Quyển 2 - Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Tiếng khóc em bé lúc nửa đêm

Chương 40: Mất tích

Warning:
Thiết lập nhân vật OOC
Tác phẩm là chất xám và trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không đặt nặng vấn đề thực tế.
Không edit, không copy, re-up, chuyển ver khi chưa có sự cho phép từ tác giả
Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả gốc, có độ chính xác tầm 85% - 90%

-------------------







Lý Hải Hải trở lại văn phòng ngồi xuống, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại những lời Liễu Húc đã nói trong phòng thẩm vấn vừa rồi, cuối cùng cảm thấy những gì Liễu Húc nói hoàn toàn trùng với suy đoán của anh về kẻ sát nhân.

Dù là một nhà sưu tập hay một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, thì kẻ sát nhân chính là một kẻ biến thái. Ưu tiên hàng đầu là tìm kẻ sát nhân càng sớm càng tốt, lời của Liễu Húc có thể xem là bước đột phá.

Lý do tại sao Lý Hải Hải vẫn nghi ngờ Liễu Húc là vì anh ta mô tả quá chính xác tình trạng mắt của kẻ sát nhân, đèn đường vào ban đêm rất mờ ảo, nhưng anh ta lại có thể biết chính xác kẻ sát nhân có nếp nhăn hay không, còn có kẻ sát nhân là một người đàn ông trẻ tuổi. Mọi thứ đều được nói ra vô cùng rõ.

So với việc nghĩ Liễu Húc nói dối, anh lại tin đó là sự thật.

Trăn trở lâu như vậy cuối cùng thì cũng đã đến trưa, Lý Hải Hải ra ngoài rủ Tiểu Lưu đi ăn cùng nhau, họ ngồi xuống nhà hàng, gọi món xong, cả hai không ai nói gì.

Lý Hải Hải lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Cảnh Vân. Anh đã nhìn trước thời khóa biểu của Lâm Cảnh Vân, giờ này cậu đã tan lớp rồi.

Lâm Cảnh Vân nhanh chóng trả lời điện thoại, âm thanh bên ngoài có chút ồn ào, cho nên dường như giọng nói của cậu khá nhỏ, "Làm sao vậy?"

"Đang làm thì thế? Bên cạnh ồn ào như vậy." Lý Hải Hải không nhịn được che điện thoại, ghé sát tai nghe Lâm Cảnh Vân nói.

Không biết Lâm Cảnh Vân có cười không, nhưng Lý Hải Hải đã nghe được cậu nói: "Tôi chuẩn bị ăn cơm trong nhà ăn, có khá nhiều người."

Vừa nghe tin có rất nhiều người, Lý Hải Hải lập tức trở nên căng thẳng, lo lắng hỏi: "Không được chen chúc khi có quá nhiều người, đừng để hở vết thương nữa."

Lâm Cảnh Vân bất lực nói: "Tôi không có chen chúc, tôi đến sớm, vừa ăn xong, học sinh mới tan lớp. Bình thường cũng không đến lượt tôi chen."

“Được rồi, em ăn cái gì vậy?” Lý Hải Hải cười hỏi, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Lưu đang kinh ngạc đối diện.

Lâm Cảnh Vân nhìn đồ ăn trước mặt, đáp: "Ăn cơm với đầu cá hầm."

“Như vậy cũng không tệ, em ăn cơm đi, đồ ăn của tôi cũng lên rồi.” Lý Hải Hải sau khi nói xong liền muốn cúp điện thoại, bởi vì các món ăn quả thực đã được dọn ra.

“Anh ăn cái gì vậy?” Lâm Cảnh Vân hỏi, sợ rằng anh vẫn ăn phải loại cơm rang khô quắt như như lần trước.

Lý Hải cười đáp: "Tôi ăn món xào với đồng nghiệp. Tôi sẽ chụp ảnh gửi cho em".

Lý Hải Hải vì sợ Lâm Cảnh Vân sẽ mắng anh, sau đó sẽ từ chối việc anh gửi ảnh, nhưng mà Lâm Cảnh Vân lại trả lời: “Ừ.”

Sau khi anh cúp điện thoại, đồ ăn đã được mang lên, Tiểu Lưu dọn cho cả hai và chuẩn bị cầm đũa gắp thức ăn. Lý Hải Hải ngăn cậu ta lại: "Chờ một chút."

Tiểu Lưu ngơ ngác nhìn, trong lòng thầm nghĩ đội trưởng lúc này hoàn toàn khác với lúc thẩm vấn.

Cơm cũng không cho ăn?

Tiểu Lưu chỉ dám nghĩ mà không dám nói.

Lý Hải Hải điều chỉnh góc độ, chụp hai bức ảnh và nói với Tiểu Lưu: "Ăn đi."

Cuối cùng Tiểu Lưu cũng gắp được một đũa, khi ăn vào miệng liền cảm thấy ngon miệng vô cùng. Đó có thể là do đã chăm chỉ làm việc mới được ăn cơm nên thấy đặc biệt ngon.

Lý Hải Hải gửi bức ảnh vừa chụp cho Lâm Cảnh Vân, anh nhanh chóng nhận được hồi âm từ Lâm Cảnh Vân.

Nunew: Không tệ.

Zee: Tất nhiên, tôi rất nghe lời thầy giáo Lâm đấy. Tôi hy vọng thấy giáo Lâm cũng sẽ nghe lời.

Không biết có phải do sến quá không mà Lâm Cảnh Vân không trả lời.

Nhưng Lý Hải Hải cảm thấy điều đó không thành vấn đề, mỉm cười và bắt đầu ăn.

Hai người lúc đầu đều là chăm chú ăn cơm, lúc Tiểu Lưu nhìn Lý Hải Hải đến lần thứ tư, Lý Hải Hải rốt cuộc không kìm được thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lưu nói: "Cậu muốn nói cái gì?"

“Đội trưởng, mối quan hệ của anh với giáo viên đó là gì thế ạ?” Cuối cùng Tiểu Lưu cũng hỏi câu này, mọi người trong đội đều rất tò mò chuyện này, sợ bị Lý Hải Hải mắng nên lập tức nói thêm: “Nếu không tiện thì không cần trả lời em đâu ạ. Đội trưởng không cần phải nói cho em biết, em chỉ là tò mò, thật ra thì cả đội đều rất tò mò."

Được rồi, cậu nhóc ngốc nghếch này đã tự mình nhảy xuống hố lửa, và cậu cũng kéo cả đội xuống luôn.

Nhưng Lý Hải Hải không hề tức giận, anh bật cười khi nghe câu hỏi, không giấu giếm mà nói: "Tôi thích em ấy, 5 năm trước chúng tôi là một đôi, suýt nữa đã ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Nhưng là em ấy đột ngột ra đi không lời từ biệt, tôi đợi em ấy năm năm cuối cùng cũng quay lại, dù em ấy không nói cho tôi biết lúc đó đã xảy ra những gì thì tôi vẫn thích em ấy."

“Đội trưởng, anh còn muốn ở bên cạnh anh ấy sao?” Tiểu Lưu ăn một miếng lớn, nuốt xuống, lại hỏi.

Ai ngờ Lý Hải Hải không chút do dự nói: "Đương nhiên muốn, dây dưa hơn mười năm trời chính là muốn cả đời ở cùng nhau."

Tiểu Lưu không nói nữa, có thể thấy rằng đội trưởng rất yêu giáo viên đó. Nhưng thái độ người đó đối với đội trưởng dường như thực sự rất bình thường.

Tiểu Lưu còn nhớ lại trước kia Lâm Cảnh Vân còn đến đưa cơm cho đội trưởng, nhìn qua thì lại rất không bình thường.

Tôi không hiểu, tôi không hiểu.

Ăn xong, Lý Hải Hải thanh toán tiền, hai người trở về phân đội.

Vừa ngồi xuống văn phòng, Lý Hải Hải nhận được điện thoại từ Lâm Cảnh Vân.

“Làm sao vậy, sớm như vậy đã nhớ tôi rồi sao?” Lý Hải Hải trả lời điện thoại không chút nghiêm túc.

Nhưng Lâm Cảnh Vân lại nói một cách nghiêm túc: "Tôi vừa nhìn thấy một người thông báo mất tích trong nhóm chung của toà nhà, một bé gái bảy tuổi ở căn nhà bên cạnh đã mất tích, vào buổi sáng, bà ngoại đã đưa cô bé đến lớp học phụ đạo, buổi trưa đến đón thì đợi mãi không thấy đâu, sau đó người trong nhà hỏi trong nhóm xem hàng xóm có giúp đón bé không, nhưng cũng không có. Nghe nói cháu bé đang học trượt băng, chân bé rất đẹp, thon dài nhìn cũng rất có khí chất, sợ rằng là kẻ sát nhân đã để mắt tới bé."

Lý Hải Hải cũng ngay lập tức nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lập tức trở nên nghiêm túc, "Được rồi, tôi cúp máy trước, tôi cần gọi điện thoại chút đã."

Lý Hải Hải cúp điện thoại, lập tức đi ra ngoài tìm Tiểu Lưu, hỏi: "Tiểu Lưu, người được phái đi theo Liễu Húc có gọi lại không?"

"Không ..." Anh còn chưa kịp nói xong, điện thoại đã vang lên.

Tiểu Lưu liếc nhìn người gọi và nói với Lý Hải Hải "Đến rồi."

Lúc Tiểu Lưu trả lời điện thoại, bên kia dường như thấp giọng nói: "Tiểu Lưu, Liễu Húc đã vào chung cư nơi anh ta đang sống, nhưng đi được nửa đường thì anh ta gặp một người đàn ông khác, người đàn ông kia trông còn rất trẻ và trên tay cầm theo chiếc vali 26 inch, cả hai cùng nhau bước vào chung cư."

Chàng trai trẻ, chiếc vali. Lý Hải Hải nhớ lại cuộc gọi vừa rồi với Lâm Cảnh Vân, nhớ đến cô gái nhỏ bị mất tích mà Lâm Cảnh Vân nói, anh nhanh chóng nói với người bên kia, "Hãy vào chung cư và đợi chúng tôi ở lối đi an ninh trên tầng 10 của tòa nhà E. Đừng hành động hấp tấp, chúng tôi sẽ nhanh chóng đến đó đó sớm nhất có thể."

Sau khi cúp điện thoại, Lý Hải Hải lập tức sắp xếp người đến khu Long Thành nơi Lâm Cảnh Vân sinh sống.



TBC……

Cà Chua.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro