Quyển 2 - Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Tiếng khóc em bé lúc nửa đêm

Chương 44: Ba kẻ tình nghi

Warning:
Thiết lập nhân vật OOC
Tác phẩm là chất xám và trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không đặt nặng vấn đề thực tế.
Không edit, không copy, re-up, chuyển ver khi chưa có sự cho phép từ tác giả
Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả gốc, có độ chính xác tầm 85% - 90%

-----------------




Giang Nghiêu và Châu Nhan cùng với bốn đồng nghiệp khác bước vào, Giang Nghiêu lấy chứng minh thư từ trong túi ra và nói với người đàn ông: "Châu Nam Thần phải không? Chúng tôi là cảnh sát hình sự của Đội điều tra tội phạm Giang Ninh. Tôi là Giang Nghiêu. Đây là đồng nghiệp của tôi Châu Nhan, chúng tôi hiện có vài vụ án và tôi nghi ngờ nó có liên quan đến anh, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến."

Giang Nghiêu nói rất ngắn gọn, lời nói của cậu ta giống như hàng ngàn con dao găm rơi vào tai Châu Nam Thần, đâm vào trái tim anh ta như tê liệt đau đớn. Sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là đi ra, đến trước mặt Giang Nghiêu.

“Còng lại đưa đi.” Giang Nghiêu nói với đồng nghiệp phía sau.

Thấy vậy, người đồng nghiệp lấy ra chiếc còng tay bằng bạc vẫn còn sáng bóng, đi tới chỗ Châu Nam Thần và còng tay anh ta lại, rồi cùng một đồng nghiệp khác dẫn anh ta đi.

Bốn đồng nghiệp, hai người phía trước hai người phía sau, Giang Nghiêu cùng Châu Nhan đi phía sau bọn họ, bất quá khoảng cách cũng không xa, nếu có chuyện khẩn cấp, bọn họ đều có thể ứng phó.

May mắn thay, mọi thứ đều bình an vô sự trên đường trở về, Giang Nghiêu và Châu Nhan đã thành công đưa Châu Nam Thần trở lại phân đội, bây giờ thì đưa anh ta vào phòng thẩm vấn.

Hiện tại, chỉ có một mình Châu Nam Thần trong phòng thẩm vấn, với ba bức tường và một tấm kính. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh ta và tiếng gió vọng vào từ lỗ thông hơi.

Châu Nam Thần không có bất kỳ thiết bị điện tử hay đồng hồ nào trên người, anh ta không biết mình đã ở bên trong bao lâu, anh ta không biết thời gian, thậm chí anh ta còn không biết trời đã tối hay chưa.

Một lúc sau, cuối cùng cũng có tiếng mở cửa.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện có ba người đi tới, hai người trong đó là hai người buổi chiều dẫn người đến bắt anh ta đi, anh ta không biết nam cảnh sát hình sự đi phía trước, nhưng vừa bước vào đã sớm tiến đến ngồi ở vị trí chính giữa. Nhìn qua thì chắc hẳn là một người có địa vị.

"Chào anh, tôi là Lý Hải Hải, đội trưởng Đội điều tra hình sự Giang Ninh. Anh tên là Châu Nam Thần phải không?" Lý Hải Hải sau khi ngồi xuống thì trực tiếp nói.

Châu Nam Thần nghe xong lời này, gật gật đầu: "Phải."

"Châu Bắc Hoài với anh có quan hệ gì?"

Khi đột nhiên nghe thấy cái tên "Châu Bắc Hoài" này, Châu Nam Thần có chút sững sờ. Trong mười giây ngắn ngủi đó, Châu Nam Thần không biết đang nghĩ gì.

Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Lý Hải Hải và nói: "Là em trai tôi, em trai ruột của tôi."

Lý Hải Hải gật đầu bày tỏ mình đã hiểu.

"Vậy anh có biết tại sao chúng tôi lại mời anh tới đây không?"

Châu Nam Thần lắc đầu, giọng nói khàn khàn vang lên "Tôi không biết."

Nhưng anh ta không biết cái gì đây, không biết tại sao lại đưa nhiều cảnh sát như vậy đến bắt anh ta hay là không biết vì sao lại hoài nghi anh ta có không liên quan đến mấy vụ án giết người à.

Lý Hải Hải mỉm cười khi nghe những lời đó: "Nếu anh đã không biết, vậy để tôi nói cho anh biết. Gần đây, có hai xác chết trẻ em bị cắt xén xuất hiện trong Công viên Nhân dân. Anh đã nghe nói về điều này chưa?"

"Tôi không biết. Công ty của tôi quá bận rộn và tôi không có thời gian để nghe những chuyện nhảm nhí này." Dù sao thì Châu Nam Thần cũng đã làm việc ở trong giới kinh doanh mười năm, tâm lý của anh ta vẫn tốt hơn những người khác. Nếu lúc đầu anh ta thấy hơi bối rối, thì sau đó cũng sẽ nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Sau khi điều chỉnh tâm trạng của mình, bây giờ anh ta đã có thể dễ dàng đối phó với câu hỏi của Lý Hải Hải.

Lý Hải Hải cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Châu Nam Thần "Chuyện nhảm nhí? Cho nên loại tin tức xã hội này trong mắt anh Châu đây là tin đồn nhảm sao? Liên quan đến mạng người mà anh nói là chuyện nhảm nhí thì sẽ phải trả giá đắt đấy."

“Không, ý tôi không phải vậy.” Giọng điệu Lý Hải Hải rất nhẹ nhàng, nhưng thanh âm lại rất lạnh lùng. Điều này khiến Châu Nam Thần ngay lập tức nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó.

Lý Hải Hải ngừng nói, quay đầu nhìn Giang Nghiêu, khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế và lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Giang Nghiêu trực tiếp hỏi: "Anh tới hiện trường để làm gì?"

Châu Nam Thần bị lời nói của viên cảnh sát làm cho sững sờ, sau đó anh ta cau mày hỏi: "Ý anh là gì? Tôi chưa bao giờ đến hiện trường vụ án."

Giang Nghiêu quay đầu liếc nhìn Lý Hải Hải, thấy anh gật đầu, cậu ta đặt bức ảnh chụp dấu chân tại hiện trường vụ án lên bàn trước mặt Châu Nam Thần "Anh nhìn đi, là anh đã để lại có phải không?"

Lần nữa quay đầu, Giang Nghiêu lại lấy ra một vài bức ảnh, đó là những việc mà Châu Nam Thần đã dùng chứng minh thư của Châu Hoài Nam để làm.

"Châu Nam Thần, theo như chúng tôi được biết, em trai anh là Châu Bắc Hoài năm năm trước đã nhảy lầu tự tử đúng không? Tại sao anh không khai tử cho anh ấy? Tại sao anh lại dùng chứng minh thư của anh ấy để làm ra mấy loại chuyện này?"

Khi Châu Nam Thần nhìn thấy những bức ảnh này, anh ta hoàn toàn im lặng, anh ta không biết cảnh sát biết bao nhiêu, vì vậy anh ta không dám tùy tiện nói.

"Hôm nay chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát ở tất cả các lối vào công viên và cuối cùng phát hiện ra rằng anh đã bị chụp lại ở cổng phía bắc, đây là cổng mà mọi người thường đi qua. Anh đã vào công viên lúc 1:37 chiều và rời đi lúc 2:01 chiều. Vậy anh đã làm gì trong hai mươi bốn phút này? Anh đứng trước thi thể của cô gái và lặng lẽ chiêm ngưỡng nó, hay là vui vẻ muốn đến thăm xác chết ở nơi công cộng?" Giang Nghiêu nhìn Châu Nam Thần và tiếp tục hỏi rất nhiều, ép anh ta phải nói ra, cũng không cho Châu Nam Thần cơ hội để thở.

Nghe được câu hỏi có căn cứ của đối phương, Châu Nam Thần lộ rõ vẻ bối rối, ánh mắt bắt đầu đảo loạn, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giang Nghiêu.

Thấy được hôm nay chắc chắn là sẽ không hỏi được câu nào, Lý Hải Hải đứng dậy bước ra ngoài.

Thấy vậy, Giang Nghiêu và Châu Nhan cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Châu Nam Thần trong nháy mắt bị bỏ lại một mình trong phòng thẩm vấn, anh ta thở ra một hơi dài, sau đó là sự hoảng loạn, anh ta không biết khi nào những cảnh sát hình sự này sẽ phát hiện ra và anh ta có thể trì hoãn được bao lâu nữa.

"Như vậy đi, chuyện hôm nay cũng không hỏi được gì, hôm nay hai người về nhà nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi điều tra một chút về cái chết của Châu Bắc Hoài, tôi vẫn luôn cho rằng Châu Bắc Hoài không phải là tự sát." Lý Hải Hải đứng bên ngoài phòng thẩm vấn nói chuyện cùng hai người.

Sau khi hai người rời đi, trong đội ngoại trừ nhân viên ca đêm chỉ còn lại một mình anh.

Lý Hải Hải không buồn đi ăn tối, vì vậy anh đi thẳng trở lại văn phòng, chuẩn bị xem lại video giám sát. Vừa ngồi vào ghế, điện thoại của Lý Hải Hải reo lên.

Anh cũng không thèm nhìn người gọi, trực tiếp bắt máy, "Xin chào."

Lâm Cảnh Vân sững sờ khi nghe những lời này của Lý Hải Hải, sau đó nói: "Ừm, xin chào."

Lúc này Lý Hải Hải mới nhận ra người gọi là Lâm Cảnh Vân, để chắc chắn, anh lấy điện thoại ra nhìn, đúng là Lâm Cảnh Vân, anh cũng dừng nhìn máy tính một lúc, dựa vào ra sau ghế để nói chuyện điện thoại với Lâm Cảnh Vân một cách thoải mái.

"Vừa rồi tôi không nhìn kỹ người gọi. Em đã về nhà chưa? Nhà của tôi." Lý Hải Hải hỏi.

Lâm Cảnh Vân lúc này đang ngồi trên ghế sofa ở nhà Lý Hải Hải, khi nghe anh hỏi, cậu lặng lẽ cong môi, ra vẻ thản nhiên nói: "Tôi đã về rồi, sao muộn thế này anh còn chưa về?"

"Vụ án quá khó giải quyết. Nhân tiện, đứa trẻ mất tích trong chung cư của em đã được tìm thấy rồi. Đó là một người đàn ông sống ở tầng mười trong cùng tòa nhà của em và một người đàn ông khác đã đưa đứa trẻ đi trong tình trạng hôn mê. Lúc chúng tôi đến thì đứa trẻ vẫn ổn không có bị thương."

“Vậy anh thật sự rất giỏi đấy.” Lúc này Lâm Cảnh Vân lại cười nói.

Lý Hải Hải thở dài "Ừm, nhưng bây giờ có đến ba kẻ tình nghi, thật khó giải quyết."

Bây giờ cả hai người đều im lặng, Lâm Cảnh Vân không biết phải nói gì, còn Lý Hải Hải lại đang đợi Lâm Cảnh Vân nói, vì Lâm Cảnh Vân chưa nói gì.



TBC……

Cà Chua.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro