Chap 9-03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn các bạn đã nhiệt tình vote comment cho fic dịch này, theo nguyên bản đến đây kết thúc truyện rồi, nhưng không làm mình thoả mãn cho lắm. bạn nào đồng ý kiến với mình thì hãy trò chuyện để mình động lực viết thêm một chap cuối cùng nữa nhé. Hãy tiếp tục vote comment trò chuyện cùng mình nha. Cuối tuần vui vẻ ☺️☺️

...........

Tôi trở về ngày hôm qua, damn cậu, tôi có thể đã bị cưỡng hiếp. Tốt thôi, tuy nhiên, không giống như cậu ấy quan tâm tôi chút nào.

URGH! Tôi hét lên khi úp mặt vào chiếc gối. Tôi vừa thức dậy bởi tiếng chuông cửa reo lên.
Đứng dậy khỏi giường, tôi nhìn ra cửa sổ, ánh nắng mặt trời xuyên qua làm chói đôi mắt tôi. Cố gắng nháy mắt, bước tới cánh cửa. Nhìn sâu vào cái cửa sổ nhỏ trên cánh cửa tôi thấy người hàng xóm.

Tôi mở cửa ra."Hinata!" Người phụ nữ lớn tuổi gọi, bước vào trong.

"Ah, V-Vâng ạ?" Tôi hỏi, hít vào một luồng khí lạnh, bầu không khí của buổi sớm mai tràn vào căn phòng khi tôi vừa mở cánh cửa.

"Cháu có biết..."

Đây là người hàng xóm mới của tôi, cô ấy trông khá lớn tuổi, là người phụ nữ goá chồng, thứ lỗi cho tôi khi nói đến chuyện này.

"...Cháu có người hàng xóm mới đấy!" Cô nói hào hứng.

"Cháu nghĩ cô nói rằng không có nhiều người chuyển xa làng để đến đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đột ngột quá."

Tôi buồn bã nói bởi tin báo đó. Tôi thích không có ai sống ở đây, nó sẽ rất tuyệt.

"Oh, cháu có biết mình già lắm không, cháu cứ cư xử như bằng tuổi cô vậy. Có gì không ổn với cháu sao? Nghe này, nếu cô trông giống cháu, có thể nhảy nhót chơi đùa, cô sẽ ở ngoài kia. Sẽ có buổi tối tuyệt vời trong thành phố mỗi ngày." Cô ấy cười.

Tôi yếu ớt nhìn cô, nụ cười đang cố gắng thuyết phục, khuyên nhủ tôi. Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ cho đến khi cô cau mày, đi ra phía cửa.

Tôi đi theo tiễn cô, "Vậy, Hinata, nếu cháu luôn hứng thú đi gõ cửa nhà cậu ấy, điều đó tốt cho cháu để có được đồng minh đấy, cháu sẽ thấy được hoà hợp hơn."

"Vâ-vâng ạ, tạm biệt cô." Tôi nói, lòng tự hỏi anh ấy là ai. Trong khi đóng dần cánh cửa, tôi nghe lời của cô nói

"cháu đã sẵn sàng chưa? Một chàng trai đáng yêu, dễ mến đấy." Cô nhìn tôi với nụ cười đầy ẩn ý, "cô đã có gặp..." Oh, không, thời gian lắng đọng trên đôi chân tôi , lấy đi áo choàng, tôi nhanh chóng lao ra khỏi cánh cửa.

Tôi bước ra ngoài và quay sang căn nhà ở bên trái. Có gì đang đứng ở cánh cổng vòm, là cậu ấy.Tôi quay lại phía người phụ nữ lần nữa, cô ấy đi rồi. Tôi thực sự muốn chạy vào trong, khoá cửa, khoá luôn cửa sổ, ngồi trong căn buồng nhỏ của riêng mình, nơi mà cậu ấy không thể thấy tôi với đôi mắt đỏ cay độc.

Nhưng vì vài lý do tôi cũng không xác định rõ, tôi cứ đi bộ thật nhanh tới cậu, cảm nhận được từng bước chân đang giẫm mạnh xuống đất khi đi qua quãng đường bùn đất dẫn tới nhà cậu, băng qua cánh cồng vòm, đi thẳng đến đối mặt với cậu. Cậu ấy không di chuyển hay làm hành động nào khác, chỉ đứng nhìn tôi trong khi tôi đang tiến đến.

Cuối cùng tôi đứng trước mặt cậu, tay tôi đặt trên hông,

"Cậu đang làm gì ở đây thế?" Giọng tôi quyết luyệt, nhưng cũng thể hiện sự mệt mỏi.

"Để sống." Cậu trả lời ngắn gọn.

"Sao cậu lại quay lại quấy rối tôi chứ?"

"Bởi vì."

Tôi mở rộng đôi mắt.

"Tôi có thể hỏi em một câu không?"

Tại sao phải hỏi? Nếu tôi nói không được, cậu vẫn sẽ hỏi thôi.

"Tình yêu đơn phương đó là của ai, của em hay tôi?"

Cậu hỏi, điệu bộ hạ thấp xuống, để tư thế thư giãn, với bàn tay đặt trong túi quần, cậu nhìn thẳng vào tôi, chờ đợi câu trả lời mà tôi khó mà đối phó nỗi.

"S-sao ..cơ?" Tôi mất dần ý thức.

"Tôi không muốn lặp lại đâu. Nếu em không nghe thấy, thì thôi vậy."

Cậu nói chắc nịch.Tôi thấy khó chịu bởi hành động của cậu. Cậu ấy đến đây đã là một sự di chuyển không tốt đẹp rồi. Quay lại nhìn căn nhà của mình,

"Này, Sasuke, hiện giờ tôi là hàng xóm của cậu, cho nên đừng ngạc nhiên với những gì sắp xảy ra. Đã đến lúc trả đũa rồi!"

Tôi hét lên, từ từ quay đầu lại đối diện với Sasuke. Cậu nở nụ cười với nét mặt bản lĩnh, tự tin, cứ như cậu biết rất rõ, nhưng sự thật là cậu ấy đâu có manh mối gì.Tôi nhìn cậu, biết rằng cậu sẽ không đứng ở đấy nữa khi tôi nhìn lại, cậu đã không còn trong tầm nhìn của tôi.(biến mất như lần trong thang máy@@).

Trong vài giây, tôi cảm nhận hơi ấm của cậu truyền sang tôi,

"Sự trả đũa thật ngọt ngào." Cậu nói một cách êm dịu, nhẹ nhàng, và trao cho tôi một nụ hôn mãnh liệt nhất, nếu không muốn nói cậu ấy đang ngấu nghiến tôi.

Tôi nở nụ cười, không hề hối hận về hành động này. Tôi đã không biết rằng anh ấy thực sự nhớ tôi, nhớ rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro