để cảm nhận mùi hương quen thuộc của cậu. Tay anh nắm lấy tay cậu, và như một điều tự nhiên, cả hai đan chặt những ngón tay vào nhau, một sự yên bình lạ thường mà chỉ có Woohyun mới mang lại cho Sunggyu.

~

Suốt cả khoãng thời gian cả hai người còn là thực tập sinh. Sunggyu và Woohyun luôn tranh giành nhau cái vị trí mang tên ‘Giọng ca chính của nhóm’, Họ đã cạnh tranh với nhau, ừ thì có lẽ khi ấy xem nhau như đối thủ.

Và cho đến khi họ được đặt vào cùng một nhóm, họ đã phải đưa ra một thỏa thuận. Sẽ hòa thuận với nhau vì lợi ích của Infinite, hợp tác và trở thành hai giọng ca chính thật xuất sắc của Infinite.

Nhưng, sau đó, cái gì đến sẽ đến.

Đã có nhiều việc làm cho cả hai càng gần nhau hơn. Sau khi Infinite được thành lập, tất cả đều sống cùng trong một kí túc xá và việc Sunggyu và Woohyun được sắp cùng một phòng đã góp phần tạo ra mối quan hệ thân thiết ấy giữa cả hai. Sunggyu phát hiện Woohyun là một người hoàn toàn dễ gần. Cậu luôn thường hay làm aegyo với anh những lúc anh cảm thấy áp lực từ những việc của vị trí trường nhóm, những lời góp ý hay khuyện can chân thành của cậu cũng làm anh vô cùng cảm kích mỗi khi anh gặp khó khăn. Woohyun là một chàng trai tốt, Sunggyu đã thật sự khắc ghi câu ấy sau một thời ở cùng cậu.

Những ngày đầu với lần ra mắt cùng Come Back Again, họ – Woogyu – là cái tên mà anh quản lí đã bảo rằng đã dần trở nên phổ biến trong người hâm mộ.

Fanservice là điều quản lí muốn họ làm. Tất nhiên là phải thực hiện, những hành động thân mật và những lần thân thiết trước ống kính máy quay hay trên sân khấu, đó có lẽ là do thực hiện theo lời của quản lí? Sunggyu luôn tự thuyết phục bản thân như thế, tất cả là vì sở thích của fan, chỉ là fanservice . Nhưng đôi lúc , anh không thể quên tim mình đã đập rộn ràng như thế nào với những cái chạm nhẹ đó.

Nó đã không là gì cho đến khi, nụ hôn đầu tiên xuất hiện. Là ở sau sân khấu của concet Second Invesion, từ lúc ấy Sunggyu đã tự đặt ra câu hỏi “Họ đang ở giới hạn nào?”. Đó là một nụ hôn vụn về, Sunggyu đã đổ lỗi cho tất cả mọi thứ đã tác động đến anh khi ấy – bóng tối nơi góc khuất ấy, sự phấn khích còn vương của buổi nhạc , và tất cả những điều mà anh có thể dựa dẫm. Anh biết Woohyun cũng cảm thấy lạ lẫm như mình. Nu hôn ấy rất nhanh, kết thúc cũng như bắt đầu.

Sau nụ hôn đó là một màn tỏ tình ngố nhất mà họ có thể. À vâng, là ‘họ’. Chỉ là cả hai trong căn phòng của mình, và đều muốn nói cùng một đều, nói lên cảm giác của mình với đối phương. ‘Hyung thích em’ và ‘Em cũng thế’. Nó đơn giản như đã rồi, đã từ lâu đã nhận thức rõ điều ấy.

Nhưng họ cũng chưa rõ sẽ thế nào, chấp nhận mối quan hệ tình cảm yêu đương hay vẫn tiếp tục một tình bạn thân thiết như hiện tại, và có lẽ những ràng buộc xung quanh quá nhiều, chấp nhận là bạn với lợi ích của nhau, quan tâm, an ủi, khích lệ, thỏa mãn lẫn nhau , họ thỏa thuận với nhau như thế vì sự thật là họ không thể cùng ai khác có được những điều ấy.

~~

Và sau khoảng thời gian đó,lúc này,nói đến hiện tại bây giờ.

Nếu bảo Sunggyu thành thât nói ra, có lẽ anh cũng không biết Woohyun đối với anh  là gì. Bạn ? Không hề, họ đã đi xa hơn thứ tình cảm ấy nhiều. Bạn với lợi ích của nhau? Sunggyu biết cả hai đã thỏa thuận như thế, rằng sẽ là bạn với việc mang lại lợi ích cho nhau nhưng anh không thể phủ nhận việc con tim anh yêu Woohyun nhiều hơn anh nghĩ, và nó đang ngày càng nhiều hơn thế.

Cảm giác anh giành cho Woohyun là gì? Anh cũng không rõ và cũng không biết nó sẽ đi về đâu.

Ý nghĩ ấy làm anh sợ, anh đã muốn ngừng lại những lúc như thế này, những khoảnh khắc thân mật giữa anh và cậu, lí do là như thế sẽ tốt cho cả hai. Nhưng một lí do nào đó, sáng hôm nay anh không có một động lực nào nữa để làm việc đó.

Ánh nắng ấm áp soi sáng căn phòng và được ôm lấy thân người ấm áp này trong lòng, một buổi sáng Chủ Nhật được nghĩ ngơi cùng cậu. Chỉ một lần này thôi, anh sẽ để cho tình cảm thật của mình dẫn dắt.

Khẽ hôn lên trán người con trai vẫn nằm ngoan ngoãn trong lòng mình, Sunggyu có thể cảm nhận được cậu đang cười.

Anh không biết giữa anh và Woohyun sẽ đi đến đâu, nhưng ngay lúc này, tại khoảnh khoắc này đây được ôm cậu trong vòng tay, anh không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.

Anh mỉm cười, đã rất lâu rồi từ tận trong lòng anh, mới cảm thấy yên bình như vậy.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#woogyu