Cứu Mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Atsushi's POV

Tôi hiện đang ở Cơ quan nói chuyện với Tanizaki-san và Naomi-san thì đột nhiên thống đốc bước vào.

Chúng tôi lập tức giải tán và giả vờ như là đang làm công việc của mình.

"Mọi người đừng lo lắng, tôi biết mọi người không có việc. Atsushi, đi với tôi." Thống đốc nói, nhìn vào tôi.

Mắt tôi mở to, đành nuốt nước bọt rồi đứng dậy.

"Atsushi-kun, cậu muốn loài hoa gì xuất hiện trong đám tang của mình?" Dazai hỏi với giọng mỉa mai.

"Hoa hồng đen." Tôi trả lời và đi theo thống đốc đến văn phòng, đứng trước bàn làm việc của ông ấy.

"Có vài vụ giết người ở cảng và cảnh sát quân sự nghi ngờ rằng hung thủ là kẻ sử dụng năng lực. Cậu hãy đến đó hợp tác với Akutagawa bên Mafia Cảng và điều tra."

"Chờ đã, tại sao lại là Akutagawa mà không phải người của cơ quan?"

"Vì hiện cả hai cơ quan gộp làm một, các nhóm sẽ là một người từ Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang và một người từ Mafia Cảng."

"Đã rõ, tôi xin phép."

"Hãy cẩn thận."

"Vâng thưa ngài!"

Tôi rời cơ quan và đi về phía cảng của thành phố. Akutagawa đứng đó, hai tay nhét vào túi nhìn xung quanh.

"Này, Akutagawa."

"Chậc, ngươi lâu la quá."

"Ngươi đã đợi bao lâu?"

"Khoảng 5 phút."

"Và ta vẫn bị coi là muộn ?!"

"Ta không thích chờ đợi. Đừng làm phí thời gian nữa. Chúng ta phải điều tra."

Tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh đó và tìm thấy một thùng hàng mở. Tôi ngó tìm Akutagawa nhưng không thấy hắn. Thế là phải tự mình đi vào thôi. Mùi máu thật nồng nặc. Sau đó, cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại và bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy tầm mắt.

Tôi quay lại, cố sử dụng khả năng nhìn trong bóng tối của hổ để nhìn xung quanh. Ngạc nhiên là không có ai ở đó. Trong tĩnh lặng, bỗng một tiếng cười vang lên.

"Chà, chà, cậu là người hổ?"

"Ngươi là ai?"

"Là người sẽ giết cậu và nhận 7 triệu đô la."

"Nếu ngươi thắng, ta sẽ để ngươi giết ta!"

"Nhưng, cậu không thể chiến đấu với thứ mà cậu không thể nhìn thấy. Ngay cả với tầm nhìn ban đêm của hổ, cậu cũng không thể nhìn thấy tôi."

Tôi thở hổn hển, cảm nhận được ở bụng nhói đau, tay cũng vô thức ôm lấy bụng mình. Máu nhuộm cả bàn tay, tôi cũng bật ho ra máu.

Một vết chém nữa phía sau đầu gối khiến tôi ngã xuống đất.

"Đồ khốn kiếp." Tôi lầm bầm.

"Đồ khốn? Mạnh dạn dùng những từ như vậy khi quỳ gối trước ta?" Giọng nói cười như muốn chọc tức kia trở lại.

Tôi cố gắng đứng lên nhưng không thể. Dù cố gắng biến đổi nhưng chân bị thương chưa kịp lành, chỉ có thể hóa tay thành hổ.

Tôi cảm thấy đau nhói ở khuỷu tay. Thở hổn hển, nắm lấy khuỷu tay mình, tôi cảm nhận được dòng máu ấm đang rỉ ra từ đó.

Ngay khi định bỏ cuộc thì một âm thanh từ trên cao dội xuống và đột nhiên có một chùm sáng cực lớn phát ra theo đó. Akutagawa đang đứng ở phía ấy.

"Ngươi không thể nhìn thấy ai khi năng lực tàng hình của họ chỉ hoạt động trong bóng tối. Nhưng ngươi có thể nhìn thấy họ khi có ánh sáng." Hắn nói và nhảy xuống. Akutagawa đỡ tôi đứng dậy và đúng là tôi đã thấy kẻ sử dụng năng lực kia.

Một người đàn ông không quá 35 tuổi với làn da trắng bệch và đôi mắt đen sẫm. Hắn trông giống như một con quỷ. Nhưng cũng hốt hoảng khi nhìn thấy Akutagawa.

"Ngươi sẽ không bao giờ đưa cướp Atsushi khỏi ta được!" Akutagawa hét lên và ngay sau đó người đàn ông bị ghòm chặt vào tường, rashoumon đã đâm vào bụng, tay và chân cổ hắn ta.

"Chờ đã, Akutagawa! Chúng ta được lệnh không được giết hắn! Hãy để hắn sống!" Tôi hét lên và nắm lấy vai Akutagawa. Akutagawa nhìn tôi càu nhàu nhưng vẫn gật đầu. Hắn mở cửa và cảnh sát quân sự bước vào, họ bắt người đàn ông và sau đó rời đi.

Tôi đã cố gắng bước đi theo sau nhưng ngay lập tức khuỵu xuống.

"Này, không sao đâu, ta sẽ bế cậu." Tôi nghe thấy giọng Akutagawa bên tai mình. Anh quấn Rashoumon quanh người và cẩn thận bế tôi lên.

"Tại sao ngươi đối tốt với ta như vậy?" Tôi hỏi, cảm thấy xung quanh dần mờ nhạt, tựa có lớp sương mỏng phủ quanh.

"Ngươi không hiểu sao? Ta thích ngươi đấy, đồ ngốc." Những từ cuối cùng tôi nghe thấy trước khi bất tỉnh.

~

Tôi thức dậy trên một chiếc giường xa lạ, nhìn mọi thứ xung quanh. Hình như tôi đang ở trong phòng y tế. Akutagawa đang ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, trông rất mệt mỏi. Mắt thì như cosplay gấu trúc và tóc tai bù xù cả lên.

"A-Aku-" trước khi tôi có nói tiếp, đầu cậu ấy hướng về phía tôi và đi đến ở ngay bên cạnh tôi.

"Atsushi! Ngươi có sao không? Ngươi cần gì sao?"

"Không, ta ổn. Ta đã ngủ được bao lâu rồi?"

"Bốn ngày." Anh thở dài.

"Bốn ngày?! Nhưng ta có mất máu đâu cơ chứ? Hơn nữa năng lực của-!"

"Khi hắn chém vào vai của ngươi, đã chém đứt một động mạch, vì vậy phải nối lại động mạch. Rất may mắn là ngươi còn giữ được mạng đấy."

Tôi gật đầu rồi nhớ ra chuyện khác.

"Ừm, ta hỏi một chuyện được không?"

"Nói."

"Ngay trước khi ta bất tỉnh, ngươi đã nói rằng ngươi thích ta. Có đúng không vậy?"

Anh thở dài rồi ngồi xuống và ôm đầu.

"Ta sợ cậu hỏi điều đó. Ừ, ta thích ngươi đấy, Atsushi. Nếu ngươi không thấy vậy thì thôi, ta không ép."

Tôi có chút ngập ngừng. Akuatgawa à, anh đã nói ra nỗi lòng tôi rồi đấy.

(Atsushi: Tôi cũng yêu tôi lắm  つ ◕_◕ つ )

"Thực ra, tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi cũng thích anh, Akutagawa."

Đôi mắt anh mở to, trừng trừng nhìn tôi. Anh từ từ đứng dậy và đến bên giường, cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi tiếp nhận nụ hôn này, đặt tay lên má anh. Akutagawa lùi lại, mỉm cười với tôi. Thật đẹp, khiến đôi môi tôi khẽ cong nhẹ nhàng. Tôi đứng dậy, nắm lấy tay anh đang đưa ra, hai chúng tôi, cùng nhau bước ra khỏi căn phòng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro