Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi này lập tức bắt bí Yoseob. Đúng vậy! Bị mất mặt trước anh ta cũng chẳng phải một hai lần, sao giờ đột nhiên để ý tới cách nhìn của anh ta chứ. Yoseob chống cằm, ngón tay vuốt ve nước sơn kim loại trắng muốt của laptop, máy này là anh ta cấp cho cậu. Trước kia, mỗi lần đi siêu thị điện tử cậu đều nhìn bảng giá "mười ba ngàn năm trăm lẻ tám" won mà tặc lưỡi, sờ sờ nước sơn kim loại trăng trắng rồi bỏ đi, mãi cho đến khi anh bảo cậu mua một chiếc laptop tốt nhất phù hợp với công việc. Cậu cứ đắn đo thật lâu, cuối cùng tự cho là "hoang phí" mà mua tới, ai ngờ khi Junhyunb thấy máy tính của cậu lại nói:

~ Tại sao em không mua một cái tốt hơn?

Từ trước đến nay anh đều dành cho cậu những thứ tốt nhất. Thấy cậu mãi không trả lời, trên màn hình chuyển đến một dấu chấm hỏi: "?"

Yoseob nói với anh:

~ Anh biết không, em phát hiện anh ta rất quan tâm đến em, ví dụ như khi làm thí nghiệm chống ôxy hóa, anh ta thà bỏ tiền thuê người khác làm chứ không để em làm. Còn có, hôm nay một anh năm trên nói với em, tài liệu Junhyung cho em mỗi chương đều cực kỳ quý giá, thậm chí có những cái đại học Seoul không có nổi. Rồi thì, các giáo viên đều rất bận rộn, căn bản không có thời gian chăm lo cho sinh viên, nhưng Junhyung lại dành rất nhiều công sức cho em, đi công tác cũng không quên gọi điện hỏi em đề tài có gặp phải vấn đề gì không...

Anh hỏi:

~ Còn gì nữa?

~ Tính tình anh ta rất tốt, có những giáo viên hễ nóng lên là mắng học trò ngu dốt, nhưng em ngốc như vậy mà anh ta cũng chưa bao giờ nặng lời... Anh ta luôn động viên em, cố gắng dạy dỗ em... Còn nhiều sinh viên giỏi hơn em nữa, vậy mà anh ta không những bảo em làm tiến sĩ, còn muốn cho em ở lại trường...

Anh nhắn lại một câu...

~ Thực xin lỗi, cho hỏi, là em đó hả?!

[ ⊙ o ⊙"> Á!

Nếu không phải laptop ngốn mất của cậu mười ba nghìn won, Yoseob thật muốn cầm ly nước hắt lên màn mình máy tính.

~ Em là ai, anh nói em là ai hử! Em là Yang Yoseob! - Cậu tức giận tới nỗi gõ loạn trên bàn phím. - Ngoài em ra anh còn chat với ai? Thành thật được khoan hồng, giấu giếm tất nghiêm trị!

~ Không có! Anh tưởng Hyunseung lại dùng số của em...

Nhắc tới chuyện này, máu nóng của Yoseob vẫn chưa hạ. Một thời gian trước, Hyunseung đến phòng cậu chơi, cậu đang rửa mặt, bảo bạn ngồi chờ. Rửa mặt xong quay ra vừa thấy tin nhắn chat chit trên màn hình máy tính, cậu suýt chút nữa thổ huyết.

-FB-

Yang Yoseob: Chat với nhau lâu như vậy, anh không muốn nhìn thấy em sao?

Vĩnh viễn có xa không: Với anh, bề ngoài của em không quan trọng...

Yang Yoseob: Em muốn xem mặt anh, chúng ta mở webcam đi.

Vĩnh viễn có xa không: Anh ở đây không có camera. Nếu em thật sự muốn thấy anh, chúng ta có thể gặp nhau.

Yang Yoseob: Bao giờ?

Vĩnh viễn có xa không: Vì sao em muốn gặp anh?

Yang Yoseob: Em nói anh biết một bí mật nhé, em đã thích anh từ lâu rồi!

Không có trả lời.

Yang Yoseob: Anh có thích em không? Nếu có anh về nước đi.

Không có trả lời.

Yang Yoseob: Chỉ cần anh về nước, em sẽ làm bạn gái của anh, cho dù bề ngoài anh có như thế nào đi nữa, cho dù anh là loại người gì, em đều chấp nhận anh...

Vẫn không trả lời.

~ Jang Hyunseung! - Yoseob hét to, chụp lấy hai tay cậu bạn vẫn còn đang muốn đánh chữ - Cậu muốn làm gì vậy hả?

~ Đã chat chit với nhau nhiều năm như vậy, cậu không mệt thì tớ cũng mệt thay cậu! Muốn nói gì thì trực tiếp nói, kết thúc rõ ràng!

Yoseob ngơ ngác nhìn màn hình máy tính. Lời đã nói chính là bát nước hắt đi không thể thu lại được, cậu đành chờ đợi câu trả lời của anh. Trên máy tính mãi không có hồi âm, tim Yoseob đập mạnh, thậm chí quên cả thở. Trên màn hình rốt cuộc cũng hiện lên một hàng chữ, cô tiến lại gần xem.

Vĩnh viễn có xa không: Bạn không phải Yang Yoseob!

~ Làm sao anh đoán được? - Cậu hỏi.

Vĩnh viễn có xa không: Cậu ấy sẽ không nói như thế...

Anh hiểu cậu đến vậy, cũng giống như cậu hiểu anh.

~ Em là bạn của bạn ấy, tên Hyunseung.

Vĩnh viễn có xa không: Chào em, anh thường nghe Yoseob nhắc đến em, cậu ấy nói em là bạn tốt nhất của cậu ấy...

~ Xin lỗi, em không cố ý gạt anh. Em chỉ đùa với anh một chút thôi.

Vĩnh viễn có xa không: Không sao!

...

Hyunseung tức đến dậm chân:

~ Tớ thật sự bị cậu chọc cho tức chết rồi!

Yoseob vừa cười vừa nói với cậu:

~ Thực ra tớ đã sớm hỏi thử, anh ấy nói anh ấy chỉ coi mình là bạn tớ...

~ Anh ta là bạn của cậu? Vậy còn cậu? Cậu nên cho anh ta biết cậu thích anh ta, chứ cứ không rõ ràng, mập mà mập mờ thế này, cậu định làm cái gì vậy hả!

~ Nhỡ đâu anh ấy từ chối thì bọn tớ ngay cả làm bạn bè cũng không được...

~ Nhỡ đâu anh ta đồng ý thì sao? - Hyunseung hỏi cậu.

~ Anh ấy sẽ từ bỏ tất cả ở Mỹ.

~ Cậu không muốn anh ta từ bỏ sao? Cậu không đáng để anh ta từ bỏ à?!

~ Tất nhiên là tớ muốn! Nhưng tớ không đáng!

~ Cậu! Cậu làm tớ tức muốn chết! - Hyunseung cầm quạt vừa phe phẩy vừa đi tới đi lui trong phòng.- Cậu vì anh ta mà lãng phí năm năm, cậu còn mấy cái năm năm để lãng phí nữa đây?

Yoseob cười rót cho bạn ly nước, đưa đến trước mặt cậu.

~ Tớ không chờ anh ấy, chỉ là chưa gặp được người đàn ông nào khiến tớ rung động thôi.

~ Cậu, cậu đừng có lừa mình dối người nữa!

-End FB-

Chấm dứt suy nghĩ, Yoseob thấy màn hình máy tính lại hiện lên tin nhắn:

~ Em đúng là Yang Yoseob à?

Cậu nghiêm chỉnh giải thích:

~ Bảo hành cho đổi cho trả! Nếu không, giả một bồi thường mười!

~ Anh hơi hơi hi vọng em là giả.

~ Anh mơ đi! - Yoseob cười đánh chữ.

~ A! Đúng là em rồi! - Anh nói - Có thể tiếp tục chủ đề vừa rồi.

Vừa nãy nói đến đoạn nào rồi. Yoseob mở lại nhật ký trò chuyện, à, đang nói Junhyung rất quan tâm tới cậu.

~ Anh nói xem vì sao anh ta lại tốt với em như vậy? - Cậu nghiêm túc hỏi.

~ Anh ta muốn cưới em!

~ Gì? - Yoseob trừng mắt nhìn máy tính. - Đừng có giỡn, em với anh đang nói chuyện nghiêm túc nha. Liệu có phải anh ta vì chuyện em bị muộn tốt nghiệp mà cảm thấy áy náy, cho nên muốn bù đắp thiếu sót của mình không?

Cậu cảm thấy lời giải thích này là hợp lý nhất.

~ Anh ta thích em từ lâu rồi!

~ Anh mà nói linh tinh nữa em nghỉ chơi với anh!

~...

Bỗng nhiên, trên trang tin SNS nhảy ra một tin quảng cáo: "Nhân Ngày Nhà Giáo*, bạn muốn tặng quà thật ý nghĩa cho thầy cô giáo của mình ư?" Yoseob đọc qua mới sực nhớ hai ngày nữa là đến Ngày Nhà Giáo. Có lẽ cậu nên tặng Junhyung chút gì đó để cảm ơn. Cậu nên tặng Junhyung cái gì giờ?

*Ngày Nhà Giáo Hàn Quốc là ngày 15/5

~ Hey! Sắp đến ngày nhà giáo rồi, anh nói em nên tặng quà cho sếp đúng không?

Vĩnh viễn có xa không: Tốt lắm!

~ Anh bảo em tặng cái gì được đây?

~ Anh nghĩ, bất kể em tặng cái gì anh ta cũng đều thích...

Cậu lao tâm khổ tứ suy nghĩ một hồi, trong đầu chợt lóe sáng:

~ Cà- vạt được không?

~ Cà-vạt? - Vĩnh viễn có xa không - Tại sao lại muốn tặng cà-vạt?

~ Em chưa bao giờ thấy Junhyung đeo cà-vạt, có thể anh ta không có...

~...

~ Tặng cà-vạt được không vậy?

~ Anh nói rồi, em tặng cái gì anh ta cũng thích hết.

~ Hứ! Trả lời có lệ! Không thèm hỏi anh nữa!

~...

Yoseob quay đầu hỏi bạn cùng phòng:

~ Woonie, cà-vạt hiệu nào tốt?

~ Sao tự nhiên muốn mua cà-vạt? - Dongwoon đang đọc tiểu thuyết khó hiểu hỏi.

~ Sắp tới Ngày Nhà Giáo rồi, anh định tặng sếp một chiếc cà-vạt.

~ Giorgio Armani đi, phong cách thiết kế của Giorgio Armani dành cho nam giới rất trang nhã, rất thích hợp với sếp anh.

Yoseob lên mạng tìm một cái liền hoảng sợ nhảy dựng.

~ Có cái cà-vạt mà giá đến bốn chữ số! - Cậu kịch liệt lắc đầu - Tặng anh ta... Anh vẫn nên xem qua hàng nhái chất lượng cao trên mạng thôi.

~ Anh không lầm đấy chứ.

~ Không sao, dù gì đeo lên người anh ta, người khác đều sẽ nghĩ là đồ thật... Hàng nhái có hơn hai trăm won, a! Còn có cái giá hai mươi này, lấy cái này đi.

~ Vấn đề là sếp của anh có thể nhận ra.

Lời của Dongwoon nghe ra cũng có lý.

~ Cũng đúng! Vậy tặng anh ta cái hơn hai trăm này, nhìn cũng hơi giống đồ thật.

~ Em nghĩ Junhyung chắc chắn sẽ bị anh chọc cho tức chết!

~ Không đâu, anh ta hiền lắm!

...

Yoseob vừa định nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

~ Mời vào!

Dongho đẩy cửa đi vào, kích động la to:

~ Lăng Lăng, cậu nghe nói chưa, ngoài quảng trường lớn có khu mua sắm hàng hiệu mai khai trương đó, không những giảm giá ba mươi phần trăm toàn bộ...

Yoseob vội vàng đóng khung chat SNS, nghe bạn nói tiếp.

~ Mà còn có Ha Yeonsoo đến quảng cáo, tổ chức ký tên miễn phí.

~ Ha Yeonsoo?

Yoseob vừa nghe đến cái tên này, trong đầu lập tức nhớ tới một người khác. Gần đây chẳng hiểu sao ba chữ

"Yong Junhyung" càng ngày càng xuất hiện thường xuyên trong đầu cậu.

~ Tớ với Kimwon, Luna, Soojung, đã hẹn nhau cùng đi, cậu cũng đi luôn nhé.

Từ lúc học nghiên cứu sinh, Yoseob đều không có thời gian thoải mái shopping, khó có dịp mọi người cùng đi chơi với nhau, cậu cũng muốn góp vui.

~ Được rồi, vậy mai mấy giờ đi?

~ Chín hay mười giờ gì đó. Đến lúc ấy bọn tớ sang rủ cậu.

==========================

Hôm sau, đến khu mua sắm, Yoseob hơi choáng váng. Đây không phải trung tâm mua sắm mà nơi nơi đều tràn ngập không khí bán phá giá như ở chợ trời, nhất là trong một cửa hàng mặt tiền chuyên bán túi da. Cửa hàng không nhỏ, trang hoàng lộng lẫy, nhưng bên trong thì chật ních, một đám phụ nữ chen lấn nhau trước quầy hàng, tranh nhau lên trước, đàn ông chuẩn bị ví tiền sẵn sàng, đứng phía sau chờ quẹt thẻ, cô gái bán hàng đã la muốn khản cổ nhưng vẫn lễ phép mà lớn tiếng lặp lại:

~ Món này thực sự đã hết rồi, chúng tôi mỗi mẫu chỉ có một chiếc duy nhất.

~ Tôi muốn cái này!

~ Tôi nhắm trước!

~...

Với bầu không khí này, có trang hoàng đẹp đẽ sang trọng kiểu gì cũng đều hỏng hết!

~ Túi xấu như vậy mà vẫn có người mua à!?

Yoseob tiện tay cầm một cái túi trưng bày, nhìn qua nhìn lại, màu nâu vàng trông lỗi thời, mặt trên còn cố tình in mấy chữ "LV", xấu đến mức chẳng muốn nhìn.

~ Yoseob, tớ đã bảo mắt thẩm mỹ của cậu có vấn đề mà cậu còn không tin! - Luna thở dài với cậu. - Đây là LV, Louis Vuitton, hàng hiệu đấy! Cậu có biết không vậy?

~ Louis, ra thế! - Yoseob bừng tỉnh - Reeves*, tớ có nghe nói!

*Tên nam diễn viên đóng cùng Louis trong "The Maxtris"

Luna bó tay luôn!

Yoseob nhìn thẻ giá, rồi lại nhìn túi xách.

~ Một trăm ba mươi tám! Còn giảm ba mươi phần trăm! Giá thật ra không cao lắm, chất lượng cũng tốt, tuy không phải da thật nhưng nhìn qua chắc dùng bền, kích cỡ đủ lớn để đựng tài liệu tham khảo.

Cậu đeo lên người xem thử:

~ Soojung, cậu thấy thế nào? Giống đồ dỏm không?

Soojung rốt cuộc không nhịn được nữa, chỉ vào thẻ giá nói:

~ Yang Yoseob, không biết Louis Vuitton cũng không sao. Tớ van cậu về nhà đem sách tiểu học ra ôn lại chút đi rồi hẵng ra khỏi cửa, đừng làm mất mặt nghiên cứu sinh đại học Seoul!

~ Hả?

~ Là 13800, hai số không phía sau nằm trước dấu phẩy chứ không phải nằm sau.

~ Mười ba nghìn tám trăm!

Còn đắt hơn cả laptop của cậu! Yoseob nuốt nước miếng, len lén nhìn người bán hàng, các cô ấy đều đang cười trộm.

Thật mất mặt!

~ Ha Yeonsoo đến kìa!

Một tiếng hét to khiến mọi người chú ý. Yoseob tò mò nhìn theo hướng tiếng kêu, một chiếc Mercedes Benz xa hoa dừng trước cửa trung tâm mua sắm, một người đàn ông mặc vest màu xanh bước xuống xe, dáng người anh ta rất chuẩn, cao lớn hơn một chút sẽ kém phần thanh lịch, thấp bé hơn một chút lại không đủ nổi bật... Anh ta mở cửa xe, cánh tay đưa ra, để cho Ha Yeonsoo xinh đẹp rực rỡ khoác tay mình xuống xe. Nhất cử nhất động của anh ta không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thể hiện phong độ quý ông phương Tây, vừa nhìn là biết "công tử nhà giàu" trong truyền thuyết.

~ Người đàn ông kia là ai vậy? - Có người hỏi.

~ Con trai ông chủ chúng tôi! - Một nhân viên trung tâm mua sắm nhỏ giọng nói.

~ Anh ta với Ha Yeonsoo có quan hệ gì?

~ Còn phải hỏi sao!

Yoseob kiễng chân nhìn, khi anh ta xoay người, Yoseob dụi dụi mắt, chớp chớp mắt hai cái. Cậu không nhìn lầm, người kia đúng là - Yong Junhyung! Yoseob không hề nhìn sai, người kia quả thật là Yong Junhyung! Một đám người ùa lên, trong đó có fan của Yeonsoo, nhưng đa số đều chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, thậm chí không ít đàn ông ngay cả Yeonsoo cũng không biết nhưng đơn thuần chỉ muốn nhìn người đẹp nên cứ đẩy về phía trước.

~ Đó không phải thầy Yong sao?

Lúc Minhyuk nói những lời này, cậu nhìn về phía Yoseob, mang theo ý chế giễu.

~ Đúng là thầy ấy! Là thầy ấy!

Dongho và Kimwon la to xuôi theo dòng người tiến lên. Chỉ có Yoseob vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích. Bởi cậu không tìm được hành động nào thích hợp hơn là đứng yên bất động. Cậu nhìn anh, ánh sáng chiếu qua khuôn mặt anh, trở nên huy hoàng rơi trên thân người, rực rỡ như những vì sao. Yeonsoo đang chậm rãi bước xuống nở một nụ cười xinh đẹp mê hồn. Hai người đứng cạnh nhau quả thực chính là hình ảnh nam nữ chính của phim thần tượng xuất hiện sáng chói trên sân khấu. Nhìn cảnh ấy, Yoseob bỗng nhiên cảm giác trong lòng có điều gì đó sụp đổ. Junhyung vốn ưu tú đến mức thần ghen người ghét, cớ sao còn có gia thế giàu có như thêu hoa trên gấm làm gì cơ chứ? Khiến cho minh tinh quyến rũ kia còn phải rơi xuống làm nền, số phận ưu ái anh ta đến vậy, rốt cuộc có chừa đường sống cho đàn ông khác không?! Rốt cuộc còn để cho phụ nữ có cặp mắt thẩm mỹ chính xác không?! Yoseob vỗ vỗ ngực, cậu không nghĩ ra gia cảnh Junhyung tốt hay xấu thì liên can gì tới mình, cậu vốn chỉ là một người bị vùi lấp trong đám đông vây xem mà thôi, nhưng có một cảm giác phẫn uất bỗng nảy sinh đâu đó sâu trong lòng cậu, không thể xua tan...

Có lẽ do tiếng hô lớn của đám Luna hấp dẫn sự chú ý của Junhyung, có lẽ do Yoseob một mình đứng yên có chút khác biệt, ánh mắt Junhyung quét về phía này, nhanh chóng tập trung trên người cậu...

Tầm mắt giao nhau, Yoseob nhìn ra sự bất an trong mắt Junhyung, cũng thấy người anh cứng đờ, rút lại cánh tay đang bị Yeonsoo kéo lấy. Yeonsoo ngạc nhiên nhìn anh, lại theo ánh mắt anh nhìn về phía Yoseob, vẻ mặt đầy đối địch. Tình huống này... sao giống đang diễn cảnh tình yêu tay ba quá vậy? Yoseob theo bản năng tránh né cái nhìn chăm chú của bọn họ, trốn vào cửa hàng Louis Vuitton, tập trung tinh thần nghiên cứu từng cái túi xách xa xỉ. Bất kể là chất liệu, kiểu dáng hay màu sắc, chẳng có cái gì bắt mắt hết, tại sao nhiều cô gái yêu thích đến vậy chứ? Có lẽ, thứ họ thích không phải bản thân chiếc túi, mà là giá trị thu hút sự chú ý của nó! Haiz! Yoseob thở dài trong lòng, cũng phải nghĩ cho nỗi khó xử của kẻ giàu có - dù sao có tiền mà không có chỗ tiêu cũng là một chuyện rất đau khổ!

~ Em thích túi xách này sao?

Giọng nói thanh thoát như vậy, ngoài Junhyung ra không còn người thứ hai. Cậu đột nhiên ngẩng đầu, trái tim bị anh dọa tới mức nhịp đập loạn xạ, mồm miệng cũng kém nhanh nhạy.

~ Thầy, thầy Yong! Thật, khéo quá!?

~ Tôi đưa bạn tôi qua đây, vừa hay lại gặp em.

~ Dạ.

Yoseob nhìn về phía Yeonsoo bên kia, cô ta đang ngồi sau bàn chỗ mấy người vệ sĩ hộ tống, tươi cười ký tên cho từng người. Có vẻ anh đã hoàn thành nhiệm vụ làm hộ hoa sứ giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro