Quyển 2 - Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Tiếng khóc em bé lúc nửa đêm

Chương 32: Tai nạn nhỏ

Warning:
Thiết lập nhân vật OOC
Tác phẩm là chất xám và trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không đặt nặng vấn đề thực tế.
Không edit, không copy, re-up, chuyển ver khi chưa có sự cho phép từ tác giả
Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả gốc, có độ chính xác tầm 85% - 90%

---------------





Lý Hải Hải tự mình xem báo cáo khám nghiệm tử thi một lúc, sau đó có tiếng gõ cửa.

Anh đặt báo cáo khám nghiệm tử thi xuống và nói: "Mời vào."

Cửa mở ra, Tiêu Tiêu bước vào nói với Lý Hải Hải: "Đội trưởng, tôi vừa gọi cho đội điều tra tội phạm địa phương ở Thanh Châu và Nhạc Châu để xác nhận rằng hai vụ án mất tích vẫn chưa được kết thúc, đứa trẻ mất tích vẫn chưa được tìm thấy."

Nghe được lời nói của Tiêu Tiêu, Lý Hải Hải cau mày: "Vậy thì chuyện này sẽ phiền phức hơn rồi. Nếu cả hai đứa trẻ đều đã bị giết, thì thật sự rất khó tìm. Nếu chúng còn sống thì càng khó tìm hơn."

Lý Hải Hải suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiêu nói: "Vậy trong khoảng thời gian này cậu liên hệ với hai đội bên đó, nếu có tình huống gì thì báo cho tôi biết ngay."

"Tuân lệnh, đội trưởng, nếu không có việc gì tôi xin phép ra ngoài trước nhé?" Tiêu Tiêu gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ừ, ca đêm của cậu đã hết giờ rồi, cậu đã làm việc chăm chỉ rồi, về nghỉ ngơi trước đi."

Sau khi Tiêu Tiêu đi ra ngoài và đóng cửa lại, Lý Hải Hải lại cau mày. Anh không thể tưởng tượng có bao nhiêu nạn nhân đã bị giết nếu suy đoán của anh là sự thật.

"Ting ting..." Chuông báo tin nhắn trên điện thoại di động của Lý Hải Hải vang lên.

nunu: Tôi đã đến trường rồi. Theo như những gì hôm qua anh nói về vụ án, tôi đã suy nghĩ một chút. Tôi nghĩ anh có thể tìm đến người nhà của Bối Hề Hề và người nhà của nạn nhân chết lúc chiều, sau đó cùng họ trò chuyện một chút. Lần cuối cùng đứa trẻ xuất hiện là ở đâu, như vậy sẽ giúp anh thu hẹp lại phạm vi dễ dàng điều tra.

Zee: Được, em ở trường chú ý an toàn, đừng lo lắng về chuyện này, tôi sẽ xử lý sớm nhất có thể, sẽ không còn nạn nhân nữa.

nunu: Ừm.

Lâm Cảnh Vân vừa đến trường học liền đi tới văn phòng, Cảnh Lâm đến còn sớm hơn cậu, Lâm Cảnh Vân đi vào liền thấy thầy của mình: "Thầy, thầy đến sớm vậy ạ?"

"À, nghe nói em bị thương lúc ở Nam Châu, hiện giờ đã khoẻ chưa mà lại lên lớp rồi?" Cảnh Lâm ngẩng đầu hỏi Lâm Cảnh Vân, đẩy nhẹ kính trên sống mũi.

Lâm Cảnh Vân gật đầu, "Không có gì nghiêm trọng ạ, lên lớp vẫn ổn."

"Vậy được, hôm nay em có tiết đầu tiên đúng không? Sắp đến giờ rồi, đi mau đi." Cảnh Lâm nhìn Lâm Cảnh Vân và nói.

"Được rồi thầy, vậy em đi trước." Lâm Cảnh Vân nói xong liền cầm lấy USB giáo trình và sách giáo khoa đã chuẩn bị trước rồi đi ra ngoài.

Cậu lấy điện thoại di động nhìn sơ đồ bố trí phòng học do giáo viên gửi cho cậu, tìm đến tòa nhà dạy học số 7, chậm rãi đi lên cầu thang đến tầng 4. Vì vết thương trên bụng vẫn chưa lành, nên Lâm Cảnh Vân đi một lúc lại dừng lại và nghỉ ngơi, thực sự là rất khó chịu.

Khi tìm đến lớp, mặt cậu đã trắng bệch, cậu đặt đồ đạc lên bục giảng, uống nước nghỉ ngơi vài phút. Trước khi chuẩn bị vào lớp, cậu đi lên và cắm USB flash vào máy chủ và điều chỉnh cổng ra phù hợp với USB.

Khi chuông vào lớp vang lên, có mấy nam sinh thong thả bước vào

Khi mọi người đã đến gần như đông đủ, Lâm Cảnh Vân lấy danh sách ra, đứng trên bục giảng, cầm micro và bắt đầu chào mọi người: "Xin chào các bạn, tôi là giảng viên môn tâm lý tội phạm của các bạn, tôi tên là Lâm Cảnh Vân. Bây giờ chúng ta cùng nhau làm quen một chút, chúng ta điểm danh trước đã nhé."

"Từ đầu lớp hai trước nhé, Tưởng Văn Văn"

"Có."

"Vương Lệ Na."

"Có."

......

"Nhậm Thư Lâm"

"Có."

Quá trình điểm danh kéo dài khoảng 10 phút, bởi vì môn tâm lý tội phạm này hầu hết các lớp đều đến học, cho nên học viên khá nhiều.

"Điểm danh xong, rất vui vì được lên lớp với các bạn lần đầu tiên, tất cả các bạn học đều đến đầy đủ. Trước khi vào học, tôi có vài điều muốn nói với các bạn, có lẽ có nhiều bạn cảm thấy tâm lý học tội phạm không quá quan trọng trong việc xử lý các vụ án, nhưng tôi vẫn hy vọng các bạn sẽ chăm chỉ nghe giảng, hiện nay tâm lý học tội phạm đã được ứng dụng rộng rãi trong việc phá án, các bạn chăm chỉ học tập tốt về sau có lẽ sẽ rất cần đến."

Sau khi Lâm Cảnh Vân nói vài câu, cậu dùng bút điều khiển điện tử bắt đầu mở PPT mà cậu đã làm trước đó.

Trước hết là giới thiệu sơ lược và cách thức liên lạc với cậu: "Bởi vì thầy giáo của tôi, thầy Cảnh đã nói rằng trong tiết học đầu tiên vẫn nên nói về kinh nghiệm của bản thân cho nên tôi đã viết vài điều không quan trọng này. Các bạn hãy quan tâm đến dòng chữ in đậm bên dưới. Đây là thông tin liên hệ của tôi. Trong giờ hành chính, nếu các bạn có thắc mắc hay có vấn đề gì liên quan đến tâm lý học tội phạm thì hoan nghênh các bạn đến tìm tôi."

Sau khi nói xong, cậu đợi mọi người chụp ảnh lưu lại xong mới chuyển sang trang tiếp theo.

Lâm Cảnh Vân vô cùng thành thật, bao nhiêu kinh nghiệm như vậy cậu chỉ gói gọn trong một trang PPT duy nhất, trang thứ hai chính là nội dung của lớp học hôm nay.

Các học viên đối với màn giới thiệu này có phần kinh ngạc, đây là lần đầu tiên các bọn họ nhìn thấy một vị thầy giáo giới thiệu hết bản thân mình vừa nhanh vừa đơn giản như vậy.

Nhưng tâm lý của các học viên này khá là ổn định, cho nên rất nhanh đã điều chỉnh tâm lý và bắt đầu vào trạng thái học tập.

Bài giảng của Lâm Cảnh Vân rất thư giãn và thú vị, có thể thu hút sự nhiệt tình nghe giảng của mọi người. Giảng đến mỗi vấn đề trọng điểm sẽ dùng các vụ án có liên quan làm ví dụ, mọi nghe cũng vô cùng say mê.

Mãi cho đến khi hết tiết học thứ hai, cả lớp vẫn mong chờ vào tình tiết vụ án, ngồi tập trung chờ Lâm Cảnh Vân tiếp tục giảng.

Lâm Cảnh Vân cũng hoàn thỏa mãn nguyện của họ, không ngừng nói cho đến khi học viên của lớp tiếp theo đi tới cửa mới dừng lại: "Được rồi, cả lớp, chúng ta tan học thôi, buổi sau chúng ta tiếp tục. Tạm biệt."

Nói xong, mọi người thu dọn đồ đạc rời đi rồi, Lâm Cảnh Vân vẫn đang chậm rãi thu dọn đồ đạc. Nhưng rõ ràng động tác của cậu đã rất nhanh, sau khi thu dọn đồ đạc, lớp học đã có đầy đủ học viên cho lớp tiếp theo.

Lúc này bên ngoài vẫn còn rất nhiều người, hầu hết đều là các học viên nam đến muộn, khi xuống cầu thang, cậu đã cố hết sức bám vào tay vịn, vì sợ sẽ bị một học viên nào đó không chú ý mà đụng phải.

Dù vậy, cậu cũng không thể chú ý hết tất cả, cuối cùng có một cậu bé dáng người hơi thấp chạy phía ngược lại hướng cậu, trên tay cầm một cuốn sách và bữa sáng, còn đang nhìn vào điện thoại di động, không thấy Lâm Cảnh Vân nên đã đâm sầm vào cậu.

Bởi vì hai người đang đứng hai chiều lên xuống của cầu thang, nên gáy sách trong tay cậu nhóc kia đập thẳng vào bụng Lâm Cảnh Vân.

Cơn đau kịch liệt khiến mặt Lâm Cảnh Vân lập tức tái nhợt, cậu nhóc sửng sốt: "Xin lỗi thầy ạ, thầy không sao chứ?"

Khi cậu nhóc nhìn thấy Lâm Cảnh Vân thoạt nhìn còn tưởng rằng bọn họ đều là học viên, nhưng phải đến khi nhìn thấy quyển sách và danh sách mà Lâm Cảnh Vân cầm trên tay, cậu mới nhận ra đây là giảng viên.

Lâm Cảnh Vân còn chưa khỏi đau, liền vẫy tay với cậu nhóc đang tới giúp mình, một lúc sau mới khó khăn nói: "Tôi không sao, sắp đến giờ học rồi, cậu vào lớp đi."

Cậu nhóc sau đó khó xử rời đi nhưng cứ vài bước lại quay đầu lại vì sợ giảng viên có vẻ sức khỏe yếu sẽ ngất xỉu.

Cho đến khi không còn nhìn thấy Lâm Cảnh Vân nữa, mà Lâm Cảnh Vân cũng không có ngất đi mới quay đầu đi thẳng. Lâm Cảnh Vân cầm cuốn sách và chật vật trở về văn phòng.

Hầu hết các giảng viên đều đã lên lớp, chỉ một số ít đang ở trong văn phòng để chấm bài tập về nhà hoặc chỉnh sửa tài liệu học.

Ngay khi Lâm Cảnh Vân vừa ngồi xuống, một nữ giáo viên đã đứng dậy đi đến bình nước ở góc văn phòng lấy nước, nhưng trong bình không có nước. Cô đặt cốc xuống và lấy cái bình khác ra, thử tự thay nước mới, nhưng cô không nhấc bình nước lên được vì nó quá nặng.

Cô lại đặt bình nước xuống, nhìn quanh phòng làm việc, phát hiện chỉ có một người đàn ông là Lâm Cảnh Vân, cô liền gọi: "Thầy Lâm ơi."

Lâm Cảnh Vân khi nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại nhìn nữ giáo viên "Hả?"

"Anh có thể giúp tôi thay một bình nước không? Nó nặng quá tôi không thể nhấc nổi."

Ngay lúc Lâm Cảnh Vân định đứng dậy đi tới, anh nhớ tới lời Lý Hải Hải nói, "Nếu có giáo viên nữ trong trường nhờ em giúp nâng vật nặng, em phải học cách từ chối."

"Tôi xin lỗi, tôi bị thương ở bụng cách đây một thời gian. Vừa rồi tôi lại bị một nam sinh va vào sau giờ học. Vết thương có lẽ đã bị hở ra, tôi có thể không giúp được gì." Lâm Cảnh Vân giải thích với nữ giáo viên với một khuôn mặt nhợt nhạt.

Nghe nói vết thương của Lâm Cảnh Vân bị hở ra, nữ giáo viên cũng có chút lo lắng, "Anh không sao chứ? Đi phòng y tế xem chưa?"

Lâm Cảnh Vân gật đầu "Một lát tôi sẽ đi, thật xin lỗi."

"Không có chuyện gì đâu, cô Lam, chúng ta khiêng lên đi." Một nữ giáo viên khác đứng dậy, cười với Lâm Cảnh Vân rồi đi tới chỗ cô giáo Lam, hai nữ giáo viên gầy gò khiêng bình nước lên thay.

Nhìn thấy điều này, Lâm Cảnh Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



TBC......

Cà Chua.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro