Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy không khí có phần ngượng ngập, Junhyung nhìn nhìn chung quanh, tìm đại một chủ đề, nói:

Điều kiện chỗ này thực sự quá kém.

~ Tuy không thể so sánh với nước ngoài, - Yoseob thận trọng trả lời,- nhưng ở trong nước, điều kiện nghiên cứu khoa học của đại học Seoul đã thuộc loại tốt rồi ạ.

Junhyunb nghiêm túc nhìn cậu, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng không hề che giấu:

~ Khi tôi vừa về nước, cảm thấy với điều kiện thí nghiệm của đại học Seoul thì rất khó có được kết quả tốt. Giờ đây tôi nhận ra, so với điều kiện thí nghiệm, có được một sinh viên có khả năng vượt qua mọi hoàn cảnh như em còn quan trọng hơn nhiều.

~ Em...- Yoseo được khen có phần xấu hổ, bất giác thay đổi tư thế, ngượng ngùng nói - Còn nhiều sinh viên có ý chí vươn lên, có khả năng chịu gian khổ giỏi hơn em nhiều, chỉ là thầy chưa biết thôi.

~ Yoseob...- Junhyung nhìn cậu, ánh mắt trở nên sâu thẳm. - Em cảm thấy vất vả sao? Nếu em thấy cực khổ, tôi...

~ Không đâu ạ! - Cậu lắc đầu, khẳng khái nói - Em biết thầy rất tốt với em, em sẽ không làm thầy thất vọng.

==========================

Đêm khuya cô tịch, quan hệ giữa người với người nhờ có nỗi cô đơn mà trở nên vi diệu.

Junhyunb dường như không giống ngày thường, nói rất nhiều điều, cũng kể nhiều về chuyện học tập của anh ở Mỹ, Yoseob yên lặng nghe. Không hiểu tại sao, cảm giác cùng Junhyung bình thản chuyện trò dường như đã từng gặp qua đâu đó trước đây, cách anh nói chuyện rất quen thuộc, cũng vô cùng thoải mái. Vì thế, cậu rốt cuộc không tự chủ được mà hỏi một vấn đề không nên hỏi. Khi anh kể đến chuyện tới thăm đại học Harvard của Mỹ, Yoseob ngồi gần một chút, chớp chớp đôi mắt hiếu kỳ:

~ Thầy có đến Harvard rồi ạ?

~ Đã từng.

Vẻ mặt cậu rất sùng bái. Tất nhiên không phải cậu sùng bái Junhyung, mà là sùng bái đại học Harvard lẫn những người học ở đó.

~ Hardvard là trường như thế nào ạ?

~ Em thích Harvard sao?

~ Dạ!

Không những thích, Junhyunb nằm mơ cũng muốn đến đó. Anh tỉ mỉ miêu tả thư viện, giảng đường, căn-tin của Harvard cho cậu nghe... Suy nghĩ của Junhyung theo lời kể của anh mà bay tới nước Mỹ, cậu dường như thấy một bóng người ngồi trong thư viện, đọc sách suốt đêm; thấy anh đứng trong giảng đường trả lời lưu loát câu hỏi của giáo sư; còn thấy anh một mình ngồi ăn cơm ở một góc trong căn-tin... Anh nói:

~ Thật ra Harvard và MIT gần như chỉ cách nhau một bức tường, nhưng quan niệm nhân văn hoàn toàn khác nhau...

~ MIT cũng ở Massachusetts ạ? - Cậu kinh ngạc.

Junhyung dở khóc dở cười nhìn cậu:

~ Em không biết chữ M trong MIT có nghĩa là gì à?

Yoseob vò đầu, hóa ra tên đầy đủ của MIT là Học Viện Công Nghệ Massachusetts. Mất mặt nữa rồi! Lại bị Junhyung khinh bỉ thêm một lần! Khoan! Như vậy "Vĩnh viễn có xa không" học trường nào? Harvard hay Học viện công nghệ Massachusetts? Đừng nói anh ấy ở MIT nha? Đừng nói anh ấy là bạn học của Junhyung nha? Trong lòng Yoseob cảm thấy hơi căng thẳng, rất muốn hỏi Junhyung xem có biết anh ấy hay không nhưng không biết mở lời từ đâu.

...

~ Thầy Yong, thầy từ bỏ điều kiện ưu việt như vậy ở nước ngoài để về nước, thầy có thấy hối hận không?

Câu hỏi này cậu đã muốn hỏi từ lâu, nhưng chỉ trong đêm tối như thế này cậu mới dám mạo muội thốt ra.

~ Có hối hận.- Anh ngừng một chút, nói - Hối hận đã trở về quá muộn!

~ Tại sao ạ?

Ánh mắt anh mông lung, khuôn mặt tuấn tú trở nên mơ hồ.

~ Bởi vì, lúc tôi còn ở Mỹ đã yêu một cậu bé...

Tình yêu vốn là đề tài nói chuyện hấp dẫn nhất không chỉ với phụ nữ mà với cả đàn ông, chuyện cũ đau lòng của Junhyung lại càng hấp dẫn người ta hơn, Yoseob tập trung chú ý nghe tiếp.

~ Khi đó, tôi một mình sống ở nước ngoài, rời xa người thân, không có bạn bè, mỗi ngày từ sáng đến tối đều tiếp xúc với thiết bị. Có đôi khi tôi cũng cảm thấy rất cô đơn, muốn tìm một người ở bên mình, bất kể là ai, bất kể nói ngôn ngữ nào, chỉ cần nghe tôi nói vài câu là tốt rồi...

Cậu hiểu, làm nhà nghiên cứu phải chịu đựng cô đơn! Nhưng mà... Phàm là người, còn có thất tình lục dục, liệu mấy ai có thể thực sự giữ được lục căn thanh tịnh.

~ Đến một ngày, tôi gặp cậu ấy. Cậu ấy là một người con trai vô cùng đáng yêu, lạc quan cởi mở, hết sức thông minh, lại rất giỏi hiểu ý người khác. Sự ảnh hưởng của cậu ấy có thể làm đảo lộn mọi tư duy logic của tôi... Tiếc là, mọi khó khăn đều không thể khiến cậu ấy chùn bước ngoại trừ đối với chuyện tình cảm, cậu ấy không tự tin.

~ Vậy ư.

Yoseob trong lòng thầm nhủ: Gặp đàn ông như anh, người nào cũng đều tự ti! Chưa kể bên trong, chỉ xét bề ngoài, tỉ lệ ngoái đầu nhìn ít nhất là chín mươi chín phần trăm. Dẫn theo anh trên đường cảm giác rất không an toàn a. Junhyung tiếp tục nói:

~ Về mặt tình cảm, tôi không có kinh nghiệm gì cả. Trước sau vẫn không đoán được tâm tư của cậu ấy, không biết cậu ấy có thích mình hay không...

~ Thầy nên cho cậu ấy biết.

Yoseob hồn nhiên nghĩ, có thể không phải cậu ấy đã yêu thương người khác, mà là vẫn không biết Junhyung thích mình. Rất nhiều mối tình, đều chỉ vì hiểu lầm mà bỏ lỡ!

~ Tôi từng thổ lộ với cậu ấy...- Junhyung cười khổ. - Nhưng bị cậu ấy cự tuyệt.

Không phải chứ! Cả Junhyung mà cậu ấy cũng từ chối? Chàng trai này... rất cá tính, rất khí phách! Yoseob thật ngưỡng mộ cậu ấy sát đất!

~ Cũng có thể cậu ấy có thích thầy, nhưng không tự tin đón nhận. Chuyện tình cảm, nhiều khi còn phải chờ duyên phận, đâu thể miễn cưỡng.

~ Tôi hiểu tình cảm không thể miễn cưỡng.- Ánh mắt anh trở nên rõ ràng, toàn bộ đều tập trung vào đôi mắt của cậu. -Tôi chỉ muốn biết một điều, rốt cuộc cậu ấy có yêu tôi hay không mà thôi...

Yoseob tránh né ánh mắt nóng rực của anh, nhìn ra bầu trời đang dần sáng tỏ, đêm sắp kết thúc, bình minh đã bắt đầu ló rạng. Có lẽ do cơn buồn ngủ mơ màng, cậu hơi thất thần.

~ Biết rồi thì sao? Còn có thể thay đổi được gì không?

Giống như cậu và "Vĩnh viễn có xa không", yêu anh thì thế nào, anh có thể về nước ư? Anh có thể từ bỏ ước mơ sao? Chẳng thà không hiểu suy nghĩ của đối phương, sẽ không phải do dự, tranh đấu! Bời vì... kết cục đã được định sẵn rồi. Junhyung cười cười tự giễu.

~ Khuyết điểm lớn nhất của tôi là làm việc quá cố chấp, một khi tôi đã muốn làm việc gì, tôi không có cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ nó...

Tinh thần đáng khen, nhưng lại gặp không đúng người! Yoseob không biết phải đối đáp ra sao.

~ Tôi có thể hỏi em một vấn đề rất riêng tư không.- Anh trịnh trọng nói.

~ Thầy hỏi đi ạ.

~ Em thật sự cảm thấy sẽ không có cô gái nào đồng ý lấy tôi sao?

Ây da! Chuyện từ tám đời rồi mà vẫn chưa quên... Nhưng ngẫm kỹ lại, đối với một người đàn ông nản lòng trong tình yêu, những lời này quả thực làm tổn thương người ta.

~ Em nói bậy thôi ạ.- Yoseob vặn ngón tay, cố tỏ ra tươi cười. - Thầy Yong, thầy không soi gương sao?

~ Hử?

~ Em đề nghị ngày mai trời sáng, thầy tìm một tấm gương to, soi mình thật kỹ. Thầy từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều rất ưu tú, phụ nữ muốn lấy thầy nhất định rất nhiều.

~ Thật không? Vậy còn em thì sao?

~ Em ạ? - Yoseob trợn tròn mắt. Liên quan gì tới cậu?

~ Tại sao em lại ghét tôi đến vậy?

Câu hỏi này... Nếu cậu nói ra lý do thì chẳng khác nào thú nhận mình ghét anh ta. Nếu không thừa nhận thì coi thường chỉ số thông minh của Junhyung quá! Anh đã sớm nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cậu rồi. Thấy cậu khó xử, Junhyung tự biết chừng mực, nhìn đồng hồ.

~ Trời sắp sáng rồi, em đến văn phòng tôi nghỉ ngơi một chút đi.

~ Không cần đâu ạ, bạn em sắp tới rồi, các bạn ấy giúp em trông coi thiết bị...

~ Vậy trước tiên em ngủ một lát đi. Cái này cho em...- Khi anh đứng dậy, không biết làm phép từ đâu lấy ra một hộp sữa tươi. - Uống một chút đi rồi ngủ.

~ Cám ơn thầy!

Cậu nhận lấy, trên hộp sữa vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, thật ấm áp.

~ Buổi tối em đừng đến đây nữa, dù là nam sinh nhưng ở qua đêm trong này rất nguy hiểm, thí nghiệm này tôi sẽ phân công người khác làm.

~ Em có thể mà.- Cậu đứng lên, kiên định nói. - Thầy Yong, thầy không cần sắp xếp những người khác, em có thể làm.

~ Em...

~ Em có thể từ từ quen dần.

Junhyung cười cười đưa tay đặt lên vai cậu, không nói gì nữa. Anh đi rồi, Yoseob nhìn sữa trong tay, không biết diễn tả ra sao cảm giác trong lòng, tựa như khối băng kết trong tim dần dần tan rã, từng giọt từng giọt biến thành nước, chảy xuôi trong cơ thể... Suy cho cùng anh là một người đàn ông như thế nào? Sự ưu tú của anh khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ, phong thái của anh khiến phần đông nữ sinh si mê, nhưng anh lại thủy chung son sắt yêu một người con trai, không thể quên, không thể từ bỏ, vì cậu ấy mà buồn bã về nước... Haiz! Một người đàn ông như vậy làm sao không khiến người ta lòng đau như cắt cho được!

=========================

Mơ mơ màng màng nằm đến hơn sáu giờ, Luna cùng Soojunb đến phòng thí nghiệm, cậu thu dọn mọi thứ đâu vào đấy rồi trở về phòng ngủ. Sau một đêm thức trắng, việc hạnh phúc nhất đời người không gì bằng thay quần áo ngủ, nằm trên chiếc giường thoải mái của riêng mình, ôm lấy tấm chăn mới được giặt sạch còn thoảng hương hoa nhài, đi vào mộng đẹp. Trong giấc mơ, Junhyung vẫn đang cùng cậu nói chuyện phiếm, hàn huyên thật lâu, cậu không ngừng gật đầu, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm gần trong gang tấc của anh... Sâu thẳm vô cùng! Tưởng như có thiên ngôn vạn ngữ ẩn chứa trong đó, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "nội hàm"!

...

Sau khi thức dậy, cũng như mọi ngày, Yoseob trước tiên bò từ đầu giường đến đuôi giường, ấn nút khởi động máy tính. Sau đó rúc đầu vào chăn nghe xem SNS tự động đăng nhập xong có tiếng báo tin nhắn hay không, nếu nghe thấy liền lập tức xuống giường, còn không sẽ lại nằm lười trên giường thêm một chút. Có âm báo tin nhắn, Yoseob nhanh chóng ngẩng đầu nhìn liếc qua biểu tượng chớp sáng dưới góc phải màn hình, hình con bò nhỏ! Lập tức cơn buồn ngủ bay biến sạch. Ava hình con bò này trong danh sách bạn SNS của cậu chỉ thuộc về anh, bởi vì cậu từng gửi cho tất cả bạn bè trong danh sách một tin nhắn giống nhau: "Muốn tồn tại trong SNS của ta thì cấm dùng avatar này, nếu không blacklist chờ phục vụ! Ta đây chấp pháp nghiêm minh, ai làm trái pháp luật lập tức truy cứu!" Cậu đem hình con bò nhỏ dán vào bên dưới. Từ đó về sau, chỉ cần con bò nhỏ vừa sáng lên cậu liền biết là ai. Niềm vui chỉ đơn giản như thế! Yoseob đưa tay cầm chuột, thuần thục nhắm ngay hình con bò click một cái.

Vĩnh viễn có xa không: Em dậy rồi hả?

~ Ừ! - Cậu day day cái trán hơi ê ẩm, đem laptop ôm vào trong lòng. - Anh nói xem, thí nghiệm tính chống ôxy hóa không nên làm lâu tới một trăm giờ liên tục như vậy chứ? Thật tra tấn con người ta!

~ Anh có một bạn học từng làm thí nghiệm chống ôxy hóa đến một nghìn giờ.- Anh bổ sung một câu. - Kết quả cũng không lý tưởng.

Xem ra Junhyung bắt cậu làm một trăm giờ đã có thể coi là đặc biệt khai ân! Tâm lý cậu cân bằng trở lại rồi!

~ Tối hôm qua em có mệt không? Đêm nay vẫn phải đi nữa à?- Anh quan tâm hỏi.

~ Không sao! Tổng cộng có năm ngày bốn đêm, đương nhiên là phải đi rồi.

~ Tại sao không để tên biến thái kia tìm người giúp em?

Yoseob nghiền ngẫm thật lâu những lời này, rốt cuộc cảm thấy không thoải mái, cuối cùng ánh mắt dừng trên hai chữ "biến thái". Từ này cậu đã dùng cho Jumhyung không dưới trăm lần nhưng không hiểu sao nghe người khác nói anh như vậy lại cảm thấy không được tự nhiên. Cõ lẽ cậu cũng giống Kimwon - coi sếp là tài sản cá nhân, mình mắng chửi thế nào cũng chẳng sao, nhưng người khác thì không được phép! Thôi mặc kệ, Yoseob không hơi đâu truy tìm nguyên nhân, tập trung chat:

~ Em không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây! Junhyung chỉ hướng dẫn một sinh viên duy nhất là em, anh ta có thể sắp xếp ai được chứ? Không lẽ lại bắt một nhân vật rường cột quốc gia như anh ta đi canh chừng giùm mấy cái thiết bị không đáng tiền kia?

~ Hả?! Anh ta biến thành "rường cột quốc gia" từ khi nào vậy?

~ Không thể phủ nhận là anh ta rất biến thái, nhưng mà anh ta...- Yoseob nhìn thoáng qua hộp sữa trên đầu giường, tiếp tục đánh chữ - Anh ta miễn cưỡng cũng có thể coi như tài nguyên quốc gia. Lạm dụng tài nguyên quốc gia là phạm pháp nha!

~ Tài nguyên quốc gia? Không phải anh ta không thể kiếm vợ sao?

Cậu bất chợt nhớ lại câu nói của Junhyung tối qua, "Tôi không thể nào thuyết phục bản thân từ bỏ được." Một tình yêu thật cảm động, cũng thật vô vọng, nhưng anh ta cứ một mực chấp nhất đến thế. Yoseob nhất thời cảm khái, nói:

~ Theo em thấy, anh ta có khả năng sống cô độc suốt quãng đời còn lại...

~...

Đối phương trầm mặc.

Cậu lại bồi thêm một câu càng kích động người khác:

~ Cũng tốt thôi! Quốc gia có thể tận dụng triệt để tài nguyên.

~...

~ Sao anh không nói tiếng nào vậy?

Trên mạng đầu bên kia có một người đang thở dài thật sâu: Thế này mà còn phải hỏi à! Tiết kiệm tài nguyên quốc gia!

~ Em đi ăn chút gì đi, phải chú ý sức khỏe đấy.- Anh nói.

~ Em biết rồi.

~ Buổi tối thức đêm rất dễ đói, dạ dày em không tốt, nên mang theo chút đồ ăn.

Yoseob trong lòng ấm áp nhưng ngoài miệng lại nói:

~ Em nhớ rồi, nói nhiều quá hà

~ Bái bai!

Quả nhiên không nói nhiều nữa.

~ Bye!

Bốn đêm trôi qua, Yoseob phát hiện ra một chuyện khiến lòng cậu ngập tràn cảm xúc, đó là Junhyung hằng đêm đều ở lại trong phòng thí nghiệm, bởi vì cậu có thể đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhìn thấy ánh đèn trong văn phòng anh, mỗi đêm đều sáng. Yoseob chưa bao giờ dám quấy rầy anh, mỗi lần giật mình thức giấc trong phòng thí nghiệm tĩnh mịch, cậu đều chạy đến chỗ rẽ cầu thang nhìn ánh đèn trong văn phòng anh, biết trong tòa nhà rộng lớn này vẫn còn có thầy giáo của mình, cậu sẽ can đảm quay về ngủ...

Có khi, cậu cũng sẽ nghĩ: Cuộc sống như vậy, anh vui vẻ sao? Anh có cô đơn không? Hiện giờ liệu anh còn muốn có người cùng anh trò chuyện, bất kể là ai, bất kể dùng ngôn ngữ gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro