Quyển 2 - Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Tiếng khóc em bé lúc nửa đêm

Chương 26: Hoa cài tóc

Warning:
Thiết lập nhân vật OOC
Tác phẩm là chất xám và trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không đặt nặng vấn đề thực tế.
Không edit, không copy, re-up, chuyển ver khi chưa có sự cho phép từ tác giả
Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả gốc, có độ chính xác tầm 85% - 90%

-------------



Xác chết được đặt trong một tư thế kỳ lạ, hai chân đặt thành hình chữ mã, hai cánh tay giơ thẳng về phía trước, thậm chí các ngón tay cũng được khép lại như động tác hoa lan chỉ, trông như thể là đang nhảy múa.

Người chết mặc trang phục múa ba lê, trên mặt vết cắt ở cổ có một bông hoa cài đầu kiểu ba lê, được làm bằng ren trắng, nhìn rất đẹp.

Nhìn cảnh này, Lý Hải Hải không khỏi thắt lòng. Thật khó để tưởng tượng loại biến thái nào có thể xuống tay với một đứa trẻ, nạn nhân này nhiều nhất cũng chỉ mới sáu tuổi.

Không lâu sau, các thành viên của phân đội đã đến, Tề Hân cũng vậy, bọn họ nhanh chóng giao cho các đồng chí ở đồn cảnh sát, Tề Hân đang bắt đầu khám nghiệm tử thi sơ bộ.

“Người chết là một bé gái năm tuổi, vết thương gây tử vong là một vết cắt ở cổ.” Tề Hân vừa nói vừa kiểm tra, trợ lý của anh ta đứng bên cạnh nhanh chóng ghi lại.

Lý Hải Hải nghe vậy nhíu mày hỏi: "Ý của cậu là bé gái này khi còn sống bị trực tiếp bị chặt đầu mà chết à?"

Tề Hân gật đầu: "Ừm, miệng vết thương rõ ràng vẫn còn dấu vết giãy giụa lúc còn sống, chứng tỏ bé gái này vẫn có ý thức lúc bị chặt đầu. Nhưng …"

Tề Hân không nói nữa, anh ta híp mắt, có chút không đành lòng.

“Nhưng sao?” Lý Hải Hải nhìn Tề Hân hỏi.

"Không biết nhát dao của kẻ sát nhân là do ác ý hay cố ý. Mà mặt vết thương không bằng phẳng. Dấu vết này cho thấy hắn đã nhiều lần xuống dao, sau vài nhát dao thì đầu của bé gái đã bị cắt lìa".

Nghe được lời nói của Tề Hân, Lý Hải Hải nắm chặt tay ở bên hông, hai mắt đỏ bừng vì tức giận.

Cuối cùng, Lý Hải Hải chỉ thấp giọng mắng: "Chết tiệt, mẹ kiếp hắn thật sự là một tên điên."

"Ừm, phần thân dưới của người chết vẫn còn nguyên vẹn, và không có dấu hiệu bị tấn công tình dục. Chúng ta phải trở lại phân đội để khám nghiệm tử thi tìm ra manh mối khác."  Tề Hân gật đầu, không cảm xúc nói tiếp.

Lý Hải Hải hít thở sâu vài cái, sau đó vươn tay ra hiệu với Giang Nghiêu, ngay khi nhìn thấy anh ra hiệu Giang Nghiêu đã chạy đến.

“Làm sao vậy, đội trưởng?” Giang Nghiêu đứng cách Lý Hải Hải không xa hỏi.

"Tìm hai người, thu dọn thi thể mang về phân đội, để Tề Hân khám nghiệm tử thi."

Giang Nghiêu vừa nghe lời liền gật đầu, sau đó gọi hai nam cảnh sát đến, thu dọn thi thể bé gái cẩn thận rồi khiêng lên xe, Tề Hân và tiểu trợ lý cũng cùng nhau trở về.

Sau khi nhìn đám người Tề Hân rời đi, Lý Hải Hải cao giọng nói: "Xem xét ở đây thật kỹ cho tôi, đừng để sót bất kỳ manh mối nào."

Anh thản nhiên liếc mắt nhìn xuống, một vài giọt máu màu đỏ sậm với nhiều kích cỡ khác nhau rơi xuống bậc thềm phía sau đình hóng mát, anh lấy trong túi ra một chiếc tăm bông rồi cọ xuống vết máu nhỏ giọt, vết máu đã sắp khô hăn, Lý Hải Hải phải cọ thật mạnh mới thấm được một ít. Anh bỏ tăm bông vào túi đựng vật chứng và đưa cho Giang Nghiêu, lát nữa sẽ mang về phân đội để xét nghiệm và phân tích máu.

Lý Hải Hải đang định tiếp tục bước xuống, điện thoại vang lên.

Anh lấy ra thì thấy là Lâm Cảnh Vân đang gọi. Lý Hải Hải trả lời.

"Dậy rồi à?” Giọng nói của Lý Hải Hải rất nhẹ, Lâm Cảnh Vân nghe xong cảm thấy có vẻ anh không còn mệt nữa.

Lâm Cảnh Vân gật đầu trong tiềm thức, đáp: "Ừm, anh đi khi nào vậy?"

Buổi sáng lúc thức dậy, cậu thấy mình đang ngủ trên giường, nhưng Lý Hải Hải, người mà đêm qua cậu để ngủ trên giường đã biến mất, cậu đi tìm khắp các phòng cũng không thấy ai.

Lâm Cảnh Vân có chút lo lắng cho Lý Hải Hải, nên đã gọi điện thoại.

"Vừa có một vụ án khác, hơi gấp nên tôi rời đi mà không nói cho em biết.” Lý Hải Hải kiên nhẫn giải thích.

Lúc này, tảng đá lớn treo trong lòng cậu rốt cuộc đã rơi xuống: "Được rồi, anh phải chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ. Hôm nay tôi đến trường báo cáo, tôi không có thời gian mang đồ ăn đến cho anh, đừng lúc nào cũng ăn uống khô khan không tốt cho dạ dày của anh đâu."

Lý Hải Hải kiên nhẫn nghe Lâm Cảnh Vân nũng nịu dặn dò, khóe miệng bất giác nở nụ cười: "Tôi hiểu rồi, em vẫn chưa thể vận động mạnh vì vết thương chưa hồi phục, nên phải cẩn thận khi đến trường đấy, đừng vội chen chúc với đám sinh viên trẻ đó, bọn họ trẻ tuổi, em còn chưa hồi phục, không chen nổi đâu, cũng đừng mang vác nặng, dù đồng nghiệp nữ nhờ em giúp cũng không được giúp, em chỉ cần giải thích một chút là được, đừng để vết thương hở ra lần nữa, nếu khâu lại lần hai sẽ còn đau hơn lần một đấy."

"Ừm, vậy thì anh làm việc đi.” Lâm Cảnh Vân đáp.

Hai người cúp máy.

Ngay sau khi Lý Hải Hải cất điện thoại di động, Giang Nghiêu lại bắt đầu gọi anh.

"Đội trưởng, có một dấu vết ở đây."

Lý Hải Hải bước nhanh đến khi nghe thấy tiếng gọi: "Sao vậy?"

Giang Nghiêu chỉ vào bụi cây nói: "Anh nhìn xem."

Anh quay quan sát xung quanh, phát hiện những bụi cây nhỏ đã được cắt tỉa gọn gàng giờ trở nên lộn xộn, nhiều cây bị ép vào đất, lá xanh tươi, tùy ý lướt mắt qua sẽ thấy còn có vài giọt nước đọng lại trên lá. Nhìn kỹ sẽ phát hiện đây rõ ràng không phải là nước mà chính là máu.

Lý Hải Hải đeo găng tay, đưa tay chạm vào, găng tay lập tức bị nhuộm đỏ, anh đưa tay lên mũi ngửi, đúng là mùi máu.

Anh lại nhìn xung quanh thì thấy trên mặt đất có nhiều vết dao cắt, có cả vết sâu lẫn vết nông, nhiều cành cây rơi xuống đất. Anh đột ngột nói: "Đây có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án."

Giang Nghiêu thấy vậy gật đầu.

“Tìm kiếm cẩn thận xung quanh đây, chú ý đến những mẩu thịt và xương vụn.” Lý Hải Hải nói rồi quay đi.

"Châu Nhan, cô đừng ở lại đây. Hãy dẫn một vài người đến một số đồn cảnh sát gần đây để kiểm tra xem có ai báo tin có người mất tích không. Sau đó đi đến mấy nơi gần công viên, nhà hoặc là một cửa hàng tiện lợi nào có camera giám sát có thể chụp được từ mọi hướng trong công viên và kiểm tra camera giám sát, xác định đối tượng tình nghi." Lý Hải Hải đến bên cạnh Châu Nhan và ra lệnh sắp xếp việc tiếp theo.

Châu Nhan nhận nhiệm vụ, nhanh chóng gọi vài người bắt đầu hành động.

Ngay sau khi dặn dò xong, anh nhận được một cuộc gọi khác từ Vu Đình.

Nghĩ một chút, chắc là anh ta đã nói chuyện với lãnh đạo tổng cục xong rồi vừa trở về phân đội.

“Cục trưởng Vu.” Lý Hải Hải cầm lên.

Giọng điệu của Cục trưởng rất nghiêm túc và khẩn trương: "Tình hình hiện trường thế nào?"

"Về cơ bản thì mọi chuyện đã xong. Hiện trường vụ án đầu tiên đã được xác định sơ bộ, hiện tại đang điều tra." Lý Hải Hải nói.

"Ừm, nếu không có việc gì quan trọng, câụ có thể về trước. Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Cục trưởng nói.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Hải Hải yêu cầu Giang Nghiêu lái xe trở về phân đội trước.

Vu Đình đã đợi anh trong văn phòng, anh đỗ xe và đi thẳng đến văn phòng của cục trưởng.

Gõ cửa đi vào, Vu Đình nhướng mắt nhìn anh, sau đó hất cằm hướng về chiếc ghế đối diện "Ngồi đi."

Lý Hải Hải ngồi xuống và nhìn Vu Đình mà không nói một lời, anh đang đợi anh ta nói.

“Vụ án này rất nghiêm trọng, tổng cục đã yêu cầu thời hạn cuối cùng để giải quyết vụ việc.” Vu Đình thở dài, sau một lúc mới nói tiếp.

Nghe xong lời của cục trưởng, Lý Hải Hải nhíu mày: "Vụ án này có kỳ hạn để giải quyết? Bao lâu?"

Cái này rắc rối nhất, phải mất nhiều thời gian mới thu thập đủ chứng cứ, sau đó điều tra, quan trọng nhất là lúc nóng vội người ta dễ rối loạn và đặc biệt là dễ bỏ sót nhiều manh mối. Không chỉ khó ở chỗ phải phá án trước kỳ hạn mà còn khó ở chỗ càng tra càng loạn. Lý Hải Hải cực kỳ không mong muốn cái kỳ hạn phá án này chút nào.

Vu Đình nhìn Lý Hải Hải, hé môi nói: "Mười lăm ngày."

Nghe thấy thời hạn này, Lý Hải Hải tức giận gần như nhảy dựng lên, anh mở to mắt nhìn Vu Đình: "Mười lăm ngày?"

Anh kiềm lại ý muốn mắng người, thở ra một hơi đục ngầu cuối cùng gật đầu:  "Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Sau khi nói xong, Lý Hải Hải không nói thêm nữa mà trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của Vu Đình.




TBC......

Cà Chua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro