V. Bonds (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phúc thần rõ ràng không thích anh, mà thích nhắc nhở anh rằng cuộc đời sẽ như cứt bất cứ khi nào anh quá thoải mái; Ngày hôm sau, Genma được triệu tập đến Trụ sở Jounin, tin tức về cái chết của Hayate Gekko khiến những người có mặt đều xanh mặt. Bản thân Genma cũng cảm thấy buồn nôn. Anh thích Hayate, chàng trai này hệt như người em trai mà anh chưa bao giờ có và nghe tin cậu chết – không, bị sát hại – khiến anh khó chịu đến tận xương tủy.

Anh nhận ra rằng Sandaime cũng ở đó, chiều cao khiêm tốn giúp ông dễ dàng hòa nhập với các jounin và chunin đang tụ tập, nhưng sau đó ông lên tiếng và những người đứng ngay trước mặt ông bước sang một bên.

"Đám tang diễn ra trong im lặng, nhưng sẽ làm lớn sau khi Kỳ thi Chunin kết thúc." Ông thông báo, giọng nghiêm túc. "Cái chết của Hayate-kun thực sự là một bi kịch; cậu ấy cực kỳ giỏi ở độ tuổi của mình và là một shinobi trung thành. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta sẽ tạm gác lại nỗi đau buồn và tôn vinh cậu ấy khi đến thời điểm thích hợp." Như thể được mệnh lệnh, mọi người vô thức đứng thẳng dậy, nỗi đau buồn của họ chuyển thành quyết tâm. "Sự ra đi của Hayate-kun dẫn đến một vấn đề khác – giám thị cho chặng cuối Kỳ thi Chunin." Có tiếng xì xào trầm tư khi mọi người nhận ra rằng Hokage đã đúng. "Ta đang nghĩ xem ai sẽ tiếp quản và ba người mà ta tin tưởng là Aoba-kun, Genma-kun hoặc Raidou-kun."

Genma đông cứng lại.

Anh... cái gì cơ?

Bên cạnh anh, Aoba cười khúc khích, trong khi Raidou ở hàng ghế phía trước quay lại và mỉm cười nhẹ với anh, chiều cao của anh khiến anh dễ dàng được phân biệt với những người khác. Và rồi thằng khốn Aoba giơ tay lên.

"Với tất cả sự tôn trọng, Hokage-sama," anh bắt đầu, giọng điệu vui vẻ của anh khiến những người khác phải thở dài và lắc đầu bực tức. "Tôi sẽ rất tệ khi làm giám thị và Raido-à- Raidou sẽ khiến lũ trẻ chạy té dái chỉ bằng khuôn mặt của mình."

Kệ mẹ từ ngữ đi, chẳng có gì là xúc phạm cả, một số chunin bật cười khúc khích. Genma cố gắng chuyển sự bực tức và câu 'Ngủ đi và tớ sẽ giết cậu ngay tức khắc' vào ánh mắt trừng trừng của mình nhiều nhất có thể, nhưng sau đó Aoba tiếp tục nói và mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn .

"Ngài chỉ nên để Genma làm giám thị để bảo vệ lũ trẻ đáng thương khỏi rắc rối. Cậu ta vốn là gà mái mẹ rồi, khuôn mặt đủ đàng hoàng để bọn trẻ không hoảng loạn nếu cậu ta mắng chúng."

Genma lắp bắp; muốn đấm lắm rồi, nhưng trước mặt tất cả các jounin khác và Hokage chết tiệt , Genma ngậm ngùi ém sát khí mình lại.

"Tôi không phải là gà mái mẹ-!" anh phản đối, nhưng Aoba quay lại, bắn cho anh một cú rõ ràng là 'thật sao? ', anh im bặt

"Cậu bưng cả tiệm thuốc đổ vào túi vũ khí của mình mọi nhiệm vụ đề phòng trường hợp có ai đó bị thương." Aoba bắt đầu, giơ một ngón tay lên với mọi lý do anh liệt kê. "Căn hộ của cậu về cơ bản là một tấm đệm chống va chạm cho bất kỳ shinobi nào không đủ tỉnh táo để tới thẳng giường. Cậu nấu bữa sáng cho bọn tớ mỗi lần bọn tớ ở lại nè. Một bữa sáng đúng nghĩa. Và mọi người đều biết Umino là con của cậu." Lơ đãng, Genma tìm kiếm Iruka, ham muốn đánh Aoba của anh chỉ tăng lên khi Iruka quay lại nở một nụ cười xấu hổ với anh, chóp tai anh đỏ bừng. Nhận thấy ánh mắt của anh, Aoba nhếch mép cười.

"Cần kể tiếp không?"

Cảm thấy tai mình nóng lên, Genma chỉ muốn sút bạn mình bay khỏi phòng rồi nhìn Hokage xin lỗi.

Sandaime, trước sự khó chịu lớn của cậu trai tóc nâu, chỉ thích thú quan sát. "Vậy là quyết định rồi." Ông thông báo. "Trừ khi cậu có ý kiến ​​phản đối nào, Genma-kun?"

Thằng chó-! tự nhiên nảy ra trong đầu anh, Genma mở miệng định nói nhưng nhanh chóng ngậm lại và nheo mắt lại. Đôi mắt của Hokage nghiêng sang một cái đầu màu bạc quen thuộc ở hàng ghế đầu, và anh ngay lập tức hiểu ra, Kakashi đã báo cho ông về khóa huấn luyện của anh dành cho Sakura.

Trong chốc lát, cơn giận xâm chiếm anh.

Ngài ấy biết mà vẫn đề cử tôi? 

Sau đó, ánh mắt của anh lại lướt qua đầu bạc, lại có thứ gì khác khiến anh nghiến răng lắc đầu. Anh thề sẽ không để copy-nin yên ổn, cứ mách lẻo đi, con bé sẽ mạnh lên mà cóc cần anh, Kakashi.

"Không, Hokage-sama, không có."

Anh thất vọng à? Genma không quan tâm đến điều đó. Anh phải tìm người thay thế mình để huấn luyện con bé, và anh phải sớm tìm được họ - giờ anh là giám thị có nghĩa là anh không được phép đào tạo cô để tránh thiên vị. Đôi mắt anh rơi vào hai cái đầu quen thuộc đang rời khỏi trụ sở khi Sandaime giải tán nhóm, và miệng Genma cử động trước khi não anh kịp bắt kịp.

"Oi, cặp song sinh khủng khiếp kia, đợi!"

"Muốn gì đây?"

Thường thì Izumo sẽ trách móc vì sự thẳng thắn thái quá của Kotetsu, nhưng lần này thì, à, anh cũng có suy nghĩ như thế.

"Tớ chẳng mong gì có điều kì diệu, nhưng mà cậu biết đấy, hãy cho con bé một cơ hội" tokujo trả lời, thở dài, rõ ràng cũng mong đợi một phản ứng tương tự. "Coi như cậu trả nợ tớ đợt cá cược hôm bữa đi"

Khi cả hai tái mặt, một nụ cười yếu ớt nở trên môi anh. "Ừ, không, tớ không quên." rồi anh thở dài, lại trở nên nghiêm túc. "Tớ biết sau cái chết của Hayate, lực lượng an ninh phải củng cố lại, và vì Hokage-sama giao tớ làm giám thị nên tớ không thể huấn luyện con bé tránh 'thiên vị'. Và con bé xứng đáng có một cơ hội, bất chấp những gì tên khốn đó nghĩ."

Kotetsu nhăn mặt; Genma thường rất dễ tính, đến mức một số người thậm chí còn gọi anh là thằng lười chảy thây. Đương nhiên khi anh ở chiến trường sẽ hoàn toàn khác; Nhưng nghe anh chửi ai đó thì kể cũng đáng báo động. Nhìn Izumo, anh biết - cả hai đều không nghĩ rằng Genma thực sự nghiêm túc với một genin.

"Vậy nếu bọn tớ đồng ý," anh bắt đầu một cách thận trọng, nhìn Izumo suốt thời gian họ trò chuyện mà không nói lời nào trước khi đối mặt với Genma, "làm sao bọn tớ biết còn bé bị hổng kiến thức gì"

Genma cười toe toét với cây senbon nghoe nguẩy, một chút ánh sáng trước đó quay trở lại trong mắt anh. "À, đừng lo lắng về điều đó; nhóc đó sẽ biết phải làm gì."

Tokujo thỏa mãn rời đi, để lại hai chunin trong trạng thái rất bối rối.

"Đánh giá con bé trước?" Izumo đề xuất, Kotetsu nhếch mép cười.

"Nhưng đương nhiên là." Anh trả lời, cười toe toét. "Không thể tin Genma sẽ khách quan được, nhất là khi  cậu ta đã được mời đi ăn tối ."

Vậy là hai người phóng đi; Khả năng miêu tả con gái của Genma phải nói là vô vọng, nhưng có bao nhiêu người có mái tóc màu hồng trên cả Hỏa quốc này chứ?

Vậy dó.

Họ tình cờ gặp đứa trẻ khi cô đang trên đường đến sân tập; nhanh chóng, họ giấu charka đi và đáp trên cành cây xung quanh khu đất trống để quan sát.

Cô gái đi đến giữa khoảng đất trống và ngồi xuống, bắt chéo chân và nhắm mắt, dường như đang suy ngẫm về mọi thứ. Bỡ ngỡ, Kotetsu quay sang đồng đội, nhưng chàng trai tóc nâu vẫn không rời mắt khỏi cô gái tóc hồng, miễn cưỡng, anh cũng làm theo, nhanh chóng giật thót mình và suýt rơi khỏi cây,

Con bé đã biến mất.

"-cái quái gì thế ?"

"Tớ nghĩ-" Izumo bắt đầu, nhưng sau đó, ngay trước mắt họ, khung cảnh bắt đầu dịch chuyển, thay đổi, và rừng cây đột nhiên chuyển thành một con đường gồ ghề, có hồ nước trải dài ngút tầm mắt, độ ẩm cao đến mức ngột ngạt và sương mù phủ khắp.

À,

"Ảo thuật." Kotetsu thở ra, nhìn chằm chằm vào xung quanh với vẻ hoài nghi kinh ngạc. "Con bé đang tạo ra ảo ảnh."

"Con bé đã không biến mất." Izumo thông báo và Kotetsu bối rối quay sang anh. "Thuật tắc kè hoa." Anh đáp, mắt nheo lại. "Tớ đoán con bé vẫn ngồi đó, chỉ ngụy trang thôi."

Dần dần, Kotetsu bắt đầu hiểu tại sao Genma không thể để đứa trẻ yên. "Tiềm năng của con bé thật điên rồ." Anh lẩm bẩm, mắt mở to.

Và rồi, có một tia lửa, một tia sáng lóe lên, cây cối liền bị ngọn lửa nuốt chửng. Izumo nao núng. Ngọn lửa bắt đầu bùng lên chậm rãi, kêu lách tách và lan rộng dần, sau đó họ có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ chúng, và trong một giây, Kotetsu do dự, không chắc chắn.

Ngọn lửa là giả.

...đúng chứ?

Sau đó, ngay khi anh chuẩn bị yêu cầu Izumo di chuyển đến nơi an toàn hơn, ngọn lửa rút đi, quá nhanh, giây sau, những bóng người bắt đầu xuất hiện từ trên cây, tất cả đều có mái tóc hồng nhưng lại khoác lên mình bộ đồ đen và toát ra khí chất khó chịu, khát máu. Và rồi, như thể chúng chưa đủ rùng rợn, chúng di chuyển, những chuyển động đồng bộ đến mức đáng sợ. Chúng lao đến cây mà Izumo và Kotetsu đang ngồi và đột nhiên, hai chiếc kunai bay về phía họ với tên của họ trên tay cầm.

"Chết tiệt -!" cả hai nhảy xuống, lao thẳng vào đám kunoichi giống thây ma, và rồi ảo ảnh tan biến, một đôi mắt ngọc lục bảo nhìn chằm chằm vào họ từ giữa bãi đất trống.

"Yeah?" kunoichi hỏi, có vẻ không chút hối lỗi vì suýt khiến họ lên cơn đau tim. "Lý do gì mấy anh ngồi trên cây mà không nói gì cả thế"

Kotetsu chớp mắt, trao đổi ánh mắt ngơ ngác với Izumo, rồi quay sang cô gái. "Nhóc... biết bọn anh ở đó à?" Anh hỏi, hơi ngơ ngác.

Sakura chỉ cười toe toét trước sự ngạc nhiên của anh. "Khả năng ẩn thân của anh quá tệ." cô trả lời, đôi mắt nhảy múa với sự vui vẻ không kiềm chế được. "Ngay cả genin cũng có nhiều charka hơn sóc." sau đó, nụ cười của cô lớn dần. "Hơn nữa, em nhận ra anh."

Lần này, Izumo là người vui mừng nhất. "Ừ?" anh tò mò hỏi. "Từ đâu?"

Sakura thầm cười, rồi ân cần tiết lộ; "Hai người là người chịu trách nhiệm về ảo thuật trước giai đoạn đầu tiên của Kỳ thi." cô tuyên bố, cười khúc khích trước khuôn mặt há hốc của họ. "Dù em nhớ hồi đó anh sử dụng Henge, nhưng vẫn vậy." cô nhìn Kotetsu, "Mái tóc đó thật đáng nhớ."

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa họ, rồi họ cười lớn, cô chỉ thích thú với biểu cảm của họ.

"Nhưng mà em vẫn thắc mắc genin vô tội như em đã làm gì mà bị theo dõi thế này" Cô nói với họ, đảo mắt

Kotetsu lắp bắp, có hơi phẫn nộ; "Chờ một chút, bọn anh không-!" và mắt anh nheo lại khi nhận ra hoa hồng đang nói đùa, rõ ràng đang cố nở một nụ cười tự mãn. Bằng cách nào đó, anh không thể ngăn được một nụ cười đáp lại. "Genma đã đúng; nhóc thật sự là một nhãi ranh." anh khịt mũi, và đôi mắt của đứa trẻ mở to cùng lúc khi Izumo ngắt lời cảnh cáo, "Kotetsu!"

"Anh... đã nói chuyện với Genma-san?" cô hỏi, vừa sợ hãi vừa hy vọng, ánh mắt cô dễ bị tổn thương đến mức khiến Kotetsu bồn chồn khó chịu.

"Genma yêu cầu bọn anh đào tạo em." Izumo giải thích "Có một số sự cố, cậu ấy được yêu cầu làm giám thị cho bài thi cuối, nên không thể tiếp tục huấn luyện em để tránh bị buộc tội thiên vị. Vì vậy cậu ấy đã nhờ bọn ấy."

Một biểu hiện nhẹ nhõm không thể giải thích được xuất hiện trên khuôn mặt cô sau lời giải thích cô thở dài. "Em tưởng... em nghĩ ngài ấy chỉ đơn giản là chán  thôi..." cô thì thầm, nhỏ đến mức họ gần như không nghe thấy.

Gần như.

Kotetsu mủi lòng "em biết đấy, Genma đã vô ý nói ra, nhưng chết tiệt, nhóc con, Hatake đã làm gì với em vậy?!"

Anh hỏi, vẻ cau có hiện lên trên môi khiến cô gái giật mình. "Ý anh là, em rõ ràng là rất có năng lực nếu em thôi tự ti và anh nghĩ giờ em đã nhận ra rằng Genma không phải là loại người thực sự cam kết với điều gì đó và sau đó chỉ nói 'nhóc biết không,' nah' khi cậu ta chán. Cậu ta không phải là loại người như vậy."

Sakura có hơi lúng túng, đôi mắt cô nheo lại và Kotetsu buộc mình phải giữ vẻ mặt chân thật, nghiêm túc nhất. Và rồi, một nụ cười rạng rỡ xuất hiện và thắp sáng đôi mắt cô với niềm hy vọng và hạnh phúc đến mức Kotetsu phải quay mặt đi vì chói.

"Được thôi," cô tuyên bố, đứng dậy và đi về phía họ. "Em là Sakura." cô tự giới thiệu rồi quay mặt đầy mong đợi về phía Kotetsu, người đang khịt mũi.

"Anh là Hagane Kotetsu và đây là Kamizuki Izumo. Như  đã nói, bọn anh là chunin và theo yêu cầu của Genma, bọn anh sẽ hỗ trợ nhóc"

Sakura gật đầu, "Genma-san có nói anh sẽ huấn luyện em làm gì không?" cô hỏi, và Izumo lắc đầu.

"Cậu ta nói nhóc sẽ tự biết." anh thừa nhận và Sakura cau mày.

"Mnm." Cô càu nhàu, đưa tay lên che mặt. "Chuyên môn của anh là gì?" cô hỏi, và Kotetsu không khỏi nhướng mày.

"Bọn anh là một đôi." anh trả lời bằng một giọng rất 'duh', biết mình đang cố tình làm ngơ nhưng cái nhíu mày của cô gái khiến anh vô cùng thích thú. Izumo ném cho anh một cái nhìn trách móc và thúc cùi chỏ sắc nhọn vào mạng sườn rồi vội vàng giải thích. "Bọn anh chủ yếu chuyên về các đòn tấn công kết hợp – anh làm mục tiêu bất động bằng Thủy độn và Kotetsu hoặc cả hai đứa sử dụng vũ khí mình để vô hiệu hóa chúng. Bọn anh thành thạo với kunai, chùy của Tetsu, tanto, katana, tetsub , nagamaki, kusarigama- nhóc hiểu gợi ý rồi đấy." anh đột ngột kết thúc khi đôi mắt của bông hoa hồng mở to và cô đang đánh giá chúng với ánh mắt đầy tính toán.

Và sau đó, cô bắt đầu cười.

"Genma-san, quả là tên khốn táo tợn." cô nhếch môi, và bộ đôi chuunin, giật mình trước sự thay đổi, không thể không cười toe toét một cách thận trọng, sau đó cô nhanh chóng giải thích. "Em nói với ngài ấy rằng em muốn rèn luyện khả năng cận chiến của mình, nhưng không chỉ thể thuật. Đối thủ của em là người chuyên về phong độn, nhưng chiếc quạt của cô ấy hình như được gia cố bằng thép hoặc được tăng cường bằng thứ gì đó cực kì chắc chắn và cô ấy có thể sử dụng nó như một thanh đao khi cần, gấp lại. Và mấy anh biết gì không, Genma-san thật tốt bụng khi cử hai chuyên gia vũ khí tới đây."

Cả ba cùng cười toe toét đầy phấn khích. "Vậy," Kotetsu bắt đầu. "muốn bắt dầu như thế nào, nhóc con?"

Sakura cười tinh quái

"Để coi." cô ngẫm nghĩ. "Nhưng vì mấy anh sẽ giúp em nên chúng ta nói chuyện đó trong bữa tối nhé? Em bao?"

Izumo cười toe toét. "Cuối cùng cũng hiểu tại sao Genma giữ em ở lại." Và khi cô cười, đôi mắt anh tìm kiếm Kotetsu và con quạ gật đầu. Họ sẽ làm điều này và họ sẽ làm tốt.

Giờ tiếp theo họ dành để trò chuyện bên quán mì ramen, tìm hiểu chi tiết chính xác về chương trình đào tạo của họ trong hai tuần tới. Họ phải thừa nhận, đề xuất của Sakura thật điên rồ.

"Đó là cách Genma-san và em tiếp cận bằng ảo thuật." Cô giải thích. "Nếu biết cách phòng thủ trước một cuộc tấn công hoặc cách dễ nhất để né tránh đòn tấn công, em sẽ biết mình cần tập trung vào điều gì để trở thành kẻ săn mồi. Hai tuần không đủ để trở thành một kiếm sĩ bậc thầy, nhưng điều em cần là thứ gì đó giúp mình kiểm tra trình độ cận chiến của đối phương mà không bị đập bẹp như muỗi." Cô cau mày, nhận ra cả hai chuunin đang nhìn cô với vẻ vừa ngạc nhiên vừa hài lòng.

"Thông minh táo bạo." Kotetsu nhận xét. "Em thật may mắn vì là nhóc khờ á, không thì Gnema dính như sam rồi." Anh cười lớn, khịt mũi khi khuôn mặt hoa hồng nhăn lại tỏ vẻ chán ghét.

"Thôi mà, ew." Cô càu nhàu, thọc lòng bàn tay vào mắt. "Tại sao anh phải nói vậy, Kotetsu-san?" cô rên rỉ một cách thảm hại, ném cho anh một cái nhìn trừng trừng. "Genma-san giống như một ông chú tuyệt vời nhưng điên rồ, anh biết không? Những gì anh nói chỉ là- không, kinh quá."

Izumo cười khanh khách

"Đừng để cậu ta nghe thấy, Sakura-chan." Chàng trai tóc nâu cảnh báo, và cả ba người cùng cười. Sakura trả tiền bữa ăn và quay sang họ, rõ ràng là đang mong đợi.

"Vậy," cô bắt đầu, cười toe toét. "Bắt đầu nhé?"

Cô vô cùng hối hận khi hỏi khi nụ cười độc ác là phản ứng duy nhất của họ.

Sakura không nói dối khi nghĩ rằng Genma-san đã chán ngấy cô. Cũng buổi sáng hôm đó, cô thức dậy với một tờ giấy dán bên ngoài cửa sổ, và một cảm giác bất an dâng lên trong bụng.

Này nhóc,

Có chút sự cố, hôm nay không thể huấn luyện nhóc được, nhưng ta sẽ tìm ra cách. Hãy tiếp tục như chúng ta đã luyện tập.

Chúc may mắn nếu ta không gặp nhóc trước kỳ thi, nhóc sẽ ổn thôi,

Genma

Nó không làm cô tức giận hay thất vọng như lời nhắn của Kakashi-sensei. Cô chỉ cảm thấy... cam chịu. Cô biết Genma-san không thực sự là thầy của mình và cô sẽ không thể độc chiếm thời gian của anh mãi. Nhưng cô vẫn hy vọng rằng ít nhất anh có thể huấn luyện cô trong thời gian một tháng.

Cô đã cam chịu dành gần hai tuần còn lại để tập luyện một mình, nhưng sau đó, cô tình cờ gặp Izumo và Kotetsu.

Người được Genma-san cử đến .

'Ta sẽ tìm cách' cô không nghĩ anh sẽ làm vậy, nhưng anh đã làm được. Và điều đó khiến một cảm giác ấm áp nảy nở trong ngực Sakura, và cô tự hứa sẽ bao tokujo ăn tối vào lần tới.

Nhưng sau đó, cô thấy hối hận

"Anh muốn em chạy khắp làng à? " cô hỏi thẳng thừng.

Họ đang đứng trên bức tường bao quanh toàn bộ Konoha, ngay cạnh Cổng Chính.

Kotetsu gửi cho cô một cái nhìn vui vẻ.

"Chuẩn rồi! Và không có chakra!" anh nhắc nhở cô, như thể cô có thể quên. "Genma nói rằng thể chất của em rất yếu, nhưng nếu muốn huấn luyện về bukijutsu (vũ khí thuật), ít nhất phải rèn luyện sức chịu đựng"

Nhìn thấy ánh mắt của cô, Izumo khẽ mỉm cười xin lỗi. "Em có thể sử dụng charka khi cảm thấy như sắp gục – bọn anh muốn tập luyện đàng hoàng khi em tập luyện xong, đây chỉ là một cách để biết em đang ở đâu ngay bây giờ, ít nhất là về mặt thể chất, để bọn anh biết mình đang ở đâu, thứ gì có thể dạy và không".

Sakura gật đầu chấp nhận thông tin đó rồi quay đi.

Họ muốn cô chạy trên tường để kiểm tra khả năng giữ thăng bằng và không sử dụng charka để xem sức chịu đựng thể chất của cô tốt đến mức nào nếu không tăng cường thêm. Và mặc dù bức tường không hề mỏng, có chiều rộng khoảng một mét, nhưng cô không nghi ngờ gì rằng việc đứng trên nó sẽ trở thành vấn đề khi đầu cô bắt đầu quay cuồng và tình trạng thiếu oxy ập đến.

Cô giấu đi vẻ nhăn nhó; có cảm giác rằng kết quả sẽ... đáng xấu hổ, ít nhất phải nói như vậy.

Nhưng sau đó, quyết tâm của cô càng vững chắc, cô cởi bỏ túi đựng vũ khí và áo khoác, xắn tay áo lên, hít một hơi thật sâu và gật đầu với Kotetsu. Anh gật đầu, mắt nhìn vào đồng hồ bấm giờ và ngón tay của nó nhấn một nút cùng lúc Izumo hô

"Bắt đầu!!'

Sau đó, cô chạy.

Khu nhà bỏ hoang của Gia tộc Sasuke là ¼ chặng đường, Tượng đài Hokage là điểm nửa đường và sân tập phía sau Gia tộc Nara là ¾ chặng. Khi gia huy của tộc Sasuke lờ mờ xuất hiện, Sakura đang thở hổn hển, mồ hôi chảy ra từ cằm và chảy thành dòng dọc sống lưng, biết ơn vì kiểu tóc đuôi ngựa được búi cao, vì nếu cô xõa tóc, nó dính vào cổ cô, và cô sẽ chết. Cô ấy chưa bao giờ thực sự quan tâm đến tác dụng của chakra đối với cơ bắp, thậm chí trước khi Genma-san dạy cô cách làm điều đó, chakra tự di chuyển để hỗ trợ cô trong quá trình tập luyện, giống như cách máu chảy ra khi bị thương. Sakura đã không chú ý đến nó cho đến khi bị cấm làm điều đó. Kotetsu buộc c phải theo dõi chặt chẽ dòng chảy charka của mình, giữ nó càng xa chân và phổi càng tốt, chỉ cần nhượng bộ và họ sẽ biết. Izumo trấn an cô bằng cách cô cần cân bằng chakra sao cho tốt, và họ sẽ thông cảm nếu cô không thể hoàn thành cả một vòng.

Sakura không hề ảo tưởng về sức chịu đựng của mình. Cô ấy sẽ không thể hoàn thành hết một vòng đua, nhưng tự nguyền rủa mình nếu bỏ cuộc quá sớm.

Khi Tượng đài Hokage hiện ra, mọi cơ bắp đều đang gào thét cô dừng lại, phổi cô nóng bừng và phải vật lộn với những tiếng thở gấp, to và thậm chí là thở ra ngắn hơn. Sau đó, những bậc thang chết tiệt trên sườn núi hiện ra trước mắt cô, và Sakura gần như khóc nức nở. Cô quên rằng để đi vòng quanh Làng, cô phải leo lên Núi Hokage. Cô chạy chậm lại nhưng kiên quyết không dừng lại bất chấp vết bỏng ở bắp chân và đùi.

Khi đã ở trên đỉnh, cô có một tích tắc để chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp của mặt trời buổi sáng trên Konoha, nhanh chóng nhận ra đã một giờ trôi qua. Sakura vật vã leo xuống, vẫy tay với người quen dọc đường, bỏ qua cái cau mày của ông.

Cô không chắc chu vi chính xác của những bức tường bao quanh Làng Lá là bao nhiêu, nhưng cô sẵn sàng mạo hiểm rằng nó ít nhất là mười km, có lẽ hơn.Bắp chân của Sakura co giật và cô vấp ngã, mất tốc độ và rơi tự do cho đến khi, trong nỗ lực cố gắng ngăn mình khỏi rơi khỏi tường, cô giải phóng charka xuống chân và khiến mình dính chặt xuống đất một cách vô vọng, bắt chước bài tập trèo cây.

Và sau đó, giống như được gột rửa. Đôi chân cô sảng khoái với cảm giác chakra lại chạy qua các cơ, axit lactic biến mất và phần nào sự mệt mỏi của cô cũng giảm bớt. Sakura mơ hồ nhận ra mình đã vượt qua mốc ¾, một thành tích khá tốt trong lần đầu tiên. Với charka một lần nữa chạy qua hệ thống của mình, cô hoàn thành phần còn lại của cuộc chạy bằng cách chạy bộ nhanh chóng, Cổng Chính hiện ra trong tầm mắt và hai chunin ngồi trên chúng vẫy tay vui vẻ.

"Một tiếng ba mươi mốt phút." Kotetsu tuyên bố, nhảy xuống từ đỉnh Cổng. "Và em đã phải sử dụng charka. Không tệ, nhưng mục tiêu của bọn anh là chạy một vòng hoàn chỉnh không cần chakra trong vòng 30 phút."Izumo đưa cho cô chai nước, chiếc khăn tắm và một chiếc áo phông hải quân dự phòng có vẻ hơi rộng so với cô, nhưng thà có còn hơn cái áo đẫm mồ hôi này.

"Thay đồ và thư giãn, sau đó gặp bọn anh ở sân tập đằng kia," anh ra hiệu hướng về khu đất đầu tiên cô chạy qua khi khởi hành. "và chúng ta sẽ bokujutsu như đã hứa."

Kiệt sức khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, Sakura dễ dàng cởi áo, lấy chiếc khăn được đưa ra, lau mặt, lưng rồi khoác chiếc áo sơ mi. Không phải là cô có điều gì phải che giấu, cô thậm chí còn không có khe ngực để xấu hổ. Ngay cả khi cô bắt gặp những ánh mắt ngạc nhiên của chunin, sự xấu hổ vẫn không xuất hiện.

Cô nhún vai và nói lên suy nghĩ của mình, nhanh chóng nhận được cái khịt mũi khó tin từ Kotetsu và cái nhìn thích thú từ Izumo. "Em thật kì quặc, nhóc ạ, anh nói thật đấy" sau đó họ đi về phía sân tập và Sakura đã cố gắng hết sức để không coi lời nhận xét thẳng thắn đó như một lời khen.

Cô đã thất bại.

-

Woah

Sakura hơi ngạc nhiên và khó chịu khi hai người bảo cô ngồi ở rìa sân tập và quan sát cẩn thận, nhưng giờ thì cô hiểu rồi.

Họ đấu tập, cả hai đều vung vũ khí ưa thích – Izumo là tanto và Kotetsu là nagamaki – và họ né tránh, xoay vòng, đỡ và vồ nhau giống như khiêu vũ  hơn là một trận đấu kiếm. Thỉnh thoảng, một người sẽ tung một đòn, luôn với lưỡi dao phẳng để không bị thương, rồi sẽ đổi vũ khí, Izumo thành naginata, Kotetsu thành tetsubo, và tiếp tục, trình độ của họ không bị ảnh hưởng chút nào bởi việc thay đổi vũ khí.

Mỗi phút trôi qua, sự tôn trọng của Sakura dành cho bộ đôi này ngày càng tăng.

Và sau đó khoảng một giờ trôi qua, Izumo ra hiệu cho cô tham gia cùng họ và cô vội vàng tuân theo, buộc các cơ bắp phản đối phải di chuyển khi cô ấy bước tới chỗ cặp đôi.

"Đó là những gì bọn anh muốn em thử" Izumo tuyên bố, khiến cô bối rối. "Dành một tuần để làm qun với vũ khí bọn anh dùng, sau đó em sẽ chọn loại em cảm thấy dễ chịu nhất và tuần còn lại sẽ đấu tập với bọn anh. Ổn chứ?"

Sakura gật đầu, Kotetsu nhếch mép cười. "Tốt. Giờ thì bắt lấy!" anh ném cho cô chiếc tanto có vỏ và cúi xuống nhặt một thứ khác trên mặt đất. Khi cô rút lưỡi kiếm ra, Izumo gửi cho cô một nụ cười bí ẩn. "Tra vào vỏ lại đi." Anh hướng dẫn, sau đó bắt lấy một chiếc tonfa

Sakura nhướn mày trước vũ khí bằng gỗ và lời chỉ dẫn kỳ quái. Kotetsu bắt gặp ánh mắt của cô và mỉm cười. "Đừng để bị thương ngay lần đầu chứ" Anh thông báo. "Bọn anh đánh trúng em thì mai em phải chạy thêm 100m"

Khi cô tái mặt và định phản đối, nụ cười nhếch mép của anh trở nên ranh ma. "Nhưng em đánh trúng anh thì sẽ được trừ đi 50m. Đủ công bằng chưa?"

Sakura định giảng dạy anh 'công bằng' là như thế nào thì cô bắt gặp ánh mắt của Izumo và đột nhiên cô hiểu ra.

Mọi chuyển động đều phải được phòng thủ chắc chắn. Cô nhận ra, Mình không chỉ phải chú tâm đòn tấn công của anh ấy, mà còn vì bị phạt thêm 50 mét nếu phòng thủ tồi. Nó gần giống như-

"Hình như anh ở với Morino-san quá lâu đúng không, hm, Kotetsu-san?" Sakura hỏi một cách lơ đãng, ổn định tư thế. Cô không bỏ lỡ tiếng cười khúc khích giật mình của Kotetsu cũng như ánh mắt ngạc nhiên nhưng hài lòng mà anh..

"Hm tùy thuộc vào em thôi." Anh trả lời, một nụ cười toe toét hiện trên khuôn mặt anh mà cô đáp lại..

Và sau đó họ lao đến và trò chơi bắt đầu .

Sakura vứt bỏ mọi nét duyên dáng nữ tính của mình. Dĩ nhiên vì cô không thể sống sót nếu cô cứ lo lắng về ngoại hình, dù không có đòn chí mạng. Vậy là, cô cúi xuống, lăn, nhúng, vặn vẹo và chửi rủa khi né tránh, tầm với ngắn của tonfa không hạn chế đi tài năng của cả hai.

Và rồi, vết bầm chồng chất nhau, Izumo yêu cầu kết thúc trận đấu và cô phải chế giếu chính mình khi đổ mồ hôi như thác còn hai người chỉ thở hổn hển và hơi ửng hồng

"Em bị đánh 31 lần." Kotetsu tuyên bố, ngồi phịch xuống đất và lau mồ hôi trên trán bằng vạt áo sơ mi. "Mai em phải chạy thêm 3,1 km nữa."

Sakura rên rỉ và ngã xuống bên cạnh anh. "Em đánh anh 9 lần. Chỉ còn 2,6 km thôi." Sau đó, cô ngã xuống nằm ngửa, "Đoán rằng cả đời cũng không đánh hơn anh!" cô rên rỉ như một chú mèo đáng thương, khiến cho chunin thích thú.

"Nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ luyện tậm trở lại, thay đổi quy tắc một chút" Izumo nói, ngồi xuống phía bên kia. "Trừ 200 mét mỗi lần em đánh bọn anh và thêm 50 mét nếu bọn anh đánh trúng em"

Sakura lại rên rỉ khi cô quay lại lẩm bẩm trên cỏ. "Chắc chắn là đã dành quá nhiều thời gian với Morino-san rồi."

-

Nhưng mọi thứ đã được đền đáp.

Một tuần sau, cô có thể hoàn thành một vòng quanh Konoha mà không cần charka trong chưa đầy một giờ. Hơn thế nữa, cô gần như biết cách sử dụng hầu hết mọi loại vũ khí trong kho vũ khí của chunin.

Vũ khí yêu thích của cô, vì lý do kỳ lạ nào đó, lại là naginata, mặc dù thực tế là nó cao hơn cô cả cái đầu.

Kotetsu cười nhạo và càu nhàu về việc 'tại sao những người trông tốt lại có sở thích vũ khí lố bịch vậy chứ'.

Lời nói của anh bị phớt lờ.

Sakura ngạc nhiên trước cảm giác thoải mái khi ở bên hai người họ, mặc dù là một đội gồm hai người với mối liên kết vô cùng sâu sắc đến cả Hokage cũng ngưỡng mộ. Nỗi buồn tràn ngập trong cô khi cô nghĩ về đội của mình, cô cảm thấy xa cách, bị bỏ rơi, tức giận khi chẳng bắt gặp ai kể từ vòng sơ loại. Sau đó, cô nhận ra rằng hai chunin đã kéo cô lại gần, coi trọng cô, trong khi đồng đội của cô, và thậm chí cả Kakashi-sensei, mặc kệ vô số những bài thuyết giảng về tinh thần đồng đội và tin tưởng lẫn nhau, vẫn chưa làm được điều đó.

Phải mất một thời gian, nhưng cuối cùng cô cũng thừa nhận với bản thân rằng cô không cảm thấy chút tội lỗi nào khi nghĩ về đồng đội của mình theo cách đó, nhờ vào Kotetsu, Izumo-

"Em biết em xứng đáng hơn thế." Anh chỉ nói vậy trong khi đỡ đòn tấn công "Chẳng có gì phải xấu hổ cả. Nếu là thật thì càng đáng ngưỡng mộ hơn"

Tuần thứ hai cô dành để làm quen hơn với naginata, học cách sử dụng nó thật thành thạo.

Hai chunin luôn sẵn sàng với nụ cười trêu chọc và khích lệ cô. Izumo thậm chí còn hứa sẽ dạy cô Thủy độn nếu cô thành công thành chuunin.

Sakura mỉm cười rồi tiết lộ, "Em đã ép Genma-san dạy mình Hiraishin nếu vượt qua được, thêm Thủy độn nữa thì quá tuyệt." Và cô cắm chuôi của thanh naginata xuống đất và dùng nó như một cái trục để xoay cơ thể mình, bỏ lỡ cái nhìn giật mình của hai chuunin kia, họ nhận ta:

Genma đã rất suy sụp sau cái chết của Yondaime, coi mình là một kẻ bất tài và thất bại, Hiraishin là thứ duy nhất ngài ấy để lại; họ không nghĩ anh sẽ sẵn lòng...

Ánh mắt của họ liếc nhìn Sakura khi cô tiếp tục luyện tập.

Điều gì ở con bé lại đặc biệt đến vậy?

Nhưng thực sự, cả hai biết câu trả lời. Sakura có thể coi mình là một thường, không có tài năng gì đặc biệt, nhưng cô có quyết tâm và thông minh đến chết người. Cô quan sát đối thủ rất kỹ lưỡng và cô không bao giấu đi khuyết diểm. Cô thừa nhận những thiếu sót và nỗ lực khắc phục. Cô không ngần ngại nói với Kotetsu rằng cô không có tài năng bẩm sinh như đồng đội của mình, rằng thể chất của cô vẫn rất kém và không, cô chỉ mới bắt đầu,chưa thể làm được điều đó- !

Nhưng chỉ có thế thôi – bất chấp tất cả những thiếu sót, những hoài nghi về bản thân, cho rằng mình thấp kém, Sakura tiếp nhận những nhận xét của họ, mặc kệ nó gay gắt đến mức nào, để hoàn thiện bản thân hơn. Cả Kotetsu và Izumo đều không phải là giáo viên học viên, không giống Iruka và chắc chắn không giống genin sensei, họ thường xuyên vắng mặt vì lịch trình bận rộn. Nhưng cô chấp nhận tất cả, và những gì cô còn thiếu về kĩ năng, cô đã bù đắp bằng trí thông minh và quyết tâm sắt thép.

Cô tiết lộ rằng ban đầu, quyết tâm của cô xuất phát từ việc muốn giúp đỡ đồng đội, muốn sát cánh chiến đấu và không muốn trốn sau lưng họ nữa, và họ tôn trọng điều đó. Nhưng sau đó, cô nói với họ rằng trong Kỳ thi Chunin, cô kể sơ bộ trận chiến -  thật lố bịch và họ thầm biết ơn Genma vì đã không bỏ lỡ một mầm non tài năng.

"Và giờ em có thêm hai người nữa mà mình không thể phụ lòng." Cô nói thẳng với họ, một nụ cười nhẹ trên mặt cho họ biết rằng thay vì khó chịu hay hối hận, cô rất biết ơn. "Nên thành thật mà nói, em không thể thua trận đó được"

Kotetsu và Izumo trao nhau cái nhìn đầy tự hào, ngưỡng mộ sự tự tin của cô tăng lên như thế nào kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, cảm giác như thể họ đã biết cô lâu hơn hai tuần.

Cả hai người toe toét, "Em sẽ không thua đâu."

Nụ cười cô dành cho họ thật rực rỡ và tràn đầy hứa hẹn.

-

Cuộc thi tới gần, Sakura đi bộ đến sân vận động cùng với hai chunin, cảm ơn họ rất nhiều vì đã dành thời gian và hứa sẽ không làm họ thất vọng. Sau đó, khi cô chuẩn bị đi vào cùng các đối thủ khác, một tiếng hét 'Trán vồ!' nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.

Sakura quay lại, Ino đang tiến về phía cô, mái tóc đuôi ngựa đặc trưng của cô nàng tung bay phía sau, Choji và bố mẹ anh cũng ở đó.

"Tớ vẫn ghét cậu vì đã đánh bại tớ như thế," cô bắt đầu và Sakura nở một nụ cười trìu mến trên môi. Cô nhớ Ino.

"Nhưng lo mà đánh bay mông con nhỏ đó, nghe rõ không? Và đừng cười như thế nữa, ghê quá!"

"Tớ không!" mẹ cô nhắc nhở trong khi bố cô chỉ thở dài, đưa tay lên lau mặt.

Sakura mỉm cười với cô gái tóc vàng và nhẹ nhàng vuốt mũi. "Tớ đã đánh cậu phải không, Ino-heo? Vậy mà cậu vẫn nghĩ cô ấy có thể cản đường tớ à?"

Ino có vẻ ngạc nhiên trước sự tự tin của cô, há hốc mồm.

"Sakura, cậu ổn chứ?" cô lo lắng hỏi, mu bàn tay giơ lên ​​chạm vào trán cô. "Cậu khác thật đấy." Cô thận trọng quan sát, như thể lo lắng rằng Sakura sẽ mắng mỏ cô.

Thay vào đó, Sakura nhún vai. "Tớ đã... học được nhiều thứ hơn." Cô thành thật thừa nhận, nhưng thấy Ino còn lâu mới yên tâm, cô trêu chọc với nụ cười tự mãn kì dị;

"Tớ vẫn không để cậu có được Sasuke-kun đâu, Ino-heo." Và cô thích thú với tiếng kêu phẫn nộ của cô gái tóc vàng, nhưng trước khi cô có thể trả lời, cánh cửa lớn dẫn đến đấu trường mở ra, tiếng hò reo của đám đông tràn ngập và Sakura gần như không nghe thấy lời 'chúc may mắn!' của Ino.

Họ được mời bước vào, Sakura nhanh chóng di chuyển đến đứng cạnh Naruto, gửi cho cậu một nụ cười khích lệ. Bên trong, tiếng reo hò càng vang dội hơn và Sakura nhìn thấy một số genin đang hơi chùn bước, rõ ràng là choáng ngợp. Naruto và Shikamaru nằm trong số đó, cũng như người đàn ông giống xác ướp đến từ làng Âm thanh.

Nhưng Sakura không quan tâm đến đám đông; sự chú ý của cô ở nơi khác.

Bởi vì ở giữa đấu trường, với chiếc senbon nghoe nguẩy quen thuộc, đôi mắt gào thét lời xin lỗi và nụ cười nhỏ, bí mật tỏa sáng niềm tự hào, sự khích lệ và ấm áp chính là Genma-san.

Đột nhiên, như thể đám đông tan biến và tiếng ồn biến thành tiếng vo ve dễ chịu dưới ánh sáng quyết tâm của cô.

Cô sẽ thắng và trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro