Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đó, học kỳ lớp mười của Thiên Khả đã trôi qua hơn nửa phân nửa, đến thời gian nghỉ đông, tết trôi qua, cậu nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, gọi cậu đi trượt băng.

Khi cậu đến mới biết, ngoài Hứa Ôn Noãn còn có mấy người khác do Ngô Hạo dẫn đến.

Trong đó có hắn.

Vừa mới bắt đầu, Thiên Khả không có chú ý tới Vương Khiết Phong, sau khi Ngô Hạo giới thiệu xong, màn chào hỏi kết thúc đã bị Hứa Ôn Noãn kéo đi thay giày trượt băng, lúc đang thay giày, quay người lại mới phát hiện hắn đứng phía sau, dựa lưng vào tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tay đang bật lửa châm thuốc.

Thiên Khả cho rằng đây đúng là một dịp hiếm có ngẫu nhiên, Ngô Hạo đã mở miệng: "Anh Sinh, đây là bạn của em, Thiên Khả."

Vương Khiết Phong nghe Ngô Hạo nói, cũng không lập tức đáp lại, mà rũ mắt hút một hơi thuốc, mới vừa phun ra những đám khói không rõ hình thù vừa nghiêng đầu liếc về phía cậu.

Ngày thường trong trường học cậu chỉ dám nhìn lén hắn, giờ phút này hắn đứng trước mặt cậu, còn ngay lúc cậu chưa kịp chuẩn bị gì nhìn cậu một cái.

Thiên Khả cảm thấy nhịp tim và hô hấp của mình khi bị hắn nhìn trúng đều dừng lại trong phút chốc.

Hắn và những nam sinh còn lại không giống nhau, không có nhìn cậu từ đầu đến chân, cũng không cười xán lạn nói với cậu một tiếng: "Chào em".

Hắn chỉ nhìn một chút, chưa đến mấy giây đã gật đầu một cái, lại không nhìn nữa.

Đến lúc Thiên Khả lấy lại tinh thần, cậu đã bị Hứa Ôn Noãn kéo tới chỗ cách đó không xa, bị nhét một đôi giày trượt băng màu hồng vào trong tay.

Hứa Ôn Noãn vừa đổi giày vừa lải nhải kể lại những chuyện ngày tết, kể Ngô Hạo chạy đến nhà cậu đưa quà như thế nào.

Thiên Khả máy móc thay giày, não vẫn chưa hoàn toàn hết choáng, trong mắt thỉnh thoảng lại nhớ lúc Vương Khiết Phong nhìn cậu, lúc đổi giày xong, Thiên Khả đột nhiên cắt ngang lời nói của Hứa Ôn Noãn, hỏi: "Ngô Hạo quen Vương Khiết Phong à?"

"A?" chủ đề bị chuyển một cách đột ngột, Hứa Ôn Noãn sững sờ một chút lại nói: "Đúng vậy, bọn họ là bạn cùng phòng, hơn nữa còn là bạn thân khi nhỏ, học cùng trường..."

Hứa Ôn Noãn còn chưa nói hết lời, Ngô Hạo đã chạy tới vẫy tay: "Chơi vui lắm", sau đó cùng Ngô Hạo tay trong tay đi trượt băng.

Thiên Khả thay xong giày, lúc đứng lên lại liếc về phía Cố Dư Sinh đang đứng.

Hắn không thay giày, vẫn còn đứng dựa vào tường hút thuốc.

Thiên Khả trượt một vòng trong sân, lại nhìn trộm Vương Khiết Phong, ngoại trừ hắn đã thay điếu thuốc khác, cũng không có bất kỳ thay đổi nào khác.

Lúc chơi rất nhanh, ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, Thiên Khả gặp Hứa Ôn Noãn, cậu chỉ chỉ Vương Khiết Phong, lặng lẽ hỏi: "Anh ấy không chơi sao?"

"Lúc hắn như vậy chính là tâm trạng không tốt rồi, cậu không thấy, tất cả mọi người đều tránh xa hắn không ai dám đến nói chuyện sao?"

Theo lời nói của Hứa Ôn Noãn, Thiên Khả mới phát hiện đúng là như vậy, cả một buổi trưa, những người bạn kia đều tránh mặt hắn, không nói chuyện với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro