You Are My Sunshine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

You are my sunshine, my only sunshine;
You make me happy when skies are gray;
You never know dear, how much I love you.....

" Daiki, anh đang ngân nga gì vậy?" chàng trai tóc vàng hỏi khi cậu chỉnh lại chiếc bình đầy hoa hướng dương tươi trên kotatsu mới kiếm được của họ.

Họ đã hoàn thành việc chuyển vào căn hộ mới sau vài giờ dỡ đồ ở xe xuống, mở tất cả hộp, và sắp xếp mọi thứ. Kise khăng khăng đòi sắp xếp và thiết kế, để Aomine chuyển đổ vật nặng như tủ, sofa, TV. Mỗi khi anh phàn nàn về việc thiếu sự giúp đỡ của Kise, chàng trai tóc vàng chỉ cười thầm và nói rằng cậu đang "giám sát" và cậu cần xem phòng, cậu không thể xem được nếu cậu cứ chuyển đồ đạc xung quanh như vậy.

" Huh?" là từ duy nhất thoát ra từ miệng Aomine khi anh gắn TV màn hình phẳng trên tường phòng khách đối diện sofa. Cho đến khi anh đảm bảo nó thẳng anh mới quay lại nhìn bạn trai của mình "ngân nga?"

" Phải, anh đang ngân nga." Kise trả lời khi rơi cả người lên sofa và nắm tay ra trước mặt anh, làm một hình tròn với ngón tay của mình và nhắm một mắt lại để kiểm tra TV mới treo. Cậu lẩm bẩm "không tệ" trước khi cậu hạ tay mình vào lòng và mỉm cười với người đàn ông tóc xanh trước mặt cậu. "Vậy đó là gì?"

Aomine chỉ nhún vai khi anh thong thả đi đến ngồi kế Kise, anh ngồi gần đến nỗi cái nệm lún xuống và làm cho cậu trượt về bên của anh. Anh không quan tâm đến chuyện này. Thực tế là, anh đem cánh tay mình vòng ra sau sofa để làm vị trí cả hai thoải mái hơn.

" Anh không nhận ra mình đang ngân nga." Anh tình cờ thừa nhận, quay nhẹ đầu qua một chút để nhấn một nụ hôn đơn giản lên trán Kise, mũi của anh chôn vào những sợi tóc vàng mềm. "Nên anh đoán là anh không thể nói với em đó là gì được rồi."

Anh chặc lưỡi khi anh nghe Kise giận dỗi trong cơn thất vọng bên cạnh anh và hôn anh một lần nữa trước khi mong chờ tại kotatsu được bố trí trước sofa.

" Em nên đặt những bông hoa lên trên tủ ở đằng kia," Anh cho biết nơi anh đang đề nghị bằng cái gật đầu ở bên trái. " Anh nghĩ chúng sẽ nhìn đẹp hơn khi ở đó thay vì đặt trên bàn. Thêm vào đó, chúng chiếm quá nhiều không gian và quá cao."

" Tất cả những gì anh làm chỉ là phàn nàn." Kise nhắm mắt mình lại và mù quáng trượt một tay qua đùi của Aomine để giữ tay tự do của anh trong tay cậu.

Đôi môi của cậu kéo lên trên khi cậu cảm thấy ngón tay thon rám nắng cuộn lại trong tay cậu và cậu cho chúng một cái siết chặt nhẹ nhàng trước khi thở dài một cách êm ái.

" Anh đoán anh sẽ chuyển chúng khi anh thức dậy," anh cuối cùng cũng nói sau một ít phút im lặng. Mặc dù cậu rất ghét phải thừa nhận nó, nhưng Aomine đúng.

Cậu chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nghĩ như vậy. Chưa bao giờ.

Họ có vẻ hơi quá lớn cho kotatsu hơi nhỏ của họ và nó đã khiến Kise suy nghĩ miên man.

Ít phút trước khi họ lại nói chuyện với nhau, trong suốt khoảng thời gian đó họ chỉ ngồi đó cuộc tròn vào nhau và ngắm nhìn căn hộ mới của họ. Điều đó thật thú vị và đau lòng cùng lúc. Cả hai cuối cùng đã tốt nghiệp đại học và dọn ra khỏi nhà, nhưng họ vẫn cảm thấy không bình thường. Họ cuối cùng đã một mình. Cùng nhaumột mình.

 Kise ậm ừ nhẹ nhàng trong suy nghĩ trước khi quay đầu lại và nghiêng lên để cậu có thể cẩn thận nhấn môi mình vào môi của Aomine trong một nụ hôn dịu dàng. Sau nụ hôn, nhìn vào Aomine khiến Kise bật cười.

"Này, tại sao em lại cười?" Câu hỏi của Aomine không nghiêm túc như cánh tay của anh, vòng quanh lưng của Kise. Đôi mắt vàng mở to, đồng tử giãn ra khi cậu cố gắng thoát khỏi vòng tay của Aomine trước khi quá trễ.

Thật đáng buồn, cậu không đủ nhanh và bị ghìm chặt vào ghế dưới Aomine - một cuộc chiến cù xảy ra và Kise nhanh chóng thua cuộc.

---------------------------------------------------------------------------------

Họ nằm đó, Aomine nằm trên Kise, hổn hển trong ít phút. Aomine cười khúc khích khi Kise bĩu môi và hôn lên môi dưới vừa mới nhô ra của cậu để chứng minh cậu trai tóc vàng khó chịu như thế nào. Cậu trai rám nắng không để nó vào trong lòng và thay vào đó là hôn tới tấp vào má của cậu đến khi cậu bạn trai của anh không thể thoát nhưng tiếng cười và nụ cười đã trở lại.

"Em ghét anh, anh biết không", Kise cố gắng nói với anh và nhận lại một nụ hôn trên trán.

"Em nói thế ít nhất một ngày một lần, anh đã bắt đầu không còn tin vào nó."

Những lời Aomine nói khiến cho Kise híp mắt lại, nhưng cậu không thể giận lâu. Không chỉ khi Aomine bao cánh tay của anh quanh eo của cậu và kéo lại gần anh và đánh dấu nhiều nụ hôn lên nhiều vùng khác nhau trên mặt cậu, tai và cổ.

Mặc dù anh cố gắng giữ lưng cậu, nhưng nỗ lực của cậu đã được chứng minh là vô dụng và cậu thở dài trong sự thỏa mãn trước khi lăn lên xuống bên cạnh anh và cuộc lại bên người Aomine.

Cả hai giữ nguyên tư thế này trong vài phút - Kise cười khúc khích khi Aomine lướt môi anh trên làn da của cậu - đến khi một trong hai cái dạ dày của họ bắt đầu lên tiếng. Điều này chỉ xảy ra với Aomine, Kise khịt mũi và đưa tay của cậu lên để chà lên mũi cậu.

"Làm bữa tối thôi."

----------------------------------------------------------------------------------

Vào lúc Kise vào được nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho họ, thì nửa tiếng đã trôi qua. Sau khi Kise mang đồ ăn ra, không ai trong họ chịu di chuyển hay đứng dậy. Thay vào đó, họ nằm đó lần lượt trao những nụ hôn vào mặt của nhau say mê trước khi đôi môi của họ gặp nhau và họ làm ra một mớ hỗn độn trên ghế dài.

Cậu trai tóc vàng đứng trước bếp, lựa chọn nguyên liệu bởi đôi mắt của cậu và mang ra trước tivi nhỏ đặt ở góc phòng để cậu có thể xem chương trình nấu ăn nổi tiếng với hi vọng kĩ năng nấu ăn của cậu sẽ tốt hơn. Cho đến nay, không ai trong họ bị bệnh, cho nên điều đó là tất cả động lực mà Kise cần.

Khi cậu bắt đầu chuẩn bị bữa ăn , Aomine vẫn nằm trên chiếc ghế dài, nhìn chằm chằm lên trần nhà với nụ cười ngốc nghếch dán trên môi. Anh vẫn nằm phơi trên buổi họp xác định của họ, điều này làm anh cảm thấy mình trở lại làm một thiếu niên. Điều này có nghĩa mỗi lần anh chạm, hôn, hoặc chỉ nhìn Kise anh sẽ yêu thêm một lần nữa.

Khi trái tim của anh ngừng đập nhanh trong lòng ngực, Aomine kiềm chế để chống đỡ chính mình trên khuỷu tay của anh và cuối cùng ngồi vào vị trí của mình. Anh chạm vào phía trên  đầu mình để duỗi người ra trước khi khoanh tay mình ra sau chiếc ghế dài và tựa cằm lên chúng.

Đôi mắt màu xanh của anh ấy di chuyển theo mọi chuyển động của Kise - nhìn vào mái tóc rối bù của cậu, sự nhã nhặn của người đàn ông tóc vàng, chiếc áo sơ mi của cậu không thẳng và nó trượt xuống vai cậu một chút, và quan trọng nhất là mông của cậu.

Một nụ cười tự mãn nở trên môi Aomine khi anh nhìn bạn trai của mình lảng vảng, chộp lấy thứ gì đó từ đằng kia và đưa nó ra trước mặt cậu.

"Trông em thật tuyệt," anh gọi, cười lớn khi Kise nao núng vì sốc và liếc nhanh qua để lườm anh.

"Đừng làm em giật mình như thế, em có một con dao trên tay" cậu than vãn và Aomine không thể không mỉm cười và quay đầu lại để má anh áp vào cánh tay anh.

"Nhanh lên, tóc vàng. Anh đói."

Một tiếng rên rỉ khó chịu có thể được nghe thấy từ người đàn ông trong bếp và Aomine cười khúc khích trước khi nằm xuống và nắm lấy điều khiển từ xa để bật TV.

Bữa tối đã ... ổn theo quan điểm của Aomine. Không khác gì những lần trước Kise đã thử nấu ăn cho anh. Tuy nhiên, đây là bữa ăn đầu tiên của họ cùng nhau trong ngôi nhà mới, vì vậy chính suy nghĩ đó đã làm cho thức ăn ngon hơn một chút. Không nhiều. Chỉ một chút.

Nhưng Aomine đã thấy Kise tự hào như thế nào khi làm ra thứ gì đó mà anh thực sự đã ăn; Cái nhìn kiêu hãnh đó khiến dạ dày của Aomine khó chịu, nhưng anh yêu nó. Anh thích nhìn Kise thật hạnh phúc. Anh yêu nó khi Kise cười mỉm và cười phá lên, hôn và nắm lấy tay anh và đánh cắp hơi thở của anh.

Mặc dù vậy, anh không dám nói ra bất cứ điều gì, bởi vì anh biết Kise sẽ không bao giờ để anh thất vọng.

Họ ăn trong im lặng, âm thanh duy nhất là một chuyện gì đó đang phát trên TV. Mặc dù không ai trong số họ thực sự chú ý đến nó. Họ tập trung vào việc chơi foosties* dưới kotatsu. Ngay khi Kise nghĩ rằng mình đang chiến thắng, Aomine tự mình gác chân xuống và hất ngực lên một cách đắc thắng.

*Footsie là một trò chơi tán tỉnh, nơi hai người chạm chân dưới bàn hoặc nơi khác được che giấu, thường là khúc dạo đầu lãng mạn. Đây là một trò chơi được chơi như là một hành động của ngôn ngữ cơ thể tán tỉnh

Nó khiến Kise lắc đầu trong sự chán ghét như thể cậu hoàn toàn không thích nó và chỉ chơi cùng vì Aomine bắt đầu nó. Tuy nhiên, trong thực tế, chính Kise đã ngọ nguậy ngón chân của mình trên bàn chân kia trước và bắt đầu trận chiến dưới bàn.

Khi đĩa của họ không còn gì, Kise mang chúng vào bếp, mong Aomine theo sau và giúp đỡ. Đúng như cậu dự đoán, bạn trai cậu làm vậy, nhưng thay vì lau khô mọi thứ, anh đứng sau mái tóc vàng khi cậu rửa dĩa và anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ dài cậu.

"Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?" Kise khẽ rên rỉ khi cậu miễn cưỡng nghiêng đầu sang một bên để Aomine có thể hôn vào quai hàm của cậu.

"Anh nghĩ đó là thứ mà người ta gọi là giám sát."

Câu nói của anh đã cho anh một khuôn mặt đầy bong bóng và một cái búng tay lên trán. Anh không thể nhịn được cười khi anh lau những bong bóng trên mặt và xoa vài cái còn lại lên áo của Kise.

Họ tiếp tục như vậy cho đến khi Kise hoàn thành - cậu tóc vàng là người duy nhất rửa và lau khô tất cả trong khi Aomine "giám sát anh ta".

---------------------------------------------------------------------------------

Sau bữa ăn, hai người lờ mờ xem TV thêm vài giờ nữa trước khi cả Aomine và Kise vào phòng ngủ, thứ duy nhất bên trong là giường của họ, một chiếc bàn bên cạnh và một loạt hộp chưa mở. Họ suy nghĩ rằng miễn là họ dọn xong phần còn lại của căn hộ, họ có thể để phòng ngủ là nơi cuối cùng để dọn. Thứ duy nhất họ cần đặt trong là cái giường để họ có thể ngủ.

Điều duy nhất họ nên xem xét là dọn quần áo và cất chúng đi. Nó sẽ giúp họ tiết kiệm được một giờ lục lọi trong các hộp để tìm thứ họ muốn.

Vào lúc đó, họ đã mệt và thậm chí cảm thấy không cần đồ ngủ. Aomine đề nghị họ chỉ cởi đồ lót ra và ngủ như vậy, nhưng Kise không đồng ý; Aomine có thói quen đá chăn xuống trong đêm, nên anh không muốn bị cảm lạnh.

Khi bộ đồ ngủ của họ cuối cùng được kéo ra khỏi chiếc hộp cuối cùng, họ nhìn vào, họ kiểm tra phòng ngủ bừa bộn và thở dài. Kise bình luận rằng ngày mai họ sẽ phải dọn dẹp nó và Aomine chỉ càu nhàu trước khi bò lên giường. Anh đợi Kise ngủ cùng anh trước khi ôm mái tóc vàng trên tay và áp mặt vào tóc cậu.

Đây là cách họ luôn ngủ thiếp đi - Aomine ôm Kise trong tay và hôn lên mặt cậu và lướt ngón tay qua tóc cậu. Tuy nhiên, đến khi cả hai thức dậy, họ đã lăn lộn, vướng vào chăn và lưng đối lưng. Phải nói rằng họ là những người ngủ không yên nhất là nói nhẹ đi so với thực tế.

Ngay khi Kise ổn định, cậu không mất nhiều thời gian để ngủ. Cậu nằm đó đếm nhịp đập của trái tim Aomine bên dưới tai mình, và trước khi cậu có thể đạt đến năm mươi, anh ta đã ngủ.

------------------------------------------------------------------------------------

Việc Kise thức dậy vào giữa đêm là không bình thường, nhưng khi cậu làm điều đó thường là do Aomine thức dậy vì một số lý do.

Cậu có thể nghe Aomine nói gì đó, nhưng không thể hiểu được. Nhắm mắt lại, cậu lắng nghe lâu hơn một chút và thở dài khi anh cảm thấy bàn tay mạnh mẽ của người kia bắt đầu xoa những vòng tròn trên lưng nhỏ của cậu.

Khi giọng nói của người kia cuối cùng vang lên trong tâm trí cậu, một nụ cười nở trên môi Kise và cậu lẩm bẩm, "Anh là kẻ dối trá."

Giọng nói của Aomine chấm dứt và được thay thế bằng một tiếng cười nhẹ. "Em có thực sự nghĩ rằng anh sẽ nói với em những gì anh đã ngân nga trước đó không, đồ ngốc? Quay lại ngủ đi, Ryouta. Anh yêu em."

Với tâm trí thoải mái, Kise lắc đầu, nhét đầu vào gối sâu hơn và lặng lẽ ngủ thiếp đi khi Aomine ngân nga lại khúc anh bỏ lỡ.

So please don't take my sunshine away.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#aokise