8-Jealousy, Maybe?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sasuke không nhớ chuyện đã xảy ra như thế nào . Thành thật mà nói, anh thậm chí còn không hiểu ra mình đang làm cái quái gì.

"Sasuke-kun?" Sakura hỏi, kéo anh ra khỏi cơn mê. "Có chuyện gì sao?"

Sasuke liếc xéo cô. "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

Sakura chớp mắt. "Bởi vì... khi nãy cậu đã kéo tớ đi trong khi Lee-san đang nói chuyện với tớ..."

Ô đúng rồi.

Đó là một ngày bình thường như bao ngày khác. Anh thỉnh thoảng đến thăm Konoha, ngắm nhìn ngôi làng yên bình, xinh đẹp và những người dân thường có vẻ luôn mang khuôn mặt vui vẻ đang đi làm công việc của họ.

Anh đến thăm Kakashi đầu tiên, chào hỏi người thầy cũ của mình một cách ngắn gọn trước khi đi dạo quanh phố, phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ mà anh ấy nhận được từ những người khác. Rốt cuộc thì anh đã quen với nó.

Mãi cho đến khi đi vòng quanh từ góc phố cho đến sân tập, anh nghĩ đến cô.

Đã bao lâu rồi? Tuần? Tháng? Sasuke không biết. Anh không mấy chú ý vào thời gian. Nhưng anh biết rằng đã lâu rồi kể từ lần cuối anh gặp cô.

Sakura trông vẫn hoạt bát hơn bao giờ hết, trò chuyện sôi nổi với Lee khi cậu ta dường như đang kể cho cô nghe điều gì đó thú vị. Những sợi tóc hồng của cô ấy tung bay trong gió khi cô ấy che miệng cười khúc khích một cách nữ tính. Sasuke cố gắng không để mình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô quá nhiều, vì điều đó không chỉ khiến anh khó chịu mà còn làm nảy sinh những cảm giác khó hiểu mà trước đây chắc chắn anh chưa từng có.

Sasuke không biết điều gì đã xảy ra với anh. Như thể cơ thể anh đang hoạt động ở chế độ lái tự động khi anh sải bước về phía họ, những bước đi nhẹ nhàng nhưng có chủ đích. Đầu óc anh trống rỗng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi một cách kỳ lạ.

Khi anh đến chỗ họ, khuôn mặt ngạc nhiên thích thú của Sakura là điều đầu tiên anh nhìn thấy.

" Sasuke-kun! " cô kêu lên. "Cậu đã trở về từ lúc nào-"

Giọng cô nhỏ dần khi Sasuke đột ngột đi ngang qua cô mà không hề thốt ra một lời nào. Sakura, hoàn toàn bối rối, định quay lại để hỏi anh có chuyện gì không thì cô đột nhiên cảm thấy bàn tay của anh nắm lấy cổ tay cô.

Điều cuối cùng cô nhìn thấy trước khi anh dùng Shunshin kéo cô đi và vẻ mặt bối rối, đôi mắt mở to của Lee.

Tâm trí Sasuke quay trở lại hiện tại khi anh nhớ lại chính xác những gì mình đã làm. Cố gắng không để lộ sự khó chịu trên nét mặt, anh nhìn thẳng vào mắt Sakura với vẻ hối lỗi.

"Xin lỗi," anh khẽ nói.

Sakura chớp mắt, ngạc nhiên trước giọng điệu trang trọng của anh. "Không, không sao đâu... Lee-san sẽ hiểu thôi, tớ chắc vậy." Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong biểu hiện của anh. "Có chuyện gì sao? Cậu có cần tớ giúp cái gì không?"

Sasuke lắc đầu. "Không."

Sakura lúc này trông có vẻ bối rối hơn. "Hả? Vậy tại sao cậu lại—?"

Ngay lúc đó, một giọng nói lớn cắt ngang họ.

"Ồ! Chẳng phải là Sasuke sao!"

Sasuke và Sakura quay lại thì thấy Naruto đang chạy về phía họ với nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Cậu đã trở về!" anh hào hứng nói với Sasuke, vỗ liên hồi vào vai cậu. "Chào mừng trở lại! Cậu dự tính ở lại bao lâu?"

Sasuke bình tĩnh hất tay Naruto ra, vẻ mặt thờ ơ. "Chỉ một ngày," anh trả lời. "Tôi chỉ đến để bổ sung nguồn lương thực của tôi. Tôi sẽ đi đến một ngôi làng ở vùng viễn đông."

Naruto cau mày với điều này. "Ít nhất cũng phải hai ngày!" anh phàn nàn khi quàng tay qua vai Sakura. "Cậu không biết Sakura-chan nhớ cậu thế nào khi cậu đi vắng sao?!"

Mặt Sakura lập tức đỏ như cà chua. "K—K— Không !" cô ấy phủ nhận ngay lập tức, bối rối đến mức nói lắp . "K—Không phải thế! N—Naruto, đừng đùa nữa!" Cô ấy cố lườm cậu ấy, nhưng Naruto chỉ thấy điều đó thật đáng yêu vì đôi má ửng hồng ngượng ngùng của cô ấy.

Naruto bật cười, lấy hết can đảm nhéo má cô. "Cậu luôn rất dễ thương mỗi khi có Sasuke ở bên!" anh ấy trêu chọc, thích thú khi thấy mặt của đồng đội nữ của mình thậm chí còn đỏ hơn trước.

Sakura chuẩn bị dạy cho anh một bài học bằng cách từ từ truyền chakra vào nắm tay của mình thì một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.

"Cái gì — Sasuke-kun?! "

Naruto trố mắt kinh ngạc khi Sasuke nhìn cậu, lúc đó rinnegan của anh đột nhiên trông rất đáng sợ.

Trước khi bỏ đi cùng Sakura, anh cau mày với Naruto. "Đừng chạm vào cô ấy như thế," anh khẽ nói. "Cậu không thấy cô ấy không thoải mái sao?"

Sau đó, anh rời đi, vẫn nắm chặt cổ tay Sakura trong khi cô ấy há hốc miệng nhìn anh trong sự bối rối.

Cô không thể tin được. Sasuke, một lần nữa , lại kéo cô đi lần thứ hai trong ngày hôm nay! Không có lý do nào cả!

Trong khi đó, Naruto nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, và nhìn chằm chằm .

Vài giây sau, một nụ cười ranh mãnh, đầy sự hiểu rõ cong lên trên môi anh.

" O-ho! Sasuke~" anh nói, cười một cách châm chọc với tấm lưng xa dần của họ. "Đáng lẽ cậu nên nói với tôi là hôm nay cậu muốn Sakura-chan là của riêng cậu! Tôi sẽ rất vui khi để hai người một mình, cậu biết đấy! Hừ, cậu nên thành thật với chính mình hơn đi!"

Naruto càng cười to hơn khi Sasuke vội vã bỏ đi, ngay lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của anh bằng cách vòng qua góc phố.

Anh đã không bỏ lỡ những vết ửng đỏ không thể phủ nhận trên khuôn mặt của cả hai .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro