Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Estarossa nhắm mắt lại, miệng cạ xuống phần da thịt trắng nõn trên cổ thiếu nữ. Hắn đã dễ dàng lột bỏ chiếc váy ngắn và bộ áo blouse khi vừa tìm thấy cô, tận hưởng cảm giác còn một chút vải che chắn một chân lúc cô quấn chặt nó quanh hông hắn. Hai tay Elizabeth di chuyển dưới áo hắn, từng ngón nhảy múa dọc theo đường gờ trên cơ thể vạm vỡ của Estarossa, rồi hắn nhẹ nhàng cắn cô trong khi rên rỉ.

Hắn đã đi theo Elizabeth trong nhiều ngày, quan sát và chờ đợi thời điểm thích hợp. Thời điểm mà anh ta không ở bên. Đầu óc hắn vẫn choáng váng khi thấy anh trai mình còn sống. Làm cách nào chuyện đó có thể xảy ra? Hắn đã cẩn thận đâm từng thanh dao của mình lên bảy trái tim của anh một cách rất có chủ đích. Đó là cái chết tuyệt đối. Không thể có chuyện sống sót sau một cái chết như vậy.

Tuy nhiên Meliodas, như một cách chế nhạo hắn, đã bật cười, lên kế hoạch và tự mình tận hưởng bên quán bar mới xây. Hắn ngoạm lấy lớp da mềm dưới môi trong khi cơn giận đang giằng xé trong lòng, kéo mạnh miếng thịt trong miệng như một cách để giải phóng cảm xúc đang cuộn trào. Khi cô cố gắng hô hấp trong đau đớn, hắn di chuyển miệng mình lên môi cô, áp lại bất kỳ tiếng hét nào có thể thoát ra.

Cơ thể Elizabeth bị ép lên tường quán rượu, rồi hắn bắt đầu đẩy hông vào cô. Cô đang trần truồng ngoại trừ những mảnh vải vụn vặt trên tay chân, kích động và run rẩy dưới sự động chạm từ hắn. Mái tóc dài phủ trước vai khi cô hôn lại hắn, thiếu nữ cong người lên, áp bộ ngực to lớn mà hắn vô cùng yêu thích lên người gã đàn ông đối diện. Estarossa yêu mọi bộ phận của cô: vòng eo nhỏ bé đến khó tin, hông tròn trịa, đôi mắt lam sáng ngời đã đánh cắp linh hồn hắn. Làn da, mái tóc và đường cong từ phần da thịt bên dưới tai. Sắc môi nhạt nhòa và cơn co giật mỗi khi tay hắn lướt qua phần giữa hai chân cô.

Cuối cùng, Estarossa đã có thể thông suốt trong khi hôn cô gái. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Meliodas lại rời bỏ mình suốt hàng ngàn năm qua. Nếu hắn là người chạm mặt nữ thần trước—và không còn nghi ngờ gì nữa, Công chúa Elizabeth của Liones thật sự là nữ thần đã khiến tất cả những chuyện này xảy ra—thì hắn cũng đã thua cuộc như vậy. Một vương quốc, một gia tộc hay một lời thề sao có thể sánh được với sự đáng yêu của người phụ nữ này?

Đùi cô hé mở khi hắn nhấn vào giữa chúng, và Estarossa lại được trải nghiệm cảm giác được ở trong cô. Nơi đó thật nóng và chặt, hắn thích thú với những tiếng rên thốt từ miệng Elizabeth sau mỗi cú thúc; khoái cảm dâng trào trong hắn, điều khiển chuyển động của hắn từ tận sâu trong tiềm thức. Đây là thứ hắn đã luôn khát cầu sau nhiều tuần, kể từ ngày gã đàn ông thâm nhập vào giấc mơ và chiếm hữu cô trên giường. Bàn tay luồn vào mái tóc bạc dài rồi nắm lại, khiến cô thở gấp; nhưng hai cánh tay quanh cổ hắn vẫn siết chặt, kéo hắn gần hơn.

"Nữa... nữa đi..." cô rên rỉ. Hông cô cũng phối hợp nhịp nhàng với hắn, rồi Estarossa trượt bàn tay còn lại, mạnh mẽ nắn bóp ngực cô. Tên ma thần nghiêng người về trước, gồng cẳng tay lên tường, nắm đấm vẫn cuộn quanh tóc cô, để kiềm lại những chuyển động thô bạo của mình. Miệng cô hé mở, từng hơi thở gấp gáp khó khăn phả lên yết hầu hắn. Rồi, đột nhiên, hắn nhận ra cơ thể cô co lại và móng tay cắm lên vai mình. Tiếng thở hổn hển trong khi người vặn vẹo báo hiệu Elizabeth đã đến cao trào, rồi Estarossa đâm thật sâu bên trong cô, dùng hông đẩy cô lên tường. Nhịp thở hắn gấp gáp, từng luồng khí nặng nhọc phả ra trong khi cảm nhận sự run rẩy từ cô, hắn quan sát khoái cảm đang tràn ngập trên khuôn mặt cô.

Nhưng rồi, lửa giận lại bùng lên trong từng mạch máu nơi hắn. Cô đã lợi dụng hắn, sao cô dám lợi dụng hắn, như cách cô đã lợi dụng anh trai từ đó đến giờ. Cô đã tước đi tự do và cuộc đời của Meliodas, và bây giờ cô dự định lấy luôn cả của hắn? Cô đã lợi dụng cả hai anh em họ. Quả là một hành động không thể dung thứ. Thiếu nữ này còn nham hiểm hơn cả nữ thần, tàn ác hơn là thánh thiện.

Estarossa giật mạnh cánh tay ra khỏi tường, khiến một nắm tóc lớn của công chúa bị giật đứt. Cô gái đau đớn gào lên, móng tay níu lấy hắn giờ đã đâm sâu vào da thịt. Bàn tay nắn ngực liền đưa lên bịt lấy khuôn miệng đang khóc thét, rồi hắn giữ cô ở đó, vẫn chôn sâu bên trong cô, công chúa vật lộn trong vòng tay hắn.

Gã đàn ông quay mặt, nhìn xuống tay mình... rồi mắt hắn trợn lớn. Mớ tóc có vãi chút máu mà hắn đang nắm không phải sắc bạc của công chúa, mà là một màu nâu nhạt. Hắn chớp mắt lấy lại lý trí và nhận ra bức tường mình đang dồn ép cô không phải là lớp gỗ trơn láng màu mật ong của quán Boar's Hat, mà là một công trình bằng đá lạ lẫm; họ không đứng dưới ánh nắng của buổi chiều muộn, phủ bởi bóng ban công, mà là một con hẻm tối. Estarossa quay ngoắt lại, cúi xuống nhìn cô gái. Cô đang run rẩy dữ dội dưới sức nặng từ bàn tay hắn, đôi mắt choáng váng vì đau đớn và sợ hãi. Nhưng cặp nhãn đó không phải sắc xanh của biển; chúng có màu nâu tối, và thiếu đi sự lung linh mà hắn luôn ghi nhớ.

Đây không phải là Elizabeth.

Hắn thả nắm tóc xuống đất rồi bắt lấy cánh tay cô, vặn mạnh. Một tiếng gào khác vang lên sau bàn tay trong khi hắn nhận ra có gì đó vừa bị bẻ gãy, rồi gã ma thần từ từ di chuyển ra khỏi người cô. Vật đó của hắn dịu xuống sau khi nhận ra mình đã nhầm lẫn, và dáng vẻ bình thản thờ ơ quen thuộc nơi hắn đã trở lại. Không nói một lời, Estarossa buông tay, thả cô gái ngã xuống đất với một tiếng khóc xé tai.

"Làm ơn," cô nức nở, "làm ơn... làm ơn..."

Lời cầu xin bị cắt ngang khi hắn đạp lên bụng cô, xương sườn dưới da đã gãy bởi tác động từ chiếc giày bạc nặng trịch của hắn. Cô hét lên với tất cả những gì có thể gọi là một tiếng hét, nhưng sau đó với cái ngoắc từ ngón tay hắn, một quả cầu trắng sáng chui ra từ miệng cô và lơ lửng trên không trung. Estarossa dễ dàng chộp lấy nó rồi bắt đầu nhồm nhoàm ăn như đang nhai một quả táo, cùng vẻ mặt lạnh nhạt nhàm chán khi chứng kiến ánh sáng dần lụi tàn trong đôi mắt cô gái và cơ thể cô trở nên mềm nhũn.

Chút ấm áp nhen nhóm trở lại trong Estarossa khi hắn nuốt trọn những mảnh linh hồn cuối cùng. Nó tiếp thêm sinh lực, như gáo nước lạnh giữa một ngày trời nóng. Sau khi đặt chân lên tảng đá và lau sạch vết máu bám trên giày bốt, hắn cất bước quay lại Lâu đài Camelot.

____________

Zeldris không mấy vui vẻ khi hắn trở về. "Ngươi còn dám tới đây!" cậu ta gầm lên, liền rút kiếm ra trong nháy mắt, một luồng sức mạnh lao thẳng về phía Estarossa. Tên ma thần phản đòn, vũ khí dần được giải phóng từ cơ thể và hắn bắt lấy sau khi ngọn lửa luyện ngục từ nó tan biến. Hai con quỷ nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí xung quanh họ trầm xuống.

"Zeldris," Estarossa bình tĩnh nói. "Cẩn thận giọng điệu."

"Tên phản bội," Cậu ta rít lên. "Ngươi rời bỏ Thập Giới, rời bỏ Ma Thần Tộc, vì lý do gì? Ngươi phản bội bọn ta—"

"Thật đấy, Zeldris," Estarossa thở dài. "Mấy bài diễn thuyết của chú luôn khiến anh phát bệnh."

Ngọn lửa đen bắt đầu xoáy quanh người đàn ông, trong khi Zeldris chuẩn bị ra đòn tấn công khác. "Ngươi đã đâm ba trái tim của ta," cậu gầm gừ.

"Thế mà chú còn đứng đây." Estarossa nheo mắt, nghiêng đầu quan sát đứa em trai. "Thôi xí xóa làm hoà nào. Anh biết chú còn giận vì anh lỡ phá ba quả của chú, nhưng anh có để phần còn lại nguyên vẹn. Và đấy là do chú tấn công anh mày trước. Theo anh nhớ cả hai cũng có vài từ gây kích động lẫn nhau."

"Cả hai!" Zeldris rống lên. Dấu ấn ma thần trên trán lan ra ngoài, phủ cả nửa khuôn mặt cậu, nhưng Estarossa chỉ giơ tay ngăn cản. "Bình tĩnh, em trai. Anh không muốn chú chịu ảnh hưởng của giới luật. Sau cùng chúng ta đều có một kẻ thù chung."

Hắn quan sát Zeldris cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, hài lòng khi thấy cậu dập tắt hắc lửa rực sáng chỉ bằng một cái vụt tay. Sau đó cậu ta quay người rồi dõng dạc bước lên từng bậc bệ đài hướng đến chỗ ngồi trang trọng của một vị vua. Estarossa nhếch môi khi chứng kiến em trai ngồi chễm chệ trên ngai vàng. Cậu nắm lấy tay cầm của chiếc ghế lớn, đôi mắt u ám sặc mùi đe dọa. "Nhìn chú ngồi trên đó," hắn ôn tồn nói. "Có vẻ giờ chú đã trưởng thành rồi nhỉ."

"Ghen tỵ không hợp với anh đâu," Zeldris đáp, hắng giọng với vẻ ghê tởm. "Ta chỉ chiếm lấy những gì thuộc về mình. Ta đã chọn quyền lực, và Camelot. Anh lại chọn người phụ nữ của Meliodas."

Hắn đã có nổi giận một chút, nhưng sau cùng vẫn giữ nét mặt bình thản. "Meliodas còn sống," hắn nói.

Zeldris chỉ gật đầu khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. "Ta nghe rồi. Hắn không biết khi nào cần phải yên nghỉ, nhỉ?" Estarossa nhìn khóe miệng thằng em trai nhếch thành cái cười nhẹ, những ngón tay của cậu cọ vào nhau trong sự mong chờ. "Chẳng sao cả. Lần này chúng ta sẽ khiến hắn phải gánh chịu nỗi đau khổ tột cùng. Lần này hắn sẽ không được ban cho một cái chết dễ dàng nữa."

Estarossa nhăn mặt, ngực thắt lại. Tưởng tượng việc phải chứng kiến Meliodas ra đi, một lần nữa... khiến dạ dày hắn chợt quặn lên. "Chúng ta có thể mang Meliodas trở lại," hắn đều đều nói.

Zeldris hất đầu lên cùng một tràng cười khả ố ngay sau đó. "Mang hắn trở lại! Để làm gì? Hắn là một tên vô dụng và yếu đuối. Lẽ ra sẽ được kế thừa ngai vàng, thế mà hắn lại từ bỏ tất cả. Kẻ như hắn chỉ nên chết quách cho xong."

"Và mày có quyền phán xét chuyện đó?" Estarossa hỏi, giọng trầm đi. "Ngoài đao phủ, mày còn tính kiêm cả chức bồi thẩm đoàn à?"

"Ta là người đại diện cho Ma Thần Vương," Zeldris nhắc nhở hắn với một cái cong môi, hai tay cậu dang rộng ra hai bên. "Là quan nhiếp chính của cha chúng ta."

Estarossa khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi quay người đi. Đó là sự thật mà hắn chẳng muốn nhớ. Hắn bắt đầu nóng máu, nhiệt độ ở cổ tăng lên khi nghe thấy điệu cười tự đắc đằng sau. "Đao phủ, nhiếp chính, rồi đến vua, vậy thôi ư?" gã đàn ông chất vấn, giọng căng hơn bình thường. "Kế hoạch lớn mày nói đấy hả?"

"Thế anh nghĩ ai?" Zeldris lớn tiếng. "Anh?"

Máu hắn, vốn đang sôi lên đều đặn, giờ đã nguội lại bên trong huyết quản. "Anh còn mạnh hơn những gì chú mơ ước đấy," Estarossa trả lời, bình thản, và ngắn gọn.

Zeldris phản ứng đúng như hắn dự đoán. "Ngươi chẳng là gì cả! Ta là đứa con được hưởng đặc ân. Giờ Meliodas đã chết, ta sẽ là người thừa kế."

"Nhưng Meliodas chưa chết, phải không?" Estarossa bật cười. "Và chú nghĩ ai đứng sau chuyện đó? Chỉ duy nhất một người trên thế gian này có khả năng can thiệp vào chuyện sinh tử." Hắn ngước lên nhìn ánh mắt đe dọa của Zeldris. "Nói anh nghe, Zeldris, liệu cha có hồi sinh chú trở lại nhân gian không?"

Hắn cười nhạt, quan sát Zeldris một lần nữa cố gắng kiềm nén bản thân. "Ngươi—" Cậu bật lên một tiếng, lồng ngực phập phồng. "Ngươi chẳng cống hiến một cái gì cho vị trí của mình. Ta đã đánh đổi mọi thứ. Tất cả những gì ta làm là để phục tùng."

"Còn anh thì không?" hắn vặn lại.

"Ngươi lẽo đẽo theo Meliodas như một con chó, và chẳng làm cái mẹ gì trong cuộc chiến. Khác với chúng ta, ngươi đã thất bại trong việc kết tội hắn. Ngươi không mất gì, nên sẽ chẳng được gì."

Estarossa từ từ quay lại đối mặt với Zeldris. Trong một lúc hắn đã không thể nghĩ được mình sẽ nói gì tiếp theo, sự thay đổi này từ cậu khiến hắn thật sự giật mình. Từ khi nào cách nói chuyện của Zeldris lại trở nên như vậy? Chính trị chưa bao giờ khiến hắn thấy thú vị, cho đến tận lúc này. Và giờ cậu ta dám lôi chuyện đó ra nói? Với hắn? "Mày đúng là một thằng ngu, Zeldris," gã đàn ông lên tiếng trong khi từ từ cất bước tiến gần bậc thang. "Mày nghĩ cái ngai vàng rẻ rách này quyết định mọi thứ? Chức danh của mày quyết định mọi thứ ở đây? Mày là thủ lĩnh Thập Giới, thế mà—" Hắn ngừng lại, quay đầu nhìn xung quanh. "Chúng nó đâu cả rồi? Mày tập hợp lũ ma thần đến Britannia để cai trị nó, thế, thần dân của mày đâu?"

Zeldris nghiến răng đứng dậy, còn Estarossa tiếp tục, "Mày chỉ phục vụ Ma Thần Tộc để được nhận đặc ân và phần thưởng, không phải vì lòng trung thành hay trách nhiệm. 'Sự đánh đổi' của mày? Nó đếch có nghĩa gì cả. Tất cả những gì mày làm là tự hiến xác cho cha, và tất cả những gì mày đánh đổi là mạng một con điếm ma cà rồng."

Cơn sốc hằn rõ trên mặt người em trai, và Estarossa bắt đầu tiến lên một bậc thang hướng đến ngai vàng. "Phải, tao biết tất cả chuyện đó. Và tao biết mày đã làm gì. Nhưng nhớ lấy, Zeldris, đấy là lựa chọn của mày. Vậy nên đừng lôi những thứ mày đã đánh đổi ra nói chuyện với tao, trong khi mày đã làm thế một cách quá dễ dàng."

Sự im lặng theo sau câu nói của hắn thật nặng nề và ngột ngạt, bao trùm cả hội trường rộng lớn. Hai con ma thần vẫn dán mặt lên nhau, cùng với cơn thịnh nộ âm ỉ và đáng sợ, rồi một trong hai lên tiếng. "Dễ dàng," Zeldris cuối cùng cũng buột miệng. "Ngươi nghĩ chuyện đó thật dễ dàng."

"Dễ dàng hơn đánh mất người mình yêu," Estarossa lẩm bẩm đáp lại. "Dễ dàng hơn là phải giết và đánh mất họ hai lần."

Zeldris nhìn chằm chằm hắn, kinh ngạc xen lẫn khinh thường. "Ngươi đang nói về Meliodas?" Câu hỏi được châm thêm một chút khinh bỉ chế giễu. "Hay về cô gái bé nhỏ yêu một cái xác chết hơn là ngươi?"

"Mày vừa sủa cái gì?!" Estarossa gầm lên. Ngọn lửa giận dữ đã nguội lạnh mà hắn cẩn thận giữ kín đột nhiên bùng phát theo một chuyển động vặn vẹo. Sự thật trong lời nói của cậu khiến hắn kích động sâu sắc; sự sỉ nhục khi Zeldris biết, và phát hiện ra cậu biết, và bí mật hắn đã đem tất cả thời gian cả ngày lẫn đêm theo dõi Elizabeth, chiếm được Elizabeth, rồi lại đánh mất Elizabeth một lần nữa bị phơi bày.

Gã đàn ông rút thanh kiếm khỏi vị trí cạnh mình bằng một cú quét thần tốc, với ý định lấy đầu thằng em trai.

Nhưng sau đó hắn va phải một bức tường.

Xúc giác tứ chi bỗng biến mất, không khí xung quanh như tăng thêm trọng lực, mạnh mẽ đè ép hắn, rồi Estarossa nhận thức được mình đang gục ngã. Đầu hắn đập mạnh lên sàn đá trong khi chân khuỵu lại. Toàn bộ sức lực từ cơ thể tuôn trào ra ngoài, như nước bị tạt ra khỏi ly. Hắn nhận ra mình không thể cử động hay nói chuyện, một tiếng keng phát ra từ thanh kim loại trên tay hắn khi nó rơi xuống đất, cổ họng nghẹn lại khi gã ma thần cố gắng lên tiếng kêu cứu. Chuyện gì xảy ra? Zeldris đã làm gì?

Thằng em tội đồ kia xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, cùng khuôn mặt không cảm xúc. "Chú ý kiểm soát hận thù của mình, anh trai," cậu nói.

_____________

Ít nhất, Estarossa hiểu, hắn nên cảm kích vì Zeldris đã không kết liễu mình. Bị ảnh hưởng bởi chính giới luật của bản thân khiến hắn hoàn toàn dễ bị công kích, và thành thật mà nói, hắn sẽ không trách thằng em trai nếu sau đó cậu bắt đầu phá hủy từng trái tim của hắn, đến khi hắn trút hơi thở cuối cùng và bị gửi đến nơi bất kỳ con ma thần nào sẽ tới sau khi lìa đời. Nó sẽ hợp lý hơn những gì Zeldris đang làm, đưa cơ thể hắn vào phòng để chờ thần chú hết tác dụng.

Hắn đoán có lẽ vì bí mật của cả hai đều đã bị phơi bày; anh em họ đều đã biết tội lỗi của nhau, điểm yếu và khát vọng của nhau. Vị trí của họ giờ là ngang hàng. Họ có thể chọn hợp tác, hoặc tiêu diệt. Estarossa cực kỳ vui mừng vì Zeldris đã chọn vế trước.

Thật bứt rứt và mệt mỏi khi ngày qua ngày, hắn chỉ nằm một chỗ lắng nghe tiếng động ngoài phòng và cửa sổ, không thể cử động hay giao tiếp. Hắn thường thấy người hầu ra vào liên tục, Zeldris thỉnh thoảng cũng đến thăm, cậu kể hắn nghe về tiến triển kế hoạch và số phận của kẻ này người nọ. Nhưng chưa bao giờ cậu ta cho hắn thông tin về Meliodas hay Elizabeth. Hoặc bất kỳ tên Tội Đồ nào, tất cả chúng—cụ thể là con quái vật đấy.

Cho đến một ngày, Zeldris ngồi cạnh giường hắn. "Không cần lo lắng nữa, Estarossa," cậu đều đều nói, âm giọng mang vẻ tự tin. "Em đã thanh toán hết nợ nần giữa chúng ta với ả nữ thần của Meliodas rồi."

Hắn cố gắng di chuyển bằng tất cả sức lực của mình, nhưng không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Hắn thầm gào thét trong tâm trí, đề nghị thằng em kể những việc nó đã làm, và may mắn là Zeldris chịu nghe lời. "Em đã gặp cô ta, ả đã thâm nhập vào một trong những thần chú của em. Có vẻ như lời nguyền cha chúng ta đặt lên ả và Meliodas vẫn còn tồn tại, dù đã qua ba nghìn năm." Có một sự dao động trên giường, Estarossa cảm nhận em trai đang xích lại gần mình hơn.

"Anh nghe được chứ?" cậu thì thầm, thở nhẹ mặt hắn. "Anh có đang nghe không?" Estarossa không trả lời, dĩ nhiên rồi, và sau một lúc hắn nhận ra Zeldris đang di chuyển về chỗ cũ. "Anh có thật sự biết về lời nguyền đó không, Estarossa? Em biết vì là sứ giả của Ma Thần Vương. Có lẽ kể anh nghe cũng chẳng có hại gì, kể cả nếu anh hiểu được những gì em nói."

Hắn lắng nghe tiếng cười khúc khích đầy tàn nhẫn của Zeldris. "Cô ta sẽ chuyển kiếp và chết mỗi khi gặp và yêu Meliodas một lần nữa. Rồi ả lại tái sinh nhưng mất đi ký ức cũ, hết lần này đến lần khác, khiến Meliodas trở nên điên loạn. Có lẽ đó là lý do tại sao cha hồi sinh hắn; chắc hẳn tên khốn đó vẫn chưa đủ đau khổ vì hành động của mình." Một tràng cười khác bật lên từ chàng trai ma thần. "Con chó cái ngu ngốc đó muốn lấy lại ký ức của mình. Vậy nên em trả lại chúng cho ả. Và giờ cô ta sẽ chết."

Nếu không phải chịu quá nhiều dằn vặt, Estarossa hẳn sẽ cười nhạo sự thô tục của Zeldris, đó là một khoảnh khắc hiếm hoi của đứa em trai vốn luôn hành xử rất có phép tắc, hay thậm chí hắn sẽ ngưỡng mộ cách cậu ta khiến Elizabeth tự vùi lấp số phận của chính mình. Nhưng toàn bộ ý thức của hắn đã tan biến từ khoảnh khắc đó. Elizabeth sẽ chết. Sự thật vang vọng trong đầu, át đi những câu từ còn lại trong giọng Zeldris. Nó đè lên hắn từ mọi phía, dồn dập tấn công hai bên thái dương bằng nhịp đập mạnh dần của con tim. Elizabeth sẽ chết.

Hắn sẽ không bao giờ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hay cảm nhận những cái ôm từ cô ấy nữa. Hắn sẽ không bao giờ được nghe tiếng cô thầm thì tên mình hay thở dài hoặc rên rỉ. Hắn sẽ không bao giờ tìm được một ai khác đủ xứng đáng, như cách cô ấy xứng đáng với Meliodas.

Elizabeth sẽ chết.

Zeldris rời đi sau đó, và Estarossa đẩy năng lượng của mình ra ngoài. Hắn hiện đang cực kỳ suy yếu, lời nguyền từ giới luật cố kéo tâm trí hắn trở lại cơ thể như những con dao sắc, nóng rát trong tiềm thức. Nhưng hắn vẫn tiếp tục đẩy và đẩy cho đến khi vượt khỏi giới hạn, tràn ra khắp Britannia, năng lượng của hắn cố gắng truy tìm từng li từng tí vì cô, và vì hắn.

Bởi vì cô ấy không thể chết, Elizabeth sẽ không chết; hắn không cho phép điều đó xảy ra. Không quan trọng Zeldris hay Meliodas hay Thập Giới hay thậm chí là cha họ có nói hay làm gì. Elizabeth là của hắn. Bất chấp sự phản bội của cô ấy, một sự thật không bao giờ thay đổi. Cô là để hắn tha thứ hoặc trừng phạt, để hắn yêu thương hoặc hủy diệt. Nếu cô chết, đó sẽ lại là một sự phản bội nữa: của Elizabeth, vì đã rời bỏ hắn; của Meliodas, vì đã đoạt lấy cơ hội có lại cô ấy; của Zeldris, vì đã khiến chuyện này xảy ra; của Ma Thần Vương, vì đã ràng buộc Meliodas với nữ thần mà bây giờ hắn khao khát.

Lúc nào cũng là Meliodas.

Cuối cùng, hắn đã tìm thấy quán rượu, nó vẫn đậu trên đầu con lợn khổng lồ và đang hướng đến Camelot. Estarossa không một chút do dự liền đẩy mình vào trong, hắn thấy nhóm Thất Đại Tội ở đó—cả con quái vật cũng ở đó—nhưng hắn không để tâm đến bất kỳ ai trong số họ. Bước lên tầng trên tại căn phòng hai người hắn yêu đang ở cùng, hắn đã tìm thấy cô: xinh đẹp, lộng lẫy và đang ngủ trên giường. Ngực lên xuống đều đặn thể hiện cô vẫn còn sống, khiến Estarossa thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi cạnh giường là anh trai hắn. Chàng trai tóc vàng cúi gằm xuống, không cử động hay nói chuyện, đến nỗi thoạt nhìn hắn tưởng Meliodas cũng đang thiếp đi. Nhưng trông cách anh cầm nắm một tay của Elizabeth cứ đôi lúc lại siết chặt, đó là dấu hiệu cho thấy anh chỉ đơn giản đang ngồi và chờ đợi.

Trong một khắc, Estarossa tự hỏi tại sao Meliodas không nhận ra sự hiện diện của mình. Sau tất cả, những lần hắn đến thăm Elizabeth trong quán Boar's Hat trước khi anh chết, Meliodas thường nhìn về nơi hắn đứng với vẻ nghi ngờ. Bây giờ hắn ở đây, chân thật như thể con người bằng xương bằng thịt đang đứng đó, nhưng anh trai thậm chí còn không thèm ngước mắt lên. Estarossa miễn cưỡng nghĩ rằng có lẽ nỗi buồn quá lớn khiến anh không thể nhận ra; vì chắc hẳn, nếu Meliodas cảm nhận được hắn, hắn đã bị phát hiện rồi.

Thâm nhập vào tâm trí Elizabeth dễ dàng và quen thuộc như mọi lần. Nhưng thay vì tại cánh đồng mà họ luôn gặp nhau, nơi đây chỉ còn lại sự trống rỗng. Elizabeth đứng một mình, khoác lên chiếc áo choàng dài, khiến ngực hắn như quặn thắt khi trông thấy. Cô ấy đã trở lại là nữ thần rạng rỡ mà cô đã từng, của hàng ngàn năm trước. Một lần nữa hắn nghĩ nếu hắn, không phải Meliodas, là người để mắt đến cô, mọi chuyện sẽ thật đơn giản biết bao.

Nhưng đây là cơ hội của Estarossa, quan trọng hơn hết là hắn đang hiểu đúng. Hắn thận trọng tiến lên. Elizabeth quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân, rồi cô ấy mở to mắt. "Anh là ai?" Cô ngạc nhiên hỏi, nhưng không sợ hãi.

"Em không nhớ tôi sao?" Hắn ấm áp cười, chìa tay ra. "Elizabeth, hãy cố gắng nhớ lại. Tôi ở đây để giúp em."

"Anh biết tên tôi?" Cô gái bước tới nhưng không nắm lấy bàn tay mời gọi của hắn. "Chúng ta có phải là bạn không?"

"Hơn cả bạn bè," Estarossa cười rạng rỡ. Đôi mắt di chuyển lên xuống để chiêm ngưỡng hình dạng của cô, và không nói cũng chẳng rằng, dấu ấn đen trên trán hắn tỏa ra.

"Ngươi là ma thần!" cô thốt lên, giọng cao và căng thẳng. Elizabeth loạng choạng lùi về phía sau, vấp té vì áo choàng dài, nhưng Estarossa đã nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay cô để giữ lại.

"Đừng lo lắng," hắn trấn an cô. "Em có thể tin tưởng tôi. Chúng ta luôn ở bên nhau."

Cô cau mày khi nhìn vào mặt hắn. "Bên nhau?"

Estarossa gật đầu, kéo cô ấy lại gần hơn một chút. Khi cô cố ngẫm nghĩ những câu từ của hắn trong tâm trí, gã đàn ông nhân cơ hội một lần nữa ghi nhớ những nét đặc trưng nơi cô, cảm giác từ làn da cô, âm thanh từ tiếng cô thở, tất cả đều thật tự nhiên và quen thuộc như của chính hắn vậy. "Mẹ tôi nói," Elizabeth nhẹ nhàng lên tiếng, "rằng ma thần là ác quỷ, chúng mang lại sự khốn khổ và đau đớn cho thế giới. Nhưng có... có một..." Đôi mắt cô hướng lên nhìn hắn, sắc xanh ấy vẫn sâu thẳm như những gì hắn còn nhớ. "Anh có phải là người tôi đang nghĩ đến không? Anh là người tôi đang kiếm tìm?"

"Phải," hắn thì thầm. Elizabeth mỉm cười với hắn sau đó, an tâm thả lỏng.

Nhưng rồi một âm giọng xen vào cuộc hội ngộ giữa họ, nó ở rất xa, vang vọng như thể cất lên giữa một cánh đồng. "Elizabeth, xin hãy tỉnh lại. Anh cần em."

Ngay lập tức hắn nhận ra chủ nhân giọng nói, và đầu ngón tay hắn liền nhấn nhẹ thành một cái siết nơi chúng giữ khuỷu tay Elizabeth. "Anh có nghe gì không?" cô khẽ hỏi.

"Không," hắn trả lời. "Elizabeth, hãy nghe tôi. Có những kẻ muốn mang em rời khỏi tôi."

"Mang tôi đi? Từ anh?" Cô lắc đầu thở gấp. "Tại sao họ lại làm vậy?"

Estarossa cúi đầu xuống một chút rồi thì thầm, như đang tiết lộ một bí mật. "Họ không tin một ma thần và một nữ thần có thể yêu nhau. Họ muốn giết cả hai chúng ta."

"Một ma thần... và một nữ thần..." Giọng công chúa thốt ra trước khi đôi mắt khẽ hé mở, phảng phất một tia ký ức. "Phải rồi! Anh là ma thần, còn tôi..."

Cô ấy đột ngột cắt ngang khi nhìn ra sau lưng mình. "Cánh của tôi đâu rồi?" thiếu nữ hỏi với chất giọng run rẩy.

"Có những con quái vật ngoài kia, Elizabeth," hắn nói. Những ngón tay thô ráp sượt qua hàm cô, xoay mặt cô đối diện mình. "Họ sẽ lấy đi mọi thứ của chúng ta. Anh em tôi, cha tôi, muốn lấy mọi thứ từ chúng ta. Cướp em khỏi tôi."

Elizabeth gật đầu. "Có một người đã ở đây. Người đó nói tôi đã làm tổn thương anh ấy, nhưng tôi không hiểu. Có gì đó không ổn, anh ấy cảm thấy—"

"Elizabeth? Cô nghe tôi nói gì không? Cô có thể mở mắt ra không?"

Lần này là một giọng nữ, Estarossa nghiến răng bực bội. Càng có nhiều người đến kiểm tra, hắn càng dễ bị phát hiện. "Đừng nghe họ, Elizabeth," hắn cảnh cáo cô một cách gay gắt, nhưng cô đã thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.

"Tôi nghe thấy cô!" nàng thiếu nữ gọi lớn. "Tôi nên đi đâu? Tôi phải làm gì?"

"Elizabeth, nghe tôi." Hắn tiến đến trước mặt cô, nắm chặt lấy cánh tay cô và buộc cô phải nhìn vào mình. "Họ đang nói dối. Họ muốn chia tách chúng ta."

"Tôi chỉ ước mình có thể... tôi có thể nhớ..." Elizabeth chớp mắt, môi cô hơi run. "Tất cả đều rất... rất rối..."

Môi hắn lướt qua trán cô, hắn nhận ra vai công chúa co lại. "Tôi có thể giúp em," hắn dịu dàng thì thầm. "Em có nhớ cánh đồng nơi chúng ta đã gặp nhau không?"

Xung quanh họ, cỏ bắt đầu đâm chồi nảy mầm, cao đến tận đầu gối. Trên đầu, ánh sáng lấp ló qua những đám mây, bầu trời xuất hiện với sự pha trộn giữa màu xanh và xám. Hắn đang mặc giáp, mái tóc nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, còn Elizabeth chợt thốt lên một tiếng động nhỏ. Cô nhìn xuống bộ đồ đen mình đã mặc trong mơ, cánh tay được bọc gần kín, rồi cô nói: "Tôi đang tìm một người."

Estarossa mỉm cười và kéo môi lướt qua thái dương cô, nhưng Elizabeth chợt kêu lên, "Tôi đang tìm Meliodas! Tôi nhớ rồi! Tôi đang tìm ngài ấy vì—"

Hắn cảm nhận được sự thay đổi từ cô ngay sau đó. Gã ma thần từ từ lùi về phía sau, rồi trông thấy ánh mắt cô lạnh lùng, quai hàm bạnh ra và nhìn hắn đầy thù địch. "Anh là Estarossa."

Hắn mím môi, còn cô ấy tiếp tục, "Ta nhớ. Ta nhận ra anh, ta nhớ những gì chúng ta đã làm, ta nhớ những gì anh đã làm với ta. Và ta xin nói thẳng, anh không được chào đón ở đây."

Hận thù cuộn lại trong hắn như một chất kịch độc đang bùng cháy, và trong khoảnh khắc đầu hắn chợt nhớ lại: Chú ý kiểm soát hận thù của mình, anh trai. Sau đó, thế giới của Estarossa bị phủ bởi ánh sáng, sức nóng và sự thuần khiết mạnh mẽ nhất mà hắn từng biết, rồi gã đàn ông nhận ra mình đang nằm trên sàn phòng ngủ, da và phổi đều nóng rực lên.

Nhịp thở như bị bóp nghẹt, hắn cố gắng đứng dậy, đúng lúc nhìn thấy Elizabeth đang đi ra cửa và đỡ một cô bé trên tay. Hắn gọi tên cô, nhưng dĩ nhiên cô không thể nghe được; bởi hình dạng hiện tại của hắn chỉ là hiện hình tạo ra từ sức mạnh, không phải cơ thể bằng xương bằng thịt.

Với một tiếng gầm, hắn dùng tay đấm mạnh xuống đất. Estarossa đã bị từ chối, một lần nữa, không chỉ bị tách khỏi cô, mà còn bị xua đuổi một cách khinh miệt. Nỗi ghen tỵ nhói sâu trong hắn, nhức nhối, sôi sục, buộc hắn phải xé nát sàn gỗ. Khao khát trả thù lại tràn về khi từng mảnh ký ức lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn người đàn ông.

Tia sáng lấp lánh trong mắt Elizabeth khi cô nhìn hắn, trao thân cho hắn, hắn biết cô đã làm vậy, không thể nghĩ khác được. Những giấc mơ của cô mà hắn đã tiếp cận, giọng nói của cô, hai bàn tay ấm áp của cô.

Meliodas, chiến đấu với ma thần, chiến đấu vì cô ấy, chiến đấu vì một Elizabeth hắn khao khát được sở hữu và tận dụng. Sự tàn phá mà anh mang đến cho bọn hắn, cơ thể đẫm máu và tan nát, phát hiện rằng Meliodas đã cố tình làm tất cả những chuyện này. Bảy thanh kiếm đâm sâu cơ thể anh, lạnh lẽo, chết chóc, phủ đầy bụi đất.

Nước mắt của Elizabeth, tiếng la hét và buộc tội của cô, tiếng gào khóc khi hắn cho cô thấy sự thật. Cảm giác từ đôi môi và cách tay chân cô đã kéo hắn lại gần, chứ không phải cố thoát ra. Giải phóng bản chất thật nơi cô trong khi anh trai hắn nằm chết ở phòng khác. Tìm lại được mục đích của mình.

Cảnh tượng một Meliodas, anh trai, thủ lĩnh, hoàng tử, hình mẫu của hắn, vị cứu tinh của hắn, cội nguồn nguyên do cho mọi thứ hắn đã làm, ngã vào vòng tay của Elizabeth và khóc.

Hắn muốn họ chết. Cả hai người họ, chết, vì lời nguyền, bùa chú hay tình yêu hay tầm với của cha hắn, kẻ đã đặt bọn hắn trên con đường dẫn đến sự hủy diệt không thể tránh khỏi. Hắn muốn thấy tất cả đều chết.

___________

Có chuyện gì đó không đúng.

Một Elizabeth và Meliodas vừa trở về quán Boar's Hat sau vài giờ không phải là Elizabeth và Meliodas đã rời đi trước đó.

Bằng cách nào đó, Elizabeth cao hơn. Cô ấy mang khí chất quyền lực vượt xa hình tượng công chúa mà cô đã luôn được nuôi dưỡng để trở thành, sức mạnh và nội khí tỏa ra cũng thay đổi theo cách chưa từng có trước đây. Mọi người nhìn cô ấy để nói, thay vì để bảo vệ. Cô đưa ra mệnh lệnh, không phải yêu cầu. Cô đã không còn sợ hãi.

Meliodas cũng thay đổi. Trên thực tế, thay đổi đến mức khi Estarossa cảm nhận được anh ta đang xuất hiện ở Corand, gần căn cứ Camelot, trong tiềm thức gã đàn ông bùng lên sự sợ hãi tột cùng quen thuộc đến mức hắn suýt bỏ chạy. Đó là sự pha trộn giữa nỗi run sợ, kinh hoàng và khủng hoảng thật sự; là cảm giác hắn luôn có khi anh trai còn là thủ lĩnh Thập Giới.

Ngay lập tức Estarossa nhận ra: anh trai hắn, Meliodas đã trở lại là con người mà hắn từng biết! Kẻ đã dẫn dắt Thập Giới bọn hắn, kẻ mà hắn đã ngước nhìn và ngưỡng mộ. Kẻ mà hắn muốn trở thành. Kẻ hắn yêu hơn tất cả. Là anh trai hắn, đã trở về với hắn; không chỉ từ cõi chết, mà còn từ lớp bọc dối trá anh luôn khoác theo suốt hàng ngàn năm. Meliodas đã được trả lại từ lời nguyền của mình và vòng tay nữ thần. Meliodas quả nhiên, thật sự ở đây, và Estarossa đã có một cơ hội.

Dấu ấn về gia đình, quyền lực và gia tộc của họ tỏa ra như một vết mực tạt trên đầu anh. Cơ thể tàn tạ không còn mặc bộ giáp của Liones, mà khoác lên mình "lớp vải" bóng tối cùng móng vuốt mà nhiều lính quỷ thường dùng khi chiến đấu. Estarossa mừng vì cơ thể hắn đang bất tỉnh, vì hắn nghĩ nếu phải nhìn thấy cặp nhãn u ám đó lần nữa—nếu đôi mắt đó rơi vào hắn—hắn có thể phát điên.

Có một lần, Meliodas lại thức tỉnh. Ngay khi anh bật dậy, nhận thức Estarossa cũng giật nảy người, vô thức với tay kiểm tra vũ khí của mình trong khi chờ lệnh, biết rằng chùn bước hoặc chần chừ sẽ đồng nghĩa với thảm họa. Nhưng mụ phù thủy hắc ám kia đã ném một câu thần chú vào anh, khiến Meliodas trở lại trạng thái bất tỉnh.

Khi họ tranh luận xem nên làm gì, hiện hình của Estarossa bắt đầu lại gần. Hắn chưa bao giờ thử năng lực của mình lên Meliodas; ai mà dám mạo hiểm làm chuyện đó chứ? Trong một khắc hắn đột nhập vào tâm trí anh. Thật không dễ dàng để điều chỉnh hướng xoáy của bóng tối, nhưng nếu ai đó có thể làm được thì đấy chính là hắn. Sau tất cả, không ai biết về con quỷ đó nhiều bằng hắn. Không ai thân thiết với Meliodas hơn Estarossa.

Bên trong mớ cảm xúc đe dọa, tham vọng, ham muốn, ngạo mạn và cuồng bạo, Estarossa đã tìm thấy anh. Tên quỷ kia vẫn đứng yên, chỉ có đôi mắt đang di chuyển để khảo sát bóng tối. Nó khiến hắn khó chịu khi chứng kiến một Meliodas như lúc này; khi anh trai im lặng và bất động, anh ta đang ở giai đoạn nguy hiểm nhất.

Rồi đôi mắt đen sâu không đáy hắn sợ hãi đã đáp lên người gã ma thần, lập tức Estarossa cúi đầu. "Anh trai," hắn nói, giọng đầy xúc động. "Cuối cùng ta cũng tìm thấy anh."

Có một khoảng lặng tưởng như vô tận, sau đó Meliodas lên tiếng, "Estarossa." Hắn run người khi nghe tên mình được xướng lên, thanh âm vừa khủng khiếp vừa vinh dự.

Estarossa ngước đầu, bắt gặp ánh mắt của con quỷ. "Chúng ta đang ở đâu," anh ta chất vấn.

"Anh bị dính bẫy," hắn giải thích. "Anh đã bị dính lời nguyền của một nữ thần."

"Một nữ thần," giọng Meliodas vọng lại qua hàm răng nghiến chặt. "Chỉ có phản bội mới khiến một chuyện như thế có thể xảy ra."

"Cô ả đã giam cầm anh từ rất lâu," Estarossa tiếp tục. "Anh đã xoay xở để trở lại là chính mình, vì vậy cô ta đưa anh chìm vào giấc ngủ. Ta ở đây để giúp anh."

Khóe miệng Meliodas nhếch lên một chút thành một cái cười đe dọa. "Nữ thần đó ở đâu?"

Estarossa cong môi đáp lại. "Cô ta ở đây. Khi mở mắt ra, anh sẽ thấy. Nhưng anh phải ra đòn ngay lập tức, nếu không cô ả sẽ lại nguyền rủa anh."

Một tiếng cười lỗ mãng phát ra từ con quỷ, và Estarossa cảm nhận được sự hào hứng kích động đến rùng mình từ anh. "Sẽ không có nữ thần nào được sống dưới sự hiện diện của ta," Meliodas hào hùng tuyên bố.

Hắn gật đầu, rồi đứng dậy. Meliodas sẽ giết Elizabeth, phá vỡ sự trói buộc với cô và trở về vị trí hợp pháp của anh trong Ma Thần Tộc. Một lần nữa con quỷ lớn nhất và đáng sợ nhất còn sống sẽ lại nắm quyền chỉ huy, và Estarossa một lần nữa được phục vụ dưới quyền anh và với anh, như hắn đã luôn làm. Hắn sẽ trả đũa Zeldris vì phát ngôn nông cạn đứa con được hưởng đặc ân của Ma Thần Vương.

Và khi Elizabeth tái sinh, Estarossa sẽ ở đó, chờ đợi.

(21/2/2021)
Chỉnh lần cuối: 26/2/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro