Chap 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả những gì cô muốn là trợ giúp họ. Đủ mạnh mẽ để sát cánh cùng những người đã bảo vệ cô và báo đáp ân tình. Đó là ước muốn thực sự duy nhất của Sakura. Và trong một khoảnh khắc cô nghĩ rằng mình đã thành công. Có nghĩa là một kết thúc tuyệt vời, nơi ba người bạn đoàn kết, chiến đấu cùng nhau trong cuộc chiến chống lại một sinh vật giống như thần, giải cứu thế giới và quan trọng hơn là cùng nhau. Đáng lẽ ra chỉ cần một cái chạm là có thể kết thúc trận chiến này. Và Sakura sẵn sàng lao vào vì cô ít được chú ý đến và do ở vị trí tốt nhất để tấn công và ngăn chặn đối thủ trong tích tắc. Đó là tất cả những gì họ cần và cô muốn trao nó cho họ.

Tuy nhiên, như thường lệ, cô không xem xét cái giá phải trả cho hành động của mình.

Cuộc chiến Shinobi lần thứ tư. Cuộc chiến đầu tiên của cô, và những gì cô hy vọng sẽ là cuộc chiến cuối cùng của mình. Tất cả ninja đoàn kết lại với nhau, gác lại lịch sử của họ để đánh bại kẻ thù lớn hơn. Và sau tất cả những đổ máu và mất mát, có vẻ như mọi thứ cuối cùng đã kết thúc. Trở ngại cuối cùng như nó đã được định sẵn; cô, Naruto, Sasuke, và Kakashi; đội, bạn bè; gia đình. Cuối cùng họ đã cùng nhau đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến này.

Sức mạnh của cô được cho là gần như vô song, nhưng tất nhiên, chống lại một thứ được coi là thần, cô mong đợi điều gì chứ? Tuy nhiên, thật thỏa mãn khi cô ấy hạ nắm đấm xuống sừng của phụ nữ tóc trắng Kaguya. Nghe nó nứt ra.

"Ngay bây giờ Naruto!" Uchiha tóc quạ hét từ bên phải, gần như không thừa nhận sự xuất hiện của cô, chỉ tập trung vào nhiệm vụ phong ấn bản thể giữa tất cả bọn họ. Naruto ở bên trái cô giữ tư thế tương tự như Sasuke khi họ tiến lại gần và cuối cùng lòng bàn tay của họ đáp xuống đồng thời trên vai cô.

"Cuối cùng," Sakura không thể tin rằng nó đã kết thúc.

Hay là cô nghĩ cho đến khi một hàng dài màu bạc chắn tầm nhìn và cái nóng như thiêu đốt lấp đầy lồng ngực, lót bằng một cái lạnh đau đớn và miệng cô đầy vị sắt tanh nồng. Cô nhìn xuống đống tóc đã che khuất mình, tập trung đến mức cô đã bỏ lỡ màu đen phía sau và không còn cách nào khác ngoài việc ngã ra sau. Gần như không thể nghe thấy tên cô được gọi với sự hốt hoảng, cảnh báo. Có thể đây là lần cuối cùng.

Trong tầm mắt cô có dung nham, bị bao phủ bởi bóng tối và đá, sức nóng ập vào cô mà không cần tiếp xúc cơ thể và sau đó có tuyết, bầu không khí trắng xóa và gió, ngay lập tức khiến cô đóng băng đến mức cô muốn được tan chảy trong cái nóng,những ngọn núi , một biển axit đe dọa nhấn chìm cô và sau đó là sa mạc nơi cô có thể nếm vị cát ngay cả từ trong không khí; tất cả trôi qua được bao quanh bởi màu đen như thể chúng là những bức tranh trong khung. Nó gần giống như khi chạy, không nhìn thấy gì ngoài những hình ảnh mờ ảo có thể cảm nhận được một cách mơ hồ - và sau bóng tối ập đến. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục cảm thấy bản thân mình đang rơi; chân tay không thể cử động được trước lực tác động, cổ ngửa ra sau một cách mạnh mẽ và đau đớn. Cô không thể thở và phổi cô bắt đầu nóng ran lên sau vài phút thiếu oxi.

'Mình sắp chết sao?'

Cô không sợ hãi, cũng như thất vọng. Nó giống như cô vừa có thể nhìn về đích trước khi vấp ngã, sai lầm và mất dấu một lần nữa. Có lẽ nhiều người khác cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ cô sẽ tìm thấy vài sự đồng cảm ở phía bên kia. Có lẽ vài người đồng đội của cô đang đợi cô. Hoặc có thể cô sẽ thức dậy một mình. Dù bằng cách nào, cô biết rõ bản thân sẽ không thể nhìn thấy Naruto hoặc Sasuke. Ít nhất họ sẽ có cơ hội tiếp tục sống.

Với suy nghĩ đó, cô bằng lòng chấp nhận cái chết.

Do thử thách của mình*, lần đầu tiên cô không nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm xuất hiện đột ngột, cô không cảm thấy hơi lạnh hay gió thổi qua mặt, đập vào tóc và may mắn là cô cũng không cảm thấy mặt đất cứng rắn khi cô tiếp đất và tạo ra một cái hố to trên mặt đất.

(*Due to ordeal: tôi cũng không biết dịch sao nữa, ai có thể góp ý cho tôi được không)

Phải mất vài phút sau cơn đau mới dịu đi trên từng bộ phận cơ thể, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cảm giác rơi tự do cuối cùng đã dừng lại và không còn sự thay đổi dịch chuyển trong không khí nữa. Mọi thứ thật tĩnh mịch.

Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu khi cô liên tục rơi tự do và bất tỉnh. Cơ thể cô không chịu cử động, nhưng có cảm giác như có thứ gì đó đang bò quanh lồng ngực khiến cô rùng mình, sau đó hơi nóng trong lồng ngực chuyển sang một hơi ấm êm dịu bắt đầu trở nên dễ chịu. Cô không thể nhìn thấy lỗ trên ngực mình đang dịch chuyển, da và cơ hình thành dưới ánh sáng rực rỡ của chakra, những sợi lông quấn quanh người cô, ngăn máu chảy.

Trong khi cô gần như không thể hít thở, cô vẫn cố gắng; như thể cô đang ở giai đoạn đầu sắp chết đuối, hoàn toàn đau đớn, muốn thở nhưng khi mở miệng thì chỉ có nước, đầu như muốn nổ tung. Tất cả những gì cô có thể giữ là hơi ấm trong lồng ngực, khi phần còn lại của cơ thể cô lạnh đi.

Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng còi đinh tai nhức óc vang lên; ngay sau đó, có những tia sáng màu đỏ và xanh lam và cô có thể thề rằng cô đã nghe thấy tiếng nói và tiếng bước chân nhưng các giác quan của cô yếu đi do vết thương.

"Ở đây!"

..

..

..

"Gọi xe cứ... ..

...

..

..

...

..

"Đừng ... ngủ!"

..

..

..

"Giữ tỉnh táo đi!"

Cô cố gắng giữ cho đôi mắt của mình mở, nhưng khi thế giới bắt đầu chuyển động trở lại, và những bóng mờ bắt đầu rõ nét hơn, và cô cảm thấy bản thân đang di chuyển mà không có ý chí, cô không muốn tỉnh táo nữa và cuối cùng phải chịu đựng cơn bất tỉnh ngắn ngủi.
..

..

..

..

..

..

Khi Sakura bắt đầu thoát ra khỏi bóng tối, tất cả những gì cô cảm thấy là đau đớn, đầu cô đau nhói đến mức không thể nghe thấy gì, giống như ai đó đang lấy một cái búa và đập hộp sọ của cô ấy từ bên trong, thị giác mờ đi và chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng xoá. Khi cô di chuyển các ngón tay của mình, cảm thấy có thứ gì đó trên tay mình, đang kẹp các ngón tay xuống. Cô nhìn xuống và thấy máy đo đo độ bão hòa oxy và sau đó sờ thấy mặt nạ dưỡng khí trên mặt mình; Nhìn vào cơ thể, cô thấy mình không mặc gì ngoài một chiếc áo choàng mỏng như giấy. Sau đó, cô hướng tầm mắt của mình ra xa quan sát cảnh vật xung quanh.

Cách trang trí căn phòng và mùi thuốc khử trùng nồng nặc chứng tỏ cô đang ở bệnh viện, nhưng cô không biết chính xác bệnh viện này nằm ở đâu. Có cửa sổ nhưng rèm che khuất bên ngoài. Có vẻ như là đầu giờ chiều, xét từ ánh sáng có thể nhìn thấy qua các kẽ hở.

'Quần áo của mình đâu?' Không có bất kỳ tủ quần áo nào, ngoài chiếc tủ nhỏ trên giường nhưng nó trống rỗng.

Sakura liếc qua thiết bị mà cô đang đeo trên người, thứ gần giống như dụng cụ hỗ trợ sự sống, với máy thở oxy, máy theo dõi nhịp tim và IV. Nó có một chút khác biệt so với thiết bị mà cô ấy dùng nhưng dường như nó vẫn có ít nhiều chức năng giống nhau. Cô chỉ muốn thoát khỏi tất cả những thứ này. Rút kim truyền nước ra khỏi cánh tay và sau đó đi đến máy đo độ bão hoà oxy, trong khi cái máy phát ra âm thanh chói tai để cảnh báo cho đội ngũ y tế.

Chỉ vài giây trôi qua trước khi cánh cửa bật mở và bác sĩ bước vào một cách vội vàng. "A, cháu tỉnh rồi. Cháu cảm thấy thế nào rồi?"

Cô không đáp lại, thận trọng nhìn một người đàn ông trung niên mặc áo khoác bác sĩ đi quanh phòng, đến cuối giường để lấy một tấm biểu đồ. Có thể khoảng cuối ba mươi hoặc đầu  bốn mươi tuổi, với mái tóc sẫm màu đang bắt đầu chuyển sang bạc, một sợi râu sáng màu với một cơ thể gầy.

"Ta là Tiến sĩ Harada,"

Một lần nữa, Sakura không đáp lại. Nếu cô được đưa đến bệnh viện, cô ấy sẽ nghĩ đó là một nơi trong làng mình mà mọi người sẽ biết cô nhưng vì không phải như những gì cô đoán, cô thận trọng nâng cao cảnh giác.

"Ah may là cô bé ấy tỉnh rồi," Một người khác bước vào phòng nhưng Sakura ban đầu không nhìn thấy người đó qua vai bác sĩ Harada, là vì chiều cao của người này.

Một người phụ nữ lớn tuổi; mái tóc màu xám được tạo kiểu thành một búi cao với cáo buộc tóc dạng lưới, một ống tiêm lớn chọc chéo xuyên qua búi tóc sang bên trái, với đôi mắt nhắm nghiền. Trong một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm của bác sĩ và một chiếc váy và có một chiếc mũ bảo hiểm bao quanh hai bên đầu của bà ấy, một tấm kính che nửa mặt màu tím. Những thứ đang hạn chế tầm nhìn với Sakura.

"Nhưng cháu không nên rút những cái kim truyền nước đó, cháu vẫn cần chúng và phải theo dõi thêm,"

Harada gật đầu, "Đúng vậy, bọn ta đã theo dõi sự phục hồi của cháu trong năm ngày qua và ta nghĩ rằng còn quá sớm cho điều đó-"

"Năm ngày?" Sakura buột miệng.

"Vậy là cháu có thể nói chuyện," Bác sĩ khẽ nở một nụ cười, thận trọng tiến lại gần thay vì để cô tự mình tiếp cận. "Đúng, cháu đã bất tỉnh trong năm ngày qua,"

Sakura bắt đầu kiểm tra vết thương của mình, nhưng cô không thể tìm thấy bất kỳ vết thương nào. "C-Chuyện gì xảy ra với tôi sao?"

Bác sĩ và người phụ nữ giấu tên nhìn chằm chằm vào Sakura một lúc lâu hơn mức cần thiết trước khi ông ấy bước đến cạnh giường cô, "Đó là điều mà bọn ta hy vọng cháu sẽ giải thích, nhưng có lẽ sau khi kiểm tra lại tình trạng của cháu. Recovery girl, ngài có phiền không? "

Người phụ nữ lắc đầu, "Tất nhiên là không,"

Sakura nghiêng đầu, không thể rũ bỏ cái tên xa lạ, "Recovery ... girl đó là tên của bà sao?"

"Đúng vậy, cháu yêu," nhưng sau đó bà nhận ra biểu hiện bối rối trên khuôn mặt của cô gái tóc hồng và hiểu ra những gì cô đang nói, "Oh tên thật của ta là Chiyo Shuzenji, Recovery girl là tên anh hùng của ta,"

"Huh?" Sakura không thể ngăn mình lại nhưng có vẻ như cô sẽ không nhận được thêm lời giải thích nào vào lúc này. "Chiyo-san?"

"Chà, nếu sử dụng tên riêng của ta khiến cháu thoải mái hơn. Cháu có đói không?"

"Không hẳn," Cô đã không ăn trong năm ngày nhưng cô không cảm thấy đói.

"Vậy cháu vẫn nên ăn đi, ta sẽ nhờ y tá mang đồ cho cháu, nhưng trước tiên ta cần phải kiểm tra nhanh và hỏi một số câu hỏi."

Việc kiểm tra không quan trọng, Sakura biết nó được thực hiện như thế nào và những gì được mong đợi. Nhưng khi cô phải cởi quần áo, cô gần như ngã nhào và lao đến chiếc gương ở bồn rửa trong góc phòng.

Xung quanh chính giữa ngực cô, tương phản với làn da của cô là một mảng trắng trông thật yếu ớt bám chặt vào da cô, xoắn lại và hình thành một cách kỳ quái. Một hình dạng tương tự nhưng trông nhỏ hơn cũng ở gần lưng cô. Và cô nhớ đến vết thương giờ đã lành, vết thương lẽ ra phải kết liễu cuộc đời cô trong giây phút đó.

'Không thể nào,'

Cô không hiểu mình đang đứng ở đâu và cô cảm thấy dạ dày như thắt khi thời gian trôi qua nhiều hơn nhưng cô không biết liệu nó đã được đặt chưa.

Chiyo cũng không nói nên lời khi bà nhìn thấy nó, "Ôi trời, vết sẹo đó ... .. ai đã  làm chuyện này?"

Cô gái tóc hồng không nói gì, chỉ dùng ngón tay lướt nhẹ lên vết đó để đảm bảo rằng đó là thật, kết cấu của nó mềm hơn so với vẻ bề ngoài.

'Cái quái gì thế này?'

Mặc dù vết sẹo trên ngực là nỗi lo lắng nhất của cô, nhưng nó vẫn sẽ tồn tại một thời gian dài để có thể phủ nhận nó.

Như đã hứa; Sau buổi kiểm tra Recovery girl đã mang một bữa ăn tới cho cô, và mùi hương làm cô ấy cảm thấy đói. Chỉ một chiếc bánh mì kẹp thịt gà và một chai nước trái cây vì quá nhiều thức ăn trong tình trạng của cô có thể khiến cô ấy đổ bệnh, nhưng cô không phàn nàn khi có một thanh sô cô la nhỏ đặt ở bên cạnh khay.

"Làm sao tôi lại xuất hiện ở đây?" Sakura lau miệng với một vệt mayo ở bên cạnh. Recovery girl đang ngồi ở bên giường kiên nhẫn đợi cô ăn xong mà không làm gián đoạn bữa ăn của cô nhưng và bà vẫn phải cô vài chuyện.

"Cháu được tìm thấy gần một cái hồ bên cây cầu; nó chỉ cách bệnh viện vài km và đó là điều may mắn. Easer head tìm thấy cháu và ngay lập tức gọi xe cấp cứu."

Sakura híp mắt, "Easer head?"

Chiyo dừng lại, "Cậu ta là anh hùng đã tìm thấy cháu. Ta nghĩ cháu sẽ không biết cậu ta đâu vì cậu ta thích hoạt động ngầm hơn,"

Chỉ là cái tên đã làm cô bối rối, nhưng bây giờ Sakura còn đang thắc mắc một vài thứ khác, bà ấy đang ám chỉ điều gì vậy?

"Cậu ta có thể sẽ đến đây với điều tra viên vào ngày mai,"

"Ai cơ?" Sakura nghiêng người; có điều gì đó không ổn về điều này. Điều tra viên trong kinh nghiệm của cô có nghĩa là người thẩm vấn và thẩm vấn không mang lại cảm giác tốt đẹp gì cho một ninja.

"Ồ, đừng lo, cậu ta sẽ chỉ hỏi cháu một số câu hỏi về những gì đã xảy ra với cháu, và có thể là thông tin của cháu để chúng ta có thể liên lạc với một thành viên trong gia đình đến đây và đưa cháu về"

Sakura đã nói một tiếng nhỏ để thừa nhận rằng cô đã nghe những gì bà nói nhưng cô không thể hiểu được và quyết định trả lời tất cả các câu hỏi khác mà cô ấy bị hỏi một cách đơn giản không tiết lộ quá nhiều thông tin.

"Chính xác thì ở đây là ở đâu?"

"Thành phố Musutafu,"

Cô để lộ ra một biểu cảm sợ hãi nhưng may là không bị chú ý đến.

"Là đâu cơ?" Sakura hỏi khi bụng cô như thắt lại cùng với vẻ lo lắng.

"Nhật Bản, gần Tokyo," Chiyo nói chậm hơn, quan sát kỹ phản ứng của cô gái.

Sakura chỉ im lặng ngồi đó, lấy tay che miệng. Đầu cô đau nhói khi cô nghĩ về những gì đã xảy ra có thể đã dẫn cô đến tình huống này. Cô nhớ về trận chiến, và cô nhớ mình đã sát cánh bên Naruto, Sasuke và Kakashi chống lại Kaguya và sau đó bà ta bị đâm, cô rơi xuống từ không trung và-

Phóng từ trên giường xuống, Sakura lao đến cửa sổ mở rèm, nhăn mặt trước cường độ ánh sáng đột ngột của mặt trời lặn trước khi biến mất để lại màn đêm đen tối. Sakura nhìn thấy bên ngoài của bệnh viện nhưng xa hơn nữa có rất nhiều tòa nhà với thiết kế lạ lẫm, cao chót vót ở hầu hết khu vực.

Giờ với những mảnh ghép đã có, Sakura bắt đầu hoàn thành bức tranh rõ ràng về tình hình của mình khi cô nhớ lại những gì đã xảy ra một lần nữa. Và nhiều chi tiết hơn dần lộ ra.

"Ôi không...."

TBC
_________
Cầu comment!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro