Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là vào một đêm tối. Mặt trăng và các vì sao chiếu sáng ngôi làng ẩn hiện, không gian yên tĩnh nhưng hầu như không thể nhìn thấy vì những đám mây xám dày.

Những ngọn đèn đường hiu quạnh của Konoha thắp sáng những con đường vắng của ngôi làng. Sự im lặng và tiếng ồn ào từ những ngôi nhà và những điểm hẹn đêm khuya thật chói tai. Và bên trong một trong những căn phòng của một tòa nhà sơn trắng khổng lồ là hai Jounin thức khuya.

Sarada thở dài trước tình trạng khó khăn của họ. Gần một tuần trước, Hokage của Làng Lá, Sarutobi Konohamaru, đã nhận được một gói chứa một viên đá bí ẩn kèm theo một bức thư. Bức thư chứa một con dấu không xác định bằng đá, hiện được giấu bên trong hầm bảo mật nhất của Konoha được bảo vệ bởi Anbu 24/24 mỗi ngày.

Điều khiến viên đá này trở nên quan trọng không phải vì giá trị của nó, mà là sự diệt vong mà nó mang lại. Nó bắt đầu vào đêm đầu tiên của nó ở Konoha, hệ thống đường sắt của làng đột nhiên bị rối loạn và bắt đầu chậm lại ở một số điểm dẫn đến sự chậm trễ trong các giao dịch kinh doanh và giao dịch với các làng từ xa. Những thảm họa khác xảy ra vào những ngày tiếp theo, mùa màng sẽ chết và phát triển với tốc độ nhanh bất thường, tai nạn như một tòa nhà đang xây dựng đột nhiên mục nát và sụp đổ, thời tiết thay đổi đột ngột đến mức trời sẽ mưa ngay sau khi bạn nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Điều này dẫn đến số lượng bệnh nhân đến bệnh viện tăng đột biến và ngân sách hàng năm của làng để hoàn thành việc sửa chữa cũng bị sụt giảm đáng kể.

Hokage đệ bát trở nên mệt mỏi và căng thẳng và cuối cùng, mọi nghi ngờ của anh đều hướng thẳng vào viên đá hổ phách bí ẩn. Sau đó, anh tham khảo ý kiến ​​của chuyên gia phong ấn của Konoha và người đứng đầu cũ của Anbu, Yamato, về những việc cần làm. Vào ngày thứ tư của viên đá, họ đã thử nghiệm nó. Đầu tiên, một cuộc niêm phong cơ bản đã thành công một cách đáng ngạc nhiên nhưng sự thành công đó đã tàn lụi trong vòng vài giờ khi màu của viên đá lại chuyển sang màu hổ phách sẫm và gần như ngay sau đó, một tai nạn khác đã xảy ra. Cùng với đó, Konohamaru đã tranh thủ sự giúp đỡ của hai nhẫn giả thông minh, có kỹ năng và ham đọc sách nhất mà anh biết, những người không lười biếng tất nhiên.

"Cậu biết đấy, nhìn chằm chằm bị coi là thô lỗ trong một số nền văn hóa khác." Một giọng nam thanh niên trầm ấm nhận xét từ chiếc ghế sofa mà anh ấy hiện đang thư giãn khi tiếp tục đọc cuốn sách đang cầm trên tay, "Hãy nói những gì cậu đang suy nghĩ."

Sarada chỉ có thể đảo mắt trước sự lựa chọn từ ngữ của người bạn đồng hành và vén mái tóc đen dài của mình thành một búi rối bù lần nữa, "Cậu biết đấy, đọc sách trong khi nằm có hại cho mắt, Mitsuki." Cô vừa mắng vừa lấy lại, một cuốn sách khác từ đống ... sách.

Mitsuki chỉ nhún vai và lật một trang, "Chúng ta đã ở đây được ba ngày." Anh ta phàn nàn và đột nhiên nhìn lên sau khi đọc sách cho Uchiha trưởng thành, "Tại sao chúng ta không thể phá hủy nó?"

"Tại vì." Sarada dừng lại và lật sang một trang khác, "Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cố gắng phá hủy nó theo bất kỳ cách nào. Liệu nó có nguyền rủa ngôi làng vĩnh viễn không? Liệu lời nguyền của chính nó có dừng lại không? Vì vậy, sẽ hợp lý hơn nhiều khi biết điều gì đó trước khi chúng ta hành động. "

"Đúng như cậu nói." Mitsuki đồng ý.

Chỉ một lúc sau cuộc trò chuyện nhỏ của họ, họ đột nhiên bị làm phiền bởi tiếng sấm đột ngột bùng nổ.

"Ôi trời, Uchiha Sarada-san có sợ bão không?" Mitsuki trêu chọc khi anh nở một nụ cười tự mãn vì nhìn thấy bóng dáng giật mình của cô từ tầm nhìn ngoại vi của anh.

Sarada hừ một tiếng, "Tớ sẽ cho cậu biết rằng việc một người bị bất ngờ trước âm thanh của sấm sét là điều hoàn toàn bình thường." Cô nhận thấy Mitsuki nhìn mình, "Dù sao thì ít nhất cũng là đối với một số người."

"Đúng." Mitsuki nói khi tiếp tục đọc một cuốn sách khác.

Sarada thở dài và tiếp tục lời nói của mình, "Và cũng không phải là tớ không sợ bất cứ điều gì, chẳng hạn-"

"Ừm."

"Ví dụ." Sarada nghiêm nghị nói, "Tớ ghét bọ."

"Ừm."

"Được rồi," Sarada hừ một tiếng, "Bây giờ cậu thậm chí còn không nghe tớ nói. Cậu biết không-"

Đôi mắt Mitsuki giãn ra trong giây lát, "Sarada."

"Không, để tớ tiếp tục. Nếu cậu không nghe lời tớ, tớ sẽ-"

"Sarada!"

Sarada ngay lập tức ngừng nhìn thấy khuôn mặt của đồng đội mình. "Tớ biết cái nhìn đó."

Mitsuki nhếch mép với cô ấy.

-

"Vậy tạo hóa?" Sarada hỏi lớn trước tiếng mưa khi cô và Mitsuki hiện đang đi về phía tháp Hokage, được giấu trong một chiếc ô nhỏ một cách an toàn.

"Đúng," Mitsuki xác nhận vẫn cầm cuốn sách cũ nát, "Dựa trên đoạn này-"

"Cũng là manh mối duy nhất mà chúng ta có." Cô xen vào.

Mitsuki tiếp tục, "Dựa trên manh mối duy nhất mà chúng ta có, trong quá trình sáng tạo, Kami-sama ban đầu không tạo ra thế giới như ngày nay. Hồi đó ông ấy đã tạo ra các sinh vật, con người và không phải con người, để chiếm lĩnh vương quốc của ông ấy. Họ không chuẩn bị trước sức mạnh của họ như thế nào mà không có bất cứ thứ gì có thể hạn chế khả năng của họ. Họ sẽ có xu hướng chiến đấu với nhau để xem ai là người mạnh nhất. Tất nhiên, không có gì có thể ngăn cản họ ngoài Kami-sama, cái chết của họ, không có vấn đề gì có thể kiểm soát sự hủy diệt của họ, và không có thế lực nào có thể ràng buộc họ với nhau."

"Vì vậy, ông ấy đã tạo ra ba đồ tạo tác, có lẽ là giữ cho thời gian, không gian và lực lượng cân bằng," Sarada tiếp tục, "Để làm cho cuộc sống trở nên yên bình hơn, nơi không ai có thể chế ngự được người khác."

Mitsuki gật đầu, "Chính xác."

-

"Vì vậy, em đang nói rằng mảnh sh* t nhỏ bị mắc kẹt trong hầm của chúng ta thực sự không phải là một mảnh sh*t?" Konohamaru nhướng mày sau khi những người bảo trợ của anh ấy báo cáo những gì họ đã học được.

"Vâng, thưa thầy." Sarada xác nhận và quay lại nhìn Mitsuki mắng mỏ.

Mitsuki phớt lờ cái nhìn của cô ấy và tiếp tục nằm dài trên ghế sofa gần cửa sổ trong khi nhìn vào màn đêm giông bão phía trước.

"Và nó đã ở đây kể từ khi thế giới được tạo ra?" Konohamaru không thể tin được và hỏi một cách ngờ vực.

"Đó là những gì chúng em biết cho đến nay." Mitsuki nói, "Không có thắc mắc tại sao thông tin về nó lại khan hiếm như vậy."

"Tại sao nó phải xảy ra vào thời điểm quan trọng?" Konohamaru bối rối và rên rỉ thất vọng, "Chúng ta thậm chí vẫn chưa kết thúc cuộc đàm phán hòa bình với Làng Đá."

Căn phòng chỉ còn lại sự im lặng căng thẳng cho đến khi một trong số họ lên tiếng.

"Sensei," Sarada gợi ý, "Cuốn sách này có phong ấn của ngàn đêm," Cô ấy chỉ vào nửa mặt trăng và dấu sao ở góc sách, "Có lẽ nếu chúng ta có thể tìm kiếm những cuốn sách trong kho lưu trữ của Moon Temple, chúng ta có thể tìm thấy thứ gì đó ở đó."

Hokage áp hai lòng bàn tay vào nhau và nhắm mắt trầm tư.

Một tiếng sấm khác lại bùng lên.

"Uchiha Sarada." Anh nói và người phụ nữ ngay lập tức đứng thẳng tư thế, "Mitsuki." Mitsuki ngay lập tức coi đó như một tín hiệu để rời khỏi chiếc ghế dài và đi theo người phụ nữ.

"Bây giờ ta chính thức giao cho hai người tiếp tục nhiệm vụ của mình trong việc tìm ra câu trả lời cho sức mạnh kỳ lạ của viên đá và cách ngăn chặn nó." Konohamaru nhìn họ với con mắt nghiêm khắc, "Các em sẽ không đến thăm Đền Mặt Trăng, còn ba ngày nữa, nhưng thay vào đó các em sẽ đến Konoha Inn 11, chỉ cách đây hai ngày, nơi hai đội sẽ gặp các em. Ở đó. Ta sẽ gửi tin nhắn cho một trong những nhóm đó để chọn những cuốn sách và cuộn cần thiết mà em cần nếu không phải tất cả chúng. Bạn hiểu không? "

"Vâng, Hokage-sama / Vâng." Cả hai đều khẳng định.

"Tại sao ta lại xử lý nó như thế này là thực tế là chúng ta đã tích trữ viên đá được bảy ngày và mặc dù chúng ta đã liên tục niêm phong nó, ta muốn nó ra khỏi Konoha càng sớm càng tốt và muốn nó bị phá hủy hoặc bảo mật hoặc bất cứ điều gì có thể ngăn chặn tác động mạnh mẽ của nó nhanh nhất có thể." Konohamaru thở dài, "Nhiệm vụ này sẽ thuộc cấp S. Ta cảm thấy ngay cả khi không có khả năng thấu thị thì em cũng sẽ gặp khó khăn nên hai đội đó sẽ được chỉ định để hỗ trợ và bảo vệ."

Cả hai jounin đều gật đầu và sự im lặng bao trùm lên họ khi mưa rơi ầm ầm trên mái nhà.

"Ta nghĩ đã đến lúc phải nói cho em một tin tốt," Konohamaru mỉm cười vì điều có vẻ như lần đầu tiên sau bảy ngày, "Yamato đã tìm kiếm các cuộn giấy phong ấn của Hokage Đệ Tứ và đã tìm ra cách để phong ấn viên đá mà không cần các nghi lễ đóng lại liên tục nhưng," Anh ta quay lại nhìn Mitsuki, "Nó đòi hỏi phải tiêu thụ chakra liên tục, tôi hy vọng nguồn dự trữ của em có thể cung cấp thứ này khi đi du lịch với nó. "

Mitsuki im lặng khi nhìn lại sensei của mình với ánh mắt nghiêm túc rồi gật đầu.

"Tốt." Konohamaru ngả người ra ghế, "Bây giờ mọi thứ đã ổn định, ta muốn cả hai người rời khỏi văn phòng của ta, đi ngủ và rời khỏi làng vào lúc bình minh vào ngày mai. Rõ chưa?"

"Vâng." Cả hai đều nói cùng một lúc.

-

"Tớ hiếm khi thấy ngài ấy căng thẳng như thế này." Sarada nói khi cả hai bước xuống sảnh của tháp Hokage để đến lối ra của nó.

Mitsuki nhếch mép, "Vậy bây giờ cậu có hối hận vì không theo đuổi sự nghiệp Hokage không?" Anh ta trêu chọc.

Sarada chỉ có thể lắc đầu nhưng mỉm cười, "Tớ không thể chờ đợi buổi lễ của Boruto."

"Và đó là dấu hiệu sự xấu xa của cậu." Mitsuki thẳng thắn tuyên bố.

"Này! Tớ không có." Cô phản đối.

"Ừm." Mitsuki tiếp tục đi trước và cầm ô của họ.

"Cậu lại không nghe tớ nói." Cô ấy lại hậm hực khi cả hai lại đi dưới mưa.

"Ừm." Mitsuki nhếch mép với cô ấy.

"CẬU! Đồ khốn kiếp!" Cô ấy hừ một tiếng và Mitsuki chỉ có thể nhịn cười.

-

"MITSUKI !!!" Một giọng nói rất lớn hét lên và Mitsuki bất ngờ bị chặn bởi một người đàn ông trưởng thành.

"Boruto," Mitsuki chào, "Tớ rất muốn nếu cậu ngừng bám vào chân tớ."

"NHƯNG MITSUKI!" Boruto rưng rưng nước mắt, "Chouchou rất ác ý với tớ!"

"Tớ thấy cậu đã khiến Hokage tương lai đau khổ, Chouchou." Sarada mỉm cười và ôm chầm lấy cô bạn thân của mình.

"Tất nhiên, đó là nhiệm vụ của Rookie 9 sau cùng." Và đáp lại cái ôm của người bạn thân nhất của cô ấy, "Đã sao, một tuần rồi."

"Quả thực là như vậy." Sarada nói và vẫy tay với Inojin, người hiện đang trò chuyện sâu sắc với Mitsuki.

Sau một ngày rưỡi, Mitsuki và Sarada đã đến Konoha Inn 11 sớm hơn dự kiến. Konoha Inn 11 là mật danh của một trong những ngôi nhà an toàn của ninja Konoha do chính Yamato xây dựng. Ngôi nhà an toàn được xây dựng với hai tầng gần giống với thiết kế giống như lâu đài ban đầu của Yamato và nằm trong khu rừng rậm rạp tốt nhất là nơi ẩn náu của các ninja không thuộc Konoha nếu có khả thi.

"Đội của Shikadai sẽ đến sớm trong thời gian chờ đợi, các cậu nên chọn phòng để sắp xếp, tại đây." Inojin nói và ném cuộn giấy triệu hồi về hướng Mitsuki mà anh ta bắt được.

-

"Cậu có biết rằng nhẫn thuật quả cầu lửa là thuật Katon no jutsu đầu tiên từng được tạo ra không?" Sarada hỏi khi lướt qua cuộn giấy đã phủ bụi gần đây.

"Thật thú vị," Mitsuki chỉ ra và lướt qua cuốn sách nhỏ trên tay, "nhưng đó không phải là thứ chúng ta đang tìm kiếm. Nhân tiện, Shikadai, cậu không ngại thực sự đọc cuốn sách mà mình đang cầm trên tay chứ?"

Shikadai rên rỉ và mở mắt ra nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc xanh trắng, "Điều này thực sự nhàm chán." Và ngủ tiếp. Những người còn lại trong phòng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Đó đã là đêm thứ hai của họ tại Konoha Inn 11. Mitsuki và Sarada thường được nhìn thấy trong căn nhà tạm bợ của ngôi nhà lớn với Shikadai thỉnh thoảng "giúp đỡ". Nói thật, anh chỉ muốn một nơi yên tĩnh để chợp mắt.

"Xin lỗi, Sarada-chan, Mitsuki-san." Sumire thông báo khi cô ấy mở cửa cho Shoji, "Tớ có đồ uống và đồ ăn nhẹ cho các cậu."

"Cảm ơn, Sumire-chan." Sarada vui mừng cầm lấy chiếc cốc và chiếc bánh ngọt sau khi Sumire đặt phần của Mitsuki lên bàn, "Có hy vọng gì không?" Sumire hỏi.

"Vẫn chưa. Nhưng chúng ta đang đến đó." Sarada mỉm cười trấn an.

Người phụ nữ tóc sáng mỉm cười và để hai người yên.

Vài giờ sau gần nửa đêm, cả hai cuối cùng đã tạo ra một bước đột phá.

"Có cuốn nhật ký này của một nhà sư già sống ở đây trong thời kỳ Edo," Sarada thông báo khi Mitsuki đến gần cô ấy hơn để xem một tập sách rách nát khác, "Nhật ký của ông ấy chủ yếu được viết bằng chữ Kanji và ông ấy đang ghi lại mọi thứ một cách chi tiết."

"Kể cả những lần anh ấy p*oped và p*ed ..." Mitsuki nhận xét từ phía sau cô khi anh lướt qua cuốn nhật ký và đưa nó lại cho cô để cô xem. Khuôn mặt cô ấy nhăn lại thành kinh tởm.

"Dù sao thì bỏ qua đến đây." Cô ấy nói trong khi khuôn mặt đỏ bừng vì sự ấm áp đột ngột khi Mitsuki vòng tay qua người cô để lật một vài trang.

"Vì vậy, ông ấy là người đã phong ấn nó." Mitsuki nhận xét khi đọc những đoạn dài.

"Đúng vậy," Sarada gật đầu và dùng ngón tay lần theo từng đường nét, "Thật không may cho chúng ta, ông ấy không nói rõ thêm về cách ông ấy đã làm điều đó ngoại trừ việc đã thành công. Nhưng ông ấy có nhắc đến tên của người trợ lý trẻ tuổi của mình."

Mitsuki chớp mắt, "Yudai Tsudei."

________________

P: Ôi trời coi bộ hấp dẫn nha~ Tui không rõ về độ tuổi của mọi người nhưng có vẻ họ đều đã trưởng thành.

Mỗi tuần mình sẽ cố gắng dịch 2 chap. Chúc mng đọc vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro