Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối ở nhà Akashi chưa bao giờ là ổn đối với Sakura.

"Ăn thử món tempura này đi, Sakura ! Này là món tủ của chị Yaoru - bếp trưởng nhà em đó ! "

"Nói quá nhiều trong bữa ăn là bất nhã đấy, Senju. Cứ để cho con bé tự nhiên."

"Kệ hai đứa lùn đó đi, Takeomi."

"Gì gì ? Anh thì cao lắm ? "

Tổng kết lại thì, nhà Akashi cũng không đến nỗi tệ lắm. Senju rất dễ thương, giống như em gái nhỏ của cô vậy. Takeomi - san rất ra dáng người lớn, trưởng thành và chững chạc hơn hai người em. Còn Haruchiyo - san (theo lời Senju giới thiệu) thì tính cách kỳ quặc, thích ăn những món kỳ quặc, sở thích kỳ quặc, chơi với những người kỳ quặc, nói chung là một người kỳ quặc. 

Tối, Sakura không tài nào ngủ được vì lạ nhà. Cô nghĩ tới ba năm vừa qua, nghĩ tới Konoha, nghĩ tới đồng đội của mình. Sau cùng là hình ảnh Izana cùng với Kakuchou và những người ở viện mồ côi.

Cô đi một cách đột ngột như vậy, họ có giận cô không ?

0O0

"Sakura - sama, đồ đã mua đầy đủ. Cô có muốn đi đâu đó chơi một chút không ? "

Gọi là mua đồ, nhưng thực ra vốn dĩ người ở cửa hàng đã may sẵn đồ từ hôm qua, và hiện tại đống đồ đó đã được chuyển tới phòng mới của cô. Và mặc dù Senju không muốn Sakura chuyển sang phòng khác chút nào, nhưng Reika đã gọi điện từ tận nơi công tác về để nói chuyện với em ấy nên Senju đành phải im lặng giúp Sakura chuyển đồ. Còn bây giờ, cô đang ngồi trên cái hộp bốn bánh (đương nhiên Sakura biết đó là ô tô), được tài xế riêng của gia đình đưa đi vòng vòng.

"Chú cứ gọiii cháu là Sa..ura là được rồi--ồi ạ... " Sakura ngắc ngứ.

"Vậy cũng được, thế giờ cháu muốn đi đâu nữa không ? " Chú tài xế khác với bác quản gia nghiêm túc ở nhà, tính cách rất thoải mái.

Sakura suy nghĩ một lúc, cất tiếng. "Cháu..cháu muốn tớii viện mồ côi Happiness... "

Đi vòng vèo hơn nửa tiếng, chiếc xe dừng lại ở trước cánh cổng lớn của viện mồ côi, cùng dòng chữ 'Happiness' in đậm trên cửa. Chị Hagaku đang cùng với mấy đứa nhóc khác chơi đuổi bắt, thấy Sakura tới thì ngạc nhiên tới mở to hai mắt.

"Sakura - chan ? Sao em lại về đây rồi ? "

Chú tài xế từ bên trong nói vọng ra. "Bao giờ xong thì ra đây đợi chú nhé, giờ chú qua đón Senju - sama cái đã."

Sakura gật nhẹ đầu, nhảy phốc lên bậc thềm, đi tới chỗ chị Hagaku. "Chú ấy đưa em tới đây chơi. Aoi - neechan, chị biết Izana với Kaku - sann đang ở đâu không ạ ? "

"Hai đứa nhóc đó á ? " Aoi chỉ về phía sân sau. "Đang ở đằng sau đó, từ sau hôm qua chúng nó cứ làm trò gì lạ lắm."

Lạ sao ?

Cô cúi đầu chào chị Hagaku, nhảy chân sáo ra sân sau. Nơi này cỏ mọc um tùm, bình thường chẳng có ai ngoài ba người họ ra đây nghịch phá cả. Từ xa, có thể thấy rõ hai dáng người nho nhỏ ngồi xổm trên nền đất. Sakura khẽ khàng đi tới gần chỗ họ, một nắm đất nhỏ lộ ra.

"Ha--ai người đang làm gìii vậy ? "

Hai người kia hơi hoảng hốt quay người, bắt gặp khuôn mặt phóng to của Sakura thì sợ tới mức ngã bệt ra đất.

"A... a... chết rồi thì siêu thoát đi em, đừng quay lại đây ám bọn này... "

"Tao... tao trước giờ chỉ có lấy trộm cái kim trong cuộn chỉ của mày rồi bẻ, với cả lấy bánh bao của mày cho con Mimi đầu xóm ăn thôi, chưa có làm gì ác độc với mày đâu Sakura !!! " Izana liệt kê, tiếp tục nói. "Với cả nói mày như con khỉ với đám nhóc tì ba tuổi thôi, tuyệt đối không làm gì xấu nữa đâu !! "

Giờ Sakura mới có dịp nhìn kỹ nắm đất nhỏ kia, bên trên còn có một cái bảng carton nhỏ đề tên của... cô và một bức ảnh được cắt từ ảnh chụp tập thể cũng của Sakura ? Này khác gì mộ đâu, mà khoan ? Mộ á ?

Khóe mắt hơi giật giật, rốt cuộc là cô quản lý nói gì với họ hôm qua hả ????

-----------

Đang trong giai đoạn chỉnh sửa nên chap hơi ngắn xíu, nhưng tôi sẽ cố gắng ra chap đều đều nha :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro