Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.

—————






Vào kỳ nghỉ hè, buổi chiều Lý Mộc Mộc dẫn Lâm Cảnh Vân ra ngoài chơi và đã báo với mẹ Lý rằng họ sẽ ăn tối xong mới về.

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Lý Mộc Mộc không tiếp tục học lên cao hơn mà trở thành nhà phát triển trò chơi độc lập. Hiện tại, cô cũng có chút tiếng tăm ở thành phố H. Những trò chơi Lý Mộc Mộc phát triển trong thời gian học đại học và thạc sĩ đều nhận được phản hồi rất tốt.

Ba mẹ Lý vốn luôn dân chủ, cũng để con gái làm theo ý thích của mình. Dù sao thì hiện tại sự nghiệp  ba Lý đang ở đỉnh cao, bản đồ kinh doanh của tập đoàn Lý thị cũng đang mở rộng một cách ổn định. Hơn nữa, vài năm gần đây có sự giúp đỡ của Lý Hải Hải, phát triển rất tốt.

“Không biết chúng đi đâu chơi nữa? Chiều đã ra ngoài rồi.” Mẹ Lý múc cho Lý Hải Hải một bát canh, giọng có chút càm ràm.

Khi ba Lý và Lý Hải Hải hoàn thành công việc ở công ty trở về thì đã gần 8 giờ tối. Lý Mộc Mộc và Lâm Cảnh Vân vẫn chưa về. Sau khi tốt nghiệp đại học và trở về nước, Lý Hải Hải có một kỳ nghỉ trước khi nhập học thạc sĩ. Mặc dù có rất nhiều việc phải làm, nhưng anh vẫn chọn trở về nước. Nguyên nhân cụ thể chỉ có Lý Hải Hải mới hiểu rõ. Đã về rồi thì anh cũng chia sẻ một phần công việc của tập đoàn trong khả năng của mình.

“Chút nữa gọi cho Mộc Mộc xem có cần tài xế đi đón không.” Ba Lý nhìn vợ mình đầy yêu thương và nói. Bao nhiêu năm nay, tình cảm vợ chồng ba mẹ Lý luôn rất tốt đẹp, khiến người khác phải ngưỡng mộ.

“Em cũng muốn đi, nhưng Mộc Mộc không cho em theo.” Mẹ Lý tiếp tục phàn nàn nhẹ nhàng với chồng.

“Ồ? Hai đứa có bí mật gì à?”

“Ai biết được, Hải Hải con có biết không?”

“Không biết.” Lý Hải Hải luôn trả lời ngắn gọn và rõ ràng.

“Cuối tuần cả nhà chúng ta đi chơi nhé.” Ba Lý bất ngờ đề nghị. Sau khi tham dự lễ tốt nghiệp của Lý Hải Hải và trở về nước, công việc của ông trở nên rất bận rộn, chuyến đi nước ngoài đã dồn không ít công việc, nhưng ba Lý cảm thấy rất đáng. Trước khi là chủ tịch tập đoàn Lý Thị, ông cũng là ba của Lý Hải Hải. Đứa con này từ nhỏ đã không làm ông phải lo lắng, nên ông càng không thể bỏ lỡ những khoảnh khắc quan trọng trong sự trưởng thành của con.

Thực tế, ba Lý dần nhận ra rằng, con trai vừa mới tốt nghiệp đại học của mình đã dần trưởng thành, ngày càng có thể tự mình đảm đương mọi việc, Lý Hải Hải đã trở thành một alpha vô cùng xuất sắc.

Điều này vừa làm ba Lý cảm thấy rất hài lòng, lại vừa khiến ông có chút buồn. Một người luôn thành công trên thương trường như ba Lý hiếm khi buồn bã, nhưng sự trưởng thành quá nhanh của con trai khiến ông không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Từ nay về sau, có lẽ ông sẽ phải ngước nhìn người con trai xuất sắc của mình.

Dạo gần đây ba Lý rất bận rộn, thường xuyên gọi đứa con trai đang nghỉ phép đến công ty để giúp đỡ mình. Một phần là để đào tạo Lý Hải Hải, phần khác là vì ông muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên con.

Do đó, một người luôn coi trọng trải nghiệm trong cuộc sống như ba Lý vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn để bên cạnh gia đình mình, nhất là trong kỳ nghỉ hè hiếm hoi khi cả gia đình đều có mặt đầy đủ.

“Hay lắm hay lắm! Ông xã, chúng ta đi cắm trại thì sao? Bạn thân của em vừa mới đi về, nghe nói rất thú vị.” Mẹ Lý đề nghị.

“Ý kiến hay đấy, anh sẽ sắp xếp, cuối tuần chúng ta sẽ đi. Hải Hải có rảnh không?” Ba Lý biết con trai mình còn bận rộn với công ty và các dự án khác.

“Được ạ.”

“Tốt quá! Để em gọi cho Mộc Mộc!”

Khoảng hai phút sau, mẹ Lý đặt điện thoại xuống và nói:

“Mộc Mộc nói cuối tuần đi cắm trại thì hai đứa đều không vấn đề gì. Nhưng tối nay nó dẫn Bé Vân về ở căn hộ, không về nhà.”

“Ồ? Xem ra thật sự có bí mật nhỏ rồi.” Ba Lý đùa vui, tiếp tục ăn cơm.

“Con bé này, không nói sớm, cũng không cho mẹ đi cùng, chắc chắn là đã tính toán từ lúc chiều rồi!” Mẹ Lý có chút phàn nàn.

“Hải Hải, con sẽ không bao giờ đối xử với mẹ yêu quý của con như vậy, đúng không?” Bỗng nhiên, mẹ Lý chuyển hướng, nhắm vào Lý Hải Hải đang yên lặng uống canh.

“…”

Thiếu gia Lý Hải Hải vẫn yên lặng như thường. Tục ngữ có câu: “Ăn không nói.”

Thực tế, giữa Lý Mộc Mộc và Lâm Cảnh Vân thực sự có một bí mật nhỏ.

Tuy nhiên, thay vì gọi là bí mật nhỏ, có lẽ nên nói đó là tâm sự tuổi trẻ của Lý Mộc Mộc kéo dài nhiều năm.

Là alpha nhưng cũng là thiếu nữ, đại tiểu thư nhà họ Lý nói sao thì là vậy.

Vào mùa hè khi Lâm Cảnh Vân vừa vào tiểu học, Lý Mộc Mộc đã nói với Lâm Cảnh Vân rằng mình thích một người. Từ lúc đó, Lý Mộc Mộc đã quen với việc chia sẻ tâm sự của mình với Lâm Cảnh Vân. Dù trẻ con không phải lúc nào cũng hiểu hết, nhưng Lâm Cảnh Vân luôn nghiêm túc lắng nghe, rồi dùng cách của mình để an ủi và đồng hành cùng Lý Mộc Mộc.

Người Lý Mộc Mộc luôn thích là bạn học đại học của cô ấy.

Đối phương là một beta, học cùng khóa và là sinh viên ngành âm nhạc. Lý Mộc Mộc đã phải lòng anh ấy từ cái nhìn đầu tiên tại buổi dạ hội chào đón tân sinh viên. Cô mãi mãi nhớ rằng, chàng trai với ánh mắt điềm tĩnh và khí chất trầm lặng ấy đã đứng yên lặng trước phông nền của buổi dạ hội sau khi kết thúc, và nói với Mộc Lý Mộc đang ở lại để dọn dẹp với tư cách là một thành viên cốt cán của hội sinh viên: “Bạn thấy đẹp không?”

Ngày hôm sau, Lý Mộc Mộc mới biết rằng, chàng trai đó tên là Lạc Khanh. Anh là bảo vật của Học viện Nghệ thuật, mặc dù chuyên ngành chính là sáng tác và lý thuyết sáng tác, nhưng anh cũng rất giỏi hội họa. Anh cũng chính là tác giả của bức phông nền trong buổi dạ hội chào đón tân sinh viên.

Từ đó, đại tiểu thư nhà họ Lý, người luôn không sợ trời, không sợ đất, đã bắt đầu cuộc hành trình yêu thầm kéo dài nhiều năm. Đáng chú ý là, mặc dù Lý Mộc Mộc chưa từng trực tiếp thổ lộ với Lạc Khanh, nhưng cô và người mình thầm thích đã trở thành những người bạn rất tốt.

Mặc dù nhiều người ưa chuộng việc ghép đôi alpha và omega, nhưng Lý Mộc Mộc luôn phóng khoáng, không để ý đến điều đó. Cô chỉ đơn giản là thích người này, không quan tâm người đó là alpha, beta hay omega. Nhưng cô không thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác. Vì vậy, khi chưa chắc chắn về suy nghĩ của Lạc Khanh, Lý Mộc Mộc cũng không dám hành động liều lĩnh.

Lý Mộc Mộc chiều nay dẫn Lâm Cảnh Vân ra ngoài, cũng để tham dự buổi triển lãm tranh do Lạc Khanh tổ chức. Lý Mộc Mộc nhát gan của chúng ta kéo cậu em trai quý báu Lâm Cảnh Vân đi cùng để lấy dũng khí.

Tuy nhiên, chuyến đi này dường như còn có một mục đích khác.

“Đây là Bé Vân à? Dễ thương quá!” Lạc Khanh nhìn thấy Lý Mộc Mộc và Lâm Cảnh Vân tại triển lãm tranh, lập tức tới chào hỏi họ.

“Ừm.” Lý Mộc Mộc nắm tay Lâm Cảnh Vân mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Tiểu thư Lý Mộc Mộc ít khi không lanh lợi như thế này.

“Rất vui khi các em đến, cứ thoải mái xem nhé.” Vẻ ngoài thanh tú, lạnh lùng của Lạc Khanh trở nên sinh động hơn khi gặp người quen. Rõ ràng, anh có thiện cảm với Lý Mộc Mộc.

“Được.” Lý Mộc Mộc gật đầu.

“À, nghe chị em nói, em hát rất hay, có dịp hát cho anh nghe nhé?” Lạc Khanh quay sang hỏi Lâm Cảnh Vân.

“À, anh không nói thì em quên mất. Em ấy hát rất hay đó.” Lý Mộc Mộc ngượng ngùng gãi đầu, nhìn Lâm Cảnh Vân: “Bé Vân, anh Lạc này cũng là một nhạc sĩ rất giỏi đấy, biết viết bài hát và soạn nhạc. Có dịp em hãy học hỏi từ anh ấy nhé.”

Lý Mộc Mộc tình cờ phát hiện ra tài năng ca hát của Lâm Cảnh Vân. Giọng hát trong trẻo, thuần khiết và rất bắt tai khi hát ngẫu nhiên, đúng là thiên tài. Lý Mộc Mộc nghĩ mình không phải là người chuyên nghiệp, nên muốn tìm người có chuyên môn để đánh giá. Cô không muốn tài năng của em trai mình bị mai một.

Hơn nữa, Lý Mộc Mộc cũng đã hỏi Lâm Cảnh Vân, và cậu có hứng thú với việc ca hát. Chỉ là cậu không tự tin, nghĩ mình chỉ biết hát chứ hát không hay, chỉ ở mức nghiệp dư, tự hát cho vui.

Lý Mộc Mộc rất ngạc nhiên trước sự khiêm tốn của Lâm Cảnh Vân. Dù cô không phải là người chuyên nghiệp, nhưng sau nhiều năm nghe nhạc, cô cũng có gu riêng. Nếu cậu hát không hay, thì không có được mấy người biết hát nữa.

“Cảm ơn anh Lạc! Tranh của anh cũng rất đẹp!”

“Tốt quá! Cảm ơn em đã thích tranh của anh, anh rất vui.” Lạc Khanh cũng có ấn tượng tốt về cậu bé dễ thương này. “À, Mộc Mộc, em đang phát triển một trò chơi mới phải không?”

“Đúng rồi.”

“Vậy chúng ta sắp là đồng nghiệp rồi.”

“Hả?” Lý Mộc Mộc nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Anh sẽ phụ trách phần nhạc nền cho trò chơi đó. Anh cũng sẽ tham gia một phần trong việc vẽ nguyên bản…”

“Em nói chị phải làm sao đây, Bé Vân?”

Dự định ban đầu của hai người là về nhà sau khi xem xong triển lãm, nhưng Lý Mộc Mộc hoàn toàn bối rối, họ quyết định quay về căn hộ của cô trước.

Chỉ là trước khi Lý Mộc Mộc hiểu rõ mọi chuyện, cô không muốn đối mặt với những câu hỏi tò mò của mẹ mình. Dù cô biết mẹ cũng chỉ vì yêu thương cô.

“Hả? Chị Mộc Mộc không muốn hợp tác với anh Lạc sao?”

“Không phải! Chị thậm chí mơ cũng muốn! Nhưng mà chị lại sợ…”

“Tại sao sợ?”

“Ài, Bé Vân, em chắc chưa từng thích ai phải không?”

“Gì cơ?”

“Cũng đúng, em mới 13 tuổi… Nhưng mà chị của em đã có cảm tình với người khác từ khi 10 tuổi rồi đó haha. Không đúng, lạc đề rồi, Bé Vân, chị phải làm sao đây?”

“Em có người mình thích mà.” Lâm Cảnh Vân nói một cách dĩ nhiên.

“Cái gì?!” Lý Mộc Mộc lần này mới sốc. Đang chìm đắm trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của mình, cô lập tức có thứ khác để quan tâm hơn.

Không ngờ được, em trai yêu quý ngoan ngoãn của cô, lại có…

“Em nói nhanh đi, là ai? Chị có biết không?” Lý Mộc Mộc nắm lấy Lâm Cảnh Vân gấp gáp.

“Biết chứ, em thích ba mẹ, anh cả, chú dì, chị Mộc Mộc, anh…”

“Được rồi, chị biết rồi. Bé Vân à, chúng ta đang nói về thích khác nhau…”

“Gì cơ? Đây không phải là thích sao?”

“Ừm… cũng đúng, mà cũng không đúng. Chị đang nói về thích, thực ra nên gọi là tình yêu. Tình yêu này khác với yêu gia đình, yêu bạn bè. Tình yêu này là duy nhất, vô điều kiện, vĩnh viễn và độc quyền… Đó là khi em chỉ có cảm giác với một người, em muốn ở bên người đó mãi mãi, không thể thiếu người đó. Em mong người đó hạnh phúc, và em sẵn sàng hy sinh mọi thứ của mình để đổi lấy hạnh phúc cho người đó. Chính vì có tình yêu như vậy, em có thể dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn và điều chưa biết trong tương lai, trở nên mạnh mẽ hơn, tốt đẹp hơn, xuất sắc hơn. Đó, đại khái là như vậy.”

“…” Lâm Cảnh Vân như hiểu như không, vẫn âm thầm ghi nhớ lời Lý Mộc Mộc.

“Sau này em sẽ hiểu thôi. Chị cũng muốn biết ai sẽ là người may mắn được Bé Vân của chúng ta yêu.” Lý Mộc Mộc vuốt nhẹ đầu Lâm Cảnh Vân, cười yêu thương.

Thiên thần nhỏ của cô, xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian.

“Chị Mộc Mộc đừng lo lắng. Tuy em không hiểu lắm, nhưng em cảm thấy anh Lạc cũng thích chị mà.”

“Gì cơ?”

“Đúng mà, hôm nay buổi chiều em cảm thấy như vậy.”

“Em mau nói rõ cho chị nghe…”

Hai chị em dựa vào sofa bắt đầu thì thầm trò chuyện.

Thực ra, những khoảnh khắc đẹp giữa các thành viên trong gia đình cũng chỉ đơn giản là như vậy.

Cuối tuần thời tiết nắng đẹp, cả gia đình năm người dậy từ sáng sớm, ba Lý tự lái xe, bắt đầu chuyến hành trình cắm trại kéo dài hai ngày một đêm.

Sau khi chọn địa điểm cắm trại, mẹ Lý đã cẩn thận làm một bản kế hoạch chi tiết. Họ sẽ đến khu cắm trại nghỉ dưỡng cách thành phố H khoảng hai giờ lái xe.

Khu cắm trại được xây dựng bên hồ phong cảnh hữu tình, diện tích rộng lớn, bao gồm khu vực dành cho xe cắm trại, khu nhà gỗ, khu lều trại và các khu chức năng khác. Cơ sở vật chất tại đây rất đầy đủ, có nhiều hoạt động giải trí theo chủ đề, có thể cùng lúc đón hàng trăm người cắm trại. Tại đây, không chỉ có thể tận hưởng khung cảnh thơ mộng mà còn để trải nghiệm. Là một nơi lý tưởng để thư giãn và nghỉ ngơi.

Mẹ Lý đã đặt trước một căn nhà gỗ nhỏ và một chiếc xe cắm trại. Dự định để ba đứa con ngủ trong xe cắm trại, còn hai vợ chồng ngủ trong nhà gỗ, cũng là dịp hiếm hoi có thế giới riêng cho hai người.

Khi đến khu cắm trại, ba Lý và mẹ Lý chọn đi câu cá trước, còn Lý Mộc Mộc và Lý Hải Hải chuẩn bị dẫn Lâm Cảnh Vân đi tham gia mô phỏng chiến trường PUBG, tổ chức một trận đấu thực tế.

Khi ba chị em đi qua khu vực xe cắm trại tiến về khu trải nghiệm các hoạt động giải trí theo chủ đề, Lý Hải Hải bất chợt phát hiện Lâm Cảnh Vân vốn đang rất vui vẻ đột nhiên đứng ngây ra trên đường.

“Các em sao chậm thế?” Lý Mộc Mộc đã đi xa quay đầu lại thúc giục hai người.

Lý Hải Hải ra hiệu cho Lý Mộc Mộc đi trước, rồi quay lại chỗ Lâm Cảnh Vân đang đứng yên.

“Có chuyện gì vậy?”

Thấy Lâm Cảnh Vân vẫn không phản ứng gì, Lý Hải Hải nhìn theo hướng mắt của cậu.

Đó là khu lều trại của khu cắm trại, ngoài những chiếc lều đặc trưng do khu cắm trại cung cấp, còn có hơn chục chỗ trống để du khách tự dựng lều.

“Ở đó có gì à?” Lý Hải Hải hỏi lại lần nữa.

“… À, không có gì… Chúng ta đi thôi.”

Lâm Cảnh Vân cuối cùng cũng tỉnh lại, hai người tiếp tục đi. Nhưng tâm trí của Lâm Cảnh Vân hoàn toàn bị xáo trộn.

Dù cả ba người đều là lần đầu chơi trò chơi này, nhưng hai alpha Lý Mộc Mộc và Lý Hải Hải nhanh chóng thích nghi và sau một thời gian tìm hiểu đã bắt đầu chơi rất thành thạo.

Khi trò chơi bắt đầu, ba người bị phân đến các địa điểm khác nhau. Nghĩ đến tình huống bất thường vừa xảy ra, Lý Hải Hải tìm kiếm Lâm Cảnh Vân. Alpha cảm thấy lo lắng một cách không lý do. Đây là cảm xúc mà Lý Hải Hải chưa từng trải qua, anh luôn cho rằng những cảm xúc vô dụng này chỉ làm tăng thêm gánh nặng. Khi gặp vấn đề, anh chỉ cần giải quyết vấn đề là đủ. Nhưng nếu sự việc liên quan đến Lâm Cảnh Vân, dù là một alpha cao cấp như Lý Hải Hải cũng không thể miễn nhiễm.

Sau khi lần lượt loại bỏ các đối thủ, Lý Hải Hải cũng tìm thấy Lâm Cảnh Vân đang trốn sau một chỗ ẩn nấp. Một bóng dáng nhỏ nhắn cứ thế ngồi xổm ở đó. Dù đang đội mũ bảo hiểm, Lý Hải Hải vẫn có thể thấy được biểu hiện khác thường trên khuôn mặt của Lâm Cảnh Vân, thần sắc nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt, vẻ như đang suy tư.

Bé con này thật may mắn, bên ngoài đã “đấu đá” dữ dội như vậy, mà cậu vẫn trốn ở đây, không ai phát hiện ra.

Lý Hải Hải vừa quan sát xung quanh, vừa tiến gần đến Lâm Cảnh Vân. Vẫn không yên tâm, anh quyết định ở bên cạnh Lâm Cảnh Vân. Ít nhất là khi có chuyện gì xảy ra, anh có thể giải quyết ngay lập tức.

Với động tác nhanh nhẹn của một alpha, Lý Hải Hải nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Lâm Cảnh Vân.

Lâm Cảnh Vân không tập trung, bị bất ngờ và không kịp nhìn rõ người đến là ai, liền nhanh chóng loại Lý Hải Hải.

Lý Hải Hải bị loại ngay lập tức, anh tự cười bản thân. Quả nhiên, chỉ có bé con này mới có thể làm được điều đó.

Lâm Cảnh Vân cũng đã lộ vị trí và cả hai đều bị loại khỏi trò chơi. Trở về khu vực nghỉ ngơi, hai người ngồi đợi Lý Mộc Mộc vẫn đang trong trò chơi.

Lâm Cảnh Vân ngồi cạnh Lý Hải Hải, vẫn giữ nguyên vẻ mặt như lúc trước. Lý Hải Hải không muốn làm phiền cậu, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh. Khi cậu muốn nói chuyện, anh sẽ sẵn sàng lắng nghe, vì anh luôn ở đây.

“Ê!”

Khoảng mười lăm phút sau, Lý Mộc Mộc trở về trong chiến thắng, làm một dấu hiệu chiến thắng với hai người.

“Haha! Vậy là Bé Vân đã loại em! Haha!” Trên đường về, Lý Mộc Mộc cười không ngừng. Ban đầu, cô còn muốn đấu với cậu em trai tài giỏi của mình, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

“Chị Mộc Mộc cười to quá” Lâm Cảnh Vân bình luận với tâm trạng có phần khá hơn.

“Không được, chuyện này quá buồn cười! Lý Hải Hải, em cũng có ngày này ha ha ha!”

Lý Hải Hải không bận tâm, anh vỗ nhẹ vào vai Lâm Cảnh Vân đang đi bên cạnh mình, hỏi: “Em thấy đỡ hơn chưa?”

“A… em không sao đâu.”

“Ừ, vậy em muốn chơi gì tiếp theo?”

Khi cả ba chuẩn bị thảo luận kế hoạch tiếp theo, điện thoại của Lý Mộc Mộc đột nhiên reo.

“Alo?” Giọng cô nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.

Lâm Cảnh Vân nghĩ, chắc chắn là anh Lạc gọi.

“Ừ, không sao đâu, anh nói đi.”

“… Phần nhạc nền có lỗi, anh đợi chút, em sẽ kiểm tra ngay.”

“Không sao, em có máy tính ở đây, đợi một chút nhé, lát nữa em sẽ gọi lại.”

Lý Mộc Mộc cúp máy và nói với hai người: “Chị có việc cần xử lý, phải quay về khu vực trại trước. Hai đứa cứ chơi vui nhé.”

Nói xong, Lý Mộc Mộc chạy về khu vực trại gia đình mình.

“Em muốn chơi gì nữa?”

“Anh định làm gì?” Lâm Cảnh Vân hỏi lại Lý Hải Hải.

Thấy cậu bé vẫn còn tâm sự, Lý Hải Hải đáp: “Gì cũng được. Nếu mệt rồi, mình có thể về.”

“Vậy chúng ta về thôi.”

Quả nhiên… Lý Hải Hải nghĩ rằng lo lắng của anh không phải là không có lý do…





TBC……

Cherry x Cà Chua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro