this is love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lily đã không đến Tháp Gryffindor, thay vào đó, cô chọn qua đêm trên chiếc ghế dài trong Văn phòng Thủ lĩnh. Cô đã gửi một bức thư cho những người bạn của mình, hy vọng nó đủ để trấn an họ và ngăn họ đến tìm cô. Cô không muốn gặp họ một mình - James không thể trở lại trước tối muộn. Và cậu chàng sẽ mệt mỏi, và hẳn sẽ chìm vào giấc ngủ ngay.

Sáng hôm sau, cô thức dậy và bước đi như một âm binh đến Đại Sảnh đường dùng bữa.

James đã ở đó. Cô thấy sự nặng nề đang đè lên xương cốt như được nhấc bổng lên ngay khi nhìn thấy gương mặt ấy.

"Này," cô nói, trượt vào cạnh cậu chàng, ngay sát bên cậu. Dẹp phức cái 'không gian cá nhân' đi. "Anh dậy sớm."

Chàng trai nhướng mày trước sự gần gũi của cô.

"Tối qua anh về muộn, ngủ ngay lập tức. Anh muốn xuống sớm để dành chút thời gian một mình, nhưng em đến muộn hơn bình thường một chút. Các chàng trai sẽ xuống sớm thôi."

"Ừm, cuối cùng em đã ngủ trong văn phòng."

"Ồ, vậy ư? Có chuyện gì sao?" chàng trai hỏi, sự lo lắng bùng lên trong mắt cậu.

"Là ngủ quên thôi," cô thì thầm, vuốt nhẹ nếp nhăn trên trán cậu chàng.

"Được rồi," cậu nói một cách không chắc chắn, "em ổn chứ?"

Cô sẽ kể mọi chuyện với cậu chàng sau ngày hôm nay. Còn bây giờ cô muốn một ít cháo và muốn nghe về ngày của cậu.

"Em ổn. Bây giờ hãy kể cho em về ngày hôm qua của anh."

Chàng trai vẫn nghi hoặc, nhìn cô lo lắng. Môi cô giật giật.

"Và sau đó em sẽ kể cho anh mọi việc, nhưng em muốn nói trước một điều – em nhớ anh."

Cô kịp khoá lấy tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cậu chàng, nhưng nó nhanh chóng bị lu mờ bởi sự dịu dàng được đánh bóng bằng nụ cười mà chàng trai luôn dành riêng cho cô, hơi nghiêng người để mũi hai người huých nhẹ vào nhau.

"Lily Evans! Nói điều gì đó tốt đẹp với anh trước cả khi em bắt đầu uống cà phê! Anh cũng rất nhớ em."

"Hôm qua thực sự khá bệnh." Chàng trai kéo một cái bát về mình... "Gặp rất nhiều người, có nhiều cuộc trò chuyện thú vị." Và rồi cậu chàng đi lấy cái muôi... "Có thể đã khiến một hoặc hai chuyên gia kinh ngạc." Quả chuối... "Có khả năng đã tìm ra một số lỗ hổng trong Luật Gamp với vị phù thủy đến từ Thượng Hải – gã ta thật điên rồ, anh yêu gã." Gọt vỏ và cắt lát... "McGonagall khen anh trước mặt những người khác. Còn sống, hoàn toàn đủ khả năng nghe hiểu tiếng người, Lil. Đây là thời khắc để ghi vào lịch sử." Hai thìa bơ đậu phộng...

"Nhưng dù vậy, đừng nghĩ rằng việc xa em cả ngày là đáng." Chiếc bát hoàn hảo trượt xuống ngay trước cô. Chàng trai quay sang nhìn thẳng vào cô.

"Hãy lo lắng về việc anh sẽ truy đuổi đến tận cùng một điều gì như vậy. Em có thể bị mắc kẹt với anh suốt đời, Evans. Anh rất tiếc."

Ra vẻ như đó một lời đùa, nhưng cô biết cậu chàng đang nghiêm túc. Đó là những lời đáng yêu nhất cô từng nghe.

Cô cười rạng rỡ với chàng trai. Mới hơn tám giờ sáng, Lily Evans tỏa nắng rực rỡ với cậu và trước khi cậu có thể chớp mắt, cô đã dùng tay ôm lấy má cậu và đặt một nụ hôn dài lên đôi môi đang cong lên của cậu. Cô hy vọng dấu son môi mình để lại có thể kể lại một câu chuyện, hy vọng rằng hôm nay mọi người sẽ nhìn vào khuôn mặt chàng trai và thấy thứ mà cô để lại ở đó, hy vọng không còn ai có thể nhầm lẫn những chi tiết trong câu chuyện của hai người họ với bất kì thứ gì khác hơn là: tình yêu đích thực.

"Em yêu anh," cô nói khi họ tách ra.

Chàng trai kiểm tra đồng hồ. "Được rồi, cô là ai và cô đã làm gì bạn gái tôi?"

Cô cười khúc khích. Cười khúc khích. Trước 9 giờ sáng! Mắt James lại mở to ngạc nhiên, nhưng trước khi cậu có thể đưa ra thêm bất kì lời nhận xét nào, cô đã kéo cậu xuống cho một nụ hôn khác.

Nếu cô để ý, nếu có điều gì khác trên thế giới quan trọng vào thời điểm đó ngoài James, cô sẽ nhận thấy Severus Snape đứng dậy khỏi bàn Slytherin để rời khỏi Đại Sảnh đường. Nhưng cô đã không, và không có gì khác hơn ngoài James.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro