Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Amy Cheng và tôi đến một quán cà phê dưới phố. Cô ấy nói với tôi rằng Tiêu Chiến đã thực sự được chào đón như thế nào ngay ngày đầu tiên, ngay sau khi hạ cánh.

"Có một anh chàng đến và ngăn Tiêu Chiến bằng cách đặt tay lên ngực y và hỏi y muốn gì ở Bắc Kinh. Và tại sao y không quay đầu lại và rời đi như sáu năm trước."

Tôi không biết phải nói gì vì điều này hoàn toàn mới đối với tôi.

Tôi đã bị choáng ngợp.

"Sau ngần ấy năm, Tiêu Chiến không thực sự muốn quay lại đây. Ba y đã gọi y đến đây và nói với y rằng y phải kết hôn sớm. Ba y không quan tâm đến việc Tiêu Chiến cảm thấy thế nào. Và chỉ sau khi hai người đám cưới, Tiêu Chiến mới nói với tôi rằng hai người đã từng là một đôi. Y cũng nói với tôi rằng hai người thậm chí đã có kế hoạch kết hôn. Nhưng chúng đã thay đổi sau khi y tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và bạn bè cậu mà Tiêu Chiến không thực sự giống như trong cuộc trò chuyện ấy."

"Đó là kiểu nói chuyện gì vậy ?" Tôi hỏi cô ấy, vì tôi không nhớ mình từng nói xấu về Tiêu Chiến.

"Thật không may, y đã không nói với tôi điều đó. Tôi chỉ biết cậu không phải là người duy nhất chịu đựng. Y vẫn rất đau khổ bởi vì mọi người đều nghĩ y là một kẻ phản bội, một tên vô tâm. Y chỉ đến bệnh viện vì y lo lắng cho cậu. Y muốn chắc chắn rằng cậu sẽ khá hơn. Khi cậu rời bữa tiệc với bạn trai, thì Tiêu Chiến đã bước ra ngoài. Y đã nói với ba mẹ cậu trước đó rằng y đã bị sốc vì họ thà ép cậu đi dự đám cưới này trong tình trạng tồi tệ như vậy hơn là đưa cậu đến bệnh viện. Y thực sự rất tức giận. Sau đó, y lái xe qua đường cả đêm và sáng đến bệnh viện nơi tôi gặp y vì tôi làm việc ở đó."

Tôi hoàn toàn không nói nên lời. Đó là gì ? Tại sao Tiêu Chiến không nói với tôi về điều này ? Được rồi, tôi luôn chống lại cuộc nói chuyện, nhưng y vẫn có thể nói điều gì đó. Y có thể viết nó nếu y cần. Tôi không biết. Ý tôi là, tôi phải làm gì bây giờ ? Tôi hoàn toàn không nói nên lời và không biết phải nói gì. Và không chỉ vậy, Amy Cheng nói với tôi rằng Tiêu Chiến đang có kế hoạch quay trở lại Mỹ.

"Không ai muốn y ở đây. Cậu ghét y đến chết. Làm thế nào y có thể sống ở đây ? Làm thế nào y có thể cảm thấy thoải mái ở đây nếu y liên tục gặt hái hận thù mới ?"

Vì vậy mà, Tiêu Chiến muốn đi xa một lần nữa ? Cứ như vậy ? Và bỏ mặc tôi một lần nữa và làm như không biết ? Đây chỉ là một trò đùa. Sau khi nói chuyện với Amy Cheng, tôi đi thẳng về nhà. Đầu tiên tôi phải suy nghĩ một lúc trong yên bình về mọi thứ tôi nghe được hôm nay, có rất nhiều thông tin mới, rất nhiều trong số đó tôi không biết gì. Vào buổi chiều muộn, tôi gọi cho Cho Seungyoun và nói với cậu ta về mọi thứ tôi nghe được hôm nay. Và tôi đã hỏi cậu ta trực tiếp nếu cậu ta là một trong những người đối xử với Tiêu Chiến như thế thì cậu ta sẽ làm gì.

"Tôi không phải cậu nên biết tôi đủ rõ để biết rằng tôi sẽ không bao giờ làm điều đó. Nhưng tôi thừa nhận, tôi đã nghe một số người có và không, tôi không nghĩ nó tốt. Bởi vì thành thật mà nói, kể từ khi tôi nhìn thấy Tiêu Chiến vào ngày cưới của cậu, tôi biết chúng ta đã không biết toàn bộ câu chuyện. Tôi đã thấy y bị tổn thương như thế nào và y muốn đi trước như thế nào. Nhất Bác, bạn của tôi, nói chuyện với y đi."

"Tôi không biết làm thế nào để bắt đầu điều này."

"Hãy nhìn y khi y về nhà. Hãy nhìn y, cố gắng nhìn vào mắt y. Và sau đó cậu nên cố gắng nói chuyện với y. Đi đến gặp y và nói với y rằng cậu muốn nói chuyện với y. Hãy bắt đầu bằng cách kết nối cuộc sống của hai người, là cơ hội thứ hai của hai cậu. Tiến đến bắt lấy nó đi."

"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ và quyết định sau. Ngay bây giờ tôi quá bối rối để có một cuộc trò chuyện thích hợp."

"Không sao đâu, nhưng đừng quá lâu. Đừng để mất y một lần nữa."

Tất nhiên tôi biết rằng Cho Seungyoun đã đúng. Và đó là sự thật, tôi vẫn yêu Tiêu Chiến và tôi không muốn y biến mất khỏi cuộc đời tôi một lần nữa. Và, tôi quan tâm y đã nói chuyện kiểu gì. Nhưng tại sao, khi tôi biết rằng Tiêu Chiến cuối cùng cũng không rời bỏ tôi, tại sao tôi không thể nói chuyện với y ? Tại sao tôi lại khó nói chuyện đến vậy ?Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chợp mắt một chút trước và có lẽ tôi sẽ có tất cả thông tin từ hôm nay một chút tiêu hóa hơn và có thể nghĩ về một giải pháp làm thế nào để liên lạc lại với y.

Trong giấc mơ.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đã là một đôi được gần bảy tháng và rất hạnh phúc bên nhau. Ngoài những người bạn của họ, họ cũng nói với ba mẹ về mối quan hệ của họ ngay sau khi họ quen nhau. Không ai phản đối.

Ngay cả ban quản lý trường nội trú cũng được thông báo về điều đó và không phản đối nếu hai người họ không thể hiện mối quan hệ của họ trước công chúng quá lố lăng và thành tích của họ không bị ảnh hưởng.

Như bao cặp đôi khác, họ đã có nhiều lần đầu tiên bên nhau. Nụ hôn đầu tiên bên nhau, lần đầu tiên nắm tay nhau, lần đầu tiên đi xem phim, đi ăn tối, ôm nhau trong cho đến khi ngủ thiếp đi. Những điều đơn giản và bình thường nhất. Chỉ có một thứ bị thiếu, tình dục.

Tất nhiên họ đã nói về nó. Nhưng họ cũng nói rằng họ muốn cho nhau thời gian. Dù sao thì họ không thể hấp tấp mà lao vào nhau. Ngay cả khi họ có chia sẻ giường đôi trong phòng.

Trước đây, Cho Seungyoun và Tiêu Chiến đã chia sẻ nó, nhưng sau khi Vương Nhất Bác và y tuyên bố rằng họ đang có một mối quan hệ, Cho Seungyoun đã thay đổi chỗ ngủ với Vương Nhất Bác. Điều đó không có nghĩa là họ có thể làm nhiều hơn là hôn và âu yếm.

Nhưng phải từ khi họ ở một mình. Và đó là điều cực kỳ hiếm ở trường nội trú. Điều đó không có nghĩa là họ đã không chuẩn bị cho nó. Một vài lần họ gần như đã làm điều đó. Nhưng chỉ là gần như, mà Vương Nhất Bác dần thất vọng.

"Chúng ta đã ở bên nhau bảy tháng. Khi nào anh nghĩ rằng chúng ta có thể thực hiện bước tiếp theo ? Và nó sẽ xảy ra trước đám cưới của chúng ta ?" Vương Nhất Bác hỏi trong thất vọng khi Tiêu Chiến một lần nữa ngăn hắn đi xa hơn.

"Vì vậy, em muốn kết hôn với anh ? Được rồi, nhưng chúng ta nên đợi cho đến khi cả hai ta tốt nghiệp và có công việc ổn định. Anh hy vọng chúng ta không phải đợi đến lúc đó." Tiêu Chiến trả lời.

"Nghe có vẻ là một kế hoạch tốt. Kết hôn sau khi tốt nghiệp nghe có vẻ tốt. Hãy hứa với nhau, được chứ ?" Vương Nhất Bác hỏi ái nhân của mình. Hắn cầm cả hai tay của Tiêu Chiến đầy vui vẻ.

Ngày hôm đó, họ đã không ngủ cùng nhau như Vương Nhất Bác đã hy vọng, nhưng họ đã tạo ra kế hoạch đầu tiên cho tương lai cùng nhau.

Giấc mơ kết thúc.

Tôi thức dậy vào giữa đêm. Một giấc ngủ ngắn được lên kế hoạch biến thành vài giờ. Tôi chầm chậm bò ra khỏi giường và muốn vào bếp lấy chai nước. Nhưng tôi dừng lại khi mở cửa ra và thấy Tiêu Chiến đang ngồi trong phòng khách. Y hoàn toàn lạc lối trong suy nghĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro